text
stringlengths
23
21.9k
Bảo tồn thương xá Tax như một định mệnh Ngôi nhà bị cháy trong cuộc chiến Ba mươi năm Phổ - Pháp được xây lại từ 1646 và sử dụng tới năm 1965 thì hoàn toàn đổ nát. Nó nằm ở trung tâm thành phố nom rất tang thương. Sân sau nhà cây mọc như một khu rừng. Nhưng Hội đồng thành phố vẫn quyết không phá mà rao bán giá cực rẻ 30 nghìn dmark, với điều kiện phải phục chế như nguyên bản. Nhiều nhà tư bản Đức tới đây muốn mua nhưng nếu phục chế cần hơn triệu dmark, nên tháo lui.Anh Thái, với sự thuyết phục của thị trưởng, đã mua lại nó. Mười hai năm, tự đào đất, chặt cây, tự thu mua đồ cũ, gom góp tiền bán hàng thuê thợ phục chế từng phần, nhận hỗ trợ từ quỹ thành phố, ngôi nhà nói trên được phục chế như nguyên bản ở mặt tiền, kể cả cái giếng đá vuông có tuổi 400 năm cũng được khai quật lên. Cả thành phố hoan hỉ.Việc làm của một người Việt đã khiến từ Thống đốc bang tới người dân Hoetensleben kính trọng. Họ ngả mũ chào ngoài đường khi gặp Thái. Thống đốc bang gửi bằng khen. Gần chục năm nay, ngôi nhà này là một điểm du lịch trong quần thể du lịch cửa khẩu lớn nhất Tây và Đông Đức thời chia cắt, nhiều lần được đưa lên báo Đức, in ở bìa cuốn sách nói về lịch sử thành phố.Trong lần gặp thị trưởng thành phố Hoetensleben, ngài Diter Buchwald nói với tôi: “Ngôi nhà của chủ lò rèn đánh dấu vùng cơ khí từ cả nghìn năm nay, là nơi rèn từ móng sắt vó ngựa cho dân và quân đội, đúc súng... từng được hoàng đế Wilhelm I. khen thưởng. Trông nó bình thường thôi nhưng là lịch sử của thành phố. Khi nước Đức mới thống nhất, nhu cầu xây dựng rất lớn và chúng tôi không có tiền để tôn tạo tức thì. Gặp được ông Nguyễn Minh Thái như một định mệnh và nó đã được tái dựng lại như xưa, trở thành điểm du lịch văn hóa của thành phố”. Gần đây, ngài thị trưởng còn nói với tôi: “Tôi đã ba mươi năm làm thị trưởng, già rồi, có lẽ ông Thái nên ứng cử thị trưởng thành phố”.Chuyện trên có rất nhiều ở nước Đức, từ một phù điêu hay một ngôi nhà người Do Thái bị tàn sát... người ta rất tôn trọng chúng. Khi những công trình vật thể chứa đựng những dấu ấn lịch sử họ luôn gìn giữ như những báu vật.Cách đây không lâu, Hà Nội định phá cầu Long Biên hay bảo tồn chỉ vài nhịp. Nhiều nhân sĩ trí thức đã lên tiếng phản đối quyết định của Bộ Giao thông Vận tải khi đưa ra phương án này. Và hàng triệu người trong và ngoài nước sau đó đã thở phào, vui mừng khi Thủ tướng quyết định bảo tồn cầu Long Biên.Những ngày gần đây, cả nước và đặc biệt nhân dân thành phố Hồ Chí Minh lại xôn xao vụ Thương xá Tax sắp bị phá bỏ. Công trình này không chỉ có giá trị thẩm mỹ về kiến trúc ở lan can và những motip trang trí phù điêu của một thời mà nó còn đánh dấu một quá trình lịch sử thương mại Sài Gòn có tuổi hơn 100 năm. Một công trình như thế, không chỉ là tình cảm riêng với con người Sài Gòn mà nó, với dấu vết lịch sử vật thể, mang trong lòng giá trị văn hoá để nghiên cứu về thành phố.Cầu Long Biên đã có cơ duyên gặp quyết định của người đứng đầu Chính phủ như một định mệnh. Thương xá Tax cũng gặp sự ủng hộ của hai cơ quan ngoại giao đặt ở nước ta, Tổng lãnh sự quán Phần Lan và Đại sứ quán Pháp khi đề nghị hai phương án bảo vệ, giữ gìn nó.Đất nước chúng ta đã có một lịch sử đau lòng, mỗi khi một triều đại mới xuất hiện, những cuộc giao tranh đốt và phá rất nhiều công trình kiến trúc tráng lệ. Để ngày nay, khi muốn nghiên cứu về quá vãng, các nhà khảo cổ phải gìn giữ từng quãng đê hay từng mảnh đất, ngôi mộ, đào xới nó lên, nghiên cứu lịch sử mà trong đó có văn hoá phát triển của tộc Việt từ những mảnh vỡ, tốn rất nhiều tiền và mang lại những kết quả thiếu chính xác.Việc xây mới nhiều công trình cho đất nước là rất cần thiết, và người ta có thể tạo nên những kiến trúc mới hiện đại. Nhưng khi thiếu sự cân nhắc sáng suốt và tỉnh táo chúng ta đã đưa ra nhiều quyết định sai lầm khi phá bỏ những công trình vật thể mang giá trị lịch sử và văn hóa. Những công trình cổ ấy không bao giờ tái tạo được bởi nguyên tắc của bảo tàng lịch sử là nguyên bản chứ không phải mô phỏng. Đất nước đang cần những con người sáng suốt như một định mệnh để bảo tồn những giá trị cho con cháu chứ không cần những định mệnh để phá bỏ nó gây thiệt thòi cho một nền văn hiến cần được giữ gìn.Tôi không phải người Sài Gòn, nhưng khi xem ảnh và đọc tài liệu về thương xá Tax, tôi tha thiết đề nghị thành phố Hồ Chí Minh nghiên cứu giữ gìn bảo tồn một phần của nó như phương án của Tổng lãnh sự quán Phần Lan đã đề nghị, giữ gìn một phần những gì cần giữ cho con cháu mai sau.Nguyễn Văn Thọ Đúng như vậy phải bảo tồn! Tôi ở Hà Nội, nhưng rất yêu mến những không gian cũ ở Sài Gòn như chợ Bến Thành, Nhà thờ Đức Bà, Dinh Độc Lập, và đặc biệt rất mong muốn thương xá Tax được bảo tồn..." giờ này thương xá sắp đóng cửa, người lao công quét dọn hành lang..." Tại sao? Người nước ngoài đang sinh sống tại VN họ đã đề nghị bảo tồn thương xá Tax trong khi đó chúng ta lại định dỡ bỏ? Cảm ơn bác về bài viết xúc động. Có thể xây những công trình hiện đại quanh đâu đó mà không cần phá hủy những di sản quý, hiếm. Tôi là người Hà Nội, dù mới vào SG 1 lần, chỉ ngang qua Thương xá Tax một đôi lần nhưng khi nghe tin Thương xá Tax sẽ bị phá mà sao cảm thấy như mất mát một điều gì đó. Lòng buồn man mác. Không chỉ thương xá TAX. Tôi thấy khu vực cảnh quan quanh đài phun nước ngã tư Lê Lợi, Nguyễn Huệ đang bị phá nát. Nhìn hàng cây hàng trăm năm tuổi ở khu vực này và hàng cây dọc đường Nguyễn Huệ bị chặt bỏ cảm thấy đau đớn xót xa vô cùng, họ đang phá đi những giá trị thời gian, không gian không thể tái tạo lại được. Tôi cũng như a Thọ, không phải là người Saigon nhưng tôi có thời gian ngắn sống ở Saigon. Tôi rất tiếc khi mất thương xá Tax. Giờ đây, đi qua đường Nguyễn Huệ mọi người hãy nhìn và cảm nhận sự tan nát, tan hoang từ khi họ phá bỏ toàn bộ cây ở đây. Một con đường vốn đẹp nhất, sang trọng nhất bỗng chốc trở nên trơ trọi, thô kệch. Vẫn biết phát triển và bảo tổn rất khó song hành nhưng để giữ được một di tích ( dù chỉ hơn trăm tuổi) rất cần những người hiểu và yêu mến Sài Gòn lên tiếng nhiều hơn nữa, bây giờ các kiến trúc gắn bó với lịch sử Thành phố còn lại không nhiều, xin hãy tạo cho chúng thành quần thể lịch sử. Như cầu chữ Y và cầu Nhị Thiên Đường giữ được, chỉ tiếc cầu Chà Và là cầu độc nhất ở châu Á, có thể một người quay lên được cho tàu thuyền qua lại. Tiếc quá cho du lịch. Phải quyê´t bảo tôˋn ! Rat dong y voi bac Em ơi về lại Sài GònHỏi thương xá Tax có còn nhớ khôngNhớ nơi buôn bán rất đôngThành phố Hòn Ngọc Viễn đông bao đời Hôm nay có lệnh di dờiĐập đi xây lại chọc trời Viễn đôngMai này em có biết khôngVấn vương hoài niệm kỳ công loài ngườiBắc thang lên hỏi ông TrờiCông trình dấu ấn sao Người đập điSau rồi biết lấy cái gìLàm nơi hò hẹn người đi người về? Thật nực cười, những người dân sống trong khu phố cổ thì không được phép sửa chữa nhà để bảo tồn di sản văn hóa còn những công trình cổ do nhà nước trực tiếp quản lý thì lại được phép tùy tiện đập bỏ để xây cái mới !!! Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả bài viết này. Bài viết rất hay!
Đâu rồi tiếng dạ, thưa? Cái tiếng dạ, thưa ngọt ngào, ngoan ngoãn, tài tình vẽ nên cả một dáng con gái mềm mại, nhẹ nhàng, lễ độ, biết ăn biết ở, "hai thương ăn nói mặn mà có duyên", "bảy thương nết ở khôn ngoan" (Lý mười thương)...Nhưng đâu phải chỉ trước mặt anh chàng ý trung nhân, người con gái mới cần dạ, thưa? Khi tôi còn nhỏ, ngay đi chợ cũng nói như vậy. Người bán hàng cỡ dì, hay chị, hay ngoại thì cứ vậy mà xưng hô: Dạ dì ơi mắc quá bớt cho con đi. Dạ em gởi tiền. Dạ con đi nghen. Dạ dì chờ con thối tiền. Dạ chờ em chút, em chạy qua đổi cái áo vừa size cho chị. Là ở chợ đó, ở cái nơi người ta tới chỉ để dùng tiền mua bán và phần đông người bán đều lam lũ, tảo tần, không có chi để mà cầu cạnh, vâng dạ lấy lòng. Ở chợ, mọi người dạ thưa với nhau không phân sang hèn, chỉ để tỏ lòng lễ độ.Còn ở nhà, ở trường, ở ngoài đường, trong rạp xi nê, trong thư viện... dĩ nhiên, con nít không biết dạ thưa ấy à, nhỏ thì ăn đòn quắn đít, lớn thì lập tức nhận ngay cái trừng mắt, bắt sửa của cha mẹ.Thành ra lớn lên chúng tôi vẫn dạ thưa với người khác và dạy trẻ em học tiếng dạ thưa làm đầu. Đó không phải đãi bôi mà là văn hóa giao tiếp tối thiểu, là sự tôn trọng bắt buộc trong bất cứ môi trường nào. Vậy nhưng tiếng xưng hô đó bây giờ hình như dần dần mất. Người ta nói năng với nhau chao chát, trống không, chỏng lỏn. Không ít lần tôi chứng kiến cảnh một phụ nữ ngồi trước nhà quẳng ra độc một tiếng "rau". Chị gánh rau tong tả chạy tới. Người phụ nữ nọ sùng sục bới lộn từ trên xuống dưới cả thúng rau xanh om chỉ để chọn ra một bó. Cô bán rau nhăn nhó nhưng chỉ dám nhẹ nhàng "Bá nhẹ tay giúp em, dập rau em không bán được, rau em mới hái bó nào cũng tươi hết". Chị kia bĩu dài cái môi: "Ối giời cái bọn nhà quê nhà mày bố ai mà tin được". Rồi vứt toẹt vài đồng tiền lẻ lên cái thúng, cầm bó rau đứng dậy.Không chỉ với những người buôn gánh bán bưng lam lũ mà người ta nói năng cộc lốc, chỏng lỏn ở khắp mọi nơi. Vào tiệm mua hàng thì "Cái này bao tiền? (Bắc)" hoặc "Cái kia giá nhiêu? (Nam), "Lấy cái xanh mực ấy, ừ, không, cái bên cạnh", " Lấy cái này nhá, gói lại". Hất hàm, xỉa tiền, nghênh ngang đi ra, khinh người rất mực! Thậm chí trong gia đình vợ chồng cũng vậy bao nhiêu vâng ạ, dạ thưa, em ơi, anh hỡi... từng làm họ ngọt đến tận tim gan khi đang yêu nhau rụng đâu sạch bách.Vài ngày nay trên mạng xã hội chia sẻ một video bé gái chỉ khoảng 6, 7 tuổi ngồi một mình trước mâm cơm, chân chống chân xếp, vừa bê chén lên húp thức ăn vừa trừng mắt "dạy dỗ" ông bố: "Này, đi chơi là phải đàng hoàng, không được đi rông, đi làm xong phải về nhà ngay. Con cấm chỉ bố không được tán gái". Cả tư thế, giọng điệu và biểu cảm gương mặt của bé đều khiến tôi rởn cả da gà. Ngạc nhiên là chính cha của cháu quay video đó, up lên trang cá nhân với lời bình có vẻ tự hào và nhận được hàng chục bình luận của bạn bè, người thân, của cả mẹ cháu bé. Tất cả đều vui vẻ hỉ hả khen cháu khôn ngoan quá. Một hai lời cảnh tỉnh bố mẹ cháu về cách giáo dục con lọt thỏm trong đám đông đó.Tôi có một đồng nghiệp đồng thời là nhạc sĩ nổi tiếng, năm nay khoảng 60 tuổi. Khi nói chuyện điện thoại với vợ, ông luôn nhẹ nhàng mở đầu: "Anh đây". Và khi kết thúc: "Anh bỏ máy nha". Chỉ qua vài câu nói nhưng tôi thấy ông trân trọng mối quan hệ này, trân trọng người vợ của mình. Và dĩ nhiên, khi chuyện trò với ông không ai dám tỏ ra chỏng lỏn, vô lễ.Cách đây vài năm dư luận rộ lên xung quanh mẩu quảng cáo trong đó cô gái nói chuyện với người lớn tuổi nhưng thiếu kính ngữ. Các nhà phê bình văn hóa phê phán ghê lắm. Trên diễn đàn các bà mẹ, họ cũng phê phán ghê lắm, thế rồi chính không ít người trong số họ vẫn cư xử với nhau như thế hằng ngày.Có câu chuyện thần thoại nước ngoài kể về hai chị em nhà kia, người chị xinh đẹp, hiền hậu, hễ mở miệng nói thì một đóa hoa thơm hoặc viên ngọc rơi ra. Cô em độc ác nanh nọc, mỗi lần mở miệng cóc nhái rắn rết nhảy ra phun phèo phèo. Bạn muốn có hoa và ngọc xung quanh mình hay là rắn rết?Hoàng Xuân Thời ấy nay còn đâu ? Tôi xin kể câu chuyện này ra mong các anh, chị suy nghĩ về cách ứng xử hiện nay của chúng ta. Tôi rất may là còn ông bà nội, mỗi lần có dịp nghỉ lễ là em ưu tiên dành thời gian về thăm ông bà, chính ông bà đã dạy cho tôi những cách ứng xử trong cuộc sống. Có lần ông kể câu chuyện vui nhưng rất thâm thúy: "Hình như ngày nay trong trường học không còn dạy đủ các thanh: sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng nữa mà chỉ còn dạy dấu nặng không", nghe ông nói tới đây tôi thật sự chưa hiểu lắm về câu chuyện ông muốn nói, ông tiếp "bọn trẻ con ngày nay sao nói chuyện nó dùng dấu nặng không à", đến lúc này tôi mới hiểu bài học mà ông thường dạy và nhắc nhở con cháu về cách ứng xử, giao tiếp với mọi người xung quanh. Tôi rất tự hào vì còn ông để mỗi lần đi xa về tôi phải ghé thăm ông để ông còn chỉ dạy cho tôi nhiều điều hay trong cuộc sống. Trước đây tôi làm nhân viên trong cơ quan nhà nước, mỗi lần về thăm ông thường căn dặn tôi "Con làm việc phải thật sự "chí công vô tư", "chuyên chính vô sản", những câu này ông thường nói đi nói lại mỗi khi tôi về thăm nhưng tôi nghe không bao giờ là thừa. Vì cuộc sống mưu sinh, tôi không còn gắn bó với cơ quan nhà nước nữa mà ra ngoài làm tư nhân nhưng những bài học ông dạy vẫn còn nguyên giá trị. Tôi rất thích chủ đề , nội dung của bài viết này, đọc xong tôi như thấy mình trong bài viết. Tôi dù đã ở nước ngoài nhiều năm rồi nhưng tôi vẫn giữ được nề nếp dạ thưa khi nói chuyện với bất cứ ai,qua đây sống thấy trẻ con người Việt mình nói chuyện trống không (có lẽ quen lối sống ở Mỹ) tôi thấy khó chịu lắm ... Cách đây mấy ngày gọi điện thoại về cho mẹ tôi, tôi còn nhận xét với mẹ về mấy đứa cháu của tôi "nói chuyện với các cháu đứa nào cũng biết dạ thưa con mừng lắm, nhà mình vẫn giữ được nề nếp đó rất tốt ... ". Đôi khi tôi tự nghĩ và thầm cảm ơn mẹ tôi vì đã nuôi dạy chúng tôi nên người và vẫn giữ được nề nếp lễ phép trong giao tiếp từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ chúng tôi đã là U50 rồi. Giờ mình đi chợ, cũng vẫn giữ thói quen dạ thưa như vậy; cô bán cua hay chọc mình "con làm cô thấy sướng quá, chứ có ai dạ thưa mấy bà chợ búa như cô; mơi mốt ghé cô nghe" Phát triển nhưng không hẳn đã là Văn Minh lịch sự. Cần giáo dục nhiều về ý thức và đạo đức cho con trẻ, muốn vậy Bố Mẹ cần phải có ý thức và tự biết giáo dục mình thì mới được. (( Người tự biết giáo dục mình mới thực sự là người có giáo dục )) Đúng. Trong phim vietnam bây giờ tôi rất bất bình về ứng xử của các nhân vật trẻ, người sống ở đô thị văn minh, người vai nhỏ hơn thường nói "ừ" đối với người lớn, ngay cả với cha mẹ của mình, chỉ có tiếng dạ, thưa còn thấy được ở phim đồng quê? Tại sao lại xảy ra sự việc này ngay cả đối với người làm phim??? Đề nghị mọi người nên cẩn thận lời ăn tiếng nói trong phim, kịch...dễ làm ảnh hưởng tới giới trẻ bây giờ. Rất cảm ơn tác giả, đọc để tự răn mình, từ đó mới có thể răn con cái và những người xung quanh Ước gì ai cũng đọc được những suy nghĩ của chị Hoàng Xuân chia sẻ . Cám ơn bài viết của bạn. Ngày nay việc thưa dạ hiếm lắm. Ngay trên truyền hình những người dẫn chương trình thay vì mở đầu là KÍNH THƯA QUÝ VỊ. Thì họ nói như thế này :QUÝ VỊ ƠI!!!!.Và không ai giáo dục họ chuyện đó cả Khi mới về nước năm 2000 tôi đi ở Hàng Bồ - HN. Trước đầu xe của tôi là một bác gái chừng 70 tuổi rất đẹp lão và lịch sự. Tôi nói :" Bác cho cháu đi nhờ một chút" liền nhận 1 cái nguýt dài kèm theo một giọng kéo dài: "Đi nhờ cơ á , lịch sự nhề...". Nghe mà ngán ngẩm cho Hà Nội " thanh lịch" của mình. Càng sống lâu tôi càng nhận thấy tầng lớp trên 60 ngày càng bị dung tục hóa trong lời ăn tiếng nói và cách ứng xử thì lấy gì dạy dỗ, uốn nắn cho con cháu? Cháu sinh năm 95, có lần cháu được hỏi (khen) "Chắc e là con gái Hà Nội gốc?" Cháu hỏi tại sao người đó nói vậy thì được nghe câu trả lời "Vì em ăn nói lúc nào cũng dạ, vâng, rất dễ thương". Cháu ngạc nhiên, chẳng lẽ tiếng "dạ, thưa" bây giờ hiếm lắm sao? Cháu thấy bạn bè trang lứa với cháu phần nhiều vẫn giữ đc nét đẹp đó, nhưng.. Đúng là bây giờ có rất nhiều người rất xinh đẹp, cho đến khi họ mở miệng ra.. Bài viết hay đấy chị. Nó giúp mỗi một chúng ta nhìn lại mình một tí, ít nhất là cách ăn, cách nói, cách gói, cách đùm .... Người xưa có câu: "Vóc trong miệng, Gấm trong lòng". Hãy để những đóa hoa thơm và những viên ngọc rơi ra từ miệng của chính bạn. Đọc bài viết này của cô, con cũng muốn chia sẻ một quan sát nho nhỏ. Con mới ngoài 20 tuổi, nhưng cũng có cơ hội đi học và làm việc ở Mỹ. Được tiếp xúc nhiều với thế hệ thứ 2, thứ 3 con em người Việt bên này, con nhận ra một điều rất thú vị. Mặc dù được sinh ra và lớn lên bên Mỹ, nhưng mỗi khi nói tiếng Việt là mấy đứa rất hay dạ thưa, nói có đại từ chủ ngữ rõ ràng. Nói gì cũng "dạ" ở đầu. Rồi như khi quên thêm chủ ngữ ở đầu câu thì luôn nhớ ra để lòn thêm đại từ xưng hô cuối câu: Hôm nay ăn gì vậy...ba? Mặc dù không chau chuốt chỉnh chu như "Ba ơi, hôm nay ăn gì vậy ạ?", nhưng cũng đủ thấy trong quá trình dạy tiếng Việt cho trẻ con bên này, những người lớn tuổi luôn chú trọng đến phép tắc lễ nghĩa trong giao tiếp. Có thể là vì khi sinh sống một thời gian dài ở nước ngoài, các cô chú đi trước nhận thức rõ ràng rằng đây là điểm nổi bật tách biệt ngôn ngữ Việt ra khỏi các ngôn ngữ nước bạn, nên họ cố gắng gìn giữ và phát triển qua các thế hệ con cháu. Còn ở Việt Nam thì thời đại phát triển quá nhanh kéo theo sự cố gắng hội nhập dẫn đến mất dần truyền thống. Rồi chưa kể phong cách sống, nhịp sống, mức sống ngày càng khác, càng nhanh làm con người ta vô tình hơn trong cách đối nhân xử thế. Sống ở Hà Nội bây giờ chào hỏi chỉ có ở những gia đình có ông bà, còn ở gần nhà tôi. Lớp trẻ mới đến ở toàn người ngoại tỉnh, đến bố mẹ còn ít chào hàng xóm người già nói chi con họ. Cũng phải thôi, vì họ khi vào đại học 18 tuổi tự lo bản thân, sống tự phát, xa gia đình, không được chỉ bảo cách đối nhân xử thế trong xã hội qua bố mẹ , họ hàng.. Khi ra trường thì tìm mọi cách để sống ở thành phố. Sống bon chen, tự do, thiếu ý thức, nhất là trong sinh hoạt vệ sinh, ý thức văn hóa. Bố mẹ chơi với con khi hàng xóm là người già không nhắc con chào bà, chào bác.. Đó là nét giáo dục con của họ đó.. Hồi mới giải phóng, ở miền Nam, và vài năm sau đó, chuyện dạ, thưa là câu nói thương xuyên cho mọi lứa tuổi..... Rồi dần dà cái này còn ít lắm, ngay cả ở vùng quê, nơi mà nề nếp được cha, mẹ, ông, bà dạy bảo thường xuyên. Vì đâu ngày nay, cái lễ nghĩa hàng trăm năm đó bị mất dần đi vậy. Một nền giáo dục ? Một thứ dân chủ, hay tự do cá nhân du nhập không sàng lọc đã tàn phá truyền thống ? Ai chịu trách nhiệm cho việc mất đi cái đẹp của dân tộc ? Khẩu hiệu Tiên học lễ, hậu học văn, ai thực hành ? Nay các trường Đại học đang đưa ra tiêu chuẩn mặc đẹp, lịch sự đến trường. Đó là dấu hiệu tốt. Cái đẹp sẽ chiến đấu quyết liệt với xu hướng hạ cấp. Chỉ cần mọi người đồng tâm.
Sự minh bạch từ những chiếc máy Hãy thử tưởng tượng thay vì phải duy trì nhân sự trên mỗi tuyến xe buýt là 2 người như hiện nay (một lái xe và một phụ xe bán vé), chúng ta sẽ chỉ cần duy nhất một tài xế. Điều này sẽ giảm đáng kể chi phí tiền lương cho công ty vận tải, vốn vẫn phải nhận trợ giá từ ngân sách nhà nước.Công nghệ tự động cũng sẽ giải phóng sức người ở nhiều lĩnh vực khác. Ví dụ ngành điện lực có thể tiết kiệm hàng nghìn nhân lực để ghi đọc số công tơ và thu tiền, bằng cách sử dụng công tơ điện tử đo lượng điện tiêu thụ từ xa, truyền dữ liệu về trung tâm điều hành, in luôn hóa đơn và thanh toán qua ngân hàng điện tử. Ngành đường sắt cũng có thể tinh giản biên chế công nhân làm nhiệm vụ kéo barie, nếu áp dụng hệ thống chắn tàu tự động. Cũng chẳng còn cần thiết duy trì nhân lực thu phí trên các tuyến đường bộ, nếu chúng ta sử dụng hệ thống mua vé, thanh toán và đóng mở barie tự động…Nhưng theo quan điểm của tôi việc cắt giảm nhân lực, tiết kiệm được ngân sách dành cho trả lương chưa phải cái được lớn nhất của việc sử dụng công nghệ tự động. Giá trị đáng giá nhất của nó nằm ở sự minh bạch. Máy móc dĩ nhiên là không biết gian lận, tư lợi như con người. Báo chí từng đề cập đến chuyện “ăn” vé xe buýt của các phụ xe. Không ít người dân đã lên tiếng nghi vấn xung quanh chuyện ghi số công tơ điện. Cá nhân tôi, khi đi qua các trạm thu phí thấy lái xe đưa tiền trực tiếp cho người bán vé (thay vì mua vé) cũng luôn lăn tăn: liệu những đồng tiền ấy có bị chảy vào túi cá nhân? Tôi cũng từng được biết câu chuyện nhân viên đi thu tiền nước móc nối với hộ gia đình ghi bớt số công tơ để nhận lại quả. Rất nhiều, rất nhiều câu chuyện mờ ám, bất minh kiểu như thế vẫn đang tồn tại phổ biến.Công nghệ tự động đó chẳng phải kỹ thuật xa lạ hay thiếu thực tế. Ngược lại, nó đã được áp dụng rất rộng rãi ở nhiều nước. Tất nhiên, để có thể đưa vào sử dụng, chúng ta cũng phải đối mặt với những khó khăn như: chi phí đầu tư ban đầu, biện pháp giám sát và chế tài để đảm bảo người sử dụng dịch vụ tuân thủ. Nhưng tôi cho rằng với lợi ích mà “những chiếc máy tự động” tạo ra, thì rõ ràng những trở ngại nêu trên không phải là rào cản ngăn công nghệ này đi vào cuộc sống.Nhưng tôi chỉ sợ rằng ở đâu đó người ta lại cố tình không chào đón “những chiếc máy tự động” này. Đơn giản bởi khi mọi thứ đều tối ưu, minh bạch thì sẽ đâu còn chỗ để một ông lãnh đạo sắp về hưu ký hợp đồng với 200-300 người như câu chuyện Thủ tướng từng đề cập; đâu còn chỗ cho những quỹ đen lập ra từ tiền mờ ám để mà chia chác?Máy móc thì minh bạch, nhưng có muốn minh bạch hay không lại là do con người.Phan Tất Đức Máy móc thì minh bạch nhưng có muốn minh bạch hay không lại là do con người! Đúng vậy! Nếu lắp đặt máy móc thì hàng triệu con người đó biết làm gì bây giờ. Như bản số xe đấy , cũng lấy số tự động nhưng thực tế ... Đồng ý với tác giả câu "Máy móc thì minh bạch, nhưng có muốn minh bạch hay không lại là do con người". Người Việt mình thường hay có tài lẻ lắm, hay bắt máy móc nó phải theo mình. Nhưng còn vấn đề giải quyết việc làm thì sao? mình vẫn không hiểu. Vậy khi máy móc thay thế con người tỉ lệ thất nghiệp có tăng? Rất hay! Ở Singapore người ta bán vé đi tàu điện ngầm toàn bằng máy mà họ vẫn quản lý được, có rơi rớt đồng nào đâu, lại rất văn minh lịch sự nữa chứ! Trước khi áp dụng một công nghệ mới nào vào Việt Nam, thì điều quan trọng nhất cần tính đến là công nghệ đó có phù hợp với trình độ phát triển xã hội của chúng ta hiện nay hay không. Một xã hội mà giao thông lộn xộn, ý thức tham gia giao thông kém cộng với vô vàn những mánh khóe xấu của không ít người dân, thì tôi tin chắc nó sẽ thất bại. Đúng là đất nước chúng ta cần phải thay đổi rất nhiều và rất nhiều ,nhưng tiên phong phải là suy nghĩ của con người. Cảm ơn bài viết của tác giả ! Vấn đề lớn hơn là người quản lý những chiếc máy đó có minh bạch hay không !!! Việc lắp đặt, thay thế hàng loạt thiết bị điện tử có "minh bạch" hay ko? Cái cốt lõi vẫn là CON NGƯỜI ! Bài viết quá chuẩn. Thế nhưng máy móc là do con người tạo ra vì vậy nếu con người không minh bạch thì cũng chẳng có gì khả quan hơn. Được một vui mười , vui vì dẫu có muộn ( hay đang thử nghiệm ) nhưng cũng đã áp dụng khoa học công nghệ vào thực tiễn bằng việc sử dụng vé điện tử trên xe buýt , thể hiện được tính văn minh , hiện đại mà khi đi qua các nước thấy mà ghiền . Không biết đến bao giờ công nghệ tự động được đi vào cuộc sống , là niềm mơ ước của mọi người dân . Rất thích câu nói : "Máy móc thì minh bạch , nhưng có muốn minh bạch hay không lại là do con người ". Cảm ơn tác giả bài viết ! Trên thực tế khi máy móc làm thay con người thì sức lao động đươc giải phóng năng suất lao động sẽ tăng, máy móc sẽ đưa lao động vào nề nếp. Tuy vậy rất cần sự đồng bộ của hạ tầng xã hội được đầu tư nếu không thì với máy móc hiện đại đến mấy cũng bỏ xó. Máy móc là công cụ lao động. Nhưng công cụ lao động phải phù hợp với trình độ lao động và trình độ quản lý lao động ! Đừng có cố nhập máy móc hiện đại về ...rồi lại sinh ra hệ lụy khác ! .... rồi lại hội chứng ...công nghệ ..! Người ta không muốn làm vậy đâu, trả lương hưu mà còn không chuyển qua ATM lại thuê người một lực lượng hùng hậu đi trả nữa kìa !! Cảm ơn tác giả. Dân ta nhiều chiêu nên muốn thay đổi cái gì mới cho hiệu quả thì lại sợ nọ kia. Dần phải tự động hóa để dân ta mất thói khôn vặt và văn minh hơn.
Văn mẫu và bác sĩ Kiến thức về văn học là rất cần thiết, không riêng gì cho ngành y mà cho tất cả mọi ngành. Khả năng văn học hạn chế làm cho khá nhiều bác sĩ không biết làm sao giải thích ngắn gọn, dễ hiểu cho người bệnh, dẫn đến việc người bệnh không thể hiểu được vấn đề của mình.Tại một số nước châu Âu, thi tuyển sinh vào trường y có một vòng vấn đáp, những thí sinh đáp ứng đầy đủ các điều kiện chuyên môn nhưng khả năng ngôn ngữ kém có thể bị loại. Trong khi những thí sinh đó thi vào một trường khác lại trúng tuyển vì đòi hỏi kiến thức về ngôn ngữ của trường đó không cao bằng trường y. Cá nhân tôi ủng hộ ý tưởng đưa môn Văn vào chương trình thi đầu vào ngành y. Tuy nhiên, chúng ta phải cân nhắc thật kỹ trước khi đưa một ý tưởng vào thực tế.Hiện nay, cách học văn của học sinh chúng ta chủ yếu là làm văn theo mẫu, cách dạy văn trong nhà trường phổ thông của chúng ta ngăn chặn những ý tưởng sáng tạo. Không riêng gì ngành y, hầu như ở tất cả những ngành khác, thậm chí ngay cả những ngành liên quan đến văn học, hiện tượng tư duy xơ cứng, hiện tượng chỉ biết tư duy theo lối mòn, chạy theo đám đông là rất phổ biến.Khác với nhiều ngành nghề khác, y khoa bắt buộc phải là ngành khoa học sáng tạo. Triệu chứng học là như thế, nhưng với mỗi người bệnh, biểu hiện lại khác nhau. Từ các triệu chứng lộn xộn, người thầy thuốc phải xác định được các triệu chứng chủ chốt, tìm thêm các dấu hiệu khác để đưa ra chẩn đoán phù hợp. Có chẩn đoán rồi thì việc điều trị cũng là một bước sáng tạo vì không cá thể nào giống cá thể nào cả, không thể rập y nguyên một khuôn mẫu cho mọi bệnh nhân.Nếu ngay bây giờ chúng ta tổ chức thi môn Văn đầu vào trường y, không biết chuyện gì sẽ xảy ra? Với những học sinh giỏi văn theo khuôn mẫu, kém sáng tạo, tư duy theo lối mòn, không biết các trường y làm sao để đào tạo họ thành những bác sĩ giỏi, những người luôn bị bắt buộc phải tư duy đa chiều, luôn phải phá vỡ mọi lối mòn, mọi định kiến để có khả năng đưa ra chẩn đoán chính xác, đưa ra phương pháp điều trị phù hợp?Nếu chúng ta tuyển những người giỏi làm văn theo mẫu vào trường y, nguy cơ đào tạo ra những bác sĩ robot là hiển nhiên. Lúc đó ngoài những bài diễn văn giải thích mẫu chúng ta sẽ có chẩn đoán theo mẫu, điều trị theo mẫu, toa thuốc theo mẫu, mổ theo mẫu… và cuối cùng là chia buồn theo mẫu và mai táng theo mẫu.Bản thân ngành y là một ngành nhân văn. Để có thể trở thành một thầy thuốc, các bác sĩ phải có đủ tình yêu nghề nghiệp, tình yêu người bệnh, có đủ tính nhân văn để theo nghề. Văn học được học theo cách mà chúng ta đang dạy trong nhà trường phổ thông không thể làm cho các bác sĩ và nhân viên y tế nhân văn hơn, càng không thể ngăn chặn được sự xuống cấp của đạo đức.Trên thực tế, ngành nào, nghề nào cũng có những người thiếu nhân văn, vô đạo đức. Ngay cả trong giới văn sĩ, không ít nhà văn, nhà báo thể hiện rõ sự thiếu nhân văn, sự suy thoái đạo đức. Sự lệch lạc về đạo đức của một bộ phân nhân viên y tế (cũng như nhân viên của những ngành khác), là sản phẩm của một xã hội suy đồi về đạo đức, chai sạn với sáng tạo, vô cảm với bất công, đầy rẫy lừa dối và cướp, giết, hiếp...Ý tưởng đưa môn Văn vào danh mục thi tuyển sinh của ngành y là đúng, nhưng ở thời điểm hiện nay, đó là một việc làm lợi bất cập hại. Chúng ta nên chờ khoảng 10, 12 năm nữa (hoặc có thể lâu hơn), khi môn này được dạy và học theo cách thúc đẩy tư duy sáng tạo.Nên chăng, trong thời gian chờ đợi cải cách giáo dục thành công, các trường y tổ chức dạy môn ngữ văn cho sinh viên? Hoặc xem xét lại chương trình và cách thức giảng dạy môn Triết học, giảm bớt những triết lý cao siêu và ít thực tế, dành thời gian trang bị cho sinh viên khả năng lý luận, khả năng trình bày?Võ Xuân Sơn Cuộc thi vấn đáp của các nước phương Tây mà chú Xuân Sơn nói thực chất để kiểm tra về tính con người bên trong những thí sinh ứng tuyển. Các nhà tuyển sinh gồm giáo sư trường đại học cùng bác sĩ thực tế, có thể đưa ra các câu hỏi bất kỳ (ngoài một số câu hỏi về chuyên môn mà topic đã đưa sẵn). Mục đích của việc này là nhờ kinh nghiệm cũng như chính tấm lòng của người xét tuyển, tìm ra người có tố chất phù hợp nhất với ngành y. Đó là các tiêu chuẩn về nhân văn, nhạy bén, bền bỉ và chịu được áp lực trước máu hay xác chết... Không có một mẫu câu nào cho buổi interview. Và họ ko đánh giá thí sinh bằng khả năng ăn nói. Khả năng ngôn ngữ ngành nào cũng cần, nhưng ngành Y ko cần đến mức họ phải tuyển cả buổi để tìm đâu. Mục đích chỉ là để không chọn nhầm người không có y đức, hay người thích vào ngành y để kiếm tiền. Cháu không rõ các nước thế nào, nhưng Canada đã làm thành công các buổi interview như vậy. Đội ngũ y sĩ của họ cư xử rất tốt với bệnh nhân (điều này có thể còn do nhiều nguyên nhân khác nữa). Chú ủng hộ việc học Văn trong ngành Y, vậy theo cháu, nên ủng hộ bất kể môn nào kiểu như ngoại ngữ, tin học, nhạc họa... Vì cái gì chả có ích, miễn là học và dạy tốt, đúng không chú?! Cách dạy môn văn hiện nay là đang khuyến khích người ta nói dối. Việc dùng môn văn xét tuyển ngành y là do y đức đang xuống dốc, nhưng tới nay vẫn chưa có nghiên cứu nào chứng minh rằng học giỏi văn và y đức tỉ lệ thuận với nhau Khi nào Việt Nam hết tham nhũng, các quan chức không quan liêu, khi mà heệ thống lương bổng tương xứng với những bác sĩ, giáo viên họ cống hiến, khi mà họ chỉ còn chuyên tâm chữa bệnh mà không còn phải lo cơm, áo, gạo tiền nữa ... tôi nghĩ khi đó mới là " lương y như từ mẫu', học văn trong trường Y chẳng khiến họ nhân văn hơn đâu! Rất đồng ý với tác giả. Ngành nghề nào cũng có những người thiếu nhân văn và vô đạo đức. Học văn mẫu như hiện nay không thể làm cho bác sỹ nhân văn hơn. Bài viết hay, đã bắt kịp theo nhịp sống xã hội ta lúc này. Cảm ơn nhé. các bác cứ bảo ngành y xuống dốc! vậy các bác đang làm ngành gi???????? ngành của các bác thì sao? ko pai nganh y xuong doc ma la xã hội xuống dốc......... Tham nhũng hay không cũng do bản chất, tư tưởng thôi. Đừng đổi thừa là nghèo nên phải làm như thế. Thử hỏi xem mấy ông tham nhũng có bao nhiêu nhà lầu, xe hơi,...nhưng tham thì vẫn tham thôi. Thu nhập của bác sĩ và giáo viên bây giờ cũng cao hơn nhiều ngành nghề khác những vẫn không thể xóa được tệ nạn nhũng nhiễu đó,..Tất cả là do đạo đức, lối sống, tư tưởng,...bị băng hoại Học gì dạy gì cũng không bằng sự nghiêm minh của pháp luật. Cứ đưa ra quy chuẩn, sai trảm từ tướng tới quân. Khắc sẽ nghiêm hết. Ai đời thế kỷ này rồi mà mọi cái đều giải quyết bằng ký cam kết thi đua và phát động phong trào. Tất cả đều là nói tránh, nói giảm sự thật. Đồng tình với tác giả .giỏi văn chắc gì đã có Đức Rất đồng ý với tác giả. Học văn mẫu như hiện nay không làm bác sỹ nhân văn hơn. Em đang là học sinh lớp 12 tuy không thi Y nhưng phải thú nhận môn văn mang mác là dạy làm người, dạy đạo đức ... nhưng thực tế học văn rất rập khuôn và em đã phải theo cái khuôn đó suốt 12 năm nay, ngay từ hồi còn nhỏ đã quen với văn mẫu, vì viết theo ý mình điểm không cao. Em nghĩ chỉ có nghị luận xã hội mới thật sự cần vì nó cho phép sáng tạo thật sự và nó thực tế nữa. Bảo là "cảm nhận văn hoc̣" nhưng luôn phải học thuộc lòng từng nghệ thuật, từng ý đồ tác giả... Mấy đứa em của em gần đây vào cấp một cũng y như vậy, toàn đọc chép. Riết rồi cảm thấy không muốn sáng tạo gì hết, bê nguyên xi điểm sẽ cao hơn. Viết xong cái comment này, em lại phải đi "cày" văn tiếp đây. : ( Chưa thấy nền giáo dục nước nào mà cải cách rối rắm như nền giáo dục Việt nam . Sao lại có suy nghĩ rằng đưa môn văn vào danh mục thi tuyển đầu vào trường ngành y để đào tạo ra một bác sĩ có khả năng viết lách , lý luận ... để có y đức tốt hơn .Cách dạy văn bây giờ có khác nào khuyến khích mọi người càng nói dối , thiếu nhân cách . Rất đồng tình với anh Xuân Sơn : Ngành nghề nào bây giờ cũng có những người thiếu nhân văn , vô đạo đức, chai sạn với sáng tạo , vô cảm với bất công , đầy rẫy lừa dối...Cảm ơn anh , một góc nhìn rất ý nghĩa ! Cứ dạy làm *Người* cho tốt đi sau này làm gì cũng tốt Tóm lại: Để làm tốt bất cứ ngành gì thì cốt lõi vẫn là GIÁO DỤC. Nếu không có sự đổi mới đúng đắn trong giáo dục thì ...chúng ta chẳng có nguồn nhân lực đích thực cho ngành nào cả !!!
Chạy việc Em bảo đang rất phân vân vì số tiền quá lớn, đồng nghĩa với việc em gần như phải làm việc không lương trong nhiều năm. Nhưng em nghe nói vị trí ấy “nhàn và sung sướng” lắm, lại ổn định nên không muốn bỏ lỡ cơ hội.Tôi những muốn hỏi lại em: Cơ hội nào? Cơ hội để phí phạm số tiền lớn mà mẹ em, một viên chức bình thường, đã vất vả tích lũy trong nhiều năm? Cơ hội để dung túng và nuôi dưỡng căn bệnh tham nhũng đang hoành hành trong bộ máy nhà nước? Dù suy nghĩ theo cách nào, tôi vẫn không hiểu nổi vì sao em lại cảm thấy điều đó đáng làm. Em chỉ vừa ra trường và tràn đầy sức sống như mọi cô gái 9x mà tôi biết, vậy mà em đã sớm hình thành tư duy hưởng thụ - chọn việc nhàn hạ để ấm thân (chứ không phải công việc mình đam mê và muốn cống hiến). Nhưng không chỉ có em, cách đây không lâu, một cậu bạn khác của tôi cũng nói rằng ra trường bố mẹ sẽ xin cho cậu vào một cơ quan nhà nước rất lớn. Nếu vào được, cậu sẽ có một công việc ổn định và nhiều tiền từ “các nguồn thu khác”. Tôi đã không hỏi cậu “nguồn thu khác” ấy bao gồm những gì, vì tôi không muốn cảm thấy thất vọng thêm.Cách đây hai năm, Thanh tra Chính phủ Việt Nam và Ngân hàng Thế giới đã tiến hành một cuộc khảo sát về thu nhập ngoài lương của công chức, viên chức tại 10 tỉnh thành lớn trong cả nước. Cuộc khảo sát này đã cũ, nhưng tôi tin rằng nó vẫn còn khá đúng với hiện trạng của đất nước. Trong số những người được hỏi, 79% viên chức thừa nhận đã được hưởng lợi từ nguồn thu nhập phụ không nằm trong quy chế, trong đó cứ chín người thì có một cho biết số tiền họ kiếm thêm bằng ít nhất 50% lương định kỳ.Khảo sát của Thanh tra Chính phủ cũng chỉ ra rằng hành vi tham nhũng đằng sau chuyện quà cáp biếu xén là có, khi 25% công chức thừa nhận từng nhận tiền hoặc quà để lợi dụng chức vụ biệt đãi người tặng quà. 17% số người được hỏi khác cho biết họ thậm chí đã duyệt thăng chức cho các nhân viên thiếu năng lực vì lợi ích cá nhân. Một số người thừa nhận đã chạy tiền để đổi lấy một vị trí trong cơ quan nhà nước.Tình trạng chạy tiền xin việc không chỉ hoành hành ở cơ quan nhà nước. Khu vực tư nhân cũng có tình trạng này, dù có thể không nghiêm trọng bằng. Cách đây một năm, tôi được người quen giới thiệu với anh chàng làm việc cho một ngân hàng tư nhân có tiếng. Anh trông rất đẹp trai và sáng sủa. Thế nhưng ngay trong buổi gặp đầu tiên ấy, anh đã hỏi tôi: “Em có mất nhiều tiền để xin việc không?”. Thú thực, tôi không nén được nỗi bực bội khi trả lời câu hỏi đó. Nhưng anh không hề nhận ra giọng điệu có phần giận dữ của tôi. Anh cho rằng việc chạy tiền kiếm việc là đương nhiên, và chắc không thể ngờ rằng tôi lại có thể cáu vì câu hỏi đó.Nhiều người xung quanh tôi coi chuyện chạy tiền xin việc là bình thường. Họ cho rằng ai cũng làm như thế, nên việc họ làm chẳng có gì sai trái. Tôi không biết mình có ngây thơ quá hay không, nhưng tôi tin rằng nếu tất cả mọi người đều từ chối chạy tiền, thì người ta sẽ “buộc” phải tuyển dụng người giỏi nhất trong số ứng viên. Một vị trí cho kẻ chạy tiền để xin việc có nghĩa là một người khác - có thể giỏi hơn - bị mất đi cơ hội.Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) xếp Việt Nam ở vị trí 116 trên Bảng xếp hạng Chỉ số Cảm nhận Tham nhũng 2013 - một vị trí thể hiện tình trạng tham nhũng ở mức độ tương đối nguy hiểm. Việt Nam chỉ đứng sau một số nước ở châu Á như Lào, Campuchia, Bangladesh, còn lại vẫn thua các nước trong khu vực như Thái Lan, Philippines, Sri Lanka, Trung Quốc, và bị bỏ xa bởi Malaysia, Hàn Quốc, Brunei, Singapore và Nhật Bản.Với tình trạng hiện nay, tôi e rằng xếp hạng năm nay của Việt Nam sẽ chẳng khá hơn là bao.Minh Thi Tôi tốt nghiệp Đại Học Thương Mại năm 2012. Ngày đầu tiên ra trường, Bố Mẹ định hướng chạy cho tôi vào ngân hàng gần nhà với số tiền là 200.000.000 VND. Mẹ nói vào đấy làm sẽ ổn định suốt đời với tiền lương ban đầu khoảng 4-5 tr gì đó. Lúc đó tôi cũng vẫn còn trẻ, nhưng câu trả lời của tôi với Bố Mẹ là KHÔNG. Tôi không muốn phí phạm một số tiền lớn vào một công việc mà chưa hẳn tôi đã thích, lương cũng ko có gì gọi là cao. Tôi không cần cái mẽ Ngân Hàng này Ngân Hàng nọ. Tôi đã gửi đơn xin việc vào dự án nhiệt điện ngay gần nhà để thử sức... Tôi đã được nhận vào làm cho một công ty Singapore với tiền lương và phụ cấp hàng tháng là 10 triệu đông (chưa tính Overtime). Hiện tại tôi lại đang tiếp tục công việc ở một dự án mới với mức lương gần 1000 $. Đến bây giờ tôi có thể khẳng định quyết định của tôi là hoàn toàn chính xác và phù hợp với hoàn cảnh gia đinh. Tôi không muốn nói về lương, nhưng mọi người nên thử sức mình khi mình vẫn còn trẻ, có nhiều thứ cho bạn làm hơn là thích ngồi một chỗ nhàn hạ và tìm cách tận thu những nguồn thu không chính đáng. Đây là chia sẻ nhỏ của tôi, cảm ơn mọi người. Buổi sáng nay tôi có xem chương trình" cafe sáng với VTV3" và có nghe được một câu nói thế này" chúng ta đừng bao giờ nên cấm cái này hay cái khác mà hãy tìm cách thay vào đó những việc làm và hành động tích cực hơn". Tôi nghĩ rằng, đất nước chúng ta muốn được trở lên tốt đẹp hơn thì cần thay đổi cách giáo dục con người ngay từ thế hệ trẻ tương lai của đất nước. Làm sao chúng ta có thể mong rằng đất nước chúng ta sẽ ngăn chặn được nạn tham nhũng khi mà ngay từ khi con chúng ta chập chững bước chân tới trường đã dạy con bồi dưỡng phong bì để được thầy cô quan tâm hơn! Tất cả từ giáo dục mà nên. nhưng tôi tin rằng nếu tất cả mọi người đều từ chối chạy tiền, thì người ta sẽ “buộc” phải tuyển dụng người giỏi nhất trong số ứng viên. Một mong ước sẽ không bao giờ thành hiện thực bởi vì nếu như có một vài người làm như thế thì sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm điều ngược lại vì vẫn còn đó một xã hội đầy rẫy những cơ hội cho những kẻ cơ hội Chạy việc,chạy giấy tờ,chạy chức,chạy trường ,chạy chỗ,chạy chạy chạy..... Minh Thi mà biết hết các loại chạy thì không thấy buồn vô hạn đâu mà là xỉu luôn đấy. Ngây thơ quá chứ còn sao nữa. nhất thế, nhì thân, tam tiền,tứ giỏi Chạy việc hay mua việc là tình trạng thực tế tồn tại. Bằng cấp không phải là tất cả, sự thiếu công bằng trong tuyển dụng cùng với thiếu tầm nhìn trong quy hoạch nhân tài là một tệ nạn thực sự ở Việt Nam. Nhân tài phải trải qua áp dụng thực tiễn, kinh nghiệm, giao tiếp và trình độ ngoại ngữ.  Rõ ràng là người tài ngoài xã hội rất nhiều nhưng con ông cháu cha thì mới vào được. Vì vậy làm tư nhân có vẻ tự do, hưởng được thu nhập xứng đáng và sống có ích cho đất nước hơn! Ồ. Cái gì cũng chạy mà sao cái gì cũng chậm... nhỉ? Đây là chuyện bình thường ở VN mà và theo cấp độ có việc ngon lành thứ nhất là quen biết thứ hai là tiền và cuối cùng mới là năng lực Đừng trách những người chạy việc bạn, không chạy thì thất nghiệp cũng chết. Hãy suy nghĩ cơ chế nào sinh ra vụ chạy việc và loại bỏ nó. Buồn gì em? Có thể người khiếm thị mới không thấy chứ người bình thường chỉ cần 1 chút suy luận cũng đồng ý với tôi rằng lương công nhân viên chức bao nhiêu 1 tháng mà sao có người mới ngày nào cơm đùm cơm bọc sáng đi chiều về còn tăng trưởng nuôi heo nhưng bổng dưng cất nhà mấy tấm mua xe tay ga ăn trên ngồi trước. Cho dù người khiếm thị không thấy nhưng không khiếm thính. Sự đời là thế mà em buồn chi em ơi. Buồn thật bạn à, nhưng ác nỗi cái mà bạn cho là bất thường ấy giờ người ta đang nghĩ nó là điều hiển nhiên. Tôi thì thấy sợ vì điều đó ẩn chứa một tương lai cho thế hệ sau của chúng ta, sẽ là như thế nào nếu tồn tại mãi cái viễn cảnh việc làm, chức vụ không phải dựa vào yêu cầu công việc, trình độ và năng lực làm việc mà lại lấy từ căn cứ là con ông cháu cha, rồi thì khéo quan hệ - đương nhiên là số tiền sẽ đánh giá mức độ khéo đó. Đặc biệt là giới công chức và những doanh nghiệp nhà nước. Cái vòng luẩn quẩn, đầu tư rồi thì phải thu hồi, mà thu hồi bằng cách nào thì "Ai cũng hiểu mà chỉ có bạn chưa hiểu" thôi. Tôi nghĩ không phải là bạn ngây thơ, đó là Sự Tử Tế ~ điều mà cả đất nước Việt Nam đang mong muốn bạn ạ. Tôi cũng đã từng có suy nghĩ như bạn, thậm chí tôi còn tự bảo rằng hay là mình ngu quá, khi mà trong cái thời buổi này vẫn còn mong xin việc không phải chạy tiền, vẫn cầu mong và hy vọng cho những người có Tâm, có Tài tìm được chỗ đứng phù hợp. Luật bất thành văn rồi bạn ạ ! Mình rất thích câu : "Cơ hội để dung túng và nuôi dưỡng căn bệnh tham nhũng đang hoành hành trong bộ máy nhà nước "
Sài Gòn bao giờ hết ngập? Những ngày lụt cô tôi cực khổ vô cùng. Mưa xuống, triều cường lên là cả nhà xích bích xang bang. Lớp thì dọn đồ lên cao, lớp thì be bờ, tát nước. Ăn uống chỉ có bánh mì, xôi cho gọn việc vì không đi chợ được. Ngoài đường nước đen ngòm, hôi rình. Xe máy đi ngập nguyên nửa bánh xe. Ôtô vụt qua làm cả biển nước chao đảo sóng sánh. Người người xắn quần lội trong sình, đó là chưa kể lúc nào cũng nơm nớp vì lo xe chết máy, lo lũ trẻ đi học ngồi trên xe nhỡ té xuống thì mệt, lo tai nạn bất chợt xảy ra. Và ngập lụt cũng đồng nghĩa với kẹt xe. Cả biển xe và người loay hoay trong biển nước.Riết rồi cả nhà từ già trẻ đều thuần thục kỹ năng sống trong những ngày mưa ngập. Tôi an ủi cô: Thế nào thành phố cũng phải chống ngập, cô ráng ít lâu sẽ bớt cực. Bà cười: “Chẳng biết thế nào, bao nhiêu năm nay ngập lụt. Tốn hao biết bao tiền thuế của dân, thế mà các ông lo chống ngập vẫn thấy rối như canh hẹ, lớp thì đổ cho khí hậu biến đổi, lớp thì đổ cho quy hoạch lạc hậu, do dự án thiếu tiền bạc. Sao xứ mình không làm cho dứt điểm như Hà Lan?”.Nếu nói khí hậu biến đổi thì TP HCM chưa ăn thua gì với Hà Lan. Nhưng người Hà Lan đã sống được trong những khu vực đất thấp hơn mực nước biển ngon lành vì nhìn xa trông rộng, công trình của họ làm một lần cho cả trăm năm sau.Từ 1958 đến nay, Hà Lan thực hiện dự án Delta, dựng lên một hệ thống đê chắn sóng biển và ngăn lũ được đánh giá là hoàn hảo nhất thế giới. Hệ thống này được thiết kế với độ vững chắc đủ để chịu được trận bão lớn với mức độ chỉ xảy ra một lần trong 1.000 năm. Khoảng 3.000 km đê bao biển và 10.000 km đê bao sông và kênh rạch được nâng lên, cũng như khép kín các cửa sông trong khu vực. Chỉ riêng đê biển Afsluitdijk dài hơn 32 km, rộng 90 m, độ cao ban đầu 7,25 m trên mực nước biển, xây chỉ trong 6 năm mà vừa sử dụng như đường cao tốc, vừa giúp dân sống yên ổn và thu hút du khách, lại có thêm 1000 km2 thổ cư và canh tác…Trong khi ở TP HCM thì tình hình chống ngập đầy bất cập và manh mún. Chống ngập hiện chủ yếu bằng cách dựa vào các cống thoát nước. Cống thiếu, ống dung tích nhỏ, đỉnh triều dâng cao nước không thoát nổi làm thành phố lụt nặng hơn. Những vùng trũng là rốn chứa nước khi mưa lớn, triều cường như Nam Sài Gòn, Thủ Thiêm… nay lại bị đô thị hóa. Thành thử giải quyết xong chỗ này thì lại gia tăng điểm ngập chỗ khác, loay hoay như đèn cù, trong khi thành phố này là nơi duy nhất ở VN có Trung tâm chống ngập riêng. Ngân sách đầu tư mỗi năm khoảng 1.000 tỷ đồng mà chẳng ăn thua gì. Năm ngoái thành phố xóa được 9 điểm ngập thì lại phát sinh 21 điểm mới. Đêm 10/10 vừa qua, khi triều cường đạt đỉnh 1,7 m thì có đến hơn 50 điểm ngập sâu 0,4-1 m.Tôi nghĩ TP HCM chỉ có thể thoát ngập nếu như thực hiện được chống ngập bền vững như cách Hà Lan đã làm. Mà cách này cũng chẳng có gì mới ngoài làm cho xong hệ thống đê bao và trả lại nguyên trạng trước đô thị hóa, tức là có các hồ điều tiết nước khi mưa lớn và triều cường. Kế hoạch xây 30 hồ đã công bố trên báo chí, bắt đầu bằng 3 hồ lớn ở Thủ Đức, quận 4 và Tân Phú. Tuy nhiên, thủy hỏa như đạo tặc mà nay 3 cái hồ này vẫn ở trên giấy, chờ trình duyệt mãi chưa xong…Giờ này bà cô già còng lưng chạy lụt của tôi vẫn ngóng: ”Giá như hết một nhiệm kỳ, lãnh đạo TP HCM làm xong một việc lớn ví như cái việc chống ngập thì dân đỡ khổ xiết bao?”.Nguyễn Anh Thi Sài Gòn nước ngập/ Đường bỗng thành sông/ Phố xá mênh mông/ Dạt dào sóng nước/ Ô tô đi trước/ Rẽ sóng như phà/ Xe máy khật khà/ Rồi cũng chết máy/ Ngõ xóm nước chảy/ Ngập cửa, ngập nhà/ Ông trời ở xa/ Nên đâu có biết/ Tôi đành phải viết/ Thơ gửi ông trời/ Mong ông xuống chơi/ Giúp đường hết ngập! Không lụt thì sao gọi là hòn ngọc Viễn Đông . Sài gòn không ngập nước mùa mưa thì không phải là Sài gòn nữa ..! Thâm thuý lăm bạn ơi! Cám ơn bạn rất nhiều! ngày mai !!!! còn sài gòn là còn ngập Bao giờ cho tới bao giờ Tôi thấy công tác chống biến đổi Khí hạu ở VN rùm beng lên chỉ là hình thức không căn bản đi vào chiều sâu cốt lõi của vấn đề.Tôi thấy các địa phương tổ chức ăn mặc đồng phục đi khơi mương máng,quét dọn vệ sinh... dể quay phim lên truyền hình,đâu phải là chống biến đổi khí hau? Đấy chỉ là vệ sinh môi trường mà thôi! Chống biến đổi KH là hạn chế khí thải oxyt carbon vào bầu khí quyển,mà bầu khí quyển là mái nhà chung,không phải riêng Việt nam. Khi VN hạn chế khí thải mà các nước không hạn chế thì hậu quả nước biển dâng Việt nam vẫn không tránh khỏi ngạp lut. Vậy vấn đề của VN là trồng rừng,cám chặt phả rừng làm thủy điện bừa bãi. Phải tập trung ngân sách để xây dựng hệ thống đê biển ,đê sông kiểu Hà Lan trước mắt là chống triều cường ,tương lạlaf chống ngập lụt cho đồng bằng sông Cửu Long "Bài ca đi cùng năm tháng" chỉ có tư duy 5 năm thậm chí 3 năm làm sao làm được công trình thế kỷ toi nghi hoc thay cach cua nguoi my khi ho lam cach nao do ,truoc kia Las Vegas cung de bi lut vi chung quanh la nui ma chu vi Las Vegas lon hon Sai Gon rat nhieu sau khi ho bo ra 2 ty USD cho kinh phi ,sau do het lut luon VN nen hoc hoi dieu nay. Sài Gòn bao giờ hết ngập? tôi sống ở Hà Nội tôi cũng muốn biết Hà Nội bao giờ hết rác? phố bỗng thành dòng sông uốn quanh - cảm phục NS Trịnh Công Sơn đã đoán trước được từ rất lâu Dân nhậu Sài Gòn thường nói với nhau cứ nhậu đi khi nào Sài Gòn hết ngập thì mới nghỉ nhậu. Việc xây hồ điều hòa là quan trọng, nhưng SG là nhật triều nên tại sao không sử dụng chính các kênh hiện hữu làm hồ điều hòa nhỉ. Ví dụ lắp đặt âu ngăn triều tại một số kênh (thuyền bè vẫn có thể ra vào nhưng nước sông không chảy ngược vào cống khi triều cao và nước cống vẫn ra được kênh khi triều xuống).
Không gieo hạt mẩy, sao có mùa vàng? Song riêng với bóng đá nữ rất bất ngờ. Các cô gái Việt Nam đã thi đấu ngoan cường và có thể ngẩng cao đầu ra về dù có để vuột huy chương đồng vào tay đội Hàn Quốc vốn từng vô địch Châu Á.Điều đáng khâm phục các tuyển thủ nữ là ở chỗ, lâu nay, chúng ta chưa có sự đầu tư một cách thỏa đáng cho "các cô gái mặc quần đùi áo số". Cuộc sống của họ, sau mỗi giải đấu là những câu chuyện đầy ngậm ngùi, thương cảm làm cho ta không khỏi suy nghĩ. Nó không phải là câu chuyện của hôm nay mà đã từ rất lâu, họ vốn không được chăm chút và đầu tư kinh phí mặc dù cũng đã nhiều lần vô địch Đông Nam Á. So với các chàng trai đá bóng ở các đội chuyên nghiệp hiện giờ ở trong nước thì mức lương, thưởng quả là một trời một vực.Có một câu chuyện tôi không thể quên dù cách đây đã 16 năm. Tiger Cup được tổ chức tại Hà Nội năm 1998, anh Phan Anh Tú, trợ lý của ông Alfred Riedl, huấn luyện viên đội tuyển Quốc gia có đến tôi chơi. Tôi vô tình khen cái nghĩa cử rất đáng quý của nhiều mạnh thường quân khi thấy đội bóng của chúng ta được nhiều cá nhân và đơn vị đã hứa thưởng khi họ đoạt huy chương được Đài truyền hình xướng tên rõ oai. Anh Tú tâm sự thật lòng: "Đúng là có nhiều nhà hảo tâm yêu bóng đá thật song nhiều khi chờ họ chuyển tiền thưởng thì rất lâu, thậm chí quên luôn vì tinh thần cuồng nhiệt với bóng đá sau đó lắng dần. Có trường hợp tưởng đã chắc mẩm mười mươi, ấy vậy mà họ quên luôn còn mình thì không lẽ đi giục, cũng rất ngại".SEA Games 19, năm 1997, khi ta đoạt huy chương đồng ở Jakarta (Indonesia), một Tổng công ty có fax sang điện chúc mừng và thông báo sẽ thưởng cho đội tuyển nam của ta 50 triệu đồng cùng lời hứa thêm nếu đội nữ mà thắng cũng sẽ thưởng tương tự.Những tưởng bức điện hoành tráng với 2 con dấu cùng 2 chữ ký của Tổng giám đốc lẫn Chủ tịch Công đoàn thì quá yên tâm. Nào ngờ nửa năm sau cả hai đội tuyển có nhận được đồng nào đâu, mặc dù cũng biết rằng Tổng công ty này sau khi nghe tin đội nữ chúng ta cũng đoạt huy chương đồng bèn bắn tiếng cho Liên đoàn Bóng đá, đề nghị chia đôi số tiền 50 triệu đồng nọ cho 2 đội, song cũng chờ nửa năm rồi mà chẳng thấy chuyển.Hóa ra theo giải thích từ bên Tổng công ty khi tôi điện trực tiếp hỏi họ thì do thiếu đôn đốc, người nọ tưởng người kia đã chuyển nên không kiểm tra lại và họ đã xin lỗi. Anh Phan Anh Tú ngay sau đó cho tôi biết tiền đã được chuyển tức thì về Liên đoàn để chia đôi cho 2 đội bóng.Hãy tưởng tượng, khi đó (năm 1997), đối với các tuyển thủ nữ, nhiều em không có nghề nghiệp, phụ cấp đá bóng thì chỉ có khi nào lên đội tuyển tập trung. Họ phải bươn chải rất tội nghiệp, người thì đẩy xe bán bánh mì, người thì chạy xe ôm... Vì thế, tiền thưởng với các em thật giá trị vô cùng!Tôi rất mừng khi vừa rồi, sau khi được vào tới bán kết Cup châu lục, đội tuyển nữ của chúng ta được Liên đoàn Bóng đá Việt Nam thưởng cho cả tỷ đồng với lời động viên sẽ được đầu tư thỏa đáng hơn trước. Rồi sau đó, Thành phố Hà Nội cũng tặng đội tuyển thêm một tỷ đồng nữa. Thật đáng quý bởi đối với các em, đó quả là một số tiền rất lớn nếu biết, họ còn rất cực, thiếu thốn trăm bề. Trong khi đó, tuổi phục vụ cho bóng đá của các em chẳng được mấy năm, tương lai nhìn chung là rất mờ mịt...Việt Nam chưa đủ cơ sở để đánh giá tuyển nữ chúng ta đã ổn định ở một tầm cao mới. Muốn vậy phải có sự đầu tư nhất định, tránh bị nhận xét kiểu như HLV Alfred Riedl hồi mới đến Việt Nam nhận việc lần đầu: "Bóng đá Việt Nam đang xây nhà từ nóc".Nhìn lại những nước có bóng đá nữ phát triển ở châu Á thôi như Nhật Bản, Hàn Quốc... cũng đủ thấy, cái sự "gieo" nào thì sẽ được "gặt" nấy, nó rất sòng phẳng, không dễ gì mà có được như họ. Dù rằng, với đội tuyển nữ Việt Nam, họ đều là những cô gái phi thường, luôn vì màu cờ sắc áo, đâu có vì chế độ này nọ phải đãi ngộ xứng đáng thì các cô gái của chúng ta mới đá hết mình.Tại ASIAD 17 vừa qua, họ chính là một minh chứng sống động cho điều đó.Quốc Phong Ở xã hội ta, cái bệnh ăn sổi ở thì, ko gieo trồng chăm sóc mà cứ đòi gặt hái, cơ hội chụp giật đã ăn vào xương tủy rồi mà nhà báo vẫn chỉ viết theo kiểu "nhắc nhở khéo" như thế này thì liệu có khác gì gãi ngứa. Dư luận xã hội lại coi những kẻ cơ hội đó là thức thời, là cấp tiến, nhạy bén là biểu tượng của sự thành đạt và thông thái, còn những người kiên trì, đầu tư căn cơ bài bản là những kẻ lạc hậu, cổ hủ, khờ khạo và bảo thủ. Kết quả, thì ai cũng rõ. Hàn Quốc, Đài Loan, Singapore, Hong Kong, cần 30 năm làm việc chăm chỉ, để trở thành nước công nghiệp hóa còn ta 30 năm sau đổi mới vẫn ngổn ngang trăm bề. Một nền tảng kinh tế xã hội như vậy thì thể thao văn hóa làm sao mà phát triển được. Còn đối với đa số mọi người thay vì chém gió và đổ lỗi cho người khác, hãy nhìn lại bản thân và làm tốt hơn công việc hàng ngày của mình, bởi vì sẽ chẳng có cô Tấm hay cậu bé Thánh Gióng nào đó hiện ra để giúp chúng ta cả. Khi đất nước được quản lý hiệu quả, mỗi người làm việc chăm chỉ thì những kết quả tốt đẹp sẽ đến, tất nhiên không phải qua 1 đêm mà có được. Chả gì Bóng đá nữ mà các nơi lúc khởi công thì đình đám, kế hoạch và lời hứa lớn, đến lúc kết thúc thì bôi bác và làm cho xong. Nguyễn Thị Liễu, nữ tuyển thủ kiên cường ở khu trung tuyến của đội tuyển Quốc gia vừa lập công lớn trong " cuộc chiến " để đi tới trận đấu tranh vị trí 3-4 vừa rồi là một cô gái tham gia đá ở CLB Phong Phú ( Hà Nam ) , lương chỉ còm cõi chưa tới 2 triệu/ tháng. Hôm mẹ cô qua đời vì bị ung thư , đội tuyển về viếng mà đau lòng khi thấy gia cảnh Liễu vô cùng nghèo khó , nhà cửa tan hoang ko có gì đáng giá . Sau thời gian đá bóng ở CLB, Liễu phải ra chợ bán rau nuôi mẹ là đủ hiểu thế nào ...thật đáng cảm phục các cô gái Việt Nam như Liễu . Truyền thông đôi khi cũng cường điệu, lạc quan quá đối với các đội bóng nam! Điều này có thể làm cho một số nhà lãnh đạo và các cầu thủ trẻ ... nhầm tưởng mình là ..... như dư luận đang thổi phồng ! Hãy trả lại cho các đội bóng nam giá trị thực của nó cả về sự bình luận và tài chính .....! Quá tâm đắc với câu: Họ chính là một minh chứng sống động..! Bóng đá VN xây nhà từ nóc! Đau phũ phàng! Hỡi các nhà quản lý bóng đá, các vị nghĩ gì về khoa học quản lý? Hay các vị chẳng có thời gian để nghĩ, hoặc nghĩ làm gì, cứ lĩnh lương đều đều là được?! Các cụ ngày xưa có câu "nhất nước, nhì phân, tam cần, tứ giống"... Tài năng chỉ là 1 yếu tố (không phải là quan trọng nhất) để dẫn tới thành công. Ngoài tài năng v sự nỗ lực tự thân là "nội lực" thì các VĐV còn cần rất nhiều yếu tố "ngoại lực" khác nữa để có thể vươn tới đỉnh v đạt thành tích cao, VD như phương pháp v chất lượng huấn luyện, định hướng phát triển, chế độ dinh dưỡng, khuyến khích tinh thần + vật chất, sự cạnh tranh của đối thủ hay may mắn trong thi đấu... Hy vọng thể thao VN sẽ ngày càng phát triển theo hướng chuyên nghiệp hơn! Chú Phong nói chuyện thể thao để nói về thực tế xã hội Hoan hô ý kiến của nhà báo NQP Vo chong Ly Quang Dieu tot nghiep luat su tu Anh Quoc ve nuoc bat tay vo cai cach giao duc tu 1950 den nay... va Singapore so huu he thong dai hoc tot nhat luong cao va gia tri nhan van day du hon cac nuoc khac.... den Hoa Ky cung cong nhan cong lao cua ong ta.... hay hoc hoi Ly Quang Dieu... Làm sao cho mỗi người VN đều khỏe mạnh, lúc đó tự khắc thể thao sẽ tốt. Hạt mẩy là ở mọi ng VN chứ ko phải chỉ có các cầu thủ. Trường học vẫn chỉ chăm chăm có học chữ thì còn lâu mới tiến bộ được Tuyển nữ VN có HCV rồi đấy. Tại các Bác k quan tâm thôi chứ cám ơn nhà báo vì nếu không có ngài chúng tôi không thể biết chuyện này Dẹp các đội tuyển nam đi, tập trung xây tuyển NỮ bóng đá VN sẽ thành công trên trường quốc tế. Phải công nhận các nữ tuyển thủ bóng đá VN, các nam cầu thủ 19 VN đã chơi bóng >100% sức lực, các cháu đã chinh phục được cảm tình của người hâm mộ. Tuy nhiên tôi cũng mừng vì các đội tuyển của chúng ta đã bị loại khỏi các vòng chung kết thế giới, vì trình độ bóng đá của ta chưa thể vươn tới tầm cỡ châu lục, tầm cỡ thế giới, nếu thi đấu đội tuyển chúng ta có thể thua (19-20)-0 mỗi trận, khi ấy các cháu sẽ tủi thân lắm.
Ebola và Nina Phạm Vậy mà Nina vẫn bị lây, mà lại lây ngay cái căn bệnh quái ác, có khả năng giết người ghê gớm. Cả nước Mỹ rúng động, cả thế giới rúng động khi biết tin Nina Phạm bị nhiễm virus Ebola. Thực ra, Nina Phạm không phải nhân viên y tế đầu tiên bị nhiễm Ebola. Trước cô đã có 3 bác sĩ và 3 y tá bị lây bệnh kể từ khi bùng phát dịch.Tại Việt Nam, trong một đêm trực, một trường hợp bệnh nhân vô danh bị máu tụ trong sọ, test nhanh HIV (+). Nếu không mổ sớm, bệnh nhân sẽ chết. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng các bác sĩ, kỹ thuật viên, điều dưỡng vẫn cố gắng bắt tay vào mổ. Ban đầu, những trường hợp như vậy còn ít, càng về sau càng nhiều, gần như cứ cách 1, 2 đêm chúng tôi lại gặp một trường hợp như vậy. Ngay cả những trường hợp HIV (-) cũng không an toàn hơn bao nhiêu.Rồi một hôm, phẫu thuật viên đang mổ cho một trường hợp HIV (+) thì kim đâm vào tay. Một vết đâm nhỏ nhưng là một cuộc khủng hoảng lớn đối với người bác sĩ đó và gia đình anh ta. Nhiều bác sĩ bị như vậy. Ai cũng phải giữ cho vợ con, gia đình trong vài tháng, vừa uống thuốc, vừa đi làm, vẫn mổ xẻ, vẫn tiếp tục phơi nhiễm với HIV, siêu vi viêm gan C, B… và đủ thứ bệnh lây nhiễm khác. Số lượng các bác sĩ bị kim dính máu nhiễm HIV đâm vào tay cứ tăng dần, tăng dần.Một trường hợp vô cùng éo le. Một bác sĩ phẫu thuật không được gia đình thông cảm cho nghề nghiệp của mình. Gia đình tìm đủ mọi cách thuyết phục anh ta bỏ nghề, một trong các lý do là sự phơi nhiễm. Khi bị kim dính máu nhiễm HIV đâm vào tay, anh không dám thông báo cho gia đình vì sợ họ sẽ gây áp lực bắt anh bỏ nghề, đành âm thầm uống thuốc và làm việc trong im lặng. Nhưng anh phải giữ gìn cho vợ. Suốt mấy tháng trời, anh tìm cách trốn tránh nghĩa vụ làm chồng. Người vợ nghi ngờ, ghen tuông. Bạn bè, đồng nghiệp biết hoàn cảnh giúp anh nói dối vợ, để rồi khi vợ anh quay đi, họ lại thở dài, mấy cô điều dưỡng còn len lén đưa tay quệt nước mắt.Nhưng anh vẫn còn may. Một nữ điều dưỡng đã không may mắn như vậy sau khi bị kim đâm vào tay. Cô cũng áp dụng mọi biện pháp nhưng rồi vẫn bị nhiễm. Gia đình thông cảm, không rời bỏ cô. Cô vẫn đi làm. Không nhiều người ở chỗ làm biết cô bị nhiễm HIV. Họ chỉ thấy cô chìm dần, chìm dần vào sự cô độc, xa lánh dần mọi người, và dù có cố cười tươi đến đâu thì ánh mắt cô vẫn luôn đượm buồn.Còn nhiều lắm những người như vậy. Họ không nổi tiếng, không được mấy người biết đến, phần vì nguyên tắc giữ bí mật cho người bệnh, phần vì họ không ở Mỹ, không làm việc dưới sự kiểm soát của CDC. Về tính chất nguy hiểm của bệnh tật thì tỷ lệ tử vong của AIDS còn cao hơn cả Ebola, chỉ là diễn tiến chậm hơn mà thôi.Người Mỹ, người Việt và mọi người đều thương cảm cho Nina Phạm, nhưng có mấy ai biết đến hàng trăm hàng nghìn những thầy thuốc khác cũng đang bị y như vậy tại Việt Nam, đang ngày ngày vừa phải vật lộn với bệnh tật trong vô vọng, vừa phải lo cơm áo gạo tiền. Nina Phạm không ở đâu xa mà ở ngay đây, trên đất Việt Nam này, ngay ở những bệnh viện đông đúc, chật chội, hàng trăm hàng nghìn Nina Phạm thuần Việt, bằng xương bằng thịt tồn tại. Không mấy người biết đến câu chuyện của họ, không một phóng viên, một hãng truyền thông nào biết đến họ.Bên cạnh họ, có hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn người, bất cứ lúc nào cũng có thể gia nhập vào đội ngũ của những Nina Phạm Việt Nam, ngày ngày lặng lẽ chịu đựng sự phơi nhiễm, luôn phải cắn răng chịu đựng những lời mạt sát, khinh miệt của một số người bệnh và gia đình người bệnh, thậm chí còn có thể là đối tượng của đám người quá khích hành hung.Võ Xuân Sơn Nghề nào cũng có những rủi ro riêng. Đó là...nghiệp! Có hai loại anh hùng. Anh hùng nổi tiếng và anh hùng thầm lặng. Tôi kính trọng anh hùng thầm lặng hơn, nhưng làm thế nào để tôn vinh những anh hùng thầm lặng?!!! Cần quá những tấm lòng. Tôi đã ngấn nước mắt khi đọc bài của bác sỹ. Tôi có con 3 tuổi bị ung thư, nằm viện được 7 tháng nay ở Khoa Ung bướu BV Nhi đồng 2. Tôi thầm cảm ơn các bác sỹ và y tá ở đây, họ làm việc có thể nói là quên mình. Có đêm, tôi thấy y tá ngồi ngủ gục trên bàn, tôi lén để vài hộp sữa của cháu cho các cô, mong các cô các chú có sức khỏe làm việc tốt. Đâu đó trong ngành y có nhiều điểm chưa ổn, nhưng ở Khoa Ung bướu NĐ2, tôi chưa tìm được một ai như vậy trong cả trăm người. Bài viết rất hay và rất có tính nhân văn. Tôi ủng hộ và đồng cảm với bạn, xin chia sẻ. Tuy nhiên không phải chỉ có nghề thầy thuốc, nghề nào trên đời này cũng nguy hiểm, cũng có nguy cơ lây nhiễm, mất mạng. Thử làm kinh tế, nghề mà ít ai nghĩ nó dễ bị lây nhiễm và nguy hiểm chết người... nhưng nó cũng rất khốc liệt và tệ hơn là đưa bao gia đình vào thảm cảnh... Theo tôi, mỗi người một nghiệp, mỗi nghiệp đề có nghiệp chướng, cái quí nhất là được phục vụ xã hội, phục vụ mọi người theo nghiệp của mình và cố gắng giữ gìn sự toàn vẹn cho mình và gia đình. Bài viết của BS Sơn hay quá, tôi đọc mà rưng rưng nước mắt bởi những chia sẻ thực sự mà BS Sơn đã đem đến cho tôi. Thật chính xác với đoạn viết của BS Sơn "Người Mỹ, người Việt và mọi người đều thương cảm cho Nina Phạm, nhưng có mấy ai biết đến hàng trăm hàng nghìn những thầy thuốc khác cũng đang bị y như vậy tại Việt Nam, đang ngày ngày vừa phải vật lộn với bệnh tật trong vô vọng, vừa phải lo cơm áo gạo tiền. Nina Phạm không ở đâu xa mà ở ngay đây, trên đất Việt Nam này, ngay ở những bệnh viện đông đúc, chật chội, hàng trăm hàng nghìn Nina Phạm thuần Việt, bằng xương bằng thịt tồn tại. Không mấy người biết đến câu chuyện của họ, không một phóng viên, một hãng truyền thông nào biết đến họ". Bài viết rất hay. Sự thực là ai rơi vào tình cảnh phơi nhiễm HIV mới hiểu được sự khủng hoảng tinh thần khi có khả năng bị nhiễm HIV là như thế nào. Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt, mặt trái và mặt phải. Người ta có thể kêu ca, bêu rếu về hành động nhận phong bì của các nhân viên y tế nhưng đôi lúc người ta quên rằng có rất nhiều nhân viên y tế đã mạo hiểm cả tính mạng của mình, hạnh phúc của gia đình mình để chiến đấu với các dịch bệnh chết người như HIV, SAR, H5N1,.. và giờ là Ebola. Mong rằng xã hội có cái nhìn đúng đắn hơn về ngành y tế, không chỉ nhìn phiến diện 1 mặt, 1 nhóm cá thể nào đó. Bài viết thật sự rất hay và có ý nghĩa. Giá mà trong ngành y luôn có những người tận tình, tận nghĩa như vậy thì hay biết mấy. Nói thật, cháu cũng biết là có những vị thầy thuốc thật sự làm đúng bổn phận của mình, không ngại khó khăn, gian khổ và cả chấp nhận hy sinh nhưng bên cạnh đó cũng có những bác sĩ làm ng dân thật sự buồn. Trong lúc một ai đó đang trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh thì họ lại dửng dưng chỉ vì họ chưa đóng tiền viện phí, rồi những người khi khám bệnh chỉ biết la mắng, quát tháo bệnh nhân, họ ko thử nghĩ xem nếu một ngày người nhà của họ hay chính bản thân của họ cũng lâm vào tình trạng như vậy thì họ sẽ cần lắm sự quan tâm, giúp đỡ ân cần của những người thầy thuốc tốt. cảm ơn tác giả đã giúp tôi nhìn ra những vấn đề mà ít ai để ý Các cụ có câu " tử vì nghiệp", tôi thuộc loại không lo sợ khi nghĩ đến cái chết vì tôi nghĩ chết và chết ở đâu cũng là ông trời định. Vì khi tôi 10 tuổi máy bay Mỹ ra HN oanh tạc, lúc đó hè tôi và em gái được bố từ chiến trường B ra HN công tác đón từ trại trẻ QYV 108 về nhà HN chơi mấy ngày. Trưa đang ăn cơm, nghe còi báo động tp hú, hai chị em tôi ở trên gác 1 bỏ chạy xuống tầng đất (vì bố dặn là khi có còi báo động thì phải chạy xuống hầm cầu thang tầng đất nấp, nếu nhà đổ thì mình không bị vùi). Vừa xuống bậc cuối cầu thang thì một tiếng nổ rung chuyển toàn bộ ngôi nhà 2 tầng xi măng. Em gái kém tôi 2 tuổi khóc thét, tôi là chị nên " bản lĩnh" và ý thức nhà có thể sẽ đổ vào mình... May quá nhà không đổ. Hết báo động tôi quay lên gác thượng nhòm sang các nhà hàng xóm xem chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn thấy mấy mảnh kim loại màu xàm hơi có ánh bạc rất cứng. Xuống đường phố mấy đứa bạn rủ đi xem nhà thằng bé mà bọn tôi cùng trường bị tôi không nhớ lúc đó bọn nó gọi là bom hay gì. Tôi theo bọn nó vào ngõ ở đối diện ngõ huyện cạnh nhà máy in Ngô Tử Hạ tôi thấy 1 hố sâu lắm và nhà nó bị biến mất và nó thì hình như cũng biến theo vì hôm sau bố tôi đem hai chị em tôi quay về nơi sơ tán. 1973 từ sơ tán đi sang Hung và tôi cũng chưa bao giờ biết chuyện gì xảy ra hôm đó. Từ xóm nhà đó với nhà tôi theo đường chim bay chỉ khoảng 100 mét. Thế các bạn bảo có phải là số phận không? Tôi cảm thấy rất xúc động khi được đọc những dòng chữ ân tình này của một vị bác sỹ ...Rất cám ơn ! Ebola là căn bệnh nan y mới nhất, lây lan dễ dàng chứ không giống như HIV, và lấy mạng người trong thời gian ngắn. HIV và viêm gan thì ở Mỹ cũng có nhiều bác sĩ vậy. Rất cám ơn bài viết, cám ơn những bác sĩ đang ngày đêm không mệt mỏi, nỗ lực và hy sinh âm thầm cùng bệnh nhân chiến thắng bệnh tật ở Việt Nam. Tôi hy vọng sẽ có nhiều người đọc bài viết này của bạn Vâng xin nói là điều đáng quan tâm ở đây không hoàn toàn vào cá nhân cô Nina Phạm các bác ah, vấn đề ở đây là Ebola là đại dịch mới bùng phát và quá nguy hiểm, chưa có văcxin cũng như thuốc chữa, ngay tại đất Mỹ nơi có môi trường Y tế tốt như vậy mà còn bị lây nhiễm.... Cầu mong các tổ chức y tế sớm tìm ra phương cách chữa trị Ebola Cảm ơn BS Sơn ! Tôi cũng là nhân viên ngành y , từng bị phơi nhiễm và phải uống thuốc , 30 ngày thuốc hành hạ và 1 năm căng thẳng . Một lần nữa xin cám ơn anh
Giọt nước mắt của mẹ Câu hỏi vu vơ dẫn dắt cho một cuộc bàn luận dài về chủ đề mẹ, chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều và chốt lại một điều: chỉ có mẹ Việt Nam là người cho nhiều nhất và nhận ít nhất. Cái “cho” của mẹ không chỉ là những lo toan suốt thời thơ ấu mà có không ít đứa con đến tuổi trưởng thành rồi sự lo toan ấy vẫn chưa dừng lại. Sự kéo dài tuổi thơ của không ít người Việt có lẽ thuộc diện lâu nhất thế giới.Ở đất nước mà an sinh xã hội cho những đứa trẻ chưa được đảm bảo thì những gánh nặng không đâu khác chính là đôi vai của người làm mẹ. Chữ “thiên chức được làm mẹ” đang bị đánh đồng với bổn phận phải lo toan từng li từng tí cho con. Không ít những người mẹ phải cô đơn bên hai chữ “thiên chức” của mình, nhẫn nhịn, hy sinh, con nên người thì không sao, chúng hư hỏng thì bị đổ vấy là “con hư tại mẹ”.Tôi có người bạn năm nay đã 40 tuổi, cô lấy chồng sớm, có hai con, một đứa 19 và một 16 tuổi. 19 năm qua, ít khi nào tôi thấy bạn thực sự sống cho bản thân mình. Khi các con còn nhỏ, thời gian bạn thức chăm sóc cho chúng nhiều hơn thời gian ngủ. Thiếu thốn, bạn phải vay nợ chữa bệnh cho con, lo lắng chạy vạy để con được học ở trường công. Sáng chiều bạn tôi chỉ nghĩ đến chuyện đưa đón, rồi tối vừa chơi, vừa học với con. Bây giờ, đứa lớn đã vào đại học, đồng lương còm của hai vợ chồng nhà giáo phải gom góp để gửi lên thành phố nuôi chúng ăn học và chuẩn bị ít tiền để lo công việc cho con khi ra trường.Chẳng nơi đâu như ở Việt Nam, những người làm cha làm mẹ dù không còn tuổi lao động, vẫn lo dành dụm để con có được mảnh đất hồi môn hay cái nhà để ở. Mẹ giàu, mẹ khá thì tự nhận rằng đấy là bổn phận, mẹ nghèo thì xem đó là nỗi khổ, nỗi ân hận lớn nhất đời.Đã có không ít chuyện đau lòng về những người mẹ một đời lo dành dụm để cho con cuộc sống, tiền bạc, nhà cửa, khi có vài mâu thuẫn thì bị con đẩy ra đường. Trung tâm Thạnh Lộc (TP HCM) trước đây đã nhận về không ít những người mẹ trong những cảnh ngộ như vậy. Vào dịp rằm tháng bảy hoặc Tết, nhiều người con từ chối đón mẹ về nhà với lý do "đã từ bà ấy lâu rồi" hay "mẹ về nhà sẽ mất vui"…Có lần tôi hỏi mẹ tôi rằng, điều gì quen thuộc với mẹ nhất và thật bất ngờ khi nhận được câu trả lời đó là sự cô đơn. Mẹ bảo, sinh, nuôi dạy con trong một môi trường mà đàn ông cái gì cũng đổ hết lên vai phụ nữ đã là cô đơn lắm rồi và khi về già, một sự sợ hãi, nỗi ám ảnh mơ hồ là bị con bỏ rơi. Tôi biết, cảm giác đó của mẹ tôi thường trực trong suy nghĩ của không ít những bà mẹ khác, dù họ không nói ra.“Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc”, câu mà người ta vẫn hay nói với nhau có gì đó lạnh lùng quá. Chỉ “đừng làm mẹ khóc” thôi ư? Những thấu hiểu về nguồn cơn của những giọt nước mắt mẹ để con cái hành động đúng chữ hiếu, thì bạn, tôi và tất cả chúng ta, đã thực sự làm được trọn vẹn?Hoàng Nguyên Vũ Bài viết quá hay. Xin cảm ơn tác giả. Tất cả chúng ta kể cả những người không còn mẹ "Xin đừng làm mẹ khóc". Có ai từng khóc vì nhớ mẹ và thấy có lỗi vì nặng lời với mẹ chưa Ma toi vua mat hon thang nay, nhung ky niem ve ma van con, ma toi benh nang lam, anh em toi moi nguoi thay phien nhau cham soc cho ma, nho nhung lan bop tay bop chan cho ma, ma cuoi, ma noi "nuoi con may chuc nam nay moi duoc con bop tay bop chan lan dau tien, ma nghe khoe qua, mai mot con di lam ai bop tay bop chan cho ma, chac ma phai het benh luon. Vay ma...ba thang sau ma toi mat. Ma oi, con khong con thoi gian de bop tay bop chan cho ma nua... Những ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc... dù chỉ một lần.. Bài viết rất hay . Cảm ơn Anh Những ai còn mẹ còn cha, xin hãy làm cha mẹ cười mỗi ngày...:) Bai viet rat co gia tri va nhieu cam xuc. Toi nghi rang, van hoa moi noi moi khac, o nuoc ta nguoi me thuong ganh phan thiet thoi, hi sinh nhieu hon bat ky ai. Nhung toi cung muon nhung nguoi lam cha lam me hay dan thay doi cach nuoi day con, hay day cho con biet cach de tu lap, biet ton trong nhung thu xung quanh minh, biet xau ho tu trong, biet suy nghi truoc khi lam bat cu dieu gi... Giao duc bat dau va chu yeu la tu gia dinh, vi the chung ta dung voi do loi cho nha truong va xa hoi vi con cai minh khong duoc nhu minh mong muon. Mong rang moi bac lam cha lam me hay nghiem tuc suy nghi ve viec giao duc con cai sao cho that khoa hoc va phu hop voi truyen thong van hoa Viet Nam. Giọt nước mắt của mẹ. “Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai đang còn mẹ”. Ý là một lời chúc, 1 niềm hanh phuc (bong hong) cho nhung nguoi dang còn mẹ! Muốn khóc! Đọc bài viết mình thấy buồn quá! Trong đời, mình đã làm Mẹ khóc đến 2 lần, giờ chỉ mong sao cho Mẹ được vui sống bên con cháu! Cám ơn Mẹ! Tôi là mẹ, là con, là bà, cùng một lúc mấy vai... Tôi không trách sự vô tâm của hậu sinh, cũng ko mong chờ con phải báo hiểu hay chăm sóc gì mình cả, vì nó lo cho con nó tốt là được rồi. Vì cùng lúc nhiều vai nên tôi hiểu sâu sắc rằng, bao giờ mình cũng yêu con nhiều hơn yêu mẹ, lo cho con nhiều hơn lo cho mẹ, và con mình thì cũng thế thôi. Trách gì cho nặng nề ra Bản thân việc làm mẹ đã mặc định là mình cho đi, chứ có phải cho vay để đỏi lại nợ nần gì đâu. Cái đáng trách hơn cả là cái xã hội của chúng ta hiện nay, cách phân công lao động ... giữa nam và nữ có sự bất công rất lớn, nhất là đối với thế hệ chúng tôi. Mặc định rằng mẹ phải hy sinh vì con, mặc định rằng mẹ được hưởng thụ gì đó là ích kỷ, cứ phải hy sinh tới mức nhịn đói, làm việc bằng hai bằng ba... Con ngoan thì là phúc nhà ( mà là nhà chồng), con hư thì tại mẹ... Các câu chuyện súp gà cho tâm hồn (tôi dịch thô thiển như thế), bao giờ cũng nêu gương những người mẹ nhịn ăn cho con ( ăn thừa của con), thậm chí cả câu chuyện mẹ tự tử để lấy tiền phúng viếng cho con đi học. Tôi thấy rợn cả người. Bây giờ thì tôi hiểu là người mẹ, hy sinh khủng khiếp như thế, đặt con mình vào 1 cái thế nợ nần nặng nề mà cả đời cho dù có thế nào, cũng ko thể hạnh phúc được. Các bạn thân mến, ai cũng làm mẹ khóc, mẹ ấm ức. Điều đó là bình thường lắm, ko có gì phải áy náy đâu. Các bạn cứ sống hạnh phúc, là mẹ vui rồi. Lâu lâu gọi điện cho mẹ, về ăn với mẹ bữa cơm, mua cho mẹ cái gì nho nhỏ thôi mà mẹ thích, vài bông hoa, vài con tôm nếu mẹ thích ăn đồ biển,,,, là đủ. Đừng nặng nề quá. Chúng tôi đẻ con ra, nuôi nấng dậy dỗ, làm việc vất vả lo cho con, rồi chăm sóc cháu ko phải để đặt lên vai hậu thế 1 món nợ đời để các con cháu phải bận lòng nhiều quá. Dành cho mẹ 5% suy nghĩ của bạn, thời gian chăm sóc người thân của mình là ổn lắm rồi. Tôi cũng chỉ làm được thế với mẹ tôi thôi, và tôi cũng thấy ổn, khi mẹ tôi già lắm vẫn tự phục vụ mình, ko để con cháu phải phục vụ... Các bạn sống tốt, chăm sóc con cái các bạn tốt là hiếu với mẹ rồi đấy. Xét đến cùng, các bé cần sự chăm sóc của các bạn hơn là chúng tôi, những người già. Chúng nó là tương lai, chúng nó phải có chăm sóc mới phát triển được... Các nhà báo đừng cổ xúy quá nhiều cho sự hy sinh của người phụ nữ. Các bạn ơi, cứ nghĩ mà xem, khi vui thì tất cả phải vui, còn chỉ cần 1 người hy sinh, ko vui thì những người khác có vui được không. Chúc các bạn sức khỏe và hạnh phúc Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc!!!!! mẹ ở nơi đâu mẹ ơi? Bài viết thật sâu sắc!cảm ơn tác giả Kiểu phụ nữ Việt. Tại sao lại là hi sinh? Việc sinh con là bản năng. Động vật cũng sinh con và chăm sóc con tốt cơ mà. Thay vì sinh 2, 3 đứa sao không chọn đẻ 1. Sao không tăng cường trí lực của bản thân để dạy dỗ con tốt hơn mà chỉ biết chạy theo phục vụ chúng. Nhà ai đông con, đất nước quá đông dân nên chúng ta chỉ xứng đáng mức an sinh như vậy thôi. Ai cũng đốt vàng mã, cúng cô hồn thì việc rừng bị xóa sổ là đúng thôi. đọc bài viết cảm giác sâu lắng, suy nghĩ bỗng dừng lại với tuổi thơ của mình. Cảm ơn tác giả bài viết
Nếu mạng xã hội dễ dãi Chuyện bắt đầu từ việc cô này sử dụng mạng xã hội và để lại tranh luận gay gắt trên một diễn đàn nọ. Vì bức bách, người đấu khẩu kia đã dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh khuôn mặt Thorlaug - trông thậm tệ như vừa bị đánh tàn bạo - rồi đăng lên diễn đàn để mọi người cùng giễu cợt. Thorlaug đã nhờ bạn của mình, hơn 50 người, cùng gửi báo cáo yêu cầu Facebook gỡ bỏ bức ảnh. Nhưng sau đó tất cả đều nhận được phản hồi tự động giống hệt nhau: Dựa vào tiêu chuẩn cộng đồng và bộ lọc nhận diện của trang này thì bức ảnh không đủ yếu tố kết tội “hình ảnh bạo lực” để gỡ bỏ.Thorlaug cho rằng đây không chỉ là vấn đề của riêng cô. “Tôi muốn biết về một tiêu chuẩn rõ ràng của mạng xã hội này”, “Chẳng lẽ không hề có bất cứ biện pháp nào bảo vệ người dùng sao?”, câu hỏi của cô được đồng loạt báo chí địa phương lên tiếng. Không lâu sau, Facebook cho người gỡ bỏ (một cách thủ công) bức ảnh và gửi lời xin lỗi tới Thorlaug. Trang mạng này cho biết, vì số lượng quá tải nội dung mỗi ngày nên bộ phận kiểm duyệt đã không làm tốt công việc của mình.Vụ bê bối ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng, khiến trang mạng xã hội dẫn đầu thế giới sau đó quyết định đưa ra nhiều chương trình mới liên quan đến việc ngăn chặn nội dung “xấu”: Thông báo khuyến khích người dùng sử dụng hệ thống báo cáo, gắn nhãn vi phạm và củng cố thêm đội ngũ người lọc vi phạm bằng tay.Chuyện về Thorlaug và Facebook có thể nên được kể lại trong những ngày này, khi dư luận đang xôn xao xung quanh quyết định đình chỉ một trang mạng xã hội dành cho thanh niên Việt, về sai phạm liên quan đến nội dung. Nhiều người có thể giống tôi, muốn nhìn lại các vụ lùm xùm cũ, để thấy được từng bước đi tiến bộ của nhiều thương hiệu hàng đầu thế giới trong một vấn đề chung.Đó là vụ vướng mắc kiện tụng của hãng kỳ cựu Google, khi hàng chục ngôi sao Hollywood cáo buộc hãng này đã không nhanh chóng kiểm soát hình ảnh khỏa thân của họ trên công cụ tìm kiếm và các trang xã hội thành viên như BlogSpot và YouTube. Mạng Twitter cũng từng bị chính phủ Pakistan phản đối gay gắt, thậm chí cấm cửa, vì không có biện pháp lọc bỏ nội dung chống Hồi giáo, lại còn tạo nền tảng cho cuộc thi vẽ ảnh biếm họa vị thánh Mohammed đáng kính của họ. Mới đây, trang mạng chưa đầy năm tuổi, Ello, cũng gặp phải chiến dịch tẩy chay rộng rãi vì thiết kế không có nút ngăn chặn, vô hiệu hóa và báo cáo nội dung vi phạm.Với số lượng khổng lồ người truy cập và tự tạo nội dung mỗi ngày, có thể coi các cơ quan chủ quản mạng xã hội ngày nay như một “chính phủ kiểu mới”, nơi luôn có những chuyện buộc phải được cân nhắc bằng cả pháp luật, văn hóa và đạo đức. Điểm chung của các công ty quản lý này là tác phong nhanh chóng và thái độ triệt để loại bỏ nội dung không phù hợp. Nhiều công ty còn đưa ra các thay đổi mới ngay tức khắc như bổ sung tiêu chuẩn, chính sách hoạt động cộng đồng; đầu tư công nghệ lọc nội dung ở cả phương án tự động (nhận diện, xử lý báo cáo vi phạm) và thủ công (xây dựng đội ngũ nhân lực, thành lập cơ quan điều phối, giải quyết vấn đề trực tiếp).Ở quê hương của ngành công nghệ mạng xã hội, nghề kiểm soát nội dung (content moderator) được coi là thịnh hành nhất trong thời điểm này khi xã hội đang chuyển sang xu hướng “online hóa”. Một mẫu tuyển dụng của công ty cung cấp nhân sự có trụ sở Mỹ, gọi vị trí này là những “người gác cổng cần mẫn”. Công việc của “người gác cổng” tuy không yêu cầu cao về trình độ chuyên môn, nhưng lại đòi hỏi không ít kiểm tra khắt khe ở yếu tố văn hóa, tâm lý và hiểu biết pháp luật.Các buổi phỏng vấn tuyển dụng thường yêu cầu có sự tham dự của chuyên gia tâm lý và xã hội học. Những vị này đến để đánh giá ứng viên dựa trên quan điểm và nhận thức của họ về sai phạm, đặc biệt trong đạo đức và văn hóa - đều là những phạm trù rất khó để quy định rõ ràng. Và cũng do đặc thù công việc đối mặt với những thông tin tiêu cực lớn mỗi ngày, đội ngũ “người gác cổng” còn được trang bị kiến thức tâm lý, các buổi khám sức khỏe thể chất và tinh thần định kỳ.Những nỗ lực để kiểm soát nội dung một cách bài bản mà các công ty mạng xã hội lớn đã và đang làm như thế không chỉ là con đường duy nhất để bảo vệ người dùng của chính họ trước những rủi ro và nguy cơ xấu trên mạng. Đấy còn như ngụ ý rằng, người kinh doanh công nghệ sẽ luôn đứng cùng phía với người dùng, với chủ trương bênh vực các tiêu chuẩn tích cực và loại bỏ những yếu tố xấu xí trong cộng đồng.Hạnh Nhân Tắt máy và đi ra ngoài... cuộc sống còn nhiều điều thú vị hơn những trang mạng xã hội này. Mình cũng từng bị thằng bạn lấy ảnh đưa lên trang haivl đấy. Ảnh ko có gì shock nhưng bên dưới là một tá comment bậy bạ, mình cũng báo cáo nhưng không được gỡ. Quá bức xúc với kiểu cố tình câu view, coi người khác không ra gì. Thời buổi này thật buồn cười, giỏi thì tranh cãi tay đôi mặt đối mặt, chứ cứ lên mạng làm anh hùng bàn phím thì chẳng hay ho gì! Hãy sử dụng mạng xã hội một cách thông minh! Chính cách dùng mạng xã hội đã tạo nên nhiều bi kịch. Nhận thức kém + thái độ dễ dãi với chính bản thân mà nhiều người cắm đầu vào những thứ ảo tận đâu đâu hiện ra trên màn hình máy tính/điện thoại mà quên đi những giá trị thực chỉ cách họ gang tay (Đấy là chưa kể nhiều mạng xã hội lại trở thành nơi giao lưu của một bộ phận người theo lối sống sa đọa hay bạo lực. Những loại mạng không lành mạnh này đang góp phần làm suy đồi đạo đức, làm tan nát hạnh phúc nhiều gia đình, làm gia tăng kiểu hành xử côn đồ trong mọi giới...). Mình nói thiệt, tình trạng bà cô kia, thì đây là mạng xã hội. Nếu bạn tranh cãi, đấu khẩu với ai trên mạng xã hội, để rồi cả 2 phe đều phát bực lên, thì không thể tránh chuyện phe kia sẽ gọi hội cùng bôi nhọ bạn. Mình cũng đã từng có một cuộc tranh luận khá gay gắt với một đứa trên facebook, một hôm tò mò vào tường của nó thấy cả đống post nói xấu mình, đám bạn nó cũng bâu vào trêu giùm. Mình bực tới mấy ngày liền, nhưng rồi mình cũng hiểu là đấy là tường nó, nó làm gì chẳng được, vào tường nó làm chi để mà bực.Còn khái niệm moderator thì đã tồn tại từ lâu lắm rồi, không phải mới mẻ gì lắm. Ngay cả việc kiểm tra những bình luận rồi mới cho đăng lên cũng chính là việc làm của moderator rồi đó. Người thật và việc thật là tốt nhất! May mà đám hổ lốn mang danh mạng xã hội xả xì trét ấy đóng cửa, chứ không rồi càng ngày càng lắm trẻ trâu. Thật ra, MXH rất hữu dụng trong thời điểm hiện tại mặc dù nó cũng tồn đọng rất nhiều bất cập, trong đó có vấn đề bôi nhọ ảnh cá nhân cũng như xúc phạm người khác. Mình nghĩ là cho dù có bộ lọc tuyệt vời đến đâu đi nữa thì cũng khó tránh khỏi việc này bởi gõ bàn phím lúc nào cũng dễ dàng hơn so với tranh luận trực tiếp. Giải pháp duy nhất chỉ có thể đến từ phía bản thân người dùng, mõi người tự nhịn nhau 1 chút, đừng giận quá mất khôn và cũng hãy nên tỉnh táo trước các tin tức đăng trên các fan page bởi tính xác thực của chúng không đáng tin một chút nào. Sống đơn giản cho đời thanh thản! Mạng xã hội có khác gì sách và văn hóa phẩm đồi trụy bên ngoài cuộc sống quanh chúng ta. Nó cũng có hai mặt tốt và xấu. Nếu chúng ta biết lựa chọn và sử dụng chúng một cách thông minh thì cũng hay đấy. Mỗi người phải tự chụi trách nhiệm chính mình và tự điều chỉnh thì xã hội luôn tốt đẹp. Bao nhiêu nước đang cấm mạng xã hội vậy các bạn. Đừng đổ lỗi cho thời đại, nó là tất yếu của sự phát triển mà nhưng có lẽ ta đã quá lạm dụng Internet rồi nhỉ... "Tắt máy và đi ra ngoài", quá hay! Hãy nói chuyện với bạn cùng lớp, hàng xóm, bạn cùng cơ quan và những người bạn thật của họ. Thế là đủ. Về cơ bản thì trong chữ mạng xã hội nó có "xã hội". Nên vấn đề nằm ở xã hội chứ không phải vì mạng này hay mạng nọ.
Sự vô tình hay thói quen hô hào Tôi lội ra bãi sú ở Bến tàu không số, điểm đầu của đường mòn Hồ Chí Minh trên biển. Có lẽ ít có khách du lịch nào đến một vùng biển mà lội ra bãi sú vẹt, lầy lội và đầy hà bám. Bản thân những cây sú, thấp lè tè bên bờ biển, cũng chẳng có gì đủ hấp dẫn, như là sen Hồ Tây, là Cẩm Tú Cầu trên núi Bà Nà, thậm chí chẳng hấp dẫn bằng muống biển, để người ta chú ý đến và muốn chụp ảnh cùng.Chúng tôi chụp ảnh cùng những cây sú đang nở hoa. Rồi nhận ra rằng chúng cũng thật đẹp. Những cái cây sống trong nước mặn, đứng đầu bão gió, mà vẫn nở đầy những chùm hoa trắng như sao.Hôm qua, một đồng nghiệp của tôi chia sẻ trên Facebook suy nghĩ của anh về những cái cây cổ thụ bị đốn hạ để xây ga metro ở trước Nhà hát thành phố Hồ Chí Minh. Người ta thương khóc cho chúng quá nhiều. Nhưng anh hỏi rằng, nếu như chúng không phải là những cái cây mọc lên ở giữa thành phố Hồ Chí Minh, lọt vào “mắt xanh” của bao nhiêu trí thức, tinh hoa ở mảnh đất này, thì chúng có được than khóc nhiều như thế. Nếu nó là một cái cây cổ thụ ở một tỉnh xa, một vùng miền núi nào đó thì sao?Những cái cây cổ thụ bị đốn hạ để xây ga tàu điện ngầm, có thể gợi ra một vài bài toán về quy hoạch đô thị. Cộng với việc người ta sẽ phải di dời cả những tượng đài, thì câu chuyện ở đây có thể là một sự bất lực trong việc bảo tồn các không gian văn hóa trong tiến trình hiện đại hóa đô thị. Ở bất kỳ đô thị lớn nào trên thế giới, bạn có thể dễ dàng nhận ra công thức chung, dân cư được đẩy ra vùng biên, và hệ thống công trình dân sinh sẽ được xây mới bên rìa phố cũ, những không gian văn hóa, dù chỉ thuộc về ký ức, cũng sẽ cố gắng được bảo tồn. Việc giãn dân ở các đô thị lớn của nước ta, từ lâu đã không thành.Đó có thể là một nỗi niềm chính đáng. Nhưng nó vẫn khiến tôi không ngừng nghĩ đến những cây sú và tôi không biết có bao nhiêu người biết được thông tin này: trong 3 thập kỷ qua, diện tích rừng ngập mặn biến mất nhanh gấp 3 lần diện tích rừng trên cạn.Những cây sú nhỏ bé không đập vào “mắt xanh” của nhiều người có tiếng nói. Chúng cứ sống lay lắt bên những bờ biển và âm thầm che chắn con người khỏi những cơn sóng. Tất nhiên là chúng ta cũng có chính sách trồng rừng phòng hộ ven biển, nhưng cũng có những khi, một vài héc-ta rừng ngập mặn được “hô biến” thành đầm nuôi tôm, như vụ việc năm ngoái xảy ra ở Tiên Lãng. Quãng năm 2002-2003, ở Thái Bình và Nam Định, thậm chí diện tích rừng ngập mặn bị phá để làm đầm tôm, lên đến cả trăm héc-ta.Khi chúng ta đang khóc cho những cây cổ thụ ở TP HCM, khi chúng ta hô hào cùng “ủng hộ” người dân ven biển, hướng tới biển đảo quê hương, khi chúng ta tỏ ra xót thương sau sự tàn phá của những cơn bão, tôi không biết có bao nhiêu người biết đến số phận của những cây sú, cây bần – những cái cây chắn bão.Và tất nhiên, cả trong những khu rừng trên cạn, cũng có bao nhiêu cái cây trăm năm đã biến mất mà không được ai nhớ đến. Vì chúng không ở trung tâm thành phố.Chuyện cũng giống như khi một người nổi tiếng qua đời, người ta đồng loạt tiếc thương. Nhưng hàng nghìn sinh mạng khác ở một quốc gia nhỏ bé nào khác biến mất, thì không ai nhớ đến. Và sẽ có người cãi tôi: cái người nổi tiếng kia có đóng góp nhiều hơn cho xã hội.Khi chúng ta thương xót những cái cây ở trung tâm thành phố (một niềm thương xót chính đáng, như tôi đã nói), tôi vẫn muốn hỏi mọi người rằng: có bao nhiêu người trong chúng ta biết rằng có một quỹ gọi là “Một triệu cây xanh cho Việt Nam” đã được phát động từ lâu?Nếu bạn thử một lần lội ra bãi sú, rồi thử một lần chụp ảnh với chúng như bạn vẫn hay chụp ảnh ở đường hoa Nguyễn Huệ mỗi xuân về, bạn sẽ nhận ra rằng nở hoa được ở nơi ấy, là một kỳ công. Bạn sẽ nhận ra rằng cây sú cũng một linh hồn, cương nghị, nhưng vẫn cần chở che.Đức Hoàng Sao mà hay thế. Đọc mà thấy nhức cả tâm can. Chính xác là vấn đề này, môi trường và đô thị hoá ở Việt Nam, đang hiển hiện và hoành hành ở khắp mọi nơi, trên mọi tấc đất của đất nước này. Mấy ai có tiếng nói thay cho những cây bần cây sú. Hành động thì còn xa vời. Đọc bài viết thì thấy buồn; buồn vì chúng ta không có những người lãnh đạo có tầm nhìn xa. Hãy xem Hà Nội, Tp HCM (trước đây là Sài Gòn), rồi Đà Lạt... người Pháp họ đã quy hoạch thế nào; rồi sau đó là người Mỹ thêm thắt quy hoạch cho Sài Gòn đến trước 1975. Còn chúng ta thì sao??? Đọc bài viết của Đức Hoàng, tôi chợt nhớ: Mình cũng đã đến thăm Bến tàu không số và nhìn bãi sú, mình cũng từng đứng bên những cây liễu già trước Nhà hát thành phố ... Vậy mà vô tình ( ! ). Bài viết về cây , nhưng làm người ta nghĩ nhiều về Con người ... Cám ơn bài viết sâu sắc của tác giả ! Thói quen hô hào tất cả có xuất phát điểm là thói quen "ăn theo, nói lại" từ mấy chục năm nay rồi. Bạn hãy nhìn và suy ngẫm xem tất cả mọi chủ đề, lĩnh vực to nhỏ, lớn bé, nông sâu...có thể thấy rõ nhất một đặc điểm chung: ăn theo, nói lại. Toi rat thich doc nhung bai cua Duc Hoang viet....nhe nhang, tham thuy, sau sac, day tinh nguoi...an du tinh te day chieu sau....rat thich nhung bai toi cua Hoang. "Những cái cây cổ thụ bị đốn hạ để xây ga tàu điện ngầm, có thể gợi ra một vài bài toán về quy hoạch đô thị. Cộng với việc người ta sẽ phải di dời cả những tượng đài, thì câu chuyện ở đây có thể là một sự bất lực trong việc bảo tồn các không gian văn hóa trong tiến trình hiện đại hóa đô thị."---> Tôi rất tâm đắc với câu này! Hiệu ứng đám đông lúc nào cũng tồn tại và đó là căn bệnh kinh niên của người Việt chúng ta. Cám ơn anh Hoàng đã có một bài viết hữu ích vào đầu tuần. Một khoảnh khắc lãng mạn. Ở nơi này đang phá dở cho xây dựng cái mới, thì nơi khác vẫn tiếp tục sinh sôi. Cuộc sống vốn là vậy. Quan trọng là tầm nhìn đúng đắn, phù hợp. bài viết hay, nhưng cứ tiếc thương những hàng cây mà không phát triển hệ thống giao thông công cộng thì hình ảnh Hà Nội, Sài Gòn sẽ ra sao đây. Chẳng nhẽ cứ mỗi người '' CƯỠI '' một xe máy vi vu trên đường mãi thế này sao. Muốn có cái này thì phải hy sinh cái kia thôi ! Chúng ta luôn ích kỉ và bảo thủ trong chuyện tình cảm. Mọi người đều cho rằng những thứ mình yêu thích thì mới có giá trị và tìm mọi lý lẻ để bảo vệ nó. Đó là điều bình thường nếu như nó nằm ở phạm vị cá nhân người đó hay không làm ảnh hưởng tới ai. Những nếu đưa vấn đề là một phạm vị lớn có tình ảnh hưởng rộng thì mọi đánh giá nhận xét cần được nhìn một cách công bằng và sâu sắc hơn. Không ai có thể khẳng đinh rằng loại cây nào đáng được sống hơn loại cây nào, con vật nào đáng yêu quý hơn con vật nào. Nó tồn tại trong tự nhiên và là một phần của thế giới, nó cũng có giá trị riêng trong suy nghĩ của mỗi người dù là số ít hay số nhiều. Ở đây tội không cho nó là sự vô tình hay thói hô hào, mà nó là thói quen trong chúng ta, bàng quanh trước những thứ không liên quan tới mình nhưng bênh vực vô điều kiện những thứ yêu quý. Nó cũng giống như chuyện ăn thịt chó hay không ăn vậy, ai yêu chó thì không ăn, ai không quan tâm thì ăn thoải mái, và có nhũng người nuôi thú cưng là lợn hay gà thì họ cũng không ăn thịt lợn và gà đâu =)) Em nghĩ đó làm tâm lý chung của mỗi con người, khó mà có thể thay đổi được. rừng tàn biển mạt từ khuya rồi! Tôi thích bài viết này, tôi không thể nói ai đúng ai sai (vì còn xét trên nhìu khía cạnh, và ý kiến của tôi cũng chỉ mang tính chất cá nhân) nhưng đôi lúc tôi nghĩ cũng nên thông cảm cho những suy nghĩ kia. Sài Gòn luôn tấp nập đổi thay, và lòng người cũng thế chỉ có hàng cây là vẫn trường tồn với thời gian, chúng vẫn đứng đó lẵng lặng nhìn cuộc sống. Thứ gần gũi ngay bên cạnh gắn liền với cuộc sống của người dân gần đó. Thế nên có chút tình cảm là điều đương nhiên. Nhưng thời gian qua đi rồi thì sẽ thấy cũng sẽ chẳng còn ai nhắc đến việc này. (đó là suy nghĩ của riêng tôi) nếu việc đốn bỏ chúng là cần thiết thì hãy cứ mạnh tay thực hiện nhưng hãy làm.... làm sao cho nó hiệu quả nhé. Vì trong cái không gian chật hep đầy dãy những ngôi nhà, những xe cộ kia cũng cần đâu đó một bóng mát để xoa dịu đi lòng người. Tác giả nói hay lắm. Tôi cũng khóc cho những cây thành phố kia. Nhưng tôi cũng đầy lần đau nhói khi vào rừng mà tưởng mình đi trên đồi trọc, ra rừng ngập mặn mà tưởng mình vào bãi lầy hoang. Đau lắm, nhưng....chỉ biết đau một cách bất lực thôi. Khi mà việc quản lý còn quá ....hình thức, việc quy hoạch còn quá ....lý thuyết và cũng vì cái sự quan liêu còn không ngừng dừng lại...thì..... Chỉ biết là đau nhói ở trong tim.
Tiền và tính mạng Theo tôi, tăng tiền phạt là phù hợp. Nhưng nếu chỉ thực hiện một biện pháp đó thì liệu đã đủ để giải quyết được vấn đề vi phạm giao thông?Bất kể cơ sở pháp lý có hoàn thiện và tối ưu đến đâu, theo tôi điều quan trọng nhất vẫn nằm ở chỗ nó phải được thực hiện nghiêm minh. Sự nghiêm minh là yếu tố cốt lõi đảm bảo tinh thần thượng tôn pháp luật.Tôi có người bạn Australia, tên là David. Ở đất nước này hầu như ai cũng có xe riêng, David cũng vậy, nhưng trong một thời gian dài David luôn đi taxi. Tôi hỏi nguyên nhân. David kể anh đang bị thu bằng lái vài tháng do lái xe với nồng độ cồn trong hơi thở cao hơn quy định. Trong khoảng thời gian này xe của anh hoàn toàn bỏ xó, vì nếu tiếp tục lái xe anh sẽ phải hầu tòa. Anh ấy ngóng từng ngày cho đến ngày được lấy lại bằng. Ngay hôm lấy được bằng lái anh còn tổ chức ăn mừng như một sự kiện quan trọng. Sau bữa tiệc, mọi người có đi bar. David gọi taxi mà không dám tự lái xe. Bởi nếu vi phạm lần nữa David sẽ bị tước bằng vĩnh viễn.Một anh bạn khác của tôi từng phải nhận hóa đơn phạt nguội vài trăm dollar chỉ vì lỗi vượt đèn đỏ… vài phần trăm của một giây - vài phầm trăm của giây, chứ không phải vài giây. Đó quả thật là một khoảnh khắc "đắt giá" theo đúng nghĩa đen.Vậy, còn ở Việt Nam thì sao? Mức phạt đã được tăng đáng kể so với 3 năm trước nhưng tình trạng vi phạm giao thông không vì thế mà thuyên giảm rõ rệt. Tôi cho rằng, nếu chỉ phạt tiền sẽ dễ tạo ra cảm giác tiền có thể giải quyết mọi vấn đề. Với những người thừa tiền, nhưng thiếu ý thức, họ sẵn sàng dùng tiền để đùa giỡn với luật pháp. Chưa kể, việc phạt tiền cũng dễ nảy sinh tiêu cực. Bởi vậy, để khắc phục điểm yếu của hình thức phạt tiền, cần bổ sung vào luật những biện pháp trừng phạt khác như: lao động công ích, tái phạm thì tăng thời gian lao động. Với những lỗi nặng có nguy cơ gây nguy hiểm đến cộng đồng cao (như điều khiển phương tiện khi uống rượu bia) thì phải tịch thu bằng lái; cấm lái xe cũng như cấm cấp lại bằng trong thời hạn nhất định; nếu tiếp tục tái phạm lỗi nặng nhiều lần thì cấm lái xe vĩnh viễn. Thậm chí, nếu vi phạm trong thời gian bị thu bằng thì có thể bị xử lý hình sự.  Đó là với cá nhân. Còn với vi phạm mang tính hệ thống của những công ty vận tải thì kiên quyết thu hồi giấy phép kinh doanh. Những hình thức như vậy có thể sẽ mang tính răn đe hơn phạt tiền.Mặt khác, sự lộn xộn trong giao thông Việt Nam hiện nay bắt nguồn từ rất nhiều yếu tố: cơ sở hạ tầng, ý thức của người tham gia giao thông cho đến hành lang pháp lý và biện pháp giám sát thực hiện…Ở Việt Nam, chắc nhiều người biết rõ khái niệm "thi chống trượt". Trên nhiều trang mạng còn công khai quảng cáo "thi lái xe đảm  bảo 100% có bằng". Tại sao vậy? Đó là bởi nhiều người quen với việc "Tiền mua được mọi thứ".Tôi cho rằng, phải thắt chặt khâu thi và cấp bằng lái. Chỉ khi người sử dụng phương tiện trang bị cho mình đầy đủ kiến thức về luật lệ an toàn giao thông thì mới có thể trông chờ họ chấp hành. Kiến thức (knowledge) cũng chính là cái điểm xuất phát của chuỗi KAP. Có kiến thức thì mới mong có thái độ (attitude) phù hợp và từ thái độ tốt mới có hành động thực hành (practice) đúng. Thế nhưng, lâu nay vẫn đang xảy ra tình trạng luồn lách khi thi sát hạch lái xe. Vụ tai nạn khiến 2 người chết, 8 người bị thương vừa xảy ra do lỗi nhầm chân ga của một cô thợ làm tóc vừa nhận bằng là một ví dụ cho thấy câu hỏi về giá trị thực của cái gọi là Giấy phép lái xe.Ở Australia, cũng như nhiều nước khác phạt không phải là ưu tiên hàng đầu của nhà chức trách. Nhưng một khi đã có vi phạm, họ xử lý thẳng tay. Việc lấy bằng lái xe ôtô ở Australia cũng rất khắt khe. Người sống tại Australia muốn lấy được bằng lái xe hoàn chỉnh (Full Driver License) - tương tự như bằng lái ở Việt Nam -thường mất tới 3 năm, với quy trình cực kỳ chặt chẽ. Một người phải thi lại vài lần là chuyện thường.Nghe câu chuyện ở Việt Nam về việc nhiều người bỏ tiền để thi chống trượt, David hỏi tôi: "Ở Việt Nam, tiền có thể mua được tính mạng?".Phan Tất Đức Tôi nhất trí với quan điểm của bài viết. Xin bổ xung thêm về yếu tố giám sát của cơ quan chức năng trên thực địa ? Cảnh sát giao thông đã làm đúng chức trách của mình hay chưa ?! dang khen bai viet cua ban thuc te o Viet Nam la nhu vay , xong toi con ban khoan vi thuc te con buc xuc hon nhieu nguoi vo y di khong dung thi bi phat con nguoi co tinh di sai thi khong bi phat ( nguoi nha que ra pho di nham duong bi phat con nguoi ngoai pho co tinh di nham duong thi canh sat giao thong lam ngo) ở VN khi bị CSGT huýt còi được cho phép gọi trợ giúp người thân Quá đồng tình với tác giả. Tăng mức phạt chỉ làm tăng tiêu cực và giảm ý thức. "Tiền có thể giải quyết vấn đề thì vấn đề không còn là vấn đề nữa" Nói đi, nói lại cũng phải thấy: biển báo đánh đố và kiểu giao thông ko giống ai ở vn cũng chịu trách nhiệm.Bạn nào cứ kêu và đòi phạt nhiều nhất xin cứ lái xe đi 1 tháng trong và ngoài thành phố thì ắt hẳn sẽ ngậm ngùi và thấu hiểu nỗi khổ của các bác tài Cũng cần nói thêm là trừ chuyện ý thức người dân, xử phạt nghiêm minh, ở nước ngoài, lực lượng thi hành pháp luật cũng cực kì công minh, liêm chính. Tôi đang học tập tại Đài Loan, 1 lần gần chỗ tôi làm thêm có 1 bạn nam tranh thủ 90 giây dừng đèn đỏ để cầu hôn bạn gái, Hình ảnh rất cảm động, tôi kể cho 1 cô bạn thân ở Việt Nam nghe, nghe xong cô bạn tôi nói, Người Đài Loan tuân thủ giao thông nhi? nếu ở Việt Nam đôi bạn trẻ mà cầu hôn thế thây vì vào lễ đường có khi lại được lên thiên đường cũng nên.Bó Tay. Rất hay nhưng chỉ phần ngọn! Phải phạt phần gốc trước! ý kiến rất hay, rất bổ ích trong lúc hạ tầng còn kém nước ta còn nghèo không thể giải quyết ngay được càng cần có biện phấp mạnh để buộc mọi người chấp hành. Minh bạch hóa các biển giao thông, không rình rập tại nơi khuất, những điểm nhạy cảm dân không hiều để rình phạt Ở Bắc Kinh hay Thượng Hải cũng vậy, tài xế vi phạm vừa bị phạt tiền vừa bị trừ điểm, nhiều lỗi còn bị phạt tù nên các tài xế thường chạy rất nghiêm túc và trách nhiệm. Theo tôi, riêng những đối tượng chạy xe quá tốc độ và lạng lách đánh võng, hoặc điều khiển xe sau khi uống rượu bia thì nên xử phạt hình sự bằng cách giam tù. Vì 2 lỗi đó có thể dẫn tới tai nạn chết người nên cần phạt thật nặng để răn đe. Lắp camera để phạt nguội các lỗi chạy sai làn đường, quá tốc độ, pha đèn, vượt đèn đỏ, không đội mũ bảo hiểm... và kết hợp phạt tiền với lao động công ích, tước giấy phép lái xe, cấm lái xe vài tháng nếu lỗi nghiêm trọng. Sau đó thi có thể sát hạch lại kiến thức và ý thức tham gia giao thông. Quan trọng nhất là ý thức.Đồng thời chấn chỉnh CSGT phải nghiêm túc, không nhận mãi lộ, không bắt lỗi sai để ăn tiền... Làm được những điều này thì mới có thể giảm tai nạn giao thông, mà được thế này thì chắc cũng còn lâu lắm. Vì cái ý thức tiểu nông ích kỉ của người VN đã đi vào máu rồi. Bài viết rất hay ! Rất mong những người tham gia giao thông Việt Nam cùng đọc và suy ngẫm.! Bài viết rất hay, cảm ơn tác giả. Bài viết này very hay nhưng chỉ áp dụng được ở nước ngoài thôi bác ah! Còn ở VN, cái gì cũng quy về tiền hết thì có tăng nặng đến đâu, phạt nặng đến đâu cùng có cách mà lách luật thôi. Xử lý nghiêm ở khâu này thì hở ở khâu khác thôi. Nguyên nhân là tiền lương thấp quá!!!
Người Việt có quan tâm đến 'giáo dục thật'? Tôi không có ý hỏi người Việt có quan tâm đến giáo dục hay không, vì câu trả lời hiển nhiên là có. Trong một gia đình Việt Nam, không có chuyện nào được nói đến, được bàn bạc nhiều hơn chuyện học hành của con cái. Ngoài việc kiếm sống, không có việc nào chiếm nhiều thời gian của bố mẹ hơn chuyện học hành của con cái. Chi phí cho chuyện học hành có lẽ chỉ đứng sau chi phí ăn uống hàng ngày.Cho nên, sự quan tâm đến giáo dục của người Việt là rất lớn và rõ ràng.Tôi muốn hỏi là chúng ta, người Việt, quan tâm đến loại, kiểu giáo dục nào, đến những mục đích giáo dục nào, trong gia đình và trong nhà trường?Tôi có cảm giác rằng, phần đông người Việt quan tâm đến mục tiêu giáo dục là để con cái sau này có cuộc sống an nhàn, làm những việc nhẹ nhàng mà dễ ra tiền, tốt nhất là được làm quan. Ít ai che giấu mục đích đó. Nó thậm chí còn được bày tỏ, thể hiện như tấm lòng, tình thương của bố mẹ. Con cái thường cũng biết như thế và vui thích với những gì được bố mẹ dành cho. Con cái cũng chẳng lạ với việc bố mẹ chạy trường, chạy lớp, với chuyện quà cáp, phong bì cho các thầy cô giáo để chúng vào được trường tốt, lớp tốt, được điểm cao.Nhưng kết quả là gì? Kết quả là năng suất lao động xã hội của người Việt Nam chỉ bằng 1/5 Thái Lan, 1/15 Singapore. Kết quả là Việt Nam vẫn là một trong những nước nghèo nhất thế giới. Thu nhập bình quân tính theo sức mua (PPP) của Việt Nam thua Singapore 28 lần.Còn 6 năm trước mốc trở thành nước công nghiệp vào năm 2020, câu hỏi khó được nêu ra ở nghị trường là tại sao Việt Nam không sản xuất nổi cái sạc pin, tai nghe, ốc vít cho điện thoại di động Samsung? Rồi tại sao không sản xuất nổi ốc vít cho cánh máy bay Boeing B777? Ốc vít chỉ là một thứ nhỏ, cụ thể, để nêu lên một câu hỏi rất lớn về khả năng nghiên cứu - phát triển, tổ chức sản xuất và phân phối các sản phẩm công nghiệp của nước ta. Khó nhớ ra được một sản phẩm công nghiệp chế tạo nào của Việt Nam trong suốt mấy chục năm nay sau xe công nông. Khó tìm được các sản phẩm công nghiệp tiêu dùng mang thương hiệu Việt tại các siêu thị điện máy. Các mặt hàng nông sản chế biến của ta cũng rất khó thấy ở các siêu thị nước ngoài.Rõ ràng là "chất lượng người" của chúng ta có vấn đề, mặc dù người Việt quan tâm rất nhiều đến giáo dục và các gia đình chi rất nhiều công sức, tiền bạc cho giáo dục.Vì thật ra chúng ta quan tâm đến loại, kiểu giáo dục không khoa học và tiến bộ. Chúng ta có những mục tiêu giáo dục không lành mạnh. Nếu nói nặng hơn, cả trong giáo dục gia đình và giáo dục nhà trường, đã và đang tồn tại những thứ phản giáo dục.Nhiều người muốn con cái được làm quan, nhưng trong bất kỳ xã hội nào, quan chiếm một tỷ lệ rất nhỏ. Xã hội càng phát triển, tỷ lệ quan càng giảm. Dù tấm lòng, mong ước của bố mẹ với đứa con của mình thế nào, cơ hội để nó trở thành quan rất nhỏ.Nhiều người muốn con cái được an nhàn, làm những việc nhẹ nhàng mà dễ ra tiền. Ít có những cơ hội như thế trong cuộc sống thực và, nếu như có, thì cuộc cạnh tranh để chiếm được cơ hội cũng khốc liệt, người thắng thường là người có năng lực hơn. Xã hội càng phát triển, cạnh tranh trên thị trường lao động càng cao.Vậy thì, cái quyết định tương lai của một đứa trẻ nằm ở "chất lượng người" của đứa trẻ; ở kiến thức, kỹ năng, bản lĩnh, đạo đức của đứa trẻ, hoàn toàn không nằm ở tấm lòng, tình cảm của bố mẹ dành cho nó, càng không phụ thuộc gì vào mong muốn của bố mẹ là nó sẽ trở thành ai, làm công việc gì trong tương lai.Một điểm chung dễ nhận thấy trong sự phát triển mạnh mẽ của các nước Singapore, Hàn Quốc, Israel là chế độ nghĩa vụ quân sự bắt buộc. Những gì một người học được ở môi trường quân đội khắc nghiệt rất tốt cho việc hoàn thiện, nâng cao "chất lượng người" ở các nước đó. Đó là tính kỷ luật; sự kết hợp giữa tính cụ thể và khả năng bao quát; khả năng, kỹ năng chịu đựng thách thức và giải quyết thách thức; tính đồng đội, khả năng chia sẻ, phối hợp, kỹ năng tổ chức nói chung... Quân đội là một trường học lớn. Những điều học được và những mối quan hệ gây dựng được trong quân đội rất có ích để một người thành công trong nhiều công việc, cuộc sống của mình.Để con cái trong gia đình và học sinh trong nhà trường có được một sự giáo dục tiến bộ, cần thực sự thấm nhuần 4 mục đích học tập trụ cột của UNESCO: Học để biết; Học để làm; Học để chung sống; Học để tự lập.Các mục đích học tập là như vậy. Còn giáo dục gia đình, giáo dục nhà trường là công cụ để thực hiện các mục đích học tập đó. Không có mục đích nào là học để làm quan. Không có mục đích nào là học để an nhàn, để làm ít hưởng nhiều.Trong những ngày này, một câu chuyện đang làm nóng dư luận là việc các gia đình ở xã Hương Bình, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh cho 600 con em (có nhiều em đi học mẫu giáo và tiểu học) hai tháng nay nghỉ học để phản đối quyết định sáp nhập trường cấp hai.Khi những đứa trẻ còn chưa đầy 10 tuổi phải hy sinh quyền lợi đến trường, trở thành "con tin" cho cuộc đấu tranh của các bố mẹ, tôi trăn trở mãi với câu hỏi: Những người bố mẹ đó có hiểu đúng về giáo dục, có vì con cái mình một cách có hiểu biết không?Thương con mà thiếu hiểu biết rất có thể làm hại con.Kiến thức về "giáo dục thật" của nước ta đang ở đâu, trong dân và trong ngành giáo dục?Lương Hoài Nam Kiến thức ở Việt Nam đang nằm trong tờ Polyme nhiều hơn trong đầu. Tiếc rằng nhiều người lại "vô tình" quên rằng để kiếm được nhiều tờ Polyme người ta cần đặt kiến thức trong đầu. Tôi là một giáo viên hợp đồng dạy cấp ba. Năm nào tôi cũng bị dính chuyên đề điểm số là kết quả không đạt chỉ tiêu.Muốn đạt không khó. Điểm là do Gv làmNhưng Hs bây gìơ kém quá. Láo quá. Không biết sợ Gv. Mình mắng tụi nó thì bị đồng nghiệp. Phụ huynh. Lãnh đạo gọi lên họp ngayThế nên. Muốn an toàn. Gv khác cứ cho điểm thật cao.Còn tôi. Đến gìơ thì không muốn theo nghiệp dạy dỗ nữa. Quá chán Chính cái xã hội hội này tạo lối suy nghĩ như thê! Bởi: vì anh có lao động tốt, anh làm công việc bình thường, thầm lặng thì lại bị người ta khinh rẻ, anh phải cúi đầu trước bất công và những người có tiền và có quyền. Thế nên cha mẹ mới mong con mình lớn lên làm quan, an nhàn và ko phải chịu đựng những bất công do xã hội này gây ra!VD: người ta lại khinh thường những người lao công hay nhân viên nhà hàng là kẻ thấp học thì làm sao họ lại không muốn làm công việc cao sang khác! Con tôi 14t học lớp 2 ở Pháp ( Sài gòn trước gọi đệ nhị, đệ nhất đến thành chung rồi vào Đại học) là năm học các cháu sẽ được định hướng nghề nghiệp sau này căn cứ vào nguyện vọng và khả năng nhà trường sẽ tư vấn. Giáo viên chủ nhiệm người Pháp rất ngạc nhiên là hầu như tất cả các học sinh Việt Nam trải qua hàng chục khoá luôn có nguyện vọng trở thành... Quan thay vì giáo viên, bác sỹ, nghệ sỹ... như học sinh Pháp. Tôi chỉ biết ở Việt Nam, càng cải cách giáo dục càng tốn thêm nhiều tiền mà chẳng được hiệu quả gì , có khi còn ảnh hưởng không tốt đến các bé ! Như việc sách vở càng ngày càng nhiều và nặng, mỗi lần thấy các em đi học mà tưởng là đi du lịch , vì xách nguyên cái ba lô to đùng nặng trĩu , còn bắt học sinh tiểu học xài ipad như thế, lỡ bị kẻ gian trộm cướp mất sẽ gây nguy hiểm ,tiền mất tật mang thì khổ! Giáo dục ở Việt Nam làm sao con em chúng ta có được Việc làm nhàn nhã thu nhập cao, chứ đâu giáo dục thanh niên làm nhà thơ, nhà văn, họa sỉ, nhạc sỉ, nhà khoa học, kiến trúc sư để có những công trình khoa học ứng dụng lớn trong cuộc sống, hay có những tác phẩm để đời. Tôi đồng tình với ý kiến của Anh.Nhưng ở đây Anh mới nói đến các gia đình. các bâc làm cha mẹ, tôi thấy còn một bộ phận Thầy Cô giáo cũng chưa quan tâm đến giáo dục thật như anh đề cập. Đúng là hiện có một bộ phận không nhỏ gia đình "có điều kiện" chạy đủ thứ cho con, biến chúng thành "con tin" cho cuộc cạnh tranh của các bố mẹ. Tuy nhiên cũng còn rất, rất nhiều gia đình phải đâm lao miễn cưỡng vào cái vòng xoáy dạy học hiện nay. Học thêm tự nguyện, bài tập về nhà quá tải (từ môn vẽ, môn sinh, môn thể dục.. ), chạy đua danh tiếng (môn Anh-càng dạy các con trình độ cao càng được coi là cô giáo giỏi)...Nhưng giống như mọi thứ tham nhũng khác: đấu tranh tranh đâu? Để làm điều này chỉ có cách là các nhà quản lý chỉ đạo, kiểm soát quyết liệt việc dạy thêm và các biến tướng của nó, cho các con thực sự giảm tải, tối không phải ngồi đến 11-12 giờ đếm để làm bài cô giao nữa. Ngồi nhiều chóng chết, vậy mà các con cả ngày ngồi ở trường, tối ăn xong lại phải ngồi đến khuya, vậy thì đâu là sức khỏe con người. Giải quyết cái này, còn quan trọng hơn là đổi mới sách vở nhiều. Bạn nói rất đúng và chính xác, chúng ta luôn muốn con chúng ta "ngồi mát ăn bát vàng" tư tưởng phong kiến vấn tồn tại trong ty duy. Chung ta phải biết rằng và nhận thức rằng. Tại niềm đam mê để con chúng ta cống hiến đúng với câu nói. Ăn ngủ với niềm đam mê thì mới có khả năng làm nên khoa học. Tư duy cho giáo dục là tu duy cho một kế hoạch dài hạn mà kết quả của nó được chứng minh bằng sự độc lập và trưởng thành của con cái chúng ta. Bài viết rất hay, xin cảm ơn! Ngay từ đầu bài viết anh Hoài Nam đã ghi: Do sự rắc rối, đa nghĩa của tiếng Việt. . .Thật đúng bởi nó đã từng gây tranh cãi biết bao lần cũng chỉ vì một từ trong tiếng Việt thôi. Biết là rắc rối thật nhưng các nhà ngôn ngữ học lại làm rắc rối thêm, vd như:LÝ => LÍ, YÊU => IÊU. Hoặc trẻ học thì a, bờ, cờ, dờ . Thế mà từ ông lớn cho đến công nhỏ khi đọc một quyết định nào, thì đọc Quy, đê, u, bê. . . Hay VTV không đọc vờ tờ vờ mà đọc vê tê vê?, chẳng ra làm sao cả. Đừng nói gì đến chuyện to tát hơn. Tôi có người bạn đang dạy môn Toán cấp 3 trường chuyên, hơn mười năm kinh nghiệm, đương nhiên khả năng chuyên môn có thừa và khả năng khác còn khủng hơn, vào lớp học cậu ta chỉ dạy lớt phớt qua loa, cái chính là dạy thêm về luyện thi đại học, những năm đầu cậu ta dạy trong lớp ở trường huyện, chỉ vài năm ra thị xã dạy trường chuyên, kinh nghiệm có thừa về cách kiếm tiền khi dạy thêm, cậu ta đã tậu được 3 nền nhà ở khu đắc địa trong thị xã, như vậy thì mục đích thật của nền giáo dục của ta là gì ? Khi nào xóa bỏ được tham nhũng thì cả giáo viên, học sinh và xã hội mới học thật được. Câu trả lời rất dễ, nhưng để đạt được thì cần sự tiến bộ của toàn xã hội. Ai bảo người VN không giỏi, nguồn nhân lực của Việt Nam vẫn được các nước sử dụng lao động khen đấy thôi... với chính sách hiện nay thì chảy máu chất xám là điều tất yếu mà, trong khi rất nhiều thủ khoa ko kiếm được việc, trong khi có người ko dùng nổi cái máy tính vẫn là sếp đấy thôi. Đúng là ở VN cái gì cũng có, nhưng ko có thứ 'thật' chỉ toàn đồ 'dỏm', 'giả', 'rởm'...mà thôi ! Ôi,nghĩ càng nhiều càng thêm "đau đớn lòng" ! Những điều rất quan trọng đối với một đất nước như- Có thật sự yêu Hoà Bình? có làm mọi thứ có thể để đất nước và người dân được sống trong Hoà Bình? Tại sao luôn nói yêu Hoà Bình mà lại cứ chiến tranh liên miên như vậy?- Có thật sự coi tính mạng và cuộc sống phồn vinh và hạnh phúc của người dân là điều thiêng liêng? hay coi những điều không quan trọng khác thiêng liêng hơn điều đó?- Có coi những năng lực của mỗi con người là vốn quý nhất của đất nước để tạo một xã hội phồn vinh và tìm mọi cách để mỗi người có thể phát huy năng lực riêng sáng tạo của họ?Nếu những câu hỏi gốc như trên còn chưa có câu trả lời đúng thì đương nhiên sẽ không có nền giáo dục chân chính đượctrước hết phải có câu trả lời cho những vấn đề gốc cao hơn giáo dục đã thì mới có giải pháp chp giáo dục chuẩn đượcVũ Mạnh Tiến ( Hà Nội ) tại sao cái gì cũng phải thêm chữ "thật"
Tháng các linh hồn Tôi chạnh nhớ ngôi nhà lụp sụp của mẹ Ngư, người mẹ Việt Nam anh hùng có đến 7 người con ruột và rể đã hy sinh. Là một ngày tháng bảy nhiều năm trước, chúng tôi theo đoàn ủy lạo của tỉnh Bình Thuận đến thăm mẹ. Ngôi nhà tồi tàn, trên bàn thờ sơ sài dày đặc những tấm ảnh, ai cũng còn trẻ quá. Bếp lạnh tro tàn, một niêu cơm nhỏ xíu nghiêng ngả, tảng cơm còn nguyên dấu muỗng khoét.Tháng bảy, tháng những linh hồn cô đơn mong vài ngày no ấm. Nhưng rất nhiều người còn sống cũng có ấm áp đâu. Tháng bảy năm nào cũng vậy, khác hẳn mọi ngày trong năm, nườm nượp đoàn này đi đoàn khác đến những ngôi nhà mẹ Ngư, trao vội món quà, rộn ràng báo chí ghi hình phỏng vấn. Có ai ngủ lại với mẹ một đêm cho ấm ngôi nhà cô quạnh, ăn với mẹ chén cơm cho chiếc mâm khỏi lệch một bên, thay bàn tay đứa con xoa vuốt tấm lưng nhẹ như bông của mẹ? Không, không ai cả. Người ta còn vội đi chùa khấn vái những người đã mất.Tôi nhớ những bàn thờ dày đặc chi chít trước sân những ngôi nhà ở ngoại ô Huế. Trong đêm đen, đốm đỏ lập lòe đầu những cây nhang trông càng thê lương vời vợi, có những ngày rầm rì tiếng kinh cầu an cho những người đã khuất trong chiến tranh. Hàng dãy phố người dân tự nguyện cấm đường để căng bạt làm nơi cầu nguyện chung sau các miếu thờ nhỏ. Chúng tôi đã quỳ xuống lặng yên trong những lễ giỗ đó. Nghe mình chìm đi.Những người mẹ mất con, vợ mất chồng... đã bao năm đó, có ai không ước nguyện lại được một lần gặp nhau? Có không gian nào không từng có những người yêu thương của chúng ta vấn vít? Một ngày kia, bất cứ ai trong chúng ta cũng sẽ trở thành các linh hồn. Vậy thì tại sao lại sợ hãi?Chúng ta đã khóc thương biết bao nhiêu khi những người thương yêu bỏ ta đi. Bao nhiêu người vẫn hằng đêm khẩn cầu cho người thân đã khuất bình an nơi thế giới bên kia. Thời khắc đất trời qua vòng quay mới, với đa số người Việt Nam, thiêng liêng nhất vẫn là lúc dâng mâm cơm cúng lên bàn thờ tổ tiên, thắp nén hương mời ông bà về chứng giám con cháu vẫn mạnh khỏe, sung túc, hạnh phúc và cầu khẩn phù hộ độ trì. Trong tâm linh người Việt, người đã khuất chưa bao giờ ra hẳn khỏi trí nhớ người còn trên cõi thế.Nếu linh hồn có thể trở lại thế gian, tôi sẽ vui sướng biết bao thấy lại nụ cười hiền hậu của chị gái tôi. Tôi sẽ gặp lại ông ngoại tôi. Ông tôi cao gầy có chòm râu trắng. Tôi sẽ gặp lại bà ngoại tôi. Bà ngoại tôi nhỏ bé và tinh nhanh, đôi mắt nhăn nheo sáng ngời. Bà tôi lưng còng quét mảnh vườn tinh tươm đầy cây thuốc, cứ sau rằm lại cặm cụi phơi chuối khô cho cháu. Tôi sẽ gặp lại thằng bạn thân trời đánh đã bỏ bạn bè rong chơi khi còn rất trẻ. Tôi sẽ gặp lại bao nhiêu yêu thương đã rời chốn này.Vậy thì có chi mà sợ, tháng của các linh hồn. Chúng ta ai chẳng từng tiếc đã không còn kịp để yêu thương người nào đó. Từng mong thời gian quay trở lại để sống trọn một khoảnh khắc hạnh phúc. Từng ân hận vì đã làm điều lầm lỗi. Vậy nếu những linh hồn có thể quay trở lại trần gian, đó là dịp may hiếm có để chúng ta sẽ sống tiếp nhẹ nhàng hơn trước, là cơ hội để sửa sai, để yêu bù, để thương gấp bội, để kịp nói và kịp làm những gì đã tiếc.Tháng bảy, rất nhiều người tìm đến chùa làm từ thiện cho người, phóng sinh cho vật. Vậy thì sao phải sợ hãi "cô hồn", những linh hồn đơn độc, bất hạnh, không còn ai tưởng nhớ. Những linh hồn ấy chỉ thiết tha cầu được no ấm và tình thương như tất cả mọi người - điều mà lúc còn trên trần gian họ đã không được hưởng, do ai đó trong chúng ta đã không kịp làm. Hoặc như tín ngưỡng dân gian, họ trở lại để "thưởng thiện, phạt ác". Vậy thì làm được điều gì thiện, hãy làm ngay đi. Bớt được điều nào ác, hãy bớt lập tức. Chớ có sống tham lam, độc ác, hay hời hợt đãi bôi quanh năm rồi cứ tháng bảy đến thì lại đập đầu sám hối và khẩn cầu.Giá như ai cũng nhớ, ăn hiền ở lành trong hết cả năm chứ không phải chỉ xuýt xoa trong "tháng bảy cô hồn", có lẽ cuộc sống này đã nhẹ nhàng biết mấy.Hoàng Xuân Lịch sử chưa từng ghi nhận cô hồn của thế giới bên kia phá hoại. Chỉ thấy cô hồn trần thế này phá hoại hàng ngày thôi. Em rất thích bài viết này của chị! Hãy sống tốt cả 12 tháng trong năm thì tháng 07 cũng sẽ như tất cả các tháng khác thôi mà. Bài viết của chị rất hay, rất nhiều người cùng suy nghĩ như chị, song trong cuộc sống ngày nay quá nhiều cái ác hiện vẫn được dung túng. hay! mình chỉ ngại cô hồn sống, ko ngại những cô hồn đã khuất! Đúng là người ta tự đặt ra rùi sợ hãi chính nó, nhưng thiết nghĩ người sống nên sợ người sống, cô hồn là người đã khuất, họ ko làm gì tổn hại ta cả. nếu có thì do chính người sống gây nên. Thật lạc quan! ai cũng nghĩ như chị thì cuộc sống thật đẹp và êm đềm! Bài viết rất hay, cảm ơn chị. Rất hay và ý nghĩa, xin cảm ơn tác giả. Hay và ý nghĩa quá. Cảm ơn chị rất nhiều. Hãy sống thật tốt cho bản thân và cho mỗi người mình đã gặp. Hãy yêu thương mỗi khi có thể để không phải hối tiếc. Cuộc sống này rất nhiều khó khăn, tâm tĩnh thì rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thường thì những người làm điều ác, điều xấu với người khác đến tháng này thì mới nơm nớp lo sợ ... vì chuyện người làm thì có "cô hồn/linh hồn" xung quanh nhìn thấy hết ! có vay có trả mà ! Sao mà thấm thía! Hay Tháng 7 âm lịch còn gọi là mùa Vu Lan báo hiếu cha mẹ, ăn chay để đền ơn công sanh thành dưỡng dục của cha mẹ....!!!! Vậy thì làm được điều gì thiện, hãy làm ngay đi. Bớt được điều nào ác, hãy bớt lập tức. Chớ có sống tham lam, độc ác, hay hời hợt đãi bôi quanh năm rồi cứ tháng bảy đến thì lại đập đầu sám hối và khẩn cầu. Tôi xin những người quanh tôi và trong cơ quan tôi đọc được câu này. Đa tạ tác giả. Càng ngày xã hội càng xuống dốc "Giá như ai cũng nhớ, ăn hiền ở lành trong hết cả năm chứ không phải chỉ xuýt xoa trong "tháng bảy cô hồn", có lẽ cuộc sống này đã nhẹ nhàng biết mấy". Hay lắm, "Bình thời bất thiêu hương, cấp lai bão Phật cước" (bình thường ko thắp hương, có việc ôm chân Phật –> bình thường ko vãng lai, khi có việc đến cầu cứu).
Lòng yêu nước và tách cà phê Khá lâu, tôi nhớ từng đọc về một chương trình của người Trung Quốc nhằm thúc đẩy sản xuất quốc nội nước họ, đại ý là chương trình đưa ra nhận định "Người Trung Quốc dùng hàng Trung Quốc là yêu nước". Mấy năm nay tôi cũng thấy người Việt hào hứng với cuộc vận động "Người Việt ưu tiên dùng hàng Việt" được Chính phủ ủng hộ phát động.Vốn lợi thế về nguyên liệu, nhân công và đất đai nên những quốc gia đang phát triển vẫn được gọi bằng một tên khác - xí nghiệp của thế giới. Việt Nam và Trung Quốc đều ở vị thế đó nhiều năm, hiện tại và ít nhất vẫn tiếp tục trong tương lai gần. Khi sản phẩm trong nước còn long đong tìm chỗ đứng; nhà máy mọc lên khắp nơi cũng như số lượng đáng kể nông dân giờ trở thành công nhân xí nghiệp, quả là khôn ngoan khi thúc đẩy tiêu thụ ngay từ thị trường trong nước. Nếu xét trên mục đích xã hội, hai chương trình tôi nói trên là giống nhau. Nhưng nếu nhìn tới góc độ kinh doanh với kẻ bán người mua thì không hẳn.Có lẽ khi mua sản phẩm, mỗi người đều có riêng lý do cho sự lựa chọn của mình. Lòng yêu nước vốn chỉ là một trong số lý do đó. Với những sản phẩm dễ cầm, nắm, đong đếm, giá và chất lượng sản phẩm dễ dàng so sánh, người ta thường có xu hướng chọn cái mà họ thấy rẻ, đẹp hay chất lượng thay vì hướng tới một tấm lòng hay niềm tin vô hình nào đó. Còn khi sản phẩm khó đong đếm và không chênh lệch giá cả - giá trị đủ để cảm nhận thì thứ vô hình như lòng yêu nước, tinh thần dân tộc mới được nghĩ đến. Vì thế không phải bỗng nhiên mà lý thuyết marketing dựa trên lòng yêu nước, tự hào dân tộc (Patriotic Marketing) chỉ áp dụng được với một số trường hợp nhất định.Nhắc điều trên để thấy, cuộc vận động của Việt Nam với chữ "ưu tiên" là vô cùng hợp lý. Người tiêu dùng chỉ ưu tiên dùng hàng nội trong trường hợp họ có cân nhắc về giá cả và giá trị. Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, nhất là giữa tình yêu nước vốn là thứ trừu tượng - không đo đếm được và một thứ cụ thể đếm được là giá trị đồng tiền như trong chương trình của người Trung Quốc.Kinh tế học cho rằng, người tiêu dùng bỏ tiền ra không phải để mua sản phẩm, mà là mua giá trị của sản phẩm. Sản phẩm là một miếng thịt, người nội trợ bỏ tiền để mua giá trị sử dụng cho bữa ăn; cô gái mua một cái váy là mua tác dụng che đậy cơ thể, mua sự tự tin khi diện chiếc váy; còn với sản phẩm cà phê, người uống bỏ vài chục nghìn đồng để mua không chỉ vị thơm ngon của thứ nước uống này, mà còn mua thêm cả sự trải nghiệm, cảm giác thư thái, cảm giác được phục vụ, thậm chí mua cả chỗ ngồi trong 1-2 giờ đồng hồ.Khi hành động tiêu dùng hàng nội được xã hội ủng hộ, nhà nước kêu gọi và gắn với lòng yêu nước, thì nó đã trở thành một trải nghiệm được xem là giá trị cộng thêm vào cho sản phẩm. Người tiêu dùng thông minh sẽ lưu tâm đến cả giá cả, giá trị thay vì khăng khăng chọn mua một sản phẩm hàng nội mọi giá vì yêu nước. Cá nhân tôi luôn có một sự ước chừng, nếu giá trị hàng nội (giá trị + thỏa mãn lòng yêu nước) bằng hoặc hơn giá trị hàng ngoại thì tôi mới chọn hàng nội.Đây vốn là bài học vỡ lòng của người làm kinh doanh. Bởi các khái niệm giá cả và giá trị (giá trị sử dụng và giá trị trao đổi; giá trị hữu hình và giá trị vô hình) đều được dạy cơ bản từ năm đầu cho mọi sinh viên đại học ở Việt Nam.Tôi cho rằng khi người Việt hào hứng với một nhãn hàng ngoại, chắc hẳn đã có sự bắt gặp giữa nhu cầu của họ và giá trị sản phẩm ấy. Ngay cả việc thỏa mãn tính tò mò, thỏa mãn cảm giác sang trọng của một thương hiệu cao cấp… cũng là những giá trị hợp quy luật và không hề đáng lên án. Tự nghĩ, chắc hẳn khi người Việt uống một tách cà phê đến từ Mỹ, có thể họ đã tìm thấy sự hợp khẩu vị, sự thoải mái với không gian hoặc cảm giác được hiện đại hơn, vị thế cao hơn… Có thể lắm!Giới marketing Việt Nam hiện nay không còn quá lạ lẫm với sự thấu hiểu khách hàng. Nhiệm vụ này là của bộ phận nghiên cứu thị trường hoặc quan hệ khách hàng trong mỗi doanh nghiệp. Một thương hiệu bài bản bất kể ngành sản xuất hay dịch vụ, trước khi đưa ra thị trường một sản phẩm mới, công ty cần hiểu rõ khách hàng đang mong muốn gì, cần gì và tối thiểu sản phẩm của mình đủ đáp ứng điều đó hay không, trước khi nhắc đến điều xa hơn như kiến tạo, xây dựng nhu cầu cho người dùng. Nhu cầu của khách hàng vốn được dẫn dắt bởi suy nghĩ, cảm xúc, động lực, mong muốn và nguyện vọng của họ. Những yếu tố đó sẽ thay đổi ở những điều kiện khác nhau như tuổi tác, trình độ giáo dục, thu nhập hay môi trường sống... Có thể dựa trên nghiên cứu hoặc sự nhanh nhạy bẩm sinh, doanh nhân giỏi luôn là người cung cấp những giá trị phù hợp với thị hiếu khách hàng hoặc hơn thế nữa. Giá trị vốn có thể vô hình hay hữu hình, nhưng nó là tất cả lý do khiến mọi người sẵn sàng tiêu tiền.Có lẽ, bài học về giá cả và giá trị chưa bao giờ là nhỏ bé ngay cả bạn muốn nói đến điều vĩ mô như sự cạnh tranh nội ngoại, chiến dịch ủng hộ, hay thậm chí là lòng yêu nước của việc uống một tách cà phê. Nếu bình thản nhìn lại bài học sơ khai ấy, người làm kinh doanh Việt sẽ không bao giờ cảm thấy bí bách, hoảng hốt khi hàng loạt công ty ngoại đang chiếm vị thế trong lòng người tiêu dùng Việt.Chỉ trích vốn rất dễ, thấu hiểu mới là việc khó. Thay vì đánh giá người tiêu dùng sính ngoại, chuộng Tây, yêu Tàu, nể Nhật… hay chỉ kêu gọi mua hàng bằng niềm tin và lòng yêu nước, chắc hẳn doanh nhân nước ta có đủ thông minh, thừa tỉnh táo và cũng quá hiểu đồng bào mình để biết cách đem đến các giá trị thực sự họ đang chờ đợi. Đổi lại, người tiêu dùng Việt vốn khắt khe nhưng luôn dễ tính lắm với đồng hương, họ sẵn sàng gọi một tách cafe Việt thay vì cafe ngoại.Hạnh Nhân Cái dở của vị đứng đầu cty cà phê Việt chính là chỉ trích, thà đừng nói gì cả, âm thầm hành động theo cách của mình có lẽ sẽ hay hơn nhiều! Tây hơn Ta là ở chỗ này! :) Tôi tuyệt đối đồng ý với bạn Hai P . Các Doanh nhân Việt đừng lạm dụng (hoặc ngụy biện ) lòng yêu Nước của người Dân để bán được sản phẩm mà không có biện pháp nâng cao giá trị của sản phẩm với giá cả hợp lý để cạnh tranh với sản phẩm ngoại . Nếu chất lượng sản phẩm của ta tốt và giá cả phù hợp thì người tiêu dùng nước ta chắc chắn sẽ mua ngay hàng Việt Nam mà dùng. Nhiều người bán cafe hô hào dùng cafe Việt mới là yêu nước sau đó họ lấy bắp rang cháy đen pha hóa chất bán cho khách. Thôi, thà mang tiếng sính ngoại còn hơn là chết vì ung thư ! Tôi hoàn toàn đồng ý với bài viết của tác giả. Doanh nghiệp cần phải bán những gì khách hàng cần chứ không phải bán những gì mình có. Vì lòng yêu nước, doanh nghiệp trước tiên cần phải đưa ra thị trường những sản phẩm có giá trị, phù hợp với nhu cầu của người tiêu dùng chứ không nên đòi hỏi người tiêu dùng phải mua sản phẩm của mình vì lòng yêu nước. Khẩu hiệu và sự hô hào của 1 số cơ quan chức năng và doanh nghiệp của chúng ta không mang lại hiệu quả nhiều. Phải có chiến lược và sự đầu tư nghiêm túc, bài bản thì mới có thể cạnh tranh được, với cách làm hiện nay thì còn lâu. Nhiều người mù quáng hô hào 'ưu tiên sử dụng hàng Việt' bất chấp chất lượng, giá thành ra sao là một việc không nên làm. Vì sao tui phải trả tiền nhiều hơn cho 1 sản phẩm kém chất lượng hơn để mang về không sử dụng được trong khi thu nhập của tui lại có giới hạn (lương cơ bản của nước mình thấp tè tè :)). Ok, chuẩn ko cần chỉnh Quả thực khách hàng mua sự hài lòng, mua sự trải nghiệm hơn là mua sản phẩm Qua trải nghiệm của tôi cả trong và ngoài nước thì tôi thấy cái dở nhất của các nhà kinh doanh VN làm mất khách hàng là cách xử sự với người mua, họ coi người mua là người cần họ chứ không phải ân nhân của họ. Có câu nói kẻ tiểu nhân thường núp trong những người hay nói về lòng yêu nước. Tôi không ám chỉ điều gi? Tôi chỉ muốn kể 1 câu chuyện hoàn toàn có thật. Bà Xã nhà tôi rất thực tế, khi nghe nói những chuyện kg hay về các sản phẩm TQ, thì đã cảnh giác với đồ TQ rồi. Nhg khi mua 1 cái sạn (dung cụ để chiên đồ), bx tôi đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Cuối cùng buộc lòng phải mua cái của TQ thay vì VN. Măc dù trong lòng rất kg muốn vậy và biết có tiềm ẩn nhiều rủi ro. Lý do rất đơn giản là chất lượng của hàng VN kg thể chấp nhận được. Nếu chất lương gần bằng mà giá có đắt hơn 1 tí thì bx tôi vẫn quyết định mua hàng VN. Tôi thích bài viết của Hạnh Nhân. Chúng tôi rất yêu nước, nhưng các đồ dùng trong nhà dường hầu như là của ngoại, từ nồi cơm điện, nồi áp xuất, ấm siêu tốc cho đến cái chậu nhựa, con dao,... và ... nếu là hàng trong nước thì dù là liên doanh mà có giá rẻ hơn hoặc bằng nếu cùng chất lượng và hình thức thì tôi sẵn sàng mua dùng. Tôi có thắc mắc là tại sao đồ ngoại, họ sản xuất được nhiều, nhanh và rẻ thế? dường như sự chênh lệch giữa giá xuất xưởng và giá đến người tiêu dùng là rất rất ít - như thế là hợp lý. Còn ở ta thì sao, sản xuất thì được ít, chất lượng và hình thức yếu kém, sự chênh lệch giá sản phẩm từ xuất xưởng đến tay người dùng lại là rất lớn, lớn đến nỗi người tiêu dùng không thể hiện được lòng yêu nước của mình. Vấn đề là ở khâu quản lí của Nhà nước, mà đại diện là các cơ quan chức năng. Tôi sợ nhất là lòng yêu nước không chỉ dừng lại ở chỗ không được thể hiện mà còn đến chỗ bị mai một. Mong Nhà nước, các cơ quan chức năng, các nhà sản xuất nội địa sớm khắc phục tình trạng này. Khía cạnh yêu nước hay trải nghiệm sản phẩm, giá cả,.... hay gì gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là từng mặt của một đề. Mỗi doanh nghiệp tự chọn cho mình một tiêu chí để làm nên thương hiệu, phục vụ cộng đồng. Điều đó hoàn toàn bình thường, có gì phải lăn tăn ở đây nhỉ??? Tôi thích uống cafe và đọc sách, thư giãn tại quán cafe. Tôi cũng không thích hít khói thuốc lá. Vào quán cafe "ngoại", không gian dành cho người hút thuốc nhỏ hơn rất nhiều so với cho người không hút thuốc. Trong khi đó đến quán cafe "nội" thì người không hút thuốc bị "phân biệt đối xử" khi được bố trí vào khoảng không gian nhỏ hẹp hơn nhiều so với không gian cho người hút thuốc. Đó là nói những quán "nội" có cải tiến sau này, chưa nói đến những quán không hề có không gian tách biệt để bảo vệ người không hút thuốc. Vậy tất nhiên tôi sẽ chọn cafe "ngoại". Các quán cafe "nội" vẫn có đối tượng khách hàng truyền thống đó thôi - những người thích xả khói vô tư bất chấp ảnh hưởng đến người khác. Còn các nhà kinh doanh ngoại thì cứ từ tự ngồi đó nhìn lượng khách hàng tăng dần, vì khách hàng ngày nay họ ý thức đến sức khỏe của họ nhiều hơn rồi.
Tờ rơi và ‘bôi nhọ’ Khi đồng nghiệp hỏi kinh nghiệm để đi Myanmar tác nghiệp ở giải U19 châu Á, tôi chỉ mải tán rằng ở đấy người dân thú vị lắm, nhiều khía cạnh đáng khám phá lắm. Tôi không nói gì về chuyện taxi nơi đây không có đồng hồ, khách phải mặc cả - thứ sẽ sinh ra đầy bất cập và cần “thủ thuật” để đối phó. Bạn tôi về, kể chuyện anh bị taxi đưa thẳng đến chỗ “đầu gấu” giữa đêm hôm và moi tiền. Anh đành phải đưa. Tiền mất ít mà ấn tượng cả chuyến đi bị hủy hoại - đó mới là sự mất nhiều. Nếu tôi chỉ cần đưa anh cái card của người lái taxi tôi đã đi, thì tôi đỡ áy náy hơn và ấn tượng của anh về nơi đó sẽ đẹp hơn.Năm học 2009 tại Đại học Oxford, Anh, một trong những người đầu tiên mà tân sinh viên của ngôi trường danh tiếng này trò chuyện, là Simon Hayday, một cựu tội phạm.Simon Hayday, người từng ngồi tù nhiều năm vì các tội cướp của và trộm cắp, đã đến gõ cửa từng phòng trọ của tân sinh viên để phát các tờ rơi cảnh cáo họ về an ninh, khuyên họ nên “chú ý cửa sổ”, “giữ đồ vật có giá trị cẩn thận” và thông báo cho họ biết rằng tình trạng trộm cắp trong khu vực là rất phổ biến. Một số sinh viên bị sốc.Ít người biết rằng, đó là kế hoạch của chính cảnh sát địa phương. Họ hiểu rằng không cách cảnh báo nào hiệu quả hơn từ một người có “kinh nghiệm thực tiễn”.Phát tờ rơi cảnh báo tội phạm là một hình thức phổ biến ở các nước phát triển. Hình thức phát tờ rơi, trong marketing, vẫn được ưa chuộng trong thời đại công nghệ thông tin này, đơn giản bởi nó có tính hướng đối tượng cao: người ta sẽ chọn lựa và phát được tận tay những người họ cần nhắn gửi thông điệp. Họ thực hiện các tờ rơi rất cầu kỳ - đơn cử như trường hợp của ông Hayday.Đến bây giờ, nếu bạn lên website của một chính phủ, ví dụ như Scotland, bạn có thể tải được tờ rơi cảnh báo tình trạng tội phạm được viết bằng 9 thứ tiếng. Và tất nhiên nếu bạn là một người Scotland có trách nhiệm với cộng đồng, ví dụ như chủ một khách sạn chẳng hạn, bạn có thể in nó ra và phát cho khách nước ngoài.Ở Việt Nam, khi Công an TP HCM lần đầu tiên phát những tờ rơi cảnh báo du khách nước ngoài về tình trạng tội phạm đường phố và lừa đảo trên xe taxi, có một số ý kiến cho rằng đó là hành vi “bôi nhọ” thể diện quốc gia.Câu hỏi đặt ra là cảnh sát ở các quốc gia khác, khi phát tờ rơi cho du khách và chính người dân, họ nghĩ gì? Có phải là thừa nhận sự bất lực và “bôi nhọ” quê hương mình?Tôi tin rằng bất kỳ người dân TP HCM nào cũng sẵn sàng nhắc nhở bạn bè người thân từ tỉnh xa đến về tình trạng tội phạm ở đây, như một sự tử tế thông thường nhất. Điều đó không có gì tổn thương đến niềm tự hào về quê hương. Đó là trách nhiệm.Sự thừa nhận thực tế bản thân nó đã là một ý thức về trách nhiệm. Công an TP HCM còn nhiều việc phải làm, nhưng họ sẽ không thể làm được nếu không nhìn thẳng vào thực tế và có ý thức về điều đó. Nó không phải là một sự thúc thủ trước thực tế mà ngược lại. Tôi tin rằng những người nhận tờ rơi kia, thay vì cảm thấy đây là một đất nước xấu, sẽ thấy trân trọng sự quan tâm của chính quyền hơn - như ước mong chung của mọi khách du lịch khi đặt chân đến một vùng đất khác.Những tờ rơi chia sẻ kinh nghiệm phòng chống tội phạm ấy, đáng ra nên được làm từ lâu, hướng tới nhiều đối tượng hơn, đa dạng, hợp lý và đẹp mắt hơn. Các tân sinh viên, người lao động mới lên thành phố, ngay cả khách du lịch trong nước cũng cần nó.Lẽ nào việc chung sống quá lâu và trả giá đủ nhiều với tâm lý tô hồng thực tế khiến chúng ta không dám thừa nhận rằng, nhìn thẳng vào tiêu cực là một hành vi tích cực.Đức Hoàng Rất hay, đúng với thực tế cuộc sống. Chỗ tôi ở quận Cầu Giấy, có nhiều nhà trọ cho sinh viên thuê. Khi thấy các em để xe mà không khóa cẩn thận tôi đều nhắc là khóa kỹ vào không là mất đấy. Có lần tôi đã phải đứng trông xe để nhờ người đi tìm chủ cái xe đó không là mất, vì bọn trộm nó cũng đang đứng đấy chờ mình sơ hở là hành động thôi. Những ai muốn tô hồng vẽ đẹp thì cứ mặc họ. Dân chúng tôi cần cái thực chất để mà sống, để mà có tương lai. Nghe/ Đọc - Hiểu - Phân tích (dựa trên kinh nghiệm sống/ trải nghiệm thực tế/ học thuật) - Rút ra nhận xét cá nhân là quá trình tư duy cần có khi tiếp nhận bất kỳ thông tin nào.Nhưng có vẻ dạo này số đông chỉ mới Nghe/ Đọc là đã nhận xét ngay chứ nhiều khi chưa kịp hiểu rõ hay phân tích đúng vấn đề... một thói quen xấu cần sửa đổi trong cách tư duy tiếp nhận thông tin. Vì chúng ta học văn phê phán thì ít mà ca ngợi thì nhiều??????? Bởi vậy mới nói, những người la làng mấy bữa nay về tờ rơi này thực sự là những người chưa chịu (hoặc không có khả năng) tìm hiểu mọi thứ đến nơi đến chốn, chỉ biết nhìn 1 phía và chỉ trích như một thói quen.Những ai đã tìm hiểu, hoặc có kinh nghiệm thực tế như tác giả bài viết thì rõ ràng có cái nhìn khác hẳn về vụ tờ rơi của CA.TPHCM.Một góp ý nhó cho tất cả 'cư dân mạng' ở bất cứ độ tuổi nào: trước khi phát ngôn hay bình loạn, hãy tìm hiểu thật kỹ, khi nào hiểu rõ vấn đề hoặc nắm được sự việc từ đầu đến cuối thì hẵng bàn luận...còn không, xin hãy giữ ý tứ. Quá đúng! Đây là một biện pháp rất hay, đề nghị CA không chỉ chú ý đến khách du lịch mà còn cả người dân địa phương nữa.Nó cũng giống như phòng bệnh hơn chữa bệnh mà thôi. Mình ghét nhất cái kiểu trong lòng nghĩ bực tức nhưng trong miệng lúc nào cũng hoa mỹ. Kiểu ăn nói giả tạo.Chuyện tờ rơi thì nó thể hiện sự quan tâm của chính quyền (hay của 1 tổ chức nào đó) đối với bạn. Nên bạn sẽ cảm thấy được quan tâm và sẽ làm theo những gì mà họ khuyên nhủ và sẽ cảm thấy bình an hơn. Nếu bạn đã từng bị mất trộm vì thiếu cảnh giác thì bạn sẽ hiểu được giá trị của những lời khuyên từ Tờ rơi! Đồng ý với quan điểm của tác giả, mình là người thích nhìn vào thực tế dù nó phũ phàng. Rất hay, tôi luôn đọc bài viết của anh. Lý luận sắc bén, mềm dẻo, khiến mọi người trầm trồ. Hoan hô CA TPHCM và mong CA mọi thành phố, thị xã cả nước nếu địa phương mình có nhiều trộm cắp, cướp giật thì hãy phát tờ rơi trực tiếp cho khách từ nơi khác tới. Đó không phải là hành động bôi nhọ quê hương mà là hành vi ngăn chặn cái xấu diễn ra và làm đẹp thêm cho quê hương. Bài viết của Đức Hoàng rất hay và sâu sắc. Tôi rất thích cách nhìn nhận của anh. Tôi đã hỏi mấy người bạn nước ngoài tại Tp.HCM về cảm nghĩ của họ khi nhận tờ rơi, họ nói đó là thông tin bổ ích và xem như một "cảnh báo an toàn khi du lịch tại VN". Chưa có ai nói vì những tờ rơi cảnh báo này mà không đến Việt Nam du lịch, công tác, thậm chí họ còn gửi cho mấy người bạn đang chuẩn bị đến Việt Nam. Tôi hoàn toàn ủng hộ cách làm của CA Tp.HCM. Đó là một cách làm hay và hiện đại! Chúng ta hãy nghĩ theo hướng tích cực hơn thay vì "Đẹp phô ra, xấu xa che lại". Thử hỏi chúng ta đã có lần nào nhìn thấy biển báo "Coi chừng kẻ gian, Hãy khoá xe cẩn thận" ? "Chú ý, đoạn đường hay xảy ra tai nạn"... Tôi dám chắc ai trong số chúng ta cũng đã nhìn thấy 1 lần ở đâu đó, và đã thầm cảm ơn những người đã dựng lên biển báo này. Vậy "Tờ rơi cảnh báo tội phạm" của CA Tp.HCM cũng là một cách tuyên truyền phổ biến an ninh, một trong những hành động đẹp như những tấm biển báo đã được phổ biến đến tận tay từng người khách du lịch như là một "cẩm nang an ninh" cho họ, thì tại sao có người trong chúng ta lại xem là không nên, là bôi nhọ? Hãy xem lại trước khi nói ra những suy nghĩ không tích cực như vậy. Biết trước là bụi cây có gai, ta sẽ bớt bị trầy xước! Cám ơn bạn Đức Hoàng đã nói lên hộ tiếng nói của tôi về hành động của Công an TP HCM đã làm . Tôi rất thích câu này của anh : " Lẽ nào việc chung sống quá lâu và trả giá đủ nhiều với tâm lý tô hồng thực tế khiến chúng ta không dám thừa nhận rằng, nhìn thẳng vào tiêu cực là một hành vi tích cực."Tâm lý bầy đàn, thiếu tư duy phản biện đã ăn mòn vào một số lượng lớn Công dân nước Việt ngày nay. Rất đáng tiếc... Cám ơn bạn thêm một nhận định đúng đắn về tình trạng xã hội V N hiện nay. Ở Pháp, tuy không có tờ rơi nhưng tài xế xe điện ngầm cũng nhắc nhở mọi người chú ý đừng hút thuốc, quên đồ đạc, hoặc thận trọng để đừng bị sự cố khác. Trách nhiệm là cần thiết.
Bí mật của những người đã chết Chúng ta im lặng cúi đầu thắp hương và để lại phong bì góp cho nhà có đám. Rồi chúng ta bước nhanh ra khỏi bầu không khí tang tóc ấy. Ngay lập tức chúng ta có thể bắt gặp cảnh nói chuyện rào rào, cười đùa rôm rả khi nhạc kèn đám ma vẫn còn rền rĩ văng vẳng. Cũng có đôi khi chúng ta còn bàn luận xôn xao tới mấy ngày về sự ra đi đột ngột của một ai đó thân quen, mắc bệnh hiểm nghèo. Nhưng mấy ai còn thường nhớ tới họ sau một tháng? Cũng có đôi khi đi đường, vào những ngày thật đẹp trời, ngắm rặng bàng lên xanh bóng lá, trong ánh nắng dịu dàng và gió mát thổi ào ào khiến tôi muốn phóng như bay qua những cây cầu vượt, đấy, vào những ngày như thế, những ngày thấy lòng vui thơ thới chả hiểu sao tôi lại chợt nhớ tới những người thân yêu đã khuất bóng. Tôi điểm tên, đếm mãi, và thấy nhiều quá, quá nhiều.Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn và chúng ta rồi cũng quên người ông từng cõng chúng ta trên lưng làm ngựa nhong nhong thuở ấu thơ. Rồi cũng nhãng đi người bác ở quê từng thay mẹ nhá cơm bón cháo, trông nom ta những ngày chiến tranh, sơ tán. Quên cả người bạn thân vừa mới uống cạn cốc bia cuối ngày, hôm sau đã thấy vợ con khóc mếu báo tin dữ vì đứt mạch máu não... Thậm chí cha mẹ già với ta từng như một, nỗi nhớ thương dường như chẳng thể nào vơi cạn, nhưng sự thật là mỗi khi nhớ tới các Người quơ tay ra cũng chỉ là khoảng trống, không hơi ấm!Đấy, nỗi ngạc nhiên của tôi là khoảng trống ấy. Là khoảng không gian bàng quan ấy. Họ, những người đã chết đi ấy, cũng đã từng như chúng ta đây, gương mặt, giọng nói, dáng hình, mùi mồ hôi, máu và nước tiểu, cơn giận dữ, nỗi chán chường, lòng yêu thương, niềm vui, nỗi buồn, thất vọng và hy vọng... Tất cả đã từng thực đến thế. Nhưng rồi họ đi đâu? Một khoảng trống vô hình mỗi người mất đi vô tình để lại. Hay nói đúng hơn, đấy là khoảng trống vô thủy vô chung mà họ gia nhập vào, hoà tan cùng. Họ biến mất. Nhẹ bỗng. Như thể một quân cờ trên bàn cờ, và một bàn tay vô hình ở trên cao nhấc bổng họ lên, gạt sang một bên. Rồi lại một bàn cờ khác được dựng lên.  Cái chết luôn là quá khứ đã qua, tương lai chưa tới. Cái chết luôn là của ai đó. Cái chết không phải của chúng ta. Hay nói một cách khác, ta biết rằng rồi ta sẽ chết, nhưng dường như sự biết ấy luôn luôn chìm lấp dưới những bản báo cáo phải hoàn thành, cuộc bầu bán nảy lửa ở cơ quan, hàng xóm xây nhà lấn cái mái hiên sang nhà mình, chuyện con cái không chịu đi theo những hoạch định mà chúng ta mong muốn, xấp hoá đơn tháng này phải trả… Cứ thế, chúng ta sống và ít nghĩ về cái chết. Và vì cái chết không phải của chúng ta cho nên chúng ta thưa thớt về thăm cha mẹ, hoạ hoằn có tạt qua nhà cũng chỉ là để nhờ ông bà trông hộ con cái hay bàn bạc chuyện nhà cửa, tiền nong. Cho nên chúng ta thường đi qua một cây ngọc lan thơm mà không dừng lại hít thở ghi nhận mùi thơm ngọt ngào ấy. Cây ngọc lan năm nào chả thơm, chả nở, rồi sẽ có ngày thư thả, tha hồ mà mơ mộng, còn bây giờ chúng ta đang bị những dòng suy nghĩ lo toan vụn vặt chả có tên, chen chúc trong đầu lôi kéo chúng ta đi...Tôi có thể đoan chắc với các bạn rằng, rất nhiều hành khách trên chuyến máy bay xấu số MH370 và MH17 trước khi tan biến vào hư không, họ vẫn còn kịp thoáng ước ao được một lần cuối cùng chạm tay vào người thân, muốn lấy lại dù chỉ là một vài phút giây để sướng vui và mỉm cười với cuộc sống. Nếu được sống lại, nhất định họ sẽ nói với chúng ta biết điều bí mật của họ. Các bạn thử đoán xem? Tôi thì đoán, họ sẽ nói: Bất cứ khi nào bạn cảm thấy gương mặt mình đang buồn thảm, lo lắng, hay căng thẳng, hãy hít thở thật sâu và mỉm cười nhé, các bạn, cho dù cuộc sống có đang như thế nào.Bởi cái chết luôn chảy trong huyết quản và trên từng thớ thịt của các bạn. Con người cần biết quên để mà sống, duy nhất nên nhớ một điều - chúng ta luôn sống chung cùng cái chết. Chúng ta chỉ thực sự sống khi chúng ta luôn ý thức về sự chết từng phút giây. Hàm Anh Bài viết rất hay, cám ơn tác giả
Học không phải là đi tìm điểm số Các em học sinh vẫn hằng ngày vất vả đi trên cây cầu ấy, còn người lớn thì loay hoay sửa chữa, thỉnh thoảng lại đưa ra một sáng kiến, một thử nghiệm làm các cháu chỉ muốn khóc. Jes bảo, hãy thử nghĩ đến việc xây một cây cầu mới, giống như ngài Edison bảo, nếu cứ loay hoay cải tiến cái đèn dầu, thì sẽ chẳng bao giờ có đèn điện. Như thế, khi cần phải chặt đứt quá khứ để lên đường.Triết lý giáo dục được hình dung như cây cầu được xây trong ước vọng của cả một dân tộc. Các chủ đề học tập là hệ thống các giá trị liên kết với nhau thể hiện ước vọng ấy. Còn các môn học là phương án để thực thi hệ thống giá trị này. Triết lý giáo dục giống như trụ đỡ, các chủ đề học tập và các môn học là những nhịp cầu.Jes kể, em trai Jes học cấp 3 theo chương trình tú tài quốc tế (IB). Không hẳn vì học sinh tốt nghiệp IB được các đại học trên toàn thế giới chào đón, nhất là các đại học hàng đầu như Harvard, Stanford (Mỹ) mà vì một trong các triết lý của IB là để khuyến khích học sinh có khuynh hướng quốc tế, điều phải làm trước tiên là cần có hiểu biết về nền văn hóa và về chính đất nước mình.Nếu anh không hiểu mình, không có giá trị của riêng anh thì anh chẳng là ai cả. Giống như trên một đĩa salat, anh vẫn phải là ngọn rau trong một tổng thể hài hòa. Trong tổng thể đó, mỗi học sinh sẽ được học để trả lời cho các câu hỏi như: Chúng ta là ai? Ở đâu trong thế giới này? Thể hiện mình như thế nào? Thế giới này vận hành ra sao? Chúng ta tổ chức cuộc sống của mình như thế nào?...Trong chương trình IB, các môn học được chia thành 6 nhóm, em trai Jes được chọn mỗi nhóm một môn để học. Nhìn vào danh sách các môn học, hẳn làm bạn ngạc nhiên vì có thể có môn mới được nghe lần đầu như TOK (lý thuyết về kiến thức), Ngôn ngữ và Nghệ thuật trình diễn, hay các môn như ở đại học: Quản trị kinh doanh, Kinh tế học, Triết học, Tâm lý, Các tôn giáo trên thế giới, Nhân chủng học xã hội và văn hóa, Toán cao cấp, Phạm vi vào cấu tạo của hệ thống máy tính…Đặt hiện thực giáo dục Việt Nam dưới góc nhìn đó, tôi không khỏi băn khoăn lo lắng: giáo dục của nước ta đang ở đâu trên cây cầu mà thế giới đang đi này?Có hai vấn đề giáo dục thế giới khác chúng ta. Một là các môn học mới và các môn giống ở đại học chiếm 2/3 số môn học, 1/3 còn lại thuộc về các môn truyền thống như Lý, Hóa, Sinh. Hai là học sinh chỉ chọn học một môn từ mỗi nhóm môn, các môn còn lại không phải học, và theo cách nói thông thường là “không biết gì”. Chẳng hạn nếu chọn Kinh tế thì 7 môn còn lại trong nhóm, trong đó có Lịch sử và Địa lý, học sinh sẽ “không biết gì”. Khái niệm giáo dục toàn diện là học tất cả các môn sẽ sụp đổ, học sinh tốt nghiệp tú tài quốc tế sẽ trượt khi phải làm 4 bài thi tốt nghiệp tích hợp từ 8 hay 12 môn học như các phương án 2 và phương án 3 trong dự thảo về Kỳ thi quốc gia.Chẳng cần học tú tài quốc tế, thì em trai của Jes (người Nhật), lúc học tiểu học đã phải tập chạy 4 km, tự chuẩn bị cho các chuyến đi dã ngoại qua đêm, biết sống có trách nhiệm với cộng đồng, biết đàn, biết hát và tự tin trước đông người.Chúng ta đang bàn quá nhiều về các kỳ thi và hy vọng chuyện thi cử được giải quyết thì sẽ giải quyết được các vấn đề kéo theo của giáo dục. Thi cử chẳng là gì cả nếu việc học thuần túy chỉ để thi. Tôi cứ ước chẳng có kỳ thi nào để việc dạy, việc học được trả về trạng thái tự nhiên cần có. Học là đòi hỏi nội tâm chứ không phải việc đi tìm điểm số.Đào Tuấn Đạt "Thi cử chẳng là gì cả nếu việc học thuần túy chỉ để thi. Tôi cứ ước chẳng có kỳ thi nào để việc dạy, việc học được trả về trạng thái tự nhiên cần có. Học là đòi hỏi nội tâm chứ không phải việc đi tìm điểm số". Tôi nhất trí với quan điểm này của anh Đào Tuấn Đạt Tối qua tôi cùng thằng con trai học lớp 4 loay hoay giải bài tập cho nó đề bài là Tuổi Ông cộng tuổi Bố bằng A, tuổi Bố cộng tuổi Mẹ bằng B, Tuổi Mẹ cộng tuổi Ông bằng C tìm tuổi Ông , tuổi Mẹ, tuổi Bố...Tôi bảo con tôi là bài này với con là khó con ko cần phải làm. Là phụ huynh tôi thấy thằng con lớp 4 của tôi học được điều gì đó có ích từ cuộc sống là do nó đọc các chuyện như Đô rê môn hay Tý quậy....chứ theo lớp chính tắc tôi thấy hầu như tập trung làm hỏng tuổi thơ của con trẻ với các bài toán vô lý và vô nghĩa...mong sao sớm có nền giáo dục mới tập trung dạy làm người và phát huy năng lực riêng của mỗi học sinh chứ ko tập trung đánh đố những điều thế giới đã biết từ cả trăm năm nay rồi... Vũ Mạnh Tiến ( Hà Nội) tôi là học sinh xuất sắc từ nhỏ tới hết đại học nhưng tôi không thấy mình yêu thích việc học tí nào, thật buồn..... Ngày nào hết học thêm dưới bất cứ hình thức nào, ngày đó giáo dục Việt Nam đã đi trên cây cầu mới hòa nhịp với thế giới. Học không phải là đi tìm điểm số nhưng điểm số là cái cần phải có trong quá trình học. Là thước đo đánh giá tương đối rõ ràng về thực lực và khả năng của một người trong quá trình đó. Một người điểm A khả năng làm việc chắc chắn sẽ tốt hơn một người chỉ toàn điểm F Bài viết quá hay! Đúng là việc " học là đòi hỏi nội tâm chứ không phải việc đi tìm điểm số", tôi thích quan điểm này!. Hệ thống giáo dục của chúng ta cần phải được "thay máu" chứ không phải cơi nới, chắp vá! Cảm ơn Đào Tuấn Đạt rất nhiều. Tôi thực sự xúc động khi đọc bài viết này, vì tôi chạnh lòng khi nghĩ đến con tôi (đang học lớp 9) và các em học sinh khác, ngày nào cũng 1 ba lô nặng trĩu sách và vở cho 5 tiết mỗi buổi và 13 môn học một năm, với một mớ lý thuyết cao siêu và hàn lâm đến mức lố bịch. Thương con, muốn con có thời gian thư giãn, nghỉ ngơi nhưng cuối cùng cả nhà vẫn phải lao đầu vào cái vòng xoáy học chính khóa, học thêm, làm bài tập các loại,... Tôi đọc SGK của con (tôi tốt nghiệp ĐHSP đã 25 năm nhưng không làm GV) và rất ngạc nhiên về những kiến thức rất uyên thâm trong đó. Ví dụ ở môn GDCD lớp 8, đề KT học kỳ II là 10 câu hỏi với mỗi câu là 3 câu hỏi nhỏ: Pháp luật là gì ? 3 đặc điểm cơ bản của PL ? Phân biệt pháp luật và đạo đức ? Hiến pháp là gì ? Quyền sở hữu tài sản là gì ? Quyền khiếu nại là gì ? Quyền tố cáo là gì ? Phân biệt quyền khiếu nại và quyền tố cáo ? (yêu cầu học sinh học thuộc những khái niệm, những câu chữ rất bài bản của văn bản quy phạm pháp luật)... Tôi biết một người phụ nữ thu mua phế liệu, buổi sáng dậy nấu cơm ăn, đi tìm mua ve chai, buổi trưa nhịn đói, buổi tối về mới ăn, dành dụm từng đồng để cho con đi học thêm các loại với ước mơ ĐH nhưng rồi thiếu điểm. Tôi không hiểu những tích phân, vi phân, lượng giác, quang học, công thức hóa học các loại mà con chị được nhồi vào đầu có giúp gì được cho con chị trong cuộc sống sau này không, những kiến thức mà chị phải trả bằng mồ hôi nước mắt mới đủ tiền mua cho con ??? Tôi thích bài viết của Đào Tuấn Đạt. Đề cập vấn đề học tôi thích câu: 'Học là đòi hỏi nội tâm chứ kô phải việc đi tìm điểm số'.Vâng, đúng như vậy! Ở Việt Nam đang thực hiện phổ cập giáo dục đại học, phải có thành tích, có bằng cấp và có các mối quan hệ tốt mới có hy vọng kiếm được việc làm. Năng lực thực sự chỉ là yếu tố may mắn. Chào anh, Đầu tiên quan điểm của tôi cũng đồng tình với anh về vấn đề học và thi cử. Vì sao chúng ta phải cần thi cử? Thậm chí đối với tôi thì cả bằng Đại học/Cao đẳng khỏi thi cũng được. Khi đó sẽ tạo ra áp lực cho các trường Đại học/Cao đẳng cũng như là của công ty. Các công ty thì áp lực nhân sự sẽ đè nặng lên và tất nhiên khi có áp lực sẽ có phát triển (hoặc sụp đổ nếu như không theo được yêu cầu của xã hội), khi đó số lượng của các ứng viên sẽ có nhiều và bộ phận nhân sự sẽ hoạt động với mức tối đa nhầm lấy về những nhân tài cho chính mình. Còn về các trường ĐH/CĐ thì sẽ phải làm thế nào để có thể đào tạo tốt nhất cho sinh viên của mình. Vì sao ư? Vì đơn giản nếu như các nhà tuyển dụng thấy sự kém cỏi của các sinh viên của trường bạn thì tất nhiên những sinh viên của trường bạn sẽ mất đi những cơ hội mà thật ra rất có thể họ sẽ nắm được. Còn nếu các bạn nói điều này sẽ bất công cho các sinh viên giỏi ở trong những trường đó ư? Cuộc sống này đã ai cho ai cái gì công bằng? Khi sinh ra có người tư duy nhanh nhạy, có người lại không tốt, có người đã phải vất vả mưu sinh từ khi còn nhỏ, lại cũng có người chỉ cần nằm dài ra ăn chơi cũng đủ sống sung túc. Tôi đã từng được đọc một số sách đã nói rằng: "Vận khí là một phần của thực lực" nếu đã vậy vì sao chúng ta phải tạo ra sự công bằng "ảo" như hiện nay. Vậy cái chúng ta được là gì? Là hàng loạt các cử nhân/kỹ sư kém chất lượng, hàng loạt các cử nhân/kỹ sư thậm chí có thể có cả thạc sĩ thất nghiệp. Vì sao à, có thể vì họ không có năng lực, cũng có thể vì họ xui xẻo do nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng cái tích cực chính là chúng ta có được một đội ngũ lành nghề chuyên nghiệp, họ là những người đam mê, họ đã bỏ đi những cái họ không thích để đến với cái họ thích đó là điều tuyệt vời đến như thế nào. Nhưng tôi nghĩ đến vấn đề những người họ không thích học nhưng vẫn bị ép học như hiện nay, họ có được những gì? Cá nhân tôi cho rằng họ có nhiều cái họ không thích, không cần và thiếu nhiều cái họ cần. Thử hỏi, với lượng kiến thức nhiều như hiện nay thì thời gian đâu để họ học các kỹ năng sống, kỹ năng đoàn thể, các kỹ năng cần thiết để làm người. Tôi thường hay đọc sách và truyện thư giãn, thường hay thấy trong các tiểu thuyết Trung Quốc: Khi mà có một bí kíp cao cấp hơn thường hay yêu cầu phải phế bỏ võ công cũ. Đó là một hệ lụy tất yếu nếu như muốn phát triển. Chúng ta phải phế rồi lại lập thôi. Học không phải là để biết tất cả, học là để được biết cái mình muốn biết, như thế là được đi học. Còn chúng ta là đang bị đi học. Cảm ơn bài viết rất hay của anh! 2 chữ cho gọn: "No Way" Tôi nhất trí với nhiều ý kiến nêu ở trên. Tôi cứ băn khoăn mãi, tại sao vấn đề đơn giản mà những người có trách nhiệm "không chịu" hiểu, đó là nguyên nhân nền giáo dục của chúng ta yếu kém, không đào tạo được nguồn nhân lực có chất lượng, không phải vấn đề chúng ta tổ chức thi tốt nghiệp phổ thông và thi đại học như thế nào, mà là ở bậc đại học và sau đại học, thầy "chạy sô", trò "chạy" điểm, học hành làng nhàng cũng ra trường; phương pháp giảng dạy lạc hậu. Trong khi đó, chương trình phổ thông quá nặng, học sinh học thêm quá nhiều, không "lớn" được. Học chỉ cốt thi vào được đại học, vào đại học rồi, phần lớn sinh viên bỏ bê. Các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, đầu vào đại học dễ hơn ở VN, nhưng học để ra được trường rất khó. Những học sinh có năng lực hạn chế, tự lượng khả năng không học được, họ sẽ chẳng vào đại học. Tiết kiệm nguồn lực tài chính và nhân lực cho xã hội. Theo quan điểm của tôi, cái cần khắc phục ở nền giáo dục nước ta không phải là nên hay không nên tổ chức các kì thi, nên hay không nên đánh giá học sinh dựa trên điểm số. Mà cái cần nói ở đây là giảm bớt áp lực học tập cho các em học sinh. Thay vì dạy cho các em tất cả các kiến thức mang tính hàn lâm của tất cả các môn học, tại sao chúng ta không tìm ra những điểm mạnh, những niềm đam mê của các em, qua đó phát triển niềm đam mê đó lên. Đó mới chính là nhiệm vụ của giáo dục. Khi tôi lên cấp 3 thật đáng buồn khi nhìn vào thời khóa biểu không còn những môn mỹ thuật, âm nhạc những môn học khơi dậy sáng tạo ở học sinh thay vào đó là số tiết các môn toán, lý, hóa... tăng lên. Vô tình biến giáo dục thành huấn luyện để tạo ra những chú robot như nhau hoàn toàn. Chúng ta bắt con trẻ lớn lên theo một khuôn đúc ngay từ khi nó chập chững bước vào trường học. Em phải viết bằng tay phải, em không được vẽ vào sau vở...thử hỏi nếu cứ đi theo một khuôn khổ ấy thì làm sao có được thiên tài. Hiện nay bệnh chung của nhiều thanh niên là dù đã trải qua mười mấy năm học mà không biết mình muốn cái gì, mình sinh ra là để làm gì? Một sự giáo dục không mục đích và áp lực thành tích từ các bậc phụ huynh và nhà trường đã khiến nhiều bạn bị cuốn theo chiều gió, chỉ biết đến trường đi học được điểm cao mà không cần biết lí do. Ngẫm thấy sống như vậy thật là vô nghĩa. Rất tâm đắc với suy nghĩ của anh.
Doanh nhân mặc áo lý trưởng Cách đây chưa lâu, đài truyền hình tường thuật một buổi tôn vinh doanh nhân. Đang xem, đứa cháu tôi bỗng kêu lên: "Bác ơi, sao doanh nhân lại mặc áo lý trưởng?". Tôi bảo: "Cháu không nghe người ta giới thiệu là áo dân tộc ư?". Nói vậy nhưng tôi vẫn thấy thế nào ấy. Doanh nhân thời nay lên sân khấu nhận vinh danh đội khăn xếp, mặc áo dài màu xanh có họa tiết, hệt như các vai diễn đóng nhân vật lý trưởng. Có lẽ vai lý trưởng hách dịch trong các vở chèo gây ấn tượng mạnh với nhiều người chăng nên đứa cháu tôi mới nhớ dai thế.Vài ba chục năm trước, trong cơ chế bình quân, bao cấp, người ta thi nhau đả kích giám đốc. Nào tranh biếm họa, nào thơ châm, nào bài bình luận làm như các giám đốc ai cũng xấu, ai cũng là kẻ “ ăn trên ngồi trốc”. Rồi đến thời nay, lại quay ra ca ngợi, tôn vinh thái quá, nào cúp, nào giải thưởng, nào bảng vàng, doanh nhân tiêu biểu. Có những cúp được trao cho cả trăm người, giải thưởng doanh nhân tiêu biểu, vinh danh bảng vàng thì nhiều lắm, mà khi xướng tên chẳng ai biết họ có danh phận gì, tiêu biểu cái gì. Có người nói, bây giờ có “phong trào” trao cúp, trao giải thưởng. Đến những thứ danh giá như vậy mà cũng theo phong trào ư?Tôi nhớ lần đến làm việc với một bộ đặt vấn đề trao giải thưởng cho những doanh nghiệp bảo vệ tốt môi trường, lãnh đạo bộ nói ngay: "Thôi ông ơi, bây giờ nhiều loại giải thưởng quá rồi".Trao giải thưởng cho doanh nghiệp thời nay là rất cần, nhất là khi doanh nghiệp đang rất khó khăn, nhiều doanh nghiệp đang tìm cách vươn lên bằng chính tài năng sức lực của mình… Nhưng phải làm sao cho xứng đáng, sao cho người được trao cũng như người không được trao đều tâm phục, khẩu phục, để người dân cùng tham gia tôn vinh doanh nghiệp qua sản phẩm, thành phẩm của họ làm ra, nếu không, người đời lại cho rằng có tiền thì có hết.Vấn đề là thực chất, chứ không phải cái danh hiệu, cái áo khoác bên ngoài. Những doanh nhân, doanh nghiệp có tài, có tâm, có nhiều đóng góp cho dân, cho nước, hẳn không ai muốn tự dối mình, không ai muốn lên bục vinh quang nhận những giải thưởng không xứng đáng, đứng cạnh những người không xứng đáng.Có như vậy thì mặc áo comple, thắt cà vạt lên nhận phần thưởng cũng thấm nhuần tinh thần dân tộc, chứ đâu phải mặc cái áo mà đứa cháu tôi cứ khăng khăng là áo... lý trưởng!Dương Xuân Nam giải thưởng lớn thì không nói, còn nhiều giải thưởng nhỏ bây giờ nộp tiền vào rồi đi nhận giải. Chiếc áo khoát lên người không nói lên đươc hết nhân cách của họ! Nhưng khổ thay xã hội bây giờ lại thích nhìn vào cái vẻ bề ngoài đó ! Quen sợ dạ, lạ sợ áo quần mà. Tôi kêu gọi các doanh nghiệp trong nước hướng tới những chuẩn mực cao của thế giới và những chứng nhận uy tín của thế giới. Như vậy thiết thực hơn! Tỷ phú Abramovic nói "Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền" Thời nay tôn vinh doanh nhân là đúng rồi. Có điều người được trao danh hiệu phải xứng đáng với danh hiệu mình được trao dù lớn hay nhỏ. Nếu danh hiệu nhận được bằng tài năng & sức lực của mình thật sự thì chẳng ai cảm tháy hổ thẹn cả, còn ngược lại thì nó sẽ như "phù du" nhanh chóng trôi theo dòng thời gian vào quên lãng ! Qua thông tin giám đốc một công ty TNHH ở Bắc Ninh tên là Nguyễn Ngọc Minh (Minh Sâm), trùm xã hội đen vừa bị bắt. Người này từng được vinh danh trong 1000 doanh nhân tiêu biểu cả nước tại Đại lễ 1000 năm Thăng Long – Hà Nội > Người dân ở đây hoặc nói ko ai nghe, hoặc ko dám nói lên sự thật. Tôi cơ bản đồng ý với quan điểm của người viết về tình trạng tổ chức và trao các giải thưởng ở nước ta hiện nay. Trong vụ ông Minh Sâm (Cty thành lập năm 2000 - 14 năm tồn tại tính đến thời điểm này), tôi chỉ thấy buồn là trước sức mạnh của đồng tiền  ông Minh có những giải thưởng, có vỏ bọc hoàn hảo. Bài viết hay, thâm thúy đáng để suy ngẫm và vấn đề là thực chất chứ không phải cái danh hiệu là điều chân chính nhất cho sự thành công và tồn tại của doanh nhân! Thời buổi này có quá nhiều danh hiệu! Hôm nay anh hùng ngày hôm sau đã vô khám vì tham nhũng. Thời sự nhất là ông phó ban tổ chức quận ủy một quận, nếu không xảy ra vụ giết người, chẳng mấy chốc lên "lãnh đạo" nghe đâu cũng là cán bộ nguồn trong tương lai gần đấy! Ngày nay không hiếm lý trưởng đâu! Nhất là lý trưởng ăn chơi và hưởng thụ. Thế nên trong dân mới có câu " Thời nay nhiều lý trưởng quá! Có không các loại hình kinh doanh giải thưởng ! tương tự như các công ty tổ chức sự kiện , lăng xê hay triển lãm...mà thôi Bác ơi các cụ thời xưa đã có câu "một miếng giữa làng..." rồi đó thôi :)) Cty nọ còn sang Tây nhận giải thưởng SP sáng tạo nộp mấy ngàn usd mang cái cúp về rồi kẻ khẩu hiệu treo đầy cty. Lương CN nợ dài dài nên đến quóc tế cũng có các mánh khoé trao giải để lấy tiền thì VN xá chi. Đó cũng là kinh doanh Bài viết của anh có nhiều điều để suy nghẫm đúng là có nhưng doanh nhân xứng đáng danh hiệu được trao nhưng bên cạnh đó không ít doanh nhân "treo đầu dê bán thịt chó" chủ yếu mua danh cầu lợi cho bản thân, nhưng có điều lạ là Họ đã vượt qua các vòng kiểm duyệt để đi đến DANH HIỆU mới tài Thoi nay nhieu nguoi thich danh phan du thuc te ko co tai va duc trong nhieu linh vuc, doi khi ho chay chot, mua danh mua bang, ko biet de ra oai hay lua thien ha hoac lua con chau cua ho trong khi ngoai xa hoi ko ai biet ong do la ai va co tai gi
Công dân toàn cầu Đôi ba năm du học thực tế cho thấy chỉ hơn ‘cưỡi ngựa xem hoa’ một chút, ít bạn trẻ có được cơ hội làm thêm đúng chuyên môn của mình trong quá trình đi học. Thế nên, theo tôi nếu không có gì ràng buộc và được pháp luật nước sở tại cho phép, các bạn nên nắm bắt cơ hội ở lại nước ngoài làm việc để có thêm kinh nghiệm. Du học không chỉ để tiếp cận một nền giáo dục tốt hơn mà còn là cơ hội để trải nghiệm một môi trường văn hóa, lối sống khác và làm giàu thêm vốn sống của bản thân mình. Cuộc cạnh tranh tìm việc làm ở nước ngoài rất khốc liệt, người bản xứ cố gắng một thì du học sinh phải cố gắng gấp hai, ba. Thạc sĩ, tiến sĩ đi hái cà chua hay bưng bê ở nhà hàng có thể là chuyện lạ ở nước mình nhưng không phải hiếm ở nơi đây. Nhưng tôi nhấn mạnh rằng, không việc gì các bạn phải 'mất mặt', không có nghề nào là thấp kém cũng chẳng có nghề nào là cao sang, ai cũng cần phải kiếm ra tiền để trang trải cho cuộc sống của mình, miễn là không làm gì phạm pháp.Ngược lại, không phải du học sinh về nước là không có đất dụng võ. Nhiều người thành đạt trong nước tôi biết cũng từng là du học sinh. Họ đã nắm bắt được cơ hội để phát triển sự nghiệp ở quê hương và vận dụng thành công những kỹ năng đã học được ở nước ngoài. Thêm nữa, so với mặt bằng chung về trình độ dân trí trong nước, nhiều du học sinh dễ dàng có được công việc mơ ước và nếu chứng tỏ được năng lực của mình thì việc đạt được vị trí cao trong công việc không quá khó khăn. Họ lại được sống gần người thân của mình - điều mà những ai từng sống một mình nơi đất khách quê người mới thấm thía nỗi cô đơn và mong nhớ ấy mà không phải lúc nào cũng có được cơ hội về thăm.Một số người tỏ ra quan ngại về việc 'chảy máu chất xám' khi thấy du học sinh định cư ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp. Còn với tôi điều đó lại là một tín hiệu cho thấy khả năng làm việc và thích nghi của thanh niên Việt Nam đáp ứng được yêu cầu trong môi trường làm việc quốc tế. Thêm vào đó, trong quá trình sống và làm việc ở nước ngoài, họ đang được đào tạo về chuyên môn, tích lũy kỹ năng và cả kinh nghiệm sống - tất cả những điều này sẽ giúp họ có thể tạo ra những giá trị có ích cho xã hội.Không cần nhìn đâu xa, thử hỏi xem bao nhiêu người đang làm việc ở Hà Nội hay TP HCM là người sinh ra tại nơi đó hay là từ vùng khác đến lập nghiệp? Và ai dám nói là những giá trị mà họ tạo ra không có ích gì cho quê hương? Hoặc ta hãy thử nhìn xem trong nhà của mình có bao nhiêu thứ được tạo ra bởi những người đồng hương của mình hay là chúng ta đang thụ hưởng những phát minh của những người bạn nước khác.Khi mới sang Australia, tôi được biết đến dự án gọi là 'Công dân toàn cầu' do một nhóm thanh niên địa phương tổ chức. Họ hầu hết là học sinh phổ thông, một số ít đang học tại các trường đại học hoặc đã đi làm, nhưng tất cả đều còn rất trẻ.Nhóm chỉ họp mặt 2 giờ vào sáng Chủ nhật, thảo luận những vấn đề như cách xử lý rác thải của thành phố, bữa cơm từ thiện cho những người vô gia cư, tình hình đói nghèo của trẻ em châu Phi, biến đổi khí hậu… Có bạn xung phong sẽ viết thư cho các nghị viên của quận đề nghị lắp thêm một số thùng màu vàng dành cho rác có thể tái chế được. Có bạn đưa ra ý tưởng sẽ đến xin các lò bánh mì, tiệm rau quả ủng hộ bữa cơm từ thiện. Có bạn đề xuất cả nhóm hẹn gặp vị Đại biểu Quốc hội để yêu cầu cam kết ủng hộ khoản viện trợ cho các nước nghèo đói ở Châu Phi trong năm tiếp theo…Những bạn trẻ này đã cho tôi ấn tượng về sự tự tin, tinh thần trách nhiệm và những cam kết cho cộng đồng. Tư duy 'công dân toàn cầu' đã cho họ cách nhìn thế giới một cách đầy trách nhiệm và mở ra cánh cửa tương lai vô cùng rộng lớn trước mắt, nơi trái đất là mái nhà chung của tất cả và trách nhiệm công dân của họ vượt ra ngoài lãnh thổ quốc gia mình. Ở Australia có rất nhiều những nhóm tương tự như vậy và họ đã tạo ra thay đổi tích cực cho xã hội.Khi liên hệ những "công dân toàn cầu" với trường hợp những du học sinh, tôi thấy nỗi niềm về - ở của du học sinh lại trở nên nhẹ nhàng. Nên chăng chúng ta hãy học theo những bạn trẻ ở Australia, xem mình là những 'công dân toàn cầu', đừng để biên giới của một quốc gia, làng xã giới hạn tư duy, sự sáng tạo, trải nghiệm và trưởng thành của mình. "Chảy máu chất xám" nếu xét ở tầm vĩ mô thì chảy đi đâu cũng là phụng sự nhân loại, và con người sống ở đâu cũng không quan trọng bằng việc họ sống như thế nào, họ có hạnh phúc hay không trong cuộc đời hữu hạn của mình.Huỳnh Thị Ngọc Hân Một bài viết hay cho các bạn trẻ. Sống trong thế giới phẳng, chúng ta cần phải thích nghi với toàn cầu hóa. Hãy cứ đi ra ngoài và lượm lặt các bài học, trải nghiệm cuộc sống cho bản thân. Và dù bạn có đi đâu trên trái đất này thì bạn cũng đang mang Việt Nam ra thế giới. Hãy xây dựng 1 hình ảnh đẹp cho Việt Nam. Chỉ việc đó thôi cũng là 1 sự đóng góp rất lớn rồi. Người tài giỏi, giỏi ngoại ngữ, và có trí thức nên về để thay đổi đất nước. Nếu người tài mà đi hết thì đất nước còn lại những ai ??? Lâu lắm mới đọc được 1 bài viết hợp ý mình thế này. Mình cũng từng là du học sinh tại Pháp, có nhiều bạn bè quốc tế và cũng từng băn khoăn với suy nghĩ nên ở lại Pháp làm việc hay về VN và cuối cùng quyết định về ví lý do cá nhân gia đình. Về VN làm việc với những người nước ngoài, vẫn giao lưu với cộng đồng expats đang sinh sống ở VN và những người Việt có tư tưởng cởi mở sẵn sàng tiếp thu cái mới. Việc đi du lịch 1 mình với chi phí thấp hay đi với 1 ,2 người bạn đến những nước khác và trải nghiệm cuộc sống cộng đồng nước khác... Tất cả những trải nghiệm trên cho mình hiểu rõ hơn về khái niệm " Công dân toàn cầu" và cũng cảm thấy mình như 1 công dân toàn cầu khi có nhiều bạn bè quốc tế lẫn bạn bè VN. Giờ gần sát 30 tuổi rồi và nếu sắp tới có con, mình sẽ cố gắng dạy và định hướng con cái theo tư duy rộng mở hơn, chứ ko bó hẹp nó trong 1 cộng đồng người Việt nam Chính xác lắm Chị Ngọc Hân ạ! Ở đâu cũng là phụng sự cho thế giới này thôi! "Chảy máu chất xám" là một lời cảnh tỉnh cho vấn đề đãi ngộ nhân tài, tôi không nghĩ rằng nói điều đó có nghĩa là chống xu thế hội nhập, là coi thường những nền văn hóa khác. Ngoài ra, khái niệm về "công dân toàn cầu" là để thúc đẩy ý thức trách nhiệm chung với Trái đất - Tổ quốc chung, với cả nhân loại bên cạnh việc trân trọng, nâng niu bản sắc của từng dân tộc. Bài viết rất hay. Đối với mình, công việc phát triển đuợc ở nơi nào thì đó là quê hương. Đồng ý tuyệt đối với Huỳnh thị Ngọc Hân! Với sự phát triển vũ bão của công nghệ thông tin và nhiều công nghệ khác thì các biên giới quốc gia và khoảng cách địa lý chỉ còn tồn tại trên bản đồ mà thôi. Chả thế mà ngày nay có các từ online / offline và onsite / offsite rất thông dụng, nhất là trong giới trẻ... Rằng hay thì thật là hay, nghe xong mũi cứ cay cay thế nào.... Thực tế tôi thấy thế này, VN ra sức học ngày , học đêm, mở nhiều cuộc thi tìm nhân tài, rồi bỏ cả núi tiền mồ hôi, nước mắt ky cóp được cho nhân tài đó ra nước ngoài học, hy vọng họ sẽ làm cho VN có thể sánh vai với các cường quốc năm châu như lời bác Hồ đã dạy ....học thành tài người này ở lại phục vụ nước ngoài, còn VN tiếp tục quy trình đào tạo nhân tài mới...để cung cấp cho nước ngoài. Lẽ ra đất nước cần phải định rõ VN cần phải học cái gì để đưa đất nước thoát nghèo, thoát nhục rồi chọn người phù hợp cấp tiền cho đi học nước ngoài để về làm những việc đó giống như những năm 1970, 1980 các kỹ sư, chuyên gia các ngành được đi đào tạo ở các nước XHCN khi đó. Đáng tiếc là VN hiện nay không làm được như vậy, không thu hút được nhân tài kể cả là người VN, có thể do đất chưa lành nên chim ko đậu chăng? tư tưởng " Công dân toàn cầu" như bài viết có lợi cho bản thân người đi du học nhưng với VN thì không, giống như một bản vùng cao bao năm cần một bác sỹ nhưng mọi người giỏi ở bản này đi học bác sỹ đều không trở về vì bận đi phục vụ... toàn cầu ...chứ ko phục vụ bản của mình....vậy thì bản này sẽ ra sao? Tôi nghĩ vấn đề nằm ở những người lãnh đạo đất nước chứ ko nằm ở các Du học sinh, " công dân toàn cầu " có tính chất tự an ủi nhau mà thôi. Bài viết rất hay !Ở Việt Nam cũng có những nhóm giống như thế , song hoạt động chưa hiệu quả và không lan tỏa .Cần đổi mới cách làm mới mong đạt kết quả ! Phải nhìn nhận ra sự thật tàn nhẫn rằng: Nếu tất cả các nhân tài đều không muốn đến một đất nước thì đất nước đó xứng đáng bị như thế. Bài viết của bạn rất hay ! Bai viet rat hay. Cam on BAI VIET HAY QUA. CAM ON BAN. Đang có bài viết về Tiến sỹ từ Pháp và Thạc sỹ từ Anh về nhưng ko đủ tiêu chuẩn thi công chức ở VN và hãy nhìn vào lượng kiều hối từ nước ngoài gửi về nước chiếm mấy chục % GDP. Như thế đủ để thấy dù ở đâu bạn cũng có thể đóng góp được cho đất nước nói riêng và cho nhân loại nói chung. Xin đừng lên án việc về hay ở, hãy làm tốt nhất có thể và cống hiến hết mình co dù bạn là ai và đang đứng ở đâu. Là một công dân toàn cầu thì đường bên giới không còn là giới hạn, trong đầu không còn chỗ cho câu hỏi trở về tổ quốc hay sống ở một nơi nào đó trên thế giới mà đó sẽ là câu hỏi ở đâu thì tài năng của mình được tỏa sáng, được trọng dụng và phụng sự nhiều nhất cho nhân loại, cho gia đình, người thân và đem lại hạnh phúc cho cá nhân mình. Ai cũng có tình cảm với quê hương đất nước, thứ tình cảm đó là sợi dây níu kéo con người ta trở về với nơi chôn nhau, cắt rốn của mình một cách khó lý giải nhưng nếu cái quê hương đất nước ấy là vùng đất chết, là nơi nhồi da nấu thịt, con người bị coi rẻ, người tài bị soi mói, ganh ghét thì cũng không nên câu nệ. Một người quản lý vĩ mô hay vi mô có tư duy của một công dân toàn cầu là phải thấm nhuần thực tế đó để biến quê hương, đất nước mình, tổ chức do mình lãnh đạo thành nơi biết tôn trọng quyền con người, trọng dụng nhân tài, tạo mọi điều kiện để tài năng đó phát huy, mang lại giá trị cho xã hội, ấm no, hạnh phúc cho mọi gia đình trong đó nhân tài được đền đáp xứng đáng.
Con ếch và hoa hậu Lúc công bố giải thưởng chỉ còn Hoa khôi và Á khôi, khán giả đồng thanh gọi to tên em tôi vì em ứng xử rất lưu loát, ngoại hình sáng, thể hiện rất tốt trong các phần thi tài năng và còn được giải phụ Người đẹp Ảnh. Kết quả cuối cùng em họ tôi được Á khôi. Tôi xem bình luận trên trang cá nhân của em, nhiều bạn bè khá bức xúc và cho rằng lẽ ra em phải là người chiến thắng.Sau cuộc thi, tôi hỏi điều gì em thích và không thích nhất trong cuộc thi? Em nói, vui vì được tập cho cách đi đứng, luyện cách ứng xử trước đám đông và thấy mình tự tin hơn rất nhiều; chỉ có điều phải nghỉ mấy buổi học. Tôi lại hỏi: “Em thấy ai đẹp nhất trong cuộc thi?”. Em nói vô vòng chung kết thấy ai cũng đẹp, có bạn cao vượt trội, có bạn rất duyên. “Thế nếu là giám khảo thì em chấm ai giải nhất?”. Em nói sẽ chấm cô bạn học trường A vì bạn đó rất cá tính và tự tin, gây ấn tượng tốt với người khác. Rồi chúng tôi nói với nhau về sự khác nhau trong quan điểm cá nhân của mỗi người và tôi tin là em mình đã hiểu ra việc giành giải nhất hay không không quan trọng bằng việc em đã có được những trải nghiệm quý báu sau cuộc thi và em cũng đã chiến thắng chính bản thân mình về nhiều mặt.Tôi nghĩ về vô số cuộc thi lớn nhỏ đang ngày ngày diễn ra trên khắp nước mình. Với tâm thế của người từng đi thi, tôi tin ít nhiều ai cũng mong mình là người chiến thắng, thế nhưng ngôi quán quân chỉ có một mà thôi. Còn hàng trăm, hàng nghìn thí sinh khác không được xướng tên cho ngôi vị cao nhất kia, họ nên đối mặt với thực tế về kết quả cuộc thi như thế nào? Tôi không nghĩ họ không xứng đáng bước lên bục vinh quang. Chiến thắng trong một cuộc thi chỉ mang ý nghĩa là sự xác tín tạm thời về khả năng của một người tại thời điểm diễn ra cuộc thi. Chứng minh khả năng thực sự của mình sau đó mới là việc khó, nó đòi hỏi một sự nỗ lực bền bỉ trong thời gian lâu dài. Có nhiều thí sinh đạt giải cao trong các cuộc thi lặn mất tăm, mất phong độ khi chạy đường dài, trong khi có những người vốn từng bị loại lại từng bước tỏa sáng trong sự nghiệp của mình đầy thuyết phục.Trở lại với câu chuyện danh hiệu bị vứt vào thùng rác, không cần thiết phải bàn nhiều về những tiêu cực nếu có cũng như tính công bằng của những danh hiệu được trao cho các thí sinh trong cuộc thi, hành động ấy làm tôi suy nghĩ về một bộ phận những bạn trẻ có nhận thức lệch lạc về giá trị của bản thân. Rõ ràng, tự tin rất khác với tự cao tự đại, nhưng thường thì những 'con ếch'  khó mà nhìn thấy được gì ngoài phạm vi 'cái giếng' của chúng.Thời còn đi học, tôi cũng tham gia khá nhiều cuộc thi cả trong lẫn ngoài nước, lúc ấy ở tuổi mười tám đôi mươi vừa bắt đầu những ngày tháng sống tự lập xa nhà, tôi lập tức bị choáng ngợp bởi ngoài kia có biết bao nhiêu người hơn hẳn mình về nhiều mặt. Đó cũng là một trong những bài học đầu tiên mà tôi học được rằng, trong xã hội lúc nào cũng có rất nhiều người tài năng hơn mình và có nhiều lợi thế khác hơn hẳn mình. Dù rằng quá trình nhận ra và chấp nhận khuyết điểm của bản thân không phải lúc nào cũng dễ dàng và thoải mái, nếu không muốn nói là đôi khi thật khó khăn để chấp nhận rằng mình còn quá kém cỏi. Nhưng không phải vì thế mà tôi cảm thấy tự ti và rúc mình vào 'cái giếng' để tận hưởng cảm giác mình là ‘con ếch số một’. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy háo hức được kết bạn với những người vượt trội hơn mình và chính họ đã dạy cho tôi những bài học tuyệt vời mà tôi không được học trên ghế nhà trường. Bởi vậy tôi thường tự nhắc mình rằng, hãy học để là một tấm gỗ quý trước đã, bởi nước sơn đẹp mấy cũng không cứu nổi tấm gỗ mục nát bên trong; hoặc giả như nếu có là một con ếch, cũng hãy là một con ếch thích phiêu lưu, vì thế giới ngoài kia thật hấp dẫn!Huỳnh Thị Ngọc Hân Rất thích bài viết của Ngọc Hân, thích các bạn nhìn nhận cuộc sống và quan điểm sống rất tích cực của bạn. Chia sẻ một chút về chuyện của mình. Hồi nhỏ, mình học cấp 1,2 ở trường xã (gọi là trường làng theo cách của các cụ cũng đúng), mình luôn đứng đầu lớp và cả khối (vì hồi đó cấp 2 trường mình mỗi khối có mỗi một lớp), bỏ xa “phần còn lại” nên cũng có phần dương dương tự đắc. Rồi mình lên huyện học cấp 3, học chung với phần lớn các bạn từ các trường của thị trấn, mình bắt đầu thấy lo. Đó là thời điểm mình bắt đầu được học tiếng Anh, trong khi các bạn “dân thị trấn” đã học từ cấp 2. Bây giờ thì lo thật, mình thì một chữ tiếng Anh bẻ đôi chưa biết, trong khi “tụi nó” học 4 năm nay rồi, làm sao học bằng tụi nó đây? Đã vậy, mình lại còn được chọn làm lớp trưởng (nhờ cái “lý lịch” hoành trang hồi học cấp 1,2), mà lớp trưởng lại học thua các bạn thì còn mặt mũi nào. Thế là cắm đầu học, hạ quyết tâm không để “mất mặt” lớp trưởng. Hết học kỳ một, điểm số của tôi nằm trong tốp 3 của lớp, kể cả môn tiếng Anh! Riêng môn Văn thì vô địch tuyệt đối. Các bạn đã thực sự tâm phục, khẩu phục lớp trưởng. Còn tôi thì tự nhủ “À, hóa ra dân thị trấn cũng thường thôi”. Bước sang năm lớp 11 thì cái bệnh thừa tự tin lại trở về với tôi. Tốt nghiệp 12, tôi là một trong số học sinh hiếm hoi của cả huyện đậu đại học ngay năm đầu. “Cổng trường đại học cao vời vợi”, hồi đó bọn tôi vẫn quan niệm như vậy. Bước vào cái cổng cao vời vợi ấy, tôi lại một lần nữa thấy ngợp, ngợp hơn cả cái hồi mới vào cấp 3. Nhìn các anh chị lớp trên, bạn bè cùng lớp, nghe họ kể, họ khoe thấy ai cũng “dữ dằn”, toàn học sinh giỏi các loại, lại có vẻ khá giả, tự nhiên thấy mình đích thị là một thằng nhà quê lên tỉnh. Cái “tài khoản” tự tin biến đi đâu gần hết, lo lắng và có chút mặc cảm. Nhưng may là cái bản chất “hiếu thắng” vẫn còn nguyên nên cái lo lắng và mặc cảm lại trở thành động lực để tôi nỗ lực học để ít ra là không quá thua sút bạn bè. Kết thúc giai đoạn 1, tôi nằm trong nhóm được tuyển thẳng mà không phải thi chuyển giai đoạn, tài khoản tự tin được khôi phục và có phần tăng thêm số dư. Tốt nghiệp, tôi cũng thuộc nhóm đủ điều kiện được viết luận văn rồi sau đó giữ lại trường làm giảng viên. Nhờ khả năng ăn nói tự tin trước đám đông được trui rèn qua quá trình làm công tác Đoàn, lại lựa chọn môn giảng dạy phù hợp với sở trường nên tôi được tín nhiệm giao đứng lớp sau chưa đầy 1 năm ở lại trường, trong khi các bạn đồng môn mới chỉ được hướng dẫn sinh viên thảo luận chứ chưa ai được chính thức đứng lớp. Sau khoảng 2 năm thì trường tổ chức kiểm tra khả năng giảng dạy xem ai đủ tiêu chuẩn được chính thức giữ lại làm giảng viên. Trong khi các bạn chọn bài dễ nhất trong chương trình để giảng và tất bật nhờ các thầy cô giàu kinh nghiệm kèm cặp, hướng dẫn thì tôi lại chọn bài khó nhất mà ngay cả các thầy cô có kinh nghiệm cũng thấy “xương”. Đơn giản là tôi cho rằng mình ở “đẳng cấp khác” vì đã đứng lớp “dạy thật” rồi, không thể giống “bọn hướng dẫn thực tập” được. Tôi tiếp tục phát huy cái sự “tự tin” ấy trong buổi kiểm tra, kết quả là tôi bị “đập” tơi tả và bị đánh giá là . . .chưa đạt yêu cầu. Tôi đã bật khóc khi thầy Trưởng khoa chính thức thông báo kết quả và đề nghị tôi quay lại từ đầu quá trình nghiên cứu tài liệu, hướng dẫn thực tập rồi sẽ được kiểm tra lại vào đợt sau. Tự ái, tủi thân, tự giận mình . . . bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn làm tôi mất cả tự chủ, tôi từ chối và xin nghỉ, mặc những lời khuyên chân thành của Thầy. Mất định hướng, mất niềm tin, tôi chẳng muốn làm gì nữa. Tôi về quê “bế quan” gần 2 tháng trời. Bố tôi lựa lời an ủi, động viên và khuyên tôi quay về tỉnh làm việc. Nhưng với tôi lúc đó, quay về tỉnh là thừa nhận thất bại, mà tôi thì không chấp nhận là kẻ thất bại. Vậy là tôi trở lại Sài Gòn và sau 2 tuần, tôi xin được việc ở một công ty liên doanh. Từ đó, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, và những bài học quá khứ được tôi chiêm nghiệm, đúc rút một cách cẩn thận làm hành trang trong suốt hành trình cuộc đời của mình. Đến nay, tôi có thể tạm gọi là mình cũng đạt được những thành công nhất định trong cuộc sống, và một trong những bí quyết “cốt tủy” của tôi là đừng bao giờ sống thiếu niềm tin nhưng tuyệt đối đừng bao giờ để mình bị “vỡ nợ” niềm tin vào bản thân vì sử dụng quá khả năng thực của mình. Bài viết rất là hay, tôi bổ sung thêm 2 câu của các danh nhân nữa cho nó thêm phần ý nghĩa: - The difference between stupidity and genius is that genius has its limits. Sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngu là ở chỗ thiên tài thì luôn có giới hạn. (Albert Einstein) - Vĩ nhân thường Sống theo những câu danh ngôn, người tầm thường chỉ thích đọc chép những câu danh ngôn đó (Giacôp) Thân ái ! Hay !Đừng bao giờ làm ếch ngồi đáy giếng ! Em xinh đẹp lại cộng suy nghĩ lại chín chắn nữa. Thành công sẽ đến với em. Đúng, nếu là con ếch, em cứ nhảy lên bè mà phi ra biển nhớn, chứ ngồi ở giếng làm gì, phí lắm. Bài viết của chị Ngọc Hân quá đúng & quá hay. Cám ơn chị đã viết ra những ý kiến này để cho các bạn trẻ đọc tham khảo. Bài viết rất hay, đối mặt với vấn đề tâm lý thắng thua cần có bản lĩnh và ý thức học hỏi vươn lên. Giá mà các bạn trẻ được tư vấn chuẩn bị tâm lý tốt trước khi đi thi thì sẽ hạn chế được tâm lý tiêu cực. Những nguời không dám vuơn xa mà cứ luẩn quẩn thì đúng là con ếch thật. Nếu không có những tác động mang tính đột phá thì làm sao những cuộc thi chất lượng. Một người có thể đánh mất điểm số của mình nhưng lại cứu rỗi một cuộc chơi dài rất đáng nể phục. Cám ơn tác giả, em cũng đã có những cảm giác này: khó chấp nhận sự kém cỏi của bản thân :). Cảm ơn chị đã cho em một lối ra hay, một định hướng tốt!! Thich y tuong cua ban. Hay di va tan huong cuoc song. Bai viet cua ban rat sau nay. Dang de cac ban tre ngay nay phai suy nghi va hoc hoi. Cam on ban. Bạn có tư duy tốt, bài viết rất hay. Tư duy của người thua cuộc mà hằn học với người thắng cuộc chỉ làm cho mình tự nhận là chính mình xứng đáng thua cuộc. Trong mỗi cuộc thi khi người thắng cuộc qui định chỉ có một thì việc thua cuộc cũng là một liều thuốc tốt kích thích ta trưởng thành và hoàn thiện mình hơn. Con gái tôi thường rất buồn khi bài được điểm không cao. Toi thuong hoi theo con thi diem phu hop voi bai nay la may diem? con nghĩ điểm số thì chính xác rồi, nhưng con buồn vì có bạn làm không hay bằng nhưng điểm lại cao hơn . Điểm số không quan trọng .Điều quan trọng nhất là điểm số đã phản ánh đúng trình độ và sự hiểu bài của con đến đâu ?.Còn nếu bài con viết chỉ đáng điểm 7 mà Cô giáo cho 9 thì còn thấy buồn hơn. Buồn vì điểm cao nhưng không phải kiến thức thật của con thì nó sẽ làm khổ con sau này , còn điểm thấp nhưng là điểm thật với trình độ của con thì bây giờ còn có thể buồn nhưng mai con sẽ vui vì đôi khi sự phê bình hay lời chê lại tốt hơn lời khen không có thật. Hay qua Ngoc Han oi (bạn học cũ) Hành động bồng bột của tuổi trẻ là không thể tránh khỏi, vì họ đúng là những con ếch chỉ mới biết ở trong đáy giếng,vì vậy còn thông cảm được. Những hành động mờ ám của các thành viên trong Ban tổ chức, thậm chí là cả BTC liên tục xảy ra trong các cuộc thi là hành động của những con ếch đã ra khỏi giếng và chu du khắp nơi thì cần phải bị lên án và chấm dứt Em đồng tình :) Theo tôi Việt Nam nên bỏ tất cả các cuộc thi hoa hậu.
Bồ Đề và niềm tin Năm 2011, cô tổ chức giải bóng đá cho trẻ mồ côi toàn Ba Lan, gây được tiếng vang. Năm 2012, khi tôi gặp Dorota ở Warszawa, cô vừa tổ chức thành công giải bóng đá cho trẻ mồ côi toàn châu Âu với nhiều nhà tài trợ lớn. Và năm sau đó, cô muốn tổ chức World Cup. Một World Cup cho trẻ mồ côi.Dorota viết thư cho tôi và muốn mời đội bóng của một cô nhi viện tại Việt Nam, mà cô đã tìm thấy trên mạng, và mời lũ trẻ sang châu Âu dự giải. Tôi kêu gọi sự giúp đỡ từ đồng nghiệp, nhưng mọi người không thực coi trọng chuyện này. Tôi không đủ sức lực, thời gian và quan trọng nhất là tiếng nói để làm một mình, bởi đưa lũ trẻ ra nước ngoài là một rừng thủ tục giấy tờ. Những lá thư của Dorota về sau trôi đi trong sự áy náy của tôi – có lẽ tôi sẽ còn áy náy với cô rất lâu nữa.Hôm nay, khi sự kiện của trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi ở chùa Bồ Đề đã diễn ra được vài ngày, cơn tức giận đã nguôi, tôi bình tâm lại và nghĩ đến lá thư của Dorota.Dorota đã nghĩ gì khi tìm thông tin trên mạng để tổ chức kỳ World Cup của cô? Tại sao cô chọn Việt Nam? Cô nhìn thấy một đất nước như thế nào? Tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng ra được: đó là một đất nước mà cho dù đã trải qua nhiều chiến tranh, vẫn nổi tiếng vì sự hiền hậu và nhân ái của con người. Dorota nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi khỏe mạnh sống trong những mái ấm, đang vui vẻ chơi bóng đá, bên cạnh các ni sư tươi cười.Hãy tưởng tượng rằng bạn, một người Việt, nhập vai vào Dorota và tìm thông tin về những trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi Việt Nam. Bạn gạt đi hoàn toàn nỗi ám ảnh về “sự kiện chùa Bồ Đề”. Bạn hẳn sẽ gặp nhiều câu chuyện xúc động. Bạn sẽ được đọc về những ngôi chùa nơi đã nuôi dưỡng hàng trăm đứa trẻ, để chúng lớn thành người, học hành tử tế, xây dựng gia đình, có người bây giờ còn là tiến sỹ. Bạn cũng sẽ giống như Dorota, muốn chìa bàn tay ra giúp chúng có một cuộc sống hạnh phúc hơn.Trước một tội ác (nếu có) như buôn bán trẻ em – ai cũng muốn nâng tầm nó lên thành một sự thoái hóa đạo đức xã hội. Rất nhiều người, ngay sau sự kiện, thậm chí nhanh chóng quy kết về “thời mạt pháp”, về việc “buôn thần bán thánh”, “lợi dụng lòng thiện nguyện” một cách có hệ thống.Tôi cũng đã muốn nghi ngờ tất thảy. Bởi vì cái mác “thiện nguyện” không phải đến hôm nay mới bị lợi dụng. Đã có nhiều vụ án rồi. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng càng bị thử thách, thì chúng ta càng cần phải nuôi niềm tin.Bây giờ bạn có thể hoài nghi hết các trung tâm bảo trợ, và chùn tay khi đưa ra một sự giúp đỡ, một khoản quyên góp. Bạn có thể bĩu môi nói câu: “Tôi còn lạ gì”. Nhưng như thế là những kẻ tạo nghiệp vừa thực hiện được tội ác với những đứa trẻ vừa hủy hoại được niềm tin trong xã hội và tước mất cơ hội được nhận sự giúp đỡ của nhiều người khác.Bạn có thể hỏi tôi rằng làm thế nào để biết rằng tôi không bị lừa? Tôi không muốn trả lời. Nhưng đó chính là lý do để chúng ta xây dựng nên cả một hệ thống giám sát, quản lý. Và chính quyền được trả lương để làm việc đó. Nếu có điều gì cần điều chỉnh, theo tôi là điều chỉnh hệ thống quản lý đó.  Còn tôi, tôi sẽ không điều chỉnh niềm tin của chính mình.Đó không chỉ là chuyện của riêng vụ án này. Những thông tin tiêu cực trong xã hội ngày càng nhiều và rất dễ đẩy người ta đến chỗ phủ nhận sạch trơn các giá trị tử tế.Chúng ta cũng chẳng thể dạy lũ trẻ (và tự răn chính mình) trở thành người tốt nếu trong đầu chỉ có sự hoài nghi.Đức Hoàng Bố em có dạy: Mất tiền coi như không mất. Mất bạn coi như mất một nửa. Mất niềm tin là mất tất cả... Giờ thấy đúng thật, xã hội bây giờ... đã thay đổi quá nhiều, đồng tiền và lợi ích luôn đi đầu... nhiều lúc, em cũng tự nhủ mình phải xây dựng lại niềm tin nhưng rồi lên báo đọc, chỉ có thấy tin dữ... Chắc giờ em phá sản vì niềm tin mất thôi ạ... Cám ơn nhà báo vì bài viết hay :) Tôi rất đồng ý với tác giả bài viết. Mặc dù chùa Bồ Đề có xảy ra sự kiện làm rúng động dư luận xã hội trong những ngày qua nhưng trong thâm tâm tôi vẫn đặt niềm tin vào sự thành tâm thiện nguyện của nhà chùa. Hàng trăm đứa trẻ, có nhiều cháu mang trên mình những khuyết tật những căn bệnh hiểm nghèo,.... nhưng vẫn được nhà chùa đón nhận nuôi dưỡng cơ mà. Xã hội đầy rẫy những con sâu làm rầu nồi canh, kể cả những nơi gọi là đỉnh cao nhất (!) Nhà chùa cũng vậy thôi, nên đừng vội mất niềm tin! Tôi thì nghĩ khác bạn. Tôi nghĩ sau sự kiện Bồ Đề, nhà nước nên có một sự rà soát lại tất cả các cơ sở thiện nguyện, đó mới là cách khôi phục lại niềm tin chứ không phải bảo mọi người "đừng nghi kỵ", dẫu biết rằng trên đời này bất hạnh nhất là đánh mất niềm tin với tất cả. Biết bao nhiêu trẻ em bị đem bán, bán cho làm con nuôi còn có phước một chút, còn sợ nhất là bán nội tạng kia kìa. Xã hội quá nhiều cái ác, chúng ta nên nhìn vấn đề đến tận cùng bằng những giải pháp chứ không phải khơi khơi vấn đề thế này Đức Hoàng ạ. So sánh gì Ba Lan cho xa xôi, hãy nhìn những bác sĩ hy sinh vì những người không ngại tính mạng cứu bệnh nhân trong cơn đại dịch thế kỷ hôm nay đây, và soi vào các cơ sở thiện nguyện của VN, chúng ta phải thấy nó đau lòng đến thế nào. Nhà sư không có lỗi, họ chịu đủ búa rìu dư luận rồi. Đừng vì một vụ việc ở Bồ Đề mà làm tổn thương Phật tử cũng như nhà sư chân chính khác. Góc nhìn của anh rất công bằng. Đó là tư duy đầy sức sống của người làm báo chân chính. Cám ơn anh khi được đọc bài viết này, anh Hoàng. Bạn viết đúng quá, việc cấp bách của xã hội ta lúc này là phải điêu chỉnh hệ thống quản lý. Phải loại ngay những kẻ lọt vào hệ thống quản lý qua thị trường mua bán bằng cấp và chức tước. Hay quá anh Hoàng ạ. Bài viết của anh, suy nghĩ có chút liên đới đến bài: "Sự vô tình hay thói quen hô hào". Đôi khi vì một con sâu mà chúng ta "đánh hỏng" cả 1 nồi canh ngon. Thà bị lừa "kín" nhưng trong lòng thảnh thơi, thoải mái còn hơn mang tư tưởng hoài nghi, ngờ vực với mọi thứ ta nhìn, triệu việc ta nghe...để rồi cuộc sống của ta chỉ là " ta với ta". Thanks anh :) Nguyên nhân chủ yếu ở đây là Nhà nước chúng ta ko có những chính sách cho những trẻ mồ côi này ( hay là có mà chưa làm tốt) nếu chúng có một nơi ở đảm bảo, thì những nhà chùa, trại trẻ mồ côi tư nhân này đã ko tồn tại. Ta có thể chi tiền tỷ để xây những cây cầu, cung đường, đài tưởng niệm, nhà bảo tàng... bậx nhất, 30 điểm bắn pháo hoa, nhưng với trẻ mồ côi thì như gánh nặng. Tôi đang làm việc tại một trung tâm bảo trợ xã hội và hàng ngày tôi thấy rất nhiều các đoàn từ thiện đến tặng quà cho đối tượng, tặng gạo cho trung tâm. tôi có hỏi mọi người các cô chú có bao giờ đi ủng hộ những người gặp bão lũ hay hoạn nạn thật sự chưa, nhưng họ không hiểu ý của tôi và cứ thế, quà, gạo được đưa vào trung tâm của tôi, nhưng thật sự nó được tiêu thụ như thế nào thì chẳng một ai biết cả. "Những thông tin tiêu cực trong xã hội ngày càng nhiều và rất dễ đẩy người ta đến chỗ phủ nhận sạch trơn các giá trị tử tế" Đừng để "con sâu làm rầu nồi canh", mình vẫn muốn thực hiện việc quyên góp quần áo cũ cho trẻ em vùng núi, mùa đông sắp đến rồi các bạn ah... Một con Sâu có thể làm rầu nồi canh nhưng một nắm muối không thể là cho dòng sông nhiễm mặn, ngày nào mà con sông “Tình thương và Chia sẻ” bị nhiễm mặn thì ngày đó chúng ta sống giữa cuộc đời cũng giống như là sống giữa một sa mạc cháy bỏng, nơi đó khô khan cằn cỗi và thiếu thốn cái tình con người dành cho nhau. Có một lần tôi đi ăn chung với Bạn trong một quán cơm, bỗng nhiên có một người đen đúa áo quần sộc sệch bẩn thỉu đến chìa ra cái nón trước mặt hai đứa tôi, tôi nhổm dậy móc bóp cho người ấy vài ngàn và nói lời chúc sức khỏe, người ấy cũng nói lời cảm tạ rồi quay đi. Đợi một lúc sau, khi người ấy đã đi rồi thì tôi quay sang hỏi Bạn tôi: “anh không có đồng lẻ nào để cho cái người tội nghiệp kia hay sao?” Bạn tôi đáp: “Có cho thì tôi thà cho ăn cho mặc chứ không bao giờ cho tiền đến những người như vậy, Xã hội bây giờ chả tin được ai”. Thế rồi tôi nói với Bạn tôi: “anh nghĩ như vậy không đúng đâu. Gặp hoàn cảnh như vậy mà mình không móc túi ra được thì con người rất Khó đến được với nhau. Người bình thường có khả năng lao động thì chẳng ai bán rẻ lòng tự trọng của mình để phải cúi mặt đi ăn xin; người giàu sang phú quý lại càng không thể, ai mà thèm cái lòng độ lượng “to như thế”. Chúng ta không biết người đó sinh ra và lớn lên như thế nào, không rõ lý do vì sao người ấy phải đi xin ăn; cho dù là một chút giả tạo đi nữa thì người ấy cũng đã không giữ được phẩm giá của mình, như vậy thì cũng thật là đáng thướng đáng để được chia sẻ và khích lệ. Đặt ví dụ là anh đi, nếu anh “dám” cởi cái áo tinh tươm đang mặc cùng với đôi đốc-tờ láng cón ra thay bằng cái áo cũ mèm rách rưới cùng với đôi dép lếch thếch đến xin tôi thì dù biết rằng anh giả tạo, tôi cũng sẵn sàng cho anh vài đồng mà không hề ngần ngại”. Tôi không có ý thách thức Bạn của tôi, tôi hỏi là để anh ấy dừng lại một chút mà suy nghĩ (vì tôi biết rằng, ngay cả với những người học thức quần áo tinh tươm nơi công sở anh ấy cũng chẳng tin một ai, vậy thì Rất HIẾM cơ hội anh ấy gặp được người để anh ấy “cho ăn cho mặc”). Nói như thế tôi không có ý cổ súy cho hành động “có mắt như mù”, thật ra là tôi đang lựa chọn giữa 2 sự lựa chọn: một là đối diện với cái Xấu, phê phán, tung hê và thổi phòng cái Xấu lên cho nhiều; hai là cố gắng làm những điều Tốt và xiển dướng cho cái Tốt đó được nhân rộng nhiều lên. Giữa 2 sự lựa chọn như thế, đơn giản tôi thích làm điều thứ 2 hơn điều thứ nhất. Thế giới thiếu tình thương thì nên cho thêm vào tình thương; không phải thế giới thiếu tình thương thì chúng ta bỏ mặc hoặc tệ hơn là cho thêm vào hận thù chia rẽ. “Không nên nhìn thấy cuộc đời là bãi rác to lớn thì mặc sức vức thêm vào đó đủ thứ loại rác rên, nếu không thể cúi xuống nhặt đi một mẫu rác nhỏ thì hãy dọn đường để cho những người khác làm điều đó”.Tôi viết hơi nhiều rồi anh Hoàng à, thôi thì tôi chia sẻ với anh bài thơ mà tôi đã từng đọc để anh cùng đọc cho vui nhé. Chúc Anh cùng gia đình được nhiều sức khỏe và mọi điều tốt đẹp!Mãi về sau tôi sẽ viết những dòng thơ để nóiSẽ chẳng nói lên để ca ngợi tình yêuVì tình yêu là hỉnh ảnh buổi chiềuTuy êm ái nhưng chìm vào đêm tốiMãi về sau tôi sẽ viết những dòng thơ để nóiSẽ chỉ nói lên để ca ngợi tình thươngCủa con người vì nhân loại quê hươngCủa hạnh phúc thoát ra ngoài tội lỗiMãi về sau tôi sẽ viết những dòng thơ để nóiSẽ nói lên để ca ngợi sự an nhiênHạnh phúc nào thong thả tựa thần tiênRất thanh thoát ung dung và đĩnh đạcMãi về sau tôi sẽ viết những dòng thơ để hátSẽ đoàn kết mọi người trong một trái tim chungHạnh phúc thiêng liêng và vĩ đại vô cùngMột là tất cả và tất cả chỉ là một.Có bao giờ em thấy lòng khắc khoảiKhi con người chưa hòa hợp với nhauVà cuộc đời còn ray rứt khổ đauKhi ác pháp vẫn lan tràn gieo rắcCó bao giờ em nghe lòng thổn thứcVì quanh em là sự sống đua tranhSuối tình thương không tuôn chảy an lànhĐã tắt nghẽn bởi tham lam thù hậnCó bao giờ em ước mơ vơ vẩnVề quê hương ngập ánh sáng tình thươngCõi nhân gian đã hiện bóng thiên đườngVì thiện pháp giăng đầy trên mọi lốiĐời nhân thế sẽ không còn u tốiNếu đường đi của Nhân Quả nghiệp duyênĐược tuyên dương thắp sáng khắp mọi miềnTrong em bé, cụ già, trong tất cả.Thân ái !!! Tôi xin mọi người hãy thật khôn ngoan và tìm hiểu kỹ trước khi vội lên án chuyện này. Nếu vội quy chụp về chùa hay nang hai chữ Bồ Đề nói thản nhiên rồi bêu xấu hay có tính hùa theo thì hoàn toàn không nên. Thật đáng buồn là càng ngày càng nhiều thứ khiến người ta mất niềm tin: quan chức thì tham nhũng, chính quyền thì nhận hối lộ, công an cảnh sát thì bắt tay với tội phạm, hàng hóa thì toàn hàng giả, thực phẩm thì toàn hóa chất, ca sĩ thì toàn hát lip, phim ảnh thì toàn giật gân rẻ tiền. Tất cả là do đâu mà ra. Tôi xin trả lời luôn: do phát luật không nghiêm minh hay đúng hơn là không được thực thi. Hãy nhìn bài học phát triển đất nước của Singapore, người đưa đất nước đó đi lên, ông Lý Quang Diệu đã đưa được một đất nước nghèo, lạc hậu, lại còn đa văn hóa, đa chủng tộc như Singapore đi lên chính là từ quan niệm " Pháp trị" của mình. Cac ban noi nha su khong co loi, sao nay toi thay nhieu nha su giau su, nha lau xe hoi. Ho di tu o trong chua sao con xay nha, mua xe rieng lam gi cac ban ?
Vì sao du khách không trở lại? Đoàn chúng tôi đành phải gom góp tiền để trả cho những người bán hàng này cho qua chuyện. Thế là chuyến đi chơi đã không thể trọn vẹn. Có một anh thề sẽ không bao giờ quay lại Sầm Sơn một lần nữa. Tôi không biết anh ấy có vi phạm lời thề lần nào không. Sau này khi đi học, đi làm, tôi cũng đã chứng kiến nhiều pha chặt chém kinh hoàng mà đôi khi phải cố hết sức bình tĩnh mới có thể tránh xảy ra những xô xát đáng tiếc.Mấy năm gần đây, do công việc nên tôi thường tham gia vào các diễn đàn du lịch và quan tâm hơn tới các thông tin của lĩnh vực này. Cứ mỗi khi vào mùa du lịch, lại có hàng loạt bài trên báo chí viết về nạn chặt chém. Từ Sầm Sơn tới Phú Quốc, từ Đồ Sơn tới miền Tây, từ Sapa tới Vũng Tàu... đâu đâu cũng rộ lên phong trào "mài dao chín tháng, chém ba tháng". Không chỉ có vậy, thứ tệ nạn này mỗi ngày lại biến tướng ra một kiểu tinh vi hơn và khách hàng không còn cách nào khác là móc tiền ra trả gấp ba, bốn lần thậm chí tới hàng chục lần giá trị thực tế mà mình đã sử dụng. Tôi có trao đổi với một vài vị có trách nhiệm về vấn đề này và thường nhận được cái chép miệng thở dài: "Đã làm nhiều cách rồi nhưng cứ cấm hôm nay thì mai nó lại mọc ra cái khác". Không lẽ chúng ta lại đầu hàng vấn nạn này? Cách thức giải quyết vấn đề duy nhất của chính quyền là phạt. Mức phạt thì tùy theo vụ việc và địa phương, nhưng dao động từ 5 triệu đến 20 triệu đồng. Sau mỗi lần phạt thì mức độ tái phạm lại cao hơn và thủ đoạn cũng tinh vi hơn.Ở các nước có nhiều du khách quốc tế như Thái Lan, Singapore trước đây cũng gặp phải chuyện này, nhưng bây giờ, họ đã giải quyết hoàn toàn tệ nạn chặt chém. Cách làm của họ khá đơn giản nhưng rất chặt chẽ. Trước hết, họ yêu cầu những đơn vị đăng ký kinh doanh tại các điểm du lịch phải kê khai chi tiết tên tuổi, loại hình kinh doanh và thông báo giá các sản phẩm dịch vụ theo thời kỳ để được cấp giấy phép hành nghề. Sẽ có một đơn vị chuyên môn của chính quyền đứng ra thu thập toàn bộ thông tin này và xem xét cấp phép cho các đơn vị hoặc cá nhân kinh doanh du lịch. Sau đó, họ công bố danh sách những điểm đạt tiêu chuẩn phục vụ du khách. Cơ quan quản lý du lịch sẽ thông báo danh sách này để các hãng lữ hành và khách hàng nắm rõ mỗi khi dùng dịch vụ hay sản phẩm tại đó. Biện pháp này giúp ngăn chặn các hành vi nâng giá dịch vụ hay sản phẩm của các cơ sở kinh doanh du lịch. Về mặt chế tài, nếu các đơn vị vi phạm thì mức phạt sẽ rất nặng, thường là phạt tiền và cấm hành nghề trong nhiều năm. Ở mức độ nặng hơn, những đơn vị hay cá nhân nâng giá vô tội vạ có thể bị truy tố vì tội lừa đảo.Báo chí nói chung và báo chí ngành du lịch nói riêng được phép tiếp cận thông tin đầy đủ để tránh tình trạng đơn vị chuyên môn kia có thể bao che cho các cơ sở vi phạm. Chính vì thế, hiếm có cơ sở du lịch  nào có thể chặt chém du khách. Mặt khác, khách du lịch thường được nhắc nhở việc quan tâm tới các thông tin này nên họ cảm thấy rất thoải mái khi dùng dịch vụ. Họ biết rằng không thể bị lừa và luôn luôn được Nhà nước bảo vệ.Những biện pháp này tôi cho rằng hoàn toàn khả thi khi áp dụng cho nước ta. Tuy nhiên, cách xử lý của ngành du lịch nước ta hoàn toàn thụ động. Thường là sau khi sự việc được du khách hay báo chí phản ánh, thì các cơ quan chức năng mới có mặt để xử phạt theo kiểu “vuốt đuôi”. Chúng ta đang xây dựng những mục tiêu vĩ mô cho ngành du lịch, nhưng dường như những chuyện như chặt chém lại ít được quan tâm để giải quyết một cách triệt để. Vì vậy, du khách cứ một đi không trở lại, và rồi ngành du lịch cứ loay hoay mãi trong những mục tiêu của mình. Trong khi đó, các nước bạn đã tiến rất xa, trở thành những điểm đến toàn cầu, dù rằng điều kiện tự nhiên của họ chưa chắc đã tốt hơn Việt Nam.Tôi nghĩ, đã đến lúc Nhà nước cần nhanh chóng áp dụng các biện pháp tương tự các nước đã áp dụng để giải quyết nạn chặt chém. Du khách không thể yên tâm đi chơi và tiêu tiền khi luôn trong trạng thái lo sợ bị móc túi bằng những chiêu chặt chém mà họ không thể ngờ tới.Lê Tư Nói chi dân thường...nhà hàng khách sạn chặt cũng đẹp lắm. Từ trên xuống, từ sân bay tới gánh hàng rong.... Một khi bản chất cốt lõi của vấn đề là lương tâm con người ở mọi vị trí không tuân theo luật pháp thì cả XH không thể tốt được! Cũng như căn nhà xây không tốt, nay nước thấm lên không sao sử lý được, chắc chỉ có xúc đi xây mới thôi! Năm 2011 sau 36 năm định cư tại Mỹ, vợ chồng tôi khăn gói về thăm gia đình ở Việt Nam. Có một chuyện làm tôi bức xúc mãi là chuyến du lịch đến bãi sau Vũng Tàu. Hôm đó là một ngày nhiều mây và có mưa lâm râm suốt từ sáng đến chiều, bãi biển vắng lặng nếu không muốn nói là chỉ có 20 thành viên của gia đình tôi. Trên bãi có hàng dãy lều dựng tạm bợ (bãi cát nhầy nhụa rác rến vỏ cua ghẹ, trái cây v.v.). Dù sơ bẩn thế nhưng giá thuê 1 lều 700K đồng/ngày. Chúng tôi không đồng ý thuê thì mấy nhân viên trật tự nói nếu không thuê thì chúng tôi không được sử dụng bãi biển này dưới mọi hình thức!! và họ có vẽ hằn học gây hấn với chúng tôi. Đồng ý với tác giả. Tôi cũng may mắn vì đã đi được hầu hết các nước trong khu vực ĐNA. Và tôi thấy phong cảnh thiên nhiên VN rất tuyệt vời, khó có đất nước nào sánh được, ấy vậy mà chúng ta khai thác du lịch cực kỳ yếu kém. Nếu chúng ta phát triển du lịch mạnh như Thái Lan, Singapore, Malaysia.... dân sẽ giàu lên rất nhanh và đương nhiên dân giàu thì nước mạnh. Nói rất đúng, tôi đồng ý TÔI VÀO ĐÀ NẴNG THẤY VẤN ĐỀ RẤT ĐƠN GIẢN. HỌ NIÊM YẾT LUÔN GIÁ CÔNG KHAI CHUNG CHO CẢ KHU BÃI TẮM: THUÊ GHẾ NGỒI BAO NHIÊU, NƯỚC DỪA BAO NHIÊU... QUÁN NÀO VI PHẠM THÌ CÓ SỐ ĐIỆN THOẠI NÓNG ALO ĐẾN PHẠT NGAY. ĐỐ CÒN NẠN NÀY NỮA Tôi đồng ý quan điểm của bác Lê Tư, cần phạt thật nặng và cấm hành nghề thì đố ai dám vi phạm. Nhưng quan trọng nhất là các cơ quan thực thi pháp luật phải làm nghiêm và công bằng thì mới trị dứt điểm vấn đề này được. Chứ còn làm theo kiểu bắc cóc bỏ đĩa thì cũng như không. Có 1 lần nghe ông bạn kể, 5 đứa nó vào Sầm Sơn chơi, ngồi uống nước dừa ở bãi biển. Đã biết ở đây có thành tích chặt chém nên đã hỏi trước và biết giá 50k/1 quả dừa. Đến lúc thanh toán mất tổng cộng 850k, hỏi lại nhân viên bán hàng người ta bảo quả dừa anh hỏi ban đầu là 50k, còn lại các quả khác 200k nên tổng cộng là 850k. Bó tay các thể loại luôn Tôi đồng ý với bài này , đừng để mất niềm tin và sự thiện cảm của du khách dành cho ta . Mình gặp một tình huống thế này , có một lần mình và vài anh bạn đi Đồ Sơn chơi , lúc gần đến khu bải biển thì gặp 1 anh chàng chạy xe gắn máy theo gõ gõ và kính xe , tài xế tưởng có chuyện gì nên dừng xe và hạ kính xuống , tức thì nhận được 1 danh thiếp nhà hàng bãi biển từ anh chàng kia , tuy bực mình nhưng tài xế cũng cám ơn và cho xe chạy tiếp ... Nhưng có 1 điều không ngờ là anh chàng kia cứ chạy xe gắn máy theo sau , đến đoạn có nhà hàng ấy thì anh ta cho xe máy tấp đầu xe du lịch bảo dừng lại và quẹo vô nhà hàng , tài xế phân trần là chỉ chở khách đi tham quan lòng vòng , nhưng anh chàng kia không chịu và bảo rằng ra đây chơi thì phải vào nhà hàng , đã nhận danh thiếp thì phải vào ... sau đó gọi thêm người từ nhà hàng ra hổ trợ . Sợ quá , anh tài xế tìm cách lách qua và dong thẳng 1 mạch về Hà Nội - cuối cùng chẳng ngắm gì được Đồ Sơn và được một phen hết hồn , bó tay ... thề 1 đi không bao giờ trở lại . Chuẩn Lê Tư ạ! Toi da song o My hon 34 nam. Lan dau tien ve VN nam 1993, ho hoi phan khoi...nhung sau nhieu lan bi chat chem, so qua. Nam 2010, di ve lan thu nhi. Tham nghi sau 17 nam, chac khong con nan chat chem vo co nhu xua nua. Oi van vay & con kinh khung hon! Thoi, coi nhu la minh khong co so di du lich VN giup ich phan nao kinh te que nha. :( Tôi là thứ người ta gọi bây giờ "Việt kiều" yêu nước. Tôi về Việt Nam công tác được hơn 6 năm nhưng không bao gìờ thích du lịch trong nước, mà ngày nghỉ chúng tôi đều đi Thailand, Malysia hoặc Singapore du lịch. Lý do thì có nhiều, không riêng chặt chém, như phong cách phụ vụ, đi bộ thì cứ bị người bán vé số, chạy xe ôm hỏi... Tôi thông cảm người ta phải mưu sinh. Nhưng di du lịch như thế thì hết ham vì thường ngày đâu đâu cũng gặp dân xe ôm và người bán hàng rong, bán vé số rồi. Ý kiến của bạn Lê Tư quá xác thực. Không phải trong ngành du lịch, mà hầu như ở mọi lĩnh vực cứ mất bò thì báo chí kêu lên lúc đó nhà nước mới rào chuồng là vậy. Từ án oan sai, từ chuyện xe quá tải, từ chuyện CSGT mãi lộ, đến thi cử v.v...Lạ là chuyển biến không tích cực. Vì thiếu kiên quyết, thiếu đồng bộ và thiếu công khai minh bạch. Còn tôi đã 15 năm không thèm quay lại Sầm Sơn bạn ạ. Đi chơi mà ức chế thế thì cũng không đi. Ngay mới tuần trước tôi qua Yên Bái ngủ đêm giá phòng 500.000VND phòng khai rích, phản ảnh với quản lý và xin số của Giám đốc để góp ý kiến không cho: Họ bảo rút kinh nghiệm mà không một lời xin lỗi. Tôi thề sẽ không quay lại khách sạn này dù nghỉ free. Tôi thấy làm ăn kiểu chụp giật, thiếu chuyên nghiệp. Quá thiếu chuyên nghiệp. Vietnam is a beautiful country. One thing Vietnam should do to attract more tourists is upgrading toilets to modern toilets in all facilities including restaurants and tourist destinations . Once this is done, Vietnam should have no problems attracting a lot more tourists. Each tourist spends about $1000 US dollars, so with 1 million new tourists per year, this is 1 billion dollars more to the economy. The cost of upgrading to modern toilets is small compared to the money per year vietnam will get for its investment. I hope Vietnam will do it soon.
Liều thuốc đắng Công ty này trước đó đã có lần được bình chọn là một trong những mô hình doanh nghiệp thành công và được trao giải thưởng cấp quốc gia. Tuy nhiên, không lâu sau đó thì công ty làm ăn ngày càng xuống dốc và có nguy cơ bị phá sản.Như thường lệ việc đầu tiên là cần phải nghiên cứu các bản báo cáo hoạt động. Thực sự thì tôi cũng không mấy hy vọng là sẽ có nhiều số liệu cập nhật để phân tích vì mỗi lần gặp các “bệnh nhân” tương tự thì điểm yếu nhất của họ bao giờ cũng là việc không có sổ sách phân minh. Tuy nhiên, điều hết sức ngạc nhiên lần này là hỏi đến bản báo cáo nào thì công ty này cũng có ngay lập tức. Không những thế, dường như họ lại có quá nhiều tài liệu phân tích tỉ mỉ, trình bày hết sức rõ ràng, đến độ hầu như không cần thiết. Họ hãnh diện cho biết, vừa chi hơn 1 triệu USD để thay đổi hoàn toàn hệ thống vi tính kế toán và có thể cho tôi bất cứ con số nào về những hoạt động của công ty. Chỉ tiếc rằng bản báo cáo nào cũng đầy rẫy những con số… âm in màu đỏ! (Trong kế toán, các con số tô màu đỏ biểu thị thua lỗ).Tìm hiểu thêm, tôi mới biết rằng công ty này trước đây vốn do người trong gia đình quản lý và khi muốn phát triển thì gia đình chủ công ty đã mời một vị cựu giám đốc một công ty kiểm toán độc lập về làm tổng giám đốc (CEO) của công ty.Tôi không phải là người có thiên kiến đối với kiểm toán viên, mà ngược lại luôn đánh giá cao ngành kế toán là rất cần thiết và quan trọng. Chỉ có điều là qua kinh nghiệm với nhiều trường hợp tương tự, tôi để ý rằng, một số CEO xuất thân từ con đường kiểm toán vì đã được huấn luyện thuần thục và sống trong thế giới của những con số quá lâu, thường có thói quen chú trọng quá nhiều vào việc “tính sổ”. Nói một cách khác, họ thường say mê với những con số báo cáo kết quả sau khi sự kiện đã xảy ra, hơn là quan tâm và cảm thấy quen thuộc với những hoạt động trước sự kiện, như sản xuất, tiếp thị, bán hàng, mở thị trường mới..Tương tự, gặp một CEO tiến thân từ con đường tiếp thị thì dường như người ấy sẽ có khuynh hướng chú trọng lèo lái công ty dựa theo con đường tiếp thị vì thế mạnh của vị ấy không ở các ngành khác như tài chính hay kỹ thuật. Một người CEO xuất thân từ trường Bách Khoa thì lại có khuynh hướng giải quyết những vấn đề công ty bằng con đường kỹ thuật, nghĩa là chú tâm nhiều về mặt sản xuất hơn là bán hàng.Thật vậy ai cũng có một thế mạnh riêng của mình và rất khó tránh khỏi rơi vào lề lối suy nghĩ cũ để giải quyết một bài toán mới. Nói hơi quá một chút là nếu giao vấn đề cho một người thợ cưa, thì gặp cái gì anh ta cũng… cưa tuốt! Và nếu giao cho một người với cái búa trong tay thì gặp vấn đề gì anh ta cũng “nện” cho mấy búa là xong.Kinh nghiệm, quá trình hoạt động và cá tính của mỗi vị CEO đều ghi một dấu ấn rất quan trọng trong đường hướng hoạt động và thành quả của một doanh nghiệp. Việc lèo lái một doanh nghiệp đòi hỏi người CEO phải có một cái nhìn toàn cảnh, không nên quá thiên về bất cứ một lĩnh vực nào. Do đó, các vị CEO mới nhậm chức cần phải hết sức cảnh giác để tránh không bị rơi vào những thói quen, phương cách suy nghĩ và lề lối làm việc cũ mà họ đã thu thập được khi còn phụ trách một bộ phận chuyên môn nào đó trong công ty. Cũng vì thế mà nhiều tập đoàn lớn thường thuyên chuyển các giám đốc đến những nhiệm sở khác nhau hầu chuẩn bị đào tạo một lớp lãnh đạo có tầm nhìn rộng và có khả năng ngồi vào chiếc ghế CEO sau này.Trở lại câu chuyện ban đầu, bản tường trình của tôi lên hội đồng quản trị công ty này gồm một loạt "liều thuốc” đắng cần mang ra áp dụng mà điều đầu tiên là họ nên lập tức… thay đổi người CEO, nếu muốn nhanh chóng vực dậy công ty.Võ Tá Hân Mặc dù bác viết cho các vị CEO nhưng con nghĩ mọi người nên đọc bài này, vì con nghĩ là việc gì cũng vậy, ko nên nhìn 1 mặt của vấn đề mà hãy nhìn vào tổng thể để có những quyết định tốt hơn. Hoàn toàn đồng ý với bác Võ Tá Hân. Kinh nghiệm của tôi từng chứng kiến cũng giống như những gì Bác đã nêu. Nhưng với kinh nghiệm của Bác và của đọc giả thì có thể chia sẻ cho tôi thêm là với 1 CEO xuất thân thừ HRM (Quản trị nguồn nhâ lực) thì có khuynh hướng như thế nào? Và những người này cần lưu ý điều gì và cần bổ sung điều gì nếu muốn điều hành/ vận hành cty tốt. Cám ơn rất nhiều! Nếu tác giả đã nhìn thấy được các ưu khuyết của các CEO đi lên từ những chuyên môn khác nhau. Vậy anh có thể giúp cho ý kiến: Nên chọn những CEO có con đường đi lên từ chuyên môn nào cho một doanh nghiệp sản xuất vỏ ruột xe, vì công ty tôi đang cần tuyển một CEO. Mình có làm việc với một số đối tác là công ty Nhật, mình thấy cái này trong cái Tập đoàn của họ, người sếp luôn được quan sát và làm theo định kì, hết ngày là họ lại được luân chuyển ! Tâm đắc với bài viết của ông Võ Tá Hân cho trường hợp của tôi. Trước đây, có lần vợ tôi nói khi tôi xung phong thực hiện chương trình thuyên chuyển nội bộ của một công ty đa quốc gia tại VN: "Ông cũng lớn tuổi rồi (U50), còn trẻ gì nữa mà không ngồi yên một chỗ mà cứ chuyển từ phòng ban này sang phòng ban khác. Ông tưởng tượng đi, một cái đinh đóng vào tường rồi rút ra và đóng lại vào tường tới lần thứ ba thì cái đinh mềm oèo không xài được nữa". Rõ ràng là, câu các cụ nói ngày xưa "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh" không còn phù hợp với hoàn cảnh thế giới hiện nay. Nếu Messi hoặc CR7 vẫn muốn tiếp tục cống hiến cho nghề cũng là điều đam mê của họ ở vị trí huấn luyện viên bóng đá khi họ không còn phong độ sức khỏe nữa thì họ phải có đủ kiến thức hiểu biết và kỹ năng lãnh đạo và dẫn dắt cho các vị trí như là: tiền vệ, hậu vệ và thủ môn nữa. Chính sách thuyên truyển nội bộ là một chủ trương tuyệt với để đầu tư và phát triển con người mà các tập đoàn đa quốc gia thường xuyên áp dụng, có lợi cho cả hai bên vì khi nhân viên chấp nhận thuyên chuyển nội bộ (một hình thức du học tại chỗ, on the job training) thì công ty có chính sách thăng tiến và tăng lương cho những nhân viên chấp nhận thuyên chuyển nội bộ. Tuy nhiên, thực tế mà tôi thấy tại Việt Nam, nhiều nhân viên và cán bộ quản lý có học vị cao lại không nhận ra được điều này. Đơn giản là họ làm biếng thay đổi, an phận và không mạnh dạn dấn thân. Câu "Có gan làm giàu" này của các cụ ngày xưa thì vẫn còn nguyên giá trị. Hay phân tích rất chi tiết, bài viết này rất thiết thực Vâng, chúng ta đang nói chuyện về CEO và câu chuyện của tác giả đề cập! Thực ra chúng ta cần hiểu và giải quyết những vấn đề sau cho đúng bản chất: (1) CEO anh là ai (a) và ai sẽ có thể là anh (b)? (2) Có cần dùng "liều thuốc đắng" và dùng nó trong trường hợp nào? Giải quyết vấn đề thứ 1: vế (a) nói lên tiêu chuẩn hội đủ, điều kiện cần và đủ của một CEO, Giải quyết vấn đề thứ 1: vế (b) ai sẽ có thể làm được CEO? Bất chấp! miễn sao bạn có đủ: năng lực tư duy - giải quyết vấn đề, tầm nhìn xa trông rộng, năng lực điều hành (năng lực quản trị, năng lực tổ chức – phối hợp, năng lực giám sát)…vv, một số thủ thuật hay kỹ năng mềm dùng làm bửu bối trong đối nhân xử thế và giao tiếp của người làm lãnh đạo. Như vậy, bạn là một nhà chuyên môn hay quản trị theo chức năng: kế toán –TC, một nhà kỹ thuật, một người làm HRM, một nhà quản lý sản xuất, kế hoạch …vv bạn có thể trở thành CEO không? Tôi nghĩ đó không phải là câu hỏi cần băn khoăn mà là bạn hãy xem đã hội đủ tiêu chuẩn CEO chưa (nên nhớ là năng lực nhé) và nên nhớ rằng khi leo lên ghế CEO bạn đừng dùng Cty làm vật thí nghiệm để phát huy chuyên môn của mình để trổ tài và khẳng định giá trị cá nhân vì như vậy bạn đã ngồi nhầm ghế! Giải quyết vấn đề thứ 2: Có cần dùng “liều thuốc đắng” không và dùng trong trường hợp nào? Theo tôi, đó không phải là “liều thuốc đắng”, nó đắng với người háo danh CEO và lợi ích bị phát nhầm chứ nó không đắng với Cty thuê bạn, chẳng qua đó là sự sửa sai cần thiết khi có người ngồi nhầm ghế, chỉ đơn giản vậy thôi. Như vậy câu hỏi trong trường hợp nào thì cũng đã rõ!. Nhưng vấn đề ở đây chuyện phát hiện được rằng “ngồi nhầm ghế” mới là vấn đề đáng bàn, làm sao biết ngồi nhầm ghế, dấu hiệu nào để nhận diện…và minh chứng? mà thông thường trong đời sống thực tế sự tranh cãi về ngồi nhầm ghế, biện hộ cho chuyện và \thì\ là không ngồi nhầm mới là cái khó chịu nhất, đắng nhất. Hy vọng là chúng ta tập trung vào cái cốt lõi để bàn, chứ không phải là chuyện thay thế các CEO ngồi nhầm ghế là “liều thuốc đắng”! Những nhìn nhận của ông rất thực tế, nhưng để tìm một CEO giỏi đâu phải dễ. Theo tôi đầu tiên CEO phải là người am hiểu công việc, thông minh giàu ý tưởng, quyết đoán, có chút mạo hiểm thì may ra mới dễ thành công. Còn học ngành gì nghề gì không quan trọng. Cảm ơn bác :) những bài viết của bác thật ý nghĩa ạ ^_^ Hãy ví 1 doanh nghiệp như 1 cơ thể người: khối óc=bộ phận lãnh đạo, tim+máu=kế toán - tài chính, cột sống=bán hàng, tiếp thị, tay-chân=nhân sự...mà tủy sống gắn liền với não bộ TW nên hầu như các doanh nghiệp đều gắn bộ phận Bán hàng+Tiếp thị với lãnh đạo DN. rất hay; tôi thích bài viết này, nó cho tôi 1 kinh nghiệm và cách nhìn mới cảm ơn tác giả nhiều, chúc ông khỏe! Nghe tieng bac da lau qua 1 so quyen sach cua a Khoa. Chuc bac suc khoe va tiep tuc co nhieu dong gop cho cong dong, doanh nghiep Nghe ten bac trong nhieu quyen sach, ke ve nhung dong gop cua bac cho cong dong nguoi Việt Nam o nuoc ngoai, cho su phat trien cua nhieu doanh nghiep Việt Nam. Cam on bac vi nhung dong gop. Chuc bac nhieu suc khoe! Neu su vat la qua cau thi o goc nhin nao no cung la hinh tron, con voi nhung vat the khac o moi goc nhin ta lai thay hinh dang khac nhau, de hieu ma, mien la dung bat nguoi ta chi dung mot cho de nhin su vat chi o mot goc duoc cho phep Cái tôi mong chờ nhất là: sau đơn thuốc của anh thì tình hình đã ra sao? Nếu sau đó anh khai tử nhanh hơn để cắt lỗ thì còn là may. Nếu sau đó nó lại khốn khổ hơn thì thật buồn! Vấn đề là mèo phải bắt được chuột, và cần biết con "mèo" của anh ra sao, lúc đó mới đánh giá được.
Chọn trường cho con Tôi tìm hiểu và được vài người quen giới thiệu để lấy hồ sơ đăng ký. Sau đó, tôi được biết các cháu sẽ phải "thi" để vào trường, tôi chất vấn và người đại diện trường trả lời "thực ra chúng tôi không thi, chúng tôi chỉ đo kiểm các chỉ số đầu vào, hiểu biết, sức khoẻ". Lúc này tôi đã hơi gờn gợn.Đến ngày xem kết quả, không thấy tên con mình trong "danh sách trúng tuyển", hỏi người quen, thì thấy bảo "con anh thuộc diện khác, anh nói người này người kia viết cho cháu cái thư để làm thủ tục cho cháu nhập học". Tôi quên mất không nói cho người quen là con tôi không đi học theo cách đó. Người thân của cháu có thể viết thư giúp người này người khác đi học, chứ không phải cho con tôi. Tôi tin rằng việc đi học là đàng hoàng và nó không nên bắt đầu quãng thời gian đi học bằng việc luồn lách, cho dù đó "chỉ là thủ tục".Tất nhiên, giờ có bạn nào hỏi về cái trường nổi danh ấy, tôi cũng chỉ có thể tủm tỉm vì tôi không còn tin cậy vào nó nữa. Quả thực, càng ngày trường học ấy càng tuột xa khỏi những giá trị ban đầu mà nó đặt ra và hướng đến.Cô giáo Hiệu trưởng trường tiểu học của con trai tôi là một người dễ chịu, cởi mở và rất chịu khó lắng nghe. Chị cũng là một người nền nã, thân thiện với cả học sinh và giáo viên. Tôi thì vốn là người hay để ý, lại cũng hay nói chuyện với con trai. Tên trường trước cổng ra vào có một chữ N bị người thợ làm biển gắn ngược. Con trai tôi cũng là người hay để ý và nó nhận ra chữ N gắn ngược ấy và than phiền với tôi. Tôi đem chuyện ấy nói với cô hiệu trưởng và đề nghị cô cho sửa chữ N ngược. Một tháng sau, tôi viết một cái thư, khá nghiêm túc, đề nghị lưu tâm đến đề xuất của tôi về việc cho sửa chữ N. Cô gọi điện cho tôi và nói là sẽ sửa. Con trai tôi vẫn thắc mắc về chuyện chữ N ngược trên biển tên trường không được sửa, cho đến tận ngày tôi chuyển con sang học ở một trường khác.Chuyện về chữ N ngược và không được để tâm một cách nghiêm túc là một trong số những lý do tôi chuyển trường cho con, tôi nghĩ nó quan trọng với con tôi và những đứa trẻ khác. Tất nhiên, chuyện đó không phải là lý do duy nhất, nhưng những chuyện khác cũng tương tự trong thời gian cháu học là lý do khiến tôi thấy nên tìm kiếm một môi trường khác cho con học. Trường mới của cháu được lựa chọn không chỉ vì sự cởi mở, tôn trọng, còn vì quan điểm giáo dục và cảm giác dễ chịu, sự lắng nghe tôi cảm nhận được từ buổi nói chuyện với cô hiệu trưởng.Khi cháu vào trung học cơ sở, tôi đã đề nghị cháu chọn trường học mà tôi thấy thầy hiệu trưởng có thể nói chuyện với tôi rất rành mạch về những nguyên tắc, con đường học vấn, đến những chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như đề nghị của tôi về việc "đừng để thầy cô giáo gọi học sinh là con, vì sẽ ảnh hưởng đến cách cư xử của chính giáo viên với học sinh". Những năm học sau đó của con cho thấy lựa chọn của tôi và con là đúng, khi những đề xuất hợp lý luôn được lắng nghe và sẵn sàng thực hiện, thậm chí thầy hiệu trưởng còn tự mình tham gia một câu lạc bộ thể thao với học sinh do tôi đề xướng và hỗ trợ trường tổ chức trong suốt năm học.Tôi luôn tin rằng, cách nghĩ, cách làm của một vị hiệu trưởng sẽ tác động rất nhiều đến môi trường giáo dục nơi họ làm việc và đó là lý do tôi luôn đòi hỏi phải gặp được hiệu trưởng khi quyết định lựa chọn trường để con đến học. Tất nhiên, tôi sẽ còn cần phải học thử, phải xem chỗ ăn, chỗ chơi... nhưng gặp hiệu trưởng là rất quan trọng.Phạm Quang Vinh Tất nhiên gặp được Hiệu trưởng là rất tốt. Nhưng tôi không nghĩ đó là gốc của vấn đề. Anh chị quá cầu toàn trong việc chọn trường cho con, và định hướng rất cụ thể, chuyển trường cho con nhiều lần để có thể tiến tới những thứ mình mong muốn. Tôi nghĩ và làm khác. Tôi chỉ chọn môi trường cho con tôi, sau đó để cháu tự phát triển. Trẻ con cần được phát triển theo hướng chúng muốn, chứ không theo hướng cha mẹ chúng muốn! Con trai tôi học một trường quận trung tâm TP HCM, thi tốt nghiệp vừa rồi Toán được có 2 điểm, dù liên tục nhiều năm là học sinh khá. Cuối năm rồi tôi mới có cơ hội gặp ông hiệu trưởng để nói chuyện và tôi đã hiểu vì sao tình trạng học tập của con mình sa sút đến như vậy. Cháu liên tục bỏ học trong nhiều ngày để đi chơi game, thế mà thầy chủ nhiệm không hề hay biết. Còn ông hiệu trưởng thì trả lời một câu rất vô trách nhiệm: tôi không biết, đó là trách nhiệm của phụ huynh! Vậy chúng tôi gửi con cái mình đến trường để làm gì? Trong suốt những giờ chúng tôi gửi chúng ở trường trông đợi các vị quản giáo, dạy dỗ các vị đã làm gì, trách nhiệm của các vị đến đâu? Các câu hỏi của tôi đều ko được giải đáp. Vô cùng thất vọng! Tôi rất đồng tình với quan điểm của anh. Đã đến lúc chúng ta cần phải khắt khe hơn với các sản phẩm của ngành giáo dục.  Như thế mới mong giáo dục thay đổi và thế hệ con cháu chúng ta không phải ra nước ngoài du học. Một hiệu trưởng tốt, có tâm có đức, sẽ có giáo viên tốt, môi trường học đường lành mạnh, đào tạo nên những học trò giỏi, có đạo đức. Hai cô con gái của tôi học ở Gò Vấp mà giờ thì cô lớn đang làm việc ở Singapore, cô nhỏ đang học thạc sĩ ở Hà Lan sắp tốt nghiệp ( cả hai đều được học bổng ).Tôi nghĩ nỗ lực của bản thân là chính, trường lớp tốt mà bản thân các cháu không theo kịp thì củng chẳng tới đâu. Tôi chưa bao giờ bắt các cháu phải thế nọ thế kia... thậm chí lúc cháu lớn của tôi được cô chọn đi thi học sinh giỏi ông xã tôi còn gặp cô xin cho cháu không phải đi thi vì không muốn tạo áp lực cho con. Tôi đã check kiến thức của con tôi và một số cháu hàng xóm, tôi nhận thấy một sự thật đáng buồn là các cháu có lỗ hổng rất lớn về kiến thức, mặc dù cuối kỳ năm học đều đạt danh hiệu học sinh khá, giỏi. Đó chính là bệnh thành tích mà chính nhà trường tạo đã tạo nên. Tôi đánh giá cao việc bạn dành thời gian trò chuyện và quan tâm tới việc học tập, sinh hoạt hàng ngày của con, bản thân tôi cũng vậy. nhưng tôi ko có điều kiện để cứ mỗi lần có điều gì đó ko hài lòng về nơi học tập của con mình là lại chuyển trường. Con tôi cũng có những vấn đề với trường lớp, nhưng tôi dạy cháu cách thích nghi chứ ko phải né tránh. Có thể quan điểm của tôi và anh ko giống nhau, nhưng tôi nghĩ có những bài học lớn chỉ có thể học được từ sai lầm. Mộg bài viết đáng để quan tâm, tôi cũng vậy, hướng cho con học chứ không ép buộc, tôi ở trung tâm quận 1, trường đúng tuyến ngay sát nhà, nhưng bảo là con tôi không phải được sinh ra tại đây (vì tôi mua nhà và chuyển khẩu về mới có 4 năm ) có nhiều người mách là phải lo lót cỡ 50 triệu sẽ được học, tôi nghĩ khác, nếu trường mà chỉ lo chuyện tiền bạc thì chất lượng dạy cũng sẽ chẳng ra gì, chỉ chạy đua với tiền bạc thì chất lượng giảng dạy cũng chỉ là màu bạc mà thôi. Đến mùa tuyển sinh ai cũng đến gặp hiệu trưởng để phỏng vấn mới chọn trường cho con thì thầy hiệu trưởng phải có thuật phân thân mới đáp ứng được Không có một trường học nào dù tốt đến đâu sẽ đảm bảo cho con bạn thành công. Nếu có vấn đề gì với cháu họ sẽ gọi bạn đến và trả con lại cho bạn. Chỉ có sự giáo dục của bạn mới là đảm bảo nhất. Nhà trường là một phần trong kế hoạch dạy con của bạn. Đừng coi trọng kết quả học tập. Hãy coi trọng dạy con những thói quen tốt. Đừng quá kỳ vọng và đặt mục tiêu cho cháu cao. Hãy học làm người qua những thói quen tốt trước khi học kiến thức hay nghề nghiệp gì Đọc xong bài viết tôi thấy mắt cay cay, con tôi, đứa thứ 2 cũng sắp vào lớp 1. Nhưng tôi không có quyền chọn trừơng cho con mà chỉ mong sao con tôi được nhận vào học lớp 1. Tôi nghĩ rằng không phải riêng tôi mà còn rất nhiều người nữa... Nhiều lúc phải bỏ tiền (bao thư) để con được đến trường chứ làm gì có chuyện chọn trường cho con, nghe xa xỉ quá! Tôi thì chọn trường cho con (cấp 1,2,3) theo tiêu chí sau : gần nhà để thuận tiện việc đi lại trong điều kiện giao thông nhiễu nhương này; trường không gò ép việc học thêm để các cháu có tgian chơi. Cháu lớn học 12 năm chưa học kỳ nào được hs giỏi, chỉ tiên tiến thôi và tôi biết học lực của cháu là như vậy. Chỉ duy nhất từ học kỳ 2 của năm lớp 12 tôi cho cháu học thêm buổi tối các môn mà cháu thi ĐH, và năm đầu dự thi ĐH cháu đậu cả hai trường (1 công 1 tư). Tuy nhiên, cháu lực chọn vào một trường ĐH liên kết chỉ xét tuyển đầu vào mà không cần thi, tôi cũng ok luôn. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao nhiều phụ huynh lại điên cuồng chạy trường cho con trẻ ngay từ lớp 1 như hiện nay. Bài viết hay, nhưng bản thân mình nghĩ việc "đừng để thầy cô giáo gọi học sinh là con, vì sẽ ảnh hưởng đến cách cư xử của chính giáo viên với học sinh" là không chính đáng. Suốt hàng chục năm nay có biết bao thế hệ học sinh xưng hô với thầy cô là con và thầy cô cũng gọi học trò như thế, mình thấy không có gì phải "đừng" cả. Mối quan hệ thầy trò vẫn tốt đẹp, cách cư xử của thầy cô vẫn ấm áp như thường. Mình biết việc xưng hô mỗi nơi là khác nhau, nhưng đừng quan trọng hóa việc này. Cái chính là giữ vững tinh thần "tôn sư trọng đạo" đáng quý. Tôi rất tán thành bài viết này! Tôi cũng có cùng suy nghĩ giống tác giả! Tôi cũng chuyển trường cho con khi thấy hiệu trưởng và tôi có sự khác biệt trong giáo dục qúa. Và giáo viên thì không có tâm! Bao giờ nền gd của Việt Nam mới khá lên được! Cấp 1,2,3 đâu đâu cũng chạy trường. Tôi nghĩ Bộ GD nên xly mạnh hiện tượng học trái tuyến, đặc biệt là Cấp I. Tình trạng này ko chỉ diễn ra ở nội thành, ngoại thành Thủ đô cũng đang diễn ra rất nhộn nhịp! Phụ huynh nào cũng đòi gặp Hiệu trưởng không đủ thời gian Thầy tiếp khách!!! Hãy coi môi trường là khách quan, nên thay đổi từ chính gia đình mình trước khi nghĩ thay đổi điều kiện khác.
Học đại học bằng mọi giá? Bất cứ "tấm gương" nào như thế, dư luận đều ca ngợi hết lời. Xã hội cổ súy, trầm trồ tung hô họ, lấy đó làm gương cho người khác. Ngay cả khi có người mẹ bộc bạch, lắm lúc bà chỉ muốn chết đi vì khổ quá, nhưng nhìn con buồn bã vì không được đi học đại học lại không nỡ. Ngay cả khi đứa con học xong đại học, lên cao học rồi đi dạy cấp 3 mà hằng tháng cố gắng lắm mới dành dụm được một hai trăm nghìn phụ mẹ nuôi em. Ngay cả khi từ đường của một dòng họ "có 12 tiến sĩ, 12 thạc sĩ, hơn 300 cử nhân và hàng trăm con em khác đang học tập tại các trường đại học, cao đẳng trong cả nước, đã 2 lần vinh dự được tỉnh cử đi báo cáo thành tích trong Hội nghị toàn quốc nhân điển hình tiên tiến về phong trào khuyến học khuyến tài tại Hà Nội… vẫn còn bức tường chưa trát xi măng vì không đủ tiền. Ngay cả khi cô gái nọ lấy xong tấm bằng đại học thứ hai thì mất việc, phải sống nhờ rất lớn vào một người bạn và khi có thu nhập đều đặn vẫn phải chi tiêu eo hẹp hết sức, từ ngày ra trường không dám mua quần áo giày dép. Ngay cả khi có 70.000 cử nhân thất nghiệp, nhiều cử nhân ra làm tiếp thị, công nhân, bán hàng rong, bán hàng đa cấp. Ngay cả khi có người quen làm ở huyện vẫn không xin được một chân dạy học, không quen phải tốn 60-70 triệu đồng, bán cả gia sản không lo được...Với những ông bố bà mẹ kể trên, học đại học là cánh cửa duy nhất để thoát nghèo và ngẩng mặt với đời. Họ quyết liệt chấp nhận tất cả để nuôi con vào đại học. Thế nhưng với vô vàn trường hợp thực tế như trên, đổi lấy 10 năm ăn cám của mẹ xong, chắc gì con đã thoát nghèo? Lo lấy thân còn chưa xong, chắc gì đã ngẩng được mặt? Những trí thức đói ăn thì đóng góp gì được cho xã hội?Tôi trách những đứa con 18, 19 tuổi, sức dài vai rộng nhưng nhẫn tâm để mẹ ăn cám, bán máu nuôi mình. Thiếu gì công việc cho các em kiếm tiền nuôi sống bản thân, giúp cha mẹ không phải cùng cực đến vậy? Miền Tây vào vụ lúa không kiếm ra người gặt, cao nguyên năn nỉ người hái cà phê, miền Đông các khu công nghiệp treo biển hàng loạt tìm công nhân, chủ phải lấy lòng để công nhân lành nghề không bỏ sang công ty khác. Người giúp việc theo giờ của em tôi dọn nhà hai lần mỗi tuần, lãnh một triệu đồng mỗi tháng. Hôm nọ hàng xóm kêu chị qua làm thêm nhà họ. Chị phải chối, nói giới thiệu bạn tới làm được không, vì chị kín hết giờ từ sáng đến tối rồi, đã làm cho ba bốn gia đình, trong đó một gia đình người nước ngoài phải nấu ăn bữa tối, chỉ còn duy nhất chủ nhật chị muốn nghỉ. Mỗi tháng chị lãnh cỡ chục triệu.Những công việc ấy thấp kém quá, không xứng đáng với cử nhân, hay gia đình "không nỡ để con đi làm người ở"?Cơ quan tôi từng nhận tập sự những sinh viên báo chí năm cuối vẫn chưa biết cách gọi điện thoại, chưa biết tra bản đồ tìm đường đi trên mạng, mặc quần dây đai lòng thòng, mang dép lê đến cơ quan, không biết Internet, không biết dùng Word. Có em khóc rưng rưng dứt khoát đòi tôi chữa điểm thực tập, vì "em học giỏi nhất lớp, chị cho có 7 nhục với bạn lắm". Làm sao nhận những người như thế vào làm việc?Cứ cho rằng đại học bây giờ là phổ cập thì cũng thiếu gì cách để bạn học đại học thong dong hơn. Cứ học nghề rồi đi làm nuôi thân, đưa được cha ra khỏi ống cống đi rồi dành thời gian học đại học buổi tối. Tự lập rồi thì bạn muốn học tới khi qua đời cũng được. Đó là chưa nói xã hội luôn cần thợ hơn thầy, thời gian học nghề ngắn hơn nhưng thu nhập luôn cao hơn học đại học ra làm nhà nước.Có những ông chủ tập đoàn xuất thân từ lái taxi, bảo vệ. Phổ biến hơn, có những xe bánh tráng trộn lời tiền triệu mỗi ngày, những tiệm ăn lừng danh xuất phát từ gánh bún bò đặt trong hẻm... Cuộc sống không hề thiếu cơ hội, nhưng muốn làm vương tướng gì cũng phải no cái bụng trước đã. Phải biết lo cho cha mẹ mình miếng cơm thay cho miếng cám, trước khi bạn học bất cứ thứ gì để "cống hiến cho xã hội".Hoàng Xuân Bài viết chỉ là một "góc nhìn" vào sự việc và rất đáng suy nghĩ, tuy nhiên cái cốt lõi của vấn đề lại nằm ở chỗ khác, không thể phủ nhận việc muốn thoát nghèo thì phải học, chưa kể cái học đó là nền tảng cơ bản để có thể phát triển thêm ở mức cao hơn. Chẳng qua là sinh viên ngày nay có cái nhìn lệch lạc về vấn đề học tập của mình, điều này lại liên quan đến nhiều yếu tố khác như hệ thống đào tạo yếu kém... Không thể phủ nhận mong ước của cha mẹ đối với con cái, một khi họ quyết tâm học để thoát nghèo thì chắc hẳn là đã suy nghĩ rất nhiều và thấy rằng không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn và nhanh hơn thế. Ngược lại, bổn phận người làm con tuổi đời còn trẻ thì việc nổ lực học tập và nghe theo định hướng của cha mẹ là một việc không sai trái chút nào để đáp ứng lại sự kỳ vọng của cha mẹ. Dĩ nhiên là cuộc sống có nhiều con đường để lựa chọn cho phù hợp với khả năng của từng người, vấn đề là nên có cái nhìn rộng và thoáng hơn về những con đường cùng hướng về đích đến để chọn lựa một cách hiệu quả nhất. Bài này quá hay! Tôi là chủ doanh nghiệp kinh doanh ảnh viện áo cưới và cũng là cử nhân báo chí mài đũng quần 4 năm trên giảng đường! Bằng đại học chưa bao giờ sử dụng đến! Nhân viên trang điểm, chụp ảnh của tôi thu nhập hàng chục triệu mỗi tháng mà mất có 6 tháng học nghề! Học phí cả khoá học chỉ mất có 20 triệu! Học xong có việc làm luôn! Nhiều bạn tốt nghiệp đại học, cao đẳng xong lại quay lại học nghề thật lãng phí! Cơ quan tôi có tuyển mấy em 9X đời đầu toàn bằng giỏi vậy mà đi làm thì ko biết trả lời điện thoại với khách hàng thế nào mặc dù chém gió với bạn bè thì rất giỏi. Công việc có chút khó khăn vướng mắc việc đầu tiên là hỏi xem làm thế nào chứ ko bao giờ tự suy nghĩ tại sao nó như vậy, làm xong là quên luôn lần sau lại hỏi lại. Cách làm việc hết sức bị động, chỉ đâu đánh đấy như thiên lôi nhưng lúc nào cũng có suy nghĩ mình bằng giỏi thì ko cần phải học hỏi. Đôi khi sự hy sinh của bố mẹ dành hết những khó khăn về mình cũng làm cho con cái không biết tự lập. Một bài viết thể hiện sự từng trải, sâu sắc, 1 cái tâm và có 1 cái gì đó rất đắng lòng nơi tác giả. Vì chị đứng ở 1 vị trí khác, có 1 cuộc sống khác những người chị đang nói nên chị không thể hiểu được Tôi cũng đã từng là 1 tấm gương vươn lên vượt khó để học Đại học được báo chí nhắc đến khá nhiều, nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của tác giả, tôi cảm ơn tác giả đã dám nói lên 1 điều mà có khi nhiều người dám nghĩ nhưng không dám nói ra. Tôi cũng đã từng trách các nhân vật trong các bài báo kể trên nhiều hơn là khen, ở thời đại này là 1 người khỏe mạnh, lành lặn thì làm gì cũng có thể có tiền tự nuôi bản thân ăn học, ví dụ: Làm gia sư, chạy xe ôm, làm ô sin theo giờ... Vậy tại sao lại để bố mẹ phải khổ vậy? Tôi còn khó khăn hơn các bạn khi tôi liệt cả 2 chân, nhưng tôi chưa bao giờ để bố mẹ phải lo lắng đến tiền học cho tôi, thậm chí khi tôi còn chưa tốt nghiệp đại học thì tôi đã dành dụm được tiền mua đất Hà Nội. Bài viết rất hay. Em vừa mới tốt nghiệp đại học chuẩn bị đi làm cho một công ty nước ngoài. Gia đình em làm nông và mẹ cũng phải bôn ba khắp nơi để đủ tiền nuôi em đi học Đại Học và thời đó thực chất ra mà nói em cũng chỉ biết học và học..(và học tương đối tốt). Vì dường như ở nông thôn con đường học là con đường duy nhất thay đổi cuộc đời. Bài viết này đứng dưới 1 góc nhìn rất khác với góc nhìn của một gia đình nông dân. Rất khác bởi vì họ là những người thấm đẫm hơn ai hết những việc như "Làm công nhân ở khu công nghiệp", "hái cà phê", " Bán Bún" vv và vân vân như bài báo nói. Và có một điểm chung " Mèo vẫn hoàn mèo". Tất nhiên theo em cái nhìn về việc học đại học của đa số phụ huynh nông thôn là khá Phiếm Diện (trong đó có cả bố me em). Cứ cho rằng đó là lối thoát duy nhất và là cánh cửa lên thiên đường. Vào học đại học em mới biết rằng chả có cái quái gì như kỳ vọng cả.. thậm chí cách dạy và học ở VN mình nói đúng là đang THUI CHỘT đi tính sáng tạo của một cậu bé 18 tuổi và là HSG cấp quốc gia. Cũng may mà em đã nhìn thấy điều đó trước và tự thân vận động rất nhiều" từ các cuộc thi do các công ty nước ngoài tổ chức", ĐI KIẾM TIỀN, Lo làm nhưng Project thực tế..,..vv Em nghĩ đó mới là những cái cần phải học.. Thậm chí vừa rồi phỏng vấn với mấy ông nước ngoài họ nhận mình vào mà đến giờ thậm chí họ còn không thèm ngó ngàng đến em đã tốt nghiệp chưa và bằng em ntn ? @@. Ngày mai em vào Sài Gòn.. còn chưa kịp nhận bằng.. Thôi thì cứ để tạm nó ở đấy ... Giá trị thực của nó không tồn tại .. bài viết của bạn quá hay ! Đúng theo quan niệm của mình . Bài viết quá đúng thực trạng của VN chúng ta bây giờ. Ngoài việc suy nghĩ tấm bằng để "đổi đời" ra còn có một nhu cầu nữa là oai. Bạn dù có làm ra nhiều tiền nhưng trong gđ bạn vẫn bị coi thường bởi thằng em, thằng anh có bằng ĐH nhưng đang thất nghiệp trong khi bạn không có. Nhiều người có bằng ĐH nhưng 2 - 3 năm không xin được việc họ chấp nhận ăn bám bố mẹ, chấp nhận ăn bám anh em chứ không chấp nhận đi làm trái nghề, hoặc những nghề tay chân để nuôi sống bản thân. Sống với cái bằng kiểu đó hèn lắm SV ah ! Bố mẹ chấp nhận chịu khổ để con cái có tầm nhìn, tư duy cao hơn. Một kiểu hi sinh đời bố củng cố đời con. Có học có hơn chị ạ. Gia đình cho các em đi học vì hy vọng một tương lai tươi sáng hơn. Nếu cứ để các em hái cà phê, gặt thuê... làm những việc tay chân, có thể bây giờ bố mẹ không phải cực khổ như vậy, nhưng về lâu về dài, đời các em cũng chỉ như đời bố mẹ. Chẳng mấy người được như bầu Đức đâu chị. Vả lại học hành cũng có tuổi của nó, tuổi trẻ có mấy năm thôi, còn tiếp thu tốt thì vẫn nên tạo điều kiện để các em học. Bài viết hay quá! cảm ơn Hoàng Xuân đã chia sẻ đúng vào dịp thi đại học năm nay. Các thí sinh nếu có thi trượt đại học cũng đừng buồn, còn rất nhiều con đường để lựa chọn. Tôi thấy xã hội hiện nay chạy theo bằng cấp chứ không phải xã hội học tập. Nếu xét theo góc độ kinh tế thì XH hiện nay quá lãng phí khi đầu tư cho việc học tập nhưng kiến thức lại không được sử dụng vào sản xuất kinh doanh mà chủ yếu là để thỏa mãn ước mơ có tấm bằng đại học sau đó đi làm lại học nghề từ đầu. Tôi kính trọng nhưng không hâm mộ các tấm gương ăn cám bán máu nuôi con. Mặc dù trong bài viết có vài điều tôi chưa hoàn toàn nhất trí với tác giả, nhưng câu cuối cùng thì tôi đồng ý hoàn toàn. Chúng ta ai cũng cần học làm người trước khi học kiến thức, mà học làm người thì trước hết là học yêu thương cha mẹ cho đúng cách đấy. Bai viet qua hay. Cac ban tre truoc khi buoc vao doi hay doc bai viet nay. Bay gio cac Ban toan thich ngoi van phong, chan dut gam ban, tay luot Web nhung luong thi hoi oi, ko du uong nuoc che. Toan ngoi 1 cho so bi voi ti nanh voi nguoi khac. Nhieu Ban cam cai bang Dai Hoc tuong to lam, nhung thuc te chang biet lam gi, chi thuoc may cai ly thuyet vo van trong sach. O cong ty Toi, rat nhieu cong nhan lanh nghe, lau nam, luong cao va duoc uu dai hon may ban sinh vien Dai hoc vua ra truong xin vao lam cong nhan thu viec. Tôt rất thích quan điểm của bạn, Nếu suy nghĩ của tôi 18 năm về trước được như vây giờ tôi cũng không cố bằng mọi giá phải có bằng đại học. tôi sẽ có hướng khác và cách chọn trường đại học cũng sẽ khác. Tôi nghĩ nhiều comment không hiểu hết ý nghĩa của bài này. Bài này mang ý nghĩa có nhất thiết phải học đại học với có công ăn việc làm ổn định lương cao hay không? Cúng ta hãy suy nghĩ với khả năng của mình để tìm ra con đường lập nghiệp thuận lợi nhất.
Hữu xạ tự nhiên hương Quái lạ, tại sao vị da trắng này lại không khiêm nhượng chút nào cả, bạn tự hỏi? Thông thường với người Việt, khi được ai khen mình thì dù cho trong lòng có “mừng như mở hội” đi chăng nữa, bên ngoài ta thường tỏ ra e dè và tìm cách từ chối lời khen. Thốt lên lời cám ơn một cách hết sức tự nhiên và thẳng thừng như thế thì quả là “rất Tây”.Phản ứng này của chúng ta có lẽ đã bắt nguồn từ lối giáo dục gia đình. Khi còn nhỏ, cha mẹ thường dạy con cái luôn giữ cung cách khiêm nhường và không nên khoe khoang, phô trương về mình. Giáo dục ở nhà trường cũng không khác, và dần dần con trẻ chúng ta lớn lên với cái bản tính tương đối rụt rè, không những hay tránh nói nhiều về mình, và ngại ngùng khi nhận lời khen của người khác, mà còn tỏ ý xem thường những người hay phô trương, cho rằng họ “gáy” hơi nhiều hoặc “nổ” như kho đạn.Khi bước vào con đường kinh doanh, đứng ra lập cơ sở làm ăn, buôn bán thì những doanh nhân trẻ của chúng ta sẽ mang theo cái phong cách này làm hành trang vào thương trường. Những bài học về đức tính khiêm nhượng từ thuở nhỏ có thể được thâu tóm trong năm chữ “hữu xạ tự nhiên hương”. Mang áp dụng vào thương mại thì câu châm ngôn này có nghĩa là “cứ chú tâm tạo ra những sản phẩm và dịch vụ thật tốt, với chất lượng thật cao, rồi tiếng thơm sẽ bay xa, và dần dà mọi người sẽ nghe danh mà tìm đến mình. Còn thì không cần phải tuyên bố ầm ĩ gì cả”.Có lẽ cái tính khiêm nhượng này là một lý do khiến cho doanh nhân chúng ta thường không chú trọng nhiều đến mặt tiếp thị. Và nếu công ty có dành chút ngân sách cho tiếp thị, mỗi khi gặp khó khăn tài chính, cần cắt giảm chi phí thì hoạt động tiếp thị, quảng cáo bán hàng là mảng đầu tiên bị mang ra “tế thần”.Văn hào Mỹ, Henry David Thoreau đã từng viết một câu bất hủ rằng: “Người nào làm được chiếc bẫy chuột tốt thì dầu cho người ấy có ở trong một túp lều heo hút nơi rừng thẳm, mọi người cũng sẽ đắp đường, khai lối để tìm đến tận cửa nhà anh ta”. Câu nói này có một thời đã là chỉ nam hoạt động của nhiều doanh nghiệp phương Tây. Tuy nhiên, có lẽ chỉ trong khoảng thời gian từ những ngày đầu của cuộc cách mạng kỹ nghệ cho đến sau đệ nhị Thế chiến, là lúc mà phương châm này của Thoreau tỏ ra thích hợp nhất với hoàn cảnh kinh tế lúc ấy. Thật vậy, sau Thế chiến thì hầu hết cơ sở sản xuất hàng tiêu dùng tại các nước hoặc đều bị tàn phá hoặc xuống dốc thê thảm. Hòa bình trở lại, mọi người bắt đầu xây dựng cuộc sống mới và đổ tiền ra mua sắm. Thị trường thế giới lúc bấy giờ hoàn toàn thiếu thốn những sản phẩm tiêu dùng nên hàng gì làm ra cũng đều bán được. Đây quả là thời kỳ vàng son của hoạt động sản xuất và “hữu xạ” thực sự đã nhanh chóng đưa đến “tự nhiên hương”. Tương tự như thế, trong những năm đầu đổi mới ở Việt Nam, thị trường trong nước còn khan hiếm hàng tiêu dùng và khách hàng vẫn còn bỡ ngỡ thì hầu như bất cứ sản phẩm nhập hoặc hàng trong nước nào có tiêu chuẩn kha khá cũng đều bán được.Tuy nhiên, ngày nay thì thế cờ đã khác hẳn. Chỉ trong vòng mấy thập niên qua, thị trường thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Những biến chuyển rộng lớn về mọi mặt, những phát triển mới mẻ về mặt truyền thông song song với khuynh hướng toàn cầu hóa, tất cả đã đưa đến một sự cạnh tranh ngày càng khốc liệt trên thương trường. Trong nước thì khách hàng ngày nay không còn “dễ tính” như trước và đòi hỏi những sản phẩm và dịch vụ có tiêu chuẩn cao không kém các nước tiên tiến. Động lực thúc đẩy người tiêu dùng đã chuyển từ “cần thiết” sang “ham muốn”. Người ta không “cần” mua một cái tivi màn hình phẳng, nhưng chỉ vì thấy những mẫu quảng cáo đập vào mắt mỗi ngày và nhất là thấy anh hàng xóm vừa có cái tivi mới, nên muốn mình cũng phải có.Thoreau thốt ra câu nói bất hủ trên vào năm 1854 và thế giới đã thay đổi quá nhiều suốt 160 năm qua. Ngày nay dù có làm cho được cái bẫy chuột tốt cách mấy đi nữa mà âm thầm mang ra ngay giữa chợ Sài Gòn để bán thì chắc cũng chẳng ai để ý đến. Làm ăn ngày nay mà không chú trọng đến tiếp thị thì cũng không khác gì đứng trong bóng tối mà nháy mắt với một cô gái đẹp. Chỉ riêng ta là người biết được mình muốn cô gái chú ý chứ nàng nào có thấy cái anh chàng đang đứng trong bóng tối đâu.Dĩ nhiên là khi đi vào việc tiếp thị sẽ còn bao nhiêu chi tiết khác. Tuy nhiên trước hết, có lẽ các doanh nhân cũng nên nhận định rằng giữa cái “ta” của cá nhân, và cái “ta” của doanh nghiệp có một sự khác biệt lớn. Khi lập công ty thì người chủ thường hay xem doanh nghiệp như một phần triển khai của con người mình. Cá nhân họ có thể là những người rất khiêm nhượng, kín đáo, nhưng nếu doanh nghiệp của họ lại cũng giữ cái phong cách ấy thì e rằng tuổi thọ của công ty sẽ không được bao lâu.Tình hình kinh tế khó khăn trong giai đoạn hiện tại chắc hẳn đã khiến cho nhiều doanh nghiệp cắt xén mảng tiếp thị và bán hàng. Tôi chỉ xin nhắc quý doanh nhân rằng bỏ quên mảng tiếp thị là làm mất đi một vũ khí thương mại vô cùng quan trọng. Đồng thời cũng xin nhắn rằng nếu có “nháy mắt” với ai thì cũng nhớ bật đèn cho sáng một tí.Võ Tá Hân Lời thank you hay Danke ( tiếng Đức) hoặc ngôn ngữ Châu Âu khác không có nghĩa là họ nhìn nhận họ xứng đánh về lời khen tặng đó. Thường khi họ cũng biết rằng có thể anh khách sáo thôi. Khi họ nói thank you là thường thì có nghĩa là: Tôi cám ơn anh đã lịch sự khen tôi, nói lời xã giao đẹp để tôi thất dễ chịu, thay gì anh nín thinh hay có thể chửi tôi, anh tử tế quá hay là anh giả dối nhưng dù sao đi tôi xin cám ơn anh... Bài viết xúc tích và thực tế vì thương trường chính là chiến trường gay go mạnh mẽ và là chìa khóa quyết định của sự thành công hay thất bại ! Đúng là hoạt động marketing rất quan trọng, nhưng phải xuất phát từ 01 sp/dv tốt, có giá trị thực cũng như giải quyết nhu cầu XH. Thực tế bây giờ có rất nhiều DN chỉ tập trung quảng cáo, digital... mà không chú trọng chất lượng sản phẩm thực sự khiến cho nhiều KH bị lừa, dẫn đến tâm lý thấy quảng cáo là không dám tin đó là sự thật. Thật thú vị với cái " nháy mắt " của anh. "Vẻ đẹp tiềm ẩn" sẽ mãi "tiềm ẩn" nếu chúng ta không tiếp thị với thế giới. Cám ơn anh luôn quan tâm đến vận mệnh của doanh nghiệp , quốc gia. Từ chối lời khen là muốn được khen thêm một lần nữa ;) Cảm ơn ông đã có bài viết rất hay và triết lý. Các giám đốc doanh nghiệp nên đọc, suy nghĩ, thay đổi tư duy. Thật ra nếu chúng ta ngẫm lại thì nhân viên kinh doanh hay tiếp thị của ta thua hẳn một người bán vé số dù họ có bằng cấp hẳn hoi nếu so sánh hai người này thì các bạn nhận thấy điều gì khác biệt bai viet rat dang de suy nghi, chiem nghiem va thay doi Có những thói quen cần phải thay đổi theo thời gian và môi trường thì mới có thể tồn tại và phát triển, mong tác giả có thể chia sẻ về kinh nghiệm của mình trong những bài viết tiếp theo Mỗi thời kỳ có những xu hướng kinh doanh khác nhau. Bài viết hay tuy nhiên không hẳn đúng với tất cả sản phẩm và doanh nghiệp. Nếu 1 doanh nghiệp thực sự có sản phẩm đạt được ngưỡng hữu xạ tự nhiên hương thì doanh nghiệp sẽ rất thành công và bền vững. Chung quy lại chất lượng sản phẩm vẫn là Gốc, các yếu tố tiếp thị là con đường tốt nhất, nhanh nhất đưa Khách hàng đến với sản phẩm tốt và có giá trị của doanh nghiệp! Rất đáng tiếc là cơ chế của ta hiện nay còn rất hạn chế cho quảng cáo sản phẩm Các doanh nghiệp phải đọc bài này đi và phải cảm ơn bác Hân lắm lắm đó Rất hay và rất đúng. Tất nhiên có đúng thì mới hay. Bài viết có ích cho bất kỳ ai. Tiep thi gi thi cung phai dung chat luong co, chu nguoi tieu dung thong minh chi bi lua 1 lan thoi, chu lam ra san pham chat luong thap gia thanh cao thi co tiep thi kieu gi cung chi lua nguoi tieu dung thong minh 1lan. Tôi không hiểu nhiều về thương trường nhưng rất mong doanh nghiệp việt thành công ngay ở trong nước và khi vươn ra thế giới bằng chính nội lực, đứng vững trên đôi chân và cái đầu ứng vạn biến của mình để góp phần giải quyết việc làm xây dựng đất nước tươi đẹp phát triển nhanh mạnh và bền vững để nâng cao đời sống mọi mặt cho người dan lao động
Làm gì để giảm những chuyến bay chậm Chậm, hủy chuyến bay là một thực tế không tách rời của hàng không. Không bao giờ 100% chuyến bay được thực hiện đúng giờ theo lịch. Nếu như không có thực tế đó, luật pháp của các nước đã không cần phải quy định trách nhiệm bồi thường chậm, hủy chuyến bay của các hãng hàng không.Ở Mỹ, Cục Thống kê Giao thông (Bureau Of Transport Statistics) là cơ quan tập hợp và định kỳ hằng tháng công bố các số liệu chậm, hủy chuyến của từng hãng hàng không, tại từng sân bay (tại website www.transtats.bts.gov). Trong 5 tháng đầu năm 2014, số chuyến bay hạ cánh đúng giờ trên toàn nước Mỹ chiếm 74,66%, chuyến bay bị chậm 21,75%, chuyến bay bị hủy 3,33% (còn lại là một ít chuyến bị thay đổi hành trình trong khi bay).So sánh với ngành hàng không Mỹ, nếu các số liệu được công bố là chính xác, Vietnam Airlines đang có tỷ lệ bay đúng giờ không hề tệ (khoảng 85%). Jetstar Pacific và Vietjet Air, với số chuyến bay bị chậm giờ lên tới gần 50%, thì thật tệ, cần nỗ lực cải thiện tình hình như Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng đã yêu cầu.Các hãng hàng không thường lập và công bố lịch bay và bán vé trước một năm, cho hai mùa lịch bay. Nhờ đó, ngay từ bây giờ, khách hàng đã có thể mua vé máy bay cho mùa hè năm sau, ví dụ, cho chuyến bay mang số hiệu AB123 cất cánh 11h từ Hà Nội vào TP Hồ Chí Minh ngày 1/7/2015, hạ cánh lúc 13h, bằng máy bay A320.Để xếp lịch chuyến bay như thế, hãng giả định rằng, tại ngày 1/7/2015 sẽ có, ví dụ, 10 chiếc A320 hoạt động. Ngay bây giờ hãng có thể mới chỉ có, ví dụ, 8 chiếc A320, nhưng đã có kế hoạch mua hoặc thuê thêm vài ba chiếc A320 nữa (để ngày 1/7/2015 có ít nhất 10 chiếc).Hãng giả định rằng ngày 1/7/2015 thời tiết tại Hà Nội, TP HCM và tại tất cả các sân bay mà hãng khai thác sẽ tốt. Buộc phải giả định như vậy, vì ai biết trước được thời tiết hôm đó sẽ như thế nào để giả định khác?Hãng giả định rằng ngày 1/7/2015, sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất và tất cả các sân bay mà hãng có chuyến bay sẽ hoạt động bình thường, không bị đóng cửa vì có hoạt động chuyên cơ, không bị tắc nghẽn vì các lý do không lưu. Buộc phải giả định như thế, vì ai biết trước được hôm đó tình hình các sân bay cụ thể sẽ như thế nào để giả định khác?Hãng còn dựa trên hàng loạt giả định lịch bay (scheduling assumptions) khác: các yếu tố khai thác, các yếu tố chi phí, các yếu tố doanh thu.Vấn đề là, mọi giả định luôn là giả định và có thể thay đổi nhiều lần từ khi công bố lịch bay đến ngày bay thực tế.Hãng giả định ngày 1/7/2015 sẽ có 10 máy bay A320 hoạt động. Trên thực tế, đến tận ngày 30/6/2015 hãng vẫn còn khai thác 10 chiếc, nhưng tối hôm đó một chiếc bị hỏng, trong kho không có sẵn phụ tùng thay thế, hãng phải đặt hàng và mất 3 ngày. Mọi máy móc do con người làm ra, kể cả các máy bay hiện đại, tệ ở chỗ chúng đều có thể hỏng hóc kỹ thuật, nhưng không bao giờ chúng báo trước cho ta biết bao giờ chúng sẽ hỏng và hỏng ở bộ phận nào.Sáng 1/7/2015 hãng buộc phải điều chỉnh lịch bay. 9 chiếc còn lại phải bay nhiều chuyến hơn để bù cho chiếc bị hỏng, với giờ bay thay đổi so với lịch đã công bố, thường là muộn hơn. Có một số chuyến bay buộc phải hủy vì không bố trí được máy bay, hoặc vì không thu xếp được giờ hạ, cất cánh mới tại một sân bay nước ngoài. Các chuyến bay ngày 2/7 và 3/7 cũng bị thay đổi.Hãng giả định là ngày 1/7/2015 thời tiết tại tất cả các sân bay đều tốt. Nhưng trên thực tế, ngày hôm đó bão vào Đà Nẵng, làm chuyến bay Đà Nẵng - Hà Nội cất cánh lúc 9h, hạ cánh tại Nội Bài lúc 10h không bay được đúng giờ, vì vậy không có máy bay tại Nội Bài để thực hiện chuyến bay số hiệu AB123 từ Hà Nội đi TP HCM. Chuyến bay AB123 sẽ bị chậm giờ trong khi chờ bố trí máy bay khác. Các chuyến bay AB456, AB789 theo lịch dùng chung máy bay đó cũng sẽ bị chậm giờ. Mỗi ngày, một chiếc A320 bay 6-8 chuyến nên có hiệu ứng dây chuyền.Hãng giả định là ngày 1/7/2015 không có hoạt động chuyên cơ tại bất kỳ sân bay nào. Trên thực tế, có một chuyến chuyên cơ từ Hà Nội sáng hôm đó và sân bay Nội Bài bị đóng cửa một lúc để phục vụ chuyên cơ theo quy định hiện hành. Hãng giả định thị trường Hà Nội - TP HCM sẽ có "ngần này" khách mua vé, nhưng trên thực tế nhu cầu hôm đó chỉ bằng một nửa. Hãng giả định giá xăng máy bay mỗi thùng là 100 USD, trên thực tế nó lại tăng lên đến 130 USD.Tất cả những tình huống trên có thể dẫn đến việc giờ đi, đến của chuyến bay AB123 ngày 1/7/2015 bị thay đổi xa trước ngày bay hoặc ngay sát giờ bay. Thật ra, điều này cũng dễ hiểu, giống như không ai đảm bảo được ngày nào cũng đến cơ quan đúng giờ. Thường thì đúng giờ, nhưng cũng có lúc dắt xe máy ra khỏi nhà thì nó hỏng, không nổ máy được...Việc một hãng hàng không nào đó đặt mục tiêu 90-95% chuyến bay đúng giờ là bất khả thi trong điều kiện Việt Nam. Ở nước ngoài, cũng hiếm có hãng hàng không nào đạt được cao như vậy. 70-80% đã có thể coi là ổn rồi.Việc bố trí một máy bay dự phòng (chỉ nằm chờ) như một hãng cam kết là khá lãng phí, mà cũng không giúp loại bỏ hoàn toàn được chậm, hủy chuyến bay. Máy bay dự phòng nằm chờ ở sân bay Tân Sơn Nhất, mà máy bay khác lại hỏng tại Nội Bài, hay ở Cát Bi, thì một số chuyến bay vẫn bị chậm giờ như thường, trong khi chờ máy bay dự phòng bay ra thay thế. Ở mức độ nhất định, máy bay dự phòng có thể giảm tỷ lệ chậm, hủy chuyến bay. Dù sao, để một chiếc máy bay trị giá 40-50 triệu USD làm dự phòng là giải pháp rất tốn kém, hiếm có hãng hàng không nào trên thế giới áp dụng. Thường thì người ta tối ưu hóa cách xếp lịch bay và lịch bảo dưỡng định kỳ máy bay để có máy bay dự phòng. Máy bay đang làm bảo dưỡng vẫn có thể đủ điều kiện khai thác (nếu cần), miễn đáp ứng đầy đủ các quy định về khả phi của nhà chức trách hàng không.Tôi thấy người Việt Nam, khi chuyến bay của hãng nước ngoài bị chậm, thường không căng thẳng với họ như khi gặp tình huống tương tự với các hãng Việt Nam. Ở đây, tôi thấy có cả hai mặt của vấn đề. Một mặt, cách xử lý, thông tin, phục vụ hành khách bị chậm, hủy chuyến bay của các hãng hàng không còn thiếu tính chuyên nghiệp. Mặc khác, khách hàng Việt Nam thường đòi hỏi khắt khe hơn từ các hãng hàng không Việt Nam. Cùng là một việc gây bất tiện cho ta như nhau, ta có thể dễ dàng thông cảm, hợp tác với “Tây”, nhưng rất khó thông cảm, hợp tác với ta.Các cơ quan nhà nước cũng có thể xem xét giải quyết ngay một số việc hết sức thiết thực đối với vấn đề này, vì quyền lợi của hành khách và các hãng hàng không.Nên bỏ quy định không cho phép đưa hành khách lên, xuống máy bay trong khi đang nạp xăng dầu. Thế giới không còn nước nào quy định như vậy nữa. Yêu cầu phải có xe cứu hỏa đậu ngay cạnh máy bay mới được phép nạp xăng dầu khi có hành khách lên xuống là thiếu thuyết phục. Năng lực cứu hỏa của một sân bay là trong toàn phạm vi sân bay, ở mọi vị trí gần xa, không phải chỉ cho phạm vi mấy mét cạnh xe cứu hỏa để quy định như vậy. Một sân bay cũng không thể có nhiều xe cứu hỏa đủ để “túc trực” bên cạnh mỗi máy bay đang nạp dầu. Nếu bỏ quy định này, thời gian phục vụ mỗi chuyến bay có thể giảm 5-7 phút. Với loại máy bay như A320 khai thác 6-8 chuyến mỗi ngày, tổng thời gian phục vụ mặt đất có thể giảm được 30-60 phút mỗi ngày, góp phần giảm chậm chuyến bay dây chuyền.Với tình hình an ninh ổn định và năng lực đảm bảo anh ninh tốt của Việt Nam, việc đóng cửa sân bay 15 phút trước và sau khi có chuyến bay chuyên cơ là không thực sự cần thiết. Khi máy bay chuyên cơ Việt Nam và nước ngoài cất, hạ cánh ở các sân bay nước ngoài, người ta có bao giờ đóng cửa sân bay phút nào đâu? Việc yêu cầu các máy bay nước ngoài bay chờ hạ cánh, nằm chờ cất cánh “vì lý do có chuyên cơ” đã và đang làm cho họ khó hiểu, không tốt cho uy tín an ninh hàng không của Việt Nam.Tại sân bay Tân Sơn Nhất, các đường lăn ra, vào giao cắt nhau, máy bay phải xếp hàng chờ nhau theo kiểu “đèn xanh – đèn đỏ”, trong khi các sân bay nước ngoài đã tổ chức các luồng máy bay ra vào theo kiểu “đường cao tốc”. Để giải quyết dứt điểm việc tắc nghẽn không thể tránh khỏi, sân bay Tân Sơn Nhất cần sớm mở rộng sân đậu và tổ chức lại hệ thống đường lăn.Nâng cao tỷ lệ bay đúng giờ là quan trọng, nhưng đối với hàng không, an toàn chuyến bay mới là quan trọng nhất. Đó là lý do tại sao tất cả các nước đều quy định rằng khi chuyến bay bị chậm hoặc hủy do thời tiết xấu, hoặc khi máy bay đang lăn bánh ra chuẩn bị cất cánh mà lái trưởng quyết định ngừng cất cánh để kiểm tra kỹ thuật thì hãng được miễn trừ trách nhiệm, không phải bồi thường. Nếu bắt hãng hàng không phải bồi thường, an toàn hàng không sẽ bị uy hiếp do các tính toán lợi ích kinh doanh.Lương Hoài Nam Chuẩn không cần chỉnh với kinh nghiệm của bác Nam bao nhiêu năm Paciffic Việc đóng cửa cho chuyên cơ là việc làm mất thời gian của chuyến bay khác nhất. Nó làm đóng băng tất cả các chuyến bay khác đang hoạt động trên sân bay. Kéo theo cả 1 guồng máy chỉ ra tập trung cho chuyến bay chuyên cơ đó. Chỉ có người chuyên ngành mới hiểu và thông cảm cho Hàng không Việt Nam ! Mong BT đọc bài này ! Cảm ơn anh Nam đã nói thay bao nhiêu người trong ngành. Tôi đã đọc những chê trách ngành hàng không nhưng tôi có nhiều điểm không đồng ý. Nói nguyên nhân chậm, hủy là do ghép chuyến thật thì điều tra có gì khó khăn đâu, làm ngay và phạt nặng nếu có. Còn về thái độ chăm sóc khách hàng thì đương nhiên ở Việt Nam thì vẫn kém đều. Hàng không nên đi trước cải thiện để giải tỏa tâm lý khách hàng khi bị chậm, bị hủy chuyến. Hay và đầy đủ! Nói chung chú Nam nói cái nào chuẩn cái đó, like mạnh Xứng đáng là 1 Lương Hoài Nam mà tôi đã từng làm việc cùng Theo tôi nên "Tiên trách kỷ hậu trách nhân"! Nếu các hãng hàng không VN làm việc chuyên nghiệp trong mọi khía cạnh, đặc biệt khi trễ hoặc hủy chuyến bay (vì tâm lý khách hàng thời điểm đó vô cùng tồi tệ và vô cùng muốn được giải tỏa) như Tây thì hành khách VN cũng dễ thông cảm như tác giả nêu trong bài. Hành khách không phải ai cũng ở gần sân bay. Có những người ở rất xa mà vẫn phải đợi ở sần bay 5-7 tiếng đồng hồ delay đến 3-4 lần rồi hủy. Rồi những người có việc gấp hay ký hợp đồng. Thì delay với hủy chuyến bay như thế ảnh hưởng rất nhiều đến lợi ích của khách hàng. Không chỉ riêng nghành hàng không mà rất nhiều các ngành khác ở VN, thái độ phục vụ khách hàng còn tệ hơn cái sản phẩm/dịch vụ lỗi mà họ bán cho khách (kiểu mua được thì mua không mua thì biến). Ở các nước khác họ cũng bị hoãn, trễ chuyến bay nhưng cách mà họ phục vụ khách hàng khi bị chậm, hoãn chuyến bay khác hẳn ở VN. Có lẽ đó cũng là lý do mà người VN luôn căng thẳng với các hãng hàng không VN. Cám ơn tác giả đã phân tích những cái khó của hàng không Việt Nam nhưng nếu muốn nhận được sự cảm thông của hành khách, thiết nghĩ các hãng bay cũng nên xem lại quy cách phục vụ khách hàng của mình. Nên nhìn lên những cái hay hơn để học hỏi chứ không phải nhìn xuống để bằng lòng. Nguoi Việt dễ thông cảm với ông tây còn với đồng bào mình thì hơi bị đối xử khắt khe An toàn Hàng không là vô cùng quan trọng. Nếu xảy ra sự cố thì quả là thảm họa. Xe máy dắt ra đi làm đôi khi có sự cố hỏng - Không kiểm soát được, hậu quả đi làm muộn. Giao thông đường bộ, đường sắt ... cũng trễ... Chuyện trễ chuyến của Hàng không là muôn và lý do, có ai muốn đâu nhỉ? Cảm ơn anh Lương Hoài Nam đã chia sẻ hộ những anh, chị em đang làm việc trực tiếp tại các sân bay, hàng ngày tiếp xúc với hành khách và luôn nhận được những ngôn từ mà đáng lẽ không đáng phải nhận. Rất thương nhân viên. Khi sắp xếp kế hoạch thì mọi thứ đều phải giả định, như bác LHN nói, ngành nghề nào cũng vậy, kể cả điều hành 1 quốc gia. Tuy nhiên, tại sao ta không giả định và phân tích các tình huống xấu để lên kế hoạch cho phù hợp mà lúc nào cũng giả định là thời tiết tốt, không có chuyên cơ, khách đặt vé đầy khoang... Chính vì các giả định luôn ở mức tốt nhất nên chỉ cần xảy ra 1 yếu tố bất lợi là chậm trễ ngay. Yếu kém ở chỗ giả định sai, kế hoạch không đúng và luôn đi với tư duy: tội vạ đâu khách hàng phải chịu. Cần phải xem lại cái đầu của các nhà kế hoạch. Ngoài ra, khi HK nước ngoài chậm trễ, thái độ của họ luôn là người có lỗi, họ ý thức được là họ đang làm phiền hành khách chứ không phải thái độ chậm là đương nhiên, làm gì có Hãng hàng không nào không chậm, ông thích thì đổi sang Hãng khác mà bay (làm gì có hãng khác ở VN)... Chính cái cách nghĩ đó làm cho ngành HK trì trệ, cửa quyền và dẫn đến thái độ bất hợp tác của khách hàng. Toi khong gop y ve viec cham, huy chuyen ma muon phat bieu ve tinh chuyen nghiep cua phuc vu mat dat tai cac san bay Viet Nam: qua te. Khi den san bay, hanh khach phai di tim va thuong phai tranh nhau tung chiec xe day trong khi tai cac san bay nuoc ngoai xe day hang day ap va xep gon ghe o san bay. Co lan toi di tu TP HCM ra Noi Bai, may bay den muon, gan 23 gio 00' dot nhien san bay cong bo day truyen hanh ly hong (ma khong co du phong) khien cho may tram con nguoi cua vai chuyen bay ca quoc te va quoc noi tranh cuop nhau. chen lan xo day nhau de lay hanh ly. Cac nhan vien phuc vu mat dat coi hoan toan dung dung, coi do khong phai la chuyen cua ho. That nhech nhac va gian kho, nhat la doi voi cac hanh khach nuoc ngoai, nhung nguoi khong bao gio gap phai tinh canh do. Theo toi, van de chinh cua Viet Nam khong phai la thieu phuong tien (thieu co the mua sam) nhung van de chinh la trach nhiem cua nguoi can bo, nhan vien da den muc qua kem. Tất cả mọi người đều muốn các chuyến bay an toàn nhất và không ai muốn thỏa hiệp để bay đúng giờ mà mất an toàn cả. Vấn đề ở đây là phong cách phục vụ mà thôi. Tôi từng bay với Jetstar chuyến 11 AM khi ra đến Tân Sơn Nhất thì được thông báo phải đợi đến tận 7 PM và để đền bù cho thời gian chờ đợi gần 10 tiếng của tôi họ đưa cho tôi duy nhất một cái phiếu ăn trưa (một phần cơm or bát phở) không kèm nước uống, không gì cả. Có ai đó nói thương nhân viên của họ ngoài sân bay thì hãy ra mà xem những hành khách già, trẻ con nằm vạ vật khi bị chậm chuyến, còn bị đói khát do phải chờ đợi thì tự mua thức ăn, đồ uống ở mấy quầy dịch vụ cắt cổ ngoài sân bay. Hãy giảm việc thanh minh trình bày mà tăng cường tìm giải pháp khắc phục mới là túc trí.
Game xì tố và nghị trường Hay ở Ấn Độ, thậm chí có tới 3 nghị sĩ truyền cho nhau hình ảnh khiêu dâm trong một phiên họp của hội đồng tiểu bang. Cũng trớ trêu, một trong số họ là người bảo vệ nữ quyền nổi tiếng trong một xã hội cũng nổi tiếng vì tệ khinh rẻ phụ nữ và hãm hiếp tập thể. Nghị sĩ chơi bài poker trên điện thoại trong một phiên họp quyết định việc tấn công hay không tấn công quân sự! Có. Đó là trường hợp của thượng nghị sĩ nổi tiếng John McCain.Nhưng một số ông nghị Việt Nam cũng không phải là ngoại lệ. Ngay trong kỳ họp thứ 14, HĐND TP Hồ Chí Minh, báo chí đã ghi lại hình ảnh một vị đại biểu HĐND vô tư ngồi chơi game xì tố trên điện thoại. Thậm chí khi chủ tọa đề nghị các đại biểu biểu quyết phải vài giây sau ông mới giơ tay trong khi mắt vẫn hướng về màn hình. Không biết ông cảm thấy như thế nào khi trên mạng xã hội xuất hiện những lời bình về "nghị gật"? Liệu thế giới được mấy người có bộ óc như Lão ngoan đồng Châu Bá Thông trong truyện của Kim Dung để có thể vừa “tay phải vẽ vuông, tay trái vẽ tròn”.Nhưng, việc chơi bài trong một phiên họp nghị trường chỉ là cái tệ người ta có thể nhìn thấy. Tại kỳ họp HĐND TP Hà Nội cũng vừa diễn ra, Chủ tịch HĐND Hà Nội Ngô Thị Doãn Thanh đề nghị các đại biểu tái chất vấn phó Chủ tịch UBND TP liên quan đến sự cố liên tiếp xảy ra đối với đường ống nước sông Đà, nhưng không có bất cứ ai phát biểu. Phải đến khi bà Thanh đề nghị lần thứ hai, mới có đại biểu đăng ký chất vấn, nhưng chất vấn cũng không liên quan gì đến đường ống Sông Đà.Một sự cố đường ống, thời điểm chất vấn vừa vỡ lần thứ tám (và giờ là lần thứ chín) tưởng sẽ thành một trong những chủ đề chất vấn gay gắt khi nó liên quan đến đời sống, sinh hoạt của 70.000 hộ dân, nhưng lại không hề được các vị dân biểu quan tâm. Tôi tự hỏi, vậy thì ở những phiên họp ấy, mối quan tâm của họ là cái gì?Suy cho cùng, sự bàng quan ấy cũng không ít tệ hơn việc chơi xì tố, xem phim bậy. Tôi nhớ, sau khi những bức hình chơi game của mình được đưa lên báo, John McCain đã phản ứng ngay trên trang cá nhân bằng cách thừa nhận đây là một scandal trong sự nghiệp chính trị của ông. Còn Arifinto, nghị sĩ xem “phim chăn nuôi”, đã công khai xin lỗi cử tri và ngay sau đó, công bố quyết định từ chức.Chơi game trong một phiên họp nghị trường là một điều không thể chấp nhận. Nhưng điều tệ hơn là sự im lặng với cử tri sau đó của vị “dân biểu xì tố”, cứ như thể đó là chuyện ở Indonesia, ở Ấn Độ hay ở Mỹ vậy.Đào Tuấn Vấn đề ở đây em muốn quan tâm chính là vị đại biểu đó là ai? "Sự im lặng" ở cuối bài anh đề cập tới chắc mọi người ai cũng biết hết vì dân thuộc và nhàm với thái độ như vậy rồi. Còn tôi quan tâm việc làm thế nào để trong bất cứ kỳ họp đại biểu nào, dù họp ĐB Quốc Hội, hay ĐBNDTP, tỉnh ..., cũng đừng có ai ngồi dự cho có tụ, cho oai, cho đủ cơ cấu. Vì như thế vừa tốn tiền của dân, vừa mất đi những cơ hội nhân dân được có ý kiến (thông qua đại biểu mà cử tri đã đặt niềm tin). ĐB nào mà cả ngày họp không có ý kiến gì, chứ đừng nói một kỳ họp hàng tháng trời, thì hãy nhìn lại mình, xem có xứng đáng với đại diện của nhân dân hay không ...? Dân đòi đại biểu từ chức bằng cái gì Hiện tượng đọc báo, nói chuyện riêng hay chơi game trong các cuộc họp ở Việt Nam là không hiếm. Cái quan trọng là điều gì buộc các đại biểu không được lơ là nhiệm vụ? Phải để họ thực sự tranh cử, khi trúng cử phải chịu trách nhiệm trước dân, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì dân có quyền "đuổi" họ. Chừng nào còn ăn lương của dân nhưng dân có ghét cũng chẳng làm họ mất chức thì việc chơi game khi hợp HĐND thậm chí Quốc Hội là không tránh khỏi. Thật tồi tệ và đáng ghét ! Chịu trách nhiệm, tự kiểm điểm...các bác nghe câu này quen ko, vẫn cái lối mòn suy nghĩ đó thì ko bao giờ khá lên được! Tôi chỉ cần biết vị đại biểu của dân đó tên gì để nhiệm kỳ sau không bầu tiếp cho ông ấy. Chẳng còn gì để nói. Cứ làm ăn kiểu này thì sẽ mất lòng dân, mà lòng dân đã mất thì làm gì cũng hỏng, Bác Hồ nói rồi. Bây giờ tôi không quan tâm tới các ông nghị phát biểu gì, làm gì trong hội trường nữa. Bởi cái họ nói và làm trong hội nghị với những gì đang diễn ra ngoài XH chẳng đồng thuận! Họ đang quan tâm đến dự án 1000 tỷ và ai sẽ nhận được dự án Đại biểu chơi game là còn thức - chưa ngủ. Chứ nhiều khi ống kính chĩa vào nhiều đại biểu đang "suy tư" bằng đôi mắt nhắm nghiền. Văn hóa thì ở nước nào cũng có nhưng đáng tiếc là ở nước ta lại thiếu đi 1 văn hóa quan trọng. Đó là văn hóa từ chức. Bài này làm tôi liên tưởng tới 1 lớp học bình thường hơn là 1 cuộc họp quốc hội. Lúc cô giáo giảng bài thì chơi game, nói chuyện. Cô giáo kêu xung phong chẳng ai dám phát biểu. Đa số mấy đứa ko phát biểu vì chưa chuẩn bị bài trước ở nhà nên sợ phát biểu bậy hoặc có biết gì đâu mà phát biểu. đợi biểu và nghị gật âu đó cũng là mặt trái của cái hình thức Cái "cơ cấu" là cái tự nó đến (hoặc có tiền thì mua thôi), không phải tranh đấu; vậy thì phải mệt làm gì, chơi GAME thôi.
Tư duy mạng nhện Nhưng bài viết này không nói về giao thông xe máy mà về cái thứ hai, cái đập ngay vào mắt các ngoại khách. Đó là mạng nhện dây điện vắt dọc ngang đường phố. Đến người giàu nhất hành tinh, tỷ phú Bill Gates mà còn không thoát được sự cám dỗ của chúng. Trên trang cá nhân, Bill Gates đã dùng một tấm ảnh mạng nhện dây điện Việt Nam để nói về mức độ nan giải của các vấn đề năng lượng: Bạn không hình dung được chúng rối ren và nan giải đến mức nào ư, thì hãy ngắm bức ảnh mạng nhện dây điện Việt Nam và tự cảm nhận đi!Mạng nhện dây điện với các búi nhỏ bằng bắp chân và các búi to bằng thân người cũng là nơi đào tạo những người thợ tay nghề cao. Trong đám dây bùng nhùng đó, họ có thể tìm ra dây nào bị đứt và đứt chỗ nào rất nhanh. Trong tương lai, khi công nghiệp sản xuất máy bay, tàu thủy ở nước ta phát triển, họ chính là nguồn thợ điện tay nghề cao cho các lĩnh vực công nghệ cao.Nói vậy thôi chứ thực ra những cái mất từ các mạng nhện dây điện nhiều hơn cái được, cho nên nhiều nước đã ngầm hóa hầu hết loại dây trong thành phố. Chúng làm xấu đô thị, làm tức mắt người dân và để ngoại khách coi thường năng lực quản lý, phát triển đô thị. Mạng nhện dây điện, không có mã bưu điện, số nhà nhiều nơi đánh tùm lum, rác rưởi, bụi bặm, ruồi muỗi, sự rối loạn giao thông, trộm cướp... Đó là thực tế chất lượng quản lý, phát triển của nhiều đô thị nước ta.Mưa, bão đã không ít lần làm đổ cây, đứt cáp điện, cáp viễn thông, có những lần điện giật gây chết người đi đường. Có người đang đi xe máy thì bị dây điện quấn ngang cổ gây tai nạn. Những sự cẩu thả với dây diện ngoài trời và trong nhà còn làm phát sinh một số vụ hỏa hoạn, gây thiệt hại lớn về người và của...Tại sao vẫn còn tồn tại mạng nhện dây điện ở nước ta, trong khi ở nhiều nước đã ngầm hoá gần hết? Ngầm hóa thì tốn; chăng mạng nhện như lâu nay thì dễ, nhanh và đỡ tốn. Điều đó ai cũng hiểu. Nhưng trên đời, có cái gì dễ, nhanh, đỡ tốn mà lại tử tế không? Không có gì có thể tử tế bằng cách nghĩ và làm kiểu ăn xổi ở thì, qua loa xong chuyện. Mọi thứ tử tế cần được đầu tư chất xám, công sức, tiền bạc. Có lẽ, để có một chất lượng cuộc sống đô thị tốt hơn, người dân sẵn sàng trả tiền để chính quyền thực hiện các chương trình nâng cấp đô thị.Đối với việc ngầm hóa dây điện, cáp viễn thông, người phải trả tiền cho đô thị làm việc đó là các công ty điện lực và viễn thông. Các công trình hạ tầng ngầm do các đô thị đầu tư thì các doanh nghiệp có nhu cầu sử dụng phải trả tiền thuê. Giá dịch vụ mà người dân phải trả có thể cao hơn để bù đắp cho họ, ngược lại, người dân được hưởng một môi trường đô thị văn minh, hiện đại, an toàn hơn. Việc của các nhà quản lý đô thị là nghĩ ra cách làm, cách đóng góp và chia sẻ lợi ích hợp lý.Còn nếu các nhà quản lý đô thị không làm, mạng nhện dây diện sẽ tồn tại mãi mãi ở các đô thị Việt Nam. Chẳng qua, chúng là bản sao của mạng nhện trong đầu các nhà quản lý đô thị mà thôi.Lương Hoài Nam Điều này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, xã hội phát triển bao nhiêu thì cái búi dây điện cũng lớn theo bấy nhiêu. Bao nhiêu chính sách, cơ chế mới, bao nhiêu công trình mọc lên, bao nhiêu dự án lớn nhỏ toàn tiền ngàn tỷ nhưng cái đống dây điện thì vần nằm lơ lửng trên trời. Có lẽ 10 năm sau cũng vẫn thế, không phải vì không thể mà là không muốn vì giấu được nó xuống đất cũng động chạm đến nhiều ban ngành lắm nên chẳng ai muốn làm. Cái búi mạng nhện chật cứng trong đầu người quản lý rồi. Gỡ làm sao được ? Không dám làm sợ trách nhiệm thì bao giờ đất nước mới tiến bộ được. Co quan Quan ly cung lang nhang chong cheo nhu day dien Mang nhen . Khong biet Bao gio moi het . Nước mình còn nghèo, phải từ từ thôi. tuyet Cần một nhà quy hoạch có tầm nhìn hơn nữa? Chôn xuống đất cái mớ bùn nhùng ấy có khi nguy cơ còn cao hơn để trên trời có nhân dân thấy. Lỡ có chập mạch cháy ở đâu còn chữa liền kịp lúc chứ dưới đất thảm họa không biết đâu mà lường. Con người VN cũng muốn bắt chước nước ngoài hoài có biết đâu họ còn rối rắm hơn ta. Nếu mình nghèo khoa học, đi lẹt đẹt đàng sau người ta thì có sao đâu. Người Mỹ cả đời vất vả lao tâm lao lực vì đồng tiền, ăn thì thức ăn nhanh, ra đường đi như chạy, lúc nào cũng muốn can thiệp vào chuyện thiên hạ vì cho rằng mình là thông minh tiên tiến nhất thiên hạ. Chi bằng sống ung dung như người VN nghèo thì không nghèo lắm giàu thì chưa chắc thua ai. Há chẳng phải mấy anh Tây ba lô nghèo rớt mồng tơi mang chút ít tiền còm của mình sang VN mà sống ung dung đó sao. Ta có thể dùng tiền mua lại cái khoa học của nước khác để xài mà, đâu cần có nhiều nhà khoa học đâu. Dân mình dễ tánh, nước ngoài qua sinh sống cũng không bắt chẹt thủ tục rườm rà, như vậy chẳng là friendly lắm sao ??? Hãy là người VN, sống tử tế và "nhà quê" với mọi người, ăn ở có hiếu với cha mẹ, học dốt thì đi học nghề làm thợ, lập gia đình thì yêu thương vợ con không đua đòi vợ bé vợ mon. Khi TRUNG QUỐC ăn hiếp mình thì nghĩ cách để chống lại. Thật sự yêu nước khi cần. Cố gắng học tập cha anh để khi quốc sự thì áo vải cũng đi làm người hùng cứu nước được. Thương người Việt lắm, nhưng cũng có lúc thấy bực tức vì người mình bảo thủ, và sống ít khi phấn đấu hết mình. Hay ta cứ tạm cho là NHÂN VÔ THẬP TOÀN ??? Đất nước còn nghèo, bao nhiêu là chuyện, cái gì cũng từ từ, ở Đà nẵng cũng có một vài đường phố rồi. Tôi cũng muốn ngầm hoá hệ thống dây điện, cáp điện thoại, viễn thông... nhưng thử hỏi cần phải bỏ ra bao nhiêu tiền để ngầm hoá chúng. Sơ sơ mỗi Km phải ngầm hoá sẽ ngốn từ vài tỷ đến hàng chục tỷ đồng. Ước muốn rất tốt, nhưng tiền rất tốn. Chỉ có cách phải làm dần mà thôi, trước hết là các đô thị giàu đã. Rừng vàng biển bạc đất phì nhiêuCác nước anh em viện trợ nhiềuChúng ta không cần phải cố gắngNếu không giàu quá sẽ tự kiêu Nghành điện "suốt ngày phải bù lỗ" thì lấy đâu ra mà ngầm hóa. Nhà dân chúng tôi ở quê thui cũng biết đi sẵn dây điện ngầm ( qua ống ) ra tới chân cột để chờ ngầm hóa rùi, nhưng chắc là phải 20 năm nữa mới có ngầm hóa các bác ạ Thieu gi nuoc, An Do, Philippines, ngay ca My hoac Nhat ban cung van co chu khong phai di ngam het dau. Bạn Trường Ngô bảo "cần một nhà quy hoạch có tầm nhìn hơn nữa"? Theo tôi biết lâu nay ở nước ta có một thuật ngữ rất được ưa chuộng ấy là " Tầm nhìn". Từ các bộ ngành cho đến các tỉnh thành trong cả nước, nào là tầm nhìn đến năm 2020, 2030, 2050 cả đấy. Nhưng tầm nhìn xa xem ra dễ nói, còn tầm nhìn tỉ như vụ dây điện bùng nhùng rối như bối bòng bong ở khắp các thị tứ, thị trận thị xã, hay các thành phố lớn và Thủ Đô thì theo thiển nghĩ của tôi chỉ cẩn cái " Tầm nhìn ngăn ngắn thôi" cũng thực hiện được. Nên chăng nhà nước và các ban ngành đoàn thể bớt chi tiêu vàochuyện họp hành hội hè kỷ niệm dành tiền đó cùng người tiêu thụ điện chung lưng đấu cật "cất bối bòng bong mạng nhện xuống đường ngầm chắc là không khó lắm đâu. Rất nhiều người hay chê "nền văn minh xe máy" của Việt Nam, nhưng xin hỏi nếu không có hay nếu cấm tiệt xe máy thì chúng ta sẽ di chuyển bằng gì? Bằng tàu điện ngầm ư, chúng ta không có! Bằng xe bus ư, chúng ta không đáp ứng được và nó quá bất tiện! Bằng xe hơi ư, người dân đâu đủ tiền vì xe hơi ở ta đắt nhất thế giới mặc dù thu nhập vào hàng ...bét, và nếu mọi người đều có xe hơi thì giao thông còn kẹt gấp 10 lần bây giờ! Hay bằng xe đạp hay đi bộ? Hai "phương tiện" này để tập thể dục thì tốt nhưng không đáp ứng nhu cầu phát triển cuộc sống và nền kinh tế! Các "nhà quản lý", "nhà thông thái (văn minh)", "nhà quy hoạch", hay các "nhà giàu" có xe hơi đắt tiền ...hãy trả lời đi???
Những chuyện kể rì rầm Tôi không biết các em sẽ viết gì, cũng đã rời mái trường lâu quá để nhớ được cô giáo dạy mình nói về từ này như thế nào, nhưng cảm giác đầu tiên của tôi là từ "rì rầm" không phải là âm thanh lớn, chỉ trầm và chậm, liên tục và ám ảnh. Nó không phải là “oang oang trong tiếng đất” hay “vỡ òa trong tiếng đất”.Sáng hôm qua, trong lúc các thí sinh đang phân tích ý nghĩa của từ “rì rầm” ấy, tôi đọc trên báo bài viết về thân nhân của những chiến sĩ vừa tử nạn trong vụ rơi máy bay. Có câu chuyện của chị Vũ Thị Phượng, vợ đại úy Nguyễn Đào Hồng Tâm, người vừa hy sinh. Anh chị đang sống trong một căn phòng trọ 15 mét vuông ở quận Long Biên, Hà Nội. Chị làm giáo viên cấp hai, đồng lương của anh chị “không đủ lo cho hai đứa con nhỏ nay ốm mai đau”. Và đau lòng nhất là chị Phượng còn chưa được lập bàn thờ cho chồng vì chủ nhà trọ không cho phép.Tôi cũng đọc trên báo câu chuyện về thân nhân các liệt sĩ Gạc Ma. Có người cha vẫn hằng ngày nghe chiếc đài mà con trai ông để lại trước khi lên đường làm nhiệm vụ, từ 26 năm trước. Có người phụ nữ tự dựng mái nhà tranh nuôi hai đứa con nhỏ thành người. Có người mẹ đến bây giờ mới thanh thản nhắm mắt khi hài cốt đứa con đã về đất liền…Những câu chuyện ấy sẽ không bao giờ được kể ồn ào. Đấy là những chuyện “đêm đêm rì rầm trong tiếng đất”. Lịch sử của đất nước này đã luôn gắn với hàng triệu những câu chuyện “rì rầm” như thế. Rì rầm thôi, nhưng ám ảnh. Khi nó được kể ra từ “trong tiếng đất”, mỗi người còn đang sống phải cảm thấy có trách nhiệm hơn với những gì mình đang có.Nhưng rồi hai chữ “rì rầm” ấy cũng khiến tôi nhớ lại về những chuyện kể oang oang.Trong một tờ trình Ủy ban Thường vụ Quốc hội ngày 13/8/2012 có đoạn viết thế này: nhiều nơi, việc mời khách, đặc biệt là lãnh đạo Đảng, Nhà nước, tới dự lễ kỷ niệm, trao tặng và đón nhận danh hiệu vinh dự Nhà nước, huy động quá nhiều quần chúng, mời khách, mời lãnh đạo quá đông. Việc chiêu đãi, tặng quà, tặng hoa trong lễ kỷ niệm gây lãng phí, tốn kém, gây sự bất bình trong nhân dân. Ủy ban Văn hóa, giáo dục, thanh thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội cũng nêu ra: “Một số cơ quan trung ương và địa phương, đoàn thể tổ chức các ngày lễ kỷ niệm, ngày truyền thống, lễ đón nhận phần thưởng nhà nước có biểu hiện phô trương, hình thức, gây lãng phí về thời gian, tiền của. Thời gian tổ chức không chỉ vào năm tròn, năm chẵn, mà cả vào năm lẻ, tạo sự ganh đua thiếu lành mạnh”.À thì ra là có những chuyện cao cả mà được kể “rì rầm trong tiếng đất”, nhưng cũng có những lúc, người ta khua chiêng gõ trống để nói về quá khứ, về những kỷ niệm mà chẳng biết có bao nhiêu ý nghĩa. Đôi khi, cái lễ kỷ niệm của một doanh nghiệp Nhà nước cũng tiêu tốn đến bạc tỷ. Đôi khi, một vị lãnh đạo doanh nghiệp, đoàn thể, địa phương, muốn nói về “những buổi ngày xưa” của mình một cách thật là hào sảng, thật là phô trương. Và họ làm việc đó bằng ngân sách.Đến năm ngoái, Chính phủ đã phải ra một Nghị định quy định về tổ chức các ngày kỷ niệm. Nhưng đến nay chưa kiểm tra được là người ta đã thực hiện Nghị định này nghiêm ngặt đến đâu, nhất là với bệnh hình thức tràn lan trong xã hội.Cứ nghĩ đến hình ảnh chị Phượng không được lập bàn thờ cho chồng, rồi nghĩ đến một buổi lễ kỷ niệm rình rang nào đó từ tiền ngân sách, sự xót xa nhân lên gấp nhiều lần.“Những buổi ngày xưa” luôn cần được kể lại đêm đêm, nhưng luôn chỉ nên được kể lại rì rầm. Bởi vì sức mạnh của những câu chuyện quá khứ không nằm ở việc anh khua chiêng gõ trống thế nào, tô hồng nó ra sao, mà nằm ở ý nghĩa của bản thân câu chuyện ấy. Còn lại, có những chuyện nhạt nhẽo mà anh có cố kể ra thật khoa trương, nếu không có phong bì thì khách đến nghe họ cũng chẳng buồn vỗ tay.Tôi không biết, có bao nhiêu người đã cầm tấm bằng đại học thực sự hiểu được hai chữ “rì rầm” trong đề thi ngày hôm qua.Đức Hoàng Cảm ơn cháu Hoàng nhé, cháu thuộc thế hệ 8x mà có được những suy nghĩ như vậy là đáng mừng lắm. Nhưng cô vẫn băn khoăn liệu lớp trẻ có đọc những bài thế này không? Cám ơn những người có tâm như anh, đất nước này hưng thịnh hay ko là nhờ những tấm lòng như thế Cần đưa những bài viết như thế này lên trên trang nhất tất cả các mặt báo và truyền hình cả nước! Có một vài chữ những người làm công bộc cho dân cần thuộc nằm lòng và phải luôn thực hiện: "CẦN, KIỆM, LIÊM, CHÍNH, CHÍ CÔNG, VÔ TƯ" 5 chữ đầu dễ hiểu, chứ thứ 6 "VÔ TƯ" là "không tư lợi", đừng hiểu nhầm thành "không ưu tư" khi sử dụng tài sản nhà nước, tiền thuế của nhân dân. Hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của tác giả, bài viết rất có tâm . Tôi thích đọc các bài viết của Đức Hoàng, bàn về chuyện nhân tình thế thái với giọng văn nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc và tình cảm. Chuyện "rì rầm" tôi không bàn thêm, chỉ có ý kiến nhỏ về việc chủ nhà (cho thuê) không đồng ý cho chị Phượng lập bàn thờ chồng là không hợp tình và cũng không hợp cả lý. Người thuê sử dụng cho mục đích ở, việc ở kèm theo cả hương nhang đèn khói thờ cúng ngày rằm, mùng 1, lễ Tết và thậm chí thành kính tưởng nhớ người đã khuất miễn sao hợp với thuần phong mỹ tục là được. Cảm ơn bạn đã sâu sắc bài viết. Chúc bạn có nhiều người đọc bài này và ấn giùm nút Quan Tâm. Thân.. Hay! Cảm ơn những bài viết của Hoàng! Tôi không biết, có bao người cầm cân nẩy mực thực sự hiểu được hai chữ " rì rầm" trong đề thi ngày hôm qua. Rat hay, rat sau sac va y nghia. Nhung khong biet co den duoc "tai" cac vi thich dung tien cua dan de "khua chieng, go mo" mot cach vo cam Cảm ơn bạn. Rất hay và ý nghĩa Bài viết hay quá! Tôi bắt đầu khoái bạn Đức Hoàng về khả năng viết bài theo chữ đặt. Tác g iả viết rất có ý nghĩa. Tôi rất tâm đắc với bài viết của Đức Hoàng. Hay và thật ý nghĩa! Mỗi lần có bài của Đức Hoàng mình đều cảm nhận được trong đó có tình yêu quê hương, đất nước, thấy trong đó trách nhiệm của thế hệ trẻ và hơn hết bạn đã thức tĩnh nhưng trái tim Việt Nam yêu nước biết sống có trách nhiệm hơn với bản thân, gđ và xã hội. Cảm ơn tác giả Đức Hoàng!
Cá độ bóng đá Cô mất xe, mất nhà, mất việc, kinh khủng hơn là mất gia đình, chồng con, mất hết danh dự … chỉ vì cá độ bóng đá.Đến bây giờ tôi và bạn bè cùng lứa vẫn không hiểu sao một phụ nữ dịu dàng và đoan trang, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến như vậy lại có thể bẻ ngoặt tay lái của cỗ xe cuộc đời và lao thẳng xuống vực như vậy? Chúng tôi: gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí cả chồng cô ấy chưa từng lóe lên trong đầu cái suy nghĩ người phụ nữ ấy lại có thể có ham mê cá độ, dù ai cũng biết cô ấy mê bóng đá, có thể thức thâu đêm đón một trận C1 trái giờ, dù sáng mai đi công tác sớm. Ai cũng biết cô ấy từng buồn đến mất ngủ khi Nam Tư bị tước quyền dự chung kết Euro vì nội chiến. Và chồng cô ấy luôn mỉm cười độ lượng khi biết từ lâu, vợ đã âm thầm giấu một tấm ảnh Maldini tóc dài như cỗ bờm với nụ cười thiên thần trong tấm áo sọc của AC Milan đằng sau ảnh con trai trong ví của mìnhVì cô ấy giấu kín. Chẳng ai biết bạn tôi bắt đầu cá độ từ bao giờ, cũng như rất nhiều người trong chúng ta, chẳng ai hiểu nổi tại sao mỗi mùa C1, Euro và nhất là sau những đêm dài phấn khích và phờ phạc cùng World Cup, ngày hôm sau, có biết bao xe máy, điện thoại, Ipad… theo chân những tay cá độ khát nước ra những tiệm cầm đồ lừng lẫy ở Đặng Dung, Khâm Thiên… và hàng nghìn những hang ổ vô danh khác trong những con ngõ hun hút khắp chợ cùng quê? Và hết mỗi mùa bóng, có bao nhiêu sổ đỏ bị cầm cố, bao nhiêu biệt thự, nhà phố, căn hộ đột ngột được rao bán, bao nhiêu tổ ấm tan nát, bao nhiêu người tự tử trốn nợ, bao nhiêu rao vặt tìm người thân mất tích? Những bi kịch trông thấy nhỡn tiền, được phủ lên một tấm áo choàng đen tội lỗi: cá độ.Tôi không đủ kiến thức về kinh tế và pháp luật để nói về tác hại và các công cụ pháp lý để trừng phạt nạn cá độ. Tôi cũng không muốn kể thêm những nỗi bất hạnh cụ thể và gánh nặng xã hội do nó gây ra. Nhưng tôi vẫn muốn nêu ra những băn khoăn cụ thể của một công dân từng đam mê bóng đá trước những hệ lụy của niềm đam mê có vẻ như không thể chế ngự và định hướng này.Tại sao những người thực sự yêu thể thao, yêu bóng đá, xỏ giày ra sân chơi một môn thể thao nào đó mỗi ngày (giàu chơi golf, ít điều kiện chơi cầu lông, bóng bàn, chạy bộ…) lại hầu như không bị “chết” vì cá cược. Cá độ nếu có với họ chỉ là một chầu nhậu để cùng xem bóng đá cho thêm kịch tính, hoặc một thú vui thư giãn, thử khả năng phân tích và phán đoán. Còn những người “ra đê mà ở” sau mùa bóng thường hầu như không biết chơi môn thể thao nào, dồn hết cay cú ăn thua vào kết quả của một trận cầu xa lơ xa lắc, đánh cược đời mình vào may rủi của 22 đôi chân xa lạ trên sân cỏ cách Việt Nam đến hàng chục nghìn km?Tại sao ở rất nhiều nước phát triển, cá độ được thừa nhận như một nghề trong xã hội, nhà cái là một doanh nghiệp lớn thì tình trạng tán gia bại sản vì cá độ lại hiếm hoi hơn rất nhiều so với ở nước ta?Tại sao chúng ta biết mười mươi là tình trạng cá độ đang diễn ra từng ngày, từng giờ, không cần đến World Cup hay Euro hay V-League, chỉ cần một trận bóng hạng 2 ở một nước châu Âu xa xôi nào đó cũng đủ các yếu tố cần và đủ cho dân cá cược hàng nghề, và hàng trăm tỷ có thể đội nón chui vào các tài khoản xa lạ ở nước ngoài, mà vẫn bình thản nói về cá độ như chuyện của người khác, nước khác, như trong phim xã hội đen Hong Kong hay Mỹ? Và chỉ thực sự đau đớn xót xa khi cái hậu quả khủng khiếp ấy đổ ập xuống người thân, gia đình mình?Tại sao luật pháp không cho phép cá độ công khai vẫn nghiêm cấm mọi hình thức cờ bạc và chế tài rất nặng tay, nhưng trên trang nhất tất cả các tờ báo thể thao vẫn in rất nổi bật tỷ lệ cá cược mỗi trận, cụ thể từ Âu sang Á?Tôi không bào chữa cho lỗi lầm của bạn mình. Cá độ hiện tại vẫn là phạm pháp. Và trên hết, cô ấy có tội với gia đình, với con cái và với chính bản thân. Nhưng nhiều lúc, sau mỗi đêm nghe hàng xóm reo hò theo vũ điệu trái bóng, sáng ra đi một vòng qua phố phường ngái ngủ, nhìn những con bạc khát nước trước cửa tiệm cầm đồ tôi vẫn nghĩ: lẽ ra, đã có thể “quản trị” được những đam mê quá đà ấy, nếu như những chính sách mang tầm chiến lược của quốc gia nhìn nhận khác đi và thừa nhận “định mức khuây khỏa” trong mỗi con người. Và rất có thể người bạn bất hạnh của tôi đã dừng niềm đam mê bóng đá của mình chỉ ở mức vài chai bia với dăm món nhậu ngon lành mà cô ấy tự làm rất tuyệt vời, bên chồng con và những người bạn, cùng hò hét đến lạc giọng cho một trận cầu hay. Dừng nỗi đam mê, định mức khuây khỏa bên lằn ranh của sự tha hóa và sa đọa, thật không dễ dàng gì. Sức mạnh bên trong của mỗi con người hình như không đủ, cần năng lực quản trị của cả một xã hội.Thu Hà Con người ta ngộ lắm ! Cái gì cấm thì lao vào. Nếu VN không cấm cá độ bóng đá thì tốt quá. Tại sao xổ số thì được mà đặt cược bóng đá thì không? Cả 2 vấn đề đó bản chất hoàn toàn giống nhau mà. Bóng đá không phải là nguyên nhân mà máu cờ bạc của cô ấy mới chính là nguyên nhân đã làm cô ấy mất tất cả. Nếu cô ấy không cá độ bóng đá thì cô ấy cũng đề đóm để thỏa mãn đam mê cơ bạc của cô ấy mà thôi. Tôi đồng ý với bạn nên có hình thức cá độ công khai để hạn chế mức đặt cược tuy nhiên cái này chắc phải có thời gian. Một cái chết nữa của dân cờ bạc là vay nặng lãi cái này thì rất khó quản lý. Nói chung không nên tham gia cờ bạc dưới mọi hình thức vì đã tham gia thì khó dừng lại dc trừ khi hết tiền. Điều này phụ thuộc nhận thức của mỗi cá nhân về trách nhiệm đối với gia đình , xã hội và chính bản thân mình Hãy nhình nhận mọi việc ở nhiều góc cạnh khác nhau. Cá độ bản thân cũng là một việc giải trí nếu ta tham gia cách đúng mực, tôi đã tham gia cá độ ở Singapore nhưng cái cách họ làm rất văn minh, minh bạch làm cho người cá cược lẫn người xem trận đấu đều rất hào hứng. Số tiền cá cược không được vượt quá số lượng nhất định. Đọc hết bài này nước mắt em lăn dài khi nhớ về mẹ, một người mẹ đơn thân nuôi lớn 3 chị em, với bao nhiều vất vả, nhọc nhằn bởi cuộc sống nghèo khổ vùng nông thôn, không biết sau này, sẽ là bất hiếu với những lời mẹ dạy nếu sau này mình không thể làm một người chồng người cha tốt. cá độ chẳng có lỗi gì hết, quan trọng là mình biết điểm dừng của mình ớ đâu thôi Rất hay, tại sao không cho cá độ và cờ bạc hợp pháp để dễ quản lý và thu được thuế cho nhà nước cơ chứ. Vì có cấm cũng đâu có được, sự lén lút vụng trộm đương nhiên là gây sự tò mò và nguy hiểm hơn rồi. Thêm một điều nữa, không phải bóng đá mà cũng liên quan đến quản lý nhà nước: chưa tìm thị trường đầu ra ổn định, có lợi cho nông thủy hải sản để người dân được nhờ. Nào là sở, bộ nông nghiệp, công thương, đại sứ quán, tham tán thương mại...,rất nhiều biên chế như vậy !!! Rat hay, rat chinh xac, ca do la ban chat cua con nguoi, khong the cam chi han che o muc vua phai bang cach quan ly thong thoang hon. Co the noi ca do la qui luat cua xa hoi, ma da la qui luat thi chung ta co cam, co che tai gi thi no cung vung ton tai. Hay de cho no ton tai theo cai cach ma nhieu nuoc tren the gioi da lam. Cờ bạc là bác thằng bầnCửa nhà bán hết đưa chân vào cùm. Đánh chơi cho vui thua thì muốn gỡ cứ thế sẽ thành Kết cục đau buồn cho nhiều tay cá độ. Mình cũng từng cá độ và thua rất nhiều so với thu nhập của mình nhưng rất may mình đã kịp dừng lại. Mọi người cũng nên dừng lại nhé, không bao giờ thắng được nhà cái đâu Viec ca do khong co su ngan chan ro rang, cu the thi ca do van cu dien ra len lut ngay cang tinh vi. Tien cu chay ve cac nha cai nuoc ngoai, dan ngheo cu ngheo vi bi du do. Ca do hien nay phan lon la hanh vi vi pham phap luat. Cach tot nhat la nang cao nhan thuc, xu ly nghiem minh Tôi chẳng rượu bia, cá độ mà vợ tôi còn bỏ đi. Giờ một mình nuôi 2 con đây. Phụ nữ cũng nhiều kiểu... Phụ nữ một khi đã mê cờ bạc thì còn máu hơn đàn ông . Tôi cũng có người bạn giống bạn của chị . Hy vọng bạn của chị đã tỉnh ngộ và quay trở lại được với cuộc sống bình thường . Cá độ bóng đá bây giờ đã trở thành một bộ môn đỏ đen phổ biến nhất trong xã hội . Nó như một thứ ma túy kinh khủng làm ai cũng có thể trở thành con nghiện . Haizzz Tham nhũng còn nặng nề hơn nhiều, cá độ là chuyện quá nhỏ mà đất nước nào cũng đã trải qua! Bài viết rất HAY!
Nếu không có ngày mai Lớp học của Liu có 40 học sinh mới 9 tuổi. Anh đến và viết lên bảng chữ MH17. Không nhiều đứa biết chuyện gì đã xảy ra. Anh kể cho chúng rằng đó là một chiếc máy bay đã bị rơi ở miền Đông Ukraine và đã có gần 300 người chết. Anh hỏi chúng nghĩ thế nào. Một em đứng lên và nói rằng mình cảm thấy buồn vì có những người đã mất đi người thân của mình. Bọn trẻ cũng hiểu rằng chuyện tương tự hoàn toàn có thể đã diễn ra với một chiếc máy bay Singapore.Anh hỏi có bao nhiêu bạn quan tâm nếu đó là một chiếc máy bay Singapore? Tất cả các cánh tay giơ lên. “Tôi bảo chúng hãy tưởng tượng rằng trên chiếc máy bay đó có một người bạn cùng lớp. Nếu như điều cuối cùng mà các bạn làm hoặc nói với bạn đó là lời trêu chọc hoặc bắt nạt thì sao? Các em sẽ cảm thấy gì?”. Thày Liu bảo các em quay sang vỗ vai bạn bên cạnh và nói rằng mình yêu bạn. Cả lớp làm theo và những tràng cười xuất hiện. “Một em còn chạy sang lớp khác để ôm bạn của mình” – Liu kể.Thoạt trông thì việc nói với trẻ con về cái chết có vẻ lẩm cẩm, nhưng đó là một suy nghĩ không bao giờ thừa. Cho đến đêm qua, thì câu chuyện của thày Liu đã thu được 23 nghìn lượt thích và hơn 8 nghìn lượt chia sẻ.Báo Telegraph, Anh hôm qua có bài viết: “Chuyến bay MH17 và sự hỗn loạn của thế giới mới”. Sẽ rất mất thời gian để giải thích khái niệm “sự hỗn loạn của thế giới mới” từ cái nhìn của những nhà kinh tế học và xã hội học, để hiểu được sự tranh chấp giữa các siêu cường và hệ lụy – mà thảm kịch MH17 là một trong số đó.Trong sự hỗn loạn này, khi “lần đầu tiên sau bảy thập kỷ, thế giới không có vai trò của người dẫn dắt” (báo Foreign Policy, tháng 5/2012), khi các siêu cường vẫn đang mải mê phân chia hành tinh, mỗi con người trong chúng ta đều đối mặt với sự thiếu ổn định ở mức cao hơn trước. Hãy cứ tưởng tượng rằng một chính sách trả đũa kinh tế của Mỹ có thể khiến một doanh nghiệp Trung Quốc đóng cửa nhà máy ở Bình Dương. Bỗng nhiên có hàng nghìn thanh niên mất việc, đói khát, tuyệt vọng, không thể về quê mà tìm cách trụ lại trên đường phố TP HCM bằng nhiều cách, kể cả những cách như tôi đã đọc trên các trang báo pháp luật. Rất buồn lòng.Một quả tên lửa bắn đi từ xung đột của các nhóm lợi ích không nhất thiết phải là một quả tên lửa theo nghĩa đen và nạn nhân không nhất thiết phải đang bay qua vùng chiến sự.Thật ra, đó chỉ là những phân tích để cảm nhận rõ thêm sự thiếu ổn định của thế giới. Chứ không cần đến sự mất trật tự này, thì bản thân cuộc sống đã khó lường rồi. Nếu có điều gì chúng ta học được từ thảm kịch của MH17, khi hàng trăm người bỗng nhiên đi vào hư vô mà không phải bởi “nghiệp” của họ, thì đó không phải tranh chấp Nga - phương Tây, không phải là bản chất của Euromaidan hay vấn đề ngoại giao nào, mà đó là sự vô định của kiếp người.Không phải ngẫu nhiên mà bài học quá đỗi đơn giản của thày giáo Matthew Zachary Liu lại được yêu thích như thế. Không biết lần cuối cùng chúng ta vỗ vai một người bạn, lần cuối chúng ta ôm con là khi nào. Không biết ngày mai chúng ta có còn cơ hội làm việc đó hay không. Không biết, hôm nay chúng ta đã yêu thương đủ nhiều để ngày mai ra đi cũng không phải hối tiếc hay chưa?Đức Hoàng Bài viết rất hay, vì vậy "nếu không có ngày mai" thì ngày hôm nay hãy sống như ngày cuối cùng được sống! Anh nói quá đúng. Cuộc sống vốn vô thường, hãy sống chân thành với nhau, hay xem hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình. Đời quá ngắn thương nhau còn chưa đủ, bận lòng chi những thù hận vu vơ... Cảm ơn anh đã có bài viết rất giản dị và chân thật. Đời người quá là vô thường nhưng không phải ai cũng nhận biết được. còn mải mê ganh đua mải mê ghen ghét. Nha bao Duc Hoang viet hay qua Đức Hoàng là một nhà báo mà tôi rất thích! Anh còn trẻ nhưng viết rất chắc tay bởi anh sở hữu tầm nhìn đủ sâu và rộng! Về bài viết ở trên chỉ xin đừng bàn đến "nghiệp" của những con người xấu số kia và của cả chính chúng ta - bởi vấn đề này quá rộng với hầu hết chúng ta! Dù sao cũng rất cám ơn thông điệp tuyệt vời từ anh! Yêu Hoàng! Ôm cái nhá. Cam on anh Duc Hoang!Chung ta hay song voi hien tai, tran trong tung giay phut hien tai cua ban than va nhung nguoi xung quanh, dac biet nhung nguoi yeu thuong ta nhat. Hay song bang tat ca dam me, niem tin va hy vong vao mot cuoc doi tot dep hon, the gioi tot dep hon, nhu the hom nay la ngay cuoi cung cua ban! Hay... đây là bài viết hay nhất tôi đọc trong ngày. Bài viết nào của Đức Hoàng cũng khiến mình phải suy nghĩ nhiều! Hâm mộ sự sâu sắc của bạn quá! Cuộc sống mong manh, hãy sống tốt với nhau khi còn có thể. Gửi tới lời chia buồn tới toàn thể các gia đình, một năm quá nhiều điều mất mát. cảm ơn anh Đức Hoàng The gioi von di van hanh boi quyen luc cua nuoc lon tu xua toi nay van khong thay doi, chi khi nao trai dat nay ko con co hoi ton tai thi moi het nghich canh. một nhà giáo lớn, quốc gia này văn minh và kỷ cương vì có những nhà giáo như vậy. Nhà giáo VN cần nhìn lại chính mình, từ bộ trưởng cho tới từng giáo viên Mình thích cách suy nghĩ của anh. Hay và Sâu sắc cám ơn, bài viết quá hay, cám ơn
Lãnh cảm truyền thông Cho đến một thời điểm nào đó lòng trắc ẩn của họ sẽ không còn, kiểu như nàng Mị trong chuyện Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài, sống trong cái khổ quen rồi thì cũng không biết thế nào là khổ nữa.Hiện tượng này dễ thấy ở mọi ngóc ngách cuộc sống: từ quyên góp tiền ủng hộ lũ lụt cho đến giúp người bị nạn trên đường. Người ta có thể hành động rất hào hiệp trong lần đầu tiên, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba và mọi việc vẫn như cũ, lòng tốt ban đầu sẽ khó được giữ nguyên.Compassion fatigue trở nên phổ biến hơn với truyền thông. Nó đi kèm với thời đại công chúng bị ngập lụt bởi thông tin: độc giả đón nhận các vấn đề xã hội qua báo chí quá nhiều sẽ trở nên lãnh cảm với nó. Người ta có thể rất bất bình với tin tức đầu tiên từ các vụ hiếp dâm ở Ấn Độ, nhưng qua nhiều lần, cảm xúc đó sẽ biến mất và thay vào bởi suy nghĩ ‘lại Ấn Độ’.Đó là mặt trái của tuyên truyền: sự tiếp cận quá mức sẽ khiến công chúng trở nên lãnh cảm.Ví dụ gần đây nhất có lẽ là câu chuyện căng thẳng trên biển Đông giữa Việt Nam và Trung Quốc. Sau khi thông tin về sự việc được khởi phát ở truyền thông trong nước, nhà nhà nói về giàn khoan, người người nói về giàn khoan.Nhưng sau gần hai tháng trôi qua và không có nhiều biến chuyển, có cảm giác là chúng ta đã dần thích nghi với chuyện này. Vài ba hôm lại có chuyện tàu Trung Quốc đâm tàu Việt Nam trên biển, lại hết sức quan ngại, nhưng cuối cùng vẫn không có đột phá nào diễn ra.Chúng ta lại trở về với giá xăng, với an toàn thực phẩm, mùa hè nóng, và mảnh yếm đầm sen.Trong nước còn như vậy, nói gì đến ‘công chúng quốc tế’ mà chúng ta muốn dựa vào để thực thi công lý với Trung Quốc? Có thể thấy các bài báo về tranh chấp vùng biển nơi Trung Quốc hạ đặt giàn khoan đang giảm dần đều trên các tờ báo lớn quốc tế, bị che phủ bởi các sự kiện khác.Compassion fatigue đưa ra một bài học rất đáng giá: không có sự hưng phấn, mối quan tâm nào tồn tại mãi mãi. Rồi sẽ đến lượt nó sẽ phải rời sân khấu, nhường vị trí cho các sự kiện khác. Diễn giải theo góc nhìn kinh tế học, đó là lợi ích cận biên giảm dần: ăn mãi một món dù có ngon đến đâu cũng sẽ thấy ngán.Vì vậy, không tận dụng được đỉnh cao ‘hưng phấn’ để làm một điều gì đó, compassion fatigue sẽ tầm thường hóa mọi chuyện và rồi chính chúng ta sẽ chấp nhận ‘thực trạng’ (status quo) mới được tạo ra. Điều đáng ngại nhất không phải là hoàn cảnh khó khăn đến mức nào mà là mất đi tinh thần và tâm lý chiến đấu.Xem phim Hunger Games, điều làm tôi nhớ nhất là câu nói của vị độc tài, đại loại là vũ khí mạnh nhất của sự phản kháng là niềm hy vọng. Một khi hy vọng không còn, việc thống trị trở nên quá dễ dàng. Đến khi sự thờ ơ ngự trị, đừng mong có gì thay đổi.Nguyễn Khắc Giang Bạn viết đúng quá. Cám ơn bạn. Tôi rất yêu nước và bức xúc trước việc TQ đem giàn khoan vào phần lãnh thổ của VN. nhưng chờ mãi chả thấy có hành động gì nên chẳng muốn đọc những tin tức liên quan nữa, vì không đọc cũng biết là mọi sự vẫn thế, TQ thì ngày càng ngang ngược nhưng mình thì vẫn "kiên trì thuyết phục, kêu gọi cộng đồng QT lên tiếng" Tôi cho là bài viết này hay nhất đáng đọc nhất trong các bài viết đăng trên báo. Thật đáng sợ khi người ta sẽ "lãnh cảm" với thực tế hiện nay ở biển Đông khi chúng ta mãi vẫn không có một động thái nào khác để thế giới quan tâm hơn. Quá hay. Tôi nói thật là cũng bị giật mình vì bài báo này. Khhi đất nước bị xâm lăng ai cũng hừng hực khí thế sát cánh kè vai.. nhưng kiểu truyền thông mãi mà chẳng thấy chính sách có gì thay đổi rồi thì khí thế ấy cũng lắng xuống. MH370 không tìm thấy cũng không sao vì là vấn đề lịch sử mãi đi vào lòng biển sâu?...   Chả hiểu nổi. Thôi thì đành yêu nước bằng cách kiếm tiền nhiều lo cho con cái được ăn uống đầy đủ vây. hic " Một khi hy vọng không còn, việc thống trị trở nên quá dễ dàng. Đến khi sự thờ ơ ngự trị, đừng mong có gì thay đổi."Cảm ơn tác giả. Việt Nam cần mạnh mẽ và quyết liệt hơn trong vấn đề Biển Đông. Chính xác và rất đúng tâm trạng của mọi người, người dân đang miễn nhiễm với những thông tin về Biển Đông rồi, cái mà người dân đang chờ là quyết định có kiện TQ hay không? Dưới con mắt độc giả như tôi thì "NÓI MÃI NÓ NHÀM". Noi nhieu ma khong hanh dong se la lieu thuoc phan tac dung. Hay tuyệt. Đọc và ngấm. Mọi khía cạnh của cuộc sống con người đều có compassion fatigue. Cần phải có hành động gì đó hiệu quả để TQ cút khỏi lãnh thổ VN. Chúng ta và dư luận của chúng ta đã nhàm với các tin tức về Biển Đông, dư luận trong nước đã giảm nóng, dư luận quốc tế dần lãng quên. Buồn Một bài viết rất sâu sắc và thâm thúy. Tác giả N.K.G. đã ẩn sâu trong bài viết này rất nhiều thông điệp và bài học. Rất mong có dịp được diện kiến để nói chuyện. Nói mãi mà ko làm, đau cả đầu, phản ứng tự nhiên là ko nghe nữa, để bảo vệ cái đầu mình, thay vì... Tôi rất tâm đắc bài viết này vì đó cũng là tâm trạng và suy nghĩ của tôi/ Cảm ơn tác giả đã cho tôi được gửi gấm lòng mình. Tôi mong muốn bài viết được người có trách nhiệm xem qua và suy ngẫm. Đoạn kết là một triết lý thâm thuý ! Lời cảnh báo giá trị, từ chối cơ hội trời ban cho tất yếu sẽ bi trừng phạt. Quá chuẩn xác!
Bệnh nể sợ người nước ngoài Vị chủ tịch Hội đồng quản trị phân trần rằng, công ty đã mời một chuyên gia nước ngoài về làm tổng giám đốc với một mức lương hậu hĩnh, lại cấp thêm cho ông ta một biệt thự và một chiếc xe hơi mới. Sau hơn một năm trời công ty vẫn còn ì ạch và vị tổng giám đốc này đổ lỗi cho Hội đồng quản trị đã không đồng ý cho ông ta thuê thêm một người nước ngoài nữa để phụ trách mảng tiếp thị và bán hàng vì ngại quá tốn kém. Hai bên ì xèo và cứ thế mà bộ phận bán hàng rơi rụng dần từ mười người xuống còn một.“Theo ý ông thì chúng tôi phải làm gì bây giờ?”, vị chủ tịch hỏi tôi với nét mặt đau khổ. Từng góp ý kiến cho nhiều doanh nghiệp với những bài phân tích chi tiết nhưng có lẽ chưa bao giờ “toa thuốc” của tôi lại ngắn như lần này vì vỏn vẹn chỉ có ba chữ: “Đuổi ổng đi!”, tôi đáp. Vị chủ tịch trố mắt nhìn tôi: “Ủa, nhưng ổng là người nước ngoài mà?” Ừ thì “ổng” là “người nước ngoài” nhưng mình là chủ thì tại sao lại sợ?Làm việc và tiếp xúc với bạn bè trong nước dạo ấy, tôi có cảm tưởng dường như có một cái “vòng tròn vô hình” mà mình tự vạch ra rồi cứ đứng ì trong đó và không dám bước ra. Giới hạn vô hình ấy dường như là cái tính cứ nể sợ những gì thuộc về “nước ngoài”: Hễ người nước ngoài là phải giỏi hơn người mình, kỹ sư nước ngoài là phải giỏi hơn kỹ sư Bách Khoa, hàng ngoại luôn tốt hơn hàng nội…Việc “nể sợ” người nước ngoài có thể thấy được dưới nhiều hình thức. Chẳng cần nói đâu xa, mỗi lần thấy ông tây trắng nào nói được tiếng Việt là mình lấy làm ngạc nhiên và nếu ổng hát được tiếng Việt thì mọi người đều phục lăn. Thế nhưng có biết bao nhiêu người Việt mình nói được ngoại ngữ rất lưu loát, hoặc hát được những bài nhạc ngoại líu lo như chim hót mà có mấy ông tây bà đầm nào thán phục mình đâu? Khi mang nhân viên nước ngoài cùng về nước công tác vào lúc ấy, nhiều bạn của tôi cũng thường phàn nàn là đi đến đâu thì người mình cũng xun xoe săn đón mấy người da trắng mà quên hẳn rằng chính cái ông da vàng mũi tẹt này mới là sếp của mấy ông tây kia. Ta có thể suy diễn ra rằng thái độ cả nể đối tác nước ngoài ấy cứ thế mà tiếp tục trên bàn họp khi hai bên thương thuyết làm ăn để rồi đưa đến những dự án thiệt thòi về phía chủ nhà. Một điều nữa mà ít ai lưu ý là khi một tập đoàn lớn chọn người để đưa đi làm việc ở nước ngoài thì các “chiến tướng” thường được bổ nhiệm đến những thị trường lớn và quan trọng nhất như Mỹ, Âu châu. Thành phần kha khá thì sẽ được chọn đi những thị trường trung bình, và cuối cùng thì chỉ còn mấy xứ đang phát triển là dành cho những nhân viên cấp ba mà có lắm kẻ không đủ tài cán, phong cách và kinh nghiệm quản lý. Phải chăng vì thế mà đã có những vụ sếp nước ngoài hành hạ, đối xử tàn bạo với công nhân ta chăng?Có một câu nói rất hay là “Nếu bạn nằm xuống như một tấm thảm thì người ta sẽ đạp lên bạn mà đi!”. Cứ tỏ ra “lép vế” thì cam đoan rằng thế nào người ta cũng sẽ lấn lướt mình. Không có lý do gì khiến chúng ta phải quá nhún nhường khi tiếp xúc với người nước ngoài mà nên xem họ không khác những người bạn trong nước và hãy đối xử với họ một cách lịch sự và thân thiện nhưng không quỵ lụy ai cả.Từ ngày đất nước vươn mình ra cộng đồng thế giới và với kinh nghiệm thâu thập được khi sánh vai với các doanh nhân nước ngoài, có thể nói rằng doanh nhân chúng ta ngày nay đã tỏ ra tự tin, có bản lĩnh hơn nhiều và cái giới hạn vô hình ấy cũng đã nhạt mờ. Những ngày xa xưa ấy dường như đã qua rồi ở các tỉnh, thành phố lớn. Thế nhưng tại những vùng xa xôi, nơi mà các cấp lãnh đạo có thẩm quyền quyết định chưa có nhiều kinh nghiệm như các vị đồng nghiệp ở các tỉnh, thành phố lớn thì phải chăng căn bệnh ấy vẫn còn tồn tại? Có lẽ đó là một phần lý do tại sao vẫn thấy những quyết định hợp tác đầu tư với nước ngoài với điều kiện bất lợi cho phía chủ nhà còn xuất hiện ở những vùng xa xôi chăng?Võ Tá Hân cái tâm lý sợ nước ngoài thể hiện cái tâm lý của nước yếu, nước nghèo, nước trình độ công nghệ thấp, thì hãy nhìn kỹ tất cả những gì chúng ta đang xài cái gì tốt là của nước ngoài, còn cái gì trung bình hay tệ là của Việt Nam, từ cái quần áo đến giày dép đến xe đến điện thoại đến máy tính đến ti vi tủ lạnh máy giặt đến cái nồi cái bếp, đến cả cây súng tàu chiến vũ khí máy bay cái gì cũng là nước ngoài, ta chẳng thấy chữ nào ghi " làm tại Việt Nam", thế thì sợ nước ngoài là đúng rồi vì họ sản xuất ra những thứ đó để ta xài không có họ thì ta chỉ có con trâu và cái đèn dầu. Đó là tâm lý của những người trình độ khoa học thấp, trình độ trách nhiệm thấp, trình độ tự lực thấp, trình độ kinh tế thấp, trình độ bè phái tham nhũng cao, trình độ lương lẹo cao, kiếm tiền bằng con đường lương lẹo nhậu nhẹt không bằng sức mạnh của trí tuệ của lòng nhiệt huyết của đam mê, nó nằm trong chính mỗi con người Việt Nam đó gọi là bản chất. Mà cái gì là bản chất để giải quyết rất khó nếu cả xã hội không hiểu. Có lần tôi gặp một người kiếm nhiều tiền bằng con đường móc ngoặc kiếm công trình làm giàu từ sự đút lót nhiều cửa bằng con đường lương lẹo, tôi công nhận ông ta giàu thiệt, tôi hiểu và rất ghét con đường ông ta đang đi nhưng khi tôi đem điều đó nói với 10 người Việt Nam thì đến 9 người cho là tôi khùng còn bảo xã hội này ai cũng vậy mình không lương lẹo thì có mà chết đói và 1 người chỉ im lặng ngồi nghe. Tôi đem việc này nói với cha tôi và ngạc nhiên thay ông phán một câu đó là chuyện thiên hạ chuyện của nhà nước không cần phải lo, và sau khi thực nghiệm như vậy tôi kết luận với tầm nhìn kiểu nông dân của Việt Nam mà không sớm thức tỉnh từ bây giờ thì xin thưa trăm năm nữa ta vẫn như vậy, vẫn sẽ sợ nước ngoài. Muốn thay đổi được thì trước hết những người đứng đầu phải làm gương sáng, khi ngành hay lĩnh vực họ quản lý quá nhiều sai phạm họ phải nhìn nhận khuyết điểm của mình và từ chức để những người khác có tinh thần trách nhiệm cao hơn thay thế, phải trong sạch bộ máy tuyển dụng nhà nước trong sạch thông tin các dự án kinh tế dù là nhỏ nhất, có cơ chế ràng buộc mạnh, thực tế là có cách để đất nước cải tạo nhưng nói ra chỉ sợ đa số người Việt lại bảo lo chuyện ở đâu, thôi thì cứ tự người Việt sẽ tự nhìn mình mà sửa đổi, nếu không sửa được thì hãy chấp nhận nó là bản chất và chấp nhận kết quả như vậy giống như gần 30 năm cải cách vẫn phụ thuộc nhiều vào nước ngoài, Việt Nam ta chả có một tiếng nói mạnh mẽ nào mà chỉ tự an ủi, ru ngủ mình bằng một vài lời khen tặng. Bác viết hay quá. Rất đúng, hồi xưa khi mới ra trường, mình đi làm cho công ty nước ngoài đầu tiên, mấy vị nước ngoài luôn được đối xử như ở đẳng cấp khác dù có mấy người làm việc chẳng ra gì. Sau này chuyển qua công ty khác, may quá công ty này lại đề cao việc đối xử bình đẳng, dần dần mình mới lấy lại được tự tin. Thật sự cảm ơn công ty sau này của mình. Đúng là do dân Việt quá tự ti, hồi tôi đi làm tại 1 tập đoàn P. ý kiến của người Việt không được coi trọng (dù rằng tôi đã có 20 năm kinh nghiệm) mà chỉ nghe lời 1 thằng China mới ra trường hậu quả là : nguyên hệ thống hơi bị mục do không xã cặn ở các bồn hồi (hotwell), các bẫy hơi (steam trap)... do tay China này cho rằng xả cặn sẽ hao nước....rút cục cũng phải nhờ người Việt xử lý các hư hỏng, tai hại do nghe lời xúi bậy. Có thời tôi làm ở Bảo Việt, công ty có thuê rất nhiều chuyên gia nước ngoài triển khai một phần mềm quản lý mới. Khi làm việc họ không biết tiếng Việt nên những người làm việc với họ phải biết tiếng Anh. Tôi rất tâm đắc một anh Phó tổng tuyên bố "mình muốn làm cho công ty nước ngoài phải giỏi tiếng Anh, vậy họ muốn làm thuê cho mình thì tự họ phải học giỏi tiếng Việt". Mình hiện đang làm ở 1 công ty của người nước ngoài, ở đây bọn mình làm việc bình đẳng, làm song song giữa người Việt Nam và nước ngoài, về quan điểm của mình thì đúng là người nước ngoài đặc biệt là các nước Âu Mỹ, họ làm việc giỏi hơn người Việt Nam thật, nhưng mà những người Âu Mỹ, hay các nước khác đang làm việc ở Việt Nam thì chưa chắc họ đã giỏi hơn. Tôi hiện đang làm việc ở 1 cty phần mềm của Mỹ và trước đó thì cũng làm việc 1 số nước như Nhật Bản hay Úc ... khi người Việt Nam quản lý 1 công ty rất khó để cty đó có thể trở nên chuyên nghiệp đc vì tôi thấy phần lớn họ sẽ thuê những cấp dưới mà họ quen biết , rồi cấp dưới họ lại thuê những người cấp dưới nữa , vì thế mà rất khó để làm việc trong môi trường chuyên nghiệp dẩn đến cty cũng khó phat triển lớn manh vươn ra các nước khác được Chính xác. Ở các nước phương tây, khi sử dụng 1 dịch vụ thì gần như mọi người bình đẳng như nhau. Ở TQ, khi sử dụng 1 dịch vụ nếu bạn nói được tiếng Quảng bạn sẽ được ưu tiên. Còn ở VN, khi sử dụng 1 dịch vụ, người nước ngoài lại được ưu tiên. Nói đâu cho xa, ngay tại bệnh viện ĐH Y dược TP HCM cũng có tấm bảng to với dòng chữ ưu tiên cho người nước ngoài. Tôi cũng chả hiểu tại sao? Bác viết đúng đấy ạ, tuy nhiên cháu cũng nêu lý do tại sao Việt Nam sợ người nước ngoài, không phải vì vốn kiến thức ít, không phải vì tiếng Anh tồi mà là điều ít ai tự nhận biết khi tại sao mình giỏi mà vẫn ngại nước ngoài đó là thiếu KỸ NĂNG MỀM khi làm việc. Cách giải quyết việc của nước ngoài là đàm phán cân não thử độ bền, trí tuệ, còn của Việt Nam xem đàm phán là sự gây chiến, hơn thua và có khuynh hướng né xung đột dẫn đến dễ thỏa hiệp. Khi thỏa hiệp vội vã nghĩa là chấp nhận thiêt thòi về phần mình tạo tiền lệ về tâm lý dù thỏa hiệp nhưng vẫn ghét/sợ (cháu nghĩ là cả 2 dạng tâm lý). Cách tốt nhất để giải tỏa tâm lý này là hãy cho rằng, những nhà bác học, những nhà khoa học, những nhà tỉ phú...nói chung là những người nổi tiếng vẫn phạm nhiều sai lầm và luôn có cái tốt hơn cái họ có, luôn có cái đúng hơn hay đúng theo hướng khác so với những gì bạn nghe họ nói, nghĩa là trong mọi tình huống đều luôn có cái để tư duy và phản biện, bạn có thể xem họ cao hơn mình, giỏi hơn mình nhưng thừa nhận sau thực tế tiếp xúc, sau khi đặt mình ngang ngửa vị trí. Khi biết họ cao hơn mình thì họ cũng đâu là gì, làm gì có giới hạn tuyệt đối, biết để học hỏi đạt được và dạt cao hơn họ. Tôi thấy người nước ngoài nhiều thứ họ không biết lắm nhưng họ có tính muốn biết tường tận và biết đến nơi đến chốn nên khi biết rồi là biết hơn nhiều. Vì vậy hành động quyết liệt và đối phó theo tư duy logic theo từng tình huống đặc thù là cái thiếu ở nhiều người chúng ta. Rất tâm đắc "với người nước ngoài mà nên xem họ không khác những người bạn trong nước và hãy đối xử với họ một cách lịch sự và thân thiện nhưng không quỵ lụy ai cả". Nhưng khổ nổi dễ mấy ai làm được như thế. Đa phần đều khúm núm và nhún nhường với người ngoài. Hễ người nước ngoài ra vô cơ quan, bảo vệ ko cần yêu cầu, xét hỏi gì hết. Người Việt được trả lương cao, người nước ngoài yêu cầu điều chi là răm rắp làm theo ko cần. Vào quán là người nước ngoài được săn đón mặc dù mua sắm ăn uống có khi ko = người Việt. Tôi đã từng làm việc ở một tập đoàn lớn kinh doanh thực phẩm. Nếu như bà chủ doanh nghiệp đó cũng biết trân trọng người Việt thì hàng chục triệu usd đã không dần dần biến mất. Các bạn trẻ cũng nên đọc và phấn đấu.... Thì cũng giống như bệnh học trường công giỏi hơn trường tư, kỹ sư bách khoa giỏi hơn kỹ sư trường khác, trường chuyên giỏi hơn trường thường thôi mà. Có một số thứ mà người nước ngoài đa phần hơn người Việt là ở tác phong làm việc hiện đại, cấp tiến và cởi mở đi kèm với tư duy thực tế và giỏi thực hành (do nền giáo dục họ tiên tiến hơn ta nhiều). Với những lý do như vậy nên định kiến Tây > Ta vẫn đúng ở một chừng mực nào đó. Nhiều người Việt Nam còn giỏi hơn người Tây, người Mỹ Bác Võ Ta Hân viết quá đúng, nói chung tại người Việt mình mà thôi, khi xuống máy bay của Vietjet hay Jestar tôi vẫn gặp tình huống người nước ngoài thì nhận được câu chào và hẹn gặp lại, còn người Việt thì các tiếp viên nghiêm mặt và không thèm chào một câu, cho dù ngành có quy định phải chào khách hàng. Vào các công ty cũng vậy, bảo vệ chỉ đứng nghiêm chào người nước ngoài mà không cần biết người đó như thế nào. Còn người Việt ư, chắc chắn sẽ bị hỏi đủ điều dù đến đo bàng phương tiện gì, ăn mặc ra sao. Hãy trách nền giáo dục, cách giáo dục con người các bạn ơi! Cái gốc rễ nằm ở đó. Sự tự ti đó do nhiều lý do nhưng cái lý do lớn nhất vẫn là một phần của "sản phẩm của nền giáo dục". Cái gì đang xảy ra thì nghĩ là nó có nguyên nhân hợp lý. Nếu đất nước mà giàu mạnh được, kinh tế, văn hóa, KHKT phát triển thì có ai cảm thấy thấp hèn trước người nước ngoài hay không? Do dân mình cả thôi. Tâm lý sính ngoại ăn sâu tiềm thức người dân.
Thứ trưởng nào đi xe ôm Đó là Trần Quốc Thuận, nguyên Phó chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội. Ông đã chấp nhận cái mức phụ cấp mà ông được hưởng 4,5 triệu đồng mỗi tháng, chỉ bằng non nửa kinh phí mà lẽ ra cơ quan buộc phải chi trả (lương lái xe, xăng dầu), chứ chưa tính khoản tiền Nhà nước mua sắm xe và sửa chữa xe công. Song, hình như cái chính sách này cũng chỉ có mình ông đăng ký, chẳng một ai mặn mà. Phải chăng với cấp hàm như ông, nay lại ngày ngày tới công sở trên một chiếc xe ôm thì xem ra có vẻ thấy "mất thế".Đến nay, sau 8 năm, tôi cũng không thấy ai đăng ký thực hiện theo hướng đề xuất này và được báo chí cổ súy, cho dù cái khoản mà Nhà nước thanh toán cho ông mỗi tháng cũng non nửa mức lương của một thứ trưởng hồi đó. Liệu có phải cái mức phụ cấp khoán xe công kia, dù gần bằng nửa lương của một lãnh đạo cao cấp vẫn chưa đủ "hấp dẫn" các quan chức?Thực ra, khi ông Trần Quốc Thuận đăng ký thực hiện, nó vẫn chỉ là giai đoạn thí điểm. Phải tới tháng 5/2007, Thủ tướng mới ban hành quyết định cho phép các chức danh tương đương thứ trưởng trở xuống (ở cấp tỉnh là từ phó chủ tịch HĐND và UBND trở xuống) được khoán xe công. Sau đó, tháng 9/2007, Bộ Tài chính ban hành thông tư quy định cơ chế và cách tính chi phí khi thực hiện khoán xe công. Như vậy, việc khoán xe công mới thành chính sách.Từ câu chuyện có thực này, chúng ta có thể cảm nhận một điều, có lẽ đồng lương của người làm quan chức Nhà nước chẳng phải là mối bận tâm của họ? Nếu không, chắc rằng đã có rất nhiều cán bộ đăng ký thực hiện. Nói như ông Thuận hồi đó thì ông đi xe ôm và taxi đi làm, mỗi tháng ông chi cũng chỉ hết có một phần ba số tiền Nhà nước trả cho ông.Trong một lần trả lời trên báo ở thời điểm đó, Bộ trưởng Tài chính Vũ Văn Ninh (nay là Phó thủ tướng) tuyên bố, nếu thực hiện khoán xe công thì sẽ tiết kiệm cho Nhà nước khoảng một nghìn tỷ đồng mỗi năm. Nếu tính từ cái mốc 2007 đến nay đã là bảy năm. Bảy năm cũng có nghĩa là chúng ta đã tiết kiệm được 7 nghìn tỷ đồng theo cách tính đơn giản không có chuyện tăng thêm xe công, lương và xăng cũng không đổi. Một con số không nhỏ!Tuy nhiên, sau ông Thuận, cơ quan chức năng hầu như không nhận được sự hưởng ứng của một cán bộ, lãnh đạo nào khác. Thậm chí, như lời ông kể, ông  còn được đề nghị cấp cho một chiếc ôtô mới hơn để không đi xe ngoài nữa.Nguyên nhân chính đẫn tới thất bại này có lẽ là do chính sách mà Nhà nước đưa ra là để ai chọn thì tự nguyện đăng ký chứ cũng không bắt buộc. Chính vì thế, ngay đến cơ quan đề xuất là Bộ Tài chính cũng không thấy ai nói là có lãnh đạo đăng ký.Gần đây, Cục Quản lý Công sản (Bộ Tài chính) đang tính toán để đưa ra chính sách bắt buộc khoán xe công. Nếu như đối tượng sẽ thực hiện khoán xe là 26.000 xe công thì trong thời gian tới, mỗi năm ngân sách Nhà nước sẽ tiết kiệm chi được 1,5 nghìn tỷ đồng, chứ không còn là một nghìn tỷ như năm nào đã tính nữa.Vẫn theo số liệu của Cục Quản lý công sản thì tính đến nay cả nước có khoảng 37.000 ôtô công, chưa kể xe thuộc lĩnh vực an ninh - quốc phòng. Con số này, nếu so với các nước trong khu vực và cả thế giới, số lượng ôtô công ở nước ta là khá cao.Năm 2000, trong một chuyến công tác tại Australia, một nghị sĩ thuộc Công Đảng nói với tôi rằng, ngay Thủ tướng của họ, vào dịp cuối tuần khi về gia đình ở thành phố Sydney, ông cũng phải bỏ tiền mua vé máy bay loại thường (cơ quan Chính phủ Australia đóng ở thủ đô Canberra). Họ nói, lương của ông Thủ tướng đã có phụ cấp đi lại với cách tính rất chi ly rồi. Nếu ai muốn đi máy bay hạng nào, người đó sẽ tự quyết, tự chi, chính phủ không can thiệp.Để tiết kiệm ngân sách, Thủ tướng đã giao Bộ Tài chính nghiên cứu, đề xuất phương thức khoán bắt buộc đối với một số chức danh nhất định. Trước mắt, rất có thể sẽ thực hiện khoán ở một số địa phương như Hà Nội, TP HCM, Đà Nẵng, sau rồi sẽ làm đại trà. Hy vọng sắp tới, chính sách bắt buộc nói trên sẽ được thông qua. Từ đó, nó sẽ giảm được khá nhiều ngân sách lâu nay phải chi một cách vô lý. Số tiền này, nếu tiết kiệm được sẽ dùng cho việc có ích hơn như mua sắm tàu thuyền ra khơi đánh bắt hải sản, gián tiếp thực hiện bảo vệ chủ quyền biển đảo mà hôm nay chúng ta đang phải đối phó vô cùng quyết liệt.Với xu hướng sẽ thực hiện như trên, tôi tin rằng chúng ta sẽ tiết kiệm cho ngân sách một con số không hề nhỏ. Chỉ lấy ví dụ rất cụ thể như trên: do khối lượng xe công, giá xăng dầu và tiền mua sắm xe đều tăng, cho nên nếu năm 2006 tính ra nếu làm từ cấp thứ trưởng trở xuống nó đã tiết kiệm mỗi năm 1.000 tỷ đồng. Vậy mà 8 năm sau thôi, con số có thể tiết kiệm mỗi năm đã là 1.500 tỷ thì rõ ràng cũng là điều không nên xem nhẹ, nhất là vào giai đoạn cực kỳ khó khăn về mức tăng trưởng kinh tế của đất nước luôn phải cắt giảm, luôn phải điều chỉnh để cho phù hợp vói thực tế và xem như vẫn... "hoàn thành mức đề ra".Quốc Phong Việc sử dụng xe công là cần thiết cho công tác làm việc nhưng sử dụng xe công là sử dụng chung, chứ chỉ cần mỗi người lãnh đạo một xe là thành ra lạm dụng xe công, đi đâu cũng mang theo: đám đình, du lịch, việc riêng... Thành ra người dân lại è cổ ra làm cho các quan không làm việc công. Như vậy thật quá bất công và lãng phí. Quả là , nếu thực hiện được nghiêm túc qui định mói này thì rất tốt. Dân thì đương nhiên đồng tình cao, nhưng quan chức thì chưa hẳn thế Và sợ nhất tiền khoán thì vẫn nhận nhưng họ vẫn nghĩ ra cớ để dùng xe công. Rồi lâu dần nếu ko ai kiểm soát lại đâu vào đó. Ngân sách sẽ lại phải chi mà tiền thì họ vẫn cầm. Đó mới là điều đáng băn khoăn kiểu đầu voi đuôi chuột. Bai viet rat hay Nếu chính sách này được ban hành sẽ là tín hiệu tích cực cho quan điểm tiết kiệm chi tiêu ngân sách đi vào thực chất. Không ai chịu được khổ đâu. Trừ người dân không có điều kiện thì phải chịu thôi. Không nên có chế độ xe riêng+ tài xế cho quan chức trên 55 tuổi. Cỡ tuổi 55 trở xuống mà không biết đi xe máy thì quá yếu nên cho nghỉ. Nếu còn sức thì đi làm bằng xe máy. Để tiền sắm xe xịn, bảo trì xe xịn, tài xế cho sếp đầu tư cho giáo dục, y tế, tạo công ăn việc làm cho nhiều người hơn, tạo ra nhiều của cải hơn. Khi nào đất nước phát triển ai cũng có khả năng đi xe hơi thì hãy có tài xế riêng. Vậy cho nó công bằng. Bài viết quá hay, Chính phủ nên làm ngay với phương thức khoán bắt buộc không những người dân đóng thuế vui vẻ, mà trang bị thêm tàu lớn cho ngư dân bám biển giữ vững chủ quyền. Người có lòng tự trọng là không tơ hào cái kim sợi chỉ, giọt xăng ...của dân vào việc riêng. Hy vọng sẽ xuất hiện các đ/c lãnh đạo tiên phong thuộc thế hệ những cán bộ này. Tôi cũng đã đề xuất phương án này với lãnh đạo công ty, kết quả là tôi đang phải nghỉ việc. Theo tôi là khó khả thi vì tiền nhà nước là TIỀN CHÙA ! Đồng ý! Bài viết phân tích rất hợp lý! Xưa nay, cán bộ đi xe công làm việc tư khá nhiều! Cứ mạnh dạn khoán để tiết kiệm và để chữa bệnh "sĩ" nữa! Trước hết, xin cảm ơn tác giả đã xâu chuỗi vấn đề cho người đọc tiện theo dòng thời gian. Thứ hai, xin cảm phục ông Trần Quốc Thuận đã thực hiện đầu tiên. Thứ ba, rất buồn cho những chính sách chết yểu và rất buồn cho các cán bộ vẫn muốn sướng mình cái đã, còn tốn kém đã có nhân dân. Tiết kiệm đến 1500 tỷ ư ? Không khoán thí điểm nữa , đại trà bắt buộc khoán đi cho dân nhờ ! Tôi - công dân nước CHXHCN Việt Nam... hoan nghênh chính sách này! Chúng ta không nên trông chờ vào sự tự giác hiện nay, cần phải đưa ra thành lệnh bắt buộc, các vị không hưởng ứng thì cũng không được hưởng một ưu đãi nào hết. Số tiền chúng ta tiết kiệm được sẽ làm được rất nhiều việc cho an sinh xã hội.
Quyết định không kỳ thị Bấy giờ tôi và có lẽ là không ít trong số các bạn, chẳng hoài nghi khi ước mơ về máy bay giá rẻ, hay nói to tát hơn là một “thị trường bay có cạnh tranh”.5 năm sau đó, Hà Dũng vướng vào món nợ vài chục tỷ. Thị trường trở lại thời kỳ độc quyền khi hàng không tư nhân đã học được một bài học phải đổi bằng một thất bại tiêu tốn nhiều cơ nghiệp. Không có gì khó hiểu khi một nhạc sĩ, dù tỷ phú, phải cạnh tranh một cách cam chịu với người khổng lồ Vietnam Airlines.Khai sinh dưới cái tên Air Speed Up (Tăng Tốc), một cái tên không may (Tăng Tốc viết bỏ dấu thành Tang Toc), Hà Dũng sau đó đã đổi tên thương hiệu hoành tráng hơn nhiều: Hãng hàng không Đông Dương. Nhưng tham vọng này, trước thế độc quyền chết yểu ngay tại Việt Nam rất nhanh chóng.“Trường hợp Hà Dũng”, hay “thảm họa Tang Toc” phải “bán 7 biệt thự 25 xe hơi” cho giấc mơ bay cho thấy “cơm áo không đùa với khách thơ”, dù nhạc sĩ tỷ phú này thừa tiền để không phải lo nỗi lo thuần túy cơm áo. Bởi vậy trước cuộc họp định mệnh quyết định số phận của Vietjet Air sau chuyến “bay nhầm” chiều 24/6 , nói thật là đã có không ít thấp thỏm cho số phận của hãng hàng không tư nhân này cũng như “thị trường bay cạnh tranh” nói chung. Sự cố bay nhầm, nói gì thì nói là quá nghiêm trọng. Đấy, còn đó “sự cố MH370” mà 239 người giờ vẫn mang số phận mất tích. Hay gần hơn, tai nạn thảm khốc ở Lào…Tôi đồng ý với Bộ trưởng Thăng rằng, “chuyến bay không có hậu quả nào là một điều may mắn". Vấn đề an toàn hàng không dù đối với loại phương tiện an toàn nhất trong các phương tiện - luôn là vấn đề nhạy cảm do tính thảm khốc khi tai nạn xảy ra. Và an toàn hay không an toàn không thể chỉ trông vào vận may. Nhưng đó không phải là lý do để “dẹp bỏ” hay “cấm cửa” hãng hàng không tư nhân này sau một sự cố chính xác là hy hữu, như đòi hỏi của không ít người.Tiếp viên Vietjet Air mặc bikini nhảy bốc lửa trên máy bay. Nữ tiếp viên Vietjet Air lại múa thoát y trên máy bay… Chắc không ít hơn một lần bạn đọc được những dòng như thế. Và có bao giờ bạn tự hỏi trong những dòng chữ ấy hàm chứa sự kỳ thị y như dưới thời bao cấp khi “đã tư nhân thì đồng nghĩa với trốn thuế và trộm cắp”. Có bao giờ bạn quan tâm đến số phận của những Air Mekong?Nhiều người đã vỗ tay trước thái độ và đặc biệt là lời xin lỗi của ông Thăng, nhưng theo tôi, điều đáng được đánh giá cao nhất phải là cách xử lý của ông.Có thể, Vietjet Air sẽ không được phép nhận thêm tàu bay nếu không đủ điều kiện. Có thể Vietjet sẽ phải cất bớt tàu bay nếu không đủ năng lực. Có thể Vietjet sẽ bị đưa vào diện “giám sát đặc biệt, thậm chí giám sát hàng ngày”. Có thể Vietjet phải công khai nhận trách nhiệm và sửa lỗi trước dân… Nhưng quan trọng là đã không có sự phân biệt giữa nhà nước và tư nhân (Chính ông Bộ trưởng đã xác định trách nhiệm đầu tiên thuộc về Cục Hàng không Việt Nam, trách nhiệm của cơ quan quản lý nhà nước). Và với cách xử lý ấy, quan trọng nhất là hãng hàng không tư nhân này vẫn tiếp tục bay.Quyết định đáng được đánh giá cao ở chỗ có vi phạm, có xử lý, nhưng cách thức xử lý hợp lý để không trở thành một “bóng ma tang tóc”, để Vietjet Air không đi theo vết xe đổ của Air Speed Up hay IndoChina airlines.Đào Tuấn Các bạn cứ ra bến xe nước ngầm xem, xã hội hóa đấy, sạch sẽ, trật tự, họ làm tốt hơn bến Giáp Bát và bến Mỹ Đình nhiều nhiều lắm, mọi người phải thay đổi cách nghĩ về tư nhân hóa, xã hội hóa đi. Cứ tưởng cái máy bay nó muốn bay nhầm, bay đi đâu thì bay à, không có cả một hệ thống đài chỉ huy thì có mà bay bằng niềm tin. Mà đài chỉ huy là thuộc cơ quan nào có biết không? Xóa bỏ độc quyền, tạo sức mạnh cho đất nước phát triển! Đào Tuấn viết hay quá! Bộ trưởng Thăng xử lý rất chuẩn. Vietjet air đâu phải hãng hàng không tư nhân tầm thường? Có sai sót, các cấp cùng nhau xem xét và sửa lỗi. Bác Thăng xin lỗi là đúng rồi. Hay nhất là câu tư nhân đồng nghĩa với trốn thuế và trộm cắp, tuy không phải là tất cả song cũng đáng để cho các cấp có thẩm quyền nên xem lại. Nhìn một cách bao quát hơn nên ưu tiên và hướng đầu tư vào lĩnh vực nào trước. Cần phải xử lý dứt khoát với hành vi trốn thuế không mua BHXH cho người lao động rà soát lại những kẽ hở tạo điều kiện cho lách luật? Tác giả viết rất đúng giữa tư nhân và nhà nước. rất đồng tình với tác giả bài viết.bài viết rất hay Trong giai đoạn 2006-2010, khu vực doanh nghiệp nhà nước chiếm 45% tổng đầu tư nhưng chỉ tạo ra 28% GDP, trong khi đó, khu vực doanh nghiệp dân doanh chỉ chiếm 28% tổng đầu tư nhưng lại tạo ra tới 46% GDP. Các bạn nghĩ gì khi nhìn vào con số thống kê này ? Mọi người hãy nhìn ra thế giới nữa, để xem vai trò của kinh tế tư nhân trong nền kinh tế quốc dân. Để họ trốn thuế, làm hàng giả, là trách nhiệm củ cơ quan có thẩm quyền, tại sao để họ trốn thuế....? Tư nhân hóa là con đường cơ bản phát triển nền KTTT. Nhưng nhà nước phải nâng cao trình độ quản lý, nếu không tiền sẽ vào túi của một nhóm người. Cần nhiều hơn nữa những góc nhìn như Đào Tuấn bởi hiện nay do tư duy nông cạn hoặc do lợi ích nhóm, có một thiểu số người nhân danh hành khách đi máy bay chỉ muốn bầu trời có một hãng độc quyền. Trên đời tất cả dịch vụ độc quyền đều không đáng khích lệ, cần khích lệ những dịch vụ được xã hội hoá vì đó không phải tiền thuế của dân, thành công hay thất bại không làm ảnh hưởng tới ngân khố quốc gia. Vietjet không tốt nhất nhưng từ khi Vietjet cất cánh, thị trường hàng không đã bình đẳng với khách hàng hơn, ít nhất là giá đã rẻ hơn, nhiều người được đi máy bay hơn. Phát triển nóng, Vietjet sẽ còn phải trả giá nhưng quan trọng là sau mỗi cú sơ suất họ sẽ thay đổi chứ không ỳ ra như dịch vụ độc quyền. Tôi tin là như thế. tư nhân là tiền túi của người ta bỏ ra dĩ nhiên là của đau con xót, còn nhà nước là tiền của dân nên cha chung không ai khóc hết. Ban Hai Long nói đúng đấy, khi bay bao giờ cũng có tín hiệu báo bay độ cao, hướng nào và đến đâu, thông báo sắp cất và hạ cánh đi đâu...cơ trưởng không nhận được lệnh thì chẳng lễ cả tổ bay, phục vụ hành lý, soát vé ra cửa bay và đài không lưu cũng không biết máy bay bay đi đâu à, vô lý? Cám ơn bài viết , thật quá hay. Rất cảm động vì tính nhân văn và khoa học của nó. Rất đồng tình, hy vọng Vietjet air rút kinh nghiệm để khách hàng luôn có bên cạnh để ủng hộ mình nhé !
Ảo tưởng bằng cấp của giới trẻ Hơi ngỡ ngàng vì tưởng như câu chuyện thạc sĩ thất nghiệp chỉ xảy ra ở Việt Nam. Tôi cũng nghe anh bạn người Anh của tôi kể rằng, ở các hệ thống siêu thị rộng khắp nước Anh như Tesco, Aldi có hàng nghìn người có bằng cấp đại học, thạc sĩ mà chỉ làm công việc xếp đồ lên kệ hay ngồi ở quầy tính tiền hàng cho khách. Anh nói, cũng chẳng dễ dàng để những người đó được tuyển dụng vì những người quản lý cũng lo lắng là họ sẽ không gắn bó với công ty, đòi hỏi cao và dễ bất mãn trong công việc. Thế mới biết, bằng cấp cao, ngay cả ở xứ có trình độ phát triển kinh tế tốt như Anh quốc, xin việc cũng chẳng đơn giản. Thị trường lao động sàng lọc gắt gao, phải sở hữu cả bằng cấp lẫn khả năng làm việc tương ứng mới có chỗ đứng trong thị trường ấy.Vậy mà gần 10 năm làm giảng viên đại học, dạy nhiều trường, nhiều ngành và nhiều hệ khác nhau, tôi nhận thấy dù thị trường việc làm ở Việt Nam đang phải cạnh tranh khốc liệt, rất nhiều bạn trẻ vẫn chưa nhận thức đúng được giá trị của bằng cấp. Nhiều bạn đã tin rằng, bằng cấp trong nhà trường là vũ khí lợi hại cho sự cạnh tranh trên thị trường lao động, càng nhiều bằng, bằng cấp càng cao hoặc xếp loại càng tốt thì càng được các nơi tuyển dụng chào đón.Từng giới thiệu việc làm cho sinh viên của mình, tôi cũng gặp nhiều tình huống "dở khóc, dở mếu". Có em mới tốt nghiệp đại học, tôi thấy khả năng tư duy, xử lý công việc rất ổn, thành tích học tập khá tốt nên cũng giới thiệu vào vài chỗ cũng vừa phải nhưng tôi tin là có hướng phát triển, em thì từ chối từ đầu. Tìm hiểu sâu xa thì tôi được biết em chê mấy chỗ đó không xứng với "hồ sơ sáng chói" của mình, kết quả là lang thang thất nghiệp mãi.Em khác vào làm mấy bữa thì bạn bè, người quen (chỗ tôi giới thiệu) kêu trời vì thái độ không chịu học hỏi, luôn tỏ ra là mình biết (dù thực sự không biết), quan trọng hơn, thể hiện luôn ý định chỗ này là làm tạm thôi, có chỗ tốt hơn sẽ nhảy việc. Có em thì mới vô đã bất mãn vì bị sai vặt, không được trân trọng tài năng không được tạo điều kiện để phát huy. Có em chê đồng lương mấy chỗ làm đó "rẻ bèo", "chết đói", nên thà thất nghiệp, về quê "ăn bám" bố mẹ chứ không nhận việc vì "mất giá trị tấm bằng". Lý do thất nghiệp chung của các em này: không có kinh nghiệm làm việc, nhưng ảo tưởng về tấm bằng mình có được nên chẳng nỗ lực trong công việc.Thực chất, theo tôi bằng cấp chỉ là một tờ giấy thông hành giúp bạn trẻ bước qua cánh cửa hẹp để gặp nhà tuyển dụng chứ nó không bảo đảm rằng chắc chắn họ sẽ đảm nhận tốt công việc được giao bởi vì chương trình đào tạo trong nhà trường chỉ trang bị những kiến thức, kỹ năng nền tảng để chuẩn bị cho bạn tham gia vào các công việc cụ thể trong thực tế. Để đáp ứng yêu cầu cụ thể của các công việc đa dạng trong thực tiễn đó, bạn trẻ cần được chính nơi sử dụng lao động đó đào tạo lại và bản thân cũng cần nỗ lực học việc không ngừng.Nhiều nhà tuyển dụng tuyên bố rất rõ ràng: nhận một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học hay có bằng thạc sĩ mà không chút kinh nghiệm làm việc gì, họ luôn phải mất ít nhất 3 tháng để hướng dẫn, đào tạo lại sinh viên đó làm những công việc đơn giản nhất ở vị trí mà người đó đang giữ. Ba tháng đó vẫn phải trả lương trong khi họ tốn chi phí đào tạo, chi phí rủi ro (do nhân viên chưa quen việc có thể sai sót), nhiều người khác có thể ảnh hưởng công việc vì sự lúng túng của nhân viên mới....Vì vậy, ở nước ngoài, việc sinh viên săn tìm các cơ hội thực tập sinh từ trước khi bước vào năm học cuối ở đại học là khá phổ biến. Các doanh nghiệp, cơ quan, tổ chức cũng mở rộng cơ hội này cho sinh viên nhưng đương nhiên họ phải trải qua rất nhiều vòng xét duyệt hồ sơ, phỏng vấn, kiểm tra trình độ. Thông thường, làm thực tập sinh, sinh viên chỉ được nhận mức lương "gọi là", hoặc đơn giản chỉ hỗ trợ tiền ăn trưa, đi lại, có khi hoàn toàn không có khoản tiền nào nhưng các bạn ấy vẫn phải làm đến vắt kiệt sức để có thể được đánh giá tốt vào hồ sơ hoặc có cơ hội nhận được lời đề nghị làm việc (job offer) sau khi tốt nghiệp. Cái bằng của trường đại học danh tiếng cũng có khi chẳng nghĩa lý gì nếu bạn trẻ không thể hiện được bản thân trong các vòng thi và quá trình thực tập.Nói một cách đơn giản, hiện nay, đa số nhà tuyển dụng cần những người làm được việc, do đó, thay vì chỉ chăm chăm vào việc lấy được bằng cấp, các bạn trẻ nên chú trọng vào việc bồi dưỡng năng lực chuyên môn và tận dụng mọi cơ hội được tích lũy kinh nghiệm thực tiễn ngay từ khi ngồi trên ghế giảng đường.Nguyễn Thị Thu Huyền Hồ sơ của mình cũng "sáng chói" theo nghĩa đen :) Điểm mình rất cao, lớp tài năng và có bài (viết từ luận văn của mình) đăng ở hội nghị cấp quốc tế. Nhưng lúc ra trường mình chỉ chọn 1 công ty vừa thành lập, và sếp giỏi để mình học tập, lương thì chỉ có thể gọi là đủ sống ở đất SG đắt đỏ thôi. Sau 3 năm lăn lộn, tích luỹ từng chút kiến thức một, giờ mình đang làm ở 1 công ty nước ngoài với mức lương rất khủng :) . Mình xin phép không tiết lộ mức lương. Từ trường hợp của mình, mình xin đóng góp ý kiến là những bạn học giỏi sẽ có tư duy trong lĩnh vực mà bạn học khá tốt. Nếu ra ngoài chăm chỉ làm và biết đi từng bước thì sẽ lên được vị trí cao nhanh thôi. Chứ nhảy vào mà đã muốn đứng cao hơn người khác thì còn thất nghiệp dài dài :) Tiếng Anh có câu "Think global, act local", nghĩa là phải có khả năng nghĩ lớn, nhưng phải bắt đầu từ việc làm nhỏ từ đó mới phát triển rộng ra. Cách giáo dục nước ta hình như ngược lại "think local, talk global", đầu óc thị địa phương, nhưng cứ nói toàn chuyện thế giới. Khi nào mới thay đổi đây? Đang sống và học tập tại Anh quốc theo diện học bổng của công ty, tôi cho rằng bài viết phản ánh đúng tình hình tại Anh quốc. Tôi đang chuẩn bị tốt nghiệp MBA, đã có kinh nghiệm làm việc ở Việt Nam nhưng chỉ xin thực tập không lương ở London. Tuy nhiên, bài viết tồn tại hạn chế nhất định là chỉ phản ánh thực trạng việc làm liên quan đến ngành kinh doanh, không đúng với ngành kỹ thuật. Anh đang thiếu hụt lao động trong lĩnh vực xây dựng, cơ khí, kỹ thuật điện, công nghiệp nên sinh viên tốt nghiệp ngành này rất dễ tìm việc làm chứ không khó như ngành kinh tế. Vì vậy, tốt hơn và chính xác hơn là đề cập đến quan hệ cung cầu của thị trường thay vì áp đặt chung một cách nhìn cho toàn bộ các lĩnh vực. Khi nhu cầu thị trường lao động với khối ngành kinh doanh thấp hơn cung thì đương nhiên sinh viên phải cạnh tranh nhiều, phải thể hiện nhiều hơn. Ngược lại đối với sinh viên ngành kỹ thuật, ví dụ như bạn tôi tốt nghiệp kỹ sư ngành điện ở Anh, xin việc ở Anh rất dễ dàng vì công ty họ rất cần. Thực sự tấm bằng không thể nói lên khả năng làm việc của một người. Nó chỉ là tấm vé gửi xe - giống như một số bạn hay nói :)). Nhiều bạn viết mail học việc/thực tập/xin việc rất ngây ngô 1 câu duy nhất "Anh ơi công ty mình còn tuyển nhân viên không?". Đọc xong mình trả lời ngay luôn "Công ty anh hết tuyển nhân viên rồi. Cảm ơn". Email không có chút gì thể hiện mình là ai, muốn gì, năng lực, kiến thức tới đâu và thậm chí là muốn vị trí nào. Đọc mail chỉ biết cười :)). Em mới tốt nghiệp đại học xong, đi kiếm việc mới thấy những gì học ở trường chẳng giúp gì được bao nhiêu, nhiều cái em chưa biết nên em chưa dám nộp đơn vào công ty nào. Hiện giờ em phải tìm hiểu những cái mà các nhà tuyển dụng yêu cầu nhưng không được dạy ở trường. Bây giờ nghĩ lại thấy tiếc cho 4 năm đại học, chỉ lo chăm chăm cái bằng mà không chịu học tập nghiệp vụ thực tế, không chịu tìm hiểu thêm yêu cầu của công việc trong thực tế. Em cũng là sinh viên và vừa mới tốt nghiệp. Những năm đầu, năm hai đại học, em cũng đã trải qua 4 công việc khác nhau với mức lương chỉ đủ để em đổ xăng cho việc học và đi làm. Nhờ kinh nghiệm tích lũy, em cũng xin được vào một tập đoàn đa quốc gia ở VN khi đang học năm thứ ba, nhưng với điều kiện em phải là internship không lương trong nửa năm. Trong nửa năm đó, tuy chỉ là internship, nhưng khối lượng công việc em làm như một staff thực thụ. Em ở văn phòng từ 12 tiếng/ngày, công ty phân em làm ở bộ phận nào, em học việc ở bộ phận đó. Mọi người xung quanh đã cản em rất nhiều, rằng vì sao không lương lại chịu bỏ công ra làm gì, thực tập mà bị vắt kiệt sức như vậy không đáng, không đúng với chuyên môn của mình thì tại sao phải làm v.v. Sức học của em không giỏi, nên người khác làm 1, em phải cố gắng gấp 2. Tuy chỉ là nửa năm nhưng với em đó là một sự cố gắng rất lớn. Hiện giờ em đang làm ở một công ty nước ngoài, đòi hỏi khả năng cao và áp lực rất lớn, bù lại em được mức lương gọi là khá với người mới ra trường như em. Với em đó chỉ là một bước đi mới. Em rất trân trọng khoảng thời gian khi còn là một internship, vì em xem đó như là tấm vé vàng để em bước vào đời. Em hy vọng với các bạn đã hoặc đang là sinh viên tìm được mục tiêu và hướng đi phù hợp cho mình, vất vả cũng được, khó khăn cũng được, nhưng đừng ảo tưởng và kén chọn, vì công việc nào cũng tốt, cũng đáng trân trọng, cũng cho bản rất nhiều kinh nghiệm, không cho chuyên môn nhưng cũng cho cuộc sống, cho tương lai. Cảm ơn bạn đã phác họa một mảng khá nóng về giáo dục Việt Nam! Tôi nghĩ, đây không hẳn chỉ là bệnh của người trẻ, bởi không thể phủ nhận các em sinh viên hiện tại nhanh nhạy, thông minh và cũng rất trăn trở! Bản thân tôi cũng có cơ hội tiếp cận với sinh viên rất nhiều, đã dành nhiều thời gian nghe những em sinh viên băn khoăn về cuộc sống, tình yêu và công việc! Sinh viên của tôi đã từng hỏi, em muốn được học về Văn hoá công sở và giao tiếp, học ở đâu ạ? Sinh viên của tôi đã từng viết rằng, nếu sau này em thành đạt, em sẽ giúp đỡ các em sinh viên thực tập khác... Chúng ta trách người trẻ rất nhiều! Nhưng đã khi nào chúng ta ngoái lại xem, mình đã băng qua quá khứ thế nào? Tại sao chúng ta không chỉ cho họ một cách đi, một hướng đi, tại sao không cho họ cơ hội? Tôi sang nước ngoài học tập, ngày đầu tiên lên thư viện, tôi đã ước có thể mang kho trí thức này về cho sinh viên của tôi! Tôi luôn có niềm tin vào giới trẻ, chỉ cho họ con đường, họ sẽ thấy ánh sáng! Bài viết rất hay và chính xác. Hai tượng đài của ngành công nghệ thông tin Steve Jobs và Bill Gates thậm chí chưa tốt nghiệp đại học mà đã thay đổi được thế giới. Bằng cấp không phải là thước đo giá trị một người. Ở các nước phát triển, bằng cấp giống như một giấy chứng nhận bạn đã từng được huấn luyện trong một tổ chức có kỷ luật. Sau khi tốt nghiệp, muốn được nhận vào cty làm việc bạn phải trải qua một đợt huấn luyện theo yêu cầu cụ thể công việc của cty đó. Và nếu muốn thành công, vươn lên cấp cao nhất trong cty, bạn phải học hỏi từ những người ở vị trí thấp nhất bằng một thái độ khiêm cung, cầu thị thực sự. Các cty ở các cường quốc hiểu rõ việc tuyển những người làm được việc không cần bằng cấp quan trọng như thế nào nên càng ngày họ càng phát triển, giàu có là nhờ đó. Bản thân tôi chỉ có học vị cao nhất là bằng Cử nhân VN do trường ĐH KH XH NV cấp năm 1982 ( lúc đó còn gọi là ĐH Tổng Hợp 2) và chưa từng sống ở nước ngoài. Nhưng nhờ nỗ lực tự học và không nề hà bât cứ việc chân tay gì (kể cả việc dọn cầu tiêu!) khi vào làm cho bất cứ cty nào mà tôi luôn làm được những việc có thể gọi là mission impossible, đem lại lợi nhuận lớn cho cty. Nhờ đó, vượt qua TẤT CẢ những vị bằng cấp đầy mình, học vị tiến sĩ và sau tiến sĩ ở nước ngoài về, kể cả người ngoại quốc, tôi đã từng được đề cử giữ các chức vụ trọng yếu và cao cấp trong nhiều tổ chức trong và ngoài nước. Ha ha, có câu chuyện hài ở Mỹ thế này: Một anh chàng vừa ra khỏi trụ sở Chase Morgan ở New York, vẫy một chiếc taxi; trên xe anh ta xả một tràng với tài xế: nào là công ty không biết nhìn người, không biết nhân tài... Tài xế taxi mới hỏi anh học trường nào, anh ta trả lời: Tốt nghiệp Harvard khóa 50. Tài xế liền bắt tay và nói: Xin chào Harvard 45 đây! Kaka. Bài viết của cô rất hay và thực tế, em đang làm trong một công ty chuyên thi công lạnh công nghiệp, nhưng thầy thì nhiều mà thợ thì ít, mấy anh có tấm bằng đại học và cao đẳng nói thì rất giỏi nhưng làm thì thua cả một người công nhân mới vào làm....nửa tháng Bài viết rất chính xác. Tôi cũng đang nghiên cứu ở Hà Lan và nhận thấy sinh viên bên này sàng lọc rất kỹ. Các sinh viên thường phải qua thời gian đào tạo thực tế (internship). Các nhà tuyển dụng thường đánh giá để lựa chọn sinh viên trong môi trường thực tế này nếu họ thấy cần nhân lực. Bên Việt Nam, có nhiều bạn trẻ ít chịu khó, đòi hỏi phải xứng đáng và tự cao khi nhận được tấm bằng đại học, trong khi kinh nghiệm thực tế chưa có. Kết quả là thất nghiệp dài dài. Đồng ý với chị. Tôi có bằng cử nhân nghành quản trị du lịch nhà hàng khách sạn. năm 4 tôi xin đi làm dọn phòng cho khách sạn 5 sao tại Sài Gòn. Lúc đầu tôi nghĩ y hệt những bạn trẻ khác là làm công việc này chẳng khác nào hạ thấp bản thân. nhưng rốt cuộc tôi cũng làm dc 2 năm rưỡi tại đó cứ dấn thân đi các bạn sẽ biết. Công việc nhỏ nhất là dọn dẹp 1 cái phòng ko phải là chuyện đơn giản. Các bạn muốn làm chuyện lớn. Thế chuyện nhỏ nhất là xếp hàng vào kho, kiểm tra hàng hoá hay đơn giản là nhặt cộng rác trên đường các bạn có làm dc chưa? hay sợ người ta cười vì bạn trông sang trọng thế kia mà đi làm cái việc cỏn con đó?! Sau khi đọc bài viết của chị Huyền và toàn bộ comments, tôi nhận thấy rằng tư duy của chúng ta đang đi từ sự cực đoan này sang sự cực đoan khác. Thứ nhất, nếu cho rằng bằng cấp chỉ là tờ giấy thông hành và cái quan trọng là kinh nghiệm làm việc, vậy thì câu hỏi đặt ra là: Ta có cần thiết phải học Đại học hay không nếu như việc học Đại học, Thạc sĩ, thậm chí là Tiến sĩ chẳng giúp ích gì cho công việc thực tế sau này? Thứ hai, ở đây dường như có sự bất nhất giữa nói và làm. Người viết bài là một nghiên cứu sinh Tiến sĩ và trực tiếp tham gia giảng dạy. Tuy nhiên, chị lại hạ thấp giáo dục Đại học và đề cao thực hành. Vậy thì cái bằng Tiến sĩ của chị sẽ giúp ích được gì trong việc giảng dạy sinh viên khi mà những kiến thức chị học được và thực tế luôn luôn có một khoảng cách? Thứ ba, chị Huyền đã không phân định rạch ròi giữa giáo dục Đại học và Học nghề (Cao đẳng, Trung cấp dạy nghề). Nếu như chị đã học đến trình độ nghiên cứu sinh tiến sĩ thì chị hẳn phải hiểu rất rõ rằng trường Đại học không có chức năng như một trường trung cấp dạy nghề. Nếu muốn học các kỹ năng nghề nghiệp, học sinh nên đăng ký học các trường trung cấp nghề. Môi trường sau Đại học (với kinh nghiệm du học bằng học bổng của chính phủ Úc và Liên minh châu Âu như tôi đang có) là nơi dạy chúng ta cách TƯ DUY và cách ĐẶT VẤN ĐỀ. Còn áp dụng vào thực tiễn những lý thuyết học được ra sao là do khả năng, sự nhạy bén của từng người. Vì thế, trong cùng một lớp học mới có người giỏi, người kém, người trung bình, chứ đâu phải ai ra trường rồi cũng làm được việc như nhau. Bản thân tôi là người tốt nghiệp thủ khoa Đại học ở Việt Nam. Khi ra trường đi làm, tôi luôn tự hiểu rằng kiến thức mình học được là rất nhỏ bé và phải luôn tự đào tạo, tự làm mới mình. Tuy nhiên, có nhiều bạn ỷ lại và đổ lỗi cho hệ thống giáo dục trước khi đổ lỗi cho chính bản thân mình. Kiến thức Đại học hoặc sau Đại học không phải là thứ 'ăn sẵn' hay là thứ 'bất di bất dịch' cho những kẻ lười biếng, há miệng chờ sung. Việc đào tạo lại khi đi làm thực tế là hoàn toàn dễ hiểu bởi vì như tôi đã nói, giữa lý thuyết và thực tế luôn luôn có một khoảng cách. Tuy nhiên, cũng không nên quá độc tôn thứ kinh nghiệm chủ nghĩa. Nếu chúng ta nhìn sâu xa một chút thì thậm chí có những lý thuyết (toán học, vật lý học, hóa học, triết học) hoàn toàn chưa thể áp dụng được một cách trực tiếp vào thực tế hoặc không thể áp dụng được trong ít nhất 20, 30 năm nữa. Vậy thì chúng ta có nên đóng cửa các ngành nghiên cứu cơ bản đó với lý do là sinh viên học xong, ra trường không biết làm gì? Hãy nhìn vào trường hợp của Ngô Bảo Châu. Lý thuyết mà ông Châu nghiên cứu hoàn toàn không phải là lý thuyết có thể 'dùng ngay được' cho các công ty, cho thị trường lao động. Vậy nếu ông Châu ra làm việc ở các công ty kinh doanh, liệu có phải đào tạo lại? Chị nói đúng , quan trọng không phải là bằng gì mà là làm được việc hay không ? . Trả tiền phải dựa trên sản phẩm tạo ra chứ không thể dựa vào bằng cấp Ở Việt Nam còn nặng nề tư duy trọng bằng cấp, bằng cấp là thể hiện trình độ, đẳng cấp. Không đi học đại học là bị chê cười vì kém cỏi. Học trường nào cũng là một đẳng cấp khác nhau. Lúc học đại học thì mặt vênh váo, lúc ra trường thì thất nghiệp, chê công việc lao động chân tay, có tiền có quan hệ thì chạy chọt, không có thì lại ăn bám. Một nghịch lý là người học ít nuôi người học nhiều học nhiều. Thời nay người ta chỉ quan tâm là học đại học, học gì cũng được miễn là đại học, còn ra làm gì thì tính sau.
Nếu chúng ta muốn Tại sao chưa lấy lại được? Vì Trung Quốc chưa bao giờ có ý định trả lại Hoàng Sa cho ta. Họ sẽ không bao giờ có ý định trả lại Hoàng Sa, có chăng, họ chỉ muốn lấy thêm.Trong 40 năm đó, Trung Quốc có những bước tiến dài, đạt được những thành tựu phát triển vô cùng mạnh mẽ, thực sự trở thành cường quốc về kinh tế, khoa học - kỹ thuật, văn hóa, quân sự. Họ cung cấp hàng tiêu dùng và hàng công nghiệp cho cả thế giới. Họ là chủ nợ của cả thế giới, kể cả Mỹ và Nga. Chẳng có nước nào lại không thâm hụt ngoại thương với Trung Quốc.Họ chế tạo và phóng tàu vũ trụ chở người, đưa xe tự hành lên mặt trăng. Họ chế tạo tàu phá băng điều đến Bắc Cực, Nam Cực, lập các trạm nghiên cứu ở đó. Họ chế tạo tàu lặn lặn xuống đáy biển 7 km. Họ chế tạo máy bay phản lực cạnh tranh với Mỹ và Tây Âu. Họ chế tạo hàng loạt giàn khoan viễn dương, trong đó có “con” Hải Dương 981 gây khó chịu cho ta.Họ làm chủ kỹ thuật, công nghệ tàu hỏa cao tốc, từ đầu máy, toa xe, đến hạ tầng đường sắt. Đường bộ cao tốc của họ cũng rất phát triển, họ thi công nhanh và rẻ, nhưng chất lượng không tồi. Họ sản xuất xe máy bán ồ ạt sang ta, nhưng các đô thị lớn của họ lại cấm xe máy.Họ có nhiều nhà khoa học giỏi, cả ở Trung Quốc và ở nước ngoài. Họ có vài nhà văn đạt giải Nobel văn học. Họ làm được những bộ phim với chất lượng nội dung, kỹ thuật điện ảnh đáng nể. Họ có nhiều quan tham, nhưng họ chống tham nhũng cũng rất mạnh tay. Đặc biệt, họ ít có tham nhũng vặt, ép người dân chi tiền ở trường học, bệnh viện, ở phường, trên đường giao thông...Các doanh nghiệp của họ về cơ bản được hưởng sự đối xử bình đẳng, người dân được động viên khuyến khích làm giàu, ít bị "trấn lột".Thế nhưng chính Trung Quốc từng chịu nỗi nhục mất lãnh thổ. Thua chiến tranh nha phiến với Anh, họ muối mặt ký Hiệp ước Nanking năm 1842, Hiệp ước Beijing năm 1860, họ trao vĩnh viễn cho Anh đảo Hong Kong và bán đảo Kowloon (Cửu Long). Năm 1898, họ phải ký tiếp với Anh "Công ước mở rộng Hong Kong", cho Anh thuê thêm New Territories (Đất Mới, rộng gấp nhiều lần đảo Hong Kong và khu Kowloon) trong 99 năm. Nhưng khi họ đã mạnh lên, ngày 1/7/1997, họ không chỉ thu lại đất cho thuê New Territories, mà thu hồi luôn đảo Hong Kong và bán đảo Kowloon. Nỗi nhục mất Hong Kong của người Trung Quốc kéo dài 155 năm.Trung Quốc cũng đã chịu cảnh nghèo hèn, đói khổ trong cuộc Cách mạng Văn hóa, khi họ bắt đầu cải cách kinh tế - xã hội từ thời Đặng Tiểu Bình, điểm xuất phát của họ không khá hơn Việt Nam bao nhiêu.Sau 40 năm, trong những thành tựu phát triển của Trung Quốc mà tôi viết ở trên, ta đã đạt được những thành tựu gì? Sự nghiệp công nghiệp hóa nước ta đang ở đâu khi nông nghiệp vẫn chiếm gần 70% dân cư Việt Nam và ngoài các công ty FDI gần như không có doanh nghiệp nào sản xuất được hàng hoá đủ tốt, đủ rẻ, đủ nhiều có khả năng cạnh tranh được với hàng hóa Trung Quốc trong và ngoài nước? Ở Trung Quốc, dân cư nông nghiệp hiện nay chỉ còn chiếm 36%.Nền kinh tế Việt Nam khó mà được chấn hưng, đặt lên đường ray phát triển khi rất nhiều doanh nghiệp trong nền kinh tế này cảm thấy mình kém cỏi, yếu thế và... nản. Ai cũng có thể bắt nạt, làm khó họ, từ cơ quan to đến cơ quan nhỏ. VCCI không sai khi gọi các doanh nghiệp Việt Nam là "đội quân thuyền thúng", làm sao ra được đại dương để "đánh bắt"?Nền khoa học - kỹ thuật Việt Nam đang ở đâu? Nền giao thông Việt Nam đang ở đâu? Nền giáo dục, y tế Việt Nam đang ở đâu? Nền văn học nghệ thuật Việt Nam đang ở đâu?Người Việt ta lấy đâu thời gian, đầu óc, năng lượng để kiến tạo phát triển khi mỗi ngày phải chịu bao nhiêu bức xúc trong cuộc sống đời thường, từ chuyện con cái học hành, người nhà đi bệnh viện, khi chen chúc đi lại trên đường bằng xe máy, khi đến các cơ quan công quyền giải quyết các công việc công, tư?Bao giờ lấy lại được Hoàng Sa? Cùng với sức mạnh của chính nghĩa, tôi nghĩ điều đó còn phụ thuộc vào mỗi một người Việt Nam. Khi nào Việt Nam ta thực sự giàu về kinh tế, mạnh về khoa học - kỹ thuật, giáo dục, văn hóa - nghệ thuật, chính trị, ngoại giao, quốc phòng; "nặng ký" trong các quan hệ song phương, đa phương; khi không nước nào dám bắt nạt nước ta, nước nào cũng muốn quan hệ thân thiện, thuận lợi, cùng có lợi với nước ta.Còn khi mà tất cả các lĩnh vực của đất nước còn đang yếu kém, mọi điều đều khó nói, tương lai, vận mệnh đất nước khó lường.Lương Hoài Nam Bài viết rất hay và chính xác. Đây là bài viết mà tôi muốn đọc từ lâu lắm rồi. Cám ơn tác giả. Nhìn nhận vấn đề khách quan, chân thực... Mỗi người Việt Nam ta cùng phải cố gắng hoc tập và lao động một cách thiết thực.... Xin chia sẻ cùng anh. Thanks. Cám ơn anh Nam. Bài viết rất hay. Theo tôi, "phụ thuộc vào mỗi một người Việt nam" chưa đủ mà cần phải phụ thuộc vào tất cả chúng ta. Bài viết rất hay, cảm ơn tác giả anh Lương Hoài Nam và tòa soạn Vnexpress Toi dong y quan diem cua Hoai Nam, tuong lai van menh dat nuoc con tuy thuoc vao y thuc tu giac cua moi con nguoi Viet nam Bài viết rất sâu sắc Troi, bai viet qua hay di vao het khia canh co nhieu nguoi cung chung y nghi Một bài viết hay Đúng và đau! Ngày xưa mỗi người dân Trung Quốc đều đau khi bị gọi là Đông Á mệnh phu. Họ đau nên họ vươn lên bằng mọi cách để đáp trả. Còn ta thì mãi vẫn tiến chậm như rùa, tự ru ngủ bản thân, giờ cái giá phải trả là bị bắt nạt. Nỗi đau này mỗi người dân phải hiểu, lãnh đạo đất nước phải có tâm và tầm để đưa nước ta lên. Đau quá! Bài viết rất hay ! Khi ta mạnh thì hàng xóm không dám sang nhà ta gây sự, ăn cắp. Qua hay! Qua dung! Con thuyền muốn ra khơi còn phụ thuộc cái Tâm cái Tài của người cầm lái nữa. Chứ mỗi người dân chỉ như một người cầm chèo thôi. Cần sự kết hợp giữa người cầm lái tài giỏi và đội quân cầm chèo có ý thức, có kỷ luật. Chuẩn Dường như có một điều lớn lao hơn mà tác giả không nói, không muốn nói hoặc không thể nói
Trịnh Công Sơn, người khóc ra hai giọt nước mắt Nữ minh tinh huyền thoại Marilyn Monroe có lần kể rằng cô đã không nghe lời đạo diễn để mà... khóc ra hai giọt nước mắt.Với một diễn viên ở đẳng cấp của Monroe, khi đạo diễn hô lên: "Một giọt nước mắt, ngay bây giờ", thì cô rất dễ dàng tuôn ra một giọt nước mắt. Nhưng có một lần, Monroe đã cố tình khóc ra hai giọt nước mắt. Vì cô nghĩ: "Làm sao ông ta dám?". Làm sao tay đạo diễn kia dám ra lệnh cho một con người phải khóc một giọt nước mắt hay là hai?Đấy vẫn luôn là quan điểm sống của Monroe. Cô đề cao cái phần người trong mình hơn là công việc của một nghệ sĩ diễn xuất, tức là công việc của "một cỗ máy", theo mô tả của cô. Cô khóc ra hai giọt nước mắt, chỉ để phản kháng cái tinh thần "cỗ máy diễn xuất" mà nhiều người trông chờ ở một diễn viên.Và người ta yêu Trịnh Công Sơn, hình như cũng bởi ông đã quyết định khóc hai giọt nước mắt cho dù chỉ cần một giọt thôi là đủ cho nghề nghiệp rồi.Người đồng nghiệp Văn Cao lý giải về sự hấp dẫn của âm nhạc Trịnh Công Sơn bằng "những lời, ý đẹp và độc đáo đến bất ngờ hôn phối cùng một kết cấu đặc biệt như một hình thức dân ca hầu như không thay đổi". Nhưng có lẽ tất cả những ai yêu nhạc Trịnh đều sẽ cảm thấy những thứ thuần túy kỹ thuật ấy không thể lý giải được hết về Trịnh.Kỹ thuật của Trịnh Công Sơn, mức độ sáng tạo của ông trên ngôn từ thì không cần phân tích nhiều nữa. Ông phơi cuộc tình, treo tình trên chiếc đinh không, cho trái tim mình lăn trên đường mòn, nhặt được gió trời, khắc vết buồn trên da... vốn ngôn từ ấy đã được tụng ca quá nhiều.Nhưng điều đó chưa đủ để làm nên một huyền thoại. Thứ quan trọng và cuối cùng nhất của việc hát trong ông, vẫn là con người. "Tiếng hát mang trong nó tâm hồn của con người" - ông viết.Chẳng cần phải là một người nhạc sĩ sống trong một bối cảnh lịch sử phức tạp, người ta cũng hiểu rằng mỗi nghề nghiệp dù ở thời đại nào đều có những đòi hỏi nhất định từ xã hội. Đáp ứng được chúng, là thành công. Khóc được một giọt nước mắt khi người đạo diễn yêu cầu là thành công.Nhưng Trịnh Công Sơn rốt cục quyết định vì cái tinh thần yêu thương con người mà khóc hai giọt nước mắt. Hai giọt nước mắt ấy có thể là những ca khúc phản chiến, có thể là những ca khúc về tình yêu lứa đôi u buồn hay hân hoan, những ca khúc tôn vinh cái phần người trong thế giới hỗn mang. Chính quyền Sài Gòn cũ có một thời không thể ưa được người nhạc sĩ này. Đôi khi, trong một số hoàn cảnh, người ta cần những kẻ biết khóc ra một và chỉ một giọt nước mắt.Hai giọt nước mắt ấy chỉ đơn giản là của một con người khóc ra, rung cảm từ tâm hồn. Tiếng hát mang tâm hồn, chứ không phải mang triết lý, mang tư tưởng, mang một thông điệp nào khác. Và có lẽ là bởi vì tâm hồn con người nên nó mới biến ảo khôn lường đến mức chính Trịnh Công Sơn cũng thừa nhận rằng, ông không hiểu được một vài ca khúc mà mình đã viết ra.Ở bất cứ mảng nào của nghệ thuật, sẽ dễ dàng gặp những ca khúc đã gắn với một bối cảnh lịch sử nhất định, truyền tải một thông điệp cố định và gặp phải vấn đề về giá trị khi bối cảnh ấy qua đi. Nhưng đến bây giờ người ta vẫn hát, và yêu Trịnh Công Sơn thật hồn nhiên, bởi đơn giản chúng ta vẫn là con người.Bất cứ thứ gì cũng có thể thay đổi trừ việc chúng ta là con người, những "cát bụi tuyệt vời" biết "nhặt gió trời" trong tâm tưởng.Đức Hoàng Tình yêu trong nhạc Trịnh nếu nhìn ở góc tâm linh thiền học thì người tình mà nhạc sĩ gọi là em trong nhiều bài hát không còn là tình trai gái nữa, mà là tự tánh ( Phật tánh ) mà ngài mong mỏi tìm gặp . Cuối cùng ngài cũng đã gặp được qua bài Đóa Hoa Vô Thường... Nhạc Trịnh có cách nhìn từ Phật Gia. Nếu tìm đến Phật Gia các bạn sẽ cảm nhận được ý nghĩa nhân sinh trong đó. Câu hát "Trở về cát bụi xin người nhớ cho" đến giờ nhiều người vẫn nghêu ngao nhưng chẳng hiểu hết được ý nghĩa của nó. Thích bài viết vì góc nhìn lạ Bài viết hay, từ ngữ giàu biểu cảm, sâu sắc, giúp mọi người cảm nhận một góc của nhạc Trịnh "Còn hai con mắt khóc người một con Còn hai con mắt một con khóc người" Tôi luôn ước có nhiều người viết đầy trách nhiệm như anh Đức Hoàng. Cảm ơn anh ! Tuong nho Ong, 13 nam Ong da nam xuong de lai doi mot khoi tai san tinh than vo gia ..... Đọc bài này mà thương thi sĩ Bùi Giáng quá ... Trịnh Công Sơn cũng đã sử dụng nhiều câu, ý từ thơ Bùi Giáng. Còn hai con mắt khóc người một con Còn hai con mắt một con khóc người. Nhớ TCS :) Toi biet no hay, nhung nhan khong het noi. Bài viết thật xúc tích nhưng đã cho tôi một cảm giác rất rộng về Trịnh. Cảm ơn tác giả. Góc nhìn này có khi chính tác giả cũng chưa nghĩ ra hoặc không nghĩ ra. Tôi đã đọc rất nhiều bài viết của anh Đức Hoàng và rất thích cũng như khâm phục góc nhìn và kiến thức sâu rộng của anh. Xin chúc anh có thật nhiều sức khỏe để mang đến cho bạn đọc nhiều bài viết hơn nữa. Ai đã từng nghe Nhạc Trịnh thì không thể không có những giây phút nao lòng. Cái tình trong anh thật sâu lắng, thật giản dị, thật sâu sắc nhưng cũng thật con người.
Du lịch Việt Nam trên Google Maps Vậy là người dùng ở bất cứ nơi nào trên thế giới, bây giờ chỉ cần vào Google Maps, gõ địa chỉ cần tìm, chọn chế độ Earth rồi dùng tính năng Street View (nắm cái icon hình người thả lên khu vực bản đồ muốn coi đã được hỗ trợ hay zoom to hết cỡ) là có thể ngắm phố xá Sài Gòn như thể mình đang lang thang ngay tại đó.Do chỉ bắt đầu "làm quen" với Việt Nam nên Google Maps mới hỗ trợ tính năng xem toàn cảnh 360 độ này ở một số nơi, nhưng nói chung là khá nhiều. Ngoài những bộ hình 360 độ, có rất nhiều ảnh chụp phố xá và có một số video clip. Rất nhiều địa chỉ nổi tiếng, danh thắng của nhiều địa phương ở Việt Nam đã được Google Maps giới thiệu. Với một số nhà thờ, đình chùa, cơ sở nổi tiếng, người xem Google Maps có được cảm giác khó tả khi đi vào bên trong mà xoay nhìn ngắm khung cảnh, nội thất như thể mình đang đứng tại chỗ.Và không chỉ có TP HCM, cả Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Vũng Tàu, Tân An và nhiều tỉnh thành khác cũng đã được thể hiện trên Google Maps với những hình ảnh toàn cảnh 360 độ thú vị như vậy.Có tin nói rằng Google Maps bắt đầu ứng dụng Street View ở Việt Nam kể từ khi công cụ bản đồ số này đổi giao diện mới hôm 21/3. Nhiều hình ảnh mà Google Maps sử dụng đầu tiên này được chụp trong dịp Tết Giáp Ngọ 2014, người ta có thể thấy được cờ xí, cổng chào Tết.Với đảo Cook Island được bổ sung tính năng Street View hồi đầu năm 2014, tính tới nay Google Maps đã hỗ trợ chế độ xem bản đồ 360 độ ở 59 nước và vùng lãnh thổ. Cũng trong dịp này, Google đã hoàn tất đợt cập nhật hình ảnh Street View lớn nhất từ trước tới giờ, với các hình ảnh mới chụp ở các đường sá trên thế giới có chiều dài tổng cộng 600.000 km (hơn 370.000 dặm).Để có được những hình ảnh cho Street View, Google phải sử dụng những chiếc xe chụp ảnh chuyên dụng với hệ thống máy ảnh chụp 360 độ có độ phân giải cao chạy trên các con đường mà mình muốn đưa vào Street View. Sau đó, các chuyên viên kỹ thuật ghép chúng lại thành bản đồ toàn cảnh kết hợp với những hình ảnh chụp từ vệ tinh và từ máy bay bay thấp từ 240 mét tới 460 mét. Google cho biết, mình có các hình ảnh vệ tinh và chụp máy bay của hầu hết khu vực thành thị trên khắp thế giới.Tất cả đều là hình ảnh độ nét cao (tuy nhiên, để đỡ lãng phí, ở những khu vực ít dân cư hay hoang vắng, họ chỉ dùng hình ảnh có độ nét thấp hơn). Các hình ảnh vệ tinh đều dưới 3 năm tuổi và được cập nhật theo định kỳ. Việc kết hợp các hình ảnh thành bản đồ bằng hình 360 độ rất phức tạp vì phải tạo được hiệu ứng đó kéo dài theo cả con đường chứ không phải chỉ đứng một chỗ mà xoay vòng tròn.Ở các nước đã được ứng dụng tính năng Street View đầy đủ, người ta chỉ cần gõ địa chỉ một ngôi nhà nào đó là có thể xem được toàn cảnh ngôi nhà đó còn rõ hơn cả… người trong nhà, như thể ta đang đứng trước cửa nhà họ và có thể coi từ trên cao xuống, từ trước ra sau, kể cả hàng xóm, không giấu được những gì để lộ thiên.Tất nhiên, cái bản đồ bằng hình ảnh thực 360 độ này cũng gây nhiều phiền toái cho khổ chủ. Năm 2005, Tổ chức Khoa học và Công nghệ Hạt nhân Australia (ANSTO) than phiền rằng loại bản đồ này giống như "vẽ đường cho… khủng bố nó chạy". Nhưng chính phủ Australia không đồng tình với quan điểm này. Ngay bản thân Google cũng rất cẩn trọng với chuyện này. Một mặt họ đưa hình ảnh chụp trước đó một thời gian và có thể dùng kỹ thuật để che khuất những chỗ nhạy cảm. Thí dụ, Google tô màu lên một số khu vực có yếu tố an ninh cao (hầu hết ở Mỹ) như nóc Nhà Trắng và nhiều tòa nhà chính quyền ở thủ đô Washington. Tất nhiên các nước cũng có thể yêu cầu họ làm như vậy.Về tính riêng tư, những gì có thể làm lộ diện đối tượng trong ảnh (như khuôn mặt người, biển số xe,…) đã được Google xóa mờ. Họ sợ bị kiện tụng. Riêng các hình ảnh ở Việt Nam bây giờ có lẽ do mới và hiểu người Việt mình khoái "lên ảnh" nên Google để nguyên xi người thật, việc thật trong rất nhiều ảnh.Ngày 3/4, nhiều trang báo công nghệ thế giới đã đưa tin về dự án của Google quảng bá cho khu đền Angkor Wat ở Siem Reap (Campuchia) vừa hoàn tất. Bây giờ những ai trên thế giới không có điều kiện tới thăm kỳ quan di sản văn hóa nhân loại nổi tiếng này đều có thể nhìn thấy nó một cách tường tận trên công cụ Google Maps. Ngoài ra, mọi người còn có thể tham quan hơn 100 đền chùa khác ở đất nước Chùa Tháp này.Google Maps đã sử dụng hơn 90.000 tấm ảnh chụp toàn cảnh các thiết kế ngoại thất, nội thất và cận cảnh từng tác phẩm điêu khắc để cho người dùng một cái nhìn tường tận các di sản này với chức năng Street View. Bên cạnh việc dùng các chiếc xe ghi hình chuyên dụng Street View thông thường, Google còn sử dụng các camera Trekker gắn trên balô và trên các chân máy ảnh bình thường để ghi hình tại chỗ.Dự án này được Google kết hợp với Cơ quan quản lý di sản Apsara của Vương quốc Campuchia thực hiện từ năm 2013.Đây là một kinh nghiệm quý cho Việt Nam. Chúng ta có thể chính thức hợp tác với Google để thực hiện những dự án tham quan trên Google Maps những di sản văn hóa lịch sử, thắng cảnh của Việt Nam. Họ có nhu cầu thật sự và mình có thiện chí thật sự, ráp lại là cả nhân loại được phục vụ. Lâu nay, chúng ta cũng đã có những dự án 3D, 360 độ cho một số công trình, như Hoàng thành Huế… Nhưng tất cả chỉ là ứng dụng hay phần mềm. Một khi được tích hợp vào Google Maps với công nghệ hiện đại và tính phổ biến toàn cầu, hiệu quả sẽ cao hơn bội lần. Tất nhiên, chúng ta cũng có thể đề nghị Google gỡ bỏ những hình ảnh nào "không thích hợp", nếu có.Trước mắt, tôi đã giới thiệu với một số bạn bè ở nước ngoài về việc Google Maps bắt đầu hỗ trợ chức năng Street View ở Việt Nam, ai cũng thích thú. Đặc biệt là những người Việt ở nước ngoài đã có thêm điều kiện về nhìn ngắm lại quê nhà của mình. Bản thân tôi, bây giờ có thể làm một chuyến du lịch trên màn hình máy tính suốt từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau, xem được hình ảnh chụp ở những địa danh mà cả đời mình chỉ mới nghe tên. Chỉ biết thốt lên: nếu không có Google Maps thì những vùng đất quê hương tôi vẫn còn xa lạ với chính một đứa con Việt.Nhân dịp Giỗ Tổ Hùng Vương 2014, tôi xin chia sẻ với các bạn một tiện ích công nghệ góp phần đưa giang sơn con Rồng cháu Tiên ra với cộng đồng thế giới.Phạm Hồng Phước Cảm ơn anh Phạm Hồng Phước đã chia sẻ Đi du lịch thời công nghệ. Du lịch bằng Google Maps :)). Dù sao thì cũng phải đến đó và chìm đắm trong không gian đó mới cảm nhận được hết. Tuyệt vời, cảm ơn tác giả đã thông tin. Cám ơn về thông tin hữu ích của bác. Chúc bác mọi sự tốt đẹp :) Chuc nang nay khong dung duoc tren dien thoai android vi co thong bao chuc nang erath k ho tro o khu vuc nay ( Hoc Mon ) cuối cùng thì vn cũng có :) Cam on bai viet hay cua anh Phuoc tại sao tôi vẫn chưa dùng được? Hà Nội có không vậy? Tuyệt vời, thanks bạn đã thông báo. Nếu Google Maps "hoạt động" mạnh quá thì còn mấy ai... đi du lịch nhỉ? :-) Can. Google earth k có trong khu vực của bạn, (vĩnh long). K cài dc ứng dụng :( Nhưng dù sao cũng cảm ơn bài viết. "Đi 1 ngày đàng học 1 sàng khôn" :) Nhớ chú Phước, nhớ cái thời "Tin học như cơm bình dân" của các chú. Cảm ơn các chú. tôi cũng ko dùng đc Tuyệt vời! Xin cảm ơn tác giả.;)
Khát sách Hàng đống sách giảm giá tới 70%, vô số từ điển phổ thông và chuyên ngành, truyện tranh, sách dạy tiếng Anh, sách luật, sách dạy nghề nông, tiểu thuyết kinh điển nước ngoài và tác phẩm văn học trong nước, sách giáo khoa, luyện thi đại học, truyện thiếu nhi, sách dạy các nghề cơ bản. Giá thì rẻ còn hơn giấy gói xôi. Tôi mải mê giữa trùng trùng kiến thức quý giá mà ao ước vô cùng các hội sách như vậy sẽ được mở ra ở các thành phố khác chứ không phải chỉ Sài Gòn nữa.Mấy năm nay do công việc nên tôi thường xuyên có mặt trong những hội thảo và hội chợ nông nghiệp khắp các tỉnh miền Tây. Hội chợ nông nghiệp nào cũng đắt khách: dân quanh vùng rủ hàng xóm họ hàng đi hội chợ rộn ràng như Tết. Cả đoàn người già con nít mấy chục người, tận trong sâu đi mấy chục cây cầu khỉ mới tới hoặc ở tỉnh khác cũng bao xe hoặc chạy xe máy qua từ sáng sớm. Hàng hóa mua khỏi hỏi, nhất là cây giống mới thì khuân ùn ùn.Các kỹ sư nông nghiệp trực gian hàng mướt mồ hôi, khản giọng vì nông dân xúm lại hỏi bệnh cây, bệnh con vật nuôi, cách dùng thuốc trừ sâu, phân bón hay giống mới. Họ đã hỏi là hỏi cho tới, hỏi cho khi nào hai bên gật gù mới thôi. Nhưng đừng ngó bộ quần áo lè phè mà lầm nghen, họ là triệu phú, tỷ phú không đó. Có những người sở hữu hàng chục mẫu vườn, có người năm bảy vuông tôm, có người chục đìa cá, buôn bán làm hàng xuất khẩu khắp các nước... gật gù xong quay lưng đi cái một, qua ngày sau quay lại thảy cục tiền mua cả tạ cả tấn. Nhiều lần tôi chứng kiến các gian hàng phải khất khách ngày mai quay lại, vì hàng hết lẹ quá chở qua không kịp.Những hội thảo nông nghiệp do các cục, vụ viện nghiên cứu nông học chủ trì thường diễn ra tháng một lần, luân phiên đi khắp các tỉnh miền Tây. Có chị chủ trại chanh không hạt thuộc hạng nhất ở Tiền Giang mà giờ hàng hóa đã vào các siêu thị bán sỉ như Big C, Metro, xuất sang rất nhiều nước kể với tôi thời điểm chị bắt đầu trồng chanh. Chăm sóc tốt mà cây chanh vẫn héo, nghe có hội thảo nông nghiệp, chị bó theo cây chanh bệnh chạy xe từ 5h sáng vượt 120 km tới nơi tổ chức, gặp cho được các tiến sĩ, kỹ sư của Viện nghiên cứu cây ăn quả miền Nam xin tư vấn.Cho nên những tên nổi tiếng của nông nghiệp Việt Nam như Phó giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Minh Châu - Viện trưởng Viện cây ăn quả miền Nam, tiến sĩ Lê Văn Bảnh - Viện trưởng Viện lúa ĐSCL, kỹ sư Hồ Quang Cua, nguyên phó giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn Sóc Trăng (tác giả giống lúa ST đỏ dùng cho ăn chay chữa bệnh), GS.TS Bùi Chí Bửu, Phó giám đốc Viện Khoa học nông nghiệp Việt Nam, Viện trưởng Viện Khoa học - kỹ thuật nông nghiệp miền Nam, giáo sư Võ Tòng Xuân... đều quen mặt với nông dân. Quen nhưng họ không cách nào trực chiến tư vấn suốt được. Các doanh nghiệp lớn như Giống lúa Bình Minh, phân bón Bình Điền, đạm Phú Mỹ... đều có đội ngũ kỹ sư bám ruộng tận xã, vừa bán hàng, vừa tư vấn cho dân, nhưng cũng không thể xuể.Mô hình thư viện cấp xã cũng không phù hợp với miền Tây. Địa bàn rộng, địa hình sông nước chia cắt, mà sách làm nông thuộc dạng sách gối đầu giường, phải sở hữu để đọc tới đọc lui, ghi chú tùm lum bên lề cũng được. Chứ đi mượn của thư viện sao làm được như vậy. Tới những nhà sách ở Cần Thơ mua cũng khó, vì nông dân quanh năm bám đất, muốn đi đâu phải tính kỹ, phải gom làm nhiều việc mới ra khỏi ruộng. Cho nên nhà sách ở tỉnh cũng ít và hầu hết là tạp chí. Sách tham khảo vô cùng hiếm hoi vì bán không chạy.Ở Sài Gòn ít người nghe đài phát thanh. Tivi cũng hầu như xem thời sự xong là chuyển qua phim, ca nhạc, thể thao trên các kênh nước ngoài. Ở miền Tây ngược lại, phát thanh truyền hình rất có uy tín, khán giả canh giờ nghe không sót tin tức thời vụ nông nghiệp, cảnh báo sâu rầy, giá cả thị trường... Những đài giàu có nhất trong khu vực là những đài dành nhiều thời lượng cho nông dân và sát nông dân nhất. Điều đó rất đúng đắn vì nông dân miền Tây sản xuất nông sản thương phẩm, chỉ một thông tin bất lợi cũng đủ chao vao.Nhớ cảnh những nông dân miền Tây kéo ống quần ngồi chật những hội trường lớn ở Long An, Tiền Giang, Cần Thơ, An Giang, Vĩnh Long, Sóc Trăng nghe kỹ sư tư vấn, nhớ cảnh nông dân miền Tây ngồi bệt dưới đất đông nghẹt trong những tọa đàm theo lịch tại các hội chợ nông nghiệp, nhớ ánh mắt khát khao và ngón tay khều khào lật các tài liệu photo phổ biến kiến thức nhà nông.. tôi thèm đứt ruột hội sách no nê này của TP HCM mau mau đến được những thành phố trung tâm của miền Tây.Quy mô hội chợ nhỏ hơn nhiều lần cũng được, hoặc ké theo các hội chợ nông nghiệp, hội chợ hàng tiêu dùng liên tiếp từ giữa năm trở đi cũng được. Nông dân không đòi ca sĩ múa hát giúp vui, không cần tác giả ngồi ký tặng. Chỉ cần sách, các cuốn sách dạy nghề bị ghẻ lạnh ở thành phố này sẽ thành kho báu khi nó đến được tay nông dân. Các cuốn truyện tranh tiếng Anh đẹp đẽ, những tác phẩm văn học thiếu nhi bị quăng đi ơ hờ ở đây... sẽ hạnh phúc làm bạn với những đứa trẻ tóc khét nắng, nuôi dưỡng tâm hồn và ao ước cho chúng.Nông dân quanh vùng sẽ rộn ràng dắt con tới, con thì mua những cuốn sách tiếng Anh đẹp đẽ, cha thì mua sách dạy làm nông, mẹ thì mua sách dạy nấu ăn... Tất cả, những cuốn sách đẹp đẽ quý giá, giá tiền giảm 70% nhưng giá trị tăng gấp 70 lần.Tôi ao ước, ao ước quá sức. Bao giờ thì hội sách về với nông thôn?Hoàng Xuân Bài viết thấm đẫm tình người, và có cái nhìn nhạy bén với thời cuộc. Cảm ơn tác giả. Nếu có cách nào chuyển sách đến cho bà con, chị làm ơn gợi ý giùm. Tôi chỉ là một cá nhân làm công ăn lương, nhưng sẽ suy nghĩ tới việc này một cách nghiêm túc. Bạn cần gì ước ao, chỉ cần ngừng tổ chức ASIAD, dùng kinh phí đó cho tổ chức các Hội sách là okie thôi mà! Thấy thì thấy vậy thôi chứ sách giảm giá từ 50% trở lên toàn là sách tạp nham gì đâu không à, sách chuyên ngành và các thể loại còn lại giảm giá nhiều nhất là 40%, tại mấy ngày cuối người ta bán giảm giá để lấy lại vốn là chủ yếu, PR nhà sách là thứ 2, tôi thấy mấy sách hot chẳng giảm giá được bao nhiêu. Nông thôn họ là những người cần sách và khát sách nhưng nếu Hội sách đến được thì những người đủ điều kiện mua sách vẫn chẳng bao nhiêu, đi xem là chính. Sau đợt Hội sách này nếu như số lượng sách còn lại được chuyển về thông thôn, vùng sâu. Chi phí vận chuyển sách về tận nông thôn khá cao nên chỉ có cách là các nhà sách của tỉnh cùng nhau tổ chức hội sách. Tôi đi hội sách TPHCM lần 8 này thấy người ở các tỉnh quanh TPHCM ghé qua mua sách rất nhiều, CHỈ TIẾC là hội sách diễn ra có 1 TUẦN THÔI, nên mọi người xúm nhau đi đông đến nỗi có khi chờ hơn 30 phút mới gửi xe được. Hơn nữa, sách ngày cuối vẫn còn rất nhiều sách chưa bán hết. Thế nên TÔI KIẾN NGHỊ TPHCM nên tổ chức hội sách 10 NGÀY để bà con sắp xếp thời gian lên TP mua sách :) Tôi đã từng có rất nhiều sách nhưng giờ đây các quyển sách mà tôi yêu thích đang nằm trong một thư viên trường THPT ở nông thôn. Có một ngày tôi dọn dẹp phòng đọc sách và có cảm giác như những quyển sách đang khóc vì buồn chán và chưa làm hết nhiệm vụ của mình là truyền tải kiến thức vì nó chỉ phục vụ cho bản thân tôi. Sau một tuần suy nghĩ tôi đem 80% số sách của mình tặng cho thư viện trường cấp 3 ở tỉnh An Giang. Kể từ ngày tôi mang sách về và bổ sung thường xuyên sách mới cho thư viện đã được 3 năm. Trong 3 năm đó tôi chứng kiến biết bao niềm vui của học sinh khi được đọc Nguyễn Nhật Ánh, Hạt giống tâm hồn, các sách giáo dục giới tính của Bác sỹ Đỗ Hồng Ngọc... Vui lắm các bạn ơi và cũng buồn cho sự phát triển dân trí ở nông thôn mình mà nhất là các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long. Giá sách cao là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân không kém phần quan trọng khiến mọi người chưa đọc sách nhiều là thói quen không được hình thành từ nhỏ. Đưa sách về nông thôn là một việc làm hết sức cần thiết. Phải có trợ giá và phải có những chiến dich dài hơi để mọi người " làm quen" lại với sách và hình thành thói quen đọc sách. Tôi tâm niệm là mình chỉ đem sách về một vài điểm nhưng phải có tính chất lâu dài. Mong rằng các bạn ủng hộ quan điểm của tôi để góp một phần nhỏ bé nâng cao trình độ dân trí cho khu vực nông thôn, nơi đang bị những bộ phim Hàn Quốc, Đài Loan dài lê thê ăn hết thời gian của mọi người... Đọc xong cảm thấy rưng rưng... yêu miền Tây nhiều lắm... Một ngày sẽ không còn Lễ hội Sách giống như băng cassette không còn tồn tại vậy. Người dân nông thôn sẽ dùng internet để tiếp cận tri thức chứ không phải trông chờ Lễ hội Sách bao giờ về đến nông thôn. Anh Chị nào có chương trình đưa sách về nông thôn, cho tôi gửi 1 ít. Tôi quý sách, nhưng mong càng có nhiều người đọc sách càng tốt! Đi hội sách tôi mới thấy hằng hà sa số sách đã được in ra. Trong đó có những quyển xứng đáng và những quyển chưa cần in. Một sự lãng phí tài nguyên giấy/ gỗ khá lớn. Bài viết rất hay. Đúng là thiệt thòi cho nông thôn. Nếu tất cả các bác nông dân đều biết cách truy cập internet, đều được đọc những tài liệu quý báu về kỷ thuật canh tác, kinh doanh, thì họ có thể làm giàu từ những sản phẩm mà chính bàn tay họ làm ra. Khi đó nền nông nghiệp sẽ hiện đại hơn và đóng góp đáng kể hơn cho nền kinh tế nước nhà. Tôi rất thích cách đặt vấn đề qua bài Khát sách của tác giả Hoàng Xuân. Mong rằng những Hội chợ sách sẽ về các vùng nông thôn cho người dân được nhờ. Nếu như mùa hè này, sinh viên, thanh niên làm công tác tình nguyện về những vùng sâu, vùng xa thì những cơ quan văn hóa cũng cử đoàn thanh niên làm công tác tình nguyện về những nơi ấy mở hội chợ về sách, xây dựng những tủ sách "tình thương" cho các xã, Hội Nông dân xã thì quý biết chừng nào ! Tôi rất xúc động trước bài báo này. Tại sao không thấy có các bài báo nói về các câu chuyện trong các hội chợ nông nghiệp, hội chợ sách và rất nhiều các hoạt động xã hội thật sự như bài báo này. Mong chị Hoàng Xuân viết thêm nhiều bài thật hay chị nhé. Những người như chị còn có nhiều điều để viết lắm lắm. Chúc chị vui khỏe. Hội sách tổ chức đúng dịp quyết toán thuế hằng năm vào tháng 3. Tiếc vì không đi được. Lần tới Ban tổ chức rút kinh nghiệm, tổ chức sau hẳn 1 tháng, hoặc vào dịp 30/4-1/5 là hay nhất, rảnh rỗi đi xem sách mới sướng, vừa đi vừa chạy thì làm sao mua. Đưa hội sách về nông thôn là chuyện chẳng đơn giản chút nào. Mình đã từng mong ước sẽ tạo được 1 số góc đọc nhỏ nhỏ tại một số điểm tập trung của các huyện xa xôi nhưng thấy khó thực hiện vô cùng... Hãy liên hệ các Nhà Sách Fahasa ở các tỉnh để có được hội sách
Vì sao bác sĩ khó trở thành mẹ hiền Y tế Việt Nam được miễn phí cách đây lâu rồi. Vào bệnh viện, người bệnh không phải trả tiền, bác sĩ sẽ quyết định ai được chụp X quang, ai được gây tê để khâu vết thương, ai phải khâu sống. Lúc đó, bác sĩ như một ông Trời, quyền sinh, quyền sát. Chính vì vậy mà đòi hỏi thầy thuốc phải như mẹ hiền, công bằng, đầy ắp lương tâm.Nhưng rồi nhà nghèo, lấy đâu ra cơm gạo mà nuôi đủ các con, rồi thì đâu phải “mẹ” nào cũng hiền. Còn nhớ cảnh các bác sĩ ngoại thần kinh mỗi người thủ cho mình một cái ống nghiệm, trong đó chứa mấy cây kim Long Well, loại kim luồn dùng một lần rồi bỏ, ngâm trong alcool, để làm mạch não đồ cho bệnh nhân. Nhiều chiêu được phát minh như mài kìm, cắt gọt đầu nhựa của kim, để có thể sử dụng được cả trăm lần. Có những lúc người ta toan tính quay lại thời kỳ chiến tranh, dùng nước dừa để truyền dịch. Thế rồi Liên Xô sụp đổ, cả đất nước rơi vào hụt hẫng. Chỉ trong vài năm sau, Việt Nam đã trở thành nước xuất khẩu gạo. So với cái thời ăn bo bo, dân ta no hơn, ấm hơn. Dịch vụ y tế đã phải trả tiền, bệnh nhân không còn phải ngồi chờ cả đêm. Tất cả vết thương đều được gây tê khi khâu, xuyên tâm liên biến mất… Song song đó, bác sĩ không còn là ông Trời, tôi trả tiền, ông phục vụ. 3.000 đồng tiền công khám bệnh, 35.000 đồng tiền công mổ đại phẫu. Người ta trả công cho các bác sĩ như vậy và bảo: Hãy phục vụ đi.Khi đòi hỏi phải phục vụ thì họ nhân danh cái nửa tên là thị trường, nhưng cái nửa mang tên định hướng lại đứng ra trả thù lao. Cái nửa mang tên định hướng của nền kinh tế bảo thầy thuốc phải như mẹ hiền. Một nền y tế rẻ mạt theo kiểu định hướng như vậy trong một xã hội điên cuồng chạy theo vật chất mang tên thị trường thì làm sao mà có hiệu quả cao, làm sao đòi hỏi phục vụ như Tây, như Mỹ được, vậy mà cứ so sánh.Tôi không nhớ rõ thời gian, có lẽ khoảng năm 2003, một người Việt Nam đi sang Mỹ bị chấn thương gãy cột sống, được mổ cố định nẹp vít. Sau 3 ngày chi phí lên đến 105.000 USD. Không có tiền trả, người bệnh bị trục xuất về Việt Nam. Năm 2005, tôi được biết một trường hợp mổ u não tại Đại học Michigan bị biến chứng (sau đó được biết là do bệnh nhân ở giai đọan cuối của AIDS), mới có chưa đến 2 tuần với 3 cuộc mổ, chi phí đã lên đến trên 1 triệu đôla Mỹ.Cái giá thực sự của y tế Mỹ: tổng chi phí cho một ca mổ ruột thừa: 55.029,31 USD, 2 giờ tiền phòng hồi tỉnh: 7.501 USD, tiền công mổ: 16.277 USD, công gây mê: 4.562 USD, công chích tĩnh mạch: 1.658 USD, thuốc và chi phí tiêu hao: 4.628,75 USD…Với tiền công cho một ca mổ trung phẫu và các công kèm theo (gây mê, chích tĩnh mạch) như vậy, làm sao mà không làm vừa lòng người bệnh được. Còn cái xã hội nửa thị trường của chúng ta trong khi mọi thứ đều lên giá được, mọi thứ đều thị trường được, duy chỉ có chi phí y tế vì cái chữ "nhân đạo" là không được lên giá. Chẳng ai dám quyết định đưa chi phí y tế về gần với giá thực của nó, chỉ ra sức hô hào, bắt buộc nhân viên y tế phải như “mẹ hiền”.Đồng ý là chi phí y tế ở Mỹ là quá cao, lợi nhuận của ngành y tế của Mỹ là quá lớn. Thế nhưng chi phí ở Việt Nam phải bằng 1/5, hay chí ít thì cũng 1/10 so với  nó thì mới hợp lý. Mọi người cứ hô hào bác sĩ Việt Nam phải nghiên cứu khoa học, phải có báo cáo tầm cỡ quốc tế… thời gian đâu mà làm. Mổ hàng vài trăm ca siêu phẫu mới được bồi dưỡng ngang bằng mổ một ca ruột thừa. Còn phải phòng mạch, cơm, áo, gạo, tiền… thì làm sao mà thống kê, mà báo cáo.Ông bà ta có câu: “Có thực mới vực được đạo”, ông Marx cũng có nói “vật chất quyết định ý thức”, thế mà cái nền kinh tế thị trường định hướng theo ông Marx lại bảo là cứ làm mẹ hiền đi. Trong cơn bão chạy theo vật chất của cái xã hội thị trường, cái nửa mang tên định hướng ấy đang đè lên dạ dày và lương tâm của những nhân viên y tế, càng ngày càng bóp chặt trái tim của những “mẹ hiền”.Võ Xuân Sơn Tôi đang sống ở Mỹ, hàng năm về Việt Nam điều trị răng vì phí khám ở Việt Nam quá rẻ, chỉ mất 100-200 USD là có thể có được một dịch vụ tốt rồi, bác sĩ chăm sóc tận tình. Đấy là cảm nhận của tôi ở phòng khám tư nhân, còn ở bệnh viện nhà nước thì không biết được. Tôi nghĩ không phải cái gì Mỹ cũng hơn Việt Nam. Ở Mỹ, bác sĩ nằm trong top 10 có thu nhập cao. Còn ở Việt Nam, lương bác sĩ nằm trong hạng top bottom. Vì thế họ phải chạy sô hết phòng khám này sang phòng khám khác để kiếm tiền mưu sinh. Đúng là cần phải xem lại cơ chế lương cho ngành y tế. Có thực mới vực được đạo, câu nói này cấm có sai. Tôi cũng thống nhất quan điểm của tác giả. Ở cái thời nào mà đa số bệnh nhân, thân nhân khi vào bệnh viện là chỉ biết đòi hỏi quyền lợi cho bản thân mình. Bệnh quá tải sắp nằm đôi cũng gọi đường dây nóng, thăm bệnh không đúng giờ không cho vào cũng đường dây nóng...Như vậy thì khách hàng cũng phải xem lại mình. Bài viết xuất sắc. Cảm ơn tác giả Bài viết hay, thực tế. Cái thời mà cả xã hội chạy theo vật chất và kinh tế thị trường này chẳng có lẽ lại không có ngành y. Y tế của ta, nửa dịch vụ, nửa lại phục vụ, lại muốn an sinh xã hội thể hiện tính nhân văn. Nhân viên y tế nào có gì đãi ngộ, cũng có nhu cầu sống làm việc như các ngành khác thôi: xăng, ga, điện nước , thuế má.. rồi đến con em đi học cũng phải học phí ...để nuôi các ngành khác thôi. Hà cớ gì y tế cứ vì mấy đồng viện phí rẻ mạt mà hô hào " Hãy phục vụ đi". Đây là vấn đề cần được quan tâm, tôi hoàn toàn nhất trí với quan điển của Võ Xuân Sơn Bài viet hay. Hiện nay ngành y có thang bảng lương gần thấp nhất so với các nghành khác, tại sao phải thế này, phải thế kia. Nếu chúng ta để người làm nghề y cũng phải dùng mọi cách để kiếm tiền như các nghề khác thì sẽ rất nguy hiểm cho xã hội. Tại sao bác sỹ lại phải là người mẹ hiền??? Các nước tiên tiến bác sỹ là ai??? mẹ hiền phải nuôi con tốt còn con của nhân viên y tế phải đói bụng và ngủ một mình vì mẹ đi trực và lương không đủ ăn Tôi là bác sĩ, tôi chỉ muốn được làm bác sĩ, tôi chẳng muốn làm mẹ hiền. Tôi là một bác sĩ Ngoại Khoa hơn 10 năm công tác rồi- Buồn. Mổ một con người giá không bằng mổ một con gì đó. Tôi làm tuyến huyện mổ cũng rất nhiều như: Ruột thừa, thủng dạ dày, viêm tụy ( có chỉ định). Thoát vị bẹn, bìu. Vết thương thấu bụng, vỡ nách, mổ lấy thai lần 1, lần 2, có vài ca lần 3, thai ngoài tử cung vỡ có choáng, u ngang buồng trứng...Người ta trả công tôi từ 25.000 (hai mươi năm ngàn) đến 35000 ba mươi năm ngàn ) tối đa. Có ca tôi đứng mổ hơn 3 tiếng đồng hồ do ruột thừa sau manh tràng, dưới góc gan. Họ trả tôi 35000 (ba mươi năm ngàn ). Bây giờ tôi nhờ bạn ra đứng không 1 h thôi bạn có làm được không? Chắc là được nhưng không phải dễ.Tôi có một người bạn học chung thời cấp 3, do điều kiện thi hai lần không đậu trường ĐH Y, vì vậy bạn học trung cấp thú Y.  Học sau 2 năm, ra trường trước một năm do học có 3 năm. Trong khi đó tôi học 6 năm. Người ta mời bạn tôi tới nhà thiến một con chó đực, heo đực, hay một con gà, họ trả bạn tôi từ 20 000(hai mươi ngàn) đến 100 000(một trăm ngàn). Vậy đó mọi người nghĩ sao, nói gì, Hiện nay, ngoài làm mẹ hiền cho người có tiền thì BS vẫn phải làm từ thiện cho người nghèo chứ, đó là tính người vốn có nó phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của đất nước. Những trăn trở của Ngành y tế đáng ghi nhận và cần sự quan tâm của nhà nước và xã hội. Cái gì chả có giá của nó. Cầm 100k vào nhà hàng mà đòi ăn tôm hùm thì người ta không đánh cho là may. Y tế cũng thế thôi. Đừng cố ép người ta mặc cái áo y đức khi mà người ta cũng phải chạy theo cơm áo gạo tiền như ai. Úi trà> Trước tiên xin cảm ơn tác giả đã đề cập đến một vấn đề mà theo tôi là khá nóng bỏng và cấp thiết trong xã hội hiện tại. Có 2 vấn đề tôi muốn nói1. "Thầy thuốc như mẹ hiền". Câu này thì tôi biết từ khi chưa bước và cổng trường ĐHY HN. mọi người mong muốn khi đã bước chân và ngành này phải như một người mẹ hiền, phải nhân đạo, phải ân cần chăm sóc bệnh nhân....Vậy tôi hỏi các bạn NÔNG DÂN CÓ CẦN NHÂN ĐẠO HAY KHÔNG? Nông dân trồng rau phun thuốc sâu rồi mang ra chợ bán (bản thân họ thì không ăn). Chè thái nguyên người dân đẻ riêng một mảnh không phun thuốc cho người nhà uống, số chè còn lại phun thuốc sâu, sao trộn với bùn, phân kali mang tiêu thụ. Tiểu thương mua nội tạng thối ngâm Formol 60 năm bán cho nhà hàng chế biến cho các bạn xơi.........NHỮNG ĐIỀU ĐÓ CÓ LÀM CHO CON NGƯỜI VN SỚM DIỆT VONG HƠN KHÔNG. Nếu có thì đừng nói riêng ngành y tế phải như mẹ hiền. Ngành nào cũng cần phải có nhân đạo, phải có cái tâm.2. "Có thực mới vực được đạo" Có đủ ăn thì mới có lý tưởng. Lương ngành Y tế đúng là không cao chút nào. Tôi là con em nông dân may mắn thi vào đc ĐHYHN. Giờ tôi làm ở Bạch mai, mỗi tháng đc khoảng 9 triệu. Vậy theo bạn bao giờ tôi mới có chỗ ở cho vợ con tôi....Tôi tính rồi mỗi tháng tôi chỉ để ra đc 2 triệu nên tôi phải mất 50 năm mới mua được 30m đất(với đk giá bất động sản không ngất ngưởng, tiền VND không đến nỗi 1 triệu mua đc 1 cái bánh mỳ). Thôi chả buồn nói nữa Không có nước nào khám bệnh kiểu như Việt Nam cả ! Một buổi khám bệnh, BS khám cả trăm bệnh nhân ! Các bạn thử tình một phép tính chia 4 giờ khám bệnh buổi sáng chia cho 100 bệnh nhân thì mỗi bệnh nhân có bao nhiêu thời gian để được BS khám bệnh? 240 phút chia cho 100 bệnh nhân = 2,4 phút/ bệnh nhân ???? Không đủ thời gian để hỏi thăm bệnh sử nữa thì nói gì đến khám cho bệnh nhân. Mà theo tôi biết thì một bệnh nhân ít gì cũng cần 15 phút đển khám bệnh chưa kể thời gian ghi toa và ghi các thủ tục hành chánh . . . .!!!!! Vậy đây có phải làm khám chữa bệnh hay không hay " xin lỗi" người bệnh bị uống thuốc mà chưa chắc đã đúng bệnh trạng của mình ???? Khẩn thiết kêu gọi các cơ quan chức năng phải tức thì chỉnh đốn lại mọi cái để người dân và các nhân viên y tế tránh được thảm cảnh hiện tai !!!!
Không thể xử án để 'làm gương' Từ hành xử thiếu ý thức như hôi bia, hôi hoa... đến những vụ việc có liên quan thể chế, chính sách như chạy chức, chạy án, hối lộ, tham nhũng. Mới đây nhất là các vụ xử hai bảo mẫu hành hạ trẻ con, Hồ Duy Trúc chặt tay nạn nhân cướp xe và 5 công an đánh đến chết một nghi can.Lòng nhân ái bị thách thức, nỗi lo sợ rủi ro có thể xảy ra với bản thân khiến dư luận dậy sóng. Và thật khó khiến những trái tim đang bừng bừng máu nóng dịu xuống để lắng nghe tiếng nói của lý trí. "Xử làm gương" là một yêu cầu đi ngược mục đích của pháp luật.Khoản 2 điều 3 Bộ luật Hình sự hiện hành quy định: Mọi người phạm tội đều bình đẳng trước pháp luật, không phân biệt nam, nữ, dân tộc, tín ngưỡng, tôn giáo, thành phần, địa vị xã hội.Bình đẳng được hiểu nôm na là bị cáo phải được điều tra, xét xử theo đúng hành vi phạm tội của mình đã được quy định trong luật. Một bị cáo có khuôn mặt khả ái không vì thế mà được xử nhẹ hơn người xấu xí. Một bị cáo bày tỏ trạng thái cảm xúc rất bản năng là cười mừng rỡ khi nhìn thấy người thân không thể bị quy kết là "sát thủ máu lạnh" để đòi tăng nặng hình phạt. Một người mẹ khóc quỵ giữa sân tòa khi con bị tuyên án tử hình cũng không thể là lý do khiến pháp luật nương tay.Bình đẳng tức là khi bước vào cửa phòng xử án, các vị thẩm phán, hội thẩm, kiểm sát viên phải bỏ lại con người cá nhân của mình bên ngoài, bỏ lại toàn bộ cảm xúc bình thường ai cũng có để trở thành những người thực hiện pháp luật công bằng.Điều này rất khó, cho nên đã có những biện pháp giúp các quan tòa có thể "thoát xác" dễ dàng hơn. Ở nhiều nơi trên thế giới, quan tòa khi ra xét xử phải mặc bộ áo chùng (thường là màu đen). Ở Anh, từ thế kỷ 17 các thẩm phán và hội thẩm còn phải đội thêm bộ tóc giả màu trắng rắc phấn. Những quy định đặc biệt về trang phục này, theo một số tài liệu nghiên cứu pháp lý giải thích là để giống những nhà thông thái cổ xưa thường có mái đầu bạc trắng, mong các quan tòa thừa kế được sự thông thái của họ. Đó là kiểu đồng phục đặc biệt khiến quan tòa dễ nhập vai và tập trung vào công việc.Khi xét xử, thẩm phán nhân danh nhà nước và pháp luật để bảo vệ công lý chứ không nhân danh cá nhân mình. "Vì lẽ ấy, khi xét xử người thẩm phán không được để cho tình cảm, ý nghĩ, lợi ích cá nhân chi phối, không được quy phục bất cứ ý chí nào, quyền uy nào ngoài uy quyền pháp luật. Có thể còn nhiều quan niệm khác, tuy nhiên, nguyên tắc “Thẩm phán xét xử độc lập, chỉ tuân theo pháp luật” từ lâu đã phổ biến trong tất cả các nền tư pháp của các nhà nước. Nguyên tắc này đề cao vị trí thượng tôn của pháp luật; bảo đảm tính khách quan, công bằng của các phán quyết, bởi pháp luật thể hiện ý chí chung, không thiên vị người bị hại, cũng không xử nặng những kẻ tội đồ mà hành vi phạm tội không đáng như vậy.Tuy nhiên, tác động của truyền thông lên cảm xúc và nhận định cá nhân rất lớn. Do vậy sự độc lập của người xét xử phải được bảo vệ bằng nhiều hình thức. Ở Mỹ, khi bàn bạc để đưa ra phán quyết một vụ án, thì nếu đến tối mà không đạt được quyết định thì các thành viên bồi thẩm đoàn được đưa về nhà với những chỉ dẫn kiên quyết không được trao đổi vụ án với người khác hay đọc về vụ án trên báo. Trong những vụ án cực kỳ quan trọng hoặc tai tiếng, bồi thẩm đoàn có thể bị thẩm phán tách riêng ra, nghĩa là các thành viên của bồi thẩm đoàn sẽ ở một khách sạn địa phương suốt đêm để tránh sự soi mói của công chúng.Những yêu cầu khắt khe trên chỉ nhằm để bảo đảm cao nhất các trình tự tố tụng công khai, dân chủ, giúp tìm ra sự thật khách quan trong mỗi vụ án.Một bản án sai dẫn đến lao tù hoặc thậm chí tử hình một con người sẽ không thể chuộc lại.Trong một xã hội thượng tôn pháp luật, không thể tùy tiện cho phép cảm xúc chi phối hành động thực hiện việc thực thi pháp luật. Nếu chúng ta cứ quen với câu nói cửa miệng "xử thật nặng", "xử làm gương", thì cũng có thể suy diễn cũng có những vụ xử nhẹ, xử dễ dãi... vì những lý do ngoài công lý.Hoàng Xuân Bài viết rất hay, phản ánh thực trạng "Nhận xét và phán quyết theo cảm tính" của số đông người VN, kể cả nơi tòa án.. Mong rằng những bài thế này được phổ biến rộng rãi trên các hệ thống truyền thông để người dân hiểu được thế nào là sự công bằng và khách quan của Pháp Luật. Xin cảm ơn tác giả Hoàng Xuân! Tại không xử nghiêm được tất cả nên chỉ xử 1 vài vụ điểm làm gương, hòng cho công luận hả hê, khen rằng phát luật nghiêm thật! Phân tích rất tỉnh táo. Một trong những bài viết hay nhất của độc giả trên vnexpress từ trước tới nay "Xử làm gương" ko có nghĩa là xử nặng vượt khung hình phạt quy định. Giả xử tội giết người cướp của có thể án tù, án chung thân hay tử hình. Nhưng với tình hình tội phạm xảy ra liên tục, gây bất an cho xã hội, thì tử hình "Xử làm gương" để tăng tính răn đe là phù hợp và chẳng có gì đi ngược mục đích của pháp luật Quốc có quốc pháp. Xã hội đang loạn thì làm xử làm gương là cần thiết. Khi xã hội yên bình thì nên bỏ việc này. Trị quốc phải theo tình hình mà có biện pháp đúng cho từng thời kỳ. Nếu tòa xử án mà nghiêm minh đúng theo pháp luật thì mặc nhiên nó đã có tác dụng làm gương rồi. Làm gương cho ai? Cho những kẻ đã, đang và sắp có những hành vi phạm tội tương tự, hạn chế thậm chí bỏ ý định phạm tội. Và làm gương cho công việc xét xử vì không phải tòa nào, lúc nào cũng đã xét xử công minh. Xử tốt, để lại gương tốt, xử sai để lại gương xấu. Đó là hệ quả tự nhiên, không phải mục đích xét xử "Trong một xã hội thượng tôn pháp luật, không thể tùy tiện cho phép cảm xúc chi phối hành động thực hiện việc thực thi pháp luật. Nếu chúng ta cứ quen với câu nói cửa miệng "xử thật nặng", "xử làm gương", thì cũng có thể suy diễn cũng có những vụ xử nhẹ, xử dễ dãi... vì những lý do ngoài công lý." Đúng trong trường hợp XH luật pháp được tôn trọng ở tất cả các cấp. Nếu các nhà thực thi pháp luật đã xử lý nghiêm minh theo quy định của pháp luật thì cần gì đến việc nghe những câu cửa miệng " xử thật nặng", "xử làm gương". Thực tế thì dư luận khủng khiếp hơn nhiều, gia đình người bị hại hoặc cộng đồng chứng kiến sẵn sẽ xử tử những kẻ mất nhân tính nếu không có sự can thiệp của pháp luật. "Xã hội thượng tôn pháp luật". Về lý thuyết thì ổn, về thực tế thì phạm phải phép chủ quan duy lý trí. Hoa Kỳ được coi là có một nền luật pháp "không ai đứng trên pháp luật" . Mặt trái của nó là pháp luật mất đi tính răn đe, vốn là lí do pháp luật ra đời, những vụ xử án chịu chi phối quá nhiều vào "bằng chứng trực tiếp" vốn không phải lúc nào cũng có, hay không phải bao giờ chính phủ cũng muốn chi phí quá nhiều tiền để truy tìm những thứ đó. Mặt trái đem lại là những vụ án xâm hại tình dục chờ hơn 15 năm để thử DNA, hay những băng đảng với hơn 100.000 thành viên, và một đất nước mà mỗi 120 người thì lại có một tù phạm, và rồi chính phủ cũng không muốn bỏ tù tội phạm nhỏ chỉ vì không muốn tốn thêm chi phí cho hệ thống nhà tù khổng lồ. Nói cho cũng pháp luật chỉ là công cụ để ổn định đất nước, điều gì cũng có mặt trái của nó. Chúng ta bắt đầu nói về vấn đề này là vừa rồi! Hoàng Xuân viết như một lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta. Đúng là lâu nay cứ lặp đi lặp lại điệp khúc "xử thật nặng, xử làm gương". Theo tôi từ nặng và gương nên để trong trình tự luận án hơn là để chung với từ "xử" . Cảm ơn Hoàng Xuân với bài viết này . Tôi cho rằng ai cũng được học điều này trước khi ngồi vào chiếc ghế thẩm phán, nhưng thực hiện và không bị lý trí và áp lực chi phối mới là điều quan trọng Bài viết của bạn chỉ đúng "về nguyên tắc" thôi. Xin thưa với bạn đến khoa học tự nhiên, và kể cả toán học cũng chỉ đúng trong hệ quy chiếu nhất định thôi. Nói cho cùng thì pháp luật cũng là do con người nghĩ ra và phục vụ con người, cũng như chịu sự ảnh hưởng của các yếu tố con người bạn ạ. Khi xây dựng các Pháp luật cũng chỉ dựa trên những tình huống có thật hoặc giả định rồi đưa ra các quy định đáp ứng cho đại đa số các trường hợp tương tự thôi. Nên bản thân 1 quy định đem áp dụng vào một tình huống cụ thể cũng có "độ vênh" nhất định rồi. Nên nói rằng định tội không nên bị ảnh hưởng bởi dư luận đúng mà cũng chưa đúng. Cũng là giết người, nhưng giết giữa đồng không mông quạnh nếu xét toàn diện không thể nói là như giết người trước mặt bao nhiêu quần chúng nhân dân được. Cái này trong luật có phân biệt không bạn? Nhưng nếu nghiên cứu sâu xa mà nói thì yếu tố manh động, coi thường xã hội, coi thường con người có sự phân biệt chứ! Nên theo tôi, một quan tòa xử án thì CÔNG TÂM còn quan trọng hơn CÔNG BẰNG thưa bạn. Nếu ai xem phim BAO CÔNG sẽ thấy hầu như người ta ít dùng công bằng, mà hay nhắc đến công tâm hơn! NÓi như tác giả đúng nhưng chứ đủ. Bởi vì pháp luật còn có những khung hình phạt giảm nhẹ hoặc tăng nặng. Đơn giản là thái độ ăn năn hối cải, một con người sau khi phạm tội luôn tươi cười thì ko thể là hành vi của kẻ ăn năn hối cải được, do đó cần áp dụng khung phạt cao... Tác động của truyền thông cộng sức mạnh của ý chí có thể đưa pháp luật không phục vụ mục đích vốn có của nó Hình phạt của pháp luật vốn luôn luôn để làm gương cho toàn xã hội, không nên đánh đồng việc làm gương (tức là tác dụng) với xử nặng (mức độ). Đương nhiên việc xử nặng hay xử nhẹ đều không đúng, nhưng tác dụng "làm gương" thì luôn cần đạt đc.
Từ lời hứa của ông nghị Tuy nhiên, để có thêm nguồn lực cho ngư dân, cảnh sát biển, ông đề nghị, Quốc hội ra nghị quyết chuyên đề về siết chặt kỷ luật thu chi ngân sách, từ trung ương đến địa phương. Theo đại biểu Đương, các địa phương cần tạm dừng những dự án chưa thực sự bức xúc để tập trung nguồn lực cho quốc phòng, an ninh, thực hiện chính sách thắt lưng buộc bụng. "Nghiêm cấm mua xe công, hạn chế tối đa hội nghị, giảm thiểu các đoàn đi nước ngoài. Tôi hứa, từ nay đến hết nhiệm kỳ nếu trời cho sống tôi sẽ không đi nước ngoài nữa", ông Đương thẳng thắn nói.Lời hứa chân thành của vị đại biểu TP HCM đã nhận được sự ủng hộ của nghị trường khi ở nhiều hàng ghế ngồi xuất hiện những động thái sẻ chia, tán đồng dễ thấy. Sau đó, đại biểu Trần Du Lịch cũng cho rằng 16.000 tỷ đồng dành riêng cho biển đảo là chưa đủ và đề nghị cắt phần lớn các khoản chi tiêu thường xuyên như giao tế, tiếp khách, mua sắm, đi lại.Tôi nhớ tại một phiên họp trực tuyến của Chính phủ với các địa phương về thực hiện Nghị quyết của Quốc hội và kế hoạch công tác năm 2014 hồi nào, Thủ tướng đã cảnh báo một vấn đề tưởng như bình thường mà thực ra, nó cũng đã trở thành "chứng bệnh" gây tốn kém ngân sách: Đó là hiện tượng chi phí không hiệu quả trong nhiều chuyến công tác nước ngoài của cán bộ Nhà nước.Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh cho biết, nếu năm 2012 có 3.780 đoàn cán bộ đi công tác nước ngoài thì năm 2013, dù có giảm nhưng vẫn có hơn 3.200 đoàn xuất ngoại. Như vậy, tính ra thì mỗi ngày đã có hơn 8 đoàn đi công tác nước ngoài bằng ngân sách Nhà nước.Theo ông Minh, vấn đề ở chỗ có một số đoàn đi không hiệu quả và bị trùng lặp nội dung mà đến mức, nói như Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng "thấy xấu hổ khi có quá nhiều đoàn Việt Nam sang nước bạn công tác nhưng trùng lặp nội dung nghiên cứu, trao đổi, gây tốn kém và lãng phí ngân sách".Đã tới lúc cần cảnh báo và có giải pháp quyết liệt hầu ngăn ngừa hiện tượng trên. Và chỉ có sự siết lại của cơ quan quản lý, của nơi cấp ngân sách và quyết toán, chúng ta mới có thể hạn chế sự lãng phí không đáng có kiểu như ví dụ tôi vừa nêu.Mới đây, tại Bộ Giao thông Vận tải, Bộ trưởng Đinh La Thăng có đề ra sáng kiến cán bộ có tiêu chuẩn đi công tác bằng máy bay dù ở cấp nào cũng đều đi máy bay giá rẻ nếu có tuyến bay, và cho dù ở cấp Thứ, Bộ trưởng thì cũng không ngồi hạng C.Điều đó, theo tôi nó còn thiết thực gấp trăm nghìn lần chúng ta lâu nay phát động học tập tư tưởng - những việc rất trừu tượng. Nếu kinh tế đất nước còn khó khăn thì rõ ràng tiết kiệm cũng là một cách góp phần hạn chế sự sụt giảm về tăng trưởng, xét ở nhiều khía cạnh.Hãy nhớ rằng, năm tài chính 2014 này bức tranh kinh tế của nước nhà cũng chưa thấy có tín hiệu sáng sủa, những căng thẳng ngoài Biển Đông đang ẩn chứa những tác động khó lường tới tăng trưởng kinh tế. Như vậy, tiết kiệm vẫn là Quốc sách để vượt qua khó khăn, thử thách và ít ra thì cũng giúp cho đất nước xử lý một công việc hiện hữu bức thiết.Quốc Phong Tiết kiệm là từ TW chứ người dân chúng tôi ko tiết kiệm thì làm sao duy trì cuộc sống trong lúc khó khăn như này, tuy nhiên nếu các ông nghị chịu nhìn xuống thì sẽ thấy chúng tôi chỉ dám ăn sáng 10.000VND nhưng đất nước lâm nguy sẵn sàng bỏ 1.000.000 VND ủng hộ cho tổ quốc củng cố biển đảo quốc phòng, "không có gì quý hơn độc lập tự do" và các chính khách có điều kiện đừng phải học gì ở nước ngoài về chính sách tiết kiệm, cũng chẳng phải học tư tưởng nọ kia mà hãy học người dân chúng tôi tình yêu quê hương tổ quốc nồng nàn là làm được việc lớn cho dân cho nước. Đất nước này cần lắm những đại biểu quốc hội, những quan chức luôn nghĩ đến những khó khăn của đất nước của dân. Nếu ai cũng nghĩ và làm được như ông nghị Đương thì ngân sách nhà nước sẽ không co ngót một cách đáng sợ như những năm vừa qua. Cám ơn tác giả đã nói hộ lòng dân. Chừng nào các vị chi tiêu tiền dân cũng phải đắn đo suy nghĩ như khi tiêu tiền nhà mình thì chừng đó đất nước này mới có hi vọng phát triển được. Tiết kiệm là quốc sách! Câu nói luôn đúng ở mọi thời đại! Ai chịu trách nhiệm trước vấn đề đi công tác nước ngoài????Đi mà mang lại giá trị cho đất nước thì không nên tiết kiệm. Còn lạm dụng tiền của dân để đi bừa bãi mang mục đích du lịch cho bản thân là chính thì mang tội lạm dụng. Hay tiet kiem trong hoi hop, le ky niem, xay tuong dai de danh tat ca cho quoc phong trong tinh hinh moi. Điều đó, theo tôi nó còn thiết thực gấp trăm nghìn lần chúng ta lâu nay phát động học tập tư tưởng (...) - những việc rất trừu tượng. Nếu kinh tế đất nước còn khó khăn thì rõ ràng tiết kiệm cũng là một cách góp phần hạn chế sự sụt giảm về tăng trưởng, xét ở nhiều khía cạnh.- câu nói rất hay mà bây giờ tôi mới thấy có người nói ra. Tôi rất mong có nhiều cán bộ VN mình Tiết kiệm và Minh bạch dân sẽ được nhờ chứ cứ nghe mấy câu- THI ĐUA LÀ PHẢI HÀNG ĐẦU- ĐI ĐÂU KHÔNG BIẾT ĐI ĐẦU CỨ ĐI mãi chán lắm rồi. Nên han che xam xe cong va siet chat chi tieu cong, neu ca nhan muon sam thi tu bo tiên tui ra ma sam Hoan nghênh sự tiết kiệm của quốc hội để giành ngân sách chi cho bảo vệ chủ quyền biển đảo Việt Nam. đất nước có lâm nguy các ông mới thấy Hy vọng các ông nghị, bà nghị đọc bài tóm lược này để thấy được việc cần làm, ở bất kỳ thời điểm nào cũng cần phải tiết kiệm chi tiêu hợp lý, ngay cả các nước văn minh họ cũng ko có kiểu chi tiêu bừa bãi. Chúng ta cần tiết kiệm để đầu tư, hỗ trợ cho an ninh quốc phòng, khi tình thế nan nguy. Cần lắm nhưng ĐB như ông Dương, fải có tâm huyết và thẳng thắn Rất rất nhiều người dân quèn như chúng tôi hiểu và nói được như ĐB Đương, ĐB Lịch, thậm chí còn nói được nhiều hơn rõ hơn thế (các ĐB đôi khi phải rất chừng mực khi phát biểu), tuy không biết nói ở đâu, nói ai nghe ...? Rất cám ơn các ĐB đã suy nghĩ đúng ý dân, đã nói hộ lòng dân. Tuy nhiên từ lời nói đến việc làm là khoảng cách xa vời vợi, bởi người nói được thì đâu có quyền để làm! Nên chăng có một nhóm nghị sỹ chuyên trách, để họp liên tục, giám sát liên tục, lên tiếng liên tục ... đến khi nào từng vấn đề có chuyển biến thật sự, chứ không chỉ chuyển biến trên văn bản , nghị quyết, giấy tờ ... Mong rằng các ông nghị, bà nghị luôn nhớ rằng "chèo thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân" Dân bản thân không hô hào cũng luôn tự thắt lưng buộc bụng rồi. Mà ở ta chỉ giỏi hô hào phong trào thôi. Học tập tư tưởng của Bác bao nhiêu năm vậy mà có thấy tiết kiệm đâu. Chỉ học chứ chưa làm theo. Mãi vẫn chỉ là phong trào. Đây là hậu quả của việc chìm đắm trong giấc ngủ, mải mê với chiến thắng tự hào dân tộc một cách thái quá... Mất bò ..........giờ làm chuồng. Chán quá
Tiếng hét sau cánh gà Trong đời làm báo của mình, nhất là thời gian làm phóng viên xã hội, tôi gặp không ít trường hợp cha mẹ tố cáo con cái vì bị con hắt hủi, ngược đãi hoặc để thỏa mãn cơn tự ái cá nhân...Dĩ nhiên, khi con gặp những sai lầm nghiêm trọng như vi phạm pháp luật, đặc biệt là các vụ trọng án, dù thương đến mấy, cha mẹ cũng không được phép bao che vì như vậy là vi phạm pháp luật. Bảo vệ cho sai lầm nghiêm trọng của con không phải là cách che chở cho con mà ngược lại làm hại con và có thể làm hại xã hội.Không bao che không có nghĩa là không che chở.Hoa hậu Diễm Hương vừa trải qua một cơn sóng gió tuổi trẻ mà nếu bạn thông cảm sẽ thấy được những cái khó mà cô gái này phải đối mặt: danh tiếng đang mang, những bí mật bị phanh phui và đổ bể riêng tư. Giữa ngổn ngang trăm mối ấy, cô đã có những người bạn, người thân thông cảm, động viên để cô gỡ những bung rối cuộc sống. Và cô đang đứng dậy.Diễm Hương hay bất cứ người con nào cũng có những sai lầm. Sẽ cần thiết biết bao nếu bờ vai của người mẹ giang rộng lúc này. Đành rằng mỗi cây mỗi hoa, đành rằng chuyện gì cũng có lý do của nó, nhưng một người mẹ đứng ở một góc nào đó phơi xấu con mình trước truyền thông, nhất là khi con mình vừa trải qua những rắc rối cuộc đời, theo tôi không phải là một hình ảnh đẹp. Không che chở cho những sai lầm nào đó của con, không có nghĩa là đạp con xuống hố khi nó đang nỗ lực đứng dậy sau vấp ngã.Hoa hậu thì không được mắc những sai lầm? Giữa những lùng nhùng thật giả danh xưng hoa hậu, có một cách hiểu khác, Diễm Hương nằm trong số những cô gái xui xẻo khi một số sự thật bị phơi bày. Những cô khác, với những gì bạn không nhìn thấy không có nghĩa là mỗi thứ đều tốt đẹp. Có bao nhiêu hoa hậu ở ta có công ăn việc làm ổn định? Bao nhiêu cô hoa hậu không sử dụng cái sắc vóc của mình để kiếm sống, bao nhiêu cô mang lại những giá trị thực sự từ trí não để cống hiến cho đời?Xã hội sinh ra những khung quan hệ sống bất thường thì hoa hậu hay người đẹp nào dù nam hay nữ cũng ẩn mình trong những khung sống đó. Chuyện yêu đương và hôn nhân của họ cũng không ngoại lệ. Tôi nghĩ chúng ta đừng nhìn vào điều đó để đánh giá vì không ai am tường chuyện riêng tư của một ai đó chỉ trừ người trong cuộc. Đánh giá người khác bằng việc moi móc đời tư của họ là một việc làm thiếu văn minh, trong khi cuộc sống còn nhiều thứ đáng phải làm hơn. Trong đó, chọn một thái độ sống, một cách nhìn nhận đúng và một cách yêu thương thực sự, là cái cần được ưu tiên trước khi bạn lùa mọi thứ vào những định kiến của bạn.Xã hội đang phấn đấu có những cái nhìn giữa người và người tốt hơn thì người với người trong gia đình lại cần phải đi đầu trong những bảo vệ, cảm thông và che chở cho nhau trong những tình huống cần thiết. Đó là những điều thiêng liêng, đẹp đẽ của hai chữ “gia đình” còn lại với mỗi chúng ta. Và thật bất hạnh cho ai đó khi vấp ngã ngoài đời, về trong gia đình lại gặp những cánh tay đầy gai và muối, chích xát vào vết thương của họ.Nhạc sĩ Thuận Yến, người vừa ra đi cách đây không lâu theo tôi là một người cha vĩ đại. Từ trẻ, Thanh Lam đã gặp một số vấn đề không may mắn trong chuyện riêng tư và chắc chắn cũng gặp không ít những sai lầm của tuổi trẻ nông nổi. Khi các phóng viên hỏi ông về Thanh Lam, ông không phủ nhận một số sai lầm của con, nhưng lại luôn có những động thái ân cần, che chở cho con gái của mình.Dù cuộc sống ở phương Tây có cởi mở, con cái có quyền gọi cảnh sát đến bắt bố mẹ khi họ ngược đãi, xúc phạm con cái thì phần đông cũng đều không ủng hộ cư xử tồi tệ của cha đẻ ngôi sao Lindsay Lohan với con gái mình. Đặt trong văn hóa phương Đông, đó là biểu hiện của xuống cấp đạo đức gia đình. Tôi nghĩ rằng, dù bạn sống tân tiến kiểu nào mà đánh mất những giá trị đạo đức đẹp đẽ thì bạn là kẻ thua cuộc.Hãy phá bỏ những thứ lạc hậu chứ đừng phá bỏ những điều đẹp đẽ.Hoàng Nguyên Vũ Bài viết quá chí lý. Mọi người nên có cái nhìn khách quan về con người, về cuộc sống. Nếu ko động viên, giúp đỡ thì cũng đừng chà đạp người khác khiến tinh thần người đó càng suy sụp, bi quan hơn. Phải hỗn láo lắm thì người mẹ mới phải làm như vậy. Không ai thương con bằng cha mẹ, đông tây đều thế cả. Phải làm như thế tôi tin người mẹ của DH phải cân nhắc trăm bề nhưng vô phương cách cứu chữa, tôi tin bà cực chẳng đã mới phải làm như thế. Tuổi trẻ có quyền sai lầm, nhưng không phải là ủng hộ sự dối trá. Mọi người bảo đóng cửa dạy con chứ ai đem biêu riếu con ngoài đường như thế. Nhưng nhiều khi đứa con hỗn láo không chịu ở nhà thì dạy kiểu gì? Tôi đã gặp những đứa con mà cha mẹ mới trách 1 câu thì nó táp lại 10 câu, chửi ông bà từ trên đầu chửi xuống. Tôi thông cảm cho mẹ DH. Con cái phải có những hành động quá đáng lắm thì người mẹ mới buộc phải làm như vậy." Hổ " đâu ăn thịt con bao giờ! Hãy xem lại chương trình Lần đầu tôi kể khi cô ấy tuyên bố hùng hồn vài thứ, đối chiếu với scandal kết hôn vừa rồi, và so sánh với những bức ảnh chụp gần đây trên báo mạng, hãy đưa ra kết luận! Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả bài viết. Đồng ý với Hoàng Nguyên Vũ. Ngày xưa, trong 3 điều bất hiếu lớn nhất thì có một điều cho rằng thấy cha mẹ sai mà không can ngăn để cho cha mẹ bị phạm pháp hoặc xã hội chê cười. Ngày nay, nếu thấy con phạm pháp mà che giấu thì cha mẹ cũng phạm tội. Việc Dương Tự Trọng che cho Dương Chí Dũng cũng có nhiều ý kiến đa chiều... Tôi chắc chắn rằng, mẹ của Diễm Hương thương yêu, hiểu và thông cảm cho Diễm Hương nhiều hơn tác giả. Còn tại sao người mẹ này lại hành động như vậy đối với con mình, có lẽ cần phải tìm hiểu và bà cũng cần được cảm thông. "dù bạn sống tân tiến kiểu nào mà đánh mất những giá trị đạo đức đẹp đẽ thì bạn là kẻ thua cuộc"... câu này rất hay và có ý nghĩa. Nhưng ở cái xã hội mà nhiều người đạo đức chỉ là bình phong cho những vụ lợi phía sau thì đúng là đáng tiếc. Kẻ thua cuộc trong cuộc sống chính là kẻ thua cuộc trong những cám dỗ xã hội mà bản năng đã chiến thắng đạo đức. Cảm ơn tác giả đã có bài viết rất hay. Đồng ý với bạn, ai làm cha mẹ như thế. Nhưng tôi thấy sau tiếng hét này, DH có nhiều sự thông cảm hơn sau scandal và ít hơn những comment soi vì lý do DH lại được làm GK với tư cách như thế. Nhưng dù gì tình mẫu tử là thiêng liêng, mong rằng chuyện tốt xấu bên ngoài đừng làm rạn nứt tình cảm gia đình. khôn ngoan đối đáp người ngoài gà trong một lứa chớ hoài đá nhau, trong không ấm thì ngoài không yên đồng ý với tác giả bài viết Mình rất thích các bài viết của anh này, rất sâu sắc! Cảm ơn anh rất nhiều! VnExpress đã có góc nhỏ để cho những người có trí tuệ, có những góc nhìn rất sâu sắc về xã hội có thể bộc lộ suy nghĩ và cách nhìn nhận của họ. Cho dù đó là một góc nhỏ của một trang báo nhưng tôi tin tác động của những bài viết đối với cộng đồng xã hội chắc chắn không nhỏ chút nào! Thân! Tôi đồng ý với quan điểm của bạn Hoàng Nguyên Vũ. Bạn viết rất hay.
Chiến tranh không phải trò đùa Hòa bình trở về, bao nhiêu năm sau, nỗi ám ảnh bởi những gì trải qua trong chiến tranh luôn gây cho tôi những cơn mơ khủng khiếp. Những đồng ngũ hy sinh trên tay tôi nhiều lắm, thương đau cũng nhiều, nước mắt cũng lắm. Nhưng không hãi hùng và đau đớn bằng cảnh hàng trăm người nông dân, rất nhiều thiếu nữ và trẻ em đã chết không toàn thây khi bom Mỹ ném vào một làng ở Văn Giang năm 1967. Khắp làng nghi ngút hương khói, y như một nghĩa trang khổng lồ, ba bốn đêm liền vẳng ra trận địa tiếng la khóc ai oán rùng rợn. Cũng những tiếng khóc y hệt thế, tôi lại nghe vào một đêm ở căn cứ Đồng Dù, khi người dân Sài Gòn ra bới xác tìm con cái họ sau trận chiến thảm khốc...Năm đánh từ Tây Nguyên xuống Cheo Reo, đạn pháo hai bên chả kiêng ai, hàng trăm người dân và binh sĩ hai bên chết la liệt đầy trên mặt đường. Tiếng dạ dầy nổ bôm bốp dưới gầm xe pháo, nhiều bánh xe dính đầy máu. Khi đi qua một khúc cua, tôi thấy rõ xác một phụ nữ rất trẻ, thanh  tú, hai tay ôm chặt đứa con đã chết, cổ chị ta còn đeo lủng lặng một dây chuyền và mớ tóc dài đen mượt xòa đổ ra trên mặt đất, hai hốc mắt đen ngòm đầy ruồi bọ... Và những hình ảnh tương tự như thế cứ ám ảnh tôi suốt hơn hai mươi năm, để ra tận xứ người, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và viết thiên truyện ngắn Tiếng Khóc.Tôi thường nhớ tới những cơn ác mộng trong chiến tranh nhiều hơn là sự vinh quang của kẻ thắng trận và đủ kinh nghiệm để hiểu ra rằng: Ở góc độ Con Người, chiến tranh là điều khủng khiếp và tàn nhẫn. Khi ra thế giới, tôi lại nhận thêm ra rằng, người ta sinh ra để mưu cầu hạnh phúc cá nhân hay cộng đồng, chứ không phải cầm súng và làm một cuộc chiến nhiều máu, các dân tộc cần được sống để thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau.Từ tháng 5, nhà cầm quyền Trung Quốc ngang nghiên đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào vùng biển của Việt Nam. Những hành vi ngang ngược muốn biến biển của chúng ta như ao nhà của họ làm ai ai là con dân nước Nam trong cũng như ngoài nước đều căm giận; kể cả nhiều người dân tộc khác trên thế giới khi nhận ra thực chất đó không phải là sự tranh chấp, mà hành vi xâm lược phi nghĩa của nhà nước Trung Quốc.Làm sao cho đất nước yên ổn hòa bình lâu dài mà lại dứt khoát “không chấp nhận đánh đổi độc lập, chủ quyền để lấy bất kỳ thứ gì” thực là một vấn đề lớn, rất khó khăn đòi hỏi ở Chính phủ và toàn dân ta nhiều nỗ lực lớn lao, đầy thử thách, buộc phải tỉnh táo thông minh để vượt qua.Chiến tranh không phải là sự giải tỏa bức xúc vội vã, thiếu sự sâu sắc chín chắn để hành động, chưa làm hết sức, hết cách để tránh đi cái đau thương mất mát của hàng triệu sinh mạng. Thế giới hôm nay khác xưa nhiều. Chiến tranh không phải muốn là được, dù Trung Quốc đang khiêu khích và chăng bẫy hàng ngày, bởi vẫn có một thế giới của những người  yêu chuộng hòa bình, nhân nghĩa. Chính vì thế tôi tán thành chủ trương của Chính phủ ta, kiên trì tố cáo hành vi ngang ngược của nhà nước Trung Quốc trên trường quốc tế để tranh thủ dư luận tiến bộ trên toàn thế. Cũng như thế, chúng ta kiên trì hòa bình dùng ngoại giao để các nước có chung quyền lợi trên biển Đông hợp sức với chúng ta ngăn chặn hành vi ngang ngược của Trung Quốc độc chiếm biển Đông, thậm chí phải đưa ra tòa án quốc tế.Nhà nước và đại bộ phận con dân Việt Nam đang kiên trì điều đó. Đặc biệt các chiến sĩ của ta trên biển vô cùng kỷ luật đã kiên nhẫn từng giây phút không mắc mưu kẻ thù dầu rằng việc bảo vệ ôn hòa trên biển có thể trả giá bằng sinh mạng của họ.Trong những ngày căng thẳng ở biển Đông, tôi trầm lặng quan sát, ngắm bất kỳ đâu, bất cứ ai, từ những đứa trẻ ngày ngày cắp sách tới trường tới phiên chợ cóc sớm sớm tinh mơ; từ cảnh các em sinh viên trên giảng trường hay dòng người kẻ chợ đang sinh hoạt bình thường ở Hà Nội để lòng luôn tự hỏi, quang cảnh yên bình kia nếu có chiến tranh mọi người sẽ sống ra sao? Con tôi sẽ ra sao, cháu tôi sẽ ra sao, hàng triệu người lam lũ sẽ ra sao? Chứ không nghĩ giản đơn: Ức quá, choảng thôi... Đấy là cái tức của người âu bồng bột, chưa hiểu biết thật sâu sắc nỗi buồn chiến tranh và hai từ thiêng liêng "dân tộc" và đất nước.Tôi cũng từng gặp gỡ và tâm sự với nhiều cựu chiến binh, họ cũng như tôi, không kể những người già quá ốm đâu, chúng tôi chung ý nghĩ, chúng ta kiên trì hòa bình nhưng nếu Trung Quốc tấn công vào đất nước, chúng tôi sẽ lên đường. Riêng tôi sẽ rời bỏ châu Âu trở về, mang sức tàn này góp thêm một hạt bụi trong cơn bão cuồng bộ của nhân dân để bảo vệ Tổ quốc. Nhưng chúng tôi đều cầu nguyện đất nước Việt Nam vượt qua được  giai đoạn khó khăn này, hòa bình cho dân tộc, cho con cháu. Vì hơn ai hết chúng tôi, những người lính nơi mặt trận đều hiểu rằng, chiến tranh không phải trò đùa và máu của con người không phải nước lã.Nguyễn Văn Thọ Riêng tôi luôn mong muôn giới trẻ Việt Nam hiểu rằng. Con người ta ngèo, luôn đi đôi với hèn với yếu. Đất nước cũng vậy thôi. Một đất nước giàu có về kinh tế, mạnh về chính trị và dân trí sẽ không dễ bị bắt nạt. Chính vì thế những người Việt Nam chúng ta hãy sống, suy nghĩ, học tập, làm việc để đất nước Việt Nam trở nên giàu mạnh khi đó Đất nước chúng sẽ không bị bắt nạt như bây giờ. Chứ không phải lúc nào cũng mạnh mồm hay anh hùng bàn phím như bây giờ thì thực sự là sẽ không thể khá được. Không một ai muốn chiến tranh, bởi chiến tranh là mất mát, ly tan,nghèo đói ... nhưng nếu tình huống buộc phải bảo vệ Tổ Quốc, thì bất cứ ai cũng phải chấp nhận điều đó Một bài viết vô cùng sâu sắc. Hỡi các bạn trẻ, hãy đọc và thấu hiểu. Hỡi các thế lực phản động chống đối, những kẻ cơ hội châm ngòi nổ kia, người Việt Nam biết mình hành động khi cần thiết, đừng xúi giục, giật dây. Thật tuyệt vời! Cảm ơn bác về những tâm tư, suy nghĩ của bác đã viết ra được thành lời. Tôi nghĩ là những lời tâm huyết này nên được dịch ra nhiều thứ tiếng, đặc biệt là tiếng Trung để cho nhiều người đang quên, hoặc chưa bao giờ hiểu chiến tranh là gì có thêm nhận thức về chiến tranh để ủng hộ cho hoà bình trên thế giới. "Ở góc độ Con Người, chiến tranh là điều khủng khiếp và tàn nhẫn. Khi ra thế giới, tôi lại nhận thêm ra rằng, người ta sinh ra để mưu cầu hạnh phúc cá nhân hay cộng đồng, chứ không phải cầm súng và làm một cuộc chiến nhiều máu, các dân tộc cần được sống để thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau." Quả là đúng như vậy. Cảm ơn bác. Không ai thích chiến tranh ngoại trừ vì hòa bình. Bài viết thật nhân văn, sâu sắc, thấu tình đạt lý. Cảm ơn chú Nguyễn Văn Thọ. Đọc bài viết của chú, cháu nhớ đến câu hát trong bài hát Mùa Xuân của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn: "...Bởi chiến tranh đâu phải trò đùa. Và từ đấy em nhận ra anh, không phải trong mơ, không phải trong thơ..." Cháu được sinh ra sau ngày đất nước thống nhất, chỉ biết đến chiến tranh qua lời kể của ông bà, bố mẹ, qua sách báo nhưng cũng hiểu những mất mát, đau thương mà những thế hệ đi trước phải trải qua để có hoà bình cho chúng cháu hôm nay. Chúng cháu chỉ mong muốn hoà bình mãi mãi trên đất nước Việt Nam ta. Bài viết hay quá, tinh thần của tác giả thật tuyệt vời. I love VN ... Bài bác viết đọc rất hay và cảm động - cầu mong bình an cho dân tộc, cho gia đình và cầu mong mọi người sẽ trân trọng sự Hoà Bình hiện tại Đồng ý với chú Nguyễn Văn Thọ (vì chú đã tham gia đánh Mỹ, còn cháu năm 1977 mới đi bộ đội). Là cựu chiến binh, chúng ta cùng sẵn sàng. Chiến tranh không phải trò đùa. Chân lý giản đơn nhưng không phải ai cũng ý thức. Với đại đa số người trẻ, chúng ta cần phải đọc để hiểu chiến tranh là tột cùng đau thương mất mát. Hãy đọc "Nỗi buồn chiến tranh", "The things they carried", hay "All quiet on the western front"... Phần lớn người Mỹ đã không đọc, và đã gây ra bao tội ác, giờ đến người Trung Quốc. Nếu người Việt cũng không dừng lại để đọc để hiểu chúng ta sẽ dẫm lên vết xe đổ của họ, là đi vào chiến tranh như một trò đùa và xem mạng người như cỏ rác. Cam on bac Tho vo cung. Y cua bac cung la y nghi cua da so nguoi dan Viet. Tuy chau song trong thoi binh nhung chau thau hieu su dau don tot cung cua chien tranh. Chau ung ho nha nuoc va nhan dan ta kien tri voi giai phap dau tranh hoa binh den khi Trung Quoc rut gian khoan 981 ve nuoc ho. Cam on bac da noi ho long chau nhung suy nghi nay. Cam on bac da tiep them suc manh cho dong bao VN, dan toc VN trong thoi khac vo cung cam go nay. Bài viết rất đúng, cảm ơn bác! Một cựu chiến binh Mỹ cũng đã từng viết, tôi không nhớ nguyên văn, nhưng cùng quan điểm với anh. Đó là trong chiến tranh không có kẻ thắng trận hay người bại trận, mà chỉ có nỗi đau. Nỗi đau rất giống nhau, giữa những người mẹ, những người vợ, và cả những người tham chiến,... Nỗi đau còn giống nhau giữa bà mẹ bị mất một đứa con trai trong cuộc chiến, nhưng là đứa duy nhất, với người mẹ có cả 4 đứa con đều đã mất vì chiến tranh, và với bà mẹ có 2 người con, và chỉ còn một người có thể trở về từ cuộc chiến ..... Chúng ta không muốn chiến tranh, và chúng ta cũng muốn làm tất cả vì hòa bình. Vậy làm thế nào? Nước Việt Nam cần phải giàu, người Việt Nam cần phải giỏi. Một nước cho dù rộng lớn đến đâu cũng không thể bắt nạt được nước nhỏ, nhưng giàu và nhiều người giỏi. Người Việt cần phải giàu. Dân giàu thì Nước mạnh. Nhưng phải giầu một cách đàng hoàng, quang minh chính đại. Còn ai đang làm giàu trên sự đói của dân, sự nghèo của nước thì cần phải biết thế nào là đủ. Mong cho nước Việt Nam chúng ta sẽ có thể giàu, và người Việt chúng ta có thể phát huy được sự giỏi. Và cầu mong hòa bình cho biển Đông và cho toàn thế giới. Bài viết của tác giả quá hay. Đúng là chiến tranh không phải trò đùa nhưng khi cần ta vẫn sẵn sàng để bảo vệ đất nước đọc bài này xong mà nước mắt cứ chảy ròng là sao nhỉ?
Tiền thưởng và tham nhũng Người thích thì tâm đắc với ý kiến của Trưởng ban Nội chính tỉnh ủy Lâm Đồng, ông Nguyễn Xuân Tùng, rằng việc “mua tin” không phải là việc “bán mua” như mua mớ, rau con cá ngoài chợ mà mang tính tượng trưng khi “những người báo thông tin chống tham nhũng đều làm vì cái tâm xây dựng xã hội chứ không thuần về giá trị tiền bạc”.Nhưng người không thích cái tin "mua tin" bằng tiền cũng không phải không có lý với phát biểu của Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao Nguyễn Hòa Bình: “Phòng, chống tham nhũng là trách nhiệm của mọi người dân, không nên đặt vấn đề 'mua tin'”, bởi đã đặt vấn đề mua bán là “xúc phạm danh dự của người cung cấp tin”. Thậm chí “không nên coi cuộc đấu tranh phòng chống tham nhũng như một kế sinh nhai”.Sáng qua ở Quốc hội, tôi đã phỏng vấn hai vị đại biểu quốc hội cũng là những người trong ngành nội chính. Phó chánh án Nguyễn Sơn bảo việc "mua tin" là quá tốt và nên khuyến khích. Và ông cười rằng, biện pháp kinh tế bao giờ cũng cho thấy hiệu quả. Còn Tướng công an Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Công an Hà Nội, cho hay, không chỉ trong lĩnh vực chống tham nhũng mà cả trong việc chống tội phạm việc "mua tin" đã làm từ lâu rồi. Và ông bảo: “nếu có quy định thì càng tốt”.Tướng Chung, một vị tướng xuất thân trinh sát hình sự có lý và có thực tế để nói: “nếu có thì chỉ có tốt”. Nhưng sẽ càng tốt hơn nếu số tiền đó không chỉ giới hạn 500 nghìn đồng đến tối đa 10 triệu đồng. Càng tốt hơn nếu số tiền đó không chỉ là 260 nghìn đồng, số tiền tượng trưng đến mức mà chị “Nguyệt Hoài Đức” đã được nhận sau bao nhiêu gian truân cay đắng sau vụ nhân bản kết quả xét nghiệm.Tôi vẫn nhớ như in những gì đã xảy ra vào ngày chị Nguyệt nhận thưởng. Không phải là số tiền, không phải là chiếc bằng khen, không phải những giọt nước mắt của chị mà đó là những ánh mắt đồng nghiệp. Thật khó để nói đó là sự tán dương, đồng tình nếu như không muốn nói là lạnh lẽo kỳ lạ. Chỉ là tự nhiên, nhưng lời phát biểu của chị Nguyệt hôm đó đối với tôi rất hữu ý: “Thật sự đây là thành tích mà tôi không hề mong muốn được nhận”.Tôi có người bạn tên là Đỗ Việt Khoa. Vâng, đúng là thầy Khoa của trường Vân Tảo, người năm 2006 đã một mình đứng ra quay video làm bằng chứng tố cáo hiện tượng tiêu cực thi cử tại trường Trung học phổ thông Phú Xuyên A, người sau đó đã gián tiếp tạo ra phong trào "Hai không": Nói không với bệnh thành tích và tiêu cực trong thi cử”.“Tôi có đơn tố cáo việc thu tiền hỗ trợ tốt nghiệp 300 nghìn mỗi học sinh và tiêu cực trong xây dựng trường. Đấy là tham nhũng chứ còn gì nữa. Nhưng có ai xem xét giải quyết đâu" - thầy Khoa nói với tôi và ông vô cùng chua chát bảo rằng: “Người dân cho không (tố cáo tham nhũng) còn chả ai quan tâm, huống chi phải trả tiền. Mua gì mà mua”.  13 năm làm phóng viên viết nội chính, tôi chứng kiến quá nhiều những niềm thất vọng như vậy. 13 năm làm điều tra, tôi chưa từng gặp một ai tố cáo tham nhũng chỉ để lấy tiền cả.Ở giác độ về sự tổn thương, Viện trưởng Nguyễn Hòa Bình hoàn toàn đúng. Có thể hơi chủ quan, nhưng có lẽ chẳng ai tố cáo tham nhũng, việc mà đi liền với nguy cơ đánh đổi cả công việc, cả gia đình, cả hiện tại và tương lai chỉ để lấy tiền. Huống chi đó là khoản tiền “tối đa 10 triệu đồng”.Đỗ Việt Khoa, người hùng một thời, là một ví dụ cay đắng về việc người chống tham nhũng, kể cả khi trở thành “người đương thời”, kể cả khi trở thành nguyên do cho một phong trào rộng lớn trong ngành giáo dục, sau đó đã phải rời ngôi trường mà anh từng gắn bó nhiều chục năm trời.Tôi nghĩ, trước khi đặt ra vấn đề "mua tin", điều mà những người chống tham nhũng cần hơn rất nhiều, là cơ chế để họ có thể sống tiếp một cách bình thường.Đào Tuấn Chỉ có chức có quyền mới có cơ hội để tham nhũng , Người dân (ko có chức quyền) tố cáo Người tham nhũng (có chức có quyền) thì Người có chức có quyền không xem xét là điều dễ hiểu (vì có ai lại tự giết mình bao giờ). Nói như Viện trưởng Nguyễn Hòa Bình, PCTN là trách nhiệm của mọi người dân thì đúng quá nhưng chỉ là lý thuyết và nói cho hay không ai cãi được; nhưng chả ai dám đánh đổi gia đình , công việc, tương lai...mà đi chống tham nhũng, nếu không có cơ chế bảo vệ NCTN có hiệu quả. Mua tin chống tham nhũng thực ra chỉ có duy nhất một công dụng là xoa dịu dư luận theo kiểu "Chúng tôi đã áp dụng mọi biện pháp có thể kể cả bỏ tiền mua tin...". Lên án cái xấu là tiếng nói của lương tri và lòng tự trọng dù là bất kể dưới thể chế xã hội nào, việc này như nào phụ thuộc vào lòng tin của người lên tiếng đối với các cơ quan thực thi pháp luật. Nếu có thành luật thì việc này cũng chỉ như cái nhãn mác hàng hóa bắt mắt mà thôi. Chống tham nhũng là điều không thể. Bài viết rất hay, người cung cấp tin không phải vì tiền thưởng (so với cái họ bị mất thì quá ít), mà vì mong muốn một xã hội lành mạnh hơn mà thôi Theo tôi, lý do tại sao nhiều người biết chỗ này, chỗ kia có tham nhũng, nhưng họ không muốn hoặc không dám tố cáo, vì cái thiệt thòi, mất mát nhiều hơn là cái được. Nôm na như câu dân gian hay nói là "đấu tranh, tránh đâu". Tôi đồng ý với quan điểm của anh Đào Tuấn, thiết nghĩ để khuyến khích người dân tham gia tố cáo những vụ tham nhũng thì trước tiên cần phải có cơ chế để đảm bảo an toàn cho họ, vì những người tố cáo tham nhũng đa phần là vì bức xúc khi thấy những sai trái chứ không hẳn họ nghĩ được lợi những gì khi tố cáo tham nhũng Thật ra những người vì tiền mà tố cáo tham nhũng thì họ đã có cách làm của người muốn kiếm tiền. Qua những vụ việc tố cáo tham nhũng phát hiện từ trước tới nay chúng ta thấy rõ những người tố cáo hầu như xuất phát từ cái tâm muốn cho xã hội minh bạch và công bằng hơn. Cái gốc của vấn đề ở đây (theo cá nhân tôi) chúng ta nên xem xét lại cách tiếp nhận và xử lý thông tin thế nào để xây dựng được niềm tin cho những người đã và đang có ý định tố cáo tham nhũng. Vì trên thực tế có những vụ việc khi tố cáo thì người tố cáo nhận lại được sự kỳ thị, chia rẽ, trù dập, nghi ngờ... của mọi người. Thập chí có những vụ việc xử lý rất là khó hiểu và không có sự thông tin xử lý rõ ràng, đã dẫn đến sự sụt giảm ý chí đấu tranh trong việc tố cáo tham nhũng nhân dân. Cám ơn... Bài viết rất hay. Tôi nghĩ rằng người đi tố cáo chỉ mong đấu tranh cho cuộc sống của chúng ta được công bằng và trong sạch. Tham nhũng cũng là giặc trong lòng cuộc sống của chúng ta. Trong cuộc chiến này cũng cần có hy sinh mất mát như bao cuộc chiến khác. Tôi hoàn toàn đồng ý với tác giả. Các nhà tâm lý học, xã hội học, nhà quản lý đâu cả rồi, sao không nghiên cứu những cái này nhỉ. Sáng ra đọc bài viết của anh thật là tâm đắc! Nếu không có cơ chế thì người chống tham nhũng sẽ e dè, và có thể từ bỏ hành động ý nghĩa này? Nhưng cơ chế đó là gì? Không có cơ chế gì cả, chỉ là cách nhìn nhận của người dân thôi, chứ quản lý làm sao can thiệp. Theo tôi nghĩ, người chống tham nhũng trước sau gì cũng được mọi người trong xã hội này trân trọng và yêu quý hơn về việc góp phần làm giàu nhân cách con người. Khong nen phat trien viec "mua tin" kieu nay vi nguy co no se dan den mot viec tieu cuc khac va den luc do kho ma co the lam lai duoc. Ai nghi ra chuyen nay nhi, lieu nguoi do co the cong khai tranh luan tren truyen hinh duoc khong?. Việc tham nhũng mắt thấy tai nghe như cơm bữa. Có quá khó khăn với ban phòng chống tham nhũng không nhỉ? “Phòng, chống tham nhũng là trách nhiệm của mọi người dân" Đỗ Việt Khoa, người hùng một thời, là một ví dụ cay đắng về việc người chống tham nhũng, kể cả khi trở thành “người đương thời”, kể cả khi trở thành nguyên do cho một phong trào rộng lớn trong ngành giáo dục, sau đó đã phải rời ngôi trường mà anh từng gắn bó nhiều chục năm trời. Thật lòng mà nói là chả ai dám chống tham nhũng tích cực trong hoàn cảnh xã hội thế này. Đọc xong bài viết càng buồn thêm. Tham nhũng tập thể thì ai chống ai ????
Bê bối hoa hậu Mà thật ra đâu chỉ Việt Nam mới có nhiều cuộc thi sắc đẹp, hầu như các nước đều tổ chức và được hưởng ứng khá tích cực, về số lượng thì cũng không ít hơn ta là mấy. Có nơi còn có hẳn lò chuyên luyện hoa hậu, thu hút đông đảo các cô gái theo học nghiêm túc và quyết tâm chẳng khác gì các sĩ tử tại các lò luyện thi đại học ở nước mình.Lại cũng có nhiều người thắc mắc về mục đích của các cuộc thi này là gì? Mục đích chung nhất mà chúng ta vẫn hay thấy trong thông cáo của các cuộc thi là tìm ra nhân vật đại diện cho vẻ đẹp hình thể lẫn tâm hồn để giúp ích cho cộng đồng. Về các cô gái (và các chàng trai) đạt danh hiệu, vẻ đẹp tâm hồn có khi còn lăn tăn chứ vẻ đẹp hình thể thì ít ai phủ nhận, riêng khoản giúp ích cho cộng đồng thì công chúng dễ dàng theo dõi nhất.Một trong những chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong lúc trà dư tửu hậu là các cô hoa hậu làm gì? Làm đẹp cho đời nghe có vẻ chung chung quá nhưng không ai phủ nhận sự hiện diện của một bóng hồng có thể làm tươi mát cả một không gian. Các hoa hậu lại càng đẹp hơn khi tích cực đi làm từ thiện. Cũng có người nói chỉ thích ngắm các cô ấy ở bể bơi thôi. Sao cũng được, miễn có ích, vai trò tích cực trong cuộc sống. Vậy nên, chúng ta không có lý do gì mà phủ nhận vai trò của các cô cũng như sự cần thiết nên có hay không tổ chức các cuộc thi.Có lẽ các người đẹp vốn thường được nâng niu nên cuộc sống của nhiều cô cũng trở nên dễ dàng. Đặc biệt, nhờ sự hỗ trợ đắc lực của truyền thông và công nghệ lăng xê, các hoa hậu ngày ngày xuất hiện ở những nơi sang trọng, quần là áo lượt, trang sức bạc tỷ đã đủ làm bao nhiêu cô gái khác phải ước ao, ghen tỵ. Thế là nhiều người đặt câu hỏi các cô ấy làm gì mà có nhiều tiền đến thế? Có cô chuyên đi event, đóng phim, làm người mẫu cũng có thu nhập khá. Có cô nói tôi có tài năng tôi tự kiếm được tiền, cũng có cô thẳng thắn thừa nhận một cách đầy tự hào mình được ‘đại gia’ bao… Việc nào nghe cũng rất êm ái nên ánh hào quang của chiếc vương miện trở thành niềm mơ ước của nhiều cô gái muốn đổi đời, chứ không thuần túy là muốn giúp ích cho đời như cách các cô ấy trả lời ứng xử.Nhìn vào những bê bối của các hoa hậu thời gian qua, chúng ta phần nào thấy được mặt trái của chiếc vương miện không phải lúc nào cũng lấp lánh ánh hào quang. Nhiều cô gái trẻ ảo tưởng về danh hiệu hoa hậu như chiếc đũa thần, có thể biến cô bé Lọ Lem thành nàng công chúa sau một đêm. Ham mê danh vọng và thiếu hiểu biết đã đưa nhiều cô gái đến những hành động phi đạo đức, nói dối trắng trợn, không phân biệt được đúng sai… Những scandals hoa hậu như những con sâu làm rầu nồi canh. Thực tế chúng ta vẫn thấy rất nhiều hoa hậu đã và đang đóng góp tích cực cho cộng đồng và được xã hội tôn vinh dù rằng danh hiệu mà các cô ấy đạt được có khi đã rất nhiều năm về trước.Thật lòng nhìn những scandals và cách ứng phó ngô nghê của một số hoa hậu, tôi thấy rất xót xa cho các cô ấy. Lẽ ra với danh hiệu có được, các cô đã có lợi thế ban đầu hơn hẳn nhiều người đẹp khác, nhưng bản thân họ không biết phát huy theo hướng tích cực. Lý do đơn giản là các hoa hậu quá thiếu kiến thức và kỹ năng sống, nhiều cô chưa thật sự trưởng thành về mặt tâm lý, chưa được chuẩn bị để sẵn sàng cho bước chuyển lớn trong đời mình. Một lý do khác là các hoa hậu thiếu những người có kinh nghiệm để định hướng cho mình sau khi đăng quang.Trở lại với các cuộc thi hoa hậu ở nước ta, theo tôi cái chúng ta còn thiếu là một "Kế hoạch hậu hoa hậu" để định hướng phát triển một cách đúng đắn cho những cô gái đạt giải cũng như nâng cao uy tín và tính chuyên nghiệp cho các cuộc thi.Các tân hoa hậu dù đã qua tuổi 18 nhưng nhiều người rất non nớt và mơ hồ về tương lai. Nhất là sau một đêm trở thành người của công chúng, nếu không đủ bản lĩnh sẽ dễ dàng gặp phải cám dỗ khó chối từ. Dưới sự dẫn dắt của Ban Tổ chức cuộc thi, 'Kế hoạch hậu hoa hậu' sẽ là bước đệm cho họ ngày một hoàn thiện mình hơn mà vẫn đảm bảo thực hiện được những nhiệm vụ được kỳ vọng. Vì vậy, việc Ban Tổ chức yêu cầu thí sinh ký bản cam kết đồng ý thực hiện nghĩa vụ nếu đạt giải thật ra không có gì lạ vì nó thể hiện tinh thần trách nhiệm của cả hai bên nhằm đạt được mục đích mà cuộc thi đã đề ra một cách trọn vẹn.Nhìn dưới góc độ quản lý, 'Kế hoạch hậu hoa hậu' không có gì phức tạp. Nó cũng giống như việc một doanh nghiệp đề ra một kế hoạch trung hạn trong vòng 2 năm để phát triển một sản phẩm. Kế hoạch phải bao gồm mục tiêu, chiến lược và chiến thuật thích hợp trong từng thời điểm khác nhau. Ban Tổ chức có thể thành lập hẳn một ê-kip chuyên quản lý và điều hành các hoạt động của hoa hậu và các người đẹp đạt giải, chứ không để các người đẹp chân ướt chân ráo tự bơi trong môi trường showbiz đầy phức tạp hoặc nhanh chóng rơi vào tay các ông bầu - gặp phải người có đầu óc chiến lược đúng đắn thì không nói, nếu không thì hậu quả nhãn tiền như một số vụ lùm xùm vừa qua. Hậu quả người chịu thiệt nhất vẫn là bản thân các hoa hậu và ảnh hưởng đến uy tín của Ban Tổ chức cuộc thi, chứ ít ai trách các ông bầu.'Kế hoạch hậu hoa hậu' phải thể hiện sự công bằng cho cả hai bên về cả trách nhiệm, quyền lợi và cách thức chế tài nếu một trong hai bên không hoàn thành nghĩa vụ hoặc vi phạm quy chế. Chúng ta chưa có tiền lệ để một hoa hậu nào bị tước danh hiệu dù rằng các cô ấy rõ ràng là vi phạm quy chế cuộc thi một cách nghiêm trọng. Công bằng mà nói có trường hợp không đủ tiêu chuẩn đăng ký dự thi chứ đừng nói đến việc đăng quang. Nói theo kiểu bình dân là 'rớt ngay từ vòng gửi xe', vậy mà vẫn đường đường chính chính trở thành hoa hậu vì đã xuất sắc… lừa dối một cách trót lọt trong cuộc thi, còn nếu bị phát hiện sau khi cuộc thi kết thúc thì xem như vẫn an toàn.Tạo điều kiện cho các hoa hậu sửa sai có nhiều cách nhưng tuyệt nhiên không phải là hành động lấp liếm che giấu sai phạm - điều mà vô hình trung chẳng khác nào khuyến khích sự không trung thực, đặc biệt là ở những người được xem là 'đại diện cho vẻ đẹp tâm hồn' của một cộng đồng hay rộng hơn là một quốc gia. Tương tự, 'Kế hoạch hậu hoa hậu' sẽ đảm bảo không có chuyện hoa hậu 'đột nhiên mất tích' hằng năm trời rồi quay sang trách móc Ban Tổ chức để mình 'chìm nghỉm', đồng thời cũng phải đảm bảo cho hoa hậu có một mức thu nhập phù hợp với công sức đã bỏ ra.Hai năm trong một nhiệm kỳ hoa hậu không phải là một khoảng thời gian dài. Thay vì vội vàng tranh thủ kiếm tiền hoặc những bổng lộc khác ngay lập tức sau khi đạt giải, đây là khoảng thời gian lý tưởng để các hoa hậu phát triển tố chất, hoàn thiện nhân cách, và từng bước xây dựng hình ảnh cá nhân mình. Nếu có được một 'Kế hoạch hậu hoa hậu' tốt, đây sẽ là đòn bẩy cho những điều tốt đẹp nối tiếp về sau. Cũng cần phải nói thêm rằng trong tình huống có hay không có 'Kế hoạch hậu hoa hậu' thì hoa hậu cũng phải tự thân vận động, chứ không nên có thái độ ỷ lại vì mình là hoa hậu nên người khác phải làm tất cả cho mình. Đó là một suy nghĩ hết sức sai lầm.Tôi tin mỗi cô gái từ khi được sinh ra đã là một nàng công chúa của gia đình các bạn, các bạn hãy mạnh dạn tham gia vào các cuộc thi nếu thấy phù hợp để có thêm trải nghiệm cho bản thân, nhưng đừng bao giờ lấy vương miện hoa hậu làm mục tiêu đời mình mà lơ là trau dồi trí tuệ và kỹ năng sống - những điều thiết yếu giúp các bạn có được một cuộc sống vững vàng và độc lập, nhất là khi tuổi trẻ đi qua và nhan sắc phai tàn.Huỳnh Thị Ngọc Hân Tôi thấy" sản phẩm "của các cuộc thi hoa hậu ở Việt Nam đa phần là hàng lỗi. Nhìn ngoài thì đẹp nhưng ko dùng được trong thực tế . Tôi thì khuyên các cô gái tránh xa những việc như thi hoa hậu, nếu đã xác định mục tiêu cuộc sống của mình là sức khỏe (thể chất+tinh thần+gắn kết xã hội), thành công và hạnh phúc; Và xây dựng cuộc đời trên nền tảng chân, thiện, mỹ. Người ta không bao giờ tổ chức những cuộc thi như: cuộc tình đẹp nhất; người hạnh phúc nhất; người lương thiện nhất; người bác ái nhất; hay tình yêu vĩ đại nhất. Vẻ-đẹp-thực-sự-của-một-người-phụ-nữ cũng tương tự như vậy, không phải là cái để mang đi thi được. Hoa hau bay gio nhieu nhu...xe chay ngoai duong. Ý kiến bạn "chuẩn không Cần chỉnh"! Viet nam nen gianh tien de phat trien dat nuoc, k nen to chuc cac loai ki thi hao hau nhu vay thật đáng ghê sợ cho những người lợi dụng nhan sắc của các cô gái tham gia thi hoa hậu để nhằm mục đích kinh doanh Tra vuong niem hoa hau la chieu tao scandan va ranh viec xa hoi de di chay xo kiem tien do ma! Thích cách tư duy! Hình như tác giả là người đẹp du lịch? Bản lĩnh, học thức và kinh nghiệm - em hoàn toàn xứng đáng làm Đại sứ du lịch VN! Đoạt được giải A,B, C đồng nghĩa với việc cuộc sống sẽ sang trang mới, quần là áo lượt đồ hiệu tung tăng, và hơn hết là được thoát khỏi cuộc sống khốn khó trước đây! Đoạt giải đồng nghĩa được chen chân vô giới showbiz với hàng loạt sự kiện được tham dự với cát xê cao! Có lúc tôi cũng hơi buồn cười khi nghe tin cô hoa hậu này, anh nam vương kia đi "lưu diễn" bạn ah! :) Tôi ngưỡng mộ tác giả của bài viết này, ko chỉ bởi vẻ đẹp của một Hoa hậu Du lịch mà còn bởi sự thông minh, tinh tế và học vấn được thể hiện qua phong cách bài viết. Chúc em sẽ đạt được nhiều thành công hơn nữa. Con gái Việt Nam ngày càng xinh đẹp, còn hoa hậu Việt Nam ngày càng giảm đi nhiều nét đẹp. Hoa hậu Việt Nam bây giờ không phải là danh hiệu mà là "chứng chỉ nghề" để người được cấp có thể thăng tiến trong showbiz. Vấn đề là không có tiêu chuẩn nào cho đơn vị cấp "chứng chỉ", cứ miễn có tiền là có thể tổ chức thi hoa hậu và đương nhiên cái "chứng chỉ" đó cũng quá dễ để mua được bằng tiền. Tôi thấy tác giả bài viết này còn đẹp hơn nhiều hoa hậu!!! Bài viết lại hay nữa... Muốn được dự thi hoa hậu thì .... người thi phải làm gì ...? chỉ có BTC mới hiểu !!! ... Sau khi được làm hoa hậu rồi thì ... hoa hậu phải làm gì ...? chỉ có BTC mới hiểu !!! ... sau cuộc thi người được gọi là hoa hậu muốn kiếm được nhiều tiền thì ... phải làm gì ...? Ai cũng đoán được !
Làm gì để dân giàu? Trước hết thì mức độ giàu có của một quốc gia được tính từ con số “tổng sản lượng quốc gia”, là tổng cộng tất cả giá trị sản phẩm và dịch vụ sản xuất trong nước, mang chia đều con số này cho toàn dân thì sẽ có số “thu nhập bình quân đầu người”. Căn cứ vào ước tính của Ngân hàng Phát triển Châu Á thì thu nhập bình quân của Việt Nam chỉ bằng 2/3 so với Indonesia và 1/3 so với Thái Lan. Vắn tắt thì Việt Nam vẫn là một nước nghèo so với hầu hết nước láng giềng.Với tử số (tổng sản lượng quốc gia) và mẫu số (dân số) luôn gia tăng, muốn cho “dân giàu” nghĩa là muốn nâng cao chỉ số thu nhập bình quân thì chỉ có hai cách là làm sao để mẫu số tăng chậm và tử số tăng nhanh. Trong phạm vi bài này tôi gác qua việc kềm mức tăng trưởng dân số như Trung Quốc hạn chế sinh đẻ, mà chỉ bàn về việc làm sao để tổng sản lượng quốc gia tăng nhanh.Cơ cấu kinh tế như ta biết là gồm 2 khối căn bản: sản xuất và tiêu thụ. Khối sản xuất gồm các doanh nghiệp công và tư có tầm cỡ từ nhỏ, vừa đến lớn, cung cấp đủ loại sản phẩm và dịch vụ. Khối tiêu thụ gồm những cá nhân cung cấp nhân lực cho doanh nghiệp để được trả lương rồi lại dùng đồng lương này để: a) mua sản phẩm và dịch vụ của các doanh nghiệp, b) đóng thuế cho nhà nước, c) để dành và đầu tư sinh lợi...  Khi “nối mạng” với các nước khác thì phát sinh ra hoạt động thương mại quốc tế: một phần sản phẩm và dịch vụ sản xuất trong nước được bán ra nước ngoài (xuất khẩu) và một phần đồng lương của khối tiêu thụ lại được dùng để mua sản phẩm và dịch vụ của nước ngoài (nhập khẩu). Căn bản kinh tế thì thực sự giản dị chỉ có thế.Con số tổng sản lượng quốc gia có thể ước tính được bằng cách cộng các số chi tiêu bên khối tiêu thụ của người tiêu dùng, của nhà nước, tiền đầu tư… hoặc cũng có thể tính được từ đầu ra của khối sản xuất gồm tất cả các doanh nghiệp trong nước. Như vậy muốn giúp cho “dân giàu” thì điều căn bản là cần tạo điều kiện tốt đẹp để giúp cho khối doanh nghiệp này được phát triển mạnh.Theo Phòng Thương mại - Công nghiệp Việt Nam thì chúng ta hiện có hơn 500.000 doanh nghiệp, trong đó các doanh nghiệp cỡ lớn chiếm 2%, doanh nghiệp cỡ vừa 2%, còn lại 96% là các doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ. Nếu tính cả các hộ cá thể đang hoạt động trong nền kinh tế thì tỷ lệ doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ có thể chiếm tới 99,9%. Khu vực doanh nghiệp Nhà nước được quan tâm tập trung để giúp lớn lên và khu vực doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài thì bản thân họ có sức mạnh kết nối trong chuỗi năng lực toàn cầu nên hoạt động vẫn rất tốt.Riêng khu vực doanh nghiệp tư nhân thì đang đứng trước một giai đoạn khó khăn nhất của mình. Với quy mô, năng lực tài chính yếu kém, công nghệ lạc hậu, lượng nhân công ít ỏi, lại thiếu bẵng đi các biện pháp trợ giúp của nhà nước, vì thế nên các doanh nghiệp dân doanh không lớn được nhanh và khi có cú sốc tiêu cực ập đến thì khu vực này không có sức đề kháng…Bài thảo luận chính sách của một nhóm nghiên cứu gia thuộc chương trình giảng dạy kinh tế Fulbright (Đại học Harvard) năm ngoái về tình hình kinh tế Việt Nam cũng đã nhận xét rằng: “Đóng góp của khu vực doanh nghiệp cho nền kinh tế so với khu vực tư nhân không tương xứng với những ưu ái và nguồn lực mà khu vực này đang được hưởng”. Bài thảo luận cũng viết về khu vực doanh nghiệp dân doanh: “Khu vực doanh nghiệp tư nhân đã trở nên rất năng động từ khi đổi mới đến nay, nhất là sau thập niên 2000. Khu vực này đã đóng vai trò đáng kể vào tăng trưởng và giải quyết việc làm. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây khu vực kinh tế tư nhân trong nước đang đứng trước nguy cơ teo tóp, số lượng doanh nghiệp ngừng hoạt động tăng đến mức báo động”.Tôi muốn lướt qua một vài điểm chính như sau:Đi tắt đón đầuChỉ trong vòng một thế hệ mà Nam Triều Tiên đã nhảy vọt từ một nước chậm tiến thành một quốc gia tân tiến. Nghiên cứu những mô hình phát triển kinh tế thần kỳ này, nhà nước cũng đã chọn một số ngành công nghệ làm mũi nhọn, thành lập nhiều tập đoàn lớn để tìm cách “đi tắt đón đầu” và nhanh chóng “đưa thuyền ra biển lớn”. Thế nhưng chiến thuật này đã không mang lại kết quả mong muốn. Bài thảo luận Fulbright / Harvard viết: “Từ khi các tổng công ty được chuyển ào ạt thành tập đoàn kinh tế, những yếu kém cơ bản của khu vực doanh nghiệp bộc lộ ngày càng rõ, đặc biệt dưới tác động của bất ổn kinh tế vĩ mô trong nước và khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Kết quả là sự sụp đổ của một số tập đoàn kinh tế và sự kém hiệu quả của khu vực doanh nghiệp nhà nước đã được phơi bày, những điều này đã góp phần tạo ra những trục trặc hiện nay của hệ thống ngân hàng. Những trục trặc này, đến lượt mình, tác động tiêu cực đến kết quả kinh doanh của hai động cơ tăng trưởng nội địa khác là khu vực tư nhân và nông nghiệp”.“Đi tắt đón đầu” quả là một chiến thuật chính đáng, nhưng muốn thực thi chính sách thì cần có những thể chế vững chắc và quan trọng nhất vẫn là yếu tố con người. Muốn đưa thuyền ra biển lớn thì phải có những vị thuyền trưởng tài ba, đầy kinh nghiệm để lèo lái những tập đoàn kinh tế này, không khéo chưa ra khơi thì thuyền đã chìm ngỉm để rồi đất nước lại gánh thêm nợ.Như một vị tướng tài trong thời chiến, người CEO của một tập đoàn lớn cần có đủ kinh nghiệm và bản lĩnh để lãnh đạo doanh nghiệp mình xông pha thương trường, cạnh tranh với các đối thủ nước ngoài. Nếu một quan chức nhà nước không thể bước ngang sang làm bác sĩ mổ xẻ trong một bệnh viện hay làm nhạc trưởng của một ban đại hợp tấu thì chúng ta cũng không thể mong quan chức ấy trong một thời gian ngắn có thể trở thành vị tổng giám đốc tài ba của một tập đoàn công nghệ hay một ngân hàng lớn được. Quản lý doanh nghiệp là việc vô cùng phức tạp và khó khăn hơn việc mổ xẻ hay điều khiển một ban nhạc rất nhiều vì thương trường luôn biến động không ngừng và sự cạnh tranh khốc liệt liên tục không hề nương tay cho một ai. Không phải chỉ cần đổ tiền ra tậu của cải, mua công ty, mua ngân hàng, tạo “phần cứng” là sẽ có ngay một cỗ máy làm tiền, mà vấn đề gai góc nhất là ở cái “phần mềm” quản lý.Như một quân nhân phải mất nhiều năm để leo từ cấp úy, cấp tá trước khi được phong hàm tướng, để có thể lèo lái một tập đoàn lớn, một vị CEO cũng cần được rèn luyện bài bản từ những doanh nghiệp hay các phân ngành từ nhỏ đến lớn để  trưởng thành theo thời gian. Thế nhưng sân huấn luyện CEO của chúng ta có đủ khả năng đào tạo hay chưa?Tạo công ăn việc làmNói chung nền kinh tế Việt Nam cần phải tạo ra ít nhất một triệu việc làm mới mỗi năm chỉ để hấp thụ lao động mới. Về điểm này thì một bài thảo luận khác của nhóm nghiên cứu Fulbright / Harvard trước đó đã đưa ra nhận xét như sau: “Nói một cách đơn giản, khu vực nhà nước không tạo ra được nhiều việc làm, nhưng lại chiếm một nửa giá trị đầu tư doanh nghiệp. Trong khi đó khu vực tư nhân, hiện đang tạo ra được việc làm, lại chủ yếu bao gồm những doanh nghiệp nhỏ với cơ cấu vốn yếu kém, gặp khó khăn trong việc tăng trưởng để trở thành các doanh nghiệp vừa và lớn, vì khó tiếp cận được đất đai và vốn vay ngân hàng”.Thiếu liên kết với các doanh nghiệp có vốn nước ngoàiKêu gọi các doanh nghiệp FDI vào đầu tư ở Việt Nam cũng không khác mang những ngọn lửa công nghệ mới về nước và mong làm mồi châm cho những doanh nghiệp trong nước để cùng nhau thắp sáng bộ mặt kinh tế Việt Nam. Tiếc thay mang những đốm lửa ấy về nhưng lại không thấy “bắt mồi”.Bài thảo luận trên đây cũng đã viết như sau: “Các trở ngại đối với sự tăng trưởng của khu vực tư nhân trong nước đã làm hạn chế sự phát triển của những ngành phụ trợ vốn hưởng lợi nhiều nhất từ những liên kết này.  Hơn thế nữa, nếu không có mối quan hệ vững chắc và lâu dài với các nhà cung ứng nội địa, các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài sẽ có ít động cơ ở lại Việt Nam một khi chi phí lao động và những chi phí khác tăng lên…”.Doanh nghiệp là nguồn đóng thuế quan trọngCũng đừng quên rằng các doanh nghiệp trong nước là một nguồn đóng thuế rất lớn cho nhà nước. Doanh nghiệp đóng thuế thu nhập doanh nghiệp, thuế giá trị gia tăng, thuế thu nhập trên lương chủ và nhân viên, cùng nhiều chi phí khác… Lương tiền trả cho quân đội, cảnh sát, cán bộ công nhân viên nhà nước cùng các chi phí từ cấp làng xã đến quốc gia… tất cả đều lấy từ nguồn thuế là chính.  Không thu đủ thuế để trang trải mọi chi phí quốc gia thì ngân sách thiếu hụt và nhà nước phải vay nợ trong và ngoài nước, hoặc phải… in tiền để rồi đưa đến lạm phát.Ai bảo làm doanh nhân là dễ?Dấn thân vào thương trường là một quyết định táo bạo vì đây là một con đường đầy chông gai và rủi ro. Ngay ở Mỹ, trong một môi trường thuận lợi và với những điều kiện hoạt động tốt đẹp nhất mà tỷ lệ doanh nghiệp tử vong cũng rất cao. Tính ra cứ 100 doanh nghiệp được thành lập thì trong vòng 5 năm đầu đã có đến 75% phải đóng cửa và đến năm thứ 10 thì có 90% doanh nghiệp dẹp tiệm. Tỷ lệ doanh nghiệp tử vong trong nước chắc hẳn là còn cao hơn nhiều!Chính sách cần thay đổiNhìn lại vấn đề từ các góc cạnh trên thì vai trò chính của các cơ quan quản lý nhà nước là để hỗ trợ doanh nghiệp, tương tự như bộ phận hậu cần hỗ trợ các chiến sĩ tiền tuyến. Bài thảo luận Fulbright / Harvard (2013) đã có nhắc đến điểm này như sau: “Sau khi thực thi Luật Doanh Nghiệp năm 1999, môi trường kinh doanh của Việt Nam đã được cải thiện đáng kể. Tuy nhiên trong thời gian gần đây tình trạng nhũng nhiễu doanh nghiệp có vẻ đang trở lại. Trong bối cảnh môi trường kinh doanh không được cải thiện đáng kể, một phần lớn thời gian và tiền bạc của doanh nghiệp được tiêu tốn để đáp ứng các thủ tục quản lý còn thiếu tường minh và không nhất quán từ phía các cơ quan quản lý nhà nước”.Là “xương sống” của nền kinh tế, khối doanh nghiệp dân doanh phải nên được xem là “con gà đẻ trứng vàng”, cần được chăm sóc và trân quý thay vì bắt họ phải hứng chịu nhiều khó khăn hành chánh, thủ tục nhiêu khê, luật lệ chồng chéo.Ai bảo cứ xài hàng ngoại là xịn?Nếu cứ đổ lỗi cho chính sách và chờ đợi được nhà nước hỗ trợ thì quả cũng là một điều khiếm khuyết. Dù cho được ưu đãi, dù chính sách thay đổi nhưng không hẳn cứ nhờ đó mà các doanh nghiệp sẽ làm ăn dễ dàng hơn. Doanh nghiệp chỉ là khối sản xuất mà thành công hay không cũng còn tùy thuộc ở mảng tiêu thụ. Đồng tiền là dòng máu luân lưu trong một cơ thể kinh tế, là gió để nâng các con diều doanh nghiệp trong nước bay cao. Mua một món hàng sản xuất trong nước là giữ cho đồng tiền lưu chuyển trong nước, giữ cho máu còn nằm trong cơ thể, giúp cho nhà máy chúng ta tiếp tục hoạt động, nhân công chúng ta có công ăn việc làm, gia đình của họ có tiền để sống, con cái của họ được ăn học... Biết thế nhưng dân ta vẫn cứ mua hàng ngoại, vô tư “hiến máu” ra nước ngoài, để rồi bó tay nhìn nhau mà hỏi rằng đồng tiền mình chạy đi đâu, vì sao nhà máy mình đóng cửa hàng loạt, vì sao bất động sản mình bán không chạy, vì sao kinh tế mình xuống dốc?Các vec tơ cần hướng về một phíaHơn bao giờ hết đây là thời điểm mà khối doanh nghiệp tư nhân đang chờ đợi một niềm tin, động lực mới từ sự quyết tâm của Chính phủ và các Bộ, ngành để họ yên tâm khởi nghiệp, đầu tư kinh doanh đóng góp sức lực, của cải cho nền kinh tế. Điều quan trọng hơn cả là nhà nước nên có cái nhìn mới đối với khối doanh nghiệp tư nhân và dần dần rút về đóng vai trò điều hành và hỗ trợ thay vì trực tiếp nhúng tay vào việc kinh doanh. Về phía người dân là những người tiêu thụ sản phẩm của các doanh nghiệp, thì cũng cần phải đóng góp bằng cách mua hàng nội. Có như thế thì kinh tế mới phát triển để mang lại lợi ích cho tất cả mọi người và giúp cho dân giàu nước mạnh.Võ Tá Hân Bớt ăn hối lộ, tham nhũng, hạch sách dân là mừng lắm rồi. Quản lý bình ổn giá cả là dân mừng lắm lắm rồi. Chống độc quyền chứ mấy bác điện, xăng,... cứ thích là tăng dân chịu không thấu. (một vài ý kiến của một dân nghèo) Muốn dân giàu thì cán bộ bớt tham nhũng và pháp luật rõ ràng minh bạch hơn./. Bài viết của tác giả không những thể hiện kiến thức mà còn thể hiện lòng yêu nước. Tôi rất thích! Phải biết tại sao không dùng hàng Việt? Vì một phần chất lượng bị cắt bớt để bù vào chi phí nhũng nhiễu, kiếm chuyện, xin tiền nên chất lượng sản phẩm làm ra bị kém và có thể nói là không đạt tiêu chuẩn các fác nhìn kĩ xem nó cứ giả giả thế nào đó, mua về xài nhiều lúc như bỏ tiền ra mua thêm sự bực mình. Bài viết quá hay và chính xác, chỉ tiếc các cơ quan quản lý họ chẳng xem. Vậy theo anh Việt Nam mình có bao nhiêu % cán bộ, công nhân viên chức nhà nước dính đến tham nhũng? Và với con số mà anh dự đoán nó ảnh hưởng thế nào đến công cuộc phát triển, giúp đất nước giàu mạnh. Và theo anh, liệu chính sách hỗ trợ doanh nghiệp, có thoát khỏi lợi ích nhóm hay không? Và theo anh, nếu không có sự cạnh tranh công bằng thì có phát triển được không? Rất đơn giản và quá hay! Muốn dân giàu và nước mạnh, rất đơn giản hãy vận dụng cách mà nước Nam Triều Tiên đã làm. Nghĩa là muốn thành công thì chúng ta phải học hỏi người thành công. Đã học thì phải học từ gốc tới ngọn, học từ cách quản lý để thay đổi nhận thức của con người. Bài viết trên đã nêu con người là nhân tố quan trọng nhất để phát triển đất nước. Đất nước nhiều nhân tài là vậy, nhiều tài nguyên là vậy. Rõ ràng so sánh với Nhật, với Hàn Quốc chúng ta đã có quá nhiều điểm thuận lợi. Nhưng tại sao Việt Nam lại bị xếp vào loại những nước nghèo? Tham nhũng hối lộ, tai nạn hàng ngày xảy ra, bao nhiêu đau thương mất mát... Thật tình là tôi đã có giải pháp, mọi người đã có giải pháp nhưng không ai dám đưa lên chính kiến của mình.... Dần dần mọi người dường như vô cảm.... Buồn! Chúng tôi làm kinh doanh chúng tôi biết, làm bất cứ việc gì với cơ quan nhà nước là mất thêm tiền ngoài hóa đơn. Cho dù lỗi nhỏ nhất cũng bị vặt thêm tiền. Tôi tin rằng rất nhiều doanh nghiệp cũng đang rất ức chế với kiểu cách làm ăn của hệ thống quản lý hiện tại, chủ yếu nằm ở yếu tố con người. Để dân giàu thì phải bắt đầu cải cách từ nhà nước. Bai viet rat hay, cam on anh Bài viết quá đúng, quá hay! Cảm ơn những người tâm huyết như anh! Bài viết hay nhưng viết để cho những người dân đen như chúng ta đọc thì có ích gì! Hãy để cho những có tài có năng lực thật sự và thanh liêm thật sự lãnh đạo đất nước ..... Hãy tạo một sân chơi công bằng cho những người tài giỏi loại bỏ yếu tố con ông cháu cha . Loại bỏ suy nghĩ mua một chân công chức để có thể ăn hối lộ và tham nhũng từ trong trứng nước . Moi lan di lam giay to thi mat 3 den 4 ngay lam viec moi xong bo ho so thi lam sao ma dan giau duoc
Bạo lực học đường Quay sang chị bạn là giáo viên người Ả Rập Saudi, tôi hỏi chị: Ở nước chị, học sinh có dùng bạo lực với nhau không? Chị bảo: cũng đôi khi có, nhưng chỉ có nam sinh thôi vì các em có khuynh hướng muốn chứng tỏ sức mạnh của mình, nữ sinh thì không bao giờ (chị nhấn mạnh nhiều lần là không bao giờ).Vậy mà, ở Việt Nam, tình trạng nữ sinh đánh nhau hiện còn phổ biến hơn cả nam sinh.Dù những việc học sinh đánh nhau không hiếm ở Việt Nam từ xưa đến nay, nhưng gần đây, số vụ bạo lực học đường càng ngày càng tăng. Tôi không có ý định mổ xẻ nguyên nhân ở đây vì cho rằng chúng ta không thể chần chờ thêm được nữa, phải có những giải pháp hiệu quả để hạn chế tình trạng này.Giải pháp tầm vĩ mô (cấp Bộ, cấp Sở hay các cơ quan ban ngành) chắc phải chờ lâu. Nhà trường, gia đình thì phải chứng kiến và xử lý vụ việc hàng ngày nên chúng ta phải hành động ngay.Từng tham gia các lớp tập huấn, tham khảo tài liệu và kinh nghiệm của các giáo viên ở nước ngoài, tôi nhận thấy họ đề cao việc phòng ngừa. Tôi nghĩ cấp quản lý ở trường học, giáo viên và phụ huynh nên chú trọng điều này, không thể chờ đến khi xảy ra việc nghiêm trọng, rồi mới họp hành, xử lý kỷ luật học sinh. Giải pháp đuổi học là hình thức kỷ luật 'chẳng đặng đừng' vì đơn giản loại bỏ học sinh đó ra khỏi môi trường học đường (được xem là lành mạnh nhất) thì sẽ gia tăng nguy cơ sa vào những môi trường xấu và khả năng thực hiện hành vi xấu của em nhiều hơn.Trước mắt, nhà trường tổ chức cung cấp văn bản hướng dẫn, tập huấn cho giáo viên cách thức ngăn ngừa và xử lý với tình trạng bạo lực trong (phần chính) lẫn ngoài lớp học. Tôi dám chắc rằng rất nhiều giáo viên cũng lúng túng khi thấy học sinh lao vào nhau ẩu đả hoặc không nhận diện được các tình huống có nguy cơ dẫn đến bạo lực của học sinh.Ngay tại Anh, nơi tôi đang học, năm 2010, Hiệp hội giáo viên và giảng viên (Association of Teachers and Lecturers) thống kê, được 2/3 giáo viên mới không đủ kiến thức, kỹ năng và sự tự tin để ứng phó với bạo lực ở học sinh và họ đã đề nghị chương trình huấn luyện bắt buộc cho đối tượng này. Đối với nhà trường Việt Nam, ngoài đội ngũ giáo viên nhiều kinh nghiệm, có thể mời thêm các chuyên gia tâm lý học đường, giáo dục đến để tập huấn và hỗ trợ biên soạn tài liệu hướng dẫn.Nhà trường cũng nên bổ sung các quy định cụ thể vào nội quy về cách ứng xử giữa giáo viên với học sinh, giữa học sinh với nhau, dán bảng tin, dán trong lớp, nhắc nhở thường xuyên trong sinh hoạt dưới cờ, sinh hoạt chủ nhiệm. Cách thức ứng xử khi phát hiện học sinh khác có nguy cơ gây hấn, đánh nhau cũng nên được lưu ý, nhấn mạnh tuyệt đối chuyện cổ vũ, khích bác đánh nhau, quay clip phát tán trên mạng.Quy định cụ thể tức ghi rõ những hành vi, lời nói nào không được phép sử dụng với nhau qua các kênh giao tiếp từ trực tiếp lẫn gián tiếp (facebook, chat, email, điện thoại), kèm theo là hình thức kỷ luật của nhà trường nếu vi phạm những điều trên. Tôi khuyến khích các hình thức kỷ luật như lao động công ích (quét dọn lớp, sân trường, chăm sóc cây cối...), cách ly tự vấn (vào phòng riêng, tự viết lại những hành vi, lời nói khiếm nhã của mình, tự nói lại những lời đó với chính mình), trải nghiệm 'cảm xúc'. Ví dụ: Hai học sinh có lời nói khích bác lẫn nhau rồi gây gổ, sau khi ngưng hành vi, giáo viên hỏi rõ câu chuyện từ cả hai thì phạt bằng cách đổi vai, những lời thực tế học sinh A nói thì khi tái hiện lại, chuyển sang học sinh B nói để A có cơ hội hiểu được cảm xúc của B và ngược lại, có thể yêu cầu học sinh nói nhiều lần thay vì 'chép phạt' như cách thông thường hay dùng.Một kinh nghiệm khác đến từ các trường Anh, Mỹ là nhà trường thành lập đội chuyên trách ứng phó với bạo lực học đường. Ở bối cảnh nước ta, đội này nên bao gồm đại diện ban giám hiệu, giám thị, bảo vệ, chuyên viên tư vấn tâm lý học đường (nếu có), giáo viên giàu kinh nghiệm, bí thư Đoàn trường. Không nên chờ có bạo lực diễn ra mới thành lập mà tất cả nhà trường nên có. Đội ngũ này sẽ tiếp cận các em có nguy cơ sử dụng bạo lực (học sinh chưa ngoan, thường gây gổ...), tìm hiểu nguyên nhân, tư vấn hỗ trợ, không loại trừ khả năng học sinh đang gặp các chứng rối nhiễu tâm lý như nói ở trên, nên có thể cho các em làm các bài kiểm tra tâm lý để can thiệp chính xác hơn. Hiện nay, nhiều trường học tại các thành phố lớn đã có đội ngũ chuyên viên tư vấn tâm lý học đường nhưng chức năng của họ chưa được khai thác hết, vì vậy, nếu đội ngũ này chủ động tiếp cận học sinh, có thể giúp ích rất nhiều.Một giải pháp có thể gián tiếp nhưng hiệu quả lâu dài là nhà trường triển khai các chuyên đề về kỹ năng quản lý cảm xúc, giải quyết xung đột, giao tiếp, văn hoá học đường cho cả giáo viên và học sinh để hình thành nhận thức sâu sắc, kỹ năng thành thạo, thái độ đúng đắn trong ứng xử cho cả giáo viên, học sinh.Nếu hành vi bạo lực đang diễn ra trong lớp học, chỉ có giám thị, bảo vệ đã qua tập huấn ứng phó hành vi bạo lực mới nên can ngăn, trường hợp học sinh sử dụng vũ khí nguy hiểm thì phải gọi cho công an, dân phòng, đồng thời yêu cầu các em học sinh khác di chuyển khỏi lớp. Ở các sự vụ vừa rồi, tôi đồng ý khi nhà trường phê bình các em không báo cáo, hoặc có hành vi cổ vũ nhưng yêu cầu học sinh trong tình huống đó nhảy vào can ngăn là không đúng vì có thể gây nguy hiểm cho các em.Điều cuối cùng là nhà trường đừng quên phối hợp với phụ huynh trong việc giáo dục học sinh. Nhà trường phải thông báo với phụ huynh về những dấu hiệu bất ổn về cảm xúc lẫn hành vi có thể dẫn đến nguy cơ dùng bạo lực hoặc bị tấn công bằng bạo lực (bị trả thù, bắt nạt) của học sinh để gia đình cùng hỗ trợ can thiệp. Tại Anh, việc giáo viên gọi điện trao đổi với phụ huynh cũng khá phổ biến. Nếu xảy ra việc ẩu đả tại trường, rõ ràng, nhà trường không nên để cho các học sinh đi về một mình mà nên yêu cầu người nhà vào đưa học sinh về để bảo đảm các em không tiếp tục gây hấn nhau ngoài trường.Không ai trong chúng ta mong muốn nhìn thấy hình ảnh bạo lực nhất là lại diễn ra ở độ tuổi vị thành niên khi nhân cách của các em chưa trưởng thành. Nhà trường vốn là nơi an toàn nhất nên càng không thể để tình trạng này tiếp diễn.Nguyễn Thị Thu Huyền Suy đồi đạo đức trong xã hội là nguồn gốc của mọi bạo lực trong đó có bạo lực học đường. Đạo đức trong xã hội suy đồi là do việc thực thi pháp luật không nghiêm. bạo lực học đường xảy ra mỗi ngày một nhiều là không nên đổ lổi cho ai cả mà thủ phạm chính là nền giáo dục xuống cấp một cách tổng thể, không có nền giáo dục tốt thì không có đội ngủ thầy cô tốt và làm sao có những trò tốt .Bên cạnh đó là là sự xuống cấp của nền tảng đạo đức xã hội ảnh hưởng lớn đến hình thành nhân cách các em. Cái việc học sinh đánh nhau có từ lâu, chẳng qua giờ có điều kiện thông tin dễ dàng nên thấy nhiều. Tui thấy các án phạt khi học sinh đánh nhau chỉ đủ răn de các học sinh hiền lành, chứ chẳng răn đe nổi mấy học sinh quậy phá. Phạt đánh 10 roi hay đuổi học 1 tuần đến 1 năm đối với những học sinh cá biệt tui thấy nó chẳng ăn thua, nên giao cho công an giam mấy ngày cho 1 tháng may ra còn răn đe nổi bon đầu gấu này Theo tôi biết, ngoài những biện pháp mà các nước đã áp dụng nhằm phòng ngừa nạn bạo lực học đường thì từ lâu các nước đã hình thành đội ngũ nhân viên xã hội (social workers) trong trường học gọi là school social workers với chuyên môn công tác xã hội (CTXH) làm việc với học sinh, giáo viên, ban giám hiệu... nhằm giải quyết những vấn đề nẩy sinh trong bối cảnh học đường. Hiện nay mạng lưới quốc tế các quốc gia có ứng dụng công tác xã hội học đường đã được thành lập mà Việt Nam dù chưa có CTXH học đường cũng đã được kết nạp vào mạng lưới này. Hiện ở nước ta các trường học ở TPHCM có đưa tư vấn tâm lý vào trường học nhằm giải nhiệt phần nào những bức xúc của học sinh. Tuy đã có những nỗ lực nhằm đưa CTXH vào trường học nhưng ngành giáo dục chưa thấy được vai trò của CTXH nên vẫn dừng lại ở mức thăm dò, thử nghiệm. Đề án phát triển CTXH ở Việt Nam đã được chính phủ ban hành năm 2010 nhưng nhiều lĩnh vực vẫn chưa phủ sóng nhân viên xã hội vì thế không lạ khi thấy nhiều người vẫn chưa nghe đến ngành CTXH. Cha mẹ hãy cho con đi học võ để tự bảo vệ mình. Tui cho 2 con của mình học võ từ 2 năm nay. Ít nhất con có bị ai đánh vô đầu vô mặt thì cháu biết đường đỡ, chứ không ngồi chịu trận như cô bé trong clip Tôi thấy khi xảy ra bạo lực học đường thì giám thị hay các giáo viên khác đợi cho xonq hết rồi mới bắt lên chứ k ngăn chặn kịp thời, rồi hình thức chủ yếu là đuổi học -_- Nếu hôm nào có dịp tham khảo ý kiến các em học sinh, mong các bạn hãy hỏi xem Ngũ thường của cuộc sống: " "Nhân, Nghĩa, Lễ, Chí, Tín" xem các em ấy có hiểu không?? Gia đình, Thầy cô có dạy không? có nêu gương cho các em học không?? Mình hy vọng sẽ có nhiều người quan tâm vấn đề trên. Tinh duc hoc duong, yêu đương sớm dẫn đến ghen tuông Sách vở nói quá nhiều và nói đi nói lại vấn đề này rồi. Khi không chỉ ra nguyên nhân đích thực thì không có giải pháp hữu hiệu, thưa bạn Huyền Có thể do ở đâu cũng có đánh nhau tranh giành một cái gì đó nên việc đánh nhau ở học đường diễn ra nhiều khá phổ biến khi tuổi các em còn trẻ. Tự bảo vệ là tốt nhất không thể trông đợi vào người khác bảo vệ. Nên học võ cũng là ý hay. Mình không có võ nhưng cũng không phải động tay chân bao giờ. Bai viet rat hay, cam on chi nhieu. Có ai xem thử truyện tranh của thiếu niên bây giờ chưa? Theo tôi thì đó cũng là một nguyên do. Trong những năm gân đây, tôi quan tâm nhiều đến lĩnh vực: Nhà trường (cả giáo viên) và Học sinh, Phụ huynh và học sinh, Phụ huynh và Nhà trường, (kể cả mầm non) thấy đấu tranh chống các biểu hiện tiêu cực, sai trái là rất tốt rất đúng. Nhưng tôi nghĩ "cái gì" rồi cũng có hai mặt, hay nói rõ ra là LỢI BÂT CẬP HẠI. Vừa những rồi có lẽ sự "phê phán" đã thành "thời sự" thành "số đông" nhưng về sâu xa vẫn là hai mặt LỢI - HẠI. Xin hãy suy tính cho kỹ. Bạo lực ngày càng nhiều. Mới đây lại có 1 học sinh lớp 8 đấm 1 học sinh khác chết. Chuyện gì đang xảy ra với nền giáo dục ở Việt Nam. Phụ huynh nên giáo dục con cái mình nhiều hơn. Nhà trường cũng đừng mang chuyện đuổi học ra mà thực hiện khi các em đánh nhau. Làm như vậy các em ấy càng dấn thân vào bạo lực nhiều hơn là cải tạo. Quan tâm đến mấy em ấy nhiều 1 chút. Hôm qua tôi cũng xem và thấy vụ đánh hội đồng thật là ghê sợ trước người đứng xem như đó là một trò vui.
Quốc ca và lòng tự hào dân tộc Đó là quãng năm 2011, khi đất nước này cũng nổ ra những cuộc biểu tình chống Trung Quốc. Chính phủ Myanmar khi đó phê duyệt cho người Trung Quốc xây một con đập thủy điện khổng lồ trên thượng nguồn đất nước. Người dân không đồng tình và xuống đường biểu tình. Dự án này sau đó đã bị hoãn vô thời hạn.Trong làn sóng phản đối ấy, một vài nhà buôn Trung Quốc hành hung công nhân bản địa tại thành phố Mandalay. Thế là người dân bao vây công ty Trung Quốc. Nhưng họ không hành hung ai. Họ đứng đó, vây lấy công ty Trung Quốc và đồng thanh hát quốc ca Myanmar.Câu chuyện ấy ý nghĩa đến mức người ta có quyền nghi ngờ nó là “tiểu thuyết”. Nhưng tôi tin người bạn mình, một học giả khả kính và tên tuổi ở Myanmar. Tôi cũng tin những người dân thật thà của đất nước sùng đạo ấy.Câu chuyện ý nghĩa bởi vì nó nói rằng, động lực cho sự phát triển không phải là anh thù ghét ai đến đâu, mà anh trân trọng bản thân mình đến mức nào. Cái hình ảnh những người Myanmar, trong cơn giận dữ, vẫn đứng quanh công ty Trung Quốc và đồng thanh hát quốc ca là một biểu hiện tuyệt vời của lòng tự trọng.Những người yêu thể thao hẳn vẫn chưa thể nào quên cái tên Jong Tae-se. Hình ảnh ấn tượng nhất tại World Cup 2010, chắc chắn là khi tiền đạo của đội tuyển CHDCND Triều Tiên khóc nức nở khi hát quốc ca nước mình.Jong Tae-se sinh ra tại Nhật Bản. Nơi đó, dù nói gì cũng hơn quê hương anh nhiều mặt về mức sống. Nhưng bản thân cái việc chọn về chơi cho đội tuyển CHDCND Triều Tiên đã là biểu hiện của tinh thần dân tộc. Đến khi Jong Tae-se khóc thì người ta nhận ra một tình yêu vô điều kiện với quê hương.Khi những giọt nước mắt lăn dài trên má Jong Tae-se là lúc mà những vấn đề chính trị, những hệ tư tưởng và những mâu thuẫn trở nên nhỏ bé, chỉ còn thấy một tình yêu thuần túy.Jong Tae-se có phải đã khóc vì những giai điệu? Những người Myanmar có phải muốn nhắn gì các thương nhân Trung Quốc qua các ca từ? Có lẽ là không. Ca từ và giai điệu có thể không tác động trực tiếp đến tinh thần con người. Nhưng như mọi thứ mang tính biểu tượng khác, “quốc ca” và “hát quốc ca” vượt lên trên việc trình diễn một ca khúc – nó chỉ là động tác để khơi gợi ra cảm xúc thẳm sâu trong mỗi con người.Và bây giờ là lúc tự hỏi, đã bao lâu rồi kể từ thời tốt nghiệp phổ thông chúng ta không thực hiện cử chỉ đẹp đẽ ấy?Hôm trước trên Facebook nhiều người chia sẻ câu chuyện về một doanh nghiệp ở TP HCM tổ chức cho nhân viên hát quốc ca cứ mỗi sáng thứ hai hàng tuần. Người chia sẻ nói rằng khi xem những tin tức về biển Đông, anh quyết phải làm một điều gì đó thật ý nghĩa. Và ý tưởng tổ chức cho nhân viên hát quốc ca nảy ra. Chuyện nghe thật lạ. Lạ bởi vì có quá ít người, doanh nghiệp và tổ chức còn giữ được ý thức về cái hành động đơn giản mà ý nghĩa ấy.Ngay cả khi Quốc hội khai mạc cũng dễ dàng nhìn thấy nhiều đại biểu nhân dân không hát, hoặc chỉ mấp máy môi khi chào cờ.Rất nhiều người đã không hát lại Tiến quân ca thêm một lần kể từ sau những buổi chào cờ thời phổ thông.Tình yêu đất nước và lòng tự tôn dân tộc, đó đúng là những thứ tồn tại vĩnh hằng trong mỗi người. Nhưng đôi khi, chúng ta cần nhắc nhớ nhau về điều đó.Không biết tôi có mộng mơ không khi nghĩ về một buổi sáng thứ hai, đi xe trên mọi con phố Hà Nội, Sài Gòn và khắp miền đất nước, bỗng nghe tiếng hát đồng thanh bài Tiến quân ca vang lên từ khắp các cơ quan công sở, khắp các nóc nhà. Hàng triệu giọng hát cùng cất lên trầm hùng, và một ý thức về “Đoàn quân Việt Nam đi” khi ấy thật rõ ràng làm sao.Sáng thứ hai ấy, ở Paris, Warsaw, Praha, Moscow,… tiếng hát đồng thanh cũng cất lên từ một góc phố nào, những người khách lạ phương Tây sẽ dừng lại lắng nghe và có thể nhận ra hai chữ “Việt Nam” mà họ biết.Nếu có một ngày như thế, tôi tin rằng rất nhiều người cũng sẽ dừng xe lại trên đường đứng đưa tay lên ngực và cùng hát.Nếu có một ngày như thế, tôi tin rằng sẽ chúng ta sẽ không cần nhắc nhau về tình yêu đất nước, về quyết tâm bảo vệ chủ quyền.Nếu có những ngày như thế, tôi tin rằng bất cứ kẻ thù nào cũng phải e dè về sự đồng lòng của một dân tộc tự tôn.Đức Hoàng Tôi dồng ý với nội dung của tác giả. Bài viết rất hay và ý nghĩa! Đã có một thời sáng thứ hai hàng tuần các cơ quan trường học đơn vị quân đội đều có chào cờ và hát QUỐC CA. Người nào đi ngang qua bắt găp đều dừng đứng nghiêm quay hướng có lễ cháo cờ đó xong lễ mới đi làm việc của mình. Ngày ấy sao mà thiêng liêng thế. Công ty chúng tôi vẫn hát Quốc Ca hàng tuần. Và sáng chúng tôi đã chào cờ, tiếp tục phản đối TQ xâm phạm chủ quyền VN Đồng tình với tác giả, một góc nhìn đơn giản mà sâu lắng. Theo tôi, thay vì để những cái loa phường sáng sớm ra rả những thông tin vớ vẩn gây nhức đầu bà con, hãy mở quốc ca vào lúc 6h sáng, như thế có phải dễ chịu hơn khôngquang_anh Thật tuyệt. Hay lắm bạn Đức Hoàng. Có một lần lâu lắm tôi hát quốc ca và bài Việt Nam-Việt Nam của Phạm Duy ở Phampenh giữa đêm khuya, khi quân đội UNTAC thay đổi ca tuần tiễu, nhiều binh lính UNTAC đã đứng nghiêm khi đi ngang qua. Sau khi hát, tôi hỏi sao các anh đứng lại. Họ nói bởi vì nghĩ rằng chúng tôi đang hát quốc ca. Thật tự hào và hãnh diện biết bao. Đồng ý với ý kiến của anh Đức Hoàng, việc tất cả mọi người cùng hướng lên lá cờ Tổ Quốc hát bài hát của đất nước thật ý nghĩa biết bao. Luôn là những tình cảm thiêng liêng nhất Với tôi lần nào được hát quốc ca tôi cũng xúc động, có khi chỉ được nghe thôi dù bất kì ở đâu tôi cũng cảm thấy có một cái gì đó thiêng liêng dâng trào lên trong mình. Đúng như tác giả nói Quốc ca vượt lên khỏi một ca khúc và trình diễn. Đó là hồn thiêng dân tộc. Được cô đúc từ núi sông, xương máu của bao đời. Cũng đã có vài lần người ta định thay đổi bài Quốc ca hiện tại nhưng không được vì những giai điệu đó ca từ đó đã trở nên thiêng liêng với mọi con người Việt Nam. Tôi vẫn khóc khi nghe quốc ca của việt nam - bài quốc ca với lòng tự hào của con cháu lạc hồng. Đọc bài của tác giả xong, mình một độc giả cũng phải dừng lại vài chục giây để suy nghĩ... Hát Quốc Ca sẽ đem lại không khí hào hùng, sôi nổi, vẻ vang của những năm nhân dân ta anh dũng chiến đấu bảo vệ quê hương. Và hơn thế nữa lúc này mọi người con dân đất Việt hãy cũng nhau hát Quốc ca để đun nóng hơn tinh thần yêu nước, tinh thần chiến đấu bảo vệ nền độc lập chủ quyền của dân tộc. Hát quốc ca là khơi lại lòng yêu nước, trước kẻ thù chúng ta đồng lòng hát quốc ca đó là vũ khí mạnh mẽ nhất làm cho quân thù phải chùn bước ....Haỹ cùng nhau hát và hát thật to .. Tôi đã hát Quốc ca vào một trong những ngày long trọng nhất của cuộc đời - ngày tôi tốt nghiệp đại học! Thật thiêng liêng và tôi đã khóc! Sacombank hát quốc ca sáng thứ 2 hàng tuần Hôm nay đọc bài báo của bạn tôi đã khóc . Điều đầu tiên cần làm trước khi mơ là hãy giáo dục tình yêu tổ quốc cho mọi người cách đúng đắn, điều mà tôi chả được học gì thời phổ thông. Hỏi làm sao mà có "ngày ấy" được? mình học trường Luật tp HCM, sáng đầu tuần nào trường mình cũng tổ chức chào cờ, hát quốc ca, rất ý nghĩa. Khi nghe tiếng nhạc vang lên, có những bạn không kịp bước vào giảng đường thì đứng ngay tại chỗ nhìn ra cờ tổ quốc được treo giữa sân trường, thật nghiêm trang và đầy tự hào.Có nhiều trường đại học không tổ chức chào cờ đầu tuần nên sinh viên hầu như có cơ hội hát quốc ca được. Hy vọng các trường đại học xem xét lại vấn đề giống như trường mình, hi
Thói ăn ở bẩn Lên Facebook càng choáng, ở đâu mà người đẹp nhiều thế. Đã đẹp còn sang, timeline hình ảnh bóng lộn, không e ấp cắn móng tay trong trung tâm thương mại thì cũng yêu kiều bên đĩa thức ăn trong các quán tên tây... Đã sang lại còn lãng mạn. Tối tối ra nhà thờ Đức Bà mà xem, trai thanh gái lịch ngồi la liệt trên bãi cỏ công viên đan tay ngắm nhau, hay túm tụm dọc các lề phố tư duy về tương lai thời trang đất nước.Nhưng khi họ đi khỏi, nhìn đường phố, công viên mà buồn. Thức ăn thừa, vỏ chai, hộp, ly nhựa, giấy lau tay bỏ lại. Rác muôn màu trên cỏ xanh. Hôm nào có sự kiện đường phố - thậm chí là kêu gọi bảo vệ môi trường - ôi thôi, đường phố thành bãi rác khổng lồ, dù các thành viên hầu hết là sinh viên hoặc vừa tốt nghiệp đại học.Dường như rất nhiều người có học nhưng chưa biết hoặc không thích ăn sạch, ở sạch. Trung tâm Sài Gòn rác rải dọc đường, bịch to, bịch nhỏ dưới chân cột điện. Vỏ hộp vỡ nát tọng đầy miệng cống. Thức ăn thừa nhầy nhụa trên vỉa hè. Thậm chí khu vực trước nhà thờ Đức Bà, một điểm nhấn của du lịch, kiến trúc và sinh hoạt tâm linh của người dân thành phố, xe chở rác đen ngòm loang lổ những vệt nước rỉ ngang nhiên đứng. Chuột cống to bằng bắp tay người lớn chạy rúc rích từ trong các bồn hoa ra đường. Người dắt chó đi dạo phóng uế bừa bãi. Với cái nắng này thì cái gì chẳng nhanh chóng trở thành bụi, rồi dịu dàng bám trên môi, mịn màng chui vào phổi.Có lần tôi thấy cô gái nọ đứng trên lầu cao nhắm thật kỹ rồi vung tay ném bịch rác xuống đường vỡ tóe tung. Kệ, cô gái đủng đỉnh quay vào.Ngay nơi làm việc cũng bẩn thỉu. Nếu không có người dọn vệ sinh mà giao cho các nam nữ cử nhân tự quản thì chắc chỉ một tuần các văn phòng trong cao ốc cũng thành rác. Trên bàn tài liệu chen chúc đồ ăn. Các cô gái mang bún mắm tôm vào ăn trong phòng máy lạnh đóng kín. Chàng trai mang giày đứng lên ghế với đồ trên cao. Trong nhà vệ sinh thì vứt cả những thứ không tiêu được vào bồn cầu.Thói ăn ở bẩn thỉu phổ biến đến nỗi dường như bất cứ nơi nào có đám đông người Việt là có thể thấy nó. Trên các xe đò, toa tàu đều có thùng rác nhưng khách đi du lịch vẫn quăng hộp xốp đựng thức ăn, chai nước uống gần hết giữa sàn tàu lăn lóc, lầy lụa. Gần Tết thì người ta cắn hạt dưa, hạt bí phun vỏ toèn toẹt xuống ngay dưới chân.Đang chạy xe máy tiện cổ thì nhổ luôn một bãi bất biết nó bay trúng mặt ai không. Ra bãi biển làm dáng chụp hình mà dưới chân thì cơ man bịch nilon. Đi học cầm theo ổ bánh mì, ăn xong vo miếng giấy gói vứt ngay xuống đất.Vào chợ hay các quán ăn nho nhỏ thì khỏi nói. Nếu đưa chuột cống, gián và ruồi vào hệ động vật đô thị thì các nhà khoa học hoàn toàn yên tâm, chẳng bao giờ chúng bị đưa vào sách đỏ: hiếm có môi trường sống hoàn hảo đến thế. Cạnh rổ rau là thùng rác, vừa bốc bún vừa đếm tiền, xương bò nấu phở cứ vác cái thớt để ngay trên lề đường mà chặt.Bệnh viện nhà nước thì bẩn khỏi chê. Nước trong nhà vệ sinh đọng xềm xệp. Rác thải chuyển chung với thang máy chở người. Người thân vác nguyên giày dép, áo quần mặc bên ngoài ngồi ngay lên giường bệnh nhỏ to tâm sự.Nông dân làm ruộng xong vứt luôn vỏ chai thuốc trừ sâu, vỏ bao phân trên bờ, lều bều theo dòng nước tưới.Sự bẩn thỉu dường như là thói quen, là "văn hóa truyền thống" của một bộ phận người Việt, từ có học đến ít học, từ thành thị đến nông thôn.Trên mạng xã hội cũng đầy "rác". Các thể loại lộ hàng, hở mông, ông tửng bà tưng viết status kiểu "hôm nay nóng quá", ngay lập tức hàng ngàn người nhảy vào like, commen xót xa, chia sẻ. Một vấn đề kinh tế đang nóng, một tình huống xã hội đáng lên tiếng thì chẳng ai thèm quan tâm. Vậy là nhu cầu đọc những thứ vô bổ lấp đầy thời gian đọc của người trẻ. Toàn những thứ rẻ tiền chóng hỏng, tưởng chừng vô hại nhưng ăn nhiều thì mang bệnh.Buồn làm sao!Hay là quay lại với thời lớp một, lớp hai, nhà nước vận động và kêu gọi toàn dân ăn sạch ở sạch, ai ở dơ bị phạt tiền? Hay là bên cạnh những thông tin về kinh tế, xã hội, pháp luật, báo chí nên ưu tiên thời lượng chỉ dẫn cách ăn sạch, ở sạch; tuyên dương gương ăn sạch, ở sạch?Chứ chỉ có việc ăn ở cho sạch sẽ mà còn chưa thực hiện nổi thì dù đầy bằng cấp đấy cũng chẳng dám mơ đến những hành vi mang tính trí tuệ cao hơn, như đọc sách, yêu động vật, làm thiện nguyện, tranh luận và tôn trọng sự đa chiều...  Nói gì đến những nhu cầu thượng tầng như dân trí, dân chủ? Xa ơi là xa, thăm thẳm, thăm thẳm.Hoàng Xuân Thực ra, con người ở đâu cũng vậy, không chỉ người Việt Nam nhé, bừa bãi, bẩn thỉu là do bản tính. Tôi cho rằng để giải quyết vấn đề cứ phạt tiền thật nghiêm khắc là ổn. Bây giờ thử ra đường, vứt rác là cảnh sát phạt 100.000 đồng, không có tiền nộp thì bắt giam. Làm vậy chỉ sau 1 tuần thôi, đảm bảo đường phố sạch bong. Chuẩn không cần chỉnh! Hãy nhìn nam thanh nữ tú ngồi ăn uống ở vỉa hé, dơ dáy, hôi thối, tay cầm khăn dơ chùi bàn lại dùng bốc bánh phở, bún, rau. Chén bát chỉ rửa trong cái xô nước nhỏ xíu đầy váng. Đặc biệt rau sống rau thơm, ôi thôi... nghĩ đến là thấy ói. Thế nhưng các nam thanh nữ tú nhởn nhơ ăn uống ngon lành! Nói thật với quý vị, đối với tôi họ là những kẻ ăn bẩn, ko giống như bề ngoài hào nhoáng Chân thành cám ơn tác giả đã nói lên những điều mà tôi ước mong ai cũng thấy được, thực sự đi đâu tôi cũng thấy những điều này... Thật đau lòng, nhức nhối khi đất nước ngày một phát triển, trình độ người dân cũng nâng cao nhưng ý thức thì.... hỡi ơi. Rất hay ạ. Chứ chỉ có việc ăn ở cho sạch sẽ mà còn chưa thực hiện nổi thì dù đầy bằng cấp đấy cũng chẳng dám mơ đến những hành vi mang tính trí tuệ cao hơn, như đọc sách, yêu động vật, làm thiện nguyện, tranh luận và tôn trọng sự đa chiều... Nói gì đến những nhu cầu thượng tầng như dân trí, dân chủ? Xa ơi là xa, thăm thẳm, thăm thẳm. Tôi đồng ý với tác giả, đúng là đáng buồn. Cái này phải hỏi ông Bộ giáo dục đầu tư bao nhiêu tiền của để cuối cùng dạy ra một thế hệ thanh niên không biết chút gì về nhân sinh, triết lí sống, đạo đức xã hội, nhân cách cần thiết của một con người Tác giả Hoàng Xuân mới nói đến một phần chuyện ăn bẩn ở bẩn xảy ra nơi công cộng thôi, còn ở nhà nữa mới kinh khủng luôn. Chung quy lại tính Tự Giác, Tự Chủ của người Việt hình như không tồn tại trong ý thức của mỗi người nên đất nước mình còn lâu mới sánh được với các nền văn minh khác! hay, rất chính xác Quá chuẩn. ngay ở kế bên phòng trọ của mình , ôi trời ơi rác họ quăng sau hè. Mặc dù cái thùng rác chưa đc 50m. Nhiều khi mình còn đổ rác thay cho họ. buồn cho ý thức!!! Thứ 1: Cái này đầu tiên là do thói quen sống sinh hoạt lạc hậu kém văn minh của người Việt từ xưa. Ở làng quê VN, các bà các cụ xúc miệng òng ọc rồi nhổ ngay ra sân, các cụ ông thì nhổ bã thuốc lào, nước chè hất ra trước cửa nhà là bình thường. Ngày Tết tiếp khách, cắn hạt bí hạt dưa thì vứt luôn xuống sàn nhà. Trẻ con (lớn rồi chứ không phải còn bế ngửa đâu) thì đi tè không cần vào nhà VS, cứ trước cửa nhà mà xả, hoặc ở nơi công cộng ngoài đường, vườn hoa, công viên. Người Việt đã vậy lại không cầu thị. Nhắc nhở thì không chịu thay đổi. Người nhà tôi đến chơi, phòng khách tầng 1 có dép đi trong nhà không đi, cứ đi chân đất, rồi chân đó lại vào phòng ngủ leo lên giường. Thứ 2: không thể đổ cho nền giáo dục hay nhà trường. Cái quan trọng nhất là giáo dục trong gia đình. Người lớn trong nhà có ý thức làm gương và dạy bảo trẻ thì trẻ sẽ có ý thức ngay từ bé. Con tôi đi đâu chơi ăn cái gì mà có vỏ bao bì cần vứt thì ăn xong đi tìm thùng rác để vứt, nếu không tìm được thùng rác thì cho vào túi đến chỗ nào thấy thì bỏ vào đấy hoặc mang về bỏ thùng rác ở nhà. Mọi người hãy bắt đầu việc ăn sạch ở sạch ở mọi nơi mọi lúc cho văn minh ngay từ mỗi thành viên của gia đình mình. Hy vọng đến thế hệ thứ n nào đó cả xã hội sẽ văn minh được như các nước khác tại thời điểm bây giờ :). Hãy cứ phạt thật nặng như ở Singapore, tiếc tiền, người ta sẽ cẩn thận hơn; Lâu dần thành thói quen. Vì ta không làm quyết liệt nên bản năng tự nhiên con người được phát triển, lâu dần thành thói quen Tôi là người HN nhưng tôi nhận thấy Tp Hà Nội là nơi rác bẩn nhiều nhất trong các TP ở VN, thật xấu hổ cho TP thủ đô, cho người Hà Nội Rac o ngoai duong xuat phat tu rac o trong dau moi nguoi. Sạch - bẩn ở Ý thức cá nhân Hà Nội cũng vậy, đâu đâu cũng thấy rác, người mình hình như chỉ biết sạch trong nhà, con ra đường là vô tu ném rác, tốt nhất là phạt hành động ném rác, khac nhổ ra đường chứ giáo dục kêu gọi không an thua. Ở các nước họ đều phạt sao mình không làm để đường phố sach hơn đẹp hơn. Tôi tận mắt chứng kiến có xe ô tô rất sang đi trên đường Liễu Giai Hà nội con đường đẹp nhất Hà Nội nhưng người ngồi trong xe ném cả bịch rác ra đường suýt trúng vào tôi đang đi xe máy. Chê trách chi bọn trẻ, hôm trước có dịp đi tàu SE1 từ Đà Nẵng về Tp HCM, tôi ngồi ăn chung toa với mấy sếp của đoàn tàu (trưởng toa, trưởng tàu không à nhen) mà mấy bác cứ vô tư vứt rác ra ngoài qua cửa sổ của tàu 1 cách tự hào - vì khỏi phải làm nhọc cho vệ sinh tàu.
Khi chính khách ngọng nghịu với ngoại ngữ Bà Ana Botella quyết định sử dụng tiếng Anh. Đó là một lựa chọn rất dễ hiểu: từ lâu, các nhà ngoại giao đã biết rằng việc sử dụng ngôn ngữ của người nghe, hoặc ngôn ngữ phổ thông nhất là tiếng Anh, trong giao tiếp, là một động thái thể hiện sự tôn trọng với đối phương. Thậm chí trong một vài trường hợp, nó có thể là hành vi mang tính biểu tượng. Khi Tổng thống Abdullah Gul của Thổ Nhĩ Kỳ phát biểu trước Đại hội đồng LHQ vào cùng năm đó bằng tiếng Anh, rất nhanh chóng các học giả đi đến kết luận rằng ông đang bày tỏ xu hướng ủng hộ nước Mỹ. Lựa chọn của thị trưởng Ana Botella đúng đắn về mặt lý thuyết. Nhưng khổ nỗi, tiếng Anh của bà quá tệ.Trong bài diễn văn, bà dùng những câu kiểu như “relaxing cup of café con leche”, trong đó thì “relaxing cup of café” là tiếng Anh sai ngữ pháp, ý nói thư giãn bên một tách cà phê, còn “con leche” lại là tiếng Tây Ban Nha tức là “có sữa”. Nói chung là thư giãn bên một tách cà phê sữa. Hoặc bà nói là “Madrid is fun” – hiểu là “Madrid rất vui nhộn”. Chữ “fun” ở đây chắc ý bà muốn nói đến sự náo nhiệt, nhưng nghĩa của nó là một sự vui nhộn không hoàn toàn nghiêm túc. Vốn từ vựng đã thế, phát âm thì hoàn toàn theo âm tiếng Tây Ban Nha.Sau bài diễn văn đầy trọng thị của bà Ana Botella, ngay trong ngày hôm đó, như nhiều người đã biết, quyền đăng cai Olympic 2020 thuộc về Tokyo.Thị trưởng Ana Botella sau đó một thời gian dài trở thành chủ đề chế giễu của dân Tây Ban Nha. Các trường tiếng Anh thì treo biển: “Hãy theo học chúng tôi để những thứ như cà phê con leche không tái diễn nữa”. Cư dân mạng thì chế bài diễn văn thành nhạc rap, hoặc tạo ra những bức ảnh chế mô tả cảnh bà Botella mắng chồng khi ông này hỏi bà có uống… cà phê không.Cho đến hôm nay, thì chuyện đó có lẽ là tác hại (có thể đo lường) lớn nhất trong lịch sử ngoại giao của việc không thạo ngoại ngữ. Mất Olympic, là mất đi hàng trăm triệu euro lợi nhuận và có thể là hàng tỷ nếu xét đến lợi ích hình ảnh.Việc sử dụng ngoại ngữ không phải là điều bắt buộc với các nhà ngoại giao. Hồi đầu tháng 6, Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi khiến báo giới được một phen tốn giấy mực: khi Tổng thống Sri Lankan nói chuyện với ông bằng tiếng Anh, ông nghe được, không cần phiên dịch (tiếng Anh của ông Modi rất tốt). Nhưng khi trả lời, ông Modi lại nói bằng tiếng Hindi cho người phiên dịch. Tiếng mẹ đẻ, trong trường hợp này được cho là biểu hiện của sự tự tôn dân tộc.Nhưng trong rất nhiều dịp, đó lại là cơ hội để bày tỏ sự tôn trọng với người nghe. Thậm chí, trong các sự kiện quốc tế, thì việc có tiếng Anh là bắt buộc.Tiếc rằng thỉnh thoảng chúng ta vẫn phải “thết đãi” bạn bè quốc tế bằng một thứ tiếng Anh rất là “cà phê con leche”. Những ví dụ thì có rất nhiều, kể không hết. Mới đây nhất là tấm phông trong lễ ký kết với đối tác Hàn Quốc của Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch hồi tháng 3 với đầy lỗi chính tả, “signing” (ký kết) thì thành “singning”, “speed dome” (xe đạp lòng chảo) thì thành “speedom”.Khác với bà Ana Botella, chúng ta không để đo được ngay tác hại của những lần “nói ngọng” như thế.Và không biết có phải vì ý thức được sự tai hại của việc ngọng nghịu với ngoại ngữ hay không, mà mới đây, dự thảo nghị định quy định tiêu chuẩn chức danh quản lý trong các cơ quan hành chính nhà nước có quy định “sử dụng được ít nhất một ngoại ngữ thông dụng” với các chức danh thứ trưởng, tổng cục trưởng, vụ trưởng cấp bộ.Nếu dự thảo này được thông qua, thì đó là một trong những quy định thiết thực nhất trong bối cảnh nước ta đang rất cần tranh thủ sự ủng hộ của quốc tế trong nhiều mặt.Tất nhiên, trong hầu hết các trường hợp, việc sử dụng tiếng mẹ đẻ nên được khuyến khích.Nhưng nếu đã rơi vào tình huống cần dùng đến ngoại ngữ, thì đó chắc chắn là một sự kiện rất quan trọng. Và đôi khi, chỉ một sai sót, chỉ một câu nói lẫn, một đoạn phát biểu ngọng nghịu, cái giá mà toàn bộ đất nước phải trả, có thể lớn hơn cả một kỳ Olympic.Đức Hoàng Bài viết rất hay... Tiếng anh đã thành ngôn ngữ chung, nếu lãnh đạo cấp cao không nói được ngoại ngữ nên xem xét cho nghỉ sớm, để lớp trẻ còn có cơ hội phát triển và hội nhập. Bản thân của các lãnh đạo không hội nhập, thì làm sao đưa đất nước hội nhập và phát triển được. Là chính khách thì cần phải hiểu và nói được ngoại ngữ - bởi không phải lúc nào đi giao tiếp cũng kè kè phiên dịch bên cạnh. Lúc nào cũng có phiên dịch ở bên thì .... khả năng tiếp cận mục tiêu rất hạn chế. Bên lề hội nghị cũng cần trao đổi ...chuyện đời thường,...mà chuyện đời thường sẽ mang người ta đến gần nhau hơn ! Bài viết làm tôi vô cùng tiếc nhớ Bác. Nghe đâu trình độ tiếng Anh của các quan chức VN quá kém. Không hiểu trình độ học vấn họ như thế nào khi họ không thể sử dụng tiếng Anh trong quá trình học tập các bậc từ phổ thông, đại học đến sau đại học. Giáo dục đại học nên bắt buộc sinh viên tốt nghiệp phải thông thạo tiếng Anh ở mức nghe, nói, đọc, viết. Thậm chí ở cấp đại học việc dạy và học một số ngành nên bằng tiếng Anh. Có như thế thì mới thay đổi thế hệ sau được. Nhìn các bộ trưởng các nước trong khu vực xài tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ mới thấy quan chức của mình tệ quá. Nói tiếng Việt còn ngọng nghịu thì tiếng Anh sao tốt được. Học bao lâu để trở nên giỏi một ngoại ngữ, đó là k kể để giỏi ngoại ngữ phải có năng khiếu, bên cạnh đó mỗi bộ, ngành lại có chuyên môn riêng, đòi hỏi ngoại ngữ lại khác. Theo tôi, làm thứ trưởng chỉ cần giỏi chuyên môn, quản lý, ngoại ngữ là khuyến khích và tiêu chí phụ để chọn khi thi tuyển. Đặc biệt la khi trao đổi một điều gì đó quan trọng trong ngoại giao, cần và nên sử dụng phiên dịch để tránh rủi ro và còn có đường lùi. Hãy coi Tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai và biến nó thành của mình. Cảm ơn tác giả. Thực sự là khó, sử dụng tiếng Anh trong giao tiếp thông thường thì có vẻ dễ dàng hơn. Với các bài phát biểu nếu không theo nội dung đã chuẩn bị sẵn thì nên dùng tiếng mẹ đẻ trừ khi các sếp giỏi tiếng Anh thực sự. Đừng nói khi người khác không hiểu và khó hiểu bạn đang muốn trình bày gì. Tôi nghĩ là các vị với chức danh "với các chức danh thứ trưởng, tổng cục trưởng, vụ trưởng cấp bộ" đều có bằng Tiến sĩ rồi. Tiến sĩ mà không thạo một ngoại ngữ vậy có nên xem lại "bằng Tiến sĩ" không? Em rất đồng tình với ý kiến của anh. Ấy thế mà có bác đại biểu gì ấy lại bảo cán bộ cấp cao (chỉ) biết ngoại ngữ thì khác gì người phiên dịch, đau lòng thay. Bác Hồ biết 7 ngoại ngữ, không chỉ nghe, nói mà còn biết báo, làm thơ Thực tế cho thấy, giỏi ngoại ngữ sẽ làm cho người ta tự tin, năng động hơn, hiểu thêm một thứ tiếng là hiểu thêm một nền văn hóa mới, giỏi Tiếng Anh là chúng ta có thể hiểu thêm về nhiều nền văn hóa trên thế giới, là chìa khóa để mỗi chúng ta hội nhập, không phải tự ti vì chúng ta vẫn còn nhỏ bé. Tôi ủng hộ không chỉ Thứ trưởng mà những tri thức, những nhà quản lý, lãnh đạo của chúng ta phải được đào tạo ngoại ngữ như là một yêu cầu bắt buộc, hãy "Nói đi đôi với làm", làm luôn, để 5 năm, 10 năm nữa chúng ta không còn phải nhắc lại, bàn lại vấn đề này mà chúng ta đã thu được kết quả vô cùng ý nghĩa. Bài viết hay. Tôi hoàn toàn đồng ý với dự thảo TT phải thông thạo ít nhất 1 ngoại ngữ. Người tài thì học 1 ngoại ngữ không phải là quá khó. Mặt khác việc thông thạo ít nhất 1 ngoại ngữ cho thấy ông/bà ấy có nền tảng giáo dục. Chúng ta có không ít "chính khách cơ hội", phải hạn chế đối tượng này. Năm 1978 tôi là cán bộ Đại lý tàu biển (shipping agent). Lúc đó tôi phục vụ một tàu nước ngoài, thuyền trưởng là người Hung ga ri. Vị thuyền trưởng nầy nói tiếng Anh thật hoàn hảo mà tôi rất ngưỡng mộ. Tôi thắc mắc hỏi ông vì sao ông là dân một nước XHCN - các vị thuyền trưởng Liên Xô thường không giỏi tiếng Anh - mà lại thông thạo tiếng Anh đến thế. Ông ấy nói rằng ở Hung ga ri thời ấy, học sinh bị bắt buộc phải học 1 sinh ngữ chính thường là tiếng Anh hoặc tiếng Nga, và 1 sinh ngữ phụ như tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức v.v… nên việc ông thạo tiếng Anh không có gì lạ.Vì vậy, nếu ta muốn có cán bộ giỏi ngoại ngữ thì phải có chính sách, biện pháp đưa ngoại ngữ bắt buộc vào chương trình giảng dạy từ lớp nhỏ trở đi. Tôi nghĩ người đã học giỏi được ngoại ngữ thì chắc học quản lý cũng sẽ tốt. Còn anh nói chỉ cần giỏi quản lý thì: 1. anh cần đưa ra tiêu chuẩn như thế nào là giỏi quản lý? 2. Nếu anh không biết ngoại ngữ thì anh học quản lý như thế nào? 3. Điều gì khiến một người quản lý giỏi lại không thể giỏi ngoại ngữ? Nếu có điều này chắc chỉ là cá biệt
Khi đất nước lâm nguy Ngẫm lại những ngày ở nước Đức trong những năm 1989 và 1990, nhìn vào dân tộc họ khi ấy tôi suy nghĩ rất nhiều. Nhà máy của tôi làm khi đó có tên là Microelechstonichstahnsdord. Đây là một nhà máy quốc doanh chuyên sản xuất vi điện tử xuất khẩu cho nhiều nước. Do làm bóng bán dẫn và vi mạch nên có phân xưởng giữ nguyên vật liệu rất quý như phân xưởng mạ vàng chân các bóng bán dẫn và vi mạch. Nước Đức những năm đó tình hình rất căng thẳng, khắp nơi biểu tình và có lúc bị đe dọa bởi một cuộc chiến có thể nổ ra giữa Đông và Tây.Rồi nước Đức thống nhất để sau đó nhà máy giải tán dần từng bộ phận và đi tới chỗ bán toàn bộ cho một tập đoàn Ấn Độ. Là đội trưởng đội Việt Nam, tôi thường phải đi giao ban một tuần hai lần với toàn thể ban lãnh đạo của nhà máy nên nắm rất chắc tình hình của nhà máy. Không khí xã hội khi ấy rất phức tạp, nhưng trong thành phố tôi ở và đặc biệt khu nhà máy tôi mọi hoạt động vẫn rất bình thường. Kể cả khi từng phân xưởng giải tán rồi tới tận khi nhà máy được bán đi, nhà máy không mất cắp bất cứ một tài sản nào. Việc quản lý rất chặt chẽ, nhưng nhà máy rất rộng, ba phía rừng và ruộng lúa mì bao bọc nên nếu ai có hành vi muốn lấy cắp thì không phải là không thực hiện được.Tôi đã hỏi nhiều công nhân quen biết và đặc biệt anh bạn thân Lotar, bảo vệ trưởng của nhà máy, vì sao các bạn lại làm được như thế, khi tài sản hôm qua thuộc nhà máy của DDR (Cộng hòa Dân chủ Đức), hôm sau thuộc về BRD (Cộng hòa liên bang Đức) thì đều nhận được câu hỏi chung là: Chúng tôi là một dân tộc! Quá trình sống với người Đức tôi càng yêu mến và hiểu họ, mặc dù thể chế có thể thay đổi, nhưng hầu như tất cả công nhân Đức, ai cũng đều ý thức rõ là, tài sản của nhà máy là của nhà máy, là của nhân dân Đức nói chung, nó là cái bất khả xâm phạm.Trong cuộc biến động chính trị đầy âu lo về sự bất ổn ấy, nhà máy không mất đi một viên gạch, một phân vàng, sau bán trọn vẹn lấy tiền cho công quỹ quốc gia chính nhờ sự giác ngộ có tính công dân của từng người dân người Đức, đặc biệt là đội ngũ công nhân trong nhà máy của chúng tôi làm việc.Việc thứ hai tôi được chứng kiến là mùa đông năm 1989 tình hình rất phức tạp, nhất là trong thành phố lớn như ở thủ đô Berlin. Bấy giờ quanh thủ đô có rất nhiều trại lính của quân đội Nga chiếm đóng theo Hiệp ước Potsdam sau đại chiến II. Ở Đức bấy giờ cũng xuất hiện nhiều nhóm thanh niên đầu trọc theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, sẵn sàng gây hấn, sẵn sàng đập phá và nổi loạn. Những người Đức đa số cũng không thích sự chiếm đóng của quân đội nước ngoài như Pháp, Mỹ và Nga trên nước họ. Đây rất dễ là mảnh đất tốt nảy sinh những hành vi phá hoại của những nhóm phát xít trẻ.Sát Noel, trời rất lạnh, 25 âm độ về đêm. Chúng tôi lên Berlin phải dứt khoát qua ga tầu Schoennefeld. Khi đó đã là nửa đêm, ga tàu không một bóng cảnh sát. Tôi từ đường hầm lên sân ga nổi bỗng nghe tiếng la ó ầm ầm. Tôi vọt lên sân ga, thấy một tốp đông thanh niên đầu trọc khoảng 50 người, đang la hét, huýt sáo om sòm. Nhiều thanh niên Đức tầm 16, 17 tay mang theo gậy bóng chầy. Họ đang vây quanh bốn người lính Nga trên sân ga nổi. Những lính Nga cũng đang chờ ôtô như tôi đi về doanh trại của họ ở Teltow hay doanh trại nào ở Postdam. Hôm nay là ngày Chủ nhật và họ được phép đi chơi. Đám đông vẫn la hét quanh bốn lính Nga. Chúng nhổ bọt, làm nhiều động tác khả ố mà người châu Âu coi là sự nhục mạ ghê gớm, như chọc ngón cái chỉ xuống đất hay giơ ngón giữa chọc về phía lính Nga và hét to lên những câu nhục mạ. Tôi nín thở quan sát.Nhưng những người lính Nga vẫn điềm tĩnh. Trong tay không một tấc vũ khí, tới dây nịt da to bản họ cũng không thèm cởi ra để tự vệ mà đứng áp lưng vào nhau như một vòng thành trì nhỏ. Chừng chục phút khiêu khích vô ích, cũng đúng khi ấy có một chuyến Sbahn về, đổ ra sân ga nhiều người Đức xuống tàu, những người Đức đầu không trọc và họ quây lấy những người Nga im lặng như một vòng tròn bảo vệ những người lính đang bị khiêu khích. Tôi len vào đứng bên những người Đức, cạnh những người lính Nga hiền lành mà im lặng sừng sững tựa như những bức tượng sống. Không có sự kiện đáng tiếc nào xảy ra cả.Sau đó, có thể ai gọi điện, một tốp cảnh sát Đông Đức và quân nhân tuần tra quân đội Nga tới. Tốp người Đức đầu trọc không la ó nữa và kéo lên một chuyến tàu đi về Berlin. Tôi đi cùng bốn anh lính Nga lên ôtô về Teltow. Bao nhiêu năm rồi, trong tai tôi vẫn nghe rõ tiếng gõ gót giầy rất đều xuống sàn nhà ga đêm ấy của tốp lính Nga. Tiếng gõ giày như nhịp tiếng bát trầm, âm thanh rất buồn vang trong đêm vắng, trên sân ga đầy tuyết lạnh, nhưng gắn kết một nhịp, thành một sự thống nhất trong sự bình tĩnh của những người lính Nga.Sau này đọc nhiều tài liệu, lại quen thân một bác sĩ trong quân đội Nga ở thị xã Stahnsdorf, tôi được biết, lính Nga được xác định rất rõ, tính kỷ luật để giữ sao không mắc mưu những hành vi quá khích, nếu xảy ra ở đường phố, bên doanh trại, nhất là những trạm nhỏ, từ phía người Đức trẻ, nhằm bảo vệ quan hệ hai quốc gia ổn thỏa, dành quyền ngoại giao cho các nhà nước, dẫn tới sau này những thỏa ước để người Nga, người Mỹ và Pháp rút về nước. Rõ ràng tốp lính Nga kia dù không có sĩ quan chỉ huy vẫn có tính kỷ luật rất cao.Nước Đức năm ấy đã trải qua một biến động chính trị rất lớn, nó trở thành một quốc gia thống nhất và mạnh tới hôm nay, lại tránh cho toàn thế giới một cuộc đối đầu nguy niểm, là có sự đóng góp xây dựng chính ở tinh thần công dân Đức rất hiểu biết, rất trọng kỷ luật. Những người lính Nga cũng như thế, họ là những người lính có kỷ luật.Tôi đã ở quân đội 11 năm, thực sự thấy quân đội nhân dân Việt Nam là quân đội từ nhân dân mà ra và rất có kỷ luật. Chính điều đó làm nên sức mạnh của đội quân mà làm nên chiến thắng được những kẻ địch thường chiếm ưu thế về hỏa lực.Tình hình đất nước những ngày qua đang sôi lên vì nhà nước Trung Quốc đặt giàn khoan lên biển Đông của nước ta. Nhân dân ta ở khắp nơi đã thể hiện lòng yêu nước, tự tổ chức những cuộc biểu tình ở nhiều nơi để tỏ rõ thái độ của mình, phản đối việc nhà nước Trung Quốc xâm phạm chủ quyền biển đảo của nước Việt Nam chúng ta. Hơn lúc nào hết, đất nước cần trách nhiệm công dân, sự hiểu biết của mỗi công dân trong trách nhiệm với đất nước, là tinh thần kỷ luật cao như những chiến sĩ ngoài mặt trận, là ôn hòa đấu tranh, giữ đúng một thái độ: Không khoan nhượng với hành vi xâm phạm chủ quyền của Trung Quốc trên biển Đông với giàn khoan Hải Dương 981, nhưng không có những hành vi tự phát, thiếu suy nghĩ, dẫn tới các hành vi có tính phá hoại tài sản của các tập đoàn kinh tế (bất luận tập đoàn kinh tế ấy là nước nào, đều nằm trong sự bảo trợ của luật pháp của nước Việt Nam chúng ta), đang đầu tư trong nước ta gây ảnh hưởng không nhỏ về uy tín của nước ta trên trường quốc tế...Khó có sự tập trung sức mạnh thiếu một sự chỉ đạo thống nhất, nhất là trong tình trạng manh mún và tự phát. Đã đến lúc các cuộc biểu tình cần có kiểm soát, bằng sự kêu gọi, bằng ý kiến, sáng kiến của nhân sĩ trí thức, nhân dân và dựa vào đội ngũ nhân sĩ, trí thức để có chủ trương và sự phối hợp hành động công dân.Tôi tin rằng, nếu tin dân, lại hiểu được dân, khi có sự tham gia lãnh đạo của mặt trận Tổ quốc, các đoàn thể, các các cấp chính quyền, nhất là ở từng địa phương xa trung ương, thì nhà nước ta sẽ có sức mạnh dân tộc, mang lại hiệu quả cao cho sự bảo đảm tính ôn hòa, có văn hóa ứng xử trong đấu tranh vì hòa bình và ổn định kinh tế và chính trị của đất nước Việt Nam...Nguyễn Văn Thọ Yêu nước thật tình thể hiện điCó cần sừng sộ với sân siTình thế hiểm nghèo càng bình tĩnhTùy duyên bất biến hỏi làm chi Cam on bac Tho. Bai viet rat nhan van, sau sac. Sự khôn ngoan và tài trí sẽ bù trừ cho sự yếu kém hơn về tiềm lực. Chúng ta cần tỉnh táo để có một sức mạnh về tinh thần và thông minh trong xử trí như ông cha ta đã từng làm để chống lại kẻ xăm lăng hung hãn. Giá như mọi người đều đọc được bài viết này của bác Thọ thì tốt biết mấy. Cám ơn bác. Vấn đề ở chỗ là tổ chức công đoàn của chúng ta chuẩn bị chưa tốt trong khâu tuyên truyền giáo dục tư tưởng công nhân, nói đúng hơn là lúng túng, chưa có biện pháp gì mới xảy ra những điều đáng tiếc, rút kinh nghiệm và tiến hành với phần còn lại. Cảm ơn bác, bài viết rất ý nghĩa Tôi cũng đang ở một nước thuộc châu Âu nên đọc bài viết của bác Thọ tôi thật sự cảm động vì tôi không viết được những cảm nhận suy ngẫm khúc triết và sâu sắc mà dễ hiểu như bác để nhiều người VN chưa có dịp ra nước ngoài hiểu và học tập nhất là trong hoàn cảnh đất nước lâm nguy như hiện nay. Cảm ơn bài viết của bác... Đáng tiếc là thành phần quá khích trong những ngày qua hầu hết là công nhân lao động phổ thông, trình độ nhận thức còn hạn chế, nên những bài báo như thế này khó đến với họ được. Hy vọng bài báo sẽ được đọc trong các bản tin phát thanh tại các khu tập thể công nhân đang ở để họ ý thức hơn về lòng yêu nước và lòng tự trọng. Con cảm ơn bài viết của chú. Những ai đọc được bài viết này ắt hẳn nhận ra được nhiều thứ cần làm trong lúc đất nước đang gặp nguy khó Yêu nước hãy giữ cho cái đầu lạnh và trái tim nóng mọi người nhé! Chau doc cham, tu tu tung chu, tung cau. Mong la co nhieu nguoi cung chia se bai viet nay cua bac. Chau cam on bac nhe bac Tho. Bai viet rat dung va rat hay. Vậy phải lấy câu bác Hồ từng dạy chúng ta thôi: Nhẫn nại ôn hòa khi tức giận...... Một bài viết rất ý nghĩa, cảm ơn chú! Rất đồng tình với Bác
Không để Trung Quốc có cớ Và sau hơn ba thập kỷ, có vẻ câu ấy vẫn được nhắc lại song song với việc giàn khoan khổng lồ đang hạ đặt trái phép với sự hiện diện của máy bay, tàu chiến Trung Quốc trong vùng biển Việt Nam.Nhưng chính từ sự kiện không ai mong muốn ấy, những người Việt lại một lần nữa nhìn thấy ở đồng bào mình trách nhiệm với Tổ quốc, với dân tộc.Lòng người đang có sóng. Sóng đến độ những thanh niên chân đất hiền hành từ một vùng quê xứ Quảng tự phát xuống đường với những tấm biểu ngữ nghệch ngoạc tự viết.Nổi sóng và sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc, như bài thơ người lính viết tặng con trước giờ ra đảo. Tổ quốc gọi rồi... cha phải đi thôiCon trai à, việc nhà nhờ con nhéVì cha biết... con rất mạnh mẽSẽ là bờ vai cho mẹ dựa thay cha...Con trai à, cha phải ra điVì biển Đông còn chưa nguôi sóng dữVì đồng chí, đồng đội đang ngày đêm cố giữKhông cho kẻ thù, chạm vào đất quê hương...Cho đến hôm qua, ở Bình Dương, Đồng Nai hàng nghìn công nhân đã tự phát xuống đường. Câu chuyện lòng yêu nước được thôi thúc hôm nay chính là niềm tự hào của dân tộc: Không một người Việt nào có thể khoanh tay đứng nhìn tổ quốc bị xâm lăng.Chỉ có điều đã có những phản ứng thái quá khi cuộc tuần hành bày tỏ thái độ đối với Trung Quốc sau đó đã biến thành đập phá và lửa cháy. Quá khích đến nỗi trước bất cứ doanh nghiệp có tên bằng chữ tượng hình thì đều bị “đả đảo”.Đầu năm ngoái, khi tấm biển “Không phục vụ người Nhật Bản, người Philippines, người Việt Nam và chó” xuất hiện trước cửa một nhà hàng ở Bắc Kinh, Tu Lâm, một du học sinh người dân Trung Quốc đã viết: “đó không phải là sự sáng tạo của người Trung Quốc, mà đã có từ hơn 100 năm trước”. Du học sinh ấy muốn nhắc lại tấm biển “Người Hoa và chó không được vào” được treo trước một công viên ở Thượng Hải thời kỳ Trung Quốc bị chiếm đóng. Cả trăm năm qua, người dân Trung Quốc vẫn dùng tấm biển đó để dạy trẻ con như một sự sỉ nhục không bao giờ được phép quên lãng.Đến hôm nay, phải nhắc lại lời của Tu Lâm, rằng: “Thật ra tấm biển này chẳng gây ra tổn hại cho người Nhật, người Philippines hay người Việt Nam, người bị thiệt hại chính là người Trung Quốc, hay nói chính xác hơn là những người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan”.Nhục mạ, kỳ thị, phân biệt, đập phá, cướp bóc, đốt phá chưa bao giờ là biểu hiện của lòng yêu nước.Nếu chưa tin tôi, bạn hãy đọc Lỗ Tấn đi: “Độ tận kiếp ba huynh đệ tại/ Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (Tạm dịch: Qua cơn phong ba anh em vẫn còn đó, gặp nhau cười một tiếng xoá hết oán thù). Người dân Trung Quốc cũng yêu chuộng hòa bình, cũng muốn yên ổn làm ăn. Họ không có lỗi và không phải là kẻ thù của người Việt.Yêu nước, có khi chỉ giản dị là giữ gìn không để chính quyền Trung Quốc có cớ.Đào Tuấn Tôi hoàn toàn đồng ý! Trung Quốc chỉ chực chờ cơ hội để viện cớ đẩy mạnh/mở rộng sự can thiệp của họ vào lãnh thổ Việt Nam! Mọi người yêu nước nhưng phải bình tĩnh! Trung Quốc đang dùng kế sách: dương đông kích tây. Kế này đang thực hiện rất trôi trảy. Khi mà tất cả sự chú ý đều tập trung về giàn khoan 981, tập trung về Ukraine thì họ âm thầm, rón rén tập trung xây dựng trái phép đường băng máy bay trên đảo Gạc Ma của Việt Nam. Đấy mới là cái cực kỳ nguy hiểm. bài viết hay, sâu sắc, đọc mới thấy đây mới là chân lý yêu nước một cách đúng đắn nhất. Không thể để các thế lực kích động làm sai hướng đi, lòng yêu nước của mỗi người. Tôi xin đề xuất 1 phương pháp ( vì tôi là dân thường), hãy vẽ một băng rol với thông điệp "Trung Quốc rút giàn khoan khỏi việt nam" và cho treo truoc nhà của mỗi người dân. Bạo động như các công nhân ở Bình Dương không phải là hành động yêu nước , đó chỉ là cái cớ để Trung Quốc và các thế lực thù địch chỉ trích Việt Nam. Muốn chống TQ hãy tòng quân đến biển đảo tiếp thêm sức mạnh cho các lực lượng của Việt Nam. Hãy điều tra kỹ về các người này đôi khi lợi dụng chống TQ để phá hoại an ninh của VN. Yêu nước bạn có thể biểu hiện bằng nhiều cách khác nhau, nhưng không có nghĩa là bạn cứ phải xuống đường hô hào, đập phá hoặc có những hành động quá khích mới là biểu hiện yêu nước. Tôi rất buồn vì chuyện xảy ra ở Bình Dương, những hành động như thế lại hại chính chúng ta, bạn bè thế giới và các doanh nghiệp đầu tư vào Việt Nam, họ sợ và sẽ rút hết. Đóng cửa 1 nhà máy họ thiệt hại 1 thì ta thiệt hại 10, vì sẽ có hàng nghìn người lao động không công ăn việc làm, ta sẽ mất 1 khoản thu thuế. Tình hình an ninh bất ổn định du lịch cũng không ai muốn vào. Ta sẽ thiệt đơn thiệt kép.. Chúng ta có thể tổ chức biểu tình có tổ chức (ôn hòa) hoặc miting, xin chữ ký vì hòa bình vvv.... rất nhiều hình thức. Các bạn nên học tập Hà Nội, họ biểu tình trước cửa Đại sứ quán Trung quốc vì quyền lợi dân tộc, tất cả các biểu ngữ giữ mức độ ôn hòa không quá khích, có một số bạn trẻ mang biểu ngữ kích động với những lời lẽ không lịch sự và phản cảm đã bị cả đoàn biểu tình bắt hạ biểu ngữ và không cho tham gia biểu tình. Là người con của Việt Nam ai cũng yêu mẹ Tổ quốc nhưng đừng làm mẹ Tổ quốc bị thương tích, chúng ta đang được cả thế giới ủng hộ, hãy suy ngẫm trong mỗi hành động đừng để kẻ xấu tận dung cơ hội này làm ta mất ổn định trong gia đình. Ỡ bên nước ngoài tôi đã phải chứng kiến những phản động chống VN biểu tình. Nay còn buồn thảm thiết khi thấy dân mình có những người còn "phản động" hơn thế. Các bạn ơi ai mà không yêu tổ quốc. Nhưng cần phải tỉnh táo để đất nước không gặp nguy hiểm bạn nhé. Phản động nhiều lắm rồi không cần đến các bạn đâu. Toi buon vo han cho cach hanh xu cua mot so nguoi. Chung ta yeu nuoc nhung khong duoc mu quang. Tôi cực lực phê phán và phản đối hành vi bạo lực nhắm vào người du lịch Trung Quốc và các công ty và nhân viên đang kinh dianh và làm việc hợp pháp trên đất nước Việt Nam. Tôi cũng đề nghị các cơ quan chức năng của nhà nước khẩn trương rà soát tất cả các khu vực, công ty có người Trung quốc sống và làm việc, kiên quyết xử lý nghiêm minh các trường hợp nhập cảnh, cư trú, lao động bất hợp pháp của người Trung quốc và trục xuất những người này ra khỏi lãnh thổ Việt nam để đảo bảo trật tự và an toàn xã hội và giữ vững độc lập chủ quyền của ta. TÔI KHẨN THIẾT KÊU GỌI MỌI NGƯỜI DÂN VIỆT NAM HÃY THỂ HIỆN LÒNG YÊU NƯỚC CHÂN CHÍNH ĐÚNG PHÁP LUẬT Tôi rất buồn vì hành động quá khích của một số người. Họ đã và đang làm tình hình thêm bất ổn. Người Việt Nam của mình không phải ai cũng đồng tình với những hành động đó. Không phải người Trung Quốc nào cũng xấu. Nên các bạn đừng làm cho tình hình thêm rối ren. Đừng vì nhân danh mình là người yêu nước mà hành động như vậy. Rat dung. Dung de nha cam quyen Bac Kinh co ly do. Yeu nuoc khong co nghia la phai chien tranh khi chung ta van co the bao ve duoc to quoc bang ngoai giao, bang nhung bien phap on hoa, bang uy tin tren truong quoc te. Cam on VnExpress.net cho dang tai bai viet nay de nhac nho nhung nguoi qua khich. Xin hay dung mac muu ke thu bai viet rat hay va co y ngia to lon, hoan ho ban, minh phai that binh tinh sang suot doi pho ke thu trung quoc khong bi roi loan. . Hãy yêu nước bằng cái đầu! Sự việc ở BD tôi cho rằng là sự phản động của 1 nhóm kẻ thù chống phá Việt Nam. Việt Nam hãy bình tĩnh và đấu tranh mạnh mẽ hơn nữa. Việt Nam cần thanh niên chúng tôi có. Đúng, người dân Trung Quốc cũng như người dân Việt Nam luôn yêu chuộng hòa bình, công lý, đầy lòng tự trọng, mong yên ổn để làm ăn, chúng ta đừng nên có những hành động quá khích làm tổn hại đến tình cảm tốt đẹp của 2 dân tộc. Cái chúng ta phải lên án là Chính quyền Bắc Kinh với những mưu toan hèn hạ, hành động xâm lấn tàn bạo. Hãy tạo nên làn sóng trong lòng người dân Trung Quốc chống lại âm mưu, hành động đê hèn của nhà cầm quyền Trung Quốc rắp tâm phá hoại tình cảm tốt đẹp của hai dân tộc Việt - Trung.
Một người mẹ có thể làm cha không? Bố tôi không thích những lời có cánh và rất ngượng ngùng khi nhận hoa. Còn chúng tôi giống bố, ngại ngần khi bày tỏ cảm xúc của mình với người thân.Nhưng đêm xuống, đọc rất nhiều chia sẻ về cha của bè bạn, trên các trang mạng xã hội, tôi chợt nhận ra, cái danh từ Cha thiêng liêng ấy còn là tính từ - động từ khi chúng ta nhìn nhận từ một góc độ khác: Chúng ta đã làm cha - làm mẹ như thế nào?Trong một thời gian rất dài, tôi đã cố gắng làm cha của con mình, dù tôi là một người mẹ hình như theo đánh giá của những người xung quanh là không tồi.Con trai tôi được đưa ra biển lần đầu lúc 4 tháng rưỡi. Trời âm u và sóng lớn, nhưng tôi vẫn bế nó đi dọc bãi cát và cố tình để sóng đánh tung những bọt sóng mặn chát vào đôi chân trần ló ra từ cái quần vừa cộc quá nhanh của nó. Tôi muốn nó dạn nước sớm, vì tôi không biết bơi.Hai tuổi, nó bắt đầu theo mẹ trong những chuyến công tác ngắn, thường thì 2-3 ngày. Ít khi có xe cơ quan vì lúc nào xe cũng được phục vụ chuyến đi xa nào đó quan trọng hơn. Hai mẹ con đi nhờ xe đồng nghiệp, xe đò, hoặc máy bay. Chắc là chúng tôi giống kangaroo lắm.Bốn tuổi, tôi đăng ký cho nó học võ, nó chọn karate, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc vì chán. Chẳng sao, quan trọng là đã thử và biết mình không thích.Năm tuổi, nó bắt đầu học bơi. Tôi không biết bơi và tôi rất xấu hổ khi phải bắt đầu ở lứa tuổi chẳng còn gì để mất ấy, chỉ để tập cùng con, và để nó yên tâm về mình.Sáu tuổi nó tập đi xe đạp. Tôi lười vận động nhưng rồi cũng hiểu, muốn nó chăm đạp thì mẹ phải chăm trước. Hai mẹ con tôi cố gắng thắng cơn lười để mỗi tuần đạp xe 2 lần từ nhà ra Bách Thảo, có 2 km thôi nhưng là một kỳ tích mỗi sáng mùa đông.Rồi nó tập bóng rổ, rồi nó đánh nhau, nó đi đá bóng và bị bọn trẻ ngoài phố hè nhau xô ngã vì quá hiền. Nó đếm đúng 3 lần bị bắt nạt, nuốt cục giận xuống. Đến lần thứ tư thì vùng lên đấm cho thằng đầu gấu lớn nhất một quả cực mạnh vào mặt. "Mẹ tao bảo không được đánh ai trước, không đánh vào chỗ hiểm và không dùng vũ khí. Tao đấm mày vì mày đánh tao 3 lần rồi".Nó không bị bắt nạt nữa, nó im lặng không nói gì với mẹ. Tôi chỉ biết sau gần một năm, khi anh họ nó đến chơi. Hai thằng đóng cửa nói chuyện đàn ông.Tôi đã đi cùng nó đến hải đăng Cực Bắc, đến chân dãy Hoàng Liên, đến Cà Mau, đã bay qua Thái Bình Dương. Xe đò, tàu hỏa, máy bay, đi bộ, trèo đèo, lội suối đủ cả. Đôi khi vào những sáng cuối tuần hiếm hoi, chiến thắng được cơn buồn ngủ mãnh liệt mà vùng dậy cùng nó đạp xe ì ạch quanh hồ Tây thơ mộng, tôi đã chủ quan nghĩ mình là một người mẹ có thể làm cha được.Bố tôi, một người lính pháo binh không có con trai, đã dạy tôi gấp chăn vuông 8 góc, dạy tôi yêu môn hình học, dạy tôi rang cơm với đồ ăn cũ tuyệt ngon, dạy tôi thích chuyện chưởng... Và hình như chỉ thế thôi. Thời ông, kỹ năng sống là một khái niệm xa xỉ và ông thậm chí đến bây giờ còn không biết có nó, làm sao nói đến chuyện dạy cho cô con gái vụng về của mình.Tôi cứ yên chí là con trai tôi cảm thấy gần như đầy đủ hình ảnh người cha trong sự thô vụng và khắc nghiệt của mẹ nó. Cho đến khi những mũi kim cứ vô tình chích vào tim dưới hình thức những câu chuyện tầm phào của nó.- Ba cậu tên là D.A à?- Cậu không được nói thế, phải gọi là "thiên thần ba D.A"- Mẹ ơi, trông thế thôi chứ thực ra tên lửa Nga vừa đẹp vừa xịn hơn tên lửa Mỹ đấy.-Sao M biết?-Ba bảo thế, ba cái gì cũng biết, ba nói là phải đúng.Một sáng mùa hè cuối năm học cấp một, nó phải đi thi lấy chứng chỉ bơi dành cho học sinh tiểu học ở bể bơi khu chế xuất gần trường. Chuyện này với nó quá đơn giản.Tôi chở nó đến cửa khu thể thao lúc 7h sáng, nhìn các phụ huynh khác chờ con ngoài sân, trẻ con hớn hở đi vào, 15 phút sau ào ra tóc tai ướt rượt: Xong rồi ạ! Tôi đinh ninh con mình cũng thế.7h30 nó ra, mặt mũi nhăn nhó, quần áo đầu tóc khô cong: "Con không vào đâu mẹ ạ, phòng thay đồ ở đây kiểu gì ấy"; "Con đừng đòi hỏi vô lý thế, đây không phải bể bơi khách sạn. Bơi là công việc đấy, vào thay đồ và kiểm tra nhanh lên không nắng".30 phút sau nó lại quay ra, rất lừng khừng và thiểu não: "Con không thể thay đồ ở đây được, con không quen cởi quần áo trước mặt người lạ". "Mẹ không cần con quen ai cả, thay đồ nhanh và kiểm tra nhanh lên".Nó lại vào, lần này khòm hẳn lưng xuống, bước chân nặng trịch, lúc nó quay ra đã 9h, nắng gay gắt, quần áo tóc tai vẫn nguyên si. "Phòng thay đồ đông lắm mẹ ạ, có cả người lớn nữa, con không vào đâu". Nó khóc tức tưởi: "Mẹ cứ bảo con phải giữ ý với người lạ, bây giờ có bao nhiêu người lạ không mặc quần áo, sao con dám vào nếu không có mẹ?".Và đến lượt tôi bật khóc. Nó thấy mẹ khóc sợ quá im bặt. Hai mẹ con cứ đứng giữa sân nắng, nó cuống quít xin lỗi, còn mẹ nó nức nở như bị đòn oan.Vậy đấy, bất chấp mọi cố gắng “làm cha” của một người mẹ “dương nữ”, con tôi vẫn cần một người cha thật sự. Dẫu cho đôi khi chỉ để giải quyết một sự cố cực kỳ nhỏ: dẫn nó vào phòng thay đồ nam ở một bể bơi công cộng quá đông người.Thu Hà Bạn hay bất cứ một người mẹ đơn thân nào thì cũng đã làm hết sức mình để con được hạnh phúc rồi. Biết đâu chính bởi thiếu một người cha mà con trai bạn học được cách trở thành một người đàn ông đúng nghĩa: mạnh mẽ, có trách nhiệm và luôn là chỗ dựa cho phụ nữ. Bạn không thể thay thế vị trí của một người đàn ông, người cha đối với con nhưng bạn đã nỗ lực làm nhiệm vụ của cả hai rồi. Hãy dạy con tự lập cho dù cha con không ở bên cạnh. Phụ nữ chúng tôi không bao giờ muốn làm mẹ đơn thân. Chúng tôi phải như vậy chỉ vì trên đường đời chúng tôi đã gặp phải những người đàn ông vô trách nhiệm, hoặc chúng tôi không gặp được người cha tốt cho con của mình. Thu Hà, bạn đã làm rất tốt, và phút yếu lòng bất chợt của bạn cũng là bình thường thôi mà. Chúng ta đã quyết định chọn lấy điều tốt nhất cho con chúng ta, thì hãy cứ vững lòng với lựa chon của mình. Hãy nói với con rằng: mẹ đã lựa chọn điều tốt nhất cho con. Một bà mẹ đơn thân - vì không có lựa chọn khác. Xin lỗi những bạn gái nhé...Chúng tôi, những thằng đàn ông không thay thế các bạn được và ngược lại...Đừng bàn về vấn đề này nữa...Hãy sống sao cho tốt, đừng vì bản ngã của cá nhân để những đứa trẻ phải khổ, vậy thôi... Sao mình chẳng có ý tưởng lập gia đình vậy ha, mình có những cảm xúc thăng hoa tuyệt đẹp, một cậu nhóc kháu khỉnh lớp 3 nhưng đã có nhận xét với mình 'bạn Hoa bảo bạn ấy ghét bố vì bố làm mẹ bạn ấy khóc', khi đã chọn cách nào đó thì hãy vạch ra sự phát triển tương ứng. Nếu trong đời bạn đã từng gặp những người đàn ông tồi tệ thì hãy cho đứa trẻ biết không phải người đàn ông nào cũng xứng đáng làm cha và không phải đứa trẻ nào có cha cũng hạnh phúc. Mình cũng làm mẹ đơn thân, không phải của một đứa bé trai mà những hai đứa, mình thấy rất phục "kế hoạch" làm cha của bạn ở đoạn đầu câu chuyện nhưng lại hơi thất vọng khi bạn phải khóc vì một tình huống rất nhỏ. Cuộc sống đâu phải đường hai chiều để không thích đi nữa thì quay trở lại, nhưng có rất nhiều lối rẽ trên con đường một chiều mình đang đi. Mình từng nghĩ sẽ phải lấy chồng lần 2 để 2 con mình có một người cha, gia đình không khiếm khuyết nhưng sau đó mình đã từ bỏ ý định này và nuôi 2 con bình thường như những gia đình đầy đủ khác. Cũng có những lúc cô đơn, cũng có những nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai nhưng mình luôn cho các con thấy rằng cuộc sống là như thế, không phải muốn gì là được đó, quan trọng là mình nhìn sự việc ở góc độ như thế nào. Nếu là mình, ở tình huống nhà tắm nam đó, mình sẽ xử lý sự việc một cách hài hước thay vì phải cho con thấy con có sự khác biệt với các bạn khác. không phải người đàn ông nào cũng xứng đáng làm cha và không phải đứa trẻ nào có cha cũng hạnh phúc. Tôi cũng bật khóc. Cảm ơn tác giả. Thương lắm những đứa con không có Cha ở bên, người mẹ có cố gắng bao nhiêu cũng không thể thay thế bạn ạ. Trong tình huống như thế, tôi đã phải nhờ đến sự trợ giúp của những người nam giới ở đó chỉ giúp cháu. Còn hơn có bố mà như không bạn có biết rất nhiều người nổi tiếng là con của những người mẹ đơn thân như thế, trong đó có tổng thống Mỹ Obama, hãy đem đến cho con bạn những điều tốt đẹp nhất mà bạn có thể và hãy đơn giản mọi chuyện đừng có gồng mình lên như thế. Bạn đã phải sống cuộc sống có đầy đủ cả cha lẫn mẹ mà suốt ngày phải chứng kiến cảnh cha mẹ cãi nhau chưa, nó còn khủng khiếp hơn gấp cả trăm ngàn lần. Là một người mẹ đơn thân của con mình cũng đâu phải lỗi do mình và mình ích kỷ muốn vậy đâu, đó là do số phận của mỗi người, mình cũng vậy, mình cũng là mội người mẹ đơn thân đang nuôi con trai, nhiều lúc mình cũng thấy nản và thật tủi thân, nhưng mình nghĩ lại vì tài sản lớn nhất mà cha nó ko thể có dc đó là con mình và rồi mình lai cố gắng vượt qua va làm tất cả những điều tốt đẹp nhất giúp con bước vào đời. Tôi được nuôi nấng bởi một super mom. Mẹ tôi luôn tự xưng là vừa làm cha, vừa làm mẹ. Mẹ tôi cho tôi dư dả vật chất, cho tôi rất nhiều tình cảm. Mẹ tôi là một BS có tiếng tăm tại Sài thành. Nhưng khi tôi lớn lên, tôi mới thấy tôi bị mất mát rất nhiều trong tuổi thơ vì thiếu cha. Hiện tôi đã có vợ và con. Vợ tôi là một người mẹ dạy con tuyệt vời, bằng chứng nhỏ là đứa con thứ 2 của tôi là chuyên gia đội sổ từ lớp 1 đến lớp 3, nhưng với sự kiên trì của vợ tôi, con tôi luôn đứng đầu từ sau lớp 4. Ngòai ra vợ tôi còn luôn thúc giục tôi phụ giúp dạy và lo cho con. Nhìn vào đàn con của tôi hiện nay, tôi hiểu được rằng: Một người mẹ tuyệt vời nhất chỉ có thể chu cấp tối đa 50% cho con mà thôi, 50% còn lại cần có người cha. Nếu ai dám tự nhận mình vừa làm mẹ và cha (hay vừa làm cha và mẹ), hẳn chắc bạn không phải là người mẹ/cha tuyệt vời đâu. Mẹ là mẹ, cha là cha, mẹ không thể thay thế cha, và cha không thể thay thế mẹ. Tôi đồng ý với Sư tử Hà Đông, tại sao lại nói ích kỷ khi không biết cụ thể hoàn cảnh vì sao người ta phải quyết định như thế. Là mẹ, ai cũng phải nghĩ cho con mình, khi không đừng được phải quyết thì phải chấp nhận sự thật thôi. Ai cũng muốn có đôi có lứa chứ. Nhưng hai vợ chồng đã không ở được với nhau thì giải pháp bà mẹ đơn thân kia còn hơn. Tôi đã thấy nhiều hậu quả rất xấu của việc cha mẹ không hạnh phúc hoặc không đồng lòng khi dạy con cái. Và ngược lại , tôi lại thấy có nhiều bà mẹ đơn thân đã nuôi dạy con nên người. Dẫu chọn làm mẹ đơn thân là chọn con đường gian nan, đơn độc, đòi hỏi phải kiên cường mạnh mẽ lắm. Nhưng khi chọn làm mẹ đơn thân là đã ích kỷ đối với con mình rồi. Cuộc sống là vậy, đôi khi phải biết chấp nhận thì sẽ có được niềm vui ... như bạn đã là rất tuyệt rồi!
Sách ngôn tình Trung Quốc Trong số sách ấy, có Haruki Murakami, có Phan Nhật Chiêu, có Hồ Anh Thái, có cả cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi. Người gửi đã vì lý do nào đó sau tận một năm mới quyết định trả lại toàn bộ kỷ niệm.Nhưng trong thùng, có một cuốn sách mà tôi biết rằng mình chưa bao giờ mua, đọc hay tặng bất kỳ ai. Một cuốn sách được xếp nhầm vào thùng. Đó là một cuốn ngôn tình Trung Quốc. Loại sách tình ái giản đơn vốn là mốt trong suốt một thập kỷ qua. Tôi chưa bao giờ đọc ngôn tình Trung Quốc.Cho dù là người gửi đã xếp những cuốn sách vào thùng với tâm trạng nào, thì việc xếp nhầm một cuốn không liên quan vào cũng thật “có vấn đề”. Hơn một năm trôi qua, cảm xúc và ký ức hẳn phải mạnh lắm người ta mới quyết định làm như thế. Vậy mà còn nhầm. Tôi không bao giờ liên lạc lại để biết tại sao lại có sự nhầm lẫn ấy. Và tôi chỉ tự rút ra kết luận rằng cuốn sách ấy tạo ra nhiều cảm xúc đến mức người đọc đã lẫn lộn nó với những kỷ niệm của chính mình – cô ấy đánh đồng nó với tình yêu quá khứ.Từ năm ấy, tôi bắt đầu để tâm thị trường sách ngôn tình Trung Quốc như một viên sạn tồn tại trong ký ức, như thể là quyển sách Trung Quốc ấy đã rạch một vết lên kỷ niệm tình yêu của tôi. Và tôi phát hiện ra nó rất mạnh, đến mức có thể coi rằng một cuộc xâm lấn thị trường sách đã được tạo ra bởi ngôn tình Trung Quốc, nhiều không kể xiết, hơn bất kỳ thể loại nào, sách kinh doanh, lịch sử, tiểu thuyết phương Tây. Chuyện cũng giống như trên truyền hình, nơi mà ngoài phim tình cảm Hàn Quốc, thì chẳng còn gì có thể cạnh tranh với phim dã sử Trung Quốc.Có một quan niệm khá phổ biến rằng văn hóa phẩm Trung Quốc đã đi vào thị trường Việt Nam bởi giá mua bản quyền rất rẻ. Nhưng quan niệm ấy không đúng: tôi đã hỏi những đầu nậu sách; hỏi những công ty chuyên mua bán bản quyền phim truyền hình và câu trả lời họ đưa ra là không có chuyện văn hóa phẩm Trung Quốc rẻ hơn các nước khác. Phim Trung Quốc không rẻ hơn phim Hàn. Sách Trung Quốc không rẻ hơn sách phương Tây. Thậm chí, có người trong nghề bảo tôi: có đầu sách ngôn tình, giá bản quyền còn đắt gấp rưỡi Harry Potter, tức là đầu sách bán chạy nhất lịch sử nhân loại.Chỉ đơn giản là chúng ta, thị trường tiêu thụ văn hóa của Việt Nam, đã thực sự “nghiện” văn hóa phẩm của Trung Quốc. Chúng đa dạng về chủng loại, đề tài, gần gũi về mặt văn hóa, dễ tiếp thu về mặt diễn đạt. Chính thị trường đã quyết định tần suất phim ảnh và sách truyện Trung Quốc, chứ không phải các nhà cung cấp. Một dịch giả bảo tôi, có công ty lãi 1 tỷ đồng mỗi tháng chỉ nhờ sách ngôn tình.Nhưng câu hỏi đặt ra, cũng giống như bất kỳ mặt hàng nào: việc phụ thuộc vào một nhà cung cấp nước ngoài liệu có tốt cho nền sản xuất trong nước hay không?Trong lĩnh vực sản xuất hàng hóa, những hàng rào thuế quan được dựng lên một cách thẳng thắn để bảo hộ thị trường trong nước, để kích thích các nhà sản xuất nội địa. Nhưng trong văn hóa, không có một cơ chế nào như thế.Và rốt cục thì chúng ta vẫn cứ mãi phải than phiền rằng học sinh Việt Nam thuộc sử Trung Quốc hơn sử Việt. Phụ huynh than phiền rằng, mua sách tham khảo cho con em giờ không thể tránh sách Trung Quốc, có quyển in cả cờ Trung Quốc. Thậm chí một nhà buôn sách bảo tôi rằng, nhiều cây viết trẻ bây giờ cũng sáng tác theo phong cách… Trung Quốc.Tại sao một nhà văn Việt Nam lại phải viết tiểu thuyết lịch sử khi sách của họ gần như chắc chắn không thể bán được, và tại sao một công ty sách của Việt Nam lại phải đầu tư in quyển sách đó, khi mà họ làm sách Trung Quốc lãi hơn?Tôi nhớ đến người Hàn Quốc. Họ sống cạnh một nền công nghiệp giải trí mạnh, Nhật Bản. Họ không muốn bị xâm lấn. Và mãi đến giữa thập kỷ 90, những hàng rào nghiêm ngặt vẫn được dựng lên cho việc nhập khẩu văn hóa Nhật. Hiệu quả của cái “cơ chế phòng vệ” ấy thì bây giờ ai cũng đã nhìn thấy. Đó chính là sự tự cường. Không cần phải nói thêm về nền công nghiệp sản xuất văn hóa phẩm của Hàn Quốc nữa. Nó không chỉ mang lại cho họ tiền tươi thóc thật, hình ảnh quốc gia, mà chưa bao giờ người Hàn ngừng gửi gắm vào những thước phim của họ niềm tự hào dân tộc, ngừng giáo dục thế hệ trẻ về lịch sử và các giá trị văn hóa truyền thống, bằng phim ảnh.Không cần cực đoan đến mức ngăn sông cấm chợ, nhưng có lẽ đã đến lúc suy nghĩ về nền văn hóa đương đại của chúng ta, nơi đang hồn nhiên nhập khẩu ồ ạt các giá trị văn hóa từ phương Bắc.Tôi hỏi đầu nậu sách, rằng họ có nghĩ phong trào sách ngôn tình Trung Quốc gây ảnh hưởng mạnh lên giới trẻ không? Câu trả lời: Cái gì bây giờ ào vào là các bạn bị ảnh hưởng liền bởi cái đó, chứ không chỉ có sách Trung Quốc hay làn sóng Hàn Quốc. Vì các bạn đang đói, đói thứ có thể giải trí từ trong nước. Cái này, lỗi do ai?Đức Hoàng Tôi không khích đài truyền hình chiếu quá nhiều phim Trung Quốc Văn hóa Trung Quốc đang xâm lấn thị trường Việt. Loại sách ngôn tình nhảm nhí đang là xu hướng của độc giả trong nước, nhất là người trẻ. Theo tôi cả hai vấn đề đều đáng phải quan tâm hiện nay. Có một thông tin hơi liên quan đến cái tự cường của người Hàn, nêu để thấy rõ hơn ý của Đức Hoàng: Công nghiệp điện ảnh Hàn quốc khá được lên là nhờ chính phủ. Có thể thấy trong hiệp định FTA Hàn - Chile, CP của Hàn đã chi đến 400 triệu USD/năm từ ngân sách CP để bù đắp doanh thu Chile khi giảm bớt chiếu, phát phim Mỹ và tăng suất phát, chiếu phim Hàn trên truyền hình, rạp. Cứ cho là phim Hàn không hay đi thì hình ảnh của người Hàn, lịch sử, văn hóa và ý chí Hàn đã được nâng lên vời vợi. Công nghiệp điện ảnh Hàn không bị lỗ, CP Hàn không thiệt vì họ bội thu từ các ngành công nghiệp khác do điện ảnh đã tiếp thị cho chúng. Những thứ side payment của CP, phải minh bạch như người Hàn mới đem lại hiệu quả. Phim lịch sử, truyện lịch sử của VN có được hỗ trợ không? Có, thậm chí khá nhiều. Nghệ sĩ Việt có khả năng cho sản phẩm tốt? Có. Người VN có ủng hộ những tác phẩm này? Có chứ, nhưng nuốt khó trôi thật. Vậy cần làm gì? Đấu thầu minh bạch, không chỉ định thầu cho vài tên tuổi nghệ sĩ, tác giả lớn (nhưng hết thời vì ...lười) nữa. sách của ta không có người đọc là vì sách của ta không hay, không thể trách sách của họ hay hơn rồi cấm, ta không như Hàn, cấm chỉ làm trì trệ hơn mà thôi. Bản chất vấn đề nằm ở hai góc độ khác nhau nhưng có liên quan khá mật thiết: Tầm nhìn và Lợi nhuận. Ở đây Tầm nhìn bị che khuất bởi lợi nhuận, vì lợi nhuận trước mắt mà một số cá nhân, doanh nghiệp sẵn sàng bất chấp tất cả. Thực ra  các loại sách ngôn tình là hàng lậu, in lậu chứ nhà nước ta đâu cho phép nhập các loại sách đó. Để giải quyết vấn đề thì phải tuyền truyền, làm công tác tư tưởng không phải chỉ với giới trẻ mà còn có các cá nhân, doanh nghiệp, các cơ quan văn hóa, tất nhiên cũng phải có luật pháp. Cái gì tồn tại được đều có lý của nó. Bây giờ là thời của Internet, có muốn hạn chế cũng chẳng được. Mặt bằng dân trí chỉ ở mức đấy thôi, đang đói có cái ăn là may rồi, ăn mấy thứ tuy cao cấp mà lạ quá khéo rối loạn tiêu hóa, tác dụng ngược. Cái gì cũng phải đòi hỏi quá trình. Sách là thành quả của tâm hồn, ko có sự kỳ thị giữa các nước vì một vấn đề gì đó, miễn là trong đó nó giáo dục con người về tình yêu, và con người, thiên nhiên, văn hóa và sự viễn tưởng mang tính nhân văn và không có điều gì kích động hay văn hóa xấu là được Tôi vẫn băn khoăn nhiều lắm, tại sao phim truyền hình TQ vẫn chiếm hầu hết ở các nhà đài truyền hình các tỉnh của chúng ta khi mà chất lượng nội dung toàn phim kiếm hiệp, một thứ mà đến bây giờ tôi vẫn nghĩ nó là thứ làm mục ruỗng tâm hồn của giới trẻ bấy lâu nay. Tôi muốn truyền hình chiếu nhiều phim và các kênh giáo dục, văn hoá, khoa học.... của các nước phương Tây (Mỹ, Anh, Pháp...). Tôi có một đứa cháu ở nhà. Nó rất thích coi phim khoa học BBC của Anh và nó thật sự am hiểu về sinh vật học, chứ không phải là mấy trò tạp nham trong mấy phim kiếm hiệp TQ. Theo góc nhìn của mình thì người yêu của tác giả là người nhẹ nhàng và tinh tế, quyển truyện ngôn tình có mặt rất đúng lúc, đúng chỗ. Một lời giải thích nhẹ nhàng về việc chia tay, vì như một ông nào đã nói: “ hãy cho tôi biết bạn đọc sách gì, tôi sẽ nói bạn là người như thế nào”. Sách của Phan Nhật Chiêu và Đức Hoàng thì mình chưa, nhưng của Hồ Anh Thái và “Rừng Na uy” thì mình đã đọc rồi, đọc rất nặng, ấn tượng mạnh, khó quên và sau đó phải suy nghĩ rất nhiều, nói chung là rất mệt đầu. Con gái người ta mới lớn, thích nhẹ nhàng , lãng mạn, màu hồng mà tác giả tặng nhồi cho mấy quyển này thì có lẽ là cùng làm khó người ta. Tặng xong, mấy ngày sau lại hỏi em đọc chưa, bắt phát biểu cảm tưởng với phân tích nữa thì có lẽ là khổ không bút nào tả xiết. Còn về sách TQ hay sách Nga, phim Hàn hay phim Mỹ, theo mình là ai thích xem thích đọc gì thì giải trí cho thoải mái, vì ai cũng biết đó là hư cấu. Người được giáo dục và đủ trải đời đều phân biệt được phim ảnh, sách vở với đời thực ra sao. Sách Trung, phim Hàn, Kpop, Hollywood, Bollywood họ phát triển mạnh mẽ rộng rãi vì họ coi đấy là một nghành công nghiêp. Một nghành công nghiệp thì luôn có định hướng đối tượng, phân khúc thị trường rõ ràng, đầu tư và lợi nhuận cụ thể. Mình cũng nghĩ là ai đã không thuộc sử ta thì cũng không thể thuộc sử TQ hay sử Tây gì đâu. Vì phim ảnh cũng chỉ là hư cấu cả thôi mà, đọc tên một vài nhân vật trong phim đâu có phải là lịch sử mà sợ. Đầu nậu sách thì cứ để họ kinh doanh thôi, càng tốt cho việc lưu thông dòng tiền trên thị trường, và tạo ra nhiều công ăn việc làm cho những người lao động trong lĩnh vực ấy. cái gì tốt của người ta thì cố mà học hỏi , trung quốc là cái nôi của văn hóa nhân loại , không chỉ vì bất đồng về biển đảo hay một cái gì đó mà phủ nhận tất cả cái hay cái tốt của người ta ,bây giờ mà theo chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi là tự mình phá mình. Văn hóa của ta bây giờ có gì, mặc dù phương tiện thông tin của ta bây giờ quá hiện đại không thua kém một nước nào trên thế giới , nhưng tìm đọc cả ngày cũng không tìm được một tin tốt, tin vui Tôi có đọc vài quyển ngôn tình nhưnh theo dạng ebook. Nêu mà bỏ số tiền mà mua loại truyện này thì lảng phí vô cùng. Truyện nhạt nhẽo vô cùng, tác giả nào cùng 1 lối hành văn và xây dựng nhân vât, cốt truyện. Thôi quay về đọc truyện Hồ Biểu Chánh, Sơn Nam, Nguyễn Nhật Ánh,... cho nó lành mà sâu sắc Mình vẫn đọc tiểu thuyết ngôn tình của TQ, đọc của Việt Nam, đọc của các nước phương tây, nhặt nhạnh những gì hay ho từ các trang sách, cái gì hay thì tiếp thu. Đã rất rất nhiều lần tôi cố thử xem phim Việt, lẽ duy nhất : tôi là người Việt Nam, nhưng chưa lần nào tôi không phải thất vọng và tắt ngang nửa chừng vì ý quá non, lời quá vụn (không ít phim được đầu tư nhiều tiền). Phim Hàn Quốc thì thường trùng hợp và phần nhiều phim có nội dung dành cho nữ giới, vài nét văn hoá không phù hợp với người Việt. Phim Mỹ thì quá bạo lực, chỉ có phim TQ là ít lỗi nhất, dù tôi có tức sao chính phủ cứ để tràn ngập hàng TQ. Người Việt chỉ thích hưởng thụ nền văn hóa từ các quốc gia khác, k có đủ nhân tài để tạo riêng cho mình một nền văn hóa đặc trưng Truyện ngôn tình TQ đánh vào tâm lý giới trẻ, giống như phim ảnh và ca nhạc của Hàn Quốc vậy. Muốn giới trẻ yêu thích văn hoá, phim ảnh Việt thì mình phải làm thật hay, thật đặc sắc, mà cái đó thì bây giờ thật hiếm. Truyện ngôn tình TQ mình đã đọc, quả thực có truyện viết rất hay, thế thì làm sao mà những ng đang yêu và muốn đc yêu ko thik cơ chứ
'Chứng chỉ chăn lợn' và những điểm 10 Bố tôi ngày ấy mua và yêu cầu tôi đọc rất nhiều những quyển sách “toàn chữ” như thế (dù trẻ con chỉ thích đọc truyện tranh, cái này chỉ có mẹ đáp ứng). Tên sách và tên tác giả tôi đã quên mất, nhưng có câu chuyện về tấm bằng của Edison, mà có lẽ xứng đáng tóm tắt toàn bộ cuộc đời của ông, hai mươi năm không đọc lại, tôi vẫn nhớ.Đó là khi Thomas Alva Edison đã trở thành một nhà phát minh lớn, đã thay đổi lịch sử nhân loại bằng bóng đèn điện và máy thu thanh. Tổng thống Mỹ mời ông đến hội kiến. Trong cuộc gặp, Tổng thống hỏi nhà phát minh một cách cầu thị, rằng thưa ngài Edison, chẳng hay ngài lấy bằng kỹ sư ở trong nước hay ở châu Âu? Tất nhiên, người ta có quyền nghĩ rằng Edison đã lấy bằng ở một trường đại học danh giá nào đó.Edison lấy trong túi ra một mảnh giấy cũ, đưa cho Tổng thống: “Đây là tấm bằng duy nhất mà tôi có”. Đó là mảnh giấy nhắn mà cô hiệu trưởng trường tiểu học đã gửi cho cha của Edison khi đuổi học ông. Giấy viết: “Ông Edison, trò Tom con trai ông dù có học nữa cũng không làm được trò trống gì cả. Ông nên để trò ấy đi chăn lợn thì hơn”.Quãng đời đi học của Edison rất ngắn ngủi. Ông bị đuổi học vì đã tò mò làm những thí nghiệm suýt cháy trường, vì những câu hỏi “tâm thần” như tại sao người ta không thể lưu giữ giọng nói trong một cái hộp (sau này ông đã tự trả lời câu hỏi ấy bằng việc phát minh ra máy thu âm). Và tấm bằng duy nhất ông có, là một cái “chứng chỉ chăn lợn” như thế.Nhưng có lẽ nhân loại đã gặp may, mẹ của Edison không tin vào “tấm bằng” ấy. Bà đưa con trai về nhà và bắt đầu tự dạy con trai bằng sách. Thomas được đọc sách triết học, lịch sử, tiếng Anh, những thứ mà ở trường không dạy. Và rồi lịch sử tôn vinh việc làm của bà.Có bao nhiêu phụ huynh trong số chúng ta đang hành xử được như người mẹ của Thomas Alva Edison?Tổng kết năm học, khi mà tỷ lệ học sinh giỏi ở rất nhiều lớp, nhiều trường, lên tới hơn 90%, thì dường như ngay cả danh hiệu “học sinh tiên tiến” bây giờ cũng là nỗi xấu hổ của nhiều bậc cha mẹ.Những tỷ lệ hơn 90% giỏi này, hoặc là gần 100% đỗ tốt nghiệp, hoặc là rất nhiều con số khác của ngành giáo dục, có phản ánh đúng thực chất hay không, thật khó để trả lời. Sẽ cần một cuộc kiểm tra vô cùng lớn và tốn kém để có thể xác minh. Có lẽ mỗi người trong số chúng ta sẽ có câu trả lời của riêng mình.Vấn đề quan trọng ở đây là, cho dù cái tỷ lệ học sinh giỏi cao ngất ngưởng kia là đúng hay chưa đúng, giỏi thật hay giỏi trên sổ sách, thì đó cũng chỉ là một hệ quy chiếu.Trường học phổ thông chỉ là một trong những hệ quy chiếu, chỉ là một trong rất nhiều khóa học mà con cái chúng ta sẽ phải trải qua trong đời. Những phụ huynh cần nhìn theo hướng đó: đang có rất nhiều người, trong tâm lý, phó thác toàn bộ sự nghiệp giáo dục cho nhà trường.Kết quả của sự tuyệt đối hóa ấy là họ thúc ép con em mình bằng mọi giá phải đuổi theo bảng thành tích trong nhà trường, như thể đó là “chứng chỉ” duy nhất con em mình có thể theo đuổi. Kết quả của quan niệm nhà trường là hệ quy chiếu duy nhất, khiến chính cha mẹ học sinh sử dụng nhiều phương pháp (nếu không muốn nói là thủ đoạn) để con em mình có bảng thành tích tốt. Họ thất vọng nếu con em mình không thể đạt được cái chuẩn chung của nhà trường – chuẩn ở đây là học sinh giỏi.Bà mẹ của Edison hiểu rằng nếu cuộc đời là một cuộc thi, như Vietnam Idol chẳng hạn, thì nhà trường chỉ là một trong số các giám khảo. Việc học ở trường kéo dài tối đa cũng chỉ chiếm một phần ba đời người. Những ý kiến của vị giám khảo ấy có thể đúng có thể sai, và bà cần dạy con mình những kỹ năng, những kiến thức khác nữa để thuyết phục toàn bộ khán giả bầu chọn mới mong chiến thắng cuộc thi.Nhưng thật ra thì mẹ của Thomas Alva Edison vẫn làm một việc dễ: đó là tin rằng con mình giỏi, bất chấp đánh giá của nhà trường. Nhiều phụ huynh nước ta, trước cái tỷ lệ 90% khá - giỏi của nhà trường, đứng trước một thử thách còn khó hơn bà Edison: đó là bằng cách nào đó, họ phải tin rằng con mình chưa giỏi.Cha mẹ nào không nghĩ con mình giỏi? Một kết quả phù hợp với tâm lý của họ thật dễ chấp nhận biết bao. Nghĩ ngược lại mới khó.Bản thân việc tuyệt đối hóa bất kỳ cái gì đều không hợp lý. Và sẽ nguy hại biết bao nếu cái thứ được tuyệt đối hóa ấy, cái quyển sổ liên lạc hay bảng điểm cuối năm ấy, không phải là thực chất.Nghe những câu chuyện về việc phụ huynh ta điên đảo vì những cái danh hiệu khá giỏi trong nhà trường, tôi bất giác tự hỏi: Nếu ngày xưa mẹ của Edison tin vào “tấm bằng” kia như sự đánh giá duy nhất và cho con đi chăn lợn, thì giờ này nhân loại đã có bóng đèn điện chưa?Đức Hoàng Các bậc phụ huynh nên học cách nhận xét con mình như Bà Edison, chứ đừng nhìn vào bảng diểm của nhà trường mà Hại con mình... Có ai dám làm không??????????? Đọc bài viết có 2 cảm nhận: 1, nội dung hay; 2, biết thêm chút về Edison (Mặc dù có nghe qua nhưng ko để tâm vì thấy chẳng liên quan tới mình).Tôi là học sinh viên luôn là trung bình, có năm may mắn thì được khá, và cảm thấy mình tệ không bằng ai. nhưng luôn suy nghĩ theo hướng tích cực: Nghĩ rằng cái kết quả kia cũng đâu nói lên chuyện gì, quan trọng là khi học mình học hỏi được chuyện gì. cám ơn tác giả đã cho tôi động lực để làm tiếp cái việc học hỏi ấy! Trong 1 tập thể luôn luôn có người giỏi, người khá, trung bình thậm chí yếu kém....thì việc học ở trường cũng vậy. Cho nên việc toàn học sinh giỏi là điều phi lý !!! Là một giáo viên, tôi đồng ý với quan điểm của anh. Chỉ tiếc là tôi không thể nói như vậy với tất cả các cha mẹ của các em học sinh của mình như vậy. Cảm ơn tác giả về bài viết, rất hay, rất đáng để suy nghẫm. Tôi cũng là một người mẹ, tôi cũng đang chuẩn bị tâm lý cho con đi học và cũng suy nghĩ rất nhiều về cách thức dạy con trong môi trường sống hiện nay, cái môi trường mà hình như giá trị ảo nhiều hơn giá trị thật. Nền giáo dục chúng ta khó mà tránh được con đường thành tích, trong khi mà nhiều người Việt vẫn coi trọng những cái "danh" mà bỏ quên đi cái "thực"! Chúng ta không thể đổ lỗi hoàn toàn cho giáo duc nước nhà hoăc gia đình đươc vì ho cũng là nan nhân của giáo duc ,đây là 1 cuôc cách mang về giáo duc thât sư.Trước hết phải đổi mới "con người" trước hết,chứ ko phải đổi mới "giáo duc".Khi con người đổi mới thì giáo duc tư khắc sẽ biến chuyển.Làm sao để để đổi mới con người.?????? Bài viết rất hay. Cám ơn tác giả chính vì thế phương Tây mới có các nhà khoa học tài ba lỗi lạc, còn Việt Nam thì chỉ có các học sinh xếp loại khá giỏi. Người Việt ưa danh hão và thích tự khen nhau mà, thế giới đâu có ai công nhận cho đâu. Nếu Edison sinh ra ở Việt Nam và bà mẹ ông vẫn dạy ông như vậy thì chắc chắn một điều ông sẽ trở thành người chăn lợn thật. Quá hay! Quá tuyệt chú ạ!!!Cháu sẽ cố gắng vào đại học để sẽ làm thay đổi cho tốt đẹp hơn!!! Bai viet rat hay. Bài viết này với một số người chưa qua đại học kỹ thuật thì lạ nhưng với chúng tôi thì rất hiểu. Như mọi người đều hiểu, môi trường sẽ là tác nhân chính để tạo ra một Edison. Ví dụ. Hồi kháng chiến chống Pháp, Bác Trần Đại Nghĩa đã phát minh ra bao nhiêu vũ khí diệt giặc nhưng khi vũ khí của Liên Xô và Trung Quốc tràn vào thì Bác cũng ít hẳn phát minh đi. Hiện nay mình đang lao theo xu thế đào tạo nhân lực làm thuê có trình độ hay xây dựng các nhà máy chuyên gia công bán thương phẩm... nên bảng điểm và tấm bằng là cái chứng chỉ để kiếm việc. Nếu các phát minh của Bác Hai Lúa và Bác Hòa.... được xã hội nâng lưu và quan tâm như Ngài Tổng thống mỹ trong bài viết trên thì tôi nghĩ Việt nam mình không thiếu gì các bằng sáng chế tầm cỡ.Ngẫm kỹ mà coi! Có lẽ chính vì những thành tích ảo ở trường học nên hơn 70000 cử nhân ra trường thất nghiệp. Nhưng chuyện lạ là họ và phụ huynh họ phần nhiều nghĩ là con mình giỏi, thất nghiệp là do doanh nghiệp không biết dùng người, do cơ chế, do tình hình kinh tế khó khăn, do không có tiền hối lộ v.v.v....Chứ it người nghĩ là họ chưa giỏi < ngay cả trên lý thuyết> và nhận lỗi về mình. Tôi cũng muốn nói lên rằng Những ai may mắn được đi làm việc trong thời buổi nhận thức về giáo dục hiện nay thì sau này trong công việc nếu có thành tích tốt, cũng dám nhận. Nếu có khuyết điểm thì cũng dũng cảm mà nhận. ,đừng có đổ thừa cho ai hay tập thể nữa Rất hay, một bài viết giúp chúng ta nhìn rõ hơn thực trạng giáo dục và tầm quan trọng của giáo dục gia đình. Các nhà giáo dục sẽ nghĩ gì để sảy ra tình trạng này.
Người Việt trẻ tự đốt đuốc mà đi Nhìn xa hơn sang các nước Âu – Mỹ, tình hình cũng không sáng sủa hơn bao nhiêu. Châu Âu vẫn ngập trong khủng hoảng. Một số nước nếu chỉ năm ngoái thôi còn được coi là vững vàng, như Pháp chẳng hạn, thì sang năm nay, đã bị nhiều chuyên gia coi là một “quả bom hẹn giờ” mới. Trước tình hình đó, nhiều người đã rất bi quan. Nhiều lúc chúng tôi có cảm giác, sự bi quan chán nản đã rút hết sinh khí của ngay cả những người được coi là từng trải và vững vàng nhất. Nhưng với riêng tôi, cảm thức bi quan chưa bao giờ là chủ đạo bởi thay vì nhìn mãi vào bức tranh màu xám, tôi nhìn vào những người Việt trẻ. Tôi tin vào sức trẻ. Tôi tin đó là tài sản lớn nhất của dân tộc. Và tôi tin, chính tuổi trẻ chứ không phải các lý thuyết kinh tế xã hội kinh điển và nhiều tranh cãi, hay những lý tưởng khuôn sáo đã không còn sức sống, sẽ là cứu tinh của đất nước. Tôi đi tìm tương lai của đất nước trên khuôn mặt những người Việt trẻ. Có những ngày, tôi dành hàng giờ để quan sát những người trẻ tuổi, nghe họ nói, họ cười, họ đi lại, họ tranh cãi, họ thở dài… Ở hai đầu đất nước, và ở cả những nơi khác mỗi khi tôi có dịp. Tôi quan sát họ trong quán nước vỉa hè, trước cổng trường đại học, giữa đám tắc đường trên phố, trên mạng xã hội, trong các buổi nhóm họp tán gẫu… Những quan sát này mách bảo tôi điều gì? Có phải người Việt trẻ không có lý tưởng? Có phải người Việt trẻ không có hoài bão lớn? Có phải người Việt trẻ không còn yêu nước? Có phải người Việt trẻ đang ngày càng vô cảm? Có phải người Việt trẻ đang ngày càng ích kỷ và thực dụng? Tôi không phán xét. Tôi chỉ quan sát. Không. Tôi không thấy như vậy. Tôi thấy họ đang sống. Họ đang sống theo cách của họ và giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ của họ. Cách sống này, thứ ngôn ngữ này, có thể xa lạ với nhiều người có tuổi, nhưng không thể coi đó là không tốt, là đáng lo ngại. Tôi chỉ có thể ghi nhận và tôn trọng họ. Họ đang sống, đôi khi hết mình, đôi khi dật dờ, đôi khi chao đảo. Nhưng chắc chắn là họ đang sống. Mà tôi tin rằng, ở đâu có sự sống thì ở đó có sự phát triển. Chính vì vậy mà tôi không bi quan. Tôi cũng không quá hân hoan. Vì đằng sau những gương mặt trẻ trung kia, ẩn sau bộ tóc xanh đen kia, có thể là những trống rỗng, những đổ vỡ và hoang mang mà người ngoài không thể hiểu hết được. Những lo toan thường ngày có thể quật ngã họ bất cứ lúc nào. Giữa bộn bề của khó khăn chung, người trẻ và người nghèo bao giờ cũng bị ảnh hưởng lớn nhất vì thiếu vị thế và không được tôn trọng đúng mức. Nhưng tôi lo lắng, đôi khi đến mức dằn vặt, thậm chí cáu bẳn vì cảm giác bất công và bất lực. Trong số những người Việt trẻ tôi gặp thì phần đông là sinh viên, tức thành phần ưu tú của đất nước, nhưng tôi không thấy một sự rực rỡ hiện lên trên khuôn mặt, trong ánh mắt, trong sự tự tin quả cảm. Tôi không thấy được sự lan tỏa của một tuổi trẻ tự do phóng khoáng, sự rực sáng của khát vọng. Rất ít lửa trong những đôi mắt.Rất nhiều lảng tránh xa xôi.Rất dài những tiếng thở.Rất thường xuyên cam chịu.Và rất ít ngọn đuốc trên những con đường. Tôi đã đi qua một rừng sinh viên trong ngày hội “Sáng tạo vì khát vọng Việt” ở TP HCM. Tôi đã nhìn sâu vào những gương mặt trẻ mà tôi gặp. Cảm giác đau nhói vì có quá nhiều khuôn mặt sạm đen, tuy chưa đến mức tiều tụy nhưng thiếu sắc khí. Tôi nhìn một người, rồi nhìn mọi người, cảm giác mặn chát vì thấy quá nhiều người trẻ gầy gò ốm yếu. Nhiều người còn còi cọc hơn cả thế hệ chúng tôi khi đất nước đang trong thời bao cấp khó khăn, còi cọc hơn cả thế hệ trước tôi khi đất nước đang trong chiến tranh. Tôi chợt nghĩ: suy dinh dưỡng? Suy dinh dưỡng giữa thời bình!Tôi tự hỏi vì đâu? Tôi không tin đó là vì họ thức khuya học nhiều. Tôi cũng không tin đó là vì chủng tộc hay khí hậu vùng miền. Những sinh viên Thái Lan, Singapore, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản… mà tôi gặp đều học hành chăm chỉ dữ dội, chủng tộc và khí hậu cũng tương tự như mình, nhưng đôi má họ căng phính, giọng nói và ánh mắt đầy vẻ tự tin. Chiều cao cân nặng của họ cũng đều vượt xa những sinh viên tôi đang trò chuyện trong sân Dinh Thống Nhất này. Tôi hỏi họ vì sao?Tụi em khó khăn.Khó khăn với cả chuyện ăn uống hàng ngày?Vâng… Tôi và họ không còn dám nhìn vào mặt nhau nữa. Không xa xôi nhưng ngăn cách bởi một chông chênh. Bảng lảng xa xôi. Nỗi đau riêng người ta chỉ có thể cảm hiểu chứ không thể xoáy mãi vào. Tôi lắng nghe lòng mình. Có một cái gì rất vô lý ở đây. Có thể gọi đó là sự bỏ rơi chăng? Nhiều người đã bị bỏ rơi, tự bươn chải để tự đánh vật với những nhu cầu tối thiểu hàng ngày. Sự bươn chải này nhiều khi làm họ kiệt sức. Ngoài hội trường, có bạn tìm mọi cách gặp tôi chỉ để hỏi một câu: Em muốn trở thành doanh nhân, vậy thì em phải quan tâm đến loại người nào nhất? Tôi thoáng sửng sốt trước câu hỏi đó. Dù không phải là doanh nhân, tôi cũng trả lời ngay lập tức: Doanh nhân thì cần quan tâm đến khách hàng nhất. Trong hội trường, có bạn trẻ bật khóc vì không tìm được việc làm thêm. Có quá ít cơ hội dành cho người trẻ tuổi. Cảm giác bất lực và bị bỏ rơi hiện lên rất rõ. Rất nhiều bạn trẻ đã hoàn toàn đánh mất sự tự tin vào bản thân mình. Ý niệm về một đời sống trẻ tuổi sung mãn đầy hoài bão hoàn toàn vắng bóng. Tôi chợt nhớ đến những buổi tranh luận với bạn bè quốc tế, khi tôi cho rằng không nên quá bi quan: Việt Nam là một đất nước trẻ. Tuổi trung bình của toàn dân chưa đến 30. Hãy nghĩ xem, trước 30 tuổi thì người ta làm gì? Người ta khám phá và hừng hực sức sống. Người ta sống. Và khi người ta sống thì người ta phát triển. Vì thế không nên quá bi quan. Nhưng lúc này đây, giữa quảng trường này, lập luận của tôi dường như đã bị lung lay. Khi người ta trẻ và bị bỏ rơi, người ta mất hết tự tin thì không chắc người ta đã sống. Họ chỉ đơn giản là đang tồn tại. Khi người ta bị bỏ rơi và mất tự tin, không chắc người ta sẽ khám phá và hừng hực sức sống. Người ta cũng sẽ mệt mỏi, chán nản và tiều tụy như thường. Người Việt trẻ nhưng không hẳn là trẻ. Tôi đã nhìn thấy sự mệt mỏi và chán nản trên gương mặt họ. Tôi đã nhìn thấy sự tiều tụy trong cơ thể họ. Tôi mong đợi một sức sống hừng hực, một tinh thần phóng khoáng bay bổng, một sự tò mò tươi mới, một bạo dạn dấn thân. Nhưng điều tôi thấy lại quá ít so với trông đợi. Có một cái gì đó thiếu vắng ở đây. Có một cái gì đó như bị bóp nghẹt không thoát ra được. Một cảm giác như bất lực, như hờn trách, như dằn dỗi dâng trào. Nhiều người trẻ đã vô tình đánh mất tài sản quý giá nhất của mình. Đó là tuổi trẻ. Những vật lộn và toan tính đời thường đã quật ngã họ. Ý niệm về một sức trẻ dũng mãnh, một tinh thần tự do bay bổng, giờ đây bỗng trở thành xa lạ. Lỗi tại ai? Không hẳn là lỗi của những người trẻ tuổi. Nhưng chắc chắn là lỗi một phần của những người đi trước, của hệ thống, của xã hội, đã phần nào bỏ rơi họ. Câu chuyện của người Việt trẻ chính là câu chuyện của đất nước. Vì tuổi trẻ không phải là một tương lai xa xôi, mà chính là hiện thực của đất nước này. Hiện thực ở đây và ngay lúc này đây. Gương mặt của người trẻ chính là gương mặt của đất nước. Khi tuổi trẻ bị bỏ rơi thì cũng chính là đất nước bị bỏ rơi. Khi tuổi trẻ bỗng nhiên trở nên già nua mệt mỏi thì cũng chính là đất nước đã trở nên già nua mệt mỏi. Không gì đáng sợ hơn tuổi trẻ mỗi ngày mỗi trở nên tiều tụy. Không gì xót xa hơn khi nhìn thấy những người Việt trẻ ốm yếu còi cọc hơn so với bạn bè đồng lứa năm châu. Với sức vóc đó, với tinh thần đó, đòi hỏi họ phải gánh vác giang sơn, đưa đất nước đến bến phồn vinh là một đòi hỏi quá lớn và quá vô lý. Vì thế, những người đi trước, những người hữu trách trong hệ thống công quyền, cần thiết nhìn lại xem mình đã làm được gì cho người trẻ, trước khi đặt lên vai họ những gánh nặng quá lớn như vậy. Đất nước cần vượt lên. Vì thế, với người Việt trẻ, một cuộc vượt lên chính mình là cần thiết. Khi còn mò mẫm trong sáng tối, khi còn chao đảo giữa muôn vàn xô đẩy của cuộc đời, thì không còn cách nào khác là phải tự đốt đuốc cho mình, phải tự mình vạch đường mà tiến bước. Sức trẻ là tài sản quý giá nhất mà mỗi người đang nắm giữ. Vậy thì đừng bỏ phí nó. Hãy sống. Hãy sáng tạo. Hãy bay bổng. Hãy tò mò khám phá. Hãy cất bước dấn thân. Hãy tin vào bản thân mình. Hãy vun đắp những khát vọng lớn. Hãy xây dựng cho mình hình ảnh về một con người tự do và một công dân. Vì không phải ai khác, mà chính người Việt trẻ mới là cứu tinh của đất nước.Giáp Văn Dương Bạn Dương có bài viết sâu sắc, thế hệ đi trước nên suy ngẫm xem nên làm gì cho tuổi trẻ, cho đất nước này phồn vinh, phát triển???. Phải làm chứ không hô hào giáo điều... vì đó là có tội với tuổi trẻ và dân tộc... Cảm ơn anh về bài viết tâm huyết. Hy vọng rằng đây sẽ là lời cảnh tỉnh để thế hệ trí thức trẻ (sinh viên) hiện đang hoang mang nhạt nhòa ở đâu đó trở nên mạnh mẽ hơn, cháy bỏng hơn. Cá nhân tôi thì cho rằng chính cái sự “cào bằng” trong giáo dục đại học đã sản sinh ra một “đám đông người trẻ tuổi” xô dạt bất định như hiện nay. Tuổi trẻ đã không được đặt đúng vị trí của họ. Người có kiến thức, trình độ cũng được đặt ngang hàng với những người năng lực kém hơn, bởi tất cả họ đều cùng là sinh viên trong 1 trường đại học nào đó, có thể là công lập hay dân lập, hệ chính thức hay hệ dự bị. Chính cái sự cào bằng này đã làm nhụt chí những người có năng lực và làm ảo tưởng những người kém hơn (tất nhiên là có ngoại lệ) vì suy cho cùng, rồi ai cũng tốt nghiệp và có 1 cái bằng Đại học, và nghiễm nhiên họ đều trở thành tầng lớp Trí thức trẻ, tương lai của đất nước… Ngày trước, mỗi sinh viên chúng tôi phần lớn đều tự hào và ý thức được mình là sinh viên đại học. Khi ra đường, chúng tôi biết ngay ai là sinh viên, ai là “những người trẻ tuổi khác”. Còn bây giờ, tôi thấy hình như tất cả những người trông tre trẻ ngoài đường đều là sinh viên (hoặc sinh viên đã tốt nghiệp). Họ có thể xuất hiện ở những nơi sang trọng và sành điệu (khi gia đình có điều kiện) hoặc nhem nhuốc, nhếch nhác phục vụ trong 1 quán cơm bụi nào đó để kiếm tiền. Chính giảng đường đại học là nơi đã giết chết chứ không phải là nơi nuôi dưỡng hay ấp ủ những hoài bão của tuổi trẻ. Tôi đồng cảm với tác giả về sự hoài nghi của mình khi nhìn vào thế hệ trẻ. Chúng ta còn hoang mang, hỏi tại sao các em không hoang mang? Lâu lâu mới lại đọc được một bài viết hay như thế. Có thể vị trí, công việc của tác giả được đi, giao lưu nhiều, ra ngoài biển lớn nhiều hơn nên dễ nhìn và soi lại. Còn bản thân mình và bạn bè thì vẫn cứ xoay xở, chật vật bởi ràng buộc cơm áo với khao khát tự do, thảnh thơi mà sáng tạo, cống hiến. Thế nên, chính mình, bạn bè mình, và nhiều người trẻ khác, đang rơi vào trong những điều mà bài viết này đề cập đến Rằng thực tế đối với những người trẻ của đất nước này, trong thời buổi nhiều bát nháo này, nó chật vật thế này: - Nhiều người đã bị bỏ rơi, tự bươn chải để tự đánh vật với những nhu cầu tối thiểu hàng ngày. Sự bươn chải này nhiều khi làm họ kiệt sức. -Những lo toan thường ngày có thể quật ngã họ bất cứ lúc nào. Giữa bộn bề của khó khăn chung, người trẻ và người nghèo bao giờ cũng bị ảnh hưởng lớn nhất vì thiếu vị thế và không được tôn trọng đúng mức. - Khi người ta trẻ và bị bỏ rơi, người ta mất hết tự tin thì không chắc người ta đã sống. Họ chỉ đơn giản là đang tồn tại. Khi người ta bị bỏ rơi và mất tự tin, không chắc người ta sẽ khám phá và hừng hực sức sống. Người ta cũng sẽ mệt mỏi, chán nản và tiều tụy như thường. - Nhiều người trẻ đã vô tình đánh mất tài sản quý giá nhất của mình. Đó là tuổi trẻ. Những vật lộn và toan tính đời thường đã quật ngã họ. Ý niệm về một sức trẻ dũng mãnh, một tinh thần tự do bay bổng, giờ đây bỗng trở thành xa lạ. Để rồi, chợt giật mình khi nhìn xa, khi bài viết nói ra, nói đúng, nói trúng một điều rằng: "Khi tuổi trẻ bị bỏ rơi thì cũng chính là đất nước bị bỏ rơi. Khi tuổi trẻ bỗng nhiên trở nên già nua mệt mỏi thì cũng chính là đất nước đã trở nên già nua mệt mỏi. " Đúng là mệt mỏi. Qua từng năm, thêm tuổi mới, những người trẻ như mình lại thấy chính mình mệt mỏi hơn, nhiều âu lo hơn so với chính mình của ngày hôm qua, của năm qua, và của một khoảng tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết như thời sinh viên đã sống. Nhiều khi nản lòng, ko biết mình phải làm gì, và tự dưng chẳng thiết làm gì, ko có hứng thú, vì cứ đánh đổi thời gian với những mệt nhoài như thế, với thực tại như thế, trong khi lòng vẫn còn khao khát, đam mê chưa được thỏa mãn, chưa được thể hiện, khẳng định mình. Mình từng viết, từng ví bản thân mình, bạn bè mình như NHỮNG CON DẾ CÔ ĐƠN TRONG THÀNH PHỐ. cô đơn, chơi vơi, chông chênh, bất an, như những con dế đồng quê bị bỏ trong chiếc hộp thành phố, loay hoay tìm đường trở lại với đồng xanh, với tự do, với khao khát, đam mê của mình ngoài kia, với chính bản thân mình của yên bình ngày hôm qua, chưa gánh nặng bởi cơm áo và mỏi mệt ngày hôm nay... Cuộc sống của những người trẻ 8x như bạn, có những người thành công viễn mãn, nhưng còn không ít những người long đong, chật vật ở chốn Hà Thành, thậm chí bạn biết có những người, những nơi còn nheo nhóc hơn, như ngọn đèn dầu leo lét vẫn muốn cháy lên, không tắt trước gió, vẫn muốn bám trụ lại với mảnh đất này, tìm cho mình một cơ hội, viết cho mình một ước mơ… Lại nhớ một cậu em từng chia sẻ rằng: 'Tuổi trẻ nào có lẽ cũng thật nhiều mất mát. Mất đi chút niềm tin vì những điều bất công còn đầy rẫy. Mất đi chút yêu thương vì tan vỡ. Mất đi chút hồn nhiên vì tính nghi ngờ. Mất đi những gì thân quen vì chủ động biến nó thành xa lạ. Mất đi sự mạo hiểm vì mong đợi an toàn. Và mất đi rất nhiều lạc quan vì nỗi buồn nhiều khi có sức mạnh nhiều hơn ta vẫn nghĩ. Phải làm sao để thôi mất mát? Và quan trọng nhất, sự say mê, một ngày đã biến mất. Ai mang nó đi rồi. Thiếu say mê, con người ta trở nên bi lụy, chán nản và nhạt nhòa. Thiếu say mê, ta chẳng thiết tha một nụ hôn sâu hay một cái ôm lâu nữa. Nó giống như việc bạn chơi một bản nhạc, đầy kĩ thuật, nhưng thiếu tâm hồn. ' Tôi đã khóc khi đọc bài viết này. Nó rất đúng với người trẻ chúng tôi. Xin cám ơn anh đã nói thay cho những người trẻ... Cứ đốt đuốc mà đi, nhưng liệu có thể đi đúng đường trước khi cây đuốc kia tàn. Chúng tôi có thể tự đi, nhưng cũng cần ngọn hải đăng để dẫn đường. 8 điều cuối cùng có phải là lời động viên hay cũng là: ..."những lý tưởng khuôn sáo đã không còn sức sống..."??? Bài viết quá hay! Giới trẻ ngày nay không chỉ bị bỏ rơi mà còn bị chính sự bảo thủ già cỗi ngăn cản sự phát triển. Nhưng niềm khát khao, ước vọng đang cháy bỏng bị chính thế hệ đi trước dội những gáo nước lạnh. Nhưng đã là tuổi trẻ thì các bạn nhất quyết không được dừng bước bởi vì các bạn có quyền thất bại và có quyền được đứng lên từ những thất bại. Cuộc sống là 1 trò chơi, dù đã game over bạn cũng có thể bắt đầu chơi lại. Tiến sỹ nói rất đúng. Làm mẹ của hai cháu trai, tim tôi quặn thắt vì thấy con mình bế tắc mà không biết giúp con cách nào. Góc nhìn chân thực... Đọc lên mà thấy nhói....Tự thấy hổ thẹn vì dường như mình đang trong bài tác giả phản ánh. Đôi khi muốn vẫy vùng, thoát ra mà sao cứ bị kìm kẹp. Là do mình! Nhưng sai từ đâu, bắt đầu thế nào? 23 tuổi mà thấy chống chếnh quá! Có khi nào là kiệt sức như tác giả nói! Suy dinh dưỡng! Đúng. Giá sữa cho trẻ em trên trời còn giá bia rượu, thuốc lá thì rẻ mạt. Chỉ là quản lý hành chính nặng nề làm sao mà phát triển được, các công ty Việt Nam không thể thoát khỏi một đống các văn bản quản lý hành chính chồng chéo nên mới có thống kê cho thấy 99% doanh nghiệp Việt nam là nhỏ và siêu nhỏ. Người trẻ Việt Nam cũng phải cố mà tồn tại thôi, sống đúng nghĩa sao được anh Dương! Tôi bắt đầu thích bạn với bài viết sâu lắng này! Những bài bạn viết trước về GD có đôi chỗ tôi chưa nhất trí, vì tôi cũng đi khắp năm cháu học hỏi nhiều mô hình GD, trăn trở về nỗi niềm làm sao cho thanh thiếu niên VN đuọc học những cái tốt nhất! Nước Mỹ cũng phải trải qua 5 thế hệ thầm lặng mói có ngày nay, nước Nga cũng vậy khi những người liên quan đến chiến tranh đã già cỗi, tôi hơn tuổi bạn vì đã nghỉ hưu từ 2010, thuộc thế hệ buộc phải thầm lặng vì cả cuộc đòi chỉ nghe, quan sát và không đuọc tự do nói lên suy nghĩ thạt của mình! Bạn đã nói lên sự thật phũ phàng, nhưng mong bạn hãy cùng chúng tôi, tuy già, cũng có thể truyền nhiệt tình yêu nuớc cho nhiều thế hệ trẻ, đấu tranh chông lại các tư tưởng bảo thủ, trị trệ. Tôi rất tin tưởng vào tương lai sán lạn của Việt nam với những sức trẻ không chỉ xẻ Trường Sơn đi cứu nước như thế hệ chúng tôi, mà họ xông pha trên mọi lĩnh vực cần sáng tạo để đưa nội lực đất nước đi lên! Họ mói là chủ nhân của đất nuóc! Họ, tôi nghĩ, không chỉ là thanh thiếu niên, mà còn là những cháu bé đang nằm trong nôi, học sinh mẫu giáo, tiểu học đang cần một môi trường giáo dục vi nhân sinh, dân chủ và lành mạnh, không lệ thuộc bất cứ thế lực nào chống lại nhân dân! Là nhân sĩ trí thức yêu nước, chúng ta có trách nhiệm quan tâm tới nhiều thế hệ trẻ của Việt nam để đất nước trường tồn! Một lần nữa cám ơn bài viết này, cám ơn VnExpress đăng tải những suy nghĩ tích cực của bạn và tôi! Còn tôi thì sống 1 tuổi trẻ bị kiềm hãm như đang ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Tôi 24 tuổi và năm sau tôi sẽ có bằng thạc sĩ, về con đường học vấn với tôi cũng thuận lợi tươi đẹp vì tôi cũng khá sáng dạ. Nhưng về tinh thần và ý chí tôi ngỡ như mình đã quá 30. Tôi mong muốn xây dựnh 1 thương hiệu bánh của VN, tôi muốn được học về quản trị nhà hàng và nhận thấy được đảm mê của mình từ khi 20 nhưng ba mẹ hoàn toàn bỏ ngoài tai khi tôi trình bày ý tưởng muốn học thêm ngành này khi ra trường và giờ tôi lại lên tiếp thạc sỉ như thế này đây. Có ai tin tưởng ko khi tôi chưa bao giờ được phép đi chơi với lớp chỉ vì ba mẹ tôi cho rằng trai gái đi chung dễ sinh chuyện. Tôi muốn làm 1 dự án cộng đồng nhỏ là cùng các bạn sinh viên làm bánh tặng trẻ em nghèo hằng tuần nhưng ba mẹ tôi cho rằng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Tôi thực sự rất muốn thoát ra khỏi ngôi nhà và làm những gì tuổi trẻ muốn tôi làm nhưng rồi cái cảnh mẹ tôi mỗi ngày ngồi khóc dằn vặt ba tôi rồi sinh bệnh thì trên cương vị 1 đứa con tôi ko muốn mình lại gây ra chuyện này cho đấng sinh thành. Rồi mỗi ngày trôi qua của tôi cũng như anh Dương đây nói lặng lẽ vô hồn và thiếu sức sống. Mình đọc bài viết này, cảm thấy đồng cảm rất nhiều. Mình là phụ nữ giờ 26 tuổi, đã có gia đình và công việc ổn định. Nhưng thời sinh viên chưa xa cũng chung chao bất định đầy hoài nghi trăn trở như vậy, mình từng viết 1 bài "Young man" với nội dung tương tự như vầy. Hồi mình sinh viên, cũng lo lắng về tương lai, và dành quá nhiều thời gian, sức lực , mỏi mệt trong việc kiếm sống và đảm bảo những nhu cầu sống tối thiều. Ở quê vào thành phố, rạc người đi dạy thêm và học để đủ tiền thuê nhà, ăn cơm sinh viên (cơm sinh viên ko đảm bảo chất lượng và dinh dưỡng đâu). Người trẻ nhạy cảm, khát khao sống, nhiều ức mơ, nhưng quả thật có quá nhiều khó khăn đời thường kéo chùng ước mơ và khát vọng xuống như hòn đá nặng cột chặt vào cái bóng bay đầy sắc màu. Sau khi ra trường 4 năm, sau khi dọ dẫm và tự tìm lối, mình may mắn được làm qua các công ty nước ngoài nhờ vốn tiếng Anh, cuộc sống có phần ổn định hơn. Nhìn lại những tấm ảnh thời sinh viên cách đó 8 năm, hình ảnh của mình đúng là gầy gò, khắc khổ và có phần hơn tuổi chính mình bây giờ. Người trẻ, nhất là sinh viên, còn nhiều gian khó lắm, nhiều hoài nghi và đang phải tự dò đường. Họ cần lắm một bàn tay... Tác giả viết rất sâu và thực. Đặt câu hỏi cũng rất khẳng định. Nhưng ai??? giải quyết thực trạng với tuổi trẻ người Việt ! Tôi cũng là một người trẻ lao vào làm ăn và đang tự đánh mất nhiệt huyết bằng những hợp đồng của mối quan hệ, của những đồng tiền đi đêm, đi cửa sau
Thái độ nào cho hôm nay? Bình thường tôi và anh không thân thiết, chỉ là bạn chung của một nhóm. Lần gần nhất chat, là để tôi hỏi rằng Cảnh sát biển Việt Nam bây giờ tên tiếng Anh chính thức cuối cùng là “Marine Police” hay “Coast Guard”, vì mỗi tàu thấy sơn một cái tên khác nhau. Một kiểu “soi” hơi khó chịu của báo chí. Nhưng bây giờ, tôi nói chuyện với anh bằng một thái độ khác. Tôi không cần thông tin, tôi không muốn phê bình. Tôi chỉ là một người dân đang ngóng ra biển khơi, thực lòng mong các anh chân cứng đá mềm. Marine Police hay Coast Guard, dù tên là gì tôi không quan tâm nữa, chỉ biết rằng các anh đang bảo vệ chủ quyền Tổ quốc.Tôi chia sẻ rằng chắc các anh ngoài đấy phải chịu ức chế gấp trăm lần người ngồi trên bờ. Tôi hỏi cảm xúc anh thế nào. Anh bảo “bình thường”.Hai chữ “bình thường” ấy, dùng để mô tả cảm xúc, mọi ngày tôi rất ghét. Tôi cho rằng nó vô cảm. Vợ tôi hay nói chữ ấy lúc khó chịu, tôi giận đùng đùng: việc gì cũng phải có thái độ cụ thể chứ, không quan tâm thì bảo là không quan tâm, khó chịu thì bảo là khó chịu, bình thường là cái gì?Nhưng lần này, nghe hai chữ “bình thường” ấy, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy, tôi cảm thấy xúc động.Có thể các anh đã quen với công việc của mình rồi. Có thể những cuộc đụng độ không phải bây giờ mới diễn ra. Có thể anh thực sự bình thường, có thể rằng các anh đã được huấn luyện để giữ trạng thái tâm lý cân bằng tuyệt đối. Nhưng dù thế nào, đó cũng là thái độ đáng trọng.Giờ là lúc mà chỉ một khoảnh khắc mất bình tĩnh, rồi chuyển thành một động tác “không bình thường”, ta tạo cớ cho đối phương thực hiện những điều mà ta không thể kiểm soát cho dù là trên biển, hay trên bờ.Những gì đã diễn ra ở Bình Dương và Vũng Áng cho thấy rằng tâm lý “bình thường” bây giờ quan trọng đến mức nào.Nhưng “bình thường” không có nghĩa là vô cảm. Hai chữ ấy, đặt trong văn cảnh của cuộc đối thoại với người cảnh sát biển, phải hiểu nghĩa của nó là: ta ý thức được nhiệm vụ của mình, ta biết được điều gì có lợi nhất, và ta thực hiện nó một cách nghiêm túc, không bị cảm xúc lấn át. Những người nơi tiền tuyến đã và sẽ “bình thường”. Và hậu phương bây giờ cần sự bình tĩnh ấy.Thật ra chúng ta đã sống “không bình thường” từ lâu rồi. Thương nhân không bình thường, trí thức không bình thường, rất nhiều thứ không bình thường.Ví dụ, hôm nay chúng ta kêu gọi bạn bè quốc tế đứng cạnh mình trong cuộc đấu tranh. Thế mọi ngày, chúng ta có đối xử với những người nước ngoài trên phố bình thường không. Hay là họ thỉnh thoảng lại phải ra công an trình báo cái này, lên báo than thở cái kia.Ví dụ, hôm nay chúng ta đặt ra vấn đề “tự cường” khi Tổ quốc lâm nguy. Thế mọi ngày, chúng ta có phát triển đất nước với thái độ bình thường không, hay là phong cách làm ăn chộp giật manh mún vẫn đầy rẫy. Chữ “Made in Vietnam” nhiều tiềm năng là thế, nó có được phát triển bình thường như những chữ “Made in” khác không, hay bị đè nén bởi những cái sự bóc ngắn cắn dài?Ví dụ, hôm nay chúng ta đối mặt với vấn đề trị an. Thế mọi ngày, ý thức giữ gìn trật tự chung của chúng ta có bình thường không. Ở đâu đó trên mạng, tôi đang thấy người ta kêu gọi tình yêu nước bằng những thứ nhỏ nhặt, như là dừng đèn đỏ. Đấy là một cử chỉ hết sức bình thường – đáng ra không cần kêu gọi.Trên mạng, có rất nhiều bài viết phân tích về thái độ sống của những người dân các nước phát triển. Nhưng liệu người Nhật, người Hàn Quốc, người Anh, Mỹ có tự tôn vinh bản thân, nghĩ rằng mình đang làm việc gì vượt qua giới hạn của con người không? Hay là họ nghĩ rằng, mình đang làm những việc bình thường.Sự bình thường rất quan trọng. Ngay cả sự sáng tạo và đột phá, cũng là điều sẽ hiển nhiên xuất hiện trong một xã hội tôn trọng tự do sáng tạo một cách… bình thường (điều ta chưa làm được).Yêu nước là khi ta tôn trọng sự bình thường, là khi ta luôn giữ được trạng thái tâm lý cân bằng, dù là khi dừng đèn đỏ hay khi kinh doanh dự án trăm nghìn tỷ. Hãy nghĩ mà xem, khi nước nhà chưa có biến, đã có bao nhiêu người gây hại cho đất nước vì một thái độ “không bình thường” như lòng tham hay sự ích kỷ của họ?Đức Hoàng Cám ơn bạn đã có và chia sẻ một bài viết rất hay. Khi nước nhà có biến thì mỗi người dân yêu nước đầu tiên hãy là một người "bình thường", là một công dân tốt, nhưng một công dân tốt cũng cần có một môi trường tốt để phấn đấu và phát triển. Hi vọng xã hội Việt Nam sẽ có sự thay đổi chuyển mình mạnh mẽ để phát huy sức mạnh toàn dân tộc. Đúng không cần chỉnh. Từ bao giờ những vấn nạn XH đã được nhắc đến như "chuyện thường ngày ở huyện". Chẳng biết từ bao giờ những chuyện "bất bình thường" đã trở thành"bình thường". Đáng để suy nghĩ. Hay quá! Chúng ta đã sống không bình thường quá lâu. Đến nỗi mà những sự không bình thường nhất... cũng trở nên bình thường! Bài viết quá sâu sắc! Tác giả đã đánh thức cái mà chúng ta đã quên mất khi nói về lòng yêu nước! Hãy " bình thường" đó cũng là yêu nước! bài viết rất hay, tôi thích chữ "bình thường" của tác giả Vâng suy nghĩ rất bình thường mà sâu sắc Làm thế nào để mỗi người trong chúng ta sống "bình thường" đây! câu hỏi "How..." luôn khó trả lời nhất! tuy nhiên tôi vẫn hy vọng 1 tương lai sáng sủa hơn vì vẫn còn những người trăn trở vì đất nước như tác giả! Phân tích đúng thực trạng. Y thức của chúng ta có thể chiến thắng tất cả. Bài viết rất hay và trung thực Đọc bài viết của bạn tôi cứ suy nghĩ mãi không hiểu tại sao người dạy thú có thể bắt " Chúa Sơn Lâm" khuất phục dưới chân mình...??? Đúng rồi. Khi đất nước đứng trước lâm nguy mới thấy quý những điều bình thường, mà khi bình thường chúng ta đang không làm bình thường rất hay ạ, vì bình thường cũng khó bình thường rồi, đến những lúc khó khăn sự bình thường lại khó hơn hết Thế là bình thường, xã hội mà. Nếu ai cũng tròn như hòn bi ve lăn lông lốc về một hướng thì đâu còn là xã hội nữa. Cái không bình thường là luật pháp không nghiêm, không đủ sức răn đe nên nhiều người coi thường. Tôi rất ghét khi hỏi bạn: Có khỏe không ? Nhận câu trả lời :" Bình thường". Nhưng trong hoàn cảnh này anh cảnh sát biển trả lời : "Bình thường" thì rất phi thường bởi kẻ thù luôn rình rập, âm mưu và thủ đoạn khó lường. Các anh phải bình thường để đủ tỉnh táo không mắc mưu kẻ xâm lấn trên biển Đông. Chúc các anh luôn khỏe bình thường Tuyệt! tác giả đã nói lên cái cảm giác mà mình cứ gờn gợn lâu nay mà mình chưa đặt tên được.
Thái độ với những đồng tiền lẻ Trong một nhà hàng ở nước Nhật, bạn tôi, một người làm kinh doanh đã để một phần tiền bo cho người phục vụ. Sau khi anh bước ra khỏi nhà hàng, người phục vụ chạy theo và nói: “Tôi xin trả anh tiền của anh”. Bạn tôi đang lừng khừng trước tình huống mà theo bạn là khá kỳ lạ này thì người phục vụ nói tiếp: “Anh hãy nhớ rằng đồng tiền kiếm được không hề dễ, nên anh phải giữ lấy nó”.Câu chuyện đó khiến tôi có thêm một lý do để hiểu tại sao nước Nhật từ một đống đổ nát sau Thế chiến II đã vươn lên trở thành một cường quốc kinh tế của thế giới.Nhìn vào thực tế, ta phải thấy rằng, hiếm có nơi nào mà đồng tiền lẻ bị coi thường và ngược đãi như ở Việt Nam. Ở các nước phát triển, người dân tiêu xài đến từng xu. Còn ở ta, một sự thật đau lòng là giấc mơ tiền xu đã chết tức tưởi. Dĩ nhiên, nó chết là vì nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là ít ai chịu nhận nó trong những giao dịch mua bán, kể cả việc bạn chi trả cho việc mua mớ rau ngoài chợ hay tiền gửi xe khi bạn vào một quán ăn bình dân. Người ta có một sự e ngại đặc biệt, thậm chí không muốn thừa nhận những đồng tiền xu mệnh giá nhỏ đó là tiền. Thế nên bao nhiêu tiền của từ trong đống tiền xu đó dần dần lui vào quá khứ.Đi trên đường, tôi nhìn thấy những tờ tiền giấy mệnh giá từ 200 đồng cho đến 5000 đồng bay rải rác. Tiền thật của người dương gian, chứ không phải tiền âm phủ. Người ta rải cho những hoạt động mang tính chất mê tín dị đoan như ma chay hay giải hạn. Và điều đáng nói là ít ai chịu… nhặt vì đó là tiền lẻ.Vào chùa hoặc đình, đền, miếu vào những đợt lễ Tết, nếu nơi nào có ao nước, tôi thấy người ta thi nhau rải cả xấp tiền lẻ xuống nước. Người rải không coi những đồng tiền đó có giá trị tiền tệ đã đành, người vớt cũng không tìm thấy hứng thú với chúng. Những đồng tiền nhòe nhoẹt mà nếu có người vớt thì cũng chỉ vớt với cái thái độ: không muốn ao nước bị bẩn.Thái độ coi thường những đồng tiền lẻ đã bắt chúng ta phải chấp nhận một xã hội tiêu dùng ít có chỗ cho những đồng tiền như thế này. Bạn sẽ trả lời được câu hỏi vì sao bạn vào một quán ăn, trách nhiệm của quán là phải giữ xe cho bạn nhưng rồi chính bạn lại phải bực bội trả tiền một lần nữa cho việc người ta giữ xe, với mức cao hơn những đồng tiền lẻ của bạn. Bạn sẽ trả lời được vì sao bạn phải ấm ức chấp nhận trả đến cả trăm nghìn đồng chỉ cho một tô hủ tiếu ở những nhà hàng kinh doanh chặt chém một cách thiếu đạo đức?Và hơn hết, bạn sẽ hiểu được tại sao tiền trong túi bạn lại mất giá đến như thế.Chúng ta đang phải đối mặt với việc phải thắt chặt chi tiêu từng ngày vì cuộc khủng hoảng kinh tế đã làm chao đảo cuộc sống của chúng ta đến thế nào. Chúng ta đang phải chống chọi với những cơn bão giá, bao nhiêu khoản chi cho cuộc sống, đang phải đối mặt với bao nhiêu thứ thuế đầy rắc rối và mệt mỏi. Thì đây là lúc bạn nên thương và trân trọng đồng tiền của bạn, dù là những đồng tiền lẻ.Nếu về nông thôn vào những đợt rau củ được mùa, bạn sẽ thấy những nỗi buồn canh cánh của người nông dân khi phải đối mặt với sự rớt giá của sản phẩm. Một đồng tiền lẻ bạn quẳng xuống giếng trong chùa hay rải ngoài đường, hoặc ném vào một góc nào đó, có thể mua được cả cân bắp cải mà người nông dân đã nặng công chăm sóc, vun trồng đến hơn 3 tháng ròng; hoặc có thể bạn mua được 2 cân thóc của họ. Khi ngược đãi những đồng tiền ấy, bạn có bao giờ nghĩ đến những người nông dân vất vả đang chiếm đến hơn nửa dân số của nước ta?Tôi đang nghĩ đến một điều, thay vì vứt những đồng tiền lẻ, bạn nên cùng những người có thái độ giống bạn, lập thành một Quỹ tiền lẻ. Mỗi ngày mỗi người dành cho quỹ một tờ thôi, chẳng bao lâu bạn sẽ có một quỹ tiền lớn. Và bạn sẽ sử dụng được nó cho nhiều việc. Ví dụ như, giúp đỡ những trẻ em nghèo mắc bệnh hiểm nghèo, những cô cậu học trò giỏi thiếu tiền không thể vào đại học, hay gần đây nhất là giúp đỡ gia cảnh khó khăn của các chiến sĩ đang bảo vệ biển đảo trước âm mưu xâm lược của kẻ thù…Khi những đồng tiền lẻ đoàn kết lại, tôi tin nó có một sức mạnh lớn đến bất ngờ đấy!Hoàng Nguyên Vũ Chỉ có tiền không phải từ mồ hôi nước mắt thì người chủ sở hữu nó mới coi thường thôi! :) Người Việt đa số mắc bệnh sĩ. cần xem lại hệ thống giáo dục của nước ta Cảm ơn bạn vì bài viết rất có ý nghĩa. Cảm ơn bạn khi mà đồng tiền lẻ không có chỗ đứng trong xã hội không chỉ ăn mày chê mà cả người có quyền biểu quyết làm ra đồng tiền lẻ cũng không dùng nữa. Đây chính là " tiềm thức sâu xa trong con người Việt Nam chúng ta" người VN có cái gọi là "SĨ" Quá mức nên mới xảy ra tình trạng này An may ho cung che tien le. Tui không đồng tình quan điểm của bạn về việc vì sao người dân ta không thích sử dụng tiền lẻ. Do tiền chúng ta mất giá quá giờ 1.000 tui không biết mua được ly trà đá ở SG không huống chi cầm tờ 200, 500, cái tui nói đây là mệnh giá tờ tiền quá nhỏ mà lại không làm được gì thì cớ nào người ta giữ nó trong ví. Giờ ăn 1 tô phở (bình dân nhất là 20.000) nếu quy ra thì 40 tờ 500đ ; 100 tờ tờ 200đ ; 20 từ 1000đ vậy thử hỏi liệu có cái bóp nào đựng đủ số tiền đó không. Chính vì lý do đó mà tui dám khẳng định lại 1 điều là tất cả các lý do bạn đưa ra tui không đồng tình, chỉ cần giá trị tiền Đồng được nâng cao thì người dân sẽ quay lại sử dụng tiền lẽ thôi. Ví dụ : Nếu 1 tô phở giá là 7000 - 8000đ như trước đi thì người ta sẽ còn dùng các tờ tiền lẽ 200,500,1000đ thôi. Tôi hiếm khi dùng tiền lẻ như 500 đồng nhưng tôi vẫn giữ nó, không vứt bỏ. Nhưng nói thật là bởi vì đồng tiền mất giá nên 500 đồng hay 1000 giờ chỉ như tờ giấy vụn. Chúng ta đã phải tạo ra đồng 500.000 đủ thấy là giá trị đồng tiền thấp như thế nào rồi. Đơn vị tiền của ta thực tế không là đồng nữa mà là nghìn đồng. Không hoàn toàn là dân VN chê tiền lẻ mà do mất giá đồng tiền dẫn đến sự đào thải của các loại tiền lẻ. Tích luỹ tiền lẻ lại cũng được nhưng phải đổi được cái to hơn. Kinh tế còn kém phát triển, các con số 0 càng mọc thêm thì các đồng tiền lẻ càng không có chỗ đứng Không phải là tất cả! Những người không phải khó nhọc để làm ra đồng tiền thì họ đâu biết đồng tiền đáng quý đến mức nào? Họ tiêu xài cả trăm triệu cho một bữa ăn thì họ quý trọng gì những đồng tiền lẻ! Tôi hoàn toàn đồng cảm với bạn! Nhân đây, tôi xin trao đổi thêm một chút, đây cũng là vấn đề đạo đức. Nhiều lần thấy người đưa tang vứt những đồng tiền lẻ xuống đường, cứ có cơ hội, tôi lại nhặt lên và lưu giữ vào một chiếc hộp nhỏ ở nhà, nhưng ít khi dùng đến mà để làm kỷ niệm với một ý nghĩ riêng. Một lần, hai cha con tôi đi đường, nhìn thấy tiền người ta vứt trên đường, như mọi khi, tôi dừng xe, cúi xuống nhặt lên, vuốt phẳng, cất vào ngăn riêng trong ví của mình. Con tôi rất ngạc nhiên, cháu hỏi : " Ba lấy làm gì?". Tôi nói: " Trên đồng tiền này có ảnh của Bác Hồ, con có thể chịu đựng được không, khi mà xe cộ trên đường giày xéo lên tấm ảnh vị lãnh tụ kính yêu của chúng ta ?". Cháu xin lỗi tôi và điều bất ngờ, sau khoảng vài tháng, cháu cho tôi xem cháu và các bạn trong lớp đã nhặt được khoảng hơn 700.000 đồng tiền lẻ... Chuyện này xin chia sẻ cùng các bạn đọc và cũng là để cùng đồng cảm với Hoàng Nguyên Vũ Một bài học thật ý nghĩa. Không phải những người có tiền không phải mồ hôi nước mắt mới khinh tiền lẻ đâu. Tôi là người nhà quê, tôi chứng kiến rất nhiều người nông dân coi khinh tiền lẻ, họ không thèm nhận, ko thèm nhặt, càng không coi trọng chúng mặc dù mức sống (sinh hoạt, ăn uống) dưới mức đói nghèo (mặc dù vẫn đang ở nhà lầu). Cái này là một lỗi hệ thống của rất nhiều thế hệ truyền lại, một hệ tư tưởng lâu đời. Tôi đã từng bị họ coi thường, coi khinh khi nhặt những đồng tiền lẻ khách hàng vứt đi (đã bỏ đi) chỉ vì họ cho rằng tôi là "bà chủ", thu nhập cao mà lại đi nhặt từng đồng tiền lẻ mà họ (những người làm thuê cho tôi) ko thèm phí thời gian cúi xuống nhặt. Tiền lẻ, tiền rách ngân hàng còn chẳng đổi cho thì thử hỏi tại sao người dân lại coi thường tiền lẻ. Đầu tiên là các hệ thống siêu thị cần tôn trọng tiền lẻ. Vì mỗi lần khách hàng mua mà số tiền lẻ dưới 100 đồng thường không được trả lại bằng tiền mà bằng 1 viên kẹo. Cách đây gần 1 tháng tôi đi siêu thị Coopmark có số tiền lẻ dư tới hơn 800 đồng nhưng nhân viên siêu thị đưa cho tôi 1 cái kẹo oisi (không biết giá nhiêu) tôi không lấy vì nhà tôi không ăn kẹo, nhưng nhân viên siêu thị tỏ ra rất khó chịu, mọi người xung quanh cũng nhìn tôi như người hành tinh khác, cho rằng tôi bủn xỉn với mấy trăm đồng lẻ. Nhưng ai cũng chấp nhận giao dịch đó của Siêu thị là ta đang tự không thừa nhận sự tồn tại của đơn vị đồng của VN mà chỉ thừa nhận từ 1000 đồng trở lên.
Làm gì nếu Trung Quốc trả đũa về kinh tế Hành động Trung Quốc trên biển Đông đi ngược lại với quyền lợi hầu hết các nước cho nên nếu có một biện pháp trừng phạt kinh tế của Trung Quốc đối với Việt Nam thì đó chỉ có thể là đơn phương. Qua bài viết này, tôi muốn đánh giá những nguy cơ và cơ hội của hành động đơn phương này ở góc độ thương mại (xuất, nhập khẩu) và đầu tư giữa hai quốc gia.Việc Trung Quốc dùng các biện pháp kinh tế đối với Việt Nam có thể sẽ gây những khó khăn, thiệt hại đối với nền kinh tế Việt Nam trong ngắn hạn nhưng tiềm ẩn nhiều cơ hội.Thứ nhất về nhập khẩu, chỉ tính rêng năm 2013, chúng ta nhập khẩu từ Trung Quốc lên đến 36,9 tỷ USD, trong đó chủ yếu là nguyên vật liệu đầu vào cho sản xuất trong nước. Với nguồn nhập khẩu các nguyên vật liệu phụ thuộc lớn từ Trung Quốc như vậy, hành động cấm nhập khẩu đơn phương sẽ khiến trong ngắn hạn giá nguyên vật liệu đầu vào trong nước tăng cao, ảnh hưởng đến sản xuất của doanh nghiệp.Doanh nghiệp trong nước tạm thời phải cắt giảm sản lượng làm tổng cung ngắn hạn của nền kinh tế giảm đi. Những tác động có thể thấy lúc đó là trên thị trường giá cả hàng hóa tăng lên, sản lượng và tăng trưởng kinh tế tạm thời giảm sút. Tuy nhiên, tình trạng này sẽ được cải thiện sau đó (nhanh hay chậm tùy khả năng linh động của nền kinh tế Việt Nam) khi các doanh nghiệp Việt Nam thay thế được nguồn nguyên vật liệu từ các quốc gia khác. Cũng có thể các doanh nghiệp sẽ nhập khẩu qua một nước thứ ba như Lào, Campuchia trước khi vào Việt Nam, đặc biệt là sản xuất trong nước phát triển sẽ thay thế dần được những nguyên vật liệu, hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc.Những phản ứng này của thị trường sẽ từ từ vô hiệu hóa chính sách cấm vận thương mại từ Trung Quốc. Sản lượng sẽ tăng ngược trở lại, giá cả hàng hóa sẽ giảm trở lại bình thường và quan trọng hơn nữa là nếu Trung Quốc làm điều này một cách lâu dài sẽ tạo cơ hội cho các doanh nghiệp trong nước của Việt Nam sản xuất ra những loại nguyên vật liệu thay thế hàng hóa Trung Quốc và là cơ hội để phát triển các ngành công nghiệp phụ trợ trong nước.Theo tôi một biện pháp cấm vận kinh tế từ Trung Quốc (nếu có) ít hay nhiều cũng sẽ gây ra những ảnh hưởng xấu đối với nền kinh tế trong ngắn hạn. Do vậy, doanh nghiệp nên chủ động các phương án đối phó nhằm giảm thiểu sự tổn thương; thậm chí chuẩn bị cho cả những cơ hội kinh doanh mới, thị trường có thể mở ra sau đó.Với con số xuất khẩu sang Việt Nam 36,9 tỷ USD mỗi năm (2013), số tiền bán hàng của Trung Quốc cho Việt Nam đủ để mua được gần 37 cái giàn khoan Hải Dương 981. Như vậy, nếu có sự cấm vận kinh tế từ Trung Quốc ở khía cạnh nhập khẩu thì bên thiệt thòi hơn ở đây là Trung Quốc chứ không phải là Việt Nam.Thứ hai, về xuất khẩu, nếu Trung Quốc cấm Việt Nam xuất khẩu hàng hóa sang Trung Quốc thì đó là cơ hội lớn cho nền kinh tế Việt Nam chuyển đổi sản xuất sang một cấp độ cao hơn. Chỉ tính riêng trong năm 2013, Việt Nam xuất khẩu sang Trung Quốc 13,2 tỷ USD chủ yếu là nguyên vật liệu, nông sản thô. Chúng ta biết rằng, Việt Nam xuất khẩu than rẻ sang cho Trung Quốc sau đó họ dùng than để sản xuất ra điện và bán điện lại cho chúng ta với giá cao hơn rất nhiều. Chúng ta bán quặng sắt thô rẻ tiền cho Trung Quốc, Trung Quốc luyện ra phôi thép, thép và bán lại cho chúng ta đắt hơn gấp bội. Chúng ta bán bôxít cho Trung Quốc, Trung Quốc sản xuất ra nhôm bán lại cho chúng ta với giá đắt hơn nhiều lần… Vậy liệu chúng ta có nên bán những nguyên vật liệu và hàng nông sản thô cho Trung Quốc không?Trong kinh tế học có một khái niệm gọi là căn bệnh Hà Lan, ở đó những nhà kinh tế đã chỉ ra cả về lý thuyết và tìm thấy vô số bằng chứng thực tế cho mặt trái của “lời nguyền tài nguyên”. Lý thuyết kinh tế và nhiều bằng chứng thực tiễn cho thấy, quốc gia nào càng giàu có về tài nguyên và khai thác tài nguyên thô đó đi bán thì kết quả cuối cùng là quốc gia đó sẽ càng trở nên nghèo hơn. Các quốc gia khác chúng ta thấy rất rõ ở các nước như châu Phi, Mỹ La Tinh… bán rất nhiều tài nguyên và kết quả là họ rất nghèo. Ngược lại Nhật Bản là nước vô cùng khan hiếm về tài nguyên nhưng lại rất giàu có. Có thể ít người biết rằng Mỹ là một nước giàu tài nguyên bậc nhất thế giới nhưng họ đóng cửa không khai thác tài nguyên và họ là nền kinh tế hàng đầu thế giới.Vậy nhân cơ hội này tại sao chúng ta không thử một lần dũng cảm như người Nhật, người Mỹ đóng cửa hết tài nguyên và tự phát triển bằng năng lực sáng tạo của dân tộc mình?Thứ ba, về khía cạnh đầu tư, việc các nhà đầu tư Trung Quốc rút vốn khỏi Việt Nam cũng không phải là vấn đề lớn với kinh tế Việt Nam nhưng mang lại cơ hội rất lớn để chúng ta loại bỏ các dự án không hiệu quả, ảnh hưởng đến an ninh quốc phòng. Theo số liệu của Cục đầu tư nước ngoài, tính đến ngày 20/5/2014, tổng giá trị vốn điều lệ lỹ kế các dự án còn hiệu lực của Trung Quốc đầu tư tại Việt Nam chỉ chiếm 3,8% tổng vốn đầu tư trực tiếp nước ngoài tại Việt Nam (tính theo vốn đăng ký là 3,3%) chỉ đứng thứ 8 trong các quốc gia. Với một tỷ trọng vốn đầu tư ở Việt Nam tương đối khiêm tốn như vậy thì việc Trung Quốc có chấm dứt đầu tư với Việt Nam sẽ khó có một ảnh hưởng mạnh đến nền kinh tế trong nước. Khi chính phủ Trung Quốc yêu cầu các nhà đầu tư rút vốn về nước thì biện pháp này cũng trực tiếp gây thiệt hại cho chính nhà đầu tư Trung Quốc nên các nhà đầu tư của họ sẽ có nhiều động cơ vô hiệu hóa các quy định từ chính phủ Trung Quốc. Ngoài ra, nguồn đầu tư là dạng đầu tư trực tiếp (FDI) thì không phải cứ muốn rút vốn về là được vì họ còn phải có thời gian để tìm được nhà đầu tư nhận mua lại khoản đầu tư của họ ở dưới dạng các nhà máy, xí nghiệp... nên sẽ khó tạo thành cú sốc lớn cho nền kinh tế trong tức thì.Trong khi đó, nhiều dự án đầu tư của Trung Quốc ở Việt Nam hiện nay là rất cần thiết phải đánh giá lại. Ví dụ dự án bôxit Tây Nguyên sau nhiều năm hoạt động đã công bố bị lỗ; những tác hại về mặt môi trường, xã hội thực tế đã vượt quá những tính toán ban đầu. Liệu có bao nhiêu chuyên gia đã tính toán được những tổn hại do bệnh tật trong 15-20 năm sau mà những cư dân ở hạ nguồn sông Đồng Nai sẽ phải hứng chịu khi mà nguồn nước thải từ bôxit ngấm xuống mạch nước ngầm? Đây sẽ là cơ hội vô cùng tốt để loại bỏ đi các dự án không hiệu quả, tiềm ẩn những rủi ro môi trường, xã hội và an ninh quốc phòng mà trong đánh giá trước khi triển khai dự án chúng ta có thể đã chưa thể lường trước được.Một dự án được thực hiện phải đảm bảo được ba yếu tố: Dự án đó phải thực sự hiệu quả về mặt kinh tế tránh bị các nhóm lợi ích bơm số lên để hiệu quả trên giấy. Về quá trình đấu thầu phải công bằng, minh bạch nhằm lựa chọn ra nhà đầu tư tốt nhất, tránh trường hợp một số nhà đầu tư “đi cửa sau” để trúng thầu rồi sau đó đội giá lên. Ngoài ra, chúng ta phải xem xét các khía cạnh phi kinh tế khác khi thẩm định không thể xem xét hết được, trong đó phải tuyệt đối tránh các dự án có Chính phủ nước ngoài đứng sau vì những mục đích phi kinh tế..Những giải pháp thương mại và đầu tư với Trung Quốc sẽ không thể thực hiện được nếu thiếu vắng sự góp sức của nhân dân. Tuy nhiên, sức dân sẽ giúp được Chính phủ phát huy hiệu quả hơn nếu nó được đặt trong một cơ chế minh bạch và nâng cao trách nhiệm giải trình trước nhân dân. Mỗi người dân là một giọt nước, triệu nhân dân là cả đại dương.Lê Hữu Đức Tôi hy vọng sẽ có triệu triệu người Việt Nam đọc được bài viết này! Đúng rùi đó, hãy làm giống Mỹ và Nhật... Đồ VN ban đầu có tệ xấu cũng ráng xài, từ từ tốt lên Xin được trích đoạn trong bài thay cho lời bình: "...nếu Trung Quốc làm điều này một cách lâu dài sẽ tạo cơ hội cho các doanh nghiệp trong nước của Việt Nam sản xuất ra những loại nguyên vật liệu thay thế hàng hóa Trung Quốc và là cơ hội để phát triển các ngành công nghiệp phụ trợ trong nước". Tại sao cứ đợi TQ cấm vận rồi mới tìm ra cơ hội.??? HÃY BẮT TAY NGAY TỪ HÔM NAY TỰ LỰC, TRÁNH LỆ THUỘC KINH TẾ VÀO TRUNG QUỐC, NHƯ VẬY THÌ LÂU DÀI ĐẤT NƯỚC CHÚNG TA SẼ ÍT NHIỀU NHƯ NHẬT BẢN, SINGAPORE, CÓ NỀN KINH TẾ, QUÂN SỰ MẠNH MẼ, CỘNG VỚI LÒNG YÊU NƯỚC VÀ TINH THẦN DÂN TỘC CHÚNG TA SẼ THỪA SỨC ĐỂ ĐỐI PHÓ VỚI TRUNG QUỐC. Doanh nghiệp tư nhân không chết, mà chết các doanh nghiệp nhà nước thôi Quá tuyệt vời...cám ơn tác giả! Tại sao trong mối quan hệ kinh tế song phương mất bình đẳng, công bằng...mà ta phải duy trì? Trong khi, rất nhiều đối tác chiến lược khác đang chờ đợi chúng ta! Cố lên Việt Nam! Ý kiến của tác giả thật sâu sắc, hi vong doanh nhân Việt Nam hiểu rõ điều này để chúng ta thay đổi thói quen làm ăn nhỏ, tự hại mình để bắt tay với các đối tác châu Âu bền vững, minh bạch. Quan hệ thương mại của Việt Nam rất rộng mở. Không giao dịch với thị trường này, doanh nghiệp lại có thị trường khác. Tôi tin các doanh nhân Việt Nam có thể tự tìm nhiều đường ra khác cho mình, cố lên Việt Nam. Tất cả bài viết lẫn bình luận trên điều hay. Tôi tin Sức mạnh dân tộc Việt Nam hoàn toàn có thể làm được điều đó. Các bạn hãy dũng cảm đứng lên để khẳng định sức mạnh đó. Bai viet phan tich xac dang. Cam on tac gia!!! Tại sao Trung Quốc lại phải trừng phạt kinh tế Việt Nam như vậy??? Trung Quốc sẽ cứ để như thế để lũng đoạn nền kinh tế, trong khi vẫn cứ nghiễm nhiên xâm phạm lãnh hải của Việt nam. Bài viết này thúc đẩy nền kinh tế nước nhà đấy các bạn ạ. Nên suy ngẫm và định hướng tương lai con em chúng ta.... Tôi sẽ áp dụng cho gia đình và người thân: SỬ DỤNG HÀNG VIỆT NAM. Khi nhu cầu tăng tự nhiên sẽ có cung thôi. Công nhận bài này rất hay, giảm phụ thuộc vào Trung Quốc thực hiện thúc đẩy kinh tế và tư duy sáng tạo trong nước, dù hơi muộn còn hơn suốt đời kinh tế phụ thuộc vào TQ
Khi doanh nghiệp gặp sự cố Tại các xí nghiệp nhỏ và vừa, khi việc tranh đấu để sống còn là mối lo hàng đầu thì quản lý sự cố chỉ là một thứ xa xỉ.Trước hết thì thế nào là một “sự cố”? Nói chung đó là tất cả những sự việc gì xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, có phương hại đến cơ sở vật chất, tài chính, danh tiếng hay sự tồn tại của doanh nghiệp.Quản lý sự cố là nghệ thuật đạt những quyết định nhằm ngăn chặn hay giảm thiểu tác hại của những sự việc nói trên, thông thường là ngay trong lúc những sự việc ấy đang xảy ra. Như thế có nghĩa là người giám đốc hay chủ doanh nghiệp phải nhanh chóng đưa ra những quyết định có ảnh hưởng đến tương lai của doanh nghiệp, khi chính mình đang ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng và hoàn toàn không có đầy đủ thông tin để có thể giúp mình phán xét sự tình một cách sáng suốt.Dĩ nhiên phương cách tốt nhất để quản lý sự cố là chuẩn bị trước thật kỹ lưỡng sao cho doanh nghiệp có thể trụ ở vị thế vững chắc nhất khi sự cố xảy đến hầu giúp người giám đốc lèo lái doanh nghiệp vượt qua hoàn cảnh ngặt nghèo. Thế nhưng nếu phải đối đầu với một sự cố bất ngờ đến với doanh nghiệp mình chẳng hạn như qua những cuộc gây rối vừa rồi thì phải làm gì? Quả thật đau lòng khi nhìn thấy cảnh những công nhân viên của mình hôm trước còn thuận hòa làm việc dưới một mái nhà mà hôm sau lại trở ngược chống đối, đập phá nát cái nồi cơm của chính họ vì một lý do hoàn toàn ngoài ảnh hưởng của doanh nghiệp.Nếu là giám đốc một doanh nghiệp có sử dụng máy móc, công nghệ, hoặc nguyên vật liệu Trung Quốc và giả dụ như doanh nghiệp mình có vài chuyên viên Trung Quốc làm việc, thì bạn sẽ xử lý như thế nào?  Nếu ở trong hoàn cảnh đó tôi sẽ cho triệu tập cấp tốc một cuộc họp các vị giám đốc và trưởng phòng để nắm thông tin và chuẩn bị tư tưởng, rồi cho thành lập một tổ quản lý sự cố (crisis management team) và ngay sau đó thì triệu tập một cuộc họp toàn bộ công nhân viên của doanh nghiệp.  Tại cuộc tổng họp này, ban giám đốc sẽ giới thiệu tổ quản lý sự cố và trình bày rõ ràng và thẳng thắn đâu là những “yếu tố Trung Quốc” trong doanh nghiệp mình rồi yêu cầu mọi người phát biểu xem họ nghĩ gì và muốn làm những gì?Sau khi ghi nhận hết tất cả những ý kiến đóng góp, Ban giám đốc sẽ gộp thành từng nhóm ý kiến chung rồi mang ra bàn bạc phân tích lợi hại cho tất cả công nhân viên được biết.  Với những “yếu tố Trung Quốc” có yêu cầu được cắt bỏ hay giảm bớt thì Ban giám đốc sẽ ghi nhận ý kiến đóng góp nhưng cho biết là sẽ mất thời gian và kêu gọi đại diện công nhân viên tham gia vào những tổ góp ý kiến thực hiện.Nhân dịp này BGĐ cũng yêu cầu công nhân viên đưa ra những ý kiến đóng góp khác để cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn mà không một ai sẽ bị mất việc hoặc chịu tổn hại gì.  Không những thế, Ban giám đốc có thể chuyển từ thế thủ sang thế công, nhắc công nhân viên rằng trong khủng hoảng luôn có những cơ hội, và yêu cầu mọi người hãy nặn óc nghĩ ra những sáng kiến giúp doanh nghiệp nhân cơ hội này “thừa thắng xông lên”! Nói chung thì việc đầu tiên là cần mở rộng kênh thông tin cho tất cả mọi người và tạo cơ hội cho họ phát biểu ý kiến chứ không nên để cho mọi người chất chứa những ấm ức trong lòng. Trong cuộc họp, BGĐ nên luôn nhấn mạnh rằng doanh nghiệp mình là cái nồi cơm chung mà nếu nóng giận đạp đổ thì sẽ có những hậu quả đáng tiếc cho chính mình và cho những người thân đang tùy thuộc vào công việc của mình. Sau cuộc họp đầu tiên thì BGĐ loan báo ngay về cuộc họp thường lệ kế tiếp để báo cáo kết quả và trình bày tiến triển mọi việc. Đồng thời người giám đốc phải dành thì giờ xuống thăm từng văn phòng và bộ phận sản xuất để hỏi chuyện và lắng nghe ý kiến của mọi người một cách thành thật và thẳng thắn.Trong thời buổi hiện đại thì mỗi doanh nghiệp là một đơn vị kinh tế tạo công ăn việc làm, sản xuất những sản phẩm và dịch vụ, và đóng thuế cho nhà nước, còn doanh nhân là những chiến sĩ kinh tế cùng một mục đích chung là góp phần giúp cho dân giàu nước mạnh. Phá đổ doanh nghiệp là giết những “con gà đẻ trứng vàng” và chỉ là những cách vô tình hay cố ý làm tổn hại cho đất nước.Võ Tá Hân Công ty tôi làm việc có chừng 300 người, trong đó 70-80 là lái xe (xe tải. xe máy) để giao nhận vận chuyển hàng. Trong các dịp họp toàn công ty, hay những cuộc gặp theo nhóm, giám đốc luôn nói rõ việc kinh doanh của công ty là nồi cơm chung, và khi có lợi nhuận thì mọi người đều được hưởng lợi ích. Việc đó luôn được đề cập và lặp đi lặp lại nhiều lần, hết tháng này qua tháng nọ như là tiêu chí hoạt động của công ty. Tôi nghĩ nó có hiệu quả lớn trong những tình huống "sự cố" như bài viết. Và đây nên là một biện pháp tốt nhằm ngăn ngừa sự cố, giảm thiểu sự cố và quan trọng không kém là động viên tinh thần mọi người làm việc hết mình cho công ty. Cảm ơn anh Hân đã có bài viết nhắc nhở những doanh nghiệp dù trong tình thế nào cũng nên có kế hoạch dự phòng những sự cố bất ngờ ập đến ngoài tầm của doanh nghiệp. Một sự cảnh báo kịp thời cho doanh nghiệp Đã là sự cố thì bất ngờ và rất nhanh. Quản lý sự cố đòi hỏi phải nhạy bén và nhanh chóng hơn Ý kiến của tác giả là lời cảnh tỉnh doanh nghiệp, lúc nào cũng phải đề phòng rủi ro bất khả kháng. Sự việc TQ vừa rồi là một minh chứng. Cảm ơn tác giả, anh có các bài viết rất nhẹ nhàng nhưng đầy dụng ý. Rủi ro luôn tiềm ẩn, ứng phó thế nào là thể hiện văn hóa của doanh nghiệp. Cảm ơn anh Hân dù ở ngoài nước, nhưng tinh thần của anh luôn hướng về trong nước. Đây là bài viết hay. Có quan điểm quan tâm, đánh giá cao sự đóng góp của doanh nghiệp, doanh nhân cho sự ngiệp xây dựng dân giàu, nước mạnh. Mong nhà nước quan tâm hơn, hỗ trợ hơn cho doanh nghiệp phát triển. Doanh nghiệp phát triển thì đất nước phát triển. bai bao cua Anh Han rat hay va xac thuc voi Doanh nghiep .Dung la khi gap su co ,co nhung y kien đong gop khich le qua thuc hieu qua rat cao . Có nhiều ý kiến đóng góp trong lúc khó khăn sẽ cho ra một con đường đi mới. Hãy tận dụng cơ hội này để chấn chỉnh lại doanh nghiệp. Cảm ơn tác giả Văn hóa và đạo đức của 1 doanh nghiệp phải hình thành và xây dựng từ ngày đầu thành lập. Không phải nước đến chân mới triệu tập cuộc họp, không kịp đâu. Cám ơn Anh, em cũng là một doanh nhân nhỏ, mong được Anh chia sẻ nhiều hơn! Voi su co nhu 5/13 vua roi o BD, chi dien ra trong may tieng hay muoi may tieng dong ho thi cha lam duoc gi.
Làm thế nào để dạy kỹ năng sống cho trẻ Tuần rồi, được nghỉ giữa kỳ, chị chủ nhà dắt con gái (11 tuổi) đi bơi và rủ tôi cùng đi. Tôi nói: Tôi không biết bơi. Vừa nghe xong, chị rất ngạc nhiên vì không tin được bằng đó tuổi và sống ở một đất nước nhiệt đới, nổi tiếng với đường biển dài, sông ngòi, kênh rạch chằng chịt (là do tôi từng 'khoe' với chị) mà không biết bơi. Chị và 4 người con của chị đều biết bơi trước 10 tuổi.Mới đây, chị bạn của tôi (39 tuổi) cũng đang học nghiên cứu sinh ở Hà Lan đã khoe bằng A bơi lội (Dutch Certificate A in Swimming) sau 5 tháng miệt mài bên Hà Lan dù chị vốn là người sinh ra, lớn lên và làm việc ở miền Tây Nam bộ, nhà cách sông 50 m. Chị nhận được sự chúc mừng nhiệt liệt của bạn bè cho một thành tích mà đa số trẻ em dưới 7 tuổi của Hà Lan đạt được. Một chị bạn khác (36 tuổi) vừa bảo vệ xong luận án tiến sĩ ở Bỉ, với quyết tâm cao độ đã hăm hở cùng chồng đến hỏi thăm thông tin để học bơi thì được nhân viên phụ trách bên ấy hỏi: Con của ông bà mấy tuổi vì cứ nghĩ chị ấy đi đăng ký học bơi cho con.Vài câu chuyện hài hước trên về việc học bơi, cộng với hàng loạt cái chết thương tâm của trẻ em Việt Nam hàng năm do ngã xuống sông, suối, ao hồ, hay tắm biển để minh chứng cho thấy việc giáo dục một số kỹ năng sinh tồn (survival skill) hay kỹ năng sống cơ bản đã bị bỏ qua một thời gian rất dài trong giáo dục Việt Nam. Tuy nhiên, để cải thiện điều này thì cũng có lắm cái khó.Từ năm học 2010-2011, Bộ Giáo dục và Đào tạo đã ban hành văn bản chỉ đạo cùng các tài liệu hướng dẫn việc lồng ghép, tích hợp các nội dung giáo dục kỹ năng sống vào các môn học, các hoạt động giáo dục ngoài giờ lên lớp ở phổ thông. Vì thế, nếu nói Bộ Giáo dục và Đào tạo không quan tâm đến nội dung giáo dục này thì quả là oan cho Bộ. Chiến lược lồng ghép, tích hợp cũng là phù hợp để tránh nâng số môn học ở phổ thông lên quá nhiều. Hầu hết các nước phát triển mà tôi biết, kể cả Anh quốc thì kỹ năng sống cũng chưa tách riêng.Tuy nhiên, là người trong cuộc, tôi nhận ra hoạt động này chưa thực sự hiệu quả cả trong nhà trường. Nguyên nhân từ đâu?Theo một nghiên cứu tôi hướng dẫn sinh viên làm năm 2010, khảo sát ở 4 trường THCS ở TP HCM thì ba nguyên nhân dẫn đến sự khó khăn của giáo dục kỹ năng sống là:- Dung lượng các môn học (Toán, Lý, Hoá, Văn...) quá lớn: Giáo viên lẫn học sinh hoàn thành hết các nội dung các môn đó để thi đã mệt nhoài.- Chưa có chương trình giáo dục kỹ năng sống cụ thể, thiết thực: hiện nay, điều này được cải thiện qua việc Bộ biên soạn tài liệu hướng dẫn cho giáo viên, nhưng cũng nhiều nội dung giáo viên chẳng biết phải dạy thế nào.- Thiếu giáo viên chuyên dạy kỹ năng sống: Các giáo viên phổ thông hiện nay phải kiêm nhiệm vì nội dung giáo dục kỹ năng sống chủ yếu được tích hợp trong các môn học, hoạt động ngoài giờ lên lớp. Về kiến thức, họ có thể truyền đạt nhưng đã gọi là kỹ năng thì đòi hỏi phải thực hành thao tác. Hầu hết giáo viên rất lúng túng vì họ chưa thành thạo trong việc sử dụng các phương pháp đa dạng để huấn luyện học sinh tiến hành các kỹ năng, chưa kể, bản thân họ cũng chưa sở hữu một số kỹ năng được yêu cầu dạy cho học sinh.Đó còn chưa kể những yếu tố gần như "lực bất tòng tâm": phương tiện dạy học, cơ sở vật chất, sĩ số học sinh... Cứ như chuyện học bơi, chắc Bộ, Sở, nhà trường đều thấy cần nhưng kinh phí xây dựng hay thuê mướn hồ bơi cho hết các trường học cũng không ít. Ở vùng sâu, vùng xa cũng không thể đem các em ra sông, suối, ao hồ để dạy bơi được. Đến ngay cả nước Anh giàu có thế mà năm 2012 vẫn thống kê được 39% trong số những trẻ tiểu học chưa biết bơi thành thạo là do nhà trường không có điều kiện để dạy (số còn lại do khả năng học và các nguyên nhân khác). Dạy kỹ năng thì phải thực hành, nhưng một lớp tới 40-50 học sinh thì giáo viên cũng không theo sát được.Kết quả nghiên cứu này chỉ là bước đầu, mang tính tham khảo nhưng cũng đáng để chúng ta lưu tâm để từ đó có những giải pháp thực sự hiệu quả cho giáo dục kỹ năng sống trong nhà trường.Trước hết, Bộ cần xác định lại rõ ràng khung mục tiêu của giáo dục ở các cấp. Tại Scotland, dù kỹ năng sống không là môn học riêng, nhưng học sinh vẫn được trang bị khá tốt do mục đích giáo dục quốc gia, xác định rõ giáo dục cho trẻ 3-18 tuổi để các em trở thành: người học thành công, cá nhân tự tin, công dân trách nhiệm, người đóng góp cho cộng đồng. Từ mục đích này, họ xác định chi tiết hệ thống mục tiêu kỹ năng rất thiết thực với đời sống và trở thành kim chỉ nam hướng dẫn cho các trường tự xây dựng chương trình riêng cho mình dựa vào khung chương trình (rất khái quát) quốc gia, miễn sao đáp ứng được yêu cầu giáo dục quốc gia, nhu cầu học sinh và phụ huynh.Thứ hai, Bộ phải giảm bớt các nội dung học thuật khác rồi thêm kỹ năng sống chứ không chỉ có 'thêm' các nội dung và hoạt động giáo dục kỹ năng sống khiến khối lượng công việc của giáo viên phổ thông Việt Nam hiện đã nặng lại càng nặng thêm. Sở dĩ, giáo viên tại Anh có thể rèn các kỹ năng đa dạng cho học sinh là do khối lượng kiến thức học thuật trong các môn tương đối nhẹ nhàng và được phép linh hoạt, các chương trình ngoại khoá được khuyến khích và họ cũng có nhiều thời gian để tổ chức cho học sinh. Thứ ba, nhà trường, giáo viên phải nhận thức được tầm quan trọng của việc trang bị kỹ năng sống cho học sinh, nỗ lực thực hiện theo đúng tinh thần chỉ đạo của Bộ, thay vì tìm cách cắt bớt. Ngoài bơi lội (nằm trong môn giáo dục thể chất), giáo dục tín ngưỡng, giáo dục giới tính và các mối quan hệ (từ cấp 2) là mang tính bắt buộc trong nhà trường Anh quốc, còn lại các kỹ năng sống khác (kể cả sơ cấp cứu, thoát hiểm, giao tiếp, lãnh đạo, tư duy...) đều không được quy định bắt buộc trong chương trình quốc gia, do đó, việc thực hiện chủ yếu do các trường và giáo viên.Thứ tư, trước khi triển khai, Bộ, Sở, nhà trường phải tập huấn kỹ lưỡng cho giáo viên, đặc biệt là phần phương pháp giáo dục kỹ năng sống. Những nội dung chuyên biệt như: kỹ năng thoát hiểm, sơ cứu, sử dụng thiết bị điện.... cần mời chuyên viên riêng.Thứ năm, về kinh phí, chúng ta cũng phải tạm chấp nhận hoàn cảnh "nhà nghèo con đông" của mình để tính toán lại việc sử dụng kinh phí giáo dục cho hiệu quả, ưu tiên những hoạt động giáo dục quan trọng. Có rất nhiều kỹ năng sống cần dạy, trong điều kiện còn hạn chế, chúng ta phải sàng lọc lại những kỹ năng nào cần được ưu tiên để triển khai ngay. Ví dụ như kỹ năng bơi, sơ cứu dù có khó khăn thì vẫn phải ưu tiên triển khai càng nhiều càng tốt.Kỹ năng sống theo cách hiểu rộng nhất thì bao gồm mọi năng lực tâm lý - xã hội để cá nhân thực hiện các hành vi thích ứng, tích cực nhằm giải quyết hiệu quả các yêu cầu, thử thách trong cuộc sống hàng ngày (quan điểm UNICEP). Do đó, giáo dục kỹ năng sống không phải là trách nhiệm duy nhất của nhà trường. Thậm chí, với một số kỹ năng sống, nhà trường đưa vào chương trình dạy cho học sinh, để biến thành kỹ năng thực sự tức học sinh có thể vận dụng thành thạo trong đời sống hàng ngày thì đòi hỏi gia đình phải hỗ trợ rất tích cực.Tôi lấy ví dụ về kỹ năng tự phục vụ. Từ ở trường mầm non, trẻ đã được rèn luyện. Lên tiểu học, học bán trú, nhiều trường tổ chức cho các em tự sắp xếp bàn ghế, lấy thức ăn, quét dọn lớp, sắp xếp chỗ ngủ trưa... Các em đều hoàn thành tốt. Tuy nhiên, khi về nhà, nhiều phụ huynh xót con đi học nhiều nên về nhà lại không cho làm gì cả. Trong khi đó, khi tôi trò chuyện với cô bé 11 tuổi người Anh, con gái chị chủ nhà mà tôi đang ở cùng, bé nói ở trường, học sinh cũng phải tự phục vụ việc ăn uống, dọn dẹp, em ấy còn tham gia vào đội tình nguyện hỗ trợ các bạn khuyết tật học hoà nhập cùng mình nên bữa trưa nào em cũng ăn trễ hơn 30 phút so với các bạn khác. Về nhà, mỗi tuần, cô bé vẫn phải rửa chén bát 2 buổi tối, tự dọn phòng nếu muốn nhận được tiền tiêu vặt. 11 tuổi, bé tự nấu được các món ăn đơn giản cho cả nhà.Tương tự, một số kỹ năng khám phá cuộc sống, kỹ năng giải quyết các sự cố thường ngày cũng đã được dạy phần nào trong nhà trường nhưng không ít phụ huynh lại rất cẩn thận và lo xa, giữ chặt con trong nhà nên những gì được học cũng không có cơ hội vận dụng và mai một dần.Tôi đã từng hỗ trợ chương trình rèn kỹ năng sống cho học sinh (10 - 14 tuổi) bằng cách cho các em tham gia một ngày vòng quanh các di tích lịch sử TP HCM bằng xe bus, đi bộ. Trong ngày đó, các em phải thực hành kỹ năng xem bản đồ xe bus, bản đồ tìm đường đi bộ, hợp tác nhóm, giao tiếp, thuyết phục, mua thức ăn, tính toán chi tiêu (mỗi nhóm được phát một số tiền đủ dùng trong ngày), giải quyết vấn đề (qua các nhiệm vụ được giao, có khi là câu đố, mật thư, yêu cầu tóm tắt lịch sử...)... Dù có đội ngũ tổ chức đi kèm nhưng một số phụ huynh vẫn tỏ ra lo lắng nên chạy xe hơi, xe máy... với đồ đạc tiếp tế theo sau. Tôi cũng lo ngại, sau ngày hôm ấy, liệu phụ huynh có tạo thêm cơ hội để các em rèn luyện không?Tôi hy vọng cả nhà trường cùng gia đình sẽ cùng hợp tác để việc trang bị kỹ năng sống cho học sinh Việt Nam hiệu quả hơn.Nguyễn Thị Thu Huyền Một bài viết rất hay ........ mình cũng là giáo viên nhưng thật sự nói giáo dục kĩ năng sống cho hs thì mình rất mơ hồ ..... giáo dục hiện nay như 1 cái vòng tròn ..... đi lòng vòng muốn tìm lối thoát mà cũng chẳng thể nào ra được Kỹ năng muốn dạy cho trẻ em được thì trước hết những người lớn làm cha mẹ, ông bà... không bao bọc thái quá, mà phải rèn cho trẻ tính tự lập, trẻ tự làm mọi việc cá nhân, người lớn chỉ nhìn và chỉ bảo uốn nắn, thì tự trẻ sẻ có kỹ năng sống tự lập tốt, thì cũng tự biết tự vệ tốt. Ở VN tôi thấy trẻ được bao bọc quá đáng, trẻ tới 10 tuổi mà còn đưa đón đi học, ăn thậm chí còn có người đút... Tôi cũng có trẻ nhỏ và sinh sống ở một nước châu Âu, tôi thấy được khi trẻ đi nhà trẻ, đi học thì họ dậy trẻ tự lập, biết lễ phép trên dưới, nhường và giúp đở bạn bè. Ví dụ như trẻ lên ba đi nhà trẻ thì mọi việc đều tự làm, giáo viên chỉ trông và hướng dẫn thêm, bữa ăn thì tự xếp kê bàn, đem bát để ra rồi cô giáo lấy đồ ăn cho từng trẻ và khi trẻ mà không có lời cám ơn thì cô nhắc trẻ phải học, khi ăn song thì tự đem bát dĩa tới nơi quy định... mọi thứ đều tự lập làm. Còn khi trẻ về nhà thì gia đình cũng cần tôn trọng trẻ như trẻ tự lấy đồ ăn, tự dọn thì người lớn nên khuyến khích trẻ tự làm, đừng cứ bảo để đó mẹ làm cho, hay trẻ thích ăn gì tự lấy, đừng có người lớn cứ làm cho con trẻ, từ việc nhỏ đó thì trẻ sẽ tự lập và biết kỹ năng sống mà. Bài viết rất hay. Đúng là bố mẹ và gia đình học sinh cần cùng phối hợp mới có hiệu quả. Tôi thấy ai đã từng sống ở nước ngoài về VN đều nói: Người VN chiều con quá, con đến 30 vẫn còn lo...Đặc biệt ngày nay do giao thông quá kinh khủng nên ở các thành phố lớn việc đưa đón con đi học thành ra điều tất nhiên và cũng là một điều kỳ quặc trước con mắt người nước ngoài. Thời chúng tôi (nay đã ngoài 60 tuổi) đi bộ hay xe đạp đi học là điều đương nhiên. Cách đây 30-40 năm các con tôi ở HN vẫn tự đi bộ đến trường từ lớp 1, dù trường cách nhà đến gần 2 km. Nhưng đến cháu tôi thì phải đưa cháu đi học và đón về. Các ông bà thêm một nhiệm vụ là đưa đón cháu từ mẫu giáo....Trẻ con ở thành phố bây giờ gần như không biết lao động, thật buồn. Lỗi tại người lớn cả thôi. Quản lý xã hội kiểu này gay go quá. Dạy kỹ năng là một chuyện, tiếp thu các kỹ năng là một chuyện khác. Con tôi cũng từng học lớp kỹ năng, nhưng học xong thì cũng chả biết làm gì. Tôi thấy nước ngoài có các lớp hướng đạo sinh rất hay. ở VN có hoạt động đội thiếu niên tiền phong nhưng cũng chỉ là hình thức, không cuốn hút được. Nói về dạy bơi thì chán, nước sông thì dơ bẩn ô nhiễm, nước hồ thì khỏi nói không biết mấy năm mới thay nước. Đi học bơi ở hồ thì chỉ vài ba ngày con nít về nhà là viêm mũi viêm họng. Da thì nhiễm thuốc từ nước hồ trở nên đen nhánh, còn hơn thi phơi nắng.Về trường học thì phải nói là quá tệ, xây trường mới theo chuẩn quốc gia mà lại không tính đến khu thể thao vui chơi sau giờ học, hoặc có cũng như không. Ngày xưa mình có học kỹ năng gì đâu mà vẫn sinh tồn được. Đó là do thói quen được hình thành từ nhỏ, từ bơi lội cho đến ăn ngủ. Nếu đi học kỹ năng về mà thiếu chỗ thực hành thì cũng chả làm được gì đâu. VD học bơi xong nhưng bơi tàm tạm, lỡ ra sông lớn một lần thôi thì liệu có bơi nổi không. Dear chị Huyền, em rất quan tâm đến chủ đề này, rất mong có contact của chị để hỏi thêm một số kinh nghiệm cũng như chia sẻ thông tin. Tôi đồng ý với quan điểm của bạn!Nhưng hiện tại nước ta chưa thể duy trì đồng bộ được tất cả vào trong một đâu bạn. Tôi cũng như bạn, cũng có mong muốn tất cả học sinh trên đất nước chúng ta đều được trang bị những kỹ năng sống như thế này. Suy nghĩ của người việt mình vẫn là CON NGOAN TRÒ GIỎIkỹ năng sống, hãy day con theo hương tự nhiên "hãy làm gì con muốn, hay sống đúng với nhưng gì con thích" (tất nhiên là phải tốt và trong pham vi...) là điều còn xa với tư tương người VN lắm. bản thân tôi cũng vậy Chúng tôi đang thảo luận và mọi người đều đóng ý rằng: một chương trình giảng dạy tốt phải là sự kết nối giữa việc xây dựng niềm tin, kỹ năng học tập, kết quả rèn luyện thể chất và kỹ năng sống trong một môi trường vui vẻ. Co thể 70 , 80 %giáo viên cũng chưa hoàn thiện kỹ năng sống như biết bơi , sửa chữa đồ điện , đồ gia dụng , cách xem bản đồ , phương cách tham gia giao thông ở các quốc gia khác ....Ít người tự mình đi du lịch mà phải đi theo tour .....Vậy để thực hiện gd kỹ năng sống cho hs là 1 cuộc cm lớn cho ngành gd. Mọi người cùng chúng ta cũng phải thường xuyên học tập cách rèn luyện kỹ năng sống cho mình và phương pháp rèn luyện cho trẻ để trẻ mỗi ngày càng chủ động hơn trong cuộc sống, có ý chí tự vượt lên; đồng thời có khả năng phòng, tránh các hiểm họa, tệ nạn xã hội... Cám ơn bài viết của bạn, phân tích và dẫn chứng rất sâu sắc, thực tế. Thực ra vấn đề giáo dục kỹ năng sống có từ rất lâu, nó phù hợp với điều kiện lịch sử của từng giai đoạn. Theo mình biết trong chương trình "Rèn luyện đội viên" từ trước có nhiều chuyên hiệu mà đội viên hoàn thành nó sẽ rất bổ ích và thiết thực với cuộc sống...bạn và các bạn đã chỉ ra rất nhiều khó khăn cho việc triển khai kỹ năng sống. Mình mới thử triển khai một nội dung nhỏ là "Phòng chống xâm hại tình dục trẻ em: Nhận biết và phòng tránh" đã thấy thật khó khăn. Thứ nhất: Thiếu thời gian, thứ hai: Thiếu kinh phí; thứ ba: Thiếu hợp tác...nản thật tôi học bơi vào lúc 31 tuổi, tuy có ngại ngùng vì phải học cùng các bá nhỏ , nhưng cuối cùng tôi bơi dược kiểu ếch sau 3 tuần học. sau đó tôi tự học các kiểu bơi khác. rất tự hào về bản thân,...Còn nhớ câu nói đầu tiên thầy dạy bơi nói với tôi " nhìn to con mà sao nhát vậy" ... Cám ơn bạn Thu Huyền đã có bài viết rất bổ ích. Con trai tôi năm nay học lớp 4, cháu rất thụ động khi ra ngòai, lúc nào cũng phải có cha hoặc mẹ đi theo, thật sự tôi không biết phải làm sao khắc phục điểm yếu này của cháu. Ở trường thì không thấy dạy, mổi ngày học 2 buổi, thời gian trống ( nếu giáo viên thật sự dạy đúng với năng lực của mình ) chắc chắn sẽ có, nhưng không thấy đưa một số chương trình dạy kỹ năng sống cho các cháu, đã vậy tối về còn phải học thêm ở nhà cô, nên thời gian ở nhà của cháu chẳng có bao nhiêu. Sống ở miền tây nhưng tới nay cháu vẩn chưa bơi thành thạo được, do mới học 1 khóa ngắn hạn do phường tổ chức khi hè đến. Cả trung tâm thành phố chỉ có 1 hồ bơi, lại không được đầu tư đúng mức nên chuyện vệ sinh hồ rất tệ, chúng tôi cũng đành chịu, không dám cho bé vào học. Hay quá em ơi, chị cũng đang mần cái này nè thứ 6 : Cho cháu vào sinh hoạt Hướng đạo, một nơi dạy kỹ năng sống tuyệt vời vì họ làm mọi việc hoàn toàn miễn phí.
Sẽ chấm dứt những bi kịch “Vua Giò Chả” Trong số những tội danh mà ông Bình phải chịu bấy giờ, có tội danh "vi phạm các quy định về quản lý và bảo vệ đất đai".Năm đó, Việt Nam cấm Việt kiều hay người nước ngoài được đứng tên chủ sở hữu nhà đất. Và ông Trịnh Vĩnh Bình như bao nhà đầu tư khác phải nhờ người đứng tên.Bản án phúc thẩm tuyên 3 năm sau đó tuyên tịch thu toàn bộ diện tích đất mà ông Bình bỏ tiền ra nhờ người mua bao gồm: 1.640.000 m2 đất nuôi trồng thủy sản cùng 26 quyền sử dụng đất với diện tích 577.947 m2 nằm ở Bà Rịa Vũng Tàu; 9 quyền sử dụng đất với diện tích 341.966 m2 ở Đồng Nai…Năm 2012, khi tìm hiểu lại vụ việc này, người ta phát hiện việc xử lý tài sản đã xảy ra tình trạng bán đấu giá vô tội vạ dẫn đến việc Trần Văn Mười (nguyên Cục trưởng) cùng 2 chấp hành viên Lê Minh Huy Hoàng và Hoàng Anh Linh bị Cơ quan ANĐT (Bộ Công an) khởi tố về tội lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ. Diện tích đất đai, sau án văn, đã thuộc quyền quản lý của Nhà nước, bị lấn chiếm, giải tỏa... mất so với bản án đến 42.936 m2.Chưa kể đến vụ kiện quốc tế mà bị đơn là Chính phủ Việt Nam diễn ra sau đó, chỉ riêng việc bị tịch thu toàn bộ tài sản của “Vua Giò Chả” đã khiến hình ảnh một Việt Nam rộng mở với tấm thảm đỏ cho các nhà đầu tư bị xấu xí đi.Có lẽ, sau gần 2 thập kỷ, với những quy định mới cực kỳ tiến bộ trong luật Nhà ở sửa đổi đang được trình Quốc hội, hẳn nhiên, sẽ không còn những bi kịch như “Bình Hà Lan” nữa.“Người Việt Nam định cư ở nước ngoài nếu được phép nhập cảnh vào Việt Nam về cơ bản có các quyền sở hữu về nhà ở như công dân Việt Nam ở trong nước; tổ chức nước ngoài đang hoạt động tại Việt Nam, cá nhân nước ngoài được phép nhập cảnh vào Việt Nam có quyền sở hữu nhà ở tại các dự án không hạn chế về số lượng…” - theo quy định trong Luật Nhà ở.Khi dự thảo luật được thảo luận tại nghị trường, vẫn còn không ít lo lắng rằng, sẽ có “những người có nhiều tiền sẽ mua số lượng lớn”, “nhà đầu tư có thể trục lợi trên thị trường”…Có đại biểu Quốc hội còn gắn quyền sở hữu nhà ở với vấn đề thời sự “Trung Quốc đang thực hiện chủ trương biên giới “mềm”, nếu không tính toán chặt chẽ, Việt Nam sẽ đón nhận một làn sóng ồ ạt người Trung Quốc sang định cư”.Những nỗi lo đó thể hiện trách nhiệm của người làm luật. Và cứ tin đó là sự cẩn trọng chứ không phải “tư duy đóng cửa” như những năm 80-90 của thập kỷ trước và cũng không phải là cái gật đầu tình thế “chống đông” cho thị trường bất động sản.Bởi căn nhà, mảnh đất ấy có ai mang ra khỏi lãnh thổ Việt Nam? Bởi còn đó những nỗi lo trước một thực tế giống như sự thất bại: Năm ngoái, con số người nước ngoài mua nhà theo nghị quyết của Quốc hội rất khiêm tốn: 5 năm thí điểm, với 80.000 người đang sinh sống ở Việt Nam, chỉ có 427 người mua nhà. Và một trong những nguyên nhân thất bại là sự ngô nghê trong các quy định, chẳng hạn nhà mua thì chỉ được ở không được kinh doanh hay cho thuê lại…Câu chuyện “mở cửa” trong luật hôm nay không chỉ mang ý nghĩa biến Việt Nam trở thành “đất lành chim đậu” mà lớn hơn, còn là lời cam kết, bằng luật, về những “bi kịch Bình Hà Lan” không thể tái diễn.Đào Tuấn Đừng quá coi trọng việc mời gọi người nước ngoài đầu tư mà mất cảnh giác với ông láng giềng nham hiểm. Nên rộng mở hơn, thông thoáng sẽ giúp VN, người dân phát triển hơn. rat hay Dễ ẹc chỉ cần cho phép có giới hạn người dân 1 số nước là ok , Bài viết hay
MH370 và chuyện Việt Nam hơn 20 năm trước Hơn 20 năm trước, tôi là thành viên đội tìm kiếm cứu nạn trong vụ máy bay rơi ở gần Nha Trang khi chuẩn bị hạ cánh. Mặc dù biết máy bay bị mất liên lạc ở gần sân bay Nha Trang, nhưng không ai khẳng định được khu vực máy bay có thể rơi để khoanh vùng tìm kiếm. Vì vậy, công tác tìm kiếm cứu nạn đã được thực hiện theo tất cả mọi phân tích và nghi vấn, cả trên biển, trên núi và trên đồng bằng theo kế hoạch tìm kiếm của Chỉ huy sở.Chúng tôi đi qua nhiều vùng dân cư và dò hỏi nhiều người dân. Hỏi họ có thấy máy bay nào bay qua vào ngày giờ này không? Họ có nghe tiếng máy bay hay tiếng nổ to nào vào ngày giờ này không? Họ có tình cờ nhìn thấy vật gì lạ ở đâu đó không...? Chúng tôi hỏi đủ thứ để tìm ra manh mối.Khi chúng tôi gặp và hỏi, tất cả mọi người đều trả lời là họ không thấy gì, không nghe thấy gì. Tất cả đều trả lời "Không!", "Không!", "Không!". Nhưng rất nhanh sau khi chúng tôi đi qua một vùng dân cư, bắt đầu rộ lên thông tin "Có!", "Có!", "Có!".Chúng tôi quay lại những vùng đó và gặp người dân. Người này cung cấp thông tin này. Người khác cung cấp thông tin khác. Có rất nhiều thông tin. Người này nhìn thấy cái này ở chỗ nọ. Người kia nghe thấy tiếng máy bay ở chỗ khác. Người nọ thấy vật gì đó lạ ở chỗ khác nữa...Theo thông tin được người dân cung cấp, chúng tôi đã gọi trực thăng đến để tìm kiếm ở những vùng nghi vấn. Suốt cả tuần trôi qua, nhiều vùng trên một diện tích rộng lớn đã cày qua cày lại, nhưng không tìm thấy gì cả.Sau đó thì manh mối đã xuất hiện từ một bà cụ sống đơn độc tận trên núi Ô Kha. Bà là nhân chứng duy nhất đã thực sự nhìn thấy máy bay. Nhưng bà sống đơn độc trên rẫy, không mấy khi tiếp xúc với ai. Bà không biết có máy bay rơi và một bộ máy hùng hậu đang đi tìm nó, cho đến khi bà có việc đi ra ủy ban và chúng tôi nhờ đó có thông tin để tìm đến gặp bà.Khi chúng tôi đến, bà kể sáng hôm đó trời mưa, bà ngồi trong nhà. Đói bụng quá, bà đành đội mưa ra vườn để nhổ cây mì (sắn). Rồi bà thấy máy bay bay ngay trên đầu, chỉ cao gấp đôi cái cây trong vườn bà. Bà chỉ cho chúng tôi cái cây mà bà so sánh. Bà bảo rồi nó bay về hướng đó. Theo hướng bà chỉ là một cái "yên ngựa" với hai ngọn núi nằm hai bên. Bà bảo, trời mù thì nhìn thấy hai cái núi thôi, chứ hôm nào trời trong, sẽ thấy một cái núi cao nằm ở ngay đằng sau. Bà nói, bà nghe thấy một tiếng nổ to, nghĩ là máy bay vừa bay qua để ném bom.Vâng, thế là rõ rồi!Nhưng câu chuyện không chỉ có thế.Ngay sau đó, tôi có việc gấp phải bay về Hà Nội. Chiếc trực thăng tìm kiếm cứu nạn bay từ sân bay Nha Trang lên núi tiếp tế và đón tôi về Nha Trang để nối chuyến bay ra Hà Nội buổi chiều.Sáng hôm sau, chiếc trực thăng này lại bay chở đồ tiếp tế lên núi. Nhưng nó đã không đến nơi. Nó đã bị rơi không xa chiếc máy bay mà chúng tôi tìm kiếm. Những người đồng chí của tôi đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Những người ngay ngày hôm trước tôi còn ngồi ngay cạnh họ.Nhiều ngày sau, chiếc trực thăng rơi cùng các đồng chí của tôi được tìm thấy, mặc dù đã biết rõ khu vực.Tôi kể ra chuyện này chỉ với một mục đích: tìm kiếm cứu nạn hàng không là một việc hết sức phức tạp, vất vả và nguy hiểm, mọi người cần biết điều đó. Chiếc máy bay ở sân bay thì to, chứ giữa đại dương, giữa rừng nó chỉ nhỏ như cái kim. Rồi thông tin bị nhiễu bằng những lời đồn thổi, óc tưởng tượng của một số người. Mọi tình huống phải được đặt ra, cho đến khi biết chắc chắn máy bay ở đâu.Nếu bạn nghĩ bạn là người hiểu biết và có trách nhiệm, hãy gạt những nghi ngờ, suy diễn ra khỏi đầu bạn.Hãy nghĩ tới những nạn nhân và thân nhân của họ.Hãy chia sẻ những khó khăn, thậm chí nguy hiểm của những người tham gia tìm kiếm, cứu nạn và cầu chúc cho họ những điều tốt lành.Hãy đánh giá cao các nỗ lực tổ chức tìm kiếm của các nhà chức trách Việt Nam và các nước. Họ đã và đang làm tốt các công việc của họ. Họ không thể trả lời ngay được mọi câu hỏi, thắc mắc của bạn. Họ đang nỗ lực cùng nhau tìm chiếc máy bay với hy vọng cứu được hành khách, tổ bay. Chính họ cũng bị thiếu thông tin và đang tìm thông tin, manh mối trong một cuộc tìm kiếm rất khó khăn.Hãy cảm thông với Malaysia Airlines trong tình hình khó khăn và rối ren do vụ việc chuyến bay MH370 ngày 8/3.Đừng suy diễn, nghi ngờ thiếu hiểu biết và vô căn cứ.Lương Hoài Nam Cam on anh Luong Hoai Nam da chia se noi dau cung chung toi, co truong Mi8/)832 trong cau chuyen cua anh chinh la chong toi, anh Nguyen Quang Vinh! Ngay anh ay di va khong tro ve ay toi dang mang thai con gai toi 5 thang, gio thi chau da 21 tuoi roi, mot dua tre chua he biet mat cha trong suot mot cuoc doi...! Mot lan nua xin cam on anh da luu giu trong ky uc mot cau chuyen buon... Đọc bài này tự nhiên nước mắt con rơi. Con nhớ ba quá ! 4 người phi công lái chiếc trực thăng cứu nạn bị tại nạn trong đó có ba tôi. Mấy ngày nay tôi luôn theo dõi và cập nhập tin tức chiếc máy bay và công tác cứu hộ. Mong 1 điều kỳ diệu tương tự cách đây 22 năm, cầu bình an cho mọi người. Chúc các chú sư đoàn 917 sức khỏe và hoàn tốt nhiêm vụ. Cảm ơn những chia sẻ từ kinh nghiệm và tâm can của anh. Chúc anh sức khỏe và hạnh phúc. Cầu chúc cho MH370! Vụ rớt máy bay ở Nha Trang 20 năm trước, tôi có biết, tất cả hành khách đều thiệt mạng, duy nhất 1 phụ nữ may mắn còn sống, chỉ bị gãy 2 chân. Bà phải ở cùng với xác chết đang trong giai đoạn phân hủy nhiều ngày, ko có cái ăn, bà sống được do uống nước bằng cách đưa khăn ra cửa sổ máy bay mà hứng nước mưa, đúng là 1 điều thần kỳ. Hiện trường nơi máy bay rơi là 1 vùng cỏ cao hơn đầu người nhiều, nên rất hạn chế tầm nhìn của lực lượng cứu hộ trên không. Lúc ấy ko có nhiều phương tiện hiện đại như bây giờ đâu. Nên sự sống sót của người phụ nữ kia quả là phép màu. Cảm ơn anh Hoài Nam, anh đã nhắc đến tai nạn máy bay YaK 40 xảy ra tại thung lũng Ô Kha và chiếc máy bay trực thăng bị rơi trong quá trình tim kiếm và tiếp tế lương thực, Tôi cũng có người bạn trong đội tìm kiếm ngồi trong chiếc trực thăng đó và anh ấy đã hy sinh, chúng tôi luôn nhớ đến anh ấy. Bài viết hay và có ý nghĩa. Có thể người dân VN không tưởng tượng được hết những công việc mà đội tìm kiếm cứu nạn hàng không VN đã làm trong suốt 5 ngày qua, nhưng mọi người đều đánh giá cao các nỗ lực tìm kiếm của VN và hy vọng sẽ có kết quả về MH370... Sáng hôm đó tôi cũng ngủ quên nên không bước lên chuyến bay định mệnh đó.Hơn 6 giờ sáng mở radio chuyên dụng nghe Tân Sơn Nhất thông báo tin máy bay Sài Gòn - Nha trang gặp nạn ...OMG! Bản thân mình thật may mắn. Các lãnh đạo từ HN điện đàm hỏi thăm thấy mình vẫn lên sóng .. mừng vui hết cỡ. Vụ rơi Yak -40 ở Nha Trang 14-11-1992 chỉ còn một cô gái Hà Lan còn sống với vết thương ở khung chậu. Cô đi cùng chồng chưa cưới. Và cô đã tồn tại 5 ngày bên cạnh sự chết chóc đến kinh người giữa một thung lũng heo hút nhờ bản năng sống mãnh liệt và niềm tin sẽ được tìm cứu. Ban ngày cô bò ra khỏi máy bay, tối lại bò vào để tránh lạnh, sương đêm và thú dữ. Nguồn nước là chiếc áo thò ra qua cửa sổ máy bay hứng sương rồi vắt uống. Sau 10 ngày kể từ ngày máy bay rơi, cô gái Hà Lan Annette kiên cường được đưa lên chiếc trực thăng cứu hộ về Tân Sơn Nhất rồi chuyển thẳng qua chuyên cơ sang Singapore chữa trị. Sau này có được nguồn tin cô mất sau 2 tuần do vết thương nhiễm trùng. Quá tiếc cho cô và cho rất nhiều điều. Rất chính xác, mấy ngày nay tôi theo dõi diễn biến của vụ máy bay rơi này, cũng có suy nghĩ na ná như lời chia sẽ của tác giả. Tất cả hãy gạt đi những suy diễn vô cắn cứ mà phải hết sức bình tĩnh để hành động cho thật chính xác trong việc này. Cầu chúc cho mọi người trên chuyến bay MH370 được an toàn nhất có thể... Bài viết rất đúng, tôi thật xúc động và rơi nước mắt vì trong số những người hy sinh trong đội cứu nạn năm đó có 01 chú ở sát bên nhà tôi, chú mất đi để lại 01 vợ và 02 con gái. Thời gian trôi thật nhanh..đã hơn 20 năm... Cảm ơn anh về bài viết. Nhờ anh mà tôi hiểu hơn về công tác cứu hộ hàng không. Tuy trước chưa biết gì về công việc cứu hộ nhưng với trí tưởng tưởng của mình tôi cùng lờ mờ hiểu rằng tìm được một manh mối gữa bao la rừng biển không hề dễ dàng. Nhất là khi có thể máy bay đã nổ tung hoặc chìm nghỉm. Cám ơn các bạn đã chia sẽ, là con người, ai cũng ít nhiều phải chịu đựng những nỗi đau...có những nỗi đau chỉ thoáng qua...nhưng cũng có những nỗi đau sẽ theo suốt cuộc đời. Với tôi, nỗi đau này đã trở thành " Bạn đồng hành" trong suốt 22 năm qua và có thể theo tôi suốt quãng đời còn lại...Rất may anh ấy ra đi nhưng kịp để lại cho tôi một món quà vô giá đó là cô con gái ngoan ,hiền, học giỏi và luôn yêu thương chia sẻ với mẹ...đã gần 22 năm nay hai mẹ con tôi luôn hướng về anh ấy...chắc nơi xa xôi ... anh đã không phiền muộn về những gì mà mẹ /con tôi đã và đang và sẽ làm...mãi mãi yêu người Phi công ấy" Anh Nguyễn Quang VInh"! Đồng ý Ông ngoại và bà ngoại mình là nạn nhân của vụ máy bay rơi cách đấy 20 năm đó, và giờ mọi ng vẫn không biết ông bà đang ở đâu. Tôi thích nhất câu này: "Nếu bạn nghĩ bạn là người hiểu biết và có trách nhiệm, hãy gạt những nghi ngờ, suy diễn ra khỏi đầu bạn.Hãy nghĩ tới những nạn nhân và thân nhân của họ". Hãy thôi đi những bình luận tào lao.
Chỉ một Bộ trưởng Thăng thôi chưa đủ Nhưng chỉ một Bộ trưởng Thăng thôi chưa đủ, một cây cầu thôi chưa đủ.“Cô giáo Lý Thị Hồng dạy điểm bản Ki Quan San của Mầm non Sàng Ma Sáo, trên đường từ nhà ở Mường Hum vào trường qua chỗ ngầm đập tràn đã bị lũ suối Nậm Pẻn cuốn trôi. Cô Hồng đã xa đứa con trai 4 tuổi, vĩnh viễn. Từ sáng nay, lúc tìm thấy Hồng, đến giờ chưa nhìn thấy bé, có thể người nhà giấu bé, để bé không nhìn thấy thi thể mẹ sau mấy ngày đã va đập vào bao nhiêu đá ven dòng suối mạnh. Chỉ biết Hồng đã xa chúng ta…Và đây là những gì tôi nghe từ Chủ tịch Dua của Sàng Ma Sáo: Trước Hồng, đã 6 người rơi xuống suối chết chỗ ngầm này. Chỉ tìm được thi thể hai người. Đây là những dòng xuất hiện vào ngày 10/9/2013, trên trang cá nhân của nhà báo Trần Đăng Tuấn, người khởi xướng Chương trình xã hội thiện nguyện Cơm Có Thịt, đúng vào ngày xác cô giáo Lý Thị Hồng được tìm thấy.Chỉ sau 3 ngày, gần 200 triệu đồng đã được chuyển vào tài khoản của ông, với mong muốn góp sức cùng với chương trình xây dựng cây cầu mang tên Lý Thị Hồng.Nhưng đến ngày 13/9/2013, dự án xây cầu đã phải dừng lại khi Bí thư kiêm Chủ tịch UBND huyện Bát Xát khẳng định chính quyền quyết tâm xây cầu dân sinh qua suối Nậm Pẻn.Năm nay, chỉ vừa tuần trước, nhà báo Trần Đăng Tuấn quay trở lại Sàng Ma Sáo qua suối Nậm Pẻn, và bức ảnh mà ông chụp lại cho thấy cây cầu chính quyền hứa xây vẫn là mong đợi của người dân Sàng Ma Sáo.Câu chuyện Sam Lang hôm nay hay Sàng Ma Sáo năm ngoái đang cho thấy rằng còn vô số những Sam Lang ở Tây Bắc, ở Tây Nguyên…Và chuyện đặt gạch xây cầu sẽ trở nên thúc bách khi các thầy cô giáo, lũ trò nhỏ và người dân vượt sông suối như cái cách họ đã làm: chui vào túi nilon trên Sam Lang, hay móc ròng rọc đu người băng qua sông Pôkô.Nhà văn Phạm Ngọc Tiến khi nhìn nhận những cây cầu, từ Chu Va, Long Biên, Vĩnh Tuy, đến Sam Lang, Sàng Ma Sáo, đã viết, có những câu chuyện cần thời gian để giải quyết, nhưng có những câu chuyện nhìn thấy rất rõ sự vô cảm của những con người thiếu trái tim.Có thể rất sốc khi so sánh cây cầu 1 tỷ đồng với những “làng vận động viên 2.000 tỷ”, “Sân lòng chảo đua xe đạp 10.000 tỷ”, hay “Chi phí 150 triệu USD cho Asiad”.Một Bộ trưởng Thăng thôi vì thế là chưa đủ. Một cây cầu thôi, vì thế là quá ít. chừng nào chuyện xây cầu chỉ được đặt ra sau những hình ảnh đu dây trên sông Pô Kô hay chui túi nilon trên dòng Sam Lang thì tôi e rằng câu chuyện đau lòng về cô giáo Lý Thị Hồng ở Sàng Ma Sáo sẽ vẫn chưa phải là cuối cùng.Đào Tuấn Rất hay ủng hộ ý kiến của bạn. Việt Nam còn nghèo rất rất cần những việc như xây dựng trường học, bệnh viện, cầu đường, trạm xá... ở khắp các vùng miền hẻo lánh... để người dân an toàn hơn khi đi học, đi làm... chứ không phải là gồng mình lên tổ chức Asiad để lấy le với thiên hạ. Xây nhưng tổ hợp thê thao cả núi tiền để rồi sẽ bỏ không sau khi kết thúc. Theo tôi nên hủy ngay và rút lui ngay việc đăng cai tổ chức Asiad Games. Có thể mất một chút thể diện quốc gia nhưng công đức là vô lượng để cho dân được nhờ. Hãy vì cái chữ Tâm mà phục vụ nhân dân. Nhưng thà có một Bộ trưởng Thăng, còn hơn không có "Bộ trưởng Thăng" nào!!! Ông nào phát biểu rằng các thầy cô nên đi đường vòng đề nghị cho đi thử 1 tháng Tôi hoan hô bài viết này, đừng lãng phí sân bay cảng biển thừa mứa mà nên dùng tiền xây cầu cho nhân dân đi lại học tập làm ăn. VN cần nhiều bộ trưởng Thăng, cần nhiều đại biểu quốc hội biết thương dân . Thật đau lòng, chia buồn cùng gia đình! Đúng chỉ một Bộ trưởng Thăng thì chưa phải là tất cả, nhưng tất cả cần thiết một Bộ trưởng Thăng đúng nghĩa để dân đỡ khổ! Bài viết hay.. và tôi cũng như bao người thấy cái Asiad kia lại dc coi trọng hơn những cây cầu này. Phải có chủ trương, chính sách, kế hoạch tầm nhìn,... sâu rộng ra toàn xã hội. Còn biết bao nhiều địa phương như Sam Lang đây. Xây dựng theo kiểu chắp vá sau mỗi lần có sự cố hoặc sự phản ánh của báo đài thì chưa phải là sách. Xây 1 cây cầu nhỏ không giải quyết được vấn đề Quốc gia.Cần phải có 1 cái nhìn lâu dài ! Quá hay. Like 100 lần Tôi mong rằng Chính Phủ sẽ đọc được những dòng này trên VnExpress của bạn Đào Tuấn, rất mong. Quyết định xây một cây cầu nhỏ không phải là việc quá khó, tuy nhiên sau đó xây một cây cầu làm sao để nó không như cầu Chu Va đừng như, những con đường giá đắt mà vẫn hỏng...mới là đồ hỏi đối với nhà lãnh đạo. Cảm ơn bài viết của bạn Đào Tuấn. Bạn nói rất chuẩn. Đúng là mình bộ trưởng Thăng chưa đủ Lãnh đạo địa phương quá thờ ơ hay nói đúng hơn là vô cảm trước những khó khăn của người dân. Chỉ khi nào các kênh truyền thông VTV hay ANTV vào cuộc thì tất cả chúng ta mới thấy hết sự cơ cực mà người dân tại rất nhiều vùng sâu vùng xa đang phải chịu đựng. Có thể địa phương không có đủ nguồn lực để làm, nhưng một ý kiến đề xuất lên cấp trên mà họ cũng không có thì họ ngồi đó làm lãnh đạo để làm gì? Giúp được gì cho dân ? Cảm ơn tác giả bài báo. Nhưng chỉ một bài báo này thôi thì chưa đủ. Ghế sô pha thì nhiều lắm. Sâu sắc quá nhà báo Đào Tuấn à.
Đam mê là gì Tự nhiên hôm nay có cháu đang học lớp 10 THPT FPT hỏi: "Thưa thầy, hồi thầy bằng tuổi em, thầy có đam mê gì? Và đam mê đó có giúp thầy thành công trong cuộc sống sau này không?".Giật mình nghĩ lại, ở tuổi 16, mình đam mê gì nhỉ? Hỏi ông bạn thân, ông bạn cũng gãi đầu nhớ, thì cũng chỉ bắn bi, đánh khăng thôi.Vậy cần định nghĩa lại đam mê là gì đã. Cứ từng bắn bi, đánh khăng mà suy ra thì đam mê có thể hiểu đơn giản là một việc gì đó mà bạn sẵn sàng tự nguyện đánh đổi một việc khác để làm (ví dụ bỏ ăn cơm đi đá bóng) và cũng phải kéo dài khá thường xuyên, chắc cũng phải tính bằng tháng. Và nói chung phải dẫn đến kết quả tốt, ít nhất thì cũng không bị người lớn trừng phạt. Câu hỏi thứ hai quan trọng hơn, liệu có phải đam mê là động lực dẫn đến thành công? Hay thành công bước đầu rồi mới dẫn đến đam mê? Quả trứng hay con gà? Ông bạn trầm ngâm rồi bảo, chắc phải có năng lực đã rồi mới đến đam mê. Bạn nhớ hồi xưa chơi là ăn hết bi của bọn nó, chứng tỏ là có năng lực bắn bi. Đi chơi để kiểm nghiệm, thắng được mọi người xung quanh rồi thì mới thành đam mê. Như vậy đam mê cần có bè lũ để duy trì.Xong, mình tự tin trả lời các em. Hồi bằng tuổi các em, tức là năm thứ nhất của THPT, những đam mê mà thầy còn nhớ lại được đến giờ là:- Xem tàu hỏa vì tàu hỏa lúc đó như con quái vật vậy. Đầu máy chạy hơi nước đen xì, xả hơi trắng mù mịt, thỉnh thoảng lại rú lên rùng rợn. Trẻ con ai chẳng mơ được ngồi lên điều khiển con quái vật.- Giải toán đố, ở lớp cấp 2, thầy hay giải được bài nên cô khen, cô khen thì càng sướng, dần dần thành thói quen lúc nào không biết, đua nhau đi tìm bài toán khó để giải.- Ngắm sao trời, cái này các em có biết vì sao không? Không lãng mạn thế đâu, thời thầy học không có điều hòa, đêm ngủ rất nóng, nên phải lên gác thượng nằm ngửa mặt lên trời, hỏi có việc gì khác ngoài việc đếm sao. Lâu dần thành đam mê.Đi cùng với đam mê là ước mơ, mơ được trở thành người lái tàu, mơ thành phi hành gia, mơ thành nhà toán học.Sau này thầy mới biết là những đam mê đó theo thầy suốt cuộc đời. Đến giờ vẫn thích đi tìm những bài toán khó để giải. Ví dụ như phải mở trường ở Myanmar hay vẫn thích ngắm những gì quái dị, như những chợ bùa ngải giữa thủ đô Lagos. Và vẫn phải dành cho mình một góc ngắm sao, để quên đi những khó nhọc thường ngày.Ông bạn thầy, mê bắn bi trúng lỗ, đánh khăng đếm rất nhanh và cũng thích giải toán, quả nhiên trở thành một nhà đầu tư thành đạt.Nên các em đừng ngồi một chỗ đợi đam mê đến. Đam mê chỉ đến nếu các em dám làm, hoặc bị thầy cô, bố mẹ bắt buộc làm một việc các em không thích. Sẽ đến lúc các em ngạc nhiên, việc này mà mình tự làm được này, đó là lúc các em bắt đầu có đam mê! Và nhớ chia sẻ với bạn bè để có động lực duy trì đam mê của mình.Nguyễn Thành Nam Cuộc đời ai cũng có quêCó cha có mẹ có niềm đam mêDù công việc khó không chêBởi vì mình thích say mê trong lòngCông việc không thích chẳng hòngKhông làm việc đó khi lòng không mêĐã làm thì phải cho "phê"Thì là gọi đó "Đam Mê"...chứ gì??? Đam mê= thích + Khả năng Đam mê là gì? tùy vào từng quan điểm mỗi người nhưng tựu trung thì đó là vệc theo đuổi những những điều mình thích và hi sinh những thứ khác vì nó. Đam mê khác say mê nhé. Say mê có tính tích cực hơn đam mê mình đam mê tiền ! Đam mê là theo đuổi một việc gì đó có ý nghĩa tích cực, đầu tư thời gian, công sức, tiền bạc và nhiều thứ khác nữa. Đam mê là xích mà thích thái quá ( thích mức quá mức).Thích xuất phát từ cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực.Như vậy nguồn gốc đam mê là từ cảm xúc con người mà ra.Đam mê có tốt như đam mê giải toán.Đam mê xấu như đam mê cờ bạc.Theo như lời tác giả thì việc xem tàu hỏa là thích chứ không phải đam mê.Còn việc giải toán mới là đam mê.Muốn tìm ra đam mê thì cần biết quy trình việc tìm đam mê.1 là phải biết được đam mê là cái gì.2 là tìm đam mê ở đâu ? ( 1 là nhờ mọi người anh em bạn bè nhận xét bản thân mình, từ đó phân tích xem việc gì mình lầm tốt nhất và dễ dàng, việc gì mình thích thú, việc gì mình bất chấp làm, việc gì mà cứ nói đến là thích) 3 là loại bỏ lực cản làm mình không đam mê ( từ người thân, người ta khuyên bạn, đừng nghe ( nếu ko thuộc đẳng cấp, thuộc cùng tư duy )) loại bỏ sự e ngại ( tức là bạn phải dấn thân vào, cứ làm đi, cứ làm đi rồi sẽ tìm ra, hãy tin t hế ) tránh xa người tiêu cực. 4 là quản trị thời gian thật tốt, giờ nào làm gì, tăng thời gian dành cho đam mê lên 60% lượng thời gian trong ngày, tiếp đến 20% giành cho sinh hoạt cá nhân, 10% dành cho việc tính khẩn cấp và 10% cho những việc ủy quyền.Cuối cùng là phải thực hiện đam mê đó.Tức là khi mình biết đam mê rồi thì phải thực hiện.Nhưng thực hiện có 2 con đường.Một là đường thẳng và hai là đường vòng.Đường vòng tức là làm công việc ko phải đam mê nhưng để có tiền, có kinh nghiệm, sau đó chuyển snag việc đam mê. ( Nội dung trích từ bài thuyết trình của tiến sỹ Lê Thẩm Dương) đam mê ở Vn là vứt hết đam mê đơn giản là cháy hết mình một việc gì đó, bền bỉ, hết sức. Sau đó khám phá ra bản thân mình trong quá trình thực hiện đam mê đó. Anh Nam viết hay quá. Chúc anh luôn khỏe và cho ra đời nhiều bài viết hay hơn nữa ạ Tôi tán thành tất cả ý kiến cac bank, nhưng topi thích ý kiến của dươnginhhơn, hay là ý của bạn đs giống ý tpô. Tôi thì nghiz rằng Đam mê là sự ham thích một cái hì đố mà quên cả thời hian bà nhiều viêck quan trọng khác. Topi nhhĩ là quên chứ không nghĩ là hu sinh. Vì khi ta phải tính đến phải hy sinhột hayột số cais này vì cái kia ....thì nó không còn ở phạm trù đâm mê nữa, phải tính toán, cân nhắc nên chọn cái gì và bỏ cái gì.Tpoi nghĩ đơn giản: đam mê là cái mà mình thivjs nhất, nó theo mình suốt đoèi, ít nhất lag nó có từ lúc imình cong bé và nó vẫn theo mình cho đến hiện tại. Nhưng nó không vượt ngưỡng để trơt thành nghiện! Đam mê là sự yêu thích , say mê lâu dài , có cảm hứng , quyết tâm theo đuổi tới cùng Đam mê = Yêu thích (Tự có) + Năng lực (Luyện tập) + Nhu cầu (kiếm tiền + được công nhận, khen ngợi)Đam mê rõ là không tự có đâu, những người may mắn nhất tìm được đam mê của mình từ nhỏ thì cũng chỉ là bắt nguồn từ sở thích, nếu không có sự khuyến khích hay bắt buộc từ cha mẹ và được xã hội công nhận thì chưa chắc là họ đã đam mê và thành công với nó.
Cánh hoa trước gió Lòng đang lâng lâng thì chuông điện thoại reo vang. Phòng xuất khẩu cho biết lô hàng tháng rồi vừa bị khách hàng từ chối vì không đạt tiêu chuẩn. Từ mây xanh rơi xuống đất, bạn hốt hoảng nghĩ đến số tiền lỗ phải chịu mà toát mồ hôi. Lập tức gọi phòng sản xuất, bạn xổ cho một trận không tiếc lời. Gác máy điện thoại xuống, tuy chưa nguôi giận và tim vẫn còn đập mạnh, bạn cảm thấy hối tiếc là đã buộc công nhân làm thêm ca đêm để giao hàng cho kịp khiến xảy ra việc có lô hàng kém chất lượng. Liếc nhìn chồng hồ sơ chờ giải quyết, lòng đang ngao ngán thì điện thoại lại reo vang. Phòng kế toán cho biết vừa đòi được nợ của một khách hàng lớn: “À, thì ít ra cũng còn có một tin vui!”, bạn tự nhủ và mỉm cười. Thế nhưng nỗi lo âu lại trở về cùng một cảm giác hoang mang khi nghĩ đến tương lai.Chỉ trong vòng 15 phút đầu ngày mà bạn đã nếm đủ mọi cảm xúc và tất cả đều bắt nguồn từ những sự việc rất thông thường mà một người giám đốc công ty phải đối đầu hàng giờ, hàng phút. Với công việc dồn dập một ngày như mọi ngày, chả trách mà bạn cảm thấy cuộc sống ngày càng căng thẳng. Sự căng thẳng này nếu chỉ ngắn hạn thì cũng chỉ là chuyện bình thường, tuy nhiên nếu kéo dài liên tục thì sẽ đưa đến nhiều hậu quả không tốt cả về thể xác lẫn tinh thần. Với áp huyết gia tăng, tim yếu và đầu óc thấm mệt, dần dà bạn trở nên… dễ quên và cảm thấy khó khăn hơn khi phải ra quyết định. Là người lãnh đạo công ty, bạn phải chọn hướng đi trước những ngã ba đường và đương đầu với những lo toan trong công việc, tức là phải quyết định. Thế nhưng, bây giờ mỗi quyết định, dù chỉ là chuyện nhỏ cũng trở thành một gánh nặng. Điều đó khiến công việc cần giải quyết ngày càng chồng chất và sự căng thẳng cứ thế mà gia tăng.Hãy thử chắp tay trước mặt rồi đè mạnh vào nhau. Cứ giữ như thế một lúc, tuy chẳng xê dịch đi đâu cả mà hai lực đối nghịch ấy cũng đủ để làm ta kiệt sức. Tương tự, khi cần giải quyết một vấn đề thì ta có một số tình huống khác nhau để lựa chọn. Tuy nhiên, nếu cứ giữ mãi trong trí những ý tưởng giằng co, đối nghịch nhau thì chẳng bao lâu, cái khối óc mong manh của ta rồi cũng thấm mệt và từ đó đưa đến chỗ rối loạn thần kinh.Nếu so sánh mỗi vấn đề phải giải quyết như một trái banh bay đến khung thành thì người giám đốc không khác gì một thủ môn trên sân cỏ. Tuy nhiên, vai trò của người giám đốc khó hơn rất nhiều, ở chỗ không chỉ có một trái banh mà có đến hàng chục trái banh từ mọi hướng liên tục xẹt tới khung thành. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, người “thủ môn giám đốc” ấy rời sân cỏ, lê tấm thân rã rời và bộ óc mệt mỏi về nhà, nghỉ mệt lấy sức để ngày mai tiếp tục “bắt banh”.Nếu được nghỉ mệt lấy sức như vậy thì cũng còn may. Bước sang thập niên 1990, một cuộc “động đất” mãnh liệt đã xảy ra trên “sân cỏ”. Sự xuất hiện của Internet đã biến thị trường thế giới thành một sân chơi không biên giới, trong đó thời gian và khoảng cách không còn là vấn đề. Thêm vào đó, chiếc máy vi tính xách tay và cái điện thoại di động đã khiến con người ngày càng gắn liền với công việc.Thật vậy, đời sống gia đình và công việc giờ đây dường như không còn một hàng rào cách biệt mà tất cả cùng nằm trên một sân bóng. Ba giờ sáng đang ngon giấc, bạn có thể bị đánh thức để “bắt banh” với một cú điện thoại từ nước khác gọi đến. Nối mạng Internet ở nhà thì cũng không khác gì sau một ngày làm việc mệt nhọc, về nhà bạn lại thấy đầy người đang ngồi chờ trong phòng khách. Trước đây, mỗi lần muốn làm việc thì bạn phải đến sở, nay thì chẳng cần đi đâu xa dù đang nghĩ mát ở bất cứ nơi nào, chỉ cần mở chiếc máy vi tính xách tay và nối mạng hoặc mở điện thoại di động là bạn sẽ có việc ngay.Phải liên tục làm việc không nghỉ 24/24 giờ để đương đầu với bao nhiêu vấn đề cần giải quyết thì lại càng mau thấm mệt. Mà càng mệt mỏi, căng thẳng thì lại càng không thể ra quyết định sáng suốt và nhanh chóng. Như một… cánh hoa trước gió, người giám đốc phải làm gì để giữ cho cuộc sống bớt căng thẳng, để tâm trí mình luôn an bình và không xao động trước mọi tình huống? Trong phạm vi bài viết này, tôi xin đề nghị vài điều căn bản:Tập thể dục đều đặn: Việc đầu tiên là cần có sức khỏe tốt. Chắc hẳn bạn đã nghe nhiều về việc tập thể dục và dinh dưỡng nên chúng ta sẽ không bàn thêm về điều này.Giữ trí óc nhẹ nhàng: Nên dùng trí óc để suy nghĩ và phán đoán hơn là để nhớ, do đó nên tránh lưu trữ quá nhiều dữ liệu không cần thiết trong óc. Nên ghi ra giấy những việc cần làm mỗi ngày. Tương tự như chiếc máy vi tính, bạn nên đưa hết dữ liệu vào bộ đĩa cứng và chỉ dùng bộ CPU (khối óc) để phân tích và quyết định.Tái lập hàng rào giữa cuộc sống cá nhân và công việc: Đơn giản nhất là nên hạn chế sử dụng hoặc tắt chiếc điện thoại di động trước khi bước vào nhà, cũng như không nên mang chiếc máy vi tính xách tay về nhà để làm việc và nhất là phải tìm cách thư giãn trí óc, tránh đừng nghĩ đến công việc khi ở nhà.Thiền: Đây là một phương pháp rất công hiệu. Trước hết, thế nào là thiền và tại sao thiền lại có thể giúp tăng sức mạnh tinh thần?Hãy nhìn lại hình ảnh người giám đốc ở đầu bài và chú ý đến diễn biến của ý nghĩ. Ta thấy rằng tương tự như khi mở một chai nước ngọt có gas, những ý nghĩ trong trí ta cũng như những bọt khí từ đáy chai (tiềm thức) tự động nổi lên mà chúng ta không hề điều khiển. Trí óc con người cứ thế mà bận rộn liên tục với mọi ý nghĩ từ chuyện này sang chuyện khác. Nếu chỉ suy nghĩ, tính toán thì có lẽ cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên, ý nghĩ thường đưa đến cảm xúc nên cứ thế tâm trí ta đi từ vui, buồn, hy vọng đến lo âu… và chính những cảm xúc bi quan vô cớ là nguồn gốc của mọi khổ ải.Hãy tưởng tượng trí óc ta là một màn hình vi tính. Nếu có một vạch thẳng đứng chia đôi màn hình, tượng trưng cho thời điểm hiện tại thì bên trái màn hình là quá khứ và bên mặt là tương lai. Trí óc con người mỗi lúc chỉ có thể nghĩ về một việc và không khác gì con trỏ, cứ chạy lăng quăng trên màn hình. Khi con trỏ ở bên trái thì ta nghĩ đến chuyện quá khứ và khi con trỏ sang bên phải thì lại bận tâm đến chuyện tương lai. Nghĩ về quá khứ thì thường hối tiếc mà nghĩ đến tương lai thì lại hay lo lắng và cứ thế tâm trí con người bận bịu suốt đời!Thực ra, nghĩ về quá khứ cũng vô ích vì nó đã đi qua không sao thay đổi được mà nghĩ đến tương lai thì lại càng vô ích hơn vì chưa chắc những điều ta lo toan sẽ xảy ra. Thế nhưng, trí óc con người luôn luôn lẩn quẩn với lo lắng và hối tiếc mà quên hẳn thực tại. Thiền là cách giúp tâm trí ta chú ý vào hiện tại và chỉ khi nào trí óc tập trung vào hiện tại ta mới thực sự tìm được sự bình an trong tâm trí.Thiền cũng không phải là một cái gì cao siêu bí ẩn, thuộc về một tôn giáo nào hoặc chỉ dành riêng cho những kẻ muốn thoát tục. Đối với những người hàng ngày phải vật lộn với cuộc sống thì thiền là một phương pháp hữu hiệu để giúp tâm trí được thư giãn và sáng suốt.Trong phạm vi bài này, tôi xin trình bày vài quy tắc rất giản dị về thiền: Ban đầu mỗi ngày bạn chỉ cần bỏ ra khoảng 15 phút, vào buổi sáng khi vừa thức dậy hoặc buổi tối trước khi ngủ, tìm một góc phòng yên tĩnh, ngồi kiết già và làm hai bài tập sau đây:1. Chú tâm: Bài học đầu tiên là tập chú ý đến hơi thở. Ngồi yên lặng, mắt hơi nhắm, và chỉ nghĩ đến hơi thở đang thông qua mũi khi ta hít vào. Sau đó thở ra nhẹ nhàng, cũng vẫn nghĩ đến hơi thở và đếm trong trí … “một” cứ thế mà đếm “hai”, “ba”, “bốn”, rồi trở lại “một”. Giữ cho ý nghĩ tập trung vào hơi thở là một điều không dễ như ta tưởng vì tâm trí ta cứ thích đuổi theo bao chuyện vẩn vơ. Mỗi lần cảm thấy mình “đi lạc” thì bạn chỉ cần nhẹ nhàng kéo ý nghĩ của mình về lại hơi thở.2. Quán niệm: Sau một thời gian tập theo dõi hơi thở, bạn có thể học thêm bài thứ hai. Lần này bạn không bắt buộc trí óc mình phải chú tâm vào hơi thở mà cứ thả cho nó đi mông lung và chỉ cần “theo dõi” cùng “ghi nhận” xem mình đang suy nghĩ cái gì. Như một con khỉ trên cây, ý nghĩ của ta cứ chuyền từ cành này sang cành nọ. Ta cần tưởng tượng như có một người thứ ba đứng nhìn “con khỉ” (ý nghĩ) đó và đọc thầm trong tâm về vị trí của nó.Khi chú ý đến một tiếng động thì tự bảo “nghe động - nghe động”.Bỗng cảm thấy ngứa thì tự bảo “ngứa ngáy - ngứa ngáy”.Trong trí muốn gãi thì tự bảo “muốn gãi - muốn gãi”.Đang nghĩ đến một chuyện gì khác thì tự bảo “suy nghĩ - suy nghĩ”.Cứ liên tục theo dõi và ghi nhận về trạng thái của ý nghĩ ở mỗi lúc như vậy thì chẳng bao lâu bạn sẽ thấy “con khỉ” ấy dường như chậm lại vì đi đến đâu nó cũng bị ta bám theo sát nút! Có lúc bạn sẽ cảm thấy ý nghĩ mình ngừng lại và tâm trí trống không thì hãy tự bảo “biết rõ - biết rõ”.Hai bài tập trên đây tuy rất căn bản nhưng cũng đủ để mang ra dùng suốt đời. Dần dần bạn có thể tăng thời gian tập mỗi ngày và nếu muốn tiến xa hơn thì bạn có thể nghiên cứu qua sách vở hoặc tìm các thiền sư để thụ giáo.Thế nào bạn cũng hỏi rằng chỉ ngồi yên một chỗ và theo dõi ý nghĩ của mình như vậy thì lợi cái gì? Hãy nhìn một người tập tạ. Anh ta chỉ ở một chỗ, nâng mấy quả tạ lên xuống thì được lợi cái gì? Thực ra, qua những động tác lập lại như thế, sau một thời gian bắp thịt sẽ nở nang và cơ thể trở nên khỏe mạnh, giúp ta có thể làm việc nặng khi cần. Ngồi thiền trông cũng … “vô tích sự” như việc tập tạ nhưng chính là một phương pháp tập thể dục trí óc để tăng sức mạnh tinh thần và giúp ta làm chủ được tâm trí mình.Con người thường nhìn việc đời qua một cặp mắt kính lọc bởi những quan niệm và chính kiến riêng biệt. Cùng một sự việc, cùng một thông tin mà người mang kính hồng thì thấy tươi đẹp trong khi người mang kính đen thì lại cho là u tối. Khi cặp kính vẩn đục thì ta nhìn đời với những ý nghĩ bi quan, đầy lo âu. Thiền chính là một cách để giúp chùi sáng cặp mắt kính, giúp tạo lại thăng bằng cho nội tâm và khiến ta không cảm thấy nao núng trước mọi tình huống.Mươi phút ngồi thiền mỗi ngày thì làm sao có thể giúp ta làm chuyện lớn được? Quán niệm được ý nghĩ là một bước quan trọng, giúp ta biết rõ và làm chủ được mọi tư tưởng và hành động của chính mình. Từ đó tâm trí ta sẽ lắng xuống, thái độ và phong cách sẽ trở nên từ tốn, ung dung với đầy nội lực, giúp ta quyết định công việc một cách sáng suốt và tự tin. Như thế người giám đốc có thể trụ được mọi cơn gió bão trong công việc và cuộc đời.Trí óc con người thì luôn mãi lẩn quẩn với lo lắng và hối tiếc mà quên hẳn thực tại. Thiền là cách để giúp tâm trí ta chú ý vào hiện tại và chỉ khi nào trí óc tập trung vào hiện tại thì ta mới thực sự tìm được hanh phúc bình an trong tâm trí.Võ Tá Hân RẤT HAY VÀ HỮU ÍCH, XIN CẢM ƠN TÁC GIẢ. Bài viết rất tuyệt, tôi cũng xin cảm ơn tác giả! Bài này hay quá, mình phải in ra để thực hành! cám ơn tác giả nhé! Rất thiết thực và gần gũi với cuộc sống hiện đại, cám ơn tác giả. Một phương pháp làm cho ta khỏe mạnh và sống lâu hơn với trí óc minh mẫn và lạc quan Cảm ơn bác về bài viết! Chúc bác có nhiều sức khỏe và cống hiến thêm nhiều bài viết hay như thế! nói thì dễ lắm nhưng không thực hiện nổi đâu, vừa ăn cơm vừa nghe điện thoại là chuyện bình thường Chuyên gia kinh tế mà viết không hay hở các bạn. "GIỬ CHÚT GÌ RẤT HUẾ" Sâu sắc! Những ai đang là CEO thi nên in bài này ra bỏ túi đọc hàng ngày, những ai sẽ làm CEO trong nay mai thì bây giờ học hỏi là được rồi. Cảm ơn tác giả Võ Tá Hân The gioi tu nhien nghi cung don gian thoi. Chi co con nguoi phuc tap nen tu lam kho minh. Hay binh tam va song theo nhung qui luat cua tu nhien, cuoc song se nhe nhang hon, tam tri se thanh thanh, bau troi se luon trong xanh va mat me. Doc thi de do, nhung khi thuc hien thi rat kho.. phai co Y CHI thi moi thuc hien duoc do thoi. Cam on tac gia. Cách thư giãn cuả cháu là chơi một bản nhạc Trịnh do bác Võ Tá Hân chuyển soạn cho guitar. Bác nói rất giống với tâm trạng áp lực của mình. Cảm ơn Bác. Khó nhất là vượt qua chính mình, tôi cũng đọc đắc nhân tâm, adamkho, nghe các diễn giả tuấn khanh... nhưng có làm gì nên hồn đâu ... tôi luôn lười biếng không biết làm sao để vượt qua chính mình đây..
Dưới chân Thầy Sinh ra trong một gia đình nghèo ở Phúc Kiến, Trung Quốc, ông bỏ xứ sang Singapore năm 1928 khi mới 17 tuổi với 8 đô trong túi và một chiếc chiếu trên vai. Thế nhưng vào những năm cuối đời thì ông Kwek Hong Png đã được tạp chí Forbes xếp hạng là người giàu nhất Singapore và cũng là một trong những người giàu nhất thế giới.Khi mới đến Singapore, ông giúp việc trong một cửa hàng bán vật liệu xây dựng với số lương tháng là 5 đô. Mười ba năm sau, dành dụm được chút vốn, ông mở một công ty riêng và mời 3 người em trai từ Phúc Kiến sang Singapore để hợp tác. Từ buôn bán sắt thép xi măng, ông bước sang lĩnh vực sản xuất, bất động sản, tài chính và khách sạn… Người em trai của ông là Kwek Hong Lye được giao trách nhiệm phát triển “mô hình Hong Leong” ở Malaysia để rồi sau này nhánh Hong Leong Malaysia lại trở thành một tập đoàn có tầm cỡ ngang ngửa với Hong Leong Singapore.Cuối thập niên 1980, ông Kwek bắt đầu nhường dần việc điều hành tập đoàn cho hai người con trai là Kwek Leng Beng và Kwek Leng Joo, và cả hai đã tiếp tục đưa Hong Leong lên một quỹ đạo cao hơn, đặc biệt là việc phát triển mạnh nhánh khách sạn và bành trướng hoạt động ra thị trường quốc tế. Đến tháng 2/2014 tổng tài sản của tập đoàn Hong Leong Singapore đã vượt quá 30 tỷ đô Sing, với hơn 40 nghìn nhân viên hoạt động tại 19 quốc gia trên thế giới.Là một ngân hàng gia quốc tế, tôi được Bank of Montreal chuyển đi làm việc tại nhiều nơi trước khi đến Singapore năm 1981. Sau khi rời ngân hàng năm 1986, tôi được mời làm Tổng giám đốc của Công ty bất động sản City Developments Limited (CDL), con chim đầu đàn của Hong Leong. Hai năm sau thì tôi được chuyển sang giữ chức vụ Tổng giám đốc Singapore Finance thuộc cánh tài chính của tập đoàn và đồng thời trở thành một thành viên HĐQT của CDL, bắt đầu một chuỗi những chức vụ khác trong các lãnh vực kỹ nghệ, thương mại, đầu tư, khách sạn của Hong Leong suốt 25 năm.Làm việc với cụ Kwek trong 8 năm trước khi người cha đẻ của Hong Leong qua đời, tôi luôn muốn biết xem làm sao mà một người không hề được đào tạo từ một trường lớp kinh doanh nào và cũng chưa xong trung học, lại có thể xây dựng được một sự nghiệp khổng lồ như thế? Ngày rời đại học với hai mảnh bằng về quản lý, có lẽ cũng như bao nhiêu bạn trẻ ngày nay, tôi đã có cái ảo tưởng là với khả năng “chẻ sợi tóc ra làm tám”, tất cả mọi bài toán kinh doanh cũng như bao chuyện khác đều có thể phân tích và giải quyết được.Dưới chân Thầy, tôi mới thấy rằng, quản lý không phải chỉ là một khoa học và còn là một nghệ thuật. Cách quản lý của cụ Kwek, hay nói chung là của phương Đông, đôi lúc thấy thật đơn giản chứ không phức tạp như phương Tây, nhưng đã mang lại những kết quả to lớn không ngờ. Những cách quản lý ấy có còn áp dụng được trong thời buổi này hay không, tôi mong sẽ có dịp mang ra bàn bạc trong những bài viết sắp tới. Tuy nhiên, có một điều nổi bật nhất là cách dùng người. Cụ Kwek chỉ quan tâm đến những người làm được việc và có đáng tin cậy hay không, chứ tuyệt nhiên không hề chú trọng đến bằng cấp. Dưới trướng của cụ không hề thấy bóng một vị tiến sĩ nào cả vì cụ cho rằng phần đông họ là những lý thuyết gia.Giữa thập niên 1980, khi Singapore đang trải qua một cơn bão kinh tế khốc liệt thì thị trường tràn ngập các bất động sản được tung ra bán để trả nợ ngân hàng.  Trong số những dự án mà tôi đã duyệt qua thì có khách sạn Orchard với 350 phòng, tọa lạc tại một vị trí rất tốt ở trung tâm thành phố. Mặc dầu giá chào bán rất rẻ nhưng trước viễn cảnh kinh tế u tối thì tôi đề nghị không nên đầu tư. Thế nhưng mặc những lời can ngăn từ mọi phía, cụ Kwek Hong Png quyết định đổ tiền ra mua lại khách sạn này và không những thế lại chi thêm 12 triệu đô để mua 3 biệt thự ở bên cạnh. Mọi cơn bão rồi cũng đi qua, khi tình hình kinh tế đã ổn định vài năm sau đó thì cụ bèn cho phá ba ngôi biệt thự cũ ấy để xây thêm 350 phòng, biến Orchard Hotel thành một khách sạn 700 phòng. Ngày nay khách sạn này là ngôi sao sáng chói nhất trong toàn bộ 110 khách sạn thuộc nhánh Millenium & Copthorne Hotels của CDL.Một kỷ niệm nữa với cụ Kwek là lúc CDL xây tòa nhà Republic Plaza. Tôi còn nhớ ngày bước vào văn phòng cụ Kwek, cầm trên tay bản phân tích dự án xây dựng tòa nhà 64 tầng cao nhất Singapore này, tôi cất lời: “Thưa cụ, tôi đã phân tích kỹ phương cách tài trợ và bây giờ chỉ còn khoảng… 20 câu hỏi muốn xin ý kiến cụ để triển khai dự án này”. Cụ Kwek liếc mắt nhìn bảng in điện toán dầy đặc các con số rồi lẳng lặng đưa ba ngón tay ra trước mặt tôi và chậm rãi nói - bằng một giọng tiếng Anh đặc sệt Phúc Kiến: “Mr. Hân à! Tôi muốn anh nhớ cho tôi 3 điều: Thứ nhất là phải giữ giá xây dựng không được quá xxx đô mỗi thước vuông. Thứ hai là anh không trả quá 20 triệu đô để nới rộng mảnh đất ra con đường bên cạnh, và thứ ba…”.  Thế rồi ông xua tay ra hiệu cuộc họp đã chấm dứt! Chỉ trừ khi có người phụ tá bên cạnh để thông dịch, các cuộc họp với cụ thường không kéo dài vì tôi không nói được tiếng Hoa còn cụ thì nói tiếng Anh không sõi lắm. Bước ra khỏi phòng họp, tôi cảm thấy bực mình. Nhớ lại ngày còn là chuyên viên cao cấp phân tích những dự án tài chính quốc tế khổng lồ của Bank of Montreal ở Toronto như xây đường ống dẫn dầu xuyên Canada, khoan mỏ dầu khí dưới vùng biển Kavalas, xây nhà máy hạt nhân, mua nhà máy lọc dầu… tôi phải viết những bài phân tích dầy cộm, bàn bạc kỹ lưỡng và tranh cãi dai dẳng, thế nhưng bây giờ với dự án mấy trăm triệu đô này mà tất cả chỉ cần… 3 ngón tay thôi sao?Mãi sau này khi đã “dầy dặn chiến trường” ở châu Á hơn thì tôi mới thấu hiểu được cách suy nghĩ của cụ. Được đào tạo từ những trường lớp quản lý kinh doanh và làm việc ở phương Tây, tôi chỉ biết nhìn các vấn đề một cách rất máy móc. Các chương trình điện toán siêu nhanh ngày nay lại rất dễ khiến con người cảm thấy “tự tin” hơn để đi đến… những quyết định nông cạn! Chỉ là một người chưa học xong trung học nhưng mấy chục năm “xông pha thương trường” dày dặn kinh nghiệm đã giúp cụ Kwek có một cái nhìn sâu rộng và một trực giác kinh doanh vô cùng bén nhạy.Cụ không hề bận tâm đến những điểm không quan trọng mà nhìn thấy cái “lý” của sự việc, không khác gì một cao thủ võ lâm biết nhắm vào các yếu huyệt của đối phương để tấn công. Không những chỉ cần chú tâm đến ba “yếu huyệt” của một dự án, cụ Kwek còn nhìn rất xa và biết lúc nào cần “ra tay” như trong dự án khách sạn Orchard.Cửa sổ cơ hội thường chỉ hé mở trong một khoảnh khắc rất ngắn mà nếu không biết nắm bắt thì cơ hội sẽ vụt bay không bao giờ trở lại! Thế nào cũng sẽ có lắm người phê bình rằng hai điều trên đây thì chẳng có gì mới lạ, vì vấn đề muôn thuở vẫn là tiền lấy từ đâu để đầu tư? Thôi thì chúng ta sẽ bàn đến chuyện này trong một dịp khác vậy.Ngày cụ mất, báo chí Singapore tràn ngập các mẫu cáo phó. Đám tang cụ Kwek lớn như một quốc táng nhưng nơi an nghỉ cuối cùng của cụ chỉ là một nghĩa trang rất khiêm nhường. Ngôi mộ không lăng tẩm cầu kỳ mà chỉ bình thường như mộ của mọi người dân Sing khác. Đúng hai mươi năm đã trôi qua, hôm nay tôi xin thắp một nén hương để tưởng nhớ đến một Người Thầy.Võ Tá Hân đọc bài này tôi nghe rất hay mong là tác giả chia sẻ thêm những bài khác và những ý tưởng để giúp những người khác thành công hơn.Xin cảm ơn tác giả! May mắn nhất trong cuộc đời mỗi người đó là gặp được những người thầy vĩ đại. Tôi nghĩ phải có mối nhân duyên nào đó anh và thầy đã gặp nhau và làm việc bên nhau nhiều năm như vậy. Mong tiếp tục đọc được nhiều bài viết hay của anh Lâu lắm mới được đọc một bài học kinh doanh hay! Rất đáng học hỏi.! Rất đáng ngưỡng mộ cái "tâm và tầm" của tác giả. Theo tôi, thành công trong đời phải bao gồm nhiều yếu tố, kể cả nghiệp duyên (theo nhiều người là sự may mắn). Mong đọc được thêm vài bài viết của tác giả ... Cảm động! Bác Võ Tá Hân tôi đã từng gặp và ngưỡng mộ khi bác giúp cho nhiều bạn trẻ định hướng nghề nghiệp trong dự án của mình. Bác đã có một người thầy giỏi đến như vậy mà. Tôi được học theo bác Hân đã thấy mình may mắn rồi. Ân Thầy là một trong tứ ân lớn nhất sau ân sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Mình rất mừng cho anh đã gặp một người Thầy vĩ đại để học những bài học to lớn. Rất mong đọc tiếp những bài viết của anh vê người Thầy này! Cảm ơn bác rất nhiều, mong nhận được những bài viết chia sẻ giá trị khác. Hay quá! Lâu lắm rồi mới đọc bài viết hay như thế này. Cảm ơn tác giả! Cám ơn bài viết chia sẻ của tác giả.Chúc anh luôn mạnh khoẻ để công tác và chia sẻ nhiều bài viết hay hơn thế nữa .Thank you! Tôi cũng thấy tác giả bài báo này cũng đã thành "Thầy" rồi. Ý tôi muốn nói là bậc thầy của cả lý thuyết và thực tế. Tôi thấy học được nhiều từ Tác giả Võ Tá Hân. Xin cảm ơn ông. Bài viết rất hay và ý nghĩa Thật là một hãnh diện cho cộng đồng VN chúng ta nữa vì không những Thầy VTH viết tâm sự Hãnh Diện về cuộc đời người Thầy của mình, Thầy VTH cũng đã và đang trao chuyền cho học trò & tất cả mọi người tương tự như vậy đó quí vị a. Tôi có cơ duyên được biết và làm việc dưới sự hướng dẫn của bác VTH. Bác ấy là một người tài đức vẹn toàn. Mong Bác tiếp tục viết tiếp để lớp trẻ sẽ học hỏi được nhiều bài học hay tư Bác
Giá như có gói cứu trợ 30.000 tỷ cho nông dân mất giá lúa Nhà tôi là một gia đình thuần nông Nam bộ, từ đời ông nội đến đời ba tôi đều làm ruộng, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Đến đời tôi, ba mẹ không muốn tôi phải cực khổ nên cố gắng nuôi con ăn học.Tốt nghiệp đại học, tôi may mắn tìm được công việc văn phòng, không phải làm việc ngoài nắng gió. Thú thật, bản thân tôi xuất thân trong gia đình thuần nông nên tôi hiểu được sự cơ cực để làm ra hạt gạo, hạt lúa. Tôi nhận thức điều ấy và cố gắng học hành để sau này không phải đi làm nông như thế hệ ông bà, cha mẹ tôi đã trải qua.Có làm nghề nông mới thấm được nỗi vất vả của người nông dân. Quê tôi là một huyện đầu nguồn của tỉnh An Giang, nơi mà mỗi năm đều trải qua một mùa lũ từ sông Mê Kông đổ về.Sự màu mỡ mà những đợt lũ mang lại khiến đất đai ở đây xanh tốt và là điều kiện tuyệt vời cho các cánh đồng lúa thi nhau phủ xanh cả một vùng đất, đem niềm hy vọng cho người dân cả vùng. Ấy vậy mà bao nhiêu năm nay người dân quê tôi vẫn nghèo.Họ nghèo không phải vì thiên nhiên đối đãi bất công với họ mà là vì chính cây lúa, thứ đã mang niềm hy vọng cho họ từ thế hệ này sang thế hệ khác. Để có được một cây lúa xanh tươi trên cánh đồng là cả quá trình làm việc cật lực.Khi vụ mùa mới bắt đầu, người ta chọn giống lúa tốt từ các ruộng mùa trước cho năng suất cao để đem đi ngâm dưới sông khoảng từ  một đến hai ngày. Sau đó, họ đem giống đã ngâm ấy lên bờ trải ra và ủ cho đến khi lúa lên mộng thì đem đi rải trên các ruộng đã được chuẩn bị sẵn.Sau khi lúa được sạ (thuật ngữ miền Nam cho việc trồng lúa) thì sự cực khổ mới bắt đầu với người nông dân. Lúa sạ xong phải lo không cho giống bị chuột ăn mất, khi lúa lớn lên một chút phải canh để trị ốc bươu vàng hoặc chuột cắn phá.Nếu ruộng bị hai loại động vật này cắn phá thì bà con nông dân phải cong lưng ra mà cấy lúa. Cảm giác phải khom lưng ra cấy lúa hàng giờ liền dưới cái nắng chang chang của trưa hè là cực hình đối với ai mới lần đầu tiên cấy lúa.Khi cây lúa được một hoặc hai tháng tuổi thì họ bắt đầu lo các mối nguy hiểm cho cây lúa, nào là sâu đục thân, sâu cuốn lá lúa, đạo ôn cổ bông, bệnh vàng lùn… Để phòng trị các bệnh này, người nông dân phải sử dụng thuốc bảo vệ thực vật với chi phí không hề rẻ và tiềm tàng nguy cơ gây bệnh lâu dài cho người sử dụng.Để cho cây lúa xanh tốt thì phân bón là thứ không thể thiếu và giá một bao phân bón bây giờ cũng không rẻ chút nào. Đến giai đoạn cây lúa trổ bông, người ta lại lo đến bệnh lép hạt, rồi chuột đồng cắn phá.Vào mùa nắng (Đông xuân) ít có mưa gió còn đỡ, đến mùa mưa (Thu đông) mưa gió triền miên mà lúa đang giai đoạn làm đòng, trổ bông thể nào cũng sập, mà lúa sập thì chắc chắn là bị thất mùa.Đối với người nông dân, niềm vui lớn nhất chính là trúng mùa. Những vụ mùa bội thu lúa chở về chất đầy sân làm không khí nơi nơi vui tươi đến lạ kỳ. Nhưng niềm vui không bao giờ trọn vẹn, năm nào nông dân trúng mùa thì lại mất giá, đã vậy còn bị thương lái ép giá.Tôi nhớ cách đây hơn 10 năm, có lần 1kg lúa chỉ có giá 900 đồng. Mỗi lần lúa mất giá như vậy, tôi lại thấy thêm nếp nhăn trên gương mặt ba, thêm cọng bạc trên mái tóc của mẹ.Có năm được mùa nhưng khi tính toán lại cuối mùa thì đâm ra bị lỗ vì lúa mất giá. Chi phí để sản xuất ra một hạt lúa ngày càng cao nhưng giá trị hạt lúa lại ngày càng giảm đang khiến không ít gia đình bám trụ với nghề nông phải bán đất, phải đi tìm đường sống ở các khu công nghiệp, khu chế xuất xa xôi để nuôi hy vọng về một tương lai tốt đẹp.Những người nông dân đang hàng ngày, hàng giờ tạo ra hạt gạo nuôi sống 90 triệu con người trên đất nước chúng ta, đã nhận lại quá ít so với những gì họ đã bỏ ra.Hôm trước, khi đọc báo thấy bất động sản đang có nguy cơ đổ vỡ đã được nhà nước “bơm” gói cứu trợ 30 nghìn tỷ đồng để cứu, mà tôi thấy xót xa cho những người nông dân như ba mẹ tôi.Nếu gói cứu trợ đó được dùng để cải tạo lại ngành nông nghiệp, hỗ trợ người nông dân làm các mô hình trồng lúa mới thì hay biết bao. Như vậy, mục tiêu xóa đói giảm nghèo sẽ càng được thúc đẩy nhanh hơn, người dân sẽ càng sung túc hơn. Chúng ta nên nhớ đại đa số người dân Việt Nam đều sống ở nông thôn và kinh tế chính của họ là nông nghiệp.Gói cứu trợ 30 nghìn tỷ đồng đối với ngành bất động sản Việt Nam hiện nay chỉ là “muỗi” mà thôi, nhưng đối với những người nông dân thì nó là một con số cực kỳ lớn.Tôi hy vọng tương lai chúng ta sẽ có những thay đổi tích cực, để giúp người nông dân có thể sống được trên mảnh đất của họ, có thể ngày càng làm ra nhiều lúa gạo để nuôi sống dân số ngày càng tăng, đồng thời có cuộc sống ngày càng sung túc hơn. ý kiến mới, mà hay!Những người có trách nhiệm nên suy nghĩ thêm! Bài viết hay, nếu như 30 nghìn tỷ đó mà hỗ trợ nông dân thì thật ý nghĩa. bài này bạn nói rất hay . tôi cũng là một người nông dân . năm nay lúa mất giá quá nên người dân mình dù có trúng mùa vẫn thấy lo. mong nhà nước lo cho nông dân mình hơn . Tôi cũng mới gặp hoàn cảnh này sáng nay. Đã đến hạn đóng học phí rồi nhưng vì biết nhà đang chuẩn bị làm lúa bận lắm nên cũng chưa dám hỏi sợ Bố Mẹ lo thêm. Hôm nay biết nhà thu hoạch rồi nên gọi điện về hỏi thăm và xin tiền đóng học phí thì nghe Bố nói lúa năm nay mất giá chẳng có ai mua, lại phải mất công phơi nữa (mọi năm thương lái đến mua từ khi lúa còn ngoài đồng), chắc lại hòa vốn thôi, để bố xem lo tiền đỡ rồi gửi cho. Chẳng biết nói gì nữa. Buồn... Tôi khóc khi đọc bài của bạn vì tôi cũng xuất thân từ gia đình làm ruộng ,ba mẹ tôi khổ lắm. Những người đổ tiền vào bất động sản, họ ai, được bao nhiêu người, động cơ đầu tư vào đấy để làm lợi cho ai, họ có tính đến hậu quả như bây giờ không mà bây giờ lại được cứu như vậy?Người nông dân đông lắm, đối chọi với thiên nhiên biến đổi bất thường, vốn bỏ ra phần lớn bằng sức lao động, khi gặp rủi ro chưa được ưu đãi như vậy. Thiệt thòi cho nông dân quá. haizz, cùng tâm trạng với bạn khi lúa bị rớt giá.Ko biết nói gi` thêm hơn nữa. cái câu cầu nguyện đơn giản bao lâu nay của những người nông dân "trúng mùa, được giá" chắc cũng luôn là ước mơ mà thôi. Thương đời một nắng hai sươngBao nhiêu hạt lúa đo lường mồ hôiChén cơm còn mãi xa xôiTừ khi gieo sạ đến hồi trổ bôngTiết trời còn mãi xa trôngNắng khô ruộng hạn . Mưa giông ruộng gâyNông dân thương bám đất cằyNăm năm tháng tháng mong đầy chén cơm ! Nên để cho bất động sản chết vì bất động sản phi sản xuất gây bong bóng kinh tế rất nhiều. Gói 30,000tỉ và 100,000tỉ nên tập trung phát triển nông nghiệp hướng tới xuất khẩu và hỗ trợ phát triển công nghiệp và công nghiệp phụ trợ thì đất nước mới phát triển mạnh được Bài viết rất chính xác, các đại gia BDS mới có vài năm mà nhằng nhịt cả lên, nhưng họ không chết vì đói, còn nông dân mình cả đời cơ cực rồi nếu họ không trồng lúa nữa thì sao nhỉ? nhà tôi là nông dân, lúa là nguồn thu nhập chính, lúc trước còn trúng mùa có mất giá thì cũng còn chút chút, nhưng khoảng 2-3 năm nay thì không còn trúng mùa nữa thời tiết ngày một khắc nghiệt nông dân thì không biết đâu mà lần, con lúa thì ngày một mất giá trị thử hỏi người nông dân nuôi cả thế giới vậy mà lại thua thiệt tất cả thiệt là bất công. bài viết này hay, phải chi  dùng 30 ngàn tỷ đó trợ giá cho lúa thì nông dân bớt khổ đi một chút. Bài viết của bạn hay quá. Sao đưa muộn quá vậy. nên xem xét lại . Chính sản phẩm nông nghiệp vừa ổn định an ninh lương thực vừa làm ra tăng trưởng thực tuy nó không lớn. Tất nhiên ai cũng có quyền mơ ước. Nhưng đứng ở góc độ là những người ra quyết định thì phải cân nhắc thiệt hơn của từng phương án. Nên hãy tin rằng gói 30.000 tỷ cho BDS mang lại giá trị nhiều hơn cho nền kinh tế so với 30.000 tỷ cho nông nghiệp Giới đầu tư BĐS giàu có mới đi xin được, nông dân e...chịu!
Nụ cười công chức Đà Nẵng Trên nền tảng đó, không lẽ nào đội ngũ cán bộ, công chức thành phố lại không chủ động vào cuộc nhằm hoàn thiện bộ máy quản lý, đổi mới thủ tục hành chính. Tất nhiên, để đi đến cái đích sau cùng ấy – phục vụ con người một cách hoàn thiện nhất - đòi hỏi những nỗ lực lớn, không hô hào suông. Nhưng tôi tin rằng, Đà Nẵng có thể bắt đầu ngay được, mà chẳng tốn thêm một xu nào của ngân sách, chẳng cần bỏ công bỏ sức gì cho lắm, mà chỉ bằng cách thức xưa cũ, giản đơn mà cũng vô cùng quý giá: Nụ cười.Chỉ số Năng lực cạnh tranh cấp tỉnh (PCI) gồm 9 tiêu chí để đánh giá, trong đó “nụ cười công chức” có giá trị rất cao, thậm chí có sức chi phối các chỉ số còn lại. Vậy tại sao không xây dựng “nụ cười Đà Nẵng” như là một thương hiệu của đội ngũ cán bộ, công chức thành phố?Khi nói đến nụ cười nơi công sở, tôi không nói đến một động tác cơ học trên khuôn mặt. Đó phải là nụ cười xuất phát từ ý thức, trách nhiệm và trái tim của mỗi con người. Nụ cười mà mọi người mong muốn nhận được là nụ cười trong sáng, rạng ngời, làm sao cho mỗi người đối diện đều cảm thấy an tâm, thiện cảm. Còn chừng nào trong nội bộ các đơn vị hành chính chưa có thói quen tươi cười được với nhau thì từng công chức, kể cả lãnh đạo sẽ rất khó có nụ cười khi tiếp xúc với người dân. Khi đó "cải cách hành chính" hay "nụ cười công sở" vẫn chỉ là khẩu hiệu vô hồn.Có nhiều giải pháp để thực hiện, góp ý về nụ cười công chức, nhưng ở góc độ đại diện Hội doanh nghiệp trẻ thành phố, tôi xin góp ý về cách tập cười, duy trì nụ cười. Cán bộ, công chức cần cười với nhau trước trong nội bộ đơn vị, cười với nhau dù trong hay ngoài công sở.Công chức cần được tạo điều kiện tham gia các lớp tập huấn, hội thảo chuyên đề, định kỳ về kỹ năng giao tiếp, các lớp tập cười. Ở Nhật Bản, các lớp học như thế này được tổ chức rất bài bản.Lãnh đạo mỗi đơn vị gương mẫu trong quan hệ ứng xử, giao tiếp cả trong cơ quan đơn vị lẫn cuộc sống đời thường, biết quan tâm chăm sóc cho nhân viên có môi trường làm việc thân thiện, thu nhập ổn định, công tâm thì chắc chắn nhiều nụ cười sẽ nảy nở.Ngoài ra, tại các công sở, ở từng vị trí tiếp dân nên chụp và dán ảnh của từng công chức một cách to rõ, trang trọng trong tư thế có nụ cười đẹp cùng chú thích rõ họ tên, chức vụ... để mọi công dân đến giao dịch có thể nhận diện và liên lạc đúng người, đúng việc.Sau đó, định kỳ cần có tiêu chí bình chọn và tôn vinh công khai những người có thái độ tiếp dân, hiệu quả công việc cao cho các công chức khác noi theo.Trong "Năm doanh nghiệp 2014", Hội Doanh nhân trẻ thành phố Đà Nẵng đã thống nhất bình chọn, vinh danh 10 công chức tiêu biểu trong năm.Cán bộ, công chức của thành phố hãy cứ xúc tiến những công việc to lớn nhưng đừng quên nở nụ cười.Nhiều người đang dành cho Đà Nẵng sự nhìn nhận đáng yêu về một thành phố năng động và đáng sống. Đà Nẵng đã trở lại vị trí quán quân về năng lực cạnh tranh. Có thể sau năm 2015 các tỉnh thành khác sẽ thay đổi để dành ngôi vị PCI, nhưng năm 2014 theo tôi ngôi vô địch sẽ tiếp tục ở lại. Tôi có niềm tin về điều này.Nguyễn Hồng Sơn Nói về quản lý công thì ĐN và TP HCM bản thân tôi thấy rất tốt. Những người lãnh đạo mà có tư tưởng tiến bộ thì XH không phát triển mới là lạ. Tôi chuyển từ Hà nội vào sống ở Đà Nẵng được 02 năm nay. Trước Tết Giáp Ngọ 20 ngày tôi đến UBND Quận Hải Châu đổi sổ nghiệp chủ nhà ở. Tôi đã rất lo lắng vì nghĩ rằng sẽ bị hành và tốn kém, nhất là dịp gần Tết nữa. Nhưng khi tiếp xúc với bộ phận một cửa, thấy cán bộ niềm nở, tận tình hướng dẫn hoàn chỉnh hồ sơ và tiếp nhận. Sau đúng 07 ngày theo giấy hẹn, tôi được cán bộ giao Giấy nghiệp chủ mới, đóng lệ phí đúng 150 ngàn đồng theo Phiếu thu tài chính. Tôi hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Nếu ở đâu cũng được như Đà nẵng thì quá tốt. Có một lần vào ĐN chơi tôi lái xe vào đường ngược chiều bị công an tuýt còi sau khi chào chúng tôi biết chúng tôi là khách du lịch hà nội vào chơi, đồng chí công an đã nhắc nhở và không phạt chúng tôi. Tôi thiết nghĩ nếu HN mà được như thế thì tốt biết bao. Bài Viết rất hay, dù làm việc nơi nào hay tiếp xúc với ai nụ cười luôn tạo cho sự cởi mở trong mọi câu chuyện để người nghe cảm thấy dễ chịu và gần gũi. Không biết cười là những con người rất thiếu minh mẫn nên loại bỏ ! Tôi thích Đà Nẵng này từ lâu! thực sự là mô hình chuẩn. Tôi đã ngoài 70 tuổi vẫn đi nhiều nơi, đến Mĩ khi nhập cảnh gặp ngay " những người vốn bị coi là mặt mày nghiêm trọng " nhưng họ tươi cười hỏi han và xử lí công vụ, tôi cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện ; đến TQ khi làm thủ tục họ bố trí các nút bấm trước mặt mình "rất hài lòng", "hài lòng", "không hài lòng" , tuỳ nhận xét; còn ở Hà nội nhiều công sở công chức trả lời không đúng lý lại chẳng có tình (thoắt nghĩ chỉ muốn ném tập hồ sơ vào mặt họ và bỏ về, cũng may là tôi vẫn kìm nén được không làm !) ...sao mà có được nụ cười của cả hai phía, hy vọng nhiều chục năm nữa ? Tôi rất thích cán bộ ở TP DN họ cho tôi thấy ntn là đi vào lòng dân, luôn quan tâm đến đời sống người dân. Tôi là khách du lịch từ Hà Nội vào Đà Nẵng chơi và có ý định mua đất định cư lâu dài. Tôi được nhân viên một sàn BĐS  ở ĐN đưa vòng quanh ĐN, rất ngạc nhiên khi anh tài xế dừng hẳn xe trước vạch người đi bộ, bước xuống đưa 2 cụ già qua đường, rất tình người! Nụ cười nên cần từ trong tâm, cười thể hiện tâm tốt, cười thể hiện tính bình, cười thể hiện sự tôn trọng mọi người, nhưng điều quan trọng là cười đúng nơi, đúng lúc, đúng hoàn cảnh. Đội ngũ giáo viên nên đi đầu làm gương. Tôi thực hiện đây. @BKLinh: bạn cứ vào làm đi rồi hay nói, ngồi đây mà chém thì nghe hay lắm đấy! Tôi đã làm việc với người nước ngoài nhiều, và đã đi Mỹ... Công chức của họ chuyên nghiệp, nhưng không có nghĩa là họ cứ cười và cười đâu! Người dân ứng xử như bạn [email protected] đã kể, sẽ bị từ chối phục vụ. Thậm chí có thể bị ra tòa vì tội gây rối hoặc xúc phạm người khác đấy!
Asiad 18 - cuộc chơi trị giá 1.500 cây cầu Câu chuyện mà tôi muốn đề cập, nó đều diễn ra tuần rồi. Việc thứ nhất: ngày 17/3, một số cơ quan truyền thông đã đưa một đoạn video, xem rồi mà thấy mủi lòng, đó là cảnh cô giáo và học trò ở xã Nà Hì, thuộc huyện Nậm Pồ (tỉnh Điện Biên) thay nhau chui vào túi nilon, nhờ người buộc túm lại rồi kéo chiếc túi đựng người qua suối. Ngay trong đêm phát sóng video đó trên truyền hình Việt Nam, Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng đang tháp tùng Chủ tịch nước mà vẫn phải điện ngay từ nước ngoài về Điện Biên để nghe tỉnh báo cáo kỹ hơn rồi ông bàn trong lãnh đạo bộ, quyết khẩn trương một việc khiến nhiều người hoan nghênh: Đầu tư ngay 3,5 tỷ đồng xây cầu treo qua con suối không yên bình trên để cô, trò ở xã này nhanh chóng quên đi những trò ú tim bất đắc dĩ đến nghẹt thở ấy.Việc thứ hai: trong phiên giải trình trước Ủy ban Văn hóa - Giáo dục - Thanh thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội ngày 18/3 của Bộ Văn hóa - Thể thao và Du lịch về dự chi ngân sách khi chúng ta quyết định đăng cai tổ chức Đại hội thể thao Châu Á (ASIAD18) tại Việt Nam với tổng kinh phí bất ngờ tăng gấp đôi cũ: 300 triệu USD.Nếu chúng ta nhận đăng cai sự kiện này vào năm 2019 với tổng mức dự chi trên mà trong đó phần ngân sách Nhà nước sẽ phải đảm bảo là 5.475 tỷ đồng Việt Nam. Con số này theo tôi cũng mới chỉ là dự chi trong 5 năm. Nếu tổ chức, còn nhiều khả năng sẽ phát sinh không thể trù tính hết. Hay là cũng với từng đó kinh phí dự kiến sẽ chi, chúng ta tạm lui đăng cai lại, dùng khoản ngân sách này (nếu có) xây cầu? Còn nếu tổ chức ASIAD 18 thì xem như đó là "cuộc chơi" bằng 1.500 cây cầu" mai mốt sẽ có ở xã Nà Hì, nơi mà mấy bữa nay, hình ảnh đó đã gây sốc bằng một cảm giác buồn  khó tả... Và điều đó, ít nhiều sẽ là một cuộc cách mạng trong việc thay đổi bộ mặt mới ở vùng núi cao, suối sâu.Được biết, phiên họp trên đã diễn ra không thật đồng thuận cho phía Bộ chủ quản. Hàng loạt câu hỏi được Ủy ban chuyên trách của Quốc hội cùng lãnh đạo một số bộ, ngành "nắm hầu bao" chất vấn, yêu cầu làm rõ. Xem ra, bên giải trình đã đưa ra những căn cứ, lý lẽ chưa được thuyết phục. Vấn đề mấu chốt chưa tháo gỡ được trong việc này chính là vẫn không rõ sẽ lấy tiền từ đâu để chi.Đành rằng đầu tư cho lĩnh vực thể dục, thể thao là đầu tư cho con người, là để nâng cao thể lực, tầm vóc cho người Việt, ấy là chưa nói mục đích chính trị, văn hoá của sự kiện trên cũng khá tốt, qua đó sẽ nâng cao vị thế của Việt Nam trên bản đồ thể thao Châu Á... Nhưng khi đất nước còn quá nghèo, theo tôi nghĩ mình cũng nên cân nhắc mức đầu tư cũng như tổng môn thi đấu sao cho tiết kiệm mà hiệu quả (nếu không thay đổi được quyết định nữa).Việc chúng ta còn thiếu nhiều nghìn cây cầu ở vùng sâu, vùng xa lâu nay chưa đủ sức làm trong khoảng thời gian ngắn tới đây cũng là nỗi buồn của các ngành, các cấp và là mong muốn của nhân dân, trong đó có trẻ em, những chủ nhân tương lai của đất nước quả là điều cần suy tính. Nó rất thiết thực, nếu triển khai sớm.Nếu như chúng ta đã ở thế buộc phải tổ chức thì có lẽ cũng tính sao đó tiết kiệm tối đa bằng với dự chi cũ. Một nửa số tiền trên, ta tiến hành làm 750 cây cầu treo cho dân đi lại thì bà con vùng cao mừng tới mức nào.Hàng loạt câu chuyện chảy nước mắt đã và đang diễn ra trên cả nước xung quanh chuyện thiếu cầu treo dân sinh, khiến nhiều em nhỏ bị chết đuối oan uổng khi mà chúng không được đi cầu qua sông, qua suối tới trường học. Hình ảnh các em nhỏ tại bản Ông Tú, xã Trọng Hóa, Minh Hóa (Quảng Bình) phải đội cặp sách cùng quần áo trên đầu, tự bơi vượt sông đến trường, năm trước gây chấn động dư luận không khác là bao so với chuyện ở Nà Hì khiến tôi day dứt khôn nguôi.Một quyết sách đúng có thể làm lợi cho đất nước rất nhiều thứ. Còn nếu đó là quyết sách chưa đúng hoặc chưa thật phù hợp, nhiều khi nó còn làm chậm bước tiến của cả xã hội, của cả dân tộc.Quốc Phong Cảm ơn tác giả đã nói hộ nỗi lòng của những người dân ở vùng sâu vùng xa như chúng tôi. Chúng tôi rất mong các nhà lãnh đạo biết lắng nghe và chia sẻ nỗi khốn khó của dân. Một đất nước còn nghèo thì cũng nên tính toán theo kiểu của người nghèo, chớ học làm sang. Đừng để thế giới biết đến Việt Nam nhờ "phát minh" qua suối có một không hai của Việt Nam này. Cố nhận đăng cai thì nên có môn: Vượt suối bằng túi ni lông Đồng ý tác giả, theo tôi nâng cao thể lực, tầm vóc gì gì đó cũng tùy hoàn cảnh, như anh giàu anh chơi golt, Tennis, tôi nghèo tôi chạy bộ, đi bộ,...cũng nâng cao thể lực thôi, mà còn tiền mua sữa cho con. Việc tổ chức Asiad là tốt để quảng bá hình ảnh Đất nước và con Người đến với bạn bè năm châu về một Việt nam hôi nhập và phát triển, điều đó là cần thiết nhưng điều cần thiết hơn và quan trọng hơn là cuộc sống của người Dân, Bệnh viện còn quá tải, đừng để các em nhỏ phải nàm vật vả ngoài hành lang mỗi khi bị bệnh phải đến bệnh viện, trường học còn thiếu thốn đặc biệt là vùng sâu vùng xa, hãy xây những cây cầu cho Đồng bào mình đi trước khi nghỉ đến cái ước mơ vươn xa để thế giới biết đến Việt nam, tương lai Đất nước và Dân tộc Việt nam do người Việt nam quyết định đặc biệt là thế hệ trẻ. Theo tôi, nên mạnh mẽ hơn trong việc này. Nếu đã bất khả kháng, buộc phải làm thì cứ dũng cảm xin đóng góp với Á vận hội chịu phạt lên tới cả trăm triệu cũng vẫn chấp nhận. Như thế, nó chỉ nằm trong giới hạn biết trước, không bị tù mù như lao vào cuộc đua trên. Thà thế còn hơn ngập sâu trong nợ nần vì thứ không đâu. kinh phí tổ chức sẽ ko dưới 1 tỷ USD đâu Bài viết của tác giả mang cảm tính nhiều quá, không tính toán đến phần lợi ích do Asiad đem lại (cơ sở hạ tầng, du lịch, dịch vụ, truyền hình, hình ảnh...), có thể trước mắt là lỗ, lỗ chổng vó, nhưng lâu dài thì được nhiều. Chỉ sợ kinh phí sẽ đội lên gấp 3-4 lần cái dự chi 300tr USD của các ngài quan chức muốn giành đăng cai vì mục đích khác thôi. Tôi phản đối Việt Nam đăng cai Asiad 18 Thật buồn cười khi việc nâng cao tầm vóc và thể trạng cũng được tận dụng đưa vào làm một cái cớ để đăng cai Asiad. Có mấy người được cơ hội chơi thể thao trong những sân vận động, nhà thi đấu tốn tiền tốn của kia. Cứ nhìn Hy Lạp với thế vận hội Athen, bây giờ ngập trong nợ nần. Nghèo lo chạy gạo ăn từng ngày. Vậy mà đi tranh giành Asiad làm cái gì. Theo thông tin mới nhất thì mỗi người Việt Nam đang gánh nợ công là 25tr. Nhà tôi có 4 người, 2 vợ chồng 2 con nhỏ, tính ra đã phải cõng cái nợ công là 100tr. xin tiết kiệm giùm cho dân nhờ!!! Thêm môn thi, bệnh nhân nằm 03 người một giường 1mx1.8 Thể thao mà bụng đói thì thể̉ thao cái gì không biết, đồng thời phải biết lựa cơm mà gắp mắm, thấy người khác làm bắt chước làm theo thì là A DUA. Dân Lao động như tôi thì không biết nói vòng vo mà chỉ thấy sao thì nói vậy thôi. Còn chuyện chui vào túi nylon để̉ qua sông của cô giáo vùng sâu vùng xa kia ,có trách thì trách số phận nghèo của người dân vùng đó Việt nam phải thực tế hơn đi. Đừng nghèo mà cứ chơi sang như vậy. Tiền đó để xây cầu, xây công viên, xây cầu vượt qua đường đi. Sẽ thấy hiệu quả ngay và cải thiện hình ảnh giao thông Việt nam ngay. Đừng có viển vong nữa!!!!!
Niềm tin bị đánh mất Ngay cơ quan tôi, dù trong ngành Y, nhiều cán bộ cũng không đưa con em đi tiêm. Và đây không phải là những trường hợp cá biệt, khi mà cả nước có đến 11 tỉnh, thành phố có tỷ lệ tiêm vắc xin sởi dưới 50%, và chỉ có 9 tỉnh thành có tỷ lệ trên 80%.Chiến dịch tiêm chủng quốc gia đã bắt đầu gặp khó khăn kể từ khi bùng nổ những dư luận không tốt về vắcxin. Chỉ một loại vắc-xin bị nghi ngờ, một vài cán bộ ngành y tế sai phạm trong quy trình tiêm vắc-xin, nhưng một lần bất tín vạn lần bất tin, những cái cá biệt ấy bỗng được quy thành bản chất và rồi cả một chiến dịch quốc gia gặp nguy nan.Hãy nói một chút về bệnh sởi. Thật ra chưa bao giờ các cơ quan quản lý đánh giá thấp sự nguy hiểm của bệnh sởi. Theo Luật Phòng, chống bệnh truyền nhiễm năm 2007, sởi được xếp vào nhóm B, tức là “các bệnh truyền nhiễm có khả năng lây truyền nhanh và có thể gây tử vong”. Nhóm A gồm các bệnh “đặc biệt nguy hiểm” như cúm A-H5N1, dịch hạch, đậu mùa...Theo quyết định 64/2010 của Thủ tướng, thì thẩm quyền công bố dịch thuộc nhóm B là của UBND cấp tỉnh theo đề nghị của Sở Y tế; hoặc của Bộ Y tế, nhưng là trong trường hợp 2 tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương trở lên đã công bố dịch.Ở đây cần hiểu rằng “công bố dịch” là một thủ tục hành chính, còn “dịch sởi” đang tồn tại, là một khái niệm tự quy ước, khi có nhiều trẻ mắc sởi, dễ lây lan và các bệnh viện quá tải.Thủ tục hành chính mang tên “công bố dịch”, thứ mà nhiều người đang bất bình vì không được thực hiện, có thể sẽ không hề giải quyết được “dịch sởi” đang diễn ra.Những gì đang diễn ra tất nhiên là có trách nhiệm của ngành y tế trong phản ứng, nhưng không phải là tất cả. Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất là sự thiếu niềm tin.Khi mà một tỷ lệ rất lớn trẻ không được cha mẹ cho đi tiêm phòng, thì câu hỏi đặt ra là tại sao?Khi mà các phụ huynh không tin tưởng bệnh viện tuyến dưới và đưa thẳng con vào viện Nhi TW dẫn đến quá tải, dẫn đến lây nhiễm chéo, thì câu hỏi đặt ra là tại sao?Khi mà dịch bùng phát, thay vì bày cho nhau cách chống bệnh, thay vì động viên các y bác sĩ, những người mà tôi biết đang lả đi trong tâm dịch, thì người ta xô vào lên án ngành y, trách Bộ Y tế “không công bố dịch” (dù không phải thẩm quyền của Bộ), thì câu hỏi đặt ra là tại sao?Đó là khi mà niềm tin trong người dân đã bằng một cách nào đó bị làm cho lung lay.Ngành y tế chúng tôi cũng có trách nhiệm tuyên truyền, nhưng nó chỉ được duy trì bằng một kinh phí hạn hẹp với lực lượng cán bộ ít ỏi. Để thực hiện một thứ như chiến dịch tiêm chủng quốc gia, hay nâng cao ý thức của người dân trong nhiều khía cạnh y tế khác, cần lực lượng tuyên truyền lớn, vũ khí tuyên truyền mạnh, như là cộng đồng báo chí, mạng xã hội.Nhưng rất nhiều người làm báo, blogger, cán bộ của nhiều ngành khác, hay là những trí thức có tiếng nói trong xã hội không ở cạnh chúng tôi. Những cái hạt giống “bất tín” với ngành y tế, có thể được tạo ra từ hiện tượng trong ngành thật, nhưng đã được nuôi cấy bằng công sức của rất nhiều người khác.Lên án thì dễ dàng. Lên án đôi khi cũng cần thiết. Nhưng nếu kết quả của một phong trào lên án, là chỉ có mấy chục phần trăm ông bố bà mẹ đưa con đi tiêm chủng, là điều cần xem lại.Đó không chỉ là chuyện của ngành y tế, mà nó phát sinh trong mọi lĩnh vực. Những gương người tốt việc tốt, mà tôi tin rằng có tồn tại ở cả các y bác sĩ Viện Nhi đang lả người trong tâm dịch sởi bây giờ, hiếm hoi ở khắp nơi. Ai cũng chỉ thích nói về tiêu cực, ai cũng chỉ tìm lý do để chán nản thêm. Tôi bật máy tính lên, muốn tìm những “chuyện tử tế” để đọc, nhưng khó quá. Hình như cái nhu cầu được nghi ngờ xã hội vốn có sẵn, và ai cũng chỉ muốn đọc chuyện tiêu cực, phát tán và nâng tầm chúng để được thỏa mãn cái nhu cầu ấy.Cái tỷ lệ 80% trẻ mắc bệnh chưa được tiêm chủng khiến tôi đau lòng. Cuối cùng thì sự sống được duy trì bằng niềm tin hay bằng sự hoài nghi?Tại sao cái cơ chế “không muốn tin” này lại được tạo ra; tại sao chúng ta bây giờ dễ dàng mất niềm tin ở nhau đến thế, những cán bộ y tế nhận lương theo ngạch bậc, mấy triệu đồng một tháng như chúng tôi không đủ sức để trả lời.Minh Anh Niềm tin sẽ không dễ bị đánh mất nếu như sự "thất vọng" không tiếp nối đeo bám dai dẳng trên mỗi người dân qua thời gian dài. Thực tế nó ko bị đánh mất mà bị đánh cắp thì đúng hơn ! Khủng hoảng niềm tin ở mọi thứ rồi, vacxin chỉ là 1 hiện tượng thôi. Không biết còn đến đâu Bài viết hay. Tôi sợ nhất là tính "bày đàn" của người VN. Cứ thấy dư luận đề cập là adua, lao vào mà nhận xét khi mình chẳng hiểu bản chất công việc. Không biết họ có hiểu được là chính họ đang góp phần làm ngành y tế thêm rối ren hay không? " ...Cuối cùng thì sự sống được duy trì bằng niềm tin hay bằng sự hoài nghi ?" _ Sự sống có lúc được duy trì bằng niềm tin, nhưng sự chết có lúc được tránh khỏi bởi lòng hoài nghi . '"Tại sao cái cơ chế 'không muốn tin' này lại được tạo ra; tại sao chúng ta bây giờ dễ dàng mất niềm tin ở nhau đến thế..." _ Bởi vì mỗi con người chỉ có 1 thân thể, 1 sinh mạng, và chỉ cần 1 lần tiêm lầm thuốc là đã đủ để mất tất cả, cho nên người ta có quyền và có lí khi không còn tin vào những người đã từng nhiều lần liên tiếp cho thấy lối làm việc chểnh mảng và thiếu nghiêm túc của họ đối với sinh mạng của những người khác, đặc biệt là sinh mạng của những trẻ thơ . Cảm ơn chị vì bài viết hay và thực tế. Bài viết nói đúng tâm trạng cán bộ y tế. Ý kiến rất đúng và cũng xót xa. Hãy làm cái gì đó để mọi người có niềm tin... Bai viet rat xac dang. Moi nguoi chi thich len an ma k biet viec minh nen lam va phai lam cho chinh minh, nguoi than va cong dong. Cam on tac gia. Bài viết quá hay. Xin mọi người hãy tự nhìn mình đỉ rồi hãy đỗ lỗi cho ngành y tế. Có thể sự kì vọng của xã hội với ngành Y là rất lớn nên khi niềm tin bị tổn thương thì rất nặng nề. Cam on ban! Nganh y van con nhung nguoi nhan duc am tham cong hien vi benh nhan! Tôi đọc bài thấy rất tâm đắc với bài của chị. Tôi nghĩ nghành y tế nên phối hợp với Đoàn TNCS HCM và các ban nghành khác tuyên truyên sâu rộng hơn. Không nên lấy 1 cá thể để quy chung cho tập thể. Cha mẹ chúng ta nên có ý thức nhiều hơn trong việc lo cho con. Không nên vì mình mà ảnh hưởng đến tập thể. Tôi thiết nghĩ bác sĩ cũng nên có trách nhiệm hơn, tránh để xảy ra tình trạng đáng tiếc. Hãy đặt mình vào cha mẹ nhũng đứa bé bị mất nhé. Tôi thấu hiểu cảm xúc của bạn khi là 1 cá nhân công tác tại ngành Y, 1 ngành nghề cao quý trong tất cả các ngành nghề. Tuy nhiên chúng ta phải nhìn thẳng nhìn thật vấn đề; khi công tác ở ngành đòi hỏi phải có cái TÂM thì trước khi 'tại ...bị...thì ...là...', các lương y hãy nhìn thấy trách nhiệm của mình trước đã. Chúng tôi - những người cha, những người mẹ - không dám lấy hiện tượng để khẳng định vấn đề; nhưng hiện tượng cứ lập đi lập lại nhiều lần lại trở thành bản chất thực sự. Chúng tôi luôn còn đó 1 chút niềm tin, nhưng xin các bạn - những lương y như từ mẫu - đừng làm những niềm tin còn lại bị đánh mất vì cái TÂM và TRÁCH NHIỆM của các bạn! Tác giả Minh Anh trong ngành y tế đã viết: "Ngay cả trong cơ quan tôi, cũng nhiều cán bộ, dù trong ngành, không đưa con em đi tiêm"! Vậy thì trông mong gì người dân hưởng ứng phong trào???!!! Chợt nhớ câu nói của Bác Hồ: "Dễ trăm lần không dân cũng chịu, khó vạn lần dân dân liệu cũng xong"! Không riêng ngành y tế có tình cảnh này, lẽ vì đâu??? Một lần bất tín vạn lần bất tin. Và cái giá phải trả là quá đắt....
Đừng tưởng dân chán vàng Từ thông tin một thanh niên đã đến đổi 100 USD sang tiền đồng, cảnh sát đã ập vào tiệm vàng Hoàng Mai ở quận Bình Thạnh ( TP HCM) khám xét nhiều giờ và thu giữ 15.000 USD, hơn 2.000 baht Thái Lan đồng thời niêm phong 559 lượng vàng SJC. Chủ tiệm chưng ra một số căn cứ chứng minh số vàng và ngoại tệ là tài sản của bà và con cái, nhưng không được chấp nhận, nên đã bức xúc tới mức hoảng loạn tinh thần và phải vào viện, theo lời kể của bà.Ngay khi báo chí loan tin về vụ việc, dư luận hầu hết đều bênh vực tiệm vàng Hoàng Mai và phản đối cách xử lý của Công an quận Bình Thạnh. Phần đông các ý kiến cho rằng, công an không thể căn cứ vào thông tin của một người tự nhận là đã đến đổi 100 USD để ập vào khám xét cơ sở kinh doanh, và ngay cả khi nghi ngờ thu đổi ngoại tệ bất hợp pháp công an cũng không được phép niêm phong 559 lượng vàng của chủ tiệm. Thậm chí người ta nghi ngờ có sự gài bẫy, sắp xếp từ trước.Ba ngày sau vụ việc, trong lúc vẫn tiếp tục điều tra, Công an Bình Thạnh đã phải giải tỏa niêm phong số vàng. Lãnh đạo Ngân hàng Nhà nước một mặt cho biết Hoàng Mai không thuộc diện được kinh doanh vàng miếng và thu đổi ngoại tệ, mặt khác cũng khẳng định cơ quan chức năng không được niêm phong vàng nếu không có bằng chứng chứng minh giao dịch trái phép.Tôi đã đem câu chuyện Hoàng Mai đi hỏi chủ tịch một doanh nghiệp kinh doanh vàng quy mô lớn. Ông bảo Hoàng Mai không hoàn toàn oan ức, vì công an đã phát hiện những dấu hiệu kinh doanh ngoại tệ trái phép. Nhưng sẽ là vi hiến nếu chỉ vì 100 USD giao dịch trái phép mà xồng xộc vào khám xét, niêm phong vàng của doanh nghiệp, thu giữ tài sản cá nhân. Đúng là công an đã đi quá phận sự của mình, theo cái cách lâu nay họ vẫn thường hình sự hóa các vi phạm hành chính, khiến những người kinh doanh bao phen khốn đốn.Nhưng tôi băn khoăn, Hoàng Mai giữ một lượng vàng miếng lớn như vậy tại nhà để làm gì?559 lượng vàng theo thời giá hiện nay tương đương gần 20 tỷ đồng, gấp 10 lần mức lợi nhuận tối thiểu của một doanh nghiệp đủ điều kiện kinh doanh vàng miếng. Cũng 560 lượng vàng đó, một doanh nghiệp với quy mô vài chục điểm giao dịch có thể đủ dùng để kinh doanh trong một ngày mà thị trường ảm đạm như hiện nay.Nghị định 24 của Chính phủ về quản lý kinh doanh vàng miếng có hiệu lực từ 25/5/2012. Bên cạnh việc nắm độc quyền sản xuất vàng miếng, quyền xuất nhập khẩu vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng, Ngân hàng Nhà nước chỉ cấp phép cho 2.500 điểm giao dịch được kinh doanh vàng miếng, với các điều kiện ngặt nghèo về tài chính cũng như kinh nghiệm tham gia thị trường. Trong đó, một doanh nghiệp chỉ được kinh doanh vàng khi vốn điều lệ tối thiểu là 100 tỷ đồng và hai năm liên tiếp gần nhất phải có số thuế đã nộp từ hoạt động kinh doanh vàng tối thiểu 500 triệu đồng mỗi năm. Đây là đòn giáng đầu tiên và cũng là mạnh nhất vào giới kinh doanh vàng. Hàng chục nghìn tiệm vàng không được cấp phép, từ 10/1/2013 chỉ có thể kinh doanh nữ trang hoặc chuyển nghề, thậm chí đóng cửa. Họ đã phản ứng rất quyết liệt và bất bình khi các ngân hàng - từng là tay to tạo sóng giá vàng - lại được quyền kinh doanh vàng miếng.Hơn một năm trôi qua, người ta không còn bàn nhiều về chuyện cấm cản cửa hàng nhỏ kinh doanh vàng miếng nữa. Nhưng tôi dám chắc từ đầu năm 2013 đến nay, những cửa hàng không phép ấy không thể sống được chỉ nhờ kinh doanh nữ trang, khi mà bản thân các doanh nghiệp sản xuất kinh doanh nữ trang quy mô vốn hàng nghìn tỷ đồng thời gian qua chủ yếu sống nhờ vàng nhẫn – thứ phương tiện có chức năng bảo toàn tài sản không khác gì vàng miếng.Tôi từng tham gia một cuộc trò chuyện với Thống đốc Ngân hàng Nhà nước khi bắt đầu thực thi Nghị định 24. Ông nói mong mỏi của Ngân hàng Nhà nước khi tham gia cuộc chiến dẹp loạn thị trường vàng là làm cho dân chán vàng, để dân không trở thành nạn nhân của những cơn sóng đầu cơ, khiến tỷ giá trồi sụt ngoài tầm kiểm soát và đe doạ ổn định kinh tế vĩ mô.Thị trường vàng từ tháng 8 năm ngoái tới nay gần như lặng sóng, không còn cảnh đổ xô bán mua, thậm chí vác bao tải tiền đi mua vàng như trước. Ngân hàng Nhà nước 4 tháng nay đã ngừng bán vàng ra, sau khi cấp tập đấu thầu 70 tấn vàng giúp các ngân hàng tất toán trạng thái và điều hoà cung cầu trên thị trường.Chừng đó chưa đủ để khẳng định người dân đã chán vàng. Những ngày đầu thực thi Nghị định 24, cá nhân Thống đốc đã nhận nhiều lời hăm dọa của các tay to buôn vàng."Ghê răng lắm" - đó là câu đầu tiên tôi nghe thấy mỗi lần hỏi thăm một vị lãnh đạo trực tiếp tham gia điều hành thị trường vàng. Thậm chí ông từng buột miệng thề độc khi có quá nhiều nghi ngờ chính sách vàng chỉ phục vụ lợi ích nhóm về vàng.Một nghiên cứu gần đây của Mỹ cho thấy nhà giàu ở Mỹ thường có xu hướng tích trữ bất động sản, còn nghèo thì thích mua vàng. Ở Việt Nam, người làm công ăn lương, nông dân nhiều đời nay vẫn chưa bỏ được tâm lý tích trữ của cải bằng vàng. Và ngay cả người giàu, họ cũng rất yêu vàng khi mà lạm phát vẫn là nỗi ám ảnh, và vàng là công cụ tuyệt vời để cất trữ tài sản mà không lo phải chứng minh nguồn gốc tài sản ở đâu.Khi Nghị định 24 đang trong quá trình dự thảo, người ta có lúc đã nghĩ tới chuyện cấm dân sở hữu vàng, rồi chỉ cho phép bán vàng mà không được mua. Nhưng rồi tất cả những ý tưởng đó đã bị đánh bại.Phản ứng của chủ tiệm vàng Hoàng Mai và cách chủ tiệm chứng minh nguồn vàng để buộc cơ quan chức năng giải toả niêm phong, phần nào cho thấy tình yêu với vàng còn lớn lắm.Thanh Thủy Là người lao động chỉ dành dụm tiền từng chút một, chả mua vàng thì biết mua cái gì để dành, có tham nhũng đâu mà có tiền đầu tư bất động sản. Muon nguoi dan chan vang thi dau tien nha nuoc phai lam cho nguoi dan tin tuong tien dong duoc bao toan gia tri qua thoi gian. Theo kinh te hoc thi nguyen nhan mat gia dong tien phan chinh la do nha nuoc lam chi qua nhieu. Ma ai cung biet la dau tu cua chinh phu hieu qua den dau, cu nhin vao vinashin, vinaline thi se ro. Lịch sử đã chứng minh những cách làm việc "duy ý chí" phớt lờ quy luật khách quan, cuối cùng rồi cũng sẽ thất bại về tất cả mọi phương diện. Cái gì không quản lý được thì cấm thôi. "Biết rồi khổ lắm nói mãi". Ban viet hay lam, ai cung biet do la loi ich nhom. Tôi cũng băn khoăn như ông chủ tịch doanh nghiệp kinh doanh vàng cỡ lớn và cũng muốn hỏi ông ăn mày rằng thì là: Ông ăn mày giữ 25 cây vàng để làm gì ? chắc lại muốn kinh doanh vàng trái phép phải không ? (Trong câu chyện ông ăn mày có 25 cây vàng bị cướp ) Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của tác giả bài viết. Mẹ tôi nói "...dù thời chiến hay thời bình thì người Việt Nam sẽ luôn giữ vàng. Bởi xã hội của chúng ta luôn thay đổi và nhiều khi sự thay đổi là rất lớn...". Khi tôi đi làm tôi mới thấy thầm thía câu này. Những người tôi gặp, làm việc cùng thì thấy họ hoàn toàn không tin tưởng vào các giá trị vật chất mà họ có ngoại trừ vàng. Nếu nói ai đó có nhiều tiền mà không tích trữ một ít vàng thì thật buồn cười ở Việt Nam. Hãy thử coi những hợp đồng vay tiền lớn giữa các cá nhân với nhau xem có một điều khoản mà hầu như lúc nào cũng có là "giá trị khoản vay phải được ước tính bằng bao nhiêu cây vàng, chỉ vàng". VN mà quản không được là cấm, về kinh tế ta điều phối sao cho người dân mua vàng không có lợi bằng mua thứ khác, tự khắc người dân không tích trữ vàng? vậy nhà nước có làm được không? Nhìn thứ khác đi cấm/giảm xe máy, thế thì phải nghĩ xe gì cho dân đi? Vậy phải nghĩ đến xe bus, metro, xe điện, tàu thủy...làm sao người dân thấy cái lợi, thuận tiên văn minh rồi không muốn dùng xe máy nữa mới là cốt lõi!? Nhìn sang Trung Quốc thôi đã quá khác biệt so với ta rồi!!! Nha toi ngheo cung co 20 cay gold, doanh nghiep thi phai 500 cay van la it. Từ ngàn đời nay vàng vẫn là tài sản mà người dân tin tưởng nhất để cất giữ. Điều này thậm chí càng ngày càng cần thiết kể từ khi cái hệ thống tư bản chủ nghĩa ra đời, kéo theo sự ra đời của tờ giấy bạc có giá trị được bảo đảm bởi uy tín của chính phủ phát hành đồng tiền. Khi cần thì họ bơm tiền để người dân say sưa làm ăn để rồi một ngày đẹp trời họ đạp phanh tín dụng, thế giới rơi vào suy thoái và mở ra 1 đợt thu hoạch mới cho nhiều kẻ lũng đoạn. Chính trong lúc này thì những thứ như chứng khoán, bất động sản bỗng dưng bốc hơi với tốc độ chóng mặt để rồi chỉ còn lại kim loại vàng là cái phao duy nhất để người dân cứu vớt tài sản của mình. Nói người dân chán vàng cũng giống như không khí mất hết oxi hay sông biển cạn nước. Nói về nhà nước mình, muốn đưa vàng vào trong sản xuất thì làm ơn hãy mang đến cho người dân một sự tin tưởng vào đồng tiền Việt Nam, tin tưởng vào một hệ thống minh bạch để họ có thể yên tâm đưa tài sản tích cóp của mình vào trong kinh doanh. Đừng cố cấm đoán làm gì vì phàm những thứ mình càng cấm đoán thì người ta càng làm ngược lại. Nền kinh tế trì trệ, lạm phát phi mã, thử hỏi như vậy ai dám tin tưởng vào VN đồng mà cất giữ  hoặc gởi tiết kiệm để khi đến hạn. Từ tháng 8 năm ngoái đến nay thị trường VN yên lặng chủ yếu là do giá vàng thế giới không có biến động nhiều. Người Mỹ tích trữ BDS là vì đó là quyền sở hữu thực sự , nếu sang VN họ cũng sẽ tích trữ vàng Thấm thía xã hội ta còn lạc hậu với các nước như thế nào? - Vàng là công cụ đầu tư truyền thống dù là chế độ nào- Vàng và bạc là loại tiền đặc biệt không chịu ảnh hưởng hay sự kiểm soát của một nền kinh tế cụ thể nào. Còn USD, Euro, Yên…được kiểm soát bởi chính phủ nước đó. Sự tăng giảm nền kinh tế sẽ ảnh hưởng đến đồng tiền đó.- Vàng là công cụ đầu tư chống lạm phát. Kinh tế càng phát triển, chỉ số lạm phát càng tăng thì vàng là công cụ đầu tư giữ giá trị cao nhất.- Vàng luôn giữ giá trị dười bất kỳ hoàn cảnh nào khi tình hình chính trị bất ổn. Cho nên giá vàng luôn tăng cao khi chính trị leo thang.- Việc dự trữ vàng ngày càng tăng của các Ngân hàng trung ương các quốc gia trên thế giới. Nhiều nước đưa Vàng vào Danh mục dự trữ thay cho dự trữ USD truyền thống như trước đây.- Ai cũng biết: Số lượng vàng trong các mỏ vàng ngày càng giảm. Việc khai thác vàng ngày càng hạn chế nên giá vàng biến động mạnh nhưng luôn luôn đi theo chiều hướng tăng dài hạn. Vậy ý tưởng làm dân chán vàng là quá lãng mạn Hãy thành thật để nói với nhau, người tây phương họ dạy dân biết cách kiếm tiền, kiếm vàng càng tốt, còn mình thì muốn dân ngược lại chán vàng.....y như chán cơm vậy hèn chi dân mình nghèo hoài là vậy?...
Tiền 'lạc đà' Cái email mang tựa đề cũng khá bí mật như cái tên người gửi là “Confidential Business Proposal”. Thông thường thì bạn đã xóa ngay những thư quảng cáo, tuy nhiên hôm nay bạn tò mò muốn tìm hiểu xem cái anh chàng này muốn gì, lòng dặn lòng chỉ mở thư ra xem chứ sẽ không nhắp con chuột vào bất cứ hồ sơ nào có chữ .exe nên chắc chắn là sẽ không bị virus lạ tấn công.Thư viết đại khái rằng, tiến sĩ Obioha đang có 48 triệu đôla Mỹ ở một nước nào đó ở Phi châu, nay vì tình hình bất ổn nên muốn chuyển số tiền này ra nước ngoài. Ông ta cần tìm gấp một người đồng ý cho biết số tài khoản ngân hàng của mình để ông chuyển tiền vào đấy và sẵn sàng trả 20% tổng số tiền nếu bạn chịu nhận làm việc này.Nhẩm tính trong đầu, bạn tự hỏi không biết anh chàng này có dụng ý gì khi mời mình làm một việc quá dễ dàng như thế để nhận một số tiền thù lao khổng lồ là 9,6 triệu đôla Mỹ? Trước khi nhấn nút “reply” để… hoan hỉ nhận lời, bạn hãy chịu khó đọc tiếp cho rõ sự tình.Lá thư trên đây thực ra đã có rất nhiều biến thể. Có thư được viết bởi một người tự xưng là giám đốc chi nhánh một ngân hàng ở Nigeria bảo rằng ông ấy biết được một tài khoản tại ngân hàng của họ hiện có một số tiền khổng lồ nhưng chủ nhân đã mất tích, không hề liên lạc từ nhiều năm qua. Nay ông ta cần tìm người nhận là thân nhân của người chủ tài khoản ấy để chuyển tiền ra khỏi nước rồi chia nhau. Lá thư khác thì từ một người cho biết tiền ấy là của cha anh ta vừa bị ám sát và gia đình nay sợ nội chiến bùng nổ ở châu Phi nên muốn chuyển tiền ra khỏi xứ. Thư thì bảo rằng vì lý do an toàn, họ đã chuyển hết số tiền của bạn sang một ngân hàng lớn nào đó ở Luân đôn và yêu cầu bạn hãy bay sang Anh quốc ngay để ký giấy tờ trước khi bạn có thể rút tiền. Nói chung là có vô số lý do lâm li bi đát được đưa ra với mục đích khiến cho người đọc động lòng tham mà trả lời email và tiếp xúc với họ.Một biến thể khác có vẻ ly kỳ hơn. Dạo ấy, một hôm tôi nhận được điện thoại mời đến văn phòng một người bạn Singapore có máu mặt vì ông ta có chuyện khẩn cấp muốn bàn. Sau khi khóa cửa cẩn thận, với nét mặt hết sức nghiêm trang, ông ta hỏi nhỏ rằng tôi có thể nào giới thiệu cho nhóm của họ gặp vị Thủ tướng của Việt Nam được không? “Để làm gì?”, tôi hỏi. “Ồ, chúng tôi có một nguồn tiền mặt rất lớn từ Trung Đông và có thể cho Việt Nam vay khoảng 2 tỷ đôla Mỹ với những điều kiện hết sức dễ dàng”, ông ta nghiêm nghị trả lời.Đây không phải là lần đầu mà thực ra tôi đã gặp nhiều chuyện tương tự trong hơn 30 năm qua. Dạo còn làm trong một ngân hàng ở Canada vào cuối thập niên 1970, chúng tôi đã nhận rất nhiều lá thư cho biết là người viết có quen một nhân vật thuộc dòng dõi quý tộc ở một quốc gia Trung Đông rất giàu và có thể cho ngân hàng vay hàng trăm triệu đôla Mỹ. Những lá thư ấy nhiều đến nỗi ngân hàng phải ra một thông tư nội bộ chỉ dẫn cách đối phó. Chúng tôi phải trả lời những lá thư này đại khái như sau: “Nếu quả thực quý ngài có nhiều tiền như thế thì trước mắt, xin chứng minh cho chúng tôi biết bằng cách chuyển vào tài khoản của ngân hàng chúng tôi một số tiền nhỏ khoảng 5 triệu đôla Mỹ, rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp”.Sau khi gửi đi những thư trả lời như thế thì đối phương hoàn toàn im bặt. Vì tất cả những số tiền này đều nói là bắt nguồn từ Trung Đông nên dạo ấy trong giới ngân hàng chúng tôi thường gọi đùa rằng đây là tiền… lạc đà, và cũng không ai biết dụng ý của người gửi là gì cả. Có lẽ họ cần một lá thư với chữ ký chính thức của ngân hàng để giả mạo làm chuyện khác chăng?Trở lại với cái email của tiến sĩ Obioha. Điều gì sẽ xảy ra khi bạn trả lời cho ông ta? Ngoài những “bất trắc” khác không đoán trước được khi quen biết nhau sau này, thường thì câu chuyện sẽ diễn tiến như sau. Bạn sẽ được ông ấy hướng dẫn thủ tục để chuyển tiền một cách hết sức cẩn thận và kín đáo. Một số giấy tờ sẽ được gửi đến với các chứng từ mang vô số con dấu đỏ để bạn ký tên và đồng thời bạn sẽ nhận email đều đặn cho biết diễn tiến công việc.Khi tiền hầu như đã “cầm chắc” trong tay, một ngày đẹp trời, bạn sẽ nhận được một điện thư khẩn của tiến sĩ Obioha cho biết vừa có một “sự cố” nhỏ. Nhóm nhân viên ở ngân hàng nay cũng muốn đòi một chi phí cho họ trước khi chịu xúc tiến, và ông ta đề nghị bạn chuyển ngay một số tiền nhỏ là 10.000 đôla Mỹ để giải quyết cái chuyện trà nước cỏn con này.So với gần 10 triệu đôla Mỹ mà bạn sắp nhận được thì 10.000 đôla Mỹ quả có là bao. Cố gắng xuôi ngược vay mượn được số tiền này, bạn chuyển ngay cho tiến sĩ Obioha… và đó cũng là lần cuối mà bạn được tin của ông ta.Võ Tá Hân Miếng pho-mát miễn phí chỉ ở cái bẫy chuột. Đây cũng là một chiêu thức mà bọn lừa đảo ở Việt Nam thường áp dụng, tuy số tiền "dụ khị" ít hơn rất nhiều (Ở Việt Nam mà tham quá, dụ với số tiền lớn thì sẽ bị phát hiện ra ngay và cũng ít người có nhiều tiền để ...trà nước như thế). Thế giới này ra ngõ là gặp lừa đảo, tuy nhiên cũng chỉ lừa được những người có lòng tham thôi. Tôi cũng nhận được rất nhiều email dạng này và cũng học được cách : Hãy gửi cho tôi 1000 USD để làm các khoản phí để tiếp tục liên lạ với bạn. Và quả thật đấy là email cuối cùng tôi phải trả lời Thưa chú Võ Tá Hân, cháu đã gặp chuyện này cách đây 1 năm, gửi vào email: *****@yahoo.com của cháu 1 lá thư với nội dung y chang của chú và 2 tấm ảnh người đẹp của cameroon, nhưng nó lừa cháu chỉ có 1 triệu USD, nó cũng hướng dẫn y như chú nói, làm thủ tục ngân hàng nên cần chi phí 175 USD và cho cháu số điện thoại của nước ngoài đúng mã vùng của nước cameroon luôn. Lúc đó cứ nghĩ trong đầu ah đang nghèo tự dưng có tiền bỏ túi rồi, nhưng rồi bỗng giật mình trên đời này không ai cho không biếu không. Liền sau đó cháu copy nguyên cái số điện thoại rồi paste vào bác google , rồi bác google cho cháu một cái link có số điện thoại + nội dung y chang mà nó gửi trong thư của cháu. Cháu reply lai cho nó cái link của bác google, nó đi luôn 1 năm và email của cháu không còn thư rác nữa. Một lần nữa cháu cám ơn chú và cám ơn bác google nhá! Cảm ơn bác Hân rất nhiều đã cho độc giả biết được kinh nghiệm quý giá này. Tôi đã từng nghe qua về kiểu lừa lọc này nhưng chưa hiểu hết được hết ý đồ và phương thức "dụ mồi" của cái trò này. Tôi cũng đã không ít lần nhận được những email kiểu này và chỉ thoáng thấy là xóa đi cho rảnh. Nay mới học được thêm một "chiêu" của tác giả để ứng phó với những email loại này là bắt chứng minh bằng cách chuyển một khoản tiền nhỏ cho mình...đúng là đã gặp "móng tay nhọn" Tiến sỹ Obioha này "ăn dầy" quá. Tôi từng nhận được nhiều offer mà chỉ cần chuyển vài trăm USD tiền lệ phí gì đó thì 20 triệu USD sẽ vào tài khoản của mình ngay. Không biết có ai bị mất tiền vì trò lừa classic này không? Bài viết thiết thực. Nhưng vì sao có người "sập bẫy", dù chỉ cần phản biện chút xíu thôi là thấy ngay sự phi logic, cái bẫy lộ ra? Vấn đề là chính chúng ta, những người tự tin rằng mình không tham lam, luôn chính trực, sáng suốt, cũng dễ dàng sụp bẫy, nếu kẻ "đi săn" kia đủ khéo léo. Là bởi vì: Cái bẫy này là trò chơi cảm xúc. Nó đánh vào nhận định sai lầm mà con người hay mắc phải là tự tin vào lý trí của mình sẽ thắng cảm xúc. Hiện nay các nhà khoa học đã phân tích được não người bị điều khiển bởi 3 yếu tố: lý trí (xuất hiện khoảng 10.000 năm đến nay); cảm xúc (xuất hiện 1 triệu năm) và sự sợ hãi (là bản năng để sinh tồn, xuất hiện trên chục triệu năm). Do vậy khi gặp tình huống con người thường làm theo cảm xúc và sự sợ hãi hơn là lý trí! Đó là nguyên lý những kẻ gài bẫy áp dụng, không chỉ tiền lạc đà, mà trong rất nhiều lĩnh vực khác nữa. Bai viet rat hay, cam on tác gia Thư kiểu như thế này tui nhận được hoài.... Chỉ đọc qua, nhưng chưa lần nào hồi âm... Hôm nào thử hồi âm xem sao!? Chuyện này thường xuất xứ Negeria gửi, thư nào cũng lấy danh hiệu tiến sĩ và giới thiệu có số tiền vài chục triệu đô-la nhưng do hoàn cảnh (bla...bla...) muốn nhờ ai đó cho xử dụng tài khoản .... sẽ hậu tạ 20% bla...bla. Anh chị nào tham thì sẽ sập bẫy. Nhiều người VN mấy năm trước đã từng sập bẫy "rửa tiền giấy trắng thành đô-la Mỹ" là gì. Không tham thì không bao giờ mắc bẫy. Hàng tuần tôi ít nhất cũng có vài email gạ chuyện thiên thối này. Truy lùng chúng thường xuất xứ ở Negeria. Dung, hay tinh tao keo mat lua? Tay lam ham nhai, tay quai mieng tre Mot chieu lua dao: phising...
Đằng sau quyết định treo chức Cục trưởng Nhưng câu chuyện hôm nay liên quan đến một chữ “treo” khác. Cũng không phải là cây cầu treo Sam Lang, nơi cô giáo Tống Thị Minh và học trò phải vượt lũ trong những chiếc bao nilon mà chính Bộ trưởng đã cho xây ở đó một cây cầu, sẽ khánh thành vào 6/5 tới. Chữ "treo" này liên quan đến vị Cục trưởng Cục Đường sắt Việt Nam Nguyễn Hữu Thắng vừa bị đình chỉ công tác, một hình thức “treo chức”.Theo yêu cầu của chính Bộ trưởng, vị Cục trưởng đã “trao đổi lại” với tờ báo dẫn lời nói của ông: “Điều chỉnh một tí mà đã rùm beng cả lên”.Đúng là ông đã nói nguyên văn như vậy, và dù thanh minh rằng không có ý 339 triệu USD đội vốn là “một tí” thì trong mắt Bộ trưởng Thăng, “nói như vậy là thiếu trách nhiệm với chính bản thân, với cả ngành giao thông và nhất là thiếu trách nhiệm với nhân dân”.“Phát ngôn đó là bột phát. Nhưng người dân hiểu anh Thắng muốn nói con số 339 triệu USD là một tí, và tôi cũng hiểu như vậy” - Bộ trưởng Thăng nói với tôi sau quyết định treo chức Cục trưởng.Ông đã đúng khi cho rằng: người phát ngôn phải chịu trách nhiệm trước lời nói của mình. Cục trưởng cần thời gian để suy nghĩ lại phát ngôn cũng như trách nhiệm của mình.Câu chuyện “treo chức”, chứ không phải “trảm tướng” chỉ vì một phát ngôn lỡ lời, có lẽ là lần đầu tiên xảy ra không chỉ trong ngành giao thông, và không lạ khi lập tức nhận được những lời tán dương thậm chí là kỳ vọng từ dư luận, từ những người đóng thuế để góp mồ hôi nước mắt vào khoản đội vốn hơn 300 triệu USD.Tán dương vì có một cái giá dành cho những lời nói phản cảm. Kỳ vọng vì vụ “treo chức” này hoàn toàn nên trở thành một tiền lệ về việc xử lý cho những phát ngôn thiếu trách nhiệm, thiếu cả lương tâm.Việc xử lý phát ngôn bột phát của vị Cục trưởng cũng đang cho thấy một điều rằng, có thể ngay sau đây, khi trả lời về câu hỏi trách nhiệm, những quan chức của Cục Đường sắt nói riêng và những người có trách nhiệm nói chung sẽ cẩn trọng hơn. Bộ trưởng Thăng cứ "treo" đi với những phát ngôn thiếu trách nhiệm. Nhưng chúng ta còn cần hơn thế. Đó là trách nhiệm của những người “tiêu tiền thuế” của dân.Trong vụ đội giá hơn 300 triệu USD cho chỉ một dự án này, dư luận bức xúc không phải chỉ vì một phát ngôn. Đừng để người dân tiếp tục đóng thuế, gánh nợ khi chuyện “đội vốn” đã bị đẩy vào sự đã rồi.Nhắc như thế là bởi việc “treo chức” hôm nay chỉ có ý nghĩa thật sự khi sau quyết định đó, Bộ trưởng sẽ hành động bằng trách nhiệm trước pháp luật với những người, dù là ai, với lý do gì, đã làm một dự án đội giá gần gấp đôi dự toán ban đầu.Tiền lệ nên có phải là xem lại “cái ghế” của những vị khiến những căn bệnh kinh niên “chậm tiến độ”, “trượt giá”, “đội giá” kéo dài từ thập kỷ này sang thế kỷ khác trong dự án xây dựng cơ bản.300 triệu USD thế là thành bao nhiêu cây cầu treo?Gần 7 nghìn tỷ đồng có bao nhiêu số 0 nhỉ?Đào Tuấn 300 triệu hình như là gần 7 ngàn tỷ Việt Nam đồng... Tôi đề nghị kiểm kê tài sản vị cục trưởng. Hơn 7.000 tỷ đồng mà kêu "điều chỉnh một tí", quan nói cứ như 7.000 đồng mua 2 bìa đậu phụ. Bài phân tích rất hay! Đất nước cần rất nhiều lãnh đạo dám làm như Bộ trưởng Thăng. Thưa Bộ Trưởng: mới treo thì chưa thỏa đáng Nếu được nhiều tư lệnh ngành như anh Thăng tôi nghĩ đất nước chúng ta sẽ ổn... Hơn 300 triệu USD là hơn 7.000 tỷ đồng. Số tiền đó chia ra thưởng cho những cá nhân bỏ công việc thành phố để về phát triển nông thôn còn có ý nghĩa hơn. Và theo tôi nghĩ chỉ cần 1 con số 0 trong dãy số đó là đủ tiền để đào tạo một nhóm kỹ sư tính toán chính xác cao để sao không xảy ra tình trạng đội giá trên. Đừng để mất bò rồi mới làm chuồng Hy vọng Bộ trưởng có quyết định hợp lòng dân Tôi thiết tha đề nghị mở đợt học tập tinh thần trách nhiệm trước dân, trước đất nước của Bộ trưởng Thăng, để có được những bước tiến thực sự trong cải cách hành chính, chứ cứ hô hào ở đâu ấy rồi mọi việc vẫn y nguyên thì chỉ tốn thêm tiền của dân. 399 triệu USD tương đương với 8400 tỷ đồng (8.400.000.000.000 đồng) Nếu cái gì chúng ta cứ đánh giá vì lời nói thì sẽ ko ổn. Nếu là bạn thì bạn có phục không? theo tôi thì phải nghiên cứu rõ bởi lẽ nói lỡ lời là bình thường ... Cái cơ bản thứ nhất là tại sao Cục đường sắt cho một công ty tư vấn ko có kinh nghiệm tham gia dự án để rồi dẫn tới tình trạng này. Thứ haiclà, nếu như khai báo đội giá dự án vượt mức quy định thì cần phải có khi dự án đc triển khai để nghiên cứu. Cuối cùng là hợp đồng thực thi dự án giữa các bên đâu? nếu hợp đồng ko đúng qui định thì ai sẽ chịu trách nhiệm ( cá nhân hay tổ chức hay một nhóm lãnh đạo ) bởi lẽ theo tôi đc biết thì một dự án sẽ cho phép đội giá ( do nhiều lý do ko lường trước được ) và mức thông thường là 30%. Nên nghiên cứu kỹ những luật định này và phân tích công khai sẽ giúp người dân hiểu hơn chứ như này vẫn mù mờ và ko hiểu rõ căn nguyên. Là 7.000 tỷ VND. Gần 7 nghìn tỷ - một con số không hề nhỏ. Bài viết rất hay, không biết các bác trên có hay đọc báo này không nhỉ? Thế mới thấy trong mắt quan chức bây giờ, nghìn tỉ thật là ít ỏi!!! Làm việc theo thói quan liêu bao cấp nó đã kéo lùi sự phát triển xã hội hàng chục năm. Những cán bộ như thế có tồn tại chỉ có hại cho xã hội, cho nhân dân. Tôi hoan nghênh cách làm việc của Bộ trưởng Thăng: Tận tụy, sát sao với công việc; kịp thời xử lý ngay những cán bộ không đáp ứng yêu cầu công việc một cách nghiêm túc. 7.000 tỷ đồng - một con số nếu mà viết số 0 là hơi bị mỏi tay đấy.
Anh hùng công lý ở đâu Trong những lễ hội Carnival huyền thoại, giữa một rừng những mặt nạ hóa trang đầy tính trào phúng, mấy năm nay, người ta đeo thêm một chiếc mặt nạ đầy "tinh thần chính luận": mặt nạ của thẩm phán Tòa tối cao Brazil, Joaquim Barbosa, mặt nạ anh hùng.Joaquim Barbosa đã vượt qua xuất thân nghèo khó để vào năm 2003, trở thành thẩm phán da màu đầu tiên của Tòa tối cao Brazil. Nhưng tư cách của một anh hùng chỉ đến khi Barbosa phụ trách một đại án tham nhũng, mà năm 2012, ông tuyên án 10 năm với cựu Chánh văn phòng của Tổng thống Lula da Silva. Đó là quan chức cao cấp nhất từng bị tuyên án trong lịch sử tư pháp nước này.Năm ngoái, gần 3 vạn chiếc mặt nạ của Joaquim Barbosa đã được bán ra trong vòng một tuần trước lễ Carnival.Khi đọc về Barbosa, tôi trao đổi với một tiến sĩ khảo cổ về những chiếc mặt nạ ở Carnival và hỏi ông rằng, trong lịch sử nước ta đã có một "vị công tố" nào trở thành anh hùng của đám đông hay chưa. Ông trả lời chua chát: chỉ có anh Hề chèo, can thiệp đủ thứ chuyện mà không bị trảm, còn quan ngự sử thì không nhớ có ông nào nổi tiếng.Anh Hề chèo lên án thói hư tật xấu của xã hội, của nhà cầm quyền. Anh Hề chèo là thẩm phán nửa mùa. Thế nghĩa là công lý của đất nước Brazil xa xôi kia, đã từ ngoài đời thật đi vào nghệ thuật. Còn ở nước ta, hình tượng nghệ thuật có trước, ước mong có trước, mà vẫn chưa thể đi ngược trở lại vào nhân gian.Những anh hùng công lý không chỉ tồn tại trong điện ảnh. Họ tồn tại cả ngoài đời. Và điều mà họ tạo ra, dường như cũng đầy chất điện ảnh: họ trực tiếp thực thi công lý một phần, rồi trở thành một biểu tượng và truyền cho đám đông niềm tin vào công lý, để mỗi con người bình thường đều trở thành một động lực của công lý. Như Harvey Dent và Batman trong phim Hiệp sĩ bóng đêm.Chúng ta cũng đã có anh hùng, hay là thần tượng, trong nhiều lĩnh vực. Chúng ta có anh hùng trong nghiên cứu khoa học - giáo sư Ngô Bảo Châu. Chúng ta có một thần tượng trong công nghệ, người mới được xếp vào danh sách những lập trình viên ảnh hưởng nhất thế giới - Nguyễn Hà Đông. Chúng ta có nhiều anh hùng trong kinh tế, đơn cử như bà Trần Ngọc Sương (Ba Sương), cựu giám đốc Nông trường Hậu Giang.Đó là những người thực sự đã thổi vào đám đông những cảm hứng và niềm tin để họ vươn lên.Nhưng chúng ta chưa hề có một anh hùng công lý ở tầm vóc ấy.Mặc dù hẳn nhiều độc giả sẽ đồng ý rằng điều khiến họ buồn lòng nhất khi giở trang báo, không phải là việc Việt Nam thiếu nhà toán học hay nhà lập trình giỏi, mà là những câu chuyện về công lý.Anh hùng công lý có vẻ như rất khó được tạo ra, một hình mẫu có thể thổi niềm tin về công lý cho đám đông có vẻ rất khó được tạo ra, khi mà cái "sườn" cơ bản là hệ thống văn bản quy phạm pháp luật vẫn còn đầy vướng mắc, con đường để anh Hề chèo bước ra khỏi chiếu đầy những bụi cây gai bị trồng nhầm và cả mảnh thủy tinh người ta vô tình hay hữu ý đập ra.Trong lúc chờ đợi, chúng ta vẫn chỉ có những Hề chèo. Anh ngày càng xuất hiện nhiều và phê phán nhiều lên, sau mỗi câu chuyện đau lòng. Đôi lúc, chính bạn, những độc giả của tôi cũng phê phán miệng như anh. Đôi lúc, tôi cũng tự hỏi rằng mình làm như thế này có phải là giống anh Hề chèo không.Đức Hoàng Anh í ở Nhà hát Kịch Hà Nội! Tôi là công dân Việt Nam, tôi cũng có những suy nghĩ như bạn, đọc bài viết của bạn tôi cũng cũng những đồng cảm, có những phút giây chạnh lòng. Tôi nghĩ hiện tại ta chưa tìm ra một vị công tố nào là người hùng, nhưng tôi tin tin chắc rằng trong tương lai không xa người hùng ấy sẽ xuất hiện, tôi nghĩ bây giờ đã manh nha xuất hiện rồi đó, vì gần đây bạn thấy rằng các vụ án lớn, vụ án điểm đã được xử lý nghiêm minh, cũng có thể không tuyệt đối 100% nhưng so với trước là tốt hơn rất nhiều rồi. Và tôi tin đằng sau những vụ án có bước chân thầm lặng của một người hùng mà không chỉ riêng tôi và biết bao nhiêu người dân Đà Nẳng, người dân cả nước đều rất tôn trọng. Tôi tin người ấy sẽ trở thành người hùng công lý của dân tộc Việt Nam. Anh Đức Hoàng viết rất chuẩn . Chỉ có điều những người đọc và cảm nhận những nội dung này lại hầu hết là Dân nên cuối cùng mội việc vẫn thế, chẳng giải quyết gị Dù sao cũng LIKE bài viết của anh Sao mà bài này hay quá vậy . Đúng quá rồi. Ở VN Công Lý chỉ là diễn viên hài ở nhà hát kịch Hà Nội! Anh Đức Hoàng à, cuộc đời vốn dĩ là một vở chèo mà! Thật đau lòng Không phải tự nhiên chương trình Táo quân cuối năm được mọi người chú ý. Nó dám phản ảnh những điều mà các phương tiện khác không nói hoặc nói nhẹ nhàng. Thành ra công lý chỉ có trong các vai diễn viên hài A Đức Hoàn À, bài viết này rất hay. Qua câu chuyện trên mà sự sưu tầm miệt mài rất có ý nghỉa của Đức Hoàng để đưa lên trang báo nầy tôi vô cùng thán phục,nhưng Anh Đ Hoàn ơi ! khi nào ở VN chúng ta có được cái mặt nạ ấy thì mới có anh hùng thật sự,vì bây giờ không có mặt nạ nên trước khi ngồi vào ghế thẩm phán có vị còn được vổ vai hoặc đện thoại trước thì làm gì có được vị anh hùng nào dám dũng cảm muốn làm anh hùng. Tôi hoàn toàn chia xẻ với AnhĐức Hoàng ạ , nhưng hảy tin vào cuộc sống , nhửng " Điễm sáng công lý ở Quê Hương " tuy khó nhưng nhẫn nại thì vẫn thành công ! Không chỉ có bạn, tôi cho rằng rất ,rất nhiều trong số 90 triệu người Việt có tâm tư như bạn. Thưa với bạn rằng Chú Tếu của chúng ta còn sống được cho đến ngày này bởi chủ chỉ sống trong sân khấu chứ chú mà ra khỏi sân khấu thì hết đất sống chắc bạn hiểu điều đó?.TRong câu chuyện Anh hùng công lí ở Brazil mà bạn đề cập trong bài viết có đầy đủ tất cả các yếu tố cần có để được sống trong đời thực và trong nghe thuật . THực tế là vậy đấy/. Bản chất của vấn đề là lợi ích cá nhân và lợi ích nhóm. Khi sự phân hóa xã hội càng lớn thì lợi ích cá nhân và lợi ích nhóm càng cao và càng được thể hiện rõ. Điều đó cho thấy mục đích chung càng ngày càng được rời xa để thay thế vào đó là lợi ích cục bộ. Mong ước của đại bộ phận được gửi gắm vào anh Hề Chèo không chỉ là mong ước. Nếu như những thông điệp đó không được giải tỏa thì có lẽ....???? Quan trọng là cán cân thăng bằng của XH phải được thiết lập và duy trì Nếu còn những ý nghĩ muốn người khác hy sinh lợi ích của họ để đem lại lợi ích cho bản thân mình cho xã hội, mà không nghĩ đến tại sao mình không hy sinh lợi ích của mình cho người khác để trở thành người hùng. Thì người hùng sẽ không bao giờ xuất hiện. Bạn muốn gặp được phép màu, chúa trời thì trước hết bạn phải là người thánh thiện, không làm điều ác. Đó là quy luật nhân quả, nếu bạn là người xấu thì bạn sẽ phải gần gũi với những người xấu, nếu bạn làm điều tốt thì bạn sẽ được gần gũi những người tốt, sẽ được gặp gỡ các bậc thánh, bậc chân nhân, sẽ gặp được anh hùng mà bạn thường mơ thấy. Bài viết rất hay! Khổ nỗi có những người tâm huyết nhưng 1 cánh én làm sao làm nên nổi Mùa Xuân...
Triết lý giáo dục Việt Nam là gì? Sự phát triển của xã hội Mỹ và vị thế cường quốc của Mỹ trên nhiều phương diện là kết quả trực tiếp của nền giáo dục siêu đẳng về tính khoa học và hiệu quả.Các triết lý giáo dục cốt lõi của Mỹ bao gồm: Thuyết bản chất (Essentialism), thuyết trường tồn (Perennialism), thuyết tiến bộ (Progressivism), thuyết cải tạo xã hội (Social reconstructionism), thuyết hiện sinh (Existentialism).Theo tổ chức xuất bản sách giáo dục McGraw Hill Education (Mỹ), thuyết bản chất đề cao việc dạy các nội dung mang tính bản chất thuộc các kiến thức kinh điển và đạo đức, khuyến khích nhà trường trở về với các vấn đề căn bản, dựa trên chương trình giáo dục cốt lõi mạnh và các tiêu chuẩn kinh điển cao.Thuyết trường tồn chú trọng các chân lý phổ quát được kiểm nghiệm qua thời gian, khuyến khích học sinh đọc "Những cuốn sách vĩ đại" ("The Great Books") để phát triển nhận thức các quan điểm triết học tạo nền tảng cho kiến thức nhân loại. (Mỹ rất chú trọng việc học sinh đọc những sách kinh điển trong danh sách nhà trường lựa chọn cho từng cấp học, dao động từ một vài trăm đến một vài nghìn cuốn để giáo viên chọn cho học sinh của mình đọc, thảo luận nhóm và viết thu hoạch).Thuyết tiến bộ đòi hỏi nội dung các bài giảng ở trường phải có sự liên quan đến học sinh để các em mong muốn học. Chương trình giảng dạy của nhà trường theo triết lý giáo dục này được xây dựng xoay quanh các trải nghiệm, lợi ích, nhu cầu cá nhân của học sinh và tạo hứng thú, đam mê học tập.Thuyết cải tạo xã hội như triết lý giáo dục đòi hỏi sự chú tâm trực tiếp và kịp thời đến tệ nạn, thói hư tật xấu trong xã hội, đề cao sự kết hợp học với hành, dựa trên niềm tin rằng giáo dục có thể và cần phải cải thiện, giải quyết các vấn đề xã hội.Thuyết hiện sinh xuất phát từ quan điểm về tự do ý thức của mỗi con người và nhu cầu để mỗi người tự tạo dựng tương lai cho bản thân. Trong một nhà trường, các học sinh được khuyến khích hiểu và đề cao tính độc nhất vô nhị của bản thân và chịu trách nhiệm về các hành động của mình.Nếu tập hợp đại diện cơ quan quản lý giáo dục, giáo viên, học sinh, người dân vào cùng một phòng thi với yêu cầu trình bày về hệ triết lý giáo dục Việt Nam, tôi e rằng sẽ thu được những bài thi rất khác nhau. Một số người có thể viết ra được một số nội dung nào đó. Một số người có lẽ sẽ nộp lại tờ giấy trắng.Vì cho đến gần đây, vẫn còn các bài nghiên cứu kiểu "Triết lý giáo dục Việt Nam là gì?", "Hành trình đi tìm triết lý giáo dục Việt Nam hiện đại".Nếu nó đã có và đủ rõ ràng, nhất quán, thuyết phục thì cần gì đi tìm nó nữa? Nó đã phải được in ấn ở trong cuốn sách, tài liệu nào đó rồi. Vậy chỉ có thể là nó chưa có, hoặc đã có nhưng chưa đủ rõ ràng, nhất quán, thuyết phục để trở thành một hệ thống mang tính nền tảng cho nền giáo dục.Những người cho rằng Việt Nam đã có triết lý giáo dục thường minh họa bằng các ví dụ như sau: "Tiên học Lễ. Hậu học Văn", "Học đi đôi với Hành", "Không thày đố mày làm nên", "Muốn sang thời bắc cầu kiều. Muốn con hay chữ thì yêu lấy thày", "Vì lợi ích mười năm trồng cây. Vì lợi ích trăm năm trồng người", "Một dân tộc dốt là một dân tộc yếu".Trong các câu trên, một số có thể được coi là triết lý giáo dục, ví dụ: "Tiên học Lễ. Hậu học Văn", "Học đi đôi với Hành". Một số câu khác thật ra không phải là triết lý giáo dục, mà là về thái độ đối với nghề giáo, thầy giáo, tầm quan trọng của giáo dục và người thầy.Trong những câu có thể được coi là triết lý giáo dục, có những câu đã tồn tại hàng trăm năm nay và chưa được thẩm định, khẳng định liệu chúng có còn phù hợp với nền giáo dục thời đại mới nữa hay không?"Tiên học Lễ. Hậu học Văn" là tư tưởng giáo dục Khổng giáo, đề cao tính ưu tiên và tầm quan trọng của việc dạy đạo đức so với việc dạy kiến thức, kỹ năng. Liệu tư tưởng này có còn phù hợp với nhu cầu học tập suốt đời? Liệu nó có phù hợp với các mục tiêu học tập "Học để Biết. Học để Làm. Học để Chung sống. Học để Tự lập" của UNESCO mà chúng ta cũng đã chọn theo?Phải chăng, chuẩn bị bước vào một "trận đánh lớn" trên mặt trận giáo dục như Bộ trưởng Giáo dục Đào tạo tuyên bố, cần nghiêm túc đặt ra câu hỏi về hệ triết lý giáo dục Việt Nam và tìm câu trả lời nhất quán, thuyết phục cho nó? Triết lý giáo dục với một nền giáo dục quan trọng y như hiến pháp đối với một quốc gia vậy.Thật ra, một nền giáo dục chú trọng tính bản chất và tính trường tồn như giáo dục Mỹ được xây dựng trên nền tảng các quan điểm triết học lâu đời hơn rất nhiều so với các nền giáo dục có thiên hướng thay đổi theo tính chính trị của thời đại.Tất cả những gì nước Mỹ coi là triết lý giáo dục đều có thể tìm được nguồn gốc ở triết học Hy Lạp cổ đại của các nhà triết học - nhà giáo Socrates, Plato, Aristotle... Điều ngạc nhiên là sự trung thành với các quan điểm triết học cổ đại, kể cả về triết lý giáo dục, lại mang lại cho nước Mỹ một khả năng thay đổi và phát triển mạnh mẽ trong mọi thời đại, không bao giờ là nạn nhân của chủ nghĩa giáo điều.Lương Hoài Nam Triết lý giáo dục làm sao xin được trường, làm sao mua được điểm, làm sao lấy được bằng, làm sao xin được việc, làm sao đạt thành tích TRIẾT LÝ GIÁO DỤC CỦA TA LÀ KHÔNG CÓ THEO TRIẾT LÝ NÀO CẢ Tôi nghĩ anh Nam cũng đã nắm rõ nguyên nhân vì sao mà nền giáo dục Việt Nam đi xuống rồi, chỉ là do anh không nói ra hết thôi. Rất cám ơn tác giả về bài viết đi thẳng vào căn nguyên của vấn đề giáo dục Việt Nam mà bao nhiêu năm rồi ta vẫn loay hoay, loanh quanh. Cốt lõi của giáo dục VN là luyện học sinh thành những siêu nhân mà không quan tâm đến khả năng của từng học sinh là gì? Bài viết rất hay, nhưng có một điều khó là nếu như Việt Nam có một triết lí giáo dục cứ cho là đúng thì các thế hệ lãnh đạo có tuân thủ nó hay không. Tìm một triết lí giáo dục cho Việt Nam đã khó nhưng kiên trì nó lại còn khó hơn nhiều. Ai sẽ là người đảm bảo kiên định triết lí giáo dục đúng đắn đây!!! Con tôi đi họcSáng nay con tôi đi họcGặp anh bộ đội qua đườngAnh mỉm cười và đùa hỏiCó đổi ba lô chú không?Ngày xưa đất nước chiến tranhBa lô chú đầy đạn dượcNay tổ quốc đã hoà bìnhChú mang nhẹ hơn con họcChiều về thấy mẹ trong bếpThấy mẹ bận bịu luôn tayNhưng so với con chuyện họcChẳng thấm vào đâu mẹ ơiCon mới chỉ có cấp haiMà ba lô như tải gạoCả ngày chúi mũi học bàiTuổi thơ con giờ đâu vậySáng đi con ăn vồi vộiChiều về con tắm qua loaTối học thêm ba bốn tiếngGiật mình học cả trong mơÔi nền giáo dục của chúng taCướp mất hồn nhiên của tuổi thơKhông biết sau này ra cuộc sốngCòn có thời gian để mộng mơ Chúng ta có triết lý GD nhưng chỉ đem nó treo lên tường mà không thực hiện: Với 'tiên học lễ hậu học văn' thì các môn học khác được coi trọng hơn môn đạo đức, phải thi, học thêm, phải làm tốt; còn 'học đi đội với hành'...thì nay học nhưng không hành, nhất là môn đức học rất nhiều nhưng càng học, đạo đức hs càng xuống cấp, phần lớn hs thiếu lễ phép, đi về không biết chào ông bà, không quen nói lời xin lỗi cám ơn, giỏi nói tục, chửi bậy, đánh nhau... Triết lý giáo dục của VN? Xem nhé: 1. "Tiên học lễ, hậu học văn": nghe rất hay ho nhưng hình như chỉ nêu ra để treo ở cổng trường. Hàng chục năm nay, "học lễ" dường như được Nhà trường đẩy ra khỏi ngành rồi. 2. "Học đi đôi với hành": Cũng hay ho nhưng thực tế thì chỉ đua học (lấy thành tích lý thuyết) còn chả bao giờ "hành" hoặc phần "hành" cực kỳ hời hợt nửa vời. Vậy cuối cùng triết lý là: "Nói 1 đằng làm 1 nẻo", "Tùy tiện". Bài viết này đề cập đến căn nguyên của bệnh trong giáo dục Việt Nam. Đó là thiếu cái gốc của triết lý trong giáo dục. Nó cũng tương tự như việc một cái cây mà thiếu cái gốc rễ, không thể phát triển được. Cũng giống như chương trình giáo khoa lịch sử, viết về lịch sử mà không đầy đủ hoặc không đề cấp đến lịch sử cổ đại, huyền sử thì có dạy bao nhiêu học sinh cũng không thể nhớ được lịch sử dân tộc. Sản phẩm được SX ra làm sao lành lặn cho được nếu như cái khuôn đúc ra nó đã bị nứt nẻ !!! Không biết có phải là triết lý giáo dục hay không nhưng tôi thấy các cháu đi học chỉ có một mục đích là để đi thi, chứ không phải để phát triển hiểu biết, nhận thức hay thay đổi gì hết. Vì vậy để thi vào cấp 2, các cháu phải học trước phương pháp làm toán lớp 6, lớp 7 mới thi được. Vào rồi sẽ thấy những gì các chaus phải vật vã mới làm được sẽ được giải quyết rất dễ khi có các công cụ cao hơn. Thi vào cấp 3 hay đại học cũng vậy. Thế thì hình như triết lý giáo dục của VN là phân loại, các cháu chạy đua để không bị xếp vào loại cuối sàng. Giáo dục của Việt Nam là học để thi, còn giáo dục Mỹ học để làm việc, biết bao giờ đất nước chúng ta bằng với các cường quốc năm châu. Giáo dục Việt Nam lý thuyết quá nhiều Về đạo đức, giáo dục, văn hóa chỉ nghe có tiến bộ, có phát triển nhưng đi vào tìm hiểu thì dễ nhận thấy sự thật đáng buồn. Sự xuống cấp về đạo đức từ nhà trường ra đến xã hội. Mọi người có thể dễ dàng bắt gặp những cô cậu học sinh đủ các hạng, các cấp nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà một người có chút đạo đức, hiểu biết phải bịt tai lại và nhanh chóng bỏ đi nơi khác. Họ không dám khuyên bảo vì sợ rước họa vào thân... Rồi đánh giáo viên, bạn bè, băng nhóm, trấn lột học đường ngày càng tăng,... Ngành giáo dục và xã hội vẫn chưa có giải pháp khắc phục hiệu quả,... lại còn bày ra chuẩn giáo viên, chuẩn học sinh các cấp và nhiều chuẩn kỳ lạ khác. Thiết nghĩ, cây tốt là nhờ gốc rễ tốt, chắc khỏe. Ngành giáo dục cũng như các bộ ngành khác nên chuẩn hóa từ gốc rễ trước. Đi tìm lại cái tâm của chính mình, đừng cứ mải mê “Gãi ngứa ngoài giày”. Những mong những người có đức, có tài sớm có những điều chỉnh hợp lý vì thế hệ học sinh là tương lai của đất nước sau này. Điểm yếu khác của ngành giáo dục hiện nay, có thể sản sinh ra nhân tài nhưng lại thiếu người có đủ tài đức. Mai này liệu những nhân tài có thể làm gì với một lượng lớn thành phần bất hảo trong xã hội. Một bất cập khác, sau 16, 17 năm những cô cậu học sinh ngồi trên ghế nhà trường nhưng khi tốt nghiệp lại không đạt yêu cầu chuyên môn, hoặc thiếu nhanh nhạy, hoặc không nhiều quen biết, hoặc không lắm bạc nhiều tiền thì khi làm việc sẽ hưởng mức lương bằng người lao động có trình độ tay nghề thấp. Câu hỏi đặt ra vậy học cao để làm gì? Tốn cơm cha, áo mẹ, công thầy. Nhìn sang những người bạn cùng trang lứa, chẳng cần học cao, nhân cách thì phải xem lại. Họ hiện diện trong các ngành giải trí như người mẫu, diễn viên, ca sỹ, cầu thủ bóng đá,... mà chạnh lòng. Giá như ngày xưa mình đừng ham học, mình mê đá bóng, mình thích ca hát,... thì hay biết mấy. Thôi, mai này khi có con chẳng cần cho chúng học cao, biết chữ rồi cho chúng vào lò luyện tập làm ca sỹ, tập đá bóng tốt,… là được. Ôi! Đời cha rút kinh nghiệm. Có người buộc miệng “Chú mày học cao thì kiến thức còn đó. Mai này, nhờ có kiến thức chú mày có được cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Chứ những người giàu có kia, những kẻ nghèo khó nọ mải mê kiếm tiền, bỏ bê gia đình, con cái sinh hư đốn thì chắc gì có hạnh phúc”. Ôi! Hạnh phúc bây giờ người ta xây dựng trên nhà cao cửa rộng, trên tiền bạc. Với chút lương còm này bao giờ tôi mới có được hạnh phúc đây. Đây cũng là điểm bất hợp lý đáng để lưu tâm. Kẻo mai này trường học sẽ biến thành sân bóng, sàn diễn thời trang hay sân khấu ca nhạc mất,... Giáo dục Việt Nam nên tham khảo !
Học để làm gì? Với việc học, có ba câu hỏi tối quan trọng cần phải trả lời: “Học cái gì?”, “Học thế nào” và “Học để làm gì?”. Trong số ba câu hỏi này theo tôi, “Học để làm gì?” là quan trọng nhất, vì nếu trả lời được câu hỏi này thì hai câu còn lại sẽ tự động có đáp án.Hệ thống giáo dục hiện thời đang đặt trọng tâm vào “Học cái gì?”, vì thế sách giáo khoa sẽ chiếm vị trí là trung tâm. Đó là lý do vì sao những cuộc cải cách giáo dục trong suốt mấy chục năm qua chỉ loay hoay vào sách giáo khoa. Ngay cả đề án đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục và đào tạo đang được triển khai cũng tập trung vào sách giáo khoa với lượng kinh phí lớn.Sách giáo khoa là chân lý. Ông thầy với cuốn sách giáo khoa trong tay chính là hiện thân của chân lý. Học sinh sẽ không được nói những điều khác sách, không được phản biện, chất vấn thầy cô. Việc học sẽ tiến hành theo kiểu đọc - chép, học thuộc, luyện tập nhuần nhuyễn các dạng bài, theo mẫu hoặc sách tham khảo.Việc lấy “Học cái gì?” làm trọng tâm cũng dẫn đến một hệ quả tất yếu là học để thi vì đó là cách dễ nhất để kiểm tra xem học sinh đã học được cái gì. Mà khi đã học để thi thì bệnh thành tích cũng là hệ quả hiển nhiên, không cách nào khắc phục được.“Học cái gì?” và “Học để thi” cũng là cách tốt nhất để thể hiện quyền uy của người thầy, vì chỉ cần kiểm tra học sinh xem có thuộc như sách hay không là nắm trọn quyền sinh, quyền sát trong tay. Đây là cách tiếp cận yêu thích của các nhà quản lý vì dễ dàng kiểm soát. Chỉ cần nắm chặt sách giáo khoa là kiểm soát được cả hệ thống.Muốn thoát khỏi cách tiếp cận này thì hệ thống giáo dục cần phải thay đổi từ “Học cái gì?” sang “Học thế nào?” và lý tưởng nhất là chuyển hẳn sang “Học để làm gì?”.Càng lên cao thì “Học để làm gì?” càng trở nên quan trọng. Với bậc đại học thì “Học để làm gì?” là câu hỏi chủ chốt mà mỗi sinh viên, và rộng hơn là nhà trường, cần phải trả lời. Với một cá nhân, muốn việc học có hiệu quả thì phải trả lời bằng được câu hỏi “Học để làm gì?”. Với một hệ thống giáo dục, muốn cải cách thành công thì câu hỏi này cũng phải được bàn thảo một cách thấu đáo.Vậy nên, trong hơn một năm qua, tôi thường làm các khảo sát bỏ túi xung quanh câu hỏi “Học để làm gì?” với những bạn học sinh, sinh viên hoặc phụ huynh mà tôi gặp. Câu trả lời thường rơi vào các nhóm như sau: Học để thi; học vì bố mẹ bảo học; học vì không biết làm gì khác; học mà không biết học để làm gì; học vì tất cả mọi người đều như vậy; học như một quán tính, hết cấp 1 thì lên cấp 2, lên cấp 3, rồi vào đại học.Khoảng 80% học sinh trung học cơ sở và phổ thông trung học, khoảng 50% sinh viên trả lời: học để kiếm tiền hoặc học để sau này có công ăn việc làm. Khoảng 40-50% sinh viên đại học và khoảng 20-25% học sinh phổ thông trung học nói rằng: học để có thể tự lo cho cuộc sống của mình, kiếm được công việc phù hợp, sau này đỡ khổ và giúp đỡ gia đình.Khoảng 80-90% bậc phụ huynh trong kỳ thi đại học vừa rồi trả lời: học để mở mang hiểu biết hoặc học để có địa vị trong xã hội.Câu trả lời chung trong các nhóm khác nhau, chiếm tỷ lên khoảng 5-10%, tùy theo nhóm là học để tự hoàn thiện mình. Với một số người có tuổi, hoặc giáo viên, thì có thêm câu trả lời: Học để làm người.Như vậy có thể thấy, phần lớn các bậc phụ huynh đặt mục tiêu cho việc học của con để sau này có một công ăn việc làm tốt, kiếm được tiền lo cho bản thân và gia đình. Một số khác ít hơn cho rằng học để mở mang hiểu biết, để có địa vị trong xã hội. Với sinh viên thì mục tiêu học để kiếm tiền, để có công ăn việc làm chiếm khoảng một nửa, còn lại là học mà không có bất cứ mục tiêu nào.Điều ngạc nhiên là trong số những người được hỏi, có đến >95% cho biết họ chưa từng tự đặt câu hỏi này cho bản thân mình.Xét về logic thì đây là một sự bất hợp lý. Trung bình một người đang đọc bài viết này chắc hẳn đã đầu tư khoảng 10-20 năm để đi học. Một đầu tư rất lớn về thời gian và tiền bạc như vậy mà mục đích lại không rõ ràng thì thật là kỳ lạ.Tất cả đều quay cuồng dạy và học, đua nhau nhồi nhét kiến thức, mà rất ít khi dừng lại tự hỏi: Học để làm gì?Xét rộng hơn cho cả hệ thống thì kết luận cũng tương tự. Khi câu hỏi “Học để làm gì?” không được trả lời thì tính hướng đích của hệ thống sẽ không rõ ràng. Hoạt động của hệ thống sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn. Cải tiến, cải lùi, rồi lại cải tiến, rồi chạy lại vòng vòng, như mấy chục năm qua, là kết quả có thể dự đoán trước.Trong mớ bòng bong đó, rất may, UNESCO đã đưa ra câu trả lời giúp chúng ta nhân dịp bước sang thiên niên kỷ mới, rằng: Học để biết, Học để làm, Học khẳng định mình và Học để chung sống với người khác (learning to know, learning to do, learning to be and learning to live together). Đây là một nhận định sáng suốt của UNESCO và cần được phổ biến. Nhưng đây không phải là câu trả lời duy nhất.Trong số các câu trả lời mà tôi nhận được thì cá nhân tôi cho rằng, học để làm người là một nhận định xác đáng và sẽ vẫn còn chỗ đứng trong giáo dục. Vấn đề là người như thế nào?Điều đó cho thấy câu trả lời này có nội hàm mập mờ, thậm chí hàm chứa cạm bẫy áp đặt quan niệm, nên cần làm rõ. Chẳng hạn, chỉ cần dấn thêm một bước bằng câu hỏi người là gì, hay làm người theo tiêu chí nào, thì câu trả lời này sẽ rơi vào thế bế tắc hoặc hỗn loạn vì có quá nhiều đáp án. Do đó, học để làm người thoạt nghe tưởng là chân lý, nhưng lại chứa rất nhiều nội dung không rõ ràng, hoặc bị áp đặt sai lệch, nên cần phải bàn thảo để làm rõ.Vậy theo bạn, trong ba câu hỏi của việc học, thì đâu là câu hỏi quan trọng nhất? Bạn đã từng đặt câu hỏi “Học để làm gì?” chưa? Nếu có thì câu trả lời của bạn là gì? Bạn hiểu thế nào về học để làm người?Giáp Văn Dương nói thật, trong suốt quá trình 12 năm học + 4 năm học đại học tôi luôn tự hỏi mình học để làm gì, nhưng chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này cho tôi cả. Việc tôi phải làm chính là cố gắng bằng mọi cách để đạt điểm cao trong các kỳ thi để mong có cái bằng đại học khá giỏi, như vậy sau này đi xin việc cũng dễ dàng hơn. Tôi cũng muốn làm được những việc có ích cho xã hội nhưng tôi không biết làm cách nào. nhà trường, thầy cô và sách giáo khoa chẳng thể giúp gì được cho tôi... Học để có tri thức. Từ tri thức kết hợp kinh nghiệm thực tiễn sẽ có trí tuệ. Có Trí tuệ đánh bại Vô minh (Phật Giáo), có Trí tuệ để làm ra của cải. Có Trí tuệ thì Tiền-Quyền tự đến. Mình đã nghĩ như thế nên thời SV chỉ tập trung những môn mình thấy hữu ích thôi. Giờ đi làm mới thấy may nhờ suy nghĩ như vậy nên đường đời mình khá suôn sẻ và sự nghiệp cũng nhiều phát triển. P/S: Mình mong các em học sinh cấp 3 nên ra đời sớm, tìm việc part-time để làm thay vì tụm năm tụm bảy như bây giờ. Khi đó các em sẽ định hướng được khả năng bản thân, công việc yêu thích thì phấn đấu lên đại học học đúng ngành thì sẽ đỡ lãng phí cho cha mẹ và xã hội rất nhiều. Năm nào cũng nghe các em hỏi Nên học ngành nào? Thi trường nào? Nghe ai hướng nghiệp.. mà thấy đau lòng. Chuyện hệ trọng ảnh hưởng cả đời mà cứ mông lung thì chết chắc! Học để làm chủ . ( làm chủ bản thân , làm chủ tiền bạc , làm chủ cuộc sống và làm chủ vũ trụ....) Nhưng xã hội bây giờ đa số là học để đi làm thuê , làm giàu cho người khác. hi hi Học để "giữ ghế" và thăng quan tiến chức. Học để cải cách giáo dục Câu hỏi này quá lớn ! Phải xét từng trường hợp cá nhân mà nói. Như mục đích của người là học vì đam mê, học vì khẳng định giá trị bản thân, học để thoát nghèo.... Nhưng tựu chung lại, những người nào có học đều ý thức được cái sai của tệ nạn xã hội, đều thượng tôn pháp luật. Đại khái là học trước tiên để không phải trở thành dân đầu đường xó chợ, gây ra tệ nạn cho xã hội đã là một thành công tối thiểu rồi. Bài viết hay và phản ánh đúng thực tế hiện trạng tình hình giáo dục của nước ta hiện nay. Đọc bài này xong, người đọc sẽ có 1 định hướng hợp lý tốt hơn trong việc học cũng như có thể áp dụng với các vấn đề khác trong cuộc sống. Cám ơn tác giả! Cải cách =))) từ mà nghe rất nhàn tai ở GDVN. Cả hệ thống GD trả lời câu " học để làm gì " đi ! Học để trưởng thành! Khi tôi học 1 lớp Cử nhân Sư phạm Anh văn tại chức, GV hỏi cả lớp "Các bạn học lớp Cử nhân này để làm gì?", 90% trả lời để có tắm bằng phục vụ công việc, hoặc vì thích là GV. Riêng tôi trả lời "đơn giản là em thích, thế thôi". Tôi ham chơi game từ năm 18t - 21t, kết quả rớt ĐH, học TC du lịch nhưng cũng không tốt nghiệp được. Vào tối sinh nhật 23 tuổi, khi lang thang 1 mình, nghĩ bạn bè học TC ai cũng sắp ra trường có việc làm, tôi chợt thấy hối hận hoang phí 1 tuổi trẻ, chợt thấy tương lai đen tối muốn tự tử. Cũng may, mẹ kịp ngăn tôi lại, và âm thầm đăng ký lớp tại chức để tôi học, dù tôi cũng không biết khoảng mấy tuần mình sẽ ngán, sẽ quay lại với lũ bạn trên Võ lâm truyền kỳ. Nhưng kì lạ, càng học tôi càng thích, 2 năm đầu tôi thích đến lớp vì tôi để ý 1 em gái trong lớp, vì thế tôi luôn học trước ở nhà, để khi thầy hỏi là tôi có dịp "lấy số" với e. Tôi cũng thích đọc sách về Lịch sử, Chính trị, Xã hội, Tự nhiên, Triết học, chơi nhạc cụ, chơi thể thao... cũng để chờ có "khoe hàng" với e ấy. Năm thứ 3, tôi quyết định thổ lộ tình cảm thì bị dội 1 gáo nước lạnh, "em chỉ xem a là a trai, hơn nữa e chỉ muốn toàn tâm cho việc học", 1 con mọt sách từ chối 1 con mọt sách. Đau khổ Kể cho mẹ, mẹ cười, me hỏi "thế còn muốn học nữa ko?", tôi chợt nhận ra mình đi đến 1/2 chặng đường mà nghỉ học thì ngu quá; hơn nữa giờ tôi cũng có thể nói và nghe tiếng Anh trên truyền hình cáp khá rõ ràng. Tôi học tiếp 2 năm cuối ra trường với bằng loại khá (năm 4 tôi nghĩ học khá nhiều do công việc yêu cầu, chứ không có khi đạt loại giỏi - đến bây giờ tôi vẫn luôn nghĩ thế về mình). Cầm tấm bằng đến nay, gần 30 tuổi, trải qua 5,6 công việc khác nhau (do tôi thích trải nghiệm, chứ không phải do bị đuổi nhé), ngồi từ vị trí nhân viên đến vị trí điều hành, tôi chợt nhận ra: học hành quả là 1 điều tuyệt vời, bạn học, bạn trải nghiệm; quan trọng hơn nó khiến bạn hi vọng vào 1 tương lai tốt đẹp hơn. Và đến giờ tôi vẫn đang học đó thôi, học giao tiếp, học cách tiết chế cảm xúc, học cách lắng nghe, học cách trình bày ý tưởng của mình... Đến bây giờ, tôi vẫn nộp đơn xin việc sẵn sàng từ bỏ công việc hiện tại để làm 1 công việc cuối cùng: làm thầy giáo. Tôi không cần là thầy giáo giỏi, nhưng là người khơi gợi niềm lý do và niềm đam mê học cho học trò. Và biết đâu đấy trong số đó, sẽ có người trả lời "đơn giản, là e thích, thế thôi" như chính tôi năm nào.... Học để trở thành một người có khả năng tự lập (độc lập), sống tư do và hạnh phúc. Học để trở thành người có năng lực để đóng góp và phục vụ cho xã hội. Từ hồi nhỏ tôi đã có câu trả lời này đó là học để biết, vì vậy xuyên suốt quá trình học thì những cái gì chưa biết, những cái gì còn nảy sinh trong cái đầu non nớt của học sinh là tôi đem ra đi hỏi và học, kết quả về mặt tích cực đó là đến khi ra khỏi trường đại học, những kiến thức và công nghệ nó ăn sâu đến mức hầu như tất cả các vấn đề do nhà phỏng vấn tôi đều có rất nhiều đáp án cho họ, giải quyết đến mức "bản chất" của vấn đề, và sau này khi đi làm mỗi một vấn đề nảy sinh về công nghệ cũng như cách giải quyết vấn đề tôi đều bật ra được câu trả lời góc cạnh nhất cho bản thân cũng như đồng nghiệp. Mặt trái của nó đó là có quá nhiều câu hỏi cần giải quyết "nó là cái gì" và tôi bị lan man trong câu hỏi cũng như câu trả lời đó, một sự định hướng lan man đã khiến cho kết quả điểm số của tôi không bao giờ đáp ứng mong mỏi của bản thân vì đã sa đà vào việc tự giải quyết vấn đề trong khi kiến thức của xã hội là biển cả. Do vậy nền giáo dục cần phải định hướng thay cho cái đầu non nớt của tôi, phải biết tôi có năng khiếu và thiên hướng về cái gì để làm người hướng dẫn, hướng sự chú ý của tôi vào nó thì tôi mới có đủ sinh lực cũng như năng lực để thực hiện. Với tình hình học hành như hiện nay, tôi nghĩ đó là một sự thất bại của nền giáo dục, những thành công nếu có đó chẳng qua là thành công của một nhóm người có năng lực đã được tập hợp lại và trương biển quảng cáo " chúng tôi thành công là nhờ nền giáo dục Việt Nam". không phải bàn nhiều, các nước phát triển như Mỹ, Nhật, Châu Âu... họ làm như thế nào thì bắt chước mà làm! Mục đích của việc học : " HỌC ĐỂ BIẾT, HỌC ĐỂ LÀM VIỆC, HỌC ĐỂ KHẲNG ĐỊNH MÌNH, HỌC ĐỂ CHUNG SỐNG VỚI NGƯỜI KHÁC" theo định nghĩa của UNESCO là chính xác. học để đi làm thuê
Những đứa trẻ được nuôi dạy bằng lời nói dối Còn bảy người nói rằng họ đưa con đi cùng. Cử chỉ này thoạt nhìn rất thông thường. Đưa con đi cùng để “cô có dặn dò gì thì bảo cháu”, hay cẩn thận hơn là để cô nhớ mặt cháu. Nhưng thực ra, ai cũng hiểu là các cuộc “đến nhà thầy cô giáo” ngày 20/11 có tính chất như thế nào. Không hẳn là hối lộ, chạy chọt gì, nhưng cũng có tý quà, cái phong bì mỏng mỏng, là một dạng thức sơ đẳng của cơ chế xin cho. Và trẻ con ngồi chứng kiến tất cả những chuyện ấy. Có thể chứng kiến cả đoạn bố mẹ ngồi nhẩm tính, cho tiền vào phong bì, đi chọn cân hoa quả hay hộp bánh.Cái hạt giống “móc ngoặc tỷ số” đã luôn được cấy vào đầu thế hệ trẻ từ rất sớm.Khi người ta đang xôn xao vì những cầu thủ The Vissai Ninh Bình bán độ, thì cần nhớ lại rằng những chàng trai trẻ ấy đã trưởng thành trong một môi trường như thế nào. Bao nhiêu năm giải bóng đá Nhi đồng tổ chức là bấy nhiêu năm canh cánh nạn gian lận tuổi. Hơn 10 năm trước, đã có lúc ông Vũ Quang Vinh, Trưởng ban tổ chức giải Nhi đồng toàn quốc phải thốt lên rằng báo Nhi đồng muốn bỏ, không tổ chức giải đấu này nữa.Cái câu hỏi: “Cháu mấy tuổi rồi?” là câu hỏi quen thuộc đến mức thiêng liêng, xứng đáng đại diện cho cả một thời thơ ấu vậy mà trẻ con mới đá bóng cũng đã bị bắt trả lời sai.Rồi đến khi lớn hơn một chút, thì học được một kiểu đá bóng rất đáng sợ, một lối chơi với những pha vào bóng có thể khiến đối phương “mất nghiệp”.Mới hôm trước, tôi tìm xem cầu thủ Oduwa của đội U19 Tottenham bây giờ đang thi đấu ra sao. Oduwa bị phạm lỗi và dính chấn thương nặng khi sang Việt Nam “giao hữu”. Cũng may mà tìm được và biết Oduwa vẫn khỏe mạnh và vẫn đang tỏa sáng ở giải trẻ nước Anh, chứ nếu vì sang nước ta đá “giao hữu” mà một ngôi sao của bóng đá thế giới có thể vĩnh viễn không ra đời, thì quả thực là áy náy.Tinh thần của một cuộc bon chen hình như đã được đặt cao hơn tinh thần thể thao và những nguyên tắc đạo đức cơ bản từ lúc họ bắt đầu khởi nghiệp.Rồi đến khi tham gia vào thi đấu chuyên nghiệp, những chàng trai lại đối mặt với một sự bất hợp lý khác. Đó là việc các ông bầu bóng đá chơi một cuộc chơi ngẫu hứng, có thể giải tán đội bóng và bỏ giải, khiến cầu thủ thất nghiệp bất cứ khi nào.Nếu như ngày mai, cầu thủ không biết có rời sân với cái chân lành lặn hay đã bị đạp què, có đi về với tư cách một người còn thu nhập hay đội đã bị giải thể, thì có thể lý giải vì sao họ liều.Không một nhà báo, cảnh sát hay cầu thủ nào hiểu về thế giới cá độ bằng chính các nhà cái. Mà các nhà cái thì đã “đọc vị” được bóng đá nước ta từ lâu rồi. Suốt nhiều năm, các nhà cái nước ngoài không làm độ cho bóng đá Việt Nam. Một vài năm trở lại đây, độ của V-League quay trở lại trên các trang nước ngoài, nhưng các “tổng” trong nước cũng rất ít người cho phép khách đặt cửa và thanh toán tiền cho các trận đấu bóng đá Việt Nam.Ai chẳng biết rằng nếu để cho V-League tham gia vào thị trường cá độ thì chuyện sẽ như thế nào. Và cái sự “biết tỏng” ấy tất nhiên không xuất phát từ cá nhân cầu thủ, mà là kết quả của hệ thống.Bóng đá phản ánh xã hội. Nếu thu hẹp tầm nhìn lại, nhìn cách những đứa trẻ bắt đầu chơi bóng và phát triển trong môi trường bóng đá, thì cũng tưởng tượng được hành trình phát triển của những đứa trẻ khác trong xã hội, bắt đầu từ những cuộc bố mẹ dắt tay đến nhà thầy cô.Những đứa trẻ được nuôi dạy bằng những lời nói dối thì chúng cũng sẽ phải tìm cách bon chen để tồn tại.Ở đội U17 Đà Nẵng năm ngoái có một cầu thủ người dân tộc thiểu số tên là Bá Đăng Ti Vốt. Cái tên rất lạ. Em được ba đặt tên theo huyền thoại Berti Vogts, đánh dấu sự kiện HLV này đưa tuyển Đức đến chức vô địch châu Âu năm 1996. Khi biết sự tích ấy, tôi thú vị một phần, nhưng trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, như một tiếng thở phào. Vì cái tên ấy nói rằng nhiều phần là em sinh năm 1996, tức là U17 thật.Chẳng biết chúng ta nên đặt tên con cái thế nào, để thể hiện ước mong rằng chúng sẽ sống thật thà?Minh Anh Nhưng sẽ có một câu hỏi luôn đặt ra trong đầu các phụ huynh: Nếu sống thật thà trong một xã hội thật thà thì tốt, nhưng sống thật thà trong một xã hội đầy giả dối thì con cái mình có tồn tại được không, có bị thua thiệt không? Tôi có nhiều điểm chưa đồng ý với tác giả. Tôi chỉ xin mạn phép nói về vấn đề giáo viên - học sinh trong bài viết. Tôi là một người trẻ, học ở trong nước và nước ngoài (Mỹ) nên tôi được tiếp xúc với 2 nền giáo dục. Tôi thấy một điều rất buồn cười, là khi thấy mình hoặc con mình bị điểm kém, thì điều đầu tiên trong suy nghĩ là sự bất công từ phía thầy cô, mà không nghĩ là mình... kém thật và cần cố gắng hơn. Tôi chưa đi thầy cô bao giờ, nhưng tôi luôn hài lòng và cảm thấy công bằng với điểm số của mình, mỗi lần điểm số thấp là tôi cần phải cố gắng hơn, hoặc nếu có khuất tất trong lòng thì phải hỏi ngay, chứ không bao giờ giữ trong lòng rồi mặc định là do cô ghét. Giáo viên cũng là con người, chấm điểm đôi khi không chính xác hoặc chênh lệch đôi khi là đương nhiên, dạy học đôi khi cũng lúc vui lúc cau có là chuyện bình thường, thậm chí yêu mến học sinh này hơn, quý học sinh kia hơn 1 chút vì sự nghe lời và cầu tiến, giúp đỡ bạn bè ... cũng là lẽ hết sức thường tình (đó là cách các học sinh ở Mỹ luôn trau dồi các kỹ năng xã hội để được nhận sự ưu ái của giáo viên, để có những lời nhận xét tốt từ họ - cơ hội để xin vào các trường ĐH danh tiếng...) Theo tôi, chính tư tưởng của "con mình giỏng giang thông minh, điểm kém là do không quà cáp" mới chính là điều đang ăn mòn sự trong sáng của các em. Tôi đồng ý quan điểm của tác giả , tôi chưa bao giờ đưa con đến nhà thầy giáo, học thêm cũng không học thầy cô giáo ở lớp ..... Tôi đã nhận ra " quan điểm bài viết " này từ lâu . Cố gắng cho con thoát khỏi sự "bon chen " trong xã hội bằng cách đưa cháu sang học ở môi trường tốt hơn (du học ) , mình phải tự cứu mình hơn chờ sự thay đổi của xã hội , nói vậy có phần ích kỷ nhưng biết làm sao bây giờ .... Bạn có thể nói là ngây thơ, nhưng cũng có thể nói là tâm huyết khi viết ra những dòng này. Tôi cũng có cái thời giống như bạn "miêu tả ngày ấy". Nhưng hãy nhìn xa hơn một chút, bạn sẽ thấy ngay gốc rễ ở đâu. Tôi công nhận hai từ " xin cho" của bạn, nhưng bạn cũng hiểu nó bắt nguồn từ đâu! Đó là tôi nói đến sự " ngây thơ " của bạn! Nhưng bạn đang nói tiếng lòng của mình, của lương tri và nhận thức nếu chúng ta sống trong một môi trường tốt hơn. Cái môi trường mà mỗi cá nhân đều được coi trọng, không có đứa bé nào dở cả! Nó được sinh ra và có sứ mệnh của riêng nó. Có thời gian đi học, chắc bạn cũng hiểu mỗi cá nhân học sinh có điểm mạnh và yếu riêng. Nếu nền giáo dục tốt chúng ta hãy cho điểm mạnh đó phát triển. Em giỏi bóng đá thì làm cầu thủ, giỏi toán thì nghiên cứu toán, giỏi lái xe thì làm tài xê, ( lấy đâu có tỉ lệ tai nạn GT cao như bây giờ, ...). Và ngay trong ghế nhà trường chúng ta phân biệt em học dở và học giỏi, làm gì có khái niệm đó nếu bảo rằng " vịt ơi, ngươi hãy học leo cây nếu không thì ngươi dở đấy." Nhà trường đã vô tình bào mòn khả năng, và bóp chết các tài năng ngay từ trong trứng nước, sinh ra chuyện tâm lý coi thường nhau. Bởi vậy kết quả sẽ là tất yếu như hôm nay. Hãy bình tĩnh nhìn nhận nguyên nhân của xã hội và nếu có tâm với cuộc đời, bạn sẽ biết mình phải làm gì! Chúc bạn bình yên trong cuộc sống. ý kiến của chị rất hay , đúng là nền giáo dục của ta, môi trường xã hội của ta đang dậy cho con người phải dối trá , phải bon chen mới sống được . Làm thế nào để thay đổi được Cái gì cũng có giá của nó cả! Xã hội đang phải trả giá cho cách nghĩ cách làm của giáo dục trong thời gian dài đã qua. Gieo gì gặt đó - những hạt mầm công dân đã được chọn, ủ mầm, gieo và chăm sóc như thế nào thì bây giờ kết quả đã rõ ràng. Vấn đề hiện nay không phải than vãn, chỉ trích ... mà phải tìm cách đãi cát tìm vàng tìm những cây tốt còn sót lại chọn hạt để gieo mầm 1 thế hệ khác thôi. cơ thể không thể khỏe mạnh khi khối u ngày càng lớn , khối u lại nằm trong não của cơ thể Cha Mẹ nói dối thì con nói dối thôi. Cha vừa đi vừa kể chuyện thì con sẽ vừa đi vừa khóc... Sự thật phũ phàng Bài viết tác giả phân tích rất hay, bản thân tôi không dạy con theo những điều giả dối, bon chen ấy, các cháu còn quá ngây thơ để hiểu được những bon chen lừa lọc trong cuộc sống, tốt nhất là những điều tế nhị đừng nên để các cháu biết hoặc tham gia vào, không có lợi về nhận thức cho các cháu, trong xã hội chúng ta cần lắm những tấm lòng trung thực, con còn nhỏ tôi không cho học thêm ở thầy cô chủ nhiệm, nếu là không cần thiết, quà cáp ngày lễ cho thầy cô tôi biếu tặng nhưng ở góc độ là cám ơn công sức dạy dỗ thôi, không mua chữ, tôi đề nghị nhờ thầy cô hướng dẫn giúp đỡ cháu trong học tập, chấm điểm thì đừng nương tay, để mình còn biết con cái yếu kém ở đâu mà chỉnh sữa, dạy con lừa lọc, bon chen, gian dối thì dễ nhưng dạy các cháu tính trung thực, thẳng thắn thì không phải ai cũng làm được. Tôi dạy con nhựng kỹ năng sống đơn giản như biết bợi lội, biết xử lý những tình huống nguy hiểm khi đi chơi có thể gặp phải, không xả rác bừa bải, biết giúp đỡ người khác, dạy con có lòng vị tha, không hơn thua với bạn bè những chuyện nhỏ nhặt.... Trong xã hội này cần lắm những người tốt, việc tốt, mọi người nên sống chậm lại, bớt tính thành tích, hiếu thắng, sống thành thật với lương tâm, đạo đức, mong ai cũng một lần nhìn lại mình để xã hội ngày càng tốt đẹp hơn, văn minh hơn. Phi nhân cách đang hoành hành ở mọi nơi, từ thượng tầng đến hạ tầng. Ở VN không có trường hay tiết học dạy nói dối, mọi người chỉ thực hành dối trá mà thôi. Cách này thiết thực hơn nhiều. Sầu! tâm huyết của bài viết rất hay... nhưng áp dụng dc vào thực tế là bị dìm ngay ^_^ bạn không xin thì có người khác xin thế thôi ^_^ Ai cũng biết rõ nguồn gốc của gian lận từ đâu mà ra. Che giấu sự thật chính là gian lận. Ngày nay, trong xã hội tràn đầy sự thật được che giấu tràn đầy những biện pháp để che giấu sự thật. Thế thì sự kiện bạn nêu trong bài viết là lẽ tất yếu. Con cái học cha mẹ. Xã hội cũng được coi như con cái của người quản lý nó. Tôi hỏi 10 người quen cùng một câu hỏi: Anh chị có đưa con đến nhà thầy cô của cháu dịp 20/11, hay ngày lễ khác nhau không? Có hai phụ huynh trả lời rằng không đến nhà thầy cô bao giờ. Một người trả lời rằng anh chị để cháu ở nhà và tự đi. Còn bảy người nói rằng họ đưa con đi cùng. Tôi nghĩ, bạn nên chọn 10 người khác (tốt nhất là không liên quan đến việc quen biết bạn) để hỏi và nhận câu trả lời thì sẽ khách quan hơn.
Nhật Bản cải cách giáo dục như thế nào Đang nghiên cứu về giáo dục lịch sử tại Đại học Kanazawa, Nhật Bản và là người từng dịch cuốn "Cải cách giáo dục Nhật Bản", tôi xin phác thảo triết lý giáo dục Nhật Bản cận - hiện đại để giúp bạn đọc có thêm thông tin tham chiếu, suy ngẫm.Nói về triết lý giáo dục sẽ có nhiều cách hiểu nhưng tôi cho rằng, xét ở nghĩa hẹp nó là câu trả lời trực tiếp cho câu hỏi: “Giáo dục định tạo ra con người như thế nào?”Nhìn một cách tổng quát, giáo dục Nhật Bản cận - hiện đại được bắt đầu từ thời Minh Trị (1868-1912). Vào cuối thời Mạc phủ Edo, đứng trước áp lực ngày một lớn của các nước đế quốc phương Tây, lực lượng võ sĩ bậc thấp, cùng các trí thức Tây học của Nhật Bản đã liên kết với thế lực quý tộc ủng hộ Thiên hoàng tiến hành đảo Mạc thành công. Chính phủ Minh Trị dựa vào tầng lớp trí thức mới đã tiến hành cải cách mạnh mẽ giáo dục nhằm nhanh chóng cận đại hóa đất nước theo mô hình phương Tây.Nền giáo dục Nhật Bản trong 10 năm đầu thời Minh Trị đã du nhập mạnh mẽ các trào lưu tư tưởng cùng thành tựu khoa học kỹ thuật phương Tây nhằm đạt cho được mục tiêu “phú quốc cường binh”. Trong giai đoạn này và cả giai đoạn sau trong thời Taisho (1912-1926), cho dù trào lưu dân chủ xâm nhập mạnh mẽ, xét ở góc độ văn bản cả phía chính phủ và giới làm giáo dục Nhật chưa hề ý thức sâu sắc “triết lý giáo dục”. Các cụm từ “triết lý giáo dục” cũng không xuất hiện trong các văn bản pháp luật liên quan tới giáo dục.Tuy nhiên, sau Chiến tranh thế giới thứ hai, các nhà nghiên cứu người Nhật cho rằng, trừ khoảng 10 năm đầu thời Minh Trị khi giáo dục còn mang tính chất khai sáng, giáo dục Nhật Bản trước 1945 chịu sự chi phối của triết lý được thể hiện trong “Sắc chỉ giáo dục”, một “thánh chỉ” của Thiên hoàng Minh Trị ban hành năm 1879. “Thánh chỉ” này nêu ra những nội dung đạo đức mang màu sắc Nho giáo mà nền giáo dục Nhật Bản phải hướng tới và yêu cầu nền giáo dục phải đào tạo nên những “thần dân trung quân ái quốc” hết lòng phụng sự Thiên hoàng.Sau ngày 15/8/1945, Nhật Bản bị đặt dưới sự chiếm đóng của quân đội đồng minh. Dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của Bộ tổng tư lệnh quân Đồng minh (GHQ), Nhật Bản đã tiến hành một cuộc cải cách toàn diện nhằm dân chủ hóa và phi quân sự hóa đất nước. Công cuộc cải cách giáo dục thời hậu chiến (1945-1950) được xúc tiến với sự hợp tác của ba lực lượng: các nhà giáo dục Nhật Bản, các viên chức phụ trách giáo dục và thành viên Sứ đoàn giáo dục đến từ Mỹ. Cuộc cải cách giáo dục này được tiến hành toàn diện từ hệ thống trường học, tài chính giáo dục, cơ cấu tổ chức bộ giáo dục, hệ thống hành chính giáo dục địa phương cho tới khóa trình giáo dục… Thay đổi lớn nhất và trước hết là thay đổi về triết lý giáo dục.Triết lý của nền giáo dục mới, nền giáo dục mà sau này người Nhật quen gọi là giáo dục dân chủ, được xây dựng dựa trên sự phản tỉnh sâu sắc về nền giáo dục trước chiến tranh và tiếp thu tinh hoa giáo dục Mỹ. Mục tiêu giáo dục giờ đây không phải là đào tạo nên những “thần dân trung quân ái quốc” mà là người công dân có đủ tri thức, phẩm chất, năng lực phù hợp với xã hội hòa bình, dân chủ và tôn trọng nhân quyền. Triết lý giáo dục này được ghi rõ trong các bộ luật luật về giáo dục được công bố trong năm 1947 như: Luật giáo dục cơ bản, Luật giáo dục trường học…Triết lý giáo dục nói trên đã chi phối và chỉ đạo toàn bộ nội dung, phương pháp và cách thức tổ chức bộ máy hành chính giáo dục Nhật Bản. Hệ thống trường học được đơn giản hóa theo một hệ thống thống nhất với chế độ 6-3-3-4 (6 năm tiểu học, 3 năm THCS, 3 năm THPT và 4 năm đại học). Quyền lực của bộ giáo dục bị giới hạn và quyền tự trị được trao trả cho các trường học. Hệ thống hành chính giáo dục tách rời khỏi hệ thống hành chính chung và Ủy ban giáo dục - cơ quan được tổ chức từ ba thành phần giáo viên, viên chức hành chính và người dân quan tâm tới giáo dục trở thành cơ quan nắm quyền hành chính giáo dục ở địa phương.Bộ Giáo dục Nhật cũng chuyển từ chế độ “Sách giáo khoa quốc định” sang “chế độ sách giáo khoa kiểm định” và công nhận quyền tự do trong thực tiễn giáo dục của giáo viên. Trong khóa trình giáo dục, môn Nghiên cứu xã hội (Social Studies), một môn học hoàn toàn mới có nguồn gốc từ Mỹ, được đưa vào cả ba cấp học phổ thông.Về phương pháp giáo dục cũng có sự thay đổi lớn. Nếu như trước 1945, các giờ học diễn ra theo hình thức giáo viên truyền thụ tri thức cho học sinh thì giờ đây lý luận “học sinh là trung tâm” được nhấn mạnh. Độc lập trong tư duy và tự do trong tinh thần trở thành những phẩm chất của người học sinh mơ ước.Trong cuộc cải cách giáo dục toàn diện nói trên, nghiên cứu Xã hội, môn học tích hợp Lịch sử, Địa lý, Công dân trở thành nơi Bộ giáo dục và các nhà cải cách đặt nhiều kỳ vọng. Trong vai trò là môn học góp phần chủ yếu trong công cuộc tái khai sáng quốc dân, Nghiên cứu Xã hội đã thể hiện tập trung và cụ thể triết lý của nền giáo dục mới. Văn bản chỉ đạo mang tên “Hướng dẫn học tập môn Xã hội” năm 1947 của Bộ giáo dục Nhật Bản nhấn mạnh: “nếu như biết duy trì sự độc lập của bản thân, biết hưởng thụ cuộc sống thực sự là người… thì có thể lý giải được mối quan hệ cùng tồn tại với cuộc sống của người khác và có thể có được ý chí mãnh liệt muốn làm cho cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.Mục tiêu của môn học giờ đây là những công dân có tư duy độc lập, có tinh thần phê phán. Đó là những “con người không bị đánh lừa bởi đám đông thời thế”, “con người không bị mê hoặc bởi sự tuyên truyền dối trá”. Những con người ấy “không những không xâm phạm người khác mà còn chủ động mở rộng một cách tích cực những điều mình nghĩ tốt đẹp ra xung quanh”.Để đạt được mục tiêu giáo dục nói trên, nội dung và phương pháp giáo dục môn Nghiên cứu Xã hội được nghiên cứu rất kỹ. Nội dung và phương pháp giáo dục này nhấn mạnh tính chủ thể của học sinh, coi trọng trải nghiệm trong cuộc sống của học sinh và đặt trọng tâm vào học tập giải quyết các vấn đề thiết thực đối với các em. Trong “học tập giải quyết vấn đề” này sự “nhồi nhét” tri thức, “truyền đạt tri thức” bị loại trừ.Ở đó, học sinh không tiếp nhận thụ động, vô điều kiện các tri thức mà giáo viên đưa ra, coi nó là chân lý tuyệt đối mà học sinh dưới sự trợ giúp, hướng dẫn của giáo viên sẽ phải tìm kiếm các tri thức từ nhiều nguồn khác nhau và biến nó thành tư duy của mình. Có thể nói giáo dục môn Nghiên cứu Xã hội trong giai đoạn này đã chuyển từ “truyền đạt tri thức” sang hình thành và phát triển năng lực nhận thức khoa học cho học sinh.Như vậy, có thể thấy, ở trường hợp Nhật Bản, cải cách giáo dục giống như một cuộc cách mạng xã hội trong hòa bình. Ở đó, triết lý giáo dục được bàn đến và minh định trước tiên. Triết lý giáo dục này đã chi phối toàn bộ nội dung, phương pháp giáo dục cũng như cách thức tồn tại của nền giáo dục mới và có mối quan hệ rất mật thiết với hiến pháp cũng như các bộ luật về giáo dục.Nhờ hai cuộc cách mạng xã hội trong hòa bình nói trên Nhật Bản đã hai lần “thoát hiểm”. Lần thứ nhất là thoát khỏi móng vuốt của thực dân phương Tây và lần thứ hai là vượt thoát ra khỏi chính những sai lầm của mình để trở thành một nước hòa bình, dân chủ, văn minh.Nguyễn Quốc Vương Hay! rất sâu sắc, cảm ơn tác giả đã cho tôi hiểu biết thêm về lịch sử giáo dục của Nhật Bản-một quốc gia đáng ngưỡng mộ và học tập. Ước gì Việt Nam mình cũng mở mang tầm nhìn và có những cuộc cách mạng giáo dục mạnh mẽ như vậy, ước gì... Nhìn cách cư xử của người Nhật trong hoạn nạn (xếp hàng & nhường nhịn nhau) mới thấy họ "có văn hóa" thế nào. Nhật Bản là một tấm gương tốt cho Việt Nam trong giáo dục. Mong con cháu mình học hành "đỡ khổ" và "có văn hóa" , "có tự trọng" trong ứng xử nhiều hơn.... Tai sao Mỹ chưa đầy 300 năm mà họ đã là cường quốc số 1 thế giới hơn 100 năm nay. Bởi vì họ có triết lý giáo dục đúng đắn, đào tạo thế hệ trẻ thành những công dân tốt cho đất nước. Theo tôi, giáo dục Việt Nam vẫn đang mang năng tư tưởng Nho giáo, vẫn chưa có được triết lý giáo dục hợp với thời đại Theo tôi cải cách giáo dục tốt nhất mà tiết kiệm nhất Dạy học sinh: lịch sử , văn học, địa lý là của Việt nam. Các môn học khác học tập theo cách dạy nước Mỹ. Nhất định Việt Nam có nền giáo dục tiên tiến. Bài viết hay và sâu sắc, đúng với tâm tư nguyện vọng của những người tâm huyết và trăn trở với nền giáo dục Việt Nam, hy vọng những người làm giáo dục lắng nghe, tiếp thu và áp dụng những ý kiến, đóng góp quý báu này. Giáo dục Việt Nam cần học tập ngay! Xem họ làm thế nào cứ thế mà làm! dạy học sinh được, sao cái thực tiễn trước mắt không học tập và làm theo? Chưa thấy ai dạy thêm môn lịch sử, địa lý, giáo dục công dân, sinh học. Toàn là anh, toán, hóa, lý... Kiến thức hỏng. Nếu Nhật Bản đã cải cách đến như thế thì tại sao qua các phương tiện truyền thông, mình thấy việc học hành, thi cử ở Nhật vẫn rất nặng, tỉ lệ tự tử trong giới học sinh sinh viên không phải ít. Giáo dục Việt nam cần thay đổi từ gốc nếu muốn thực sự phát triển như mong muốn của chúng ta. Tôi hiểu những người làm quản lý giáo dục hoàn toàn có đủ thông tin về vấn đề này nhưng họ chưa có cơ hội và điều kiện để thực hiện một cách triệt để và toàn diện. Triết lý GD của chúng ta là "Học để thi, thi xong quên hết, đến lúc chết không vận dụng 60-70% kiến thức đã thi đó". Về học ĐH, tôi tốt nghiệp Khoa Hóa 16 năm nay, giờ cứ mỗi khi nghĩ đến học thi hơn 15 đvht Toán cao cấp (giải tích, tích phân, chuỗi....) tôi vẫn giật mình, học chuyên môn thì quá ít, linh tinh không phục vụ cho công việc ra trường thì quá nhiều. Giờ con tôi học lớp 01, cháu rất ngại, sợ đi học. Tôi xem SGK và bài tập toán về nhà, ôi không thể hiểu nổi là con tôi đi học chữ, học tính hay là đến trường để nhồi nhét các bài toán đố, khó, luyện chữ đẹp đến 23h....! Lịch sử, Văn Học và Địa Lý Việt Nam là cái gốc của người Việt Nam, nhưng chưa được dạy và học một cách đúng mức. Lịch sử thì không tòan diện, Văn Học thì rất hạn hẹp, Địa lý cũng vậy. Hỏi sao thế hệ trẻ bây giờ chẳng biết sự thật gì về những cái "gốc" của mình, thật là nguy! Bài viết này mới đề cập cải cách giáo dục ở Nhật Bản, nhưng chưa thấy được mối quan hệ giữa cải cách giáo dục đi kèm với cải cách về kinh tế - chính trị. Thật sự đây mới là mối quan hệ không thể tách rời. Ngoài ra, các nước phát triển khác cũng có cải cách giáo dục cả, như Mỹ, Úc, Canada, Đức, Pháp, Anh... mỗi nước đều có những bước tiến vượt bậc nhờ những cuộc cải cách về giáo dục. Tuy vậy, không thể đem áp dụng y nguyên cách kinh nghiệm đó vào thực tế Việt Nam được. Quốc gia muốn phát triển phải xây dựng nòi giống, cả về thể chất lẫn giáo dục. Đấy là điều rất nhiều người đã biết, đã nói. Người nước ngoài như Nhật, Mỹ, Châu Âu, người ta giàu và thành công như vậy- thiếu gì bài học và kinh nghiệm trong bao vấn đề với Việt Nam- Làm gì có chuyện người ta làm được mà ta không bắt chước được, Trung Quốc họ cũng vậy cả thôi. Nói chung bàn về những vấn đề này chỉ biết thở dài, vô cùng bế tắc trong hàng chục năm qua. Bài viết rất nhiều thông tin bổ ích và mang tầm. Cảm ơn tác giả rất nhiều./.
Tiền đồng có quá nhiều số 0 Rời Philippines hai năm sau để nhận chức vụ mới ở Singapore, mang bán cổ phiếu ấy thì những người bạn bản xứ đều xuýt xoa khen là tôi đã lời to vì được giá gấp đôi. Than ôi, lúc mua thì phải mang đôla Mỹ ra đổi thành peso với tỷ giá hối đoái 1 đôla Mỹ = 7 peso, nhưng đến khi bán thì đồng peso trượt giá thành 1 đôla Mỹ = 15 peso. Nếu tính bằng peso thì thật là lời gấp đôi, nhưng nếu đổi thành đôla Mỹ thì rõ ràng là mình lại bị lỗ.Việc mua bán quốc tế hoặc phân tích các dự án đa quốc gia, do đó, buộc chúng ta phải xác định trước nhất rằng đâu là đồng tiền gốc (base currency). Nói chung người nước nào đều quen dùng tiền nước ấy, và trên bình diện công ty, tùy thuộc vào chủ nhân, sổ sách kế toán của công ty nằm ở nước nào thì khi tính toán, ta sẽ đặt căn bản trên đồng tiền nước ấy để xác định lời lỗ.Doanh nhân Việt Nam ngày nay xông pha trận mạc quốc tế để làm ăn là chuyện thường như cơm bữa. Lạ đất, lạ người, lạ tiếng nói, lạ cơm nước, nay không còn là vấn đề, nhưng việc “lạ tiền” thì vẫn còn. Đến Hàn Quốc chẳng hạn, cam đoan rằng hễ nhìn một số tiền bằng won thì ai cũng lập tức tính nhẩm trong trí để xem số tiền ấy tương đương với bao nhiêu đồng Việt Nam hoặc bao nhiêu đôla Mỹ.Đối với tài liệu, sổ sách tài chính thì ít ra chúng ta cũng có thì giờ chuẩn bị trước để chuyển thành tiền đồng hoặc đôla Mỹ cho dễ suy nghĩ và tính toán. Tuy nhiên, khi gặp bạn bè bản xứ, nghe họ thao thao bất tuyệt trình bày các dự án, kế hoạch… bằng đồng tiền của họ thì quả thật là mệt mỏi cho cái máy tính nhỏ bé trong đầu chúng ta.Doanh nhân nước ngoài đến làm ăn tại Việt Nam ngược lại cũng gặp trở ngại với việc “lạ tiền” tương tự. Hễ mỗi lần nghe các bạn trong nước nhắc đến hết tỷ đồng này, đến chục tỷ đồng khác thì cái máy tính trong đầu họ cũng tự động chạy để chuyển đổi về “đồng tiền gốc”. Riêng tôi mỗi lần nhìn vào bảng báo cáo tài chính của các công ty trong nước thì trong trí lại vẳng lên âm điệu bài “Sóng về đâu” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “ Biển…số, biển …số đừng xô tôi…”.Quả thật đồng tiền của mình sao mà có nhiều con số như thế. Quen tính toán bằng đồng đôla nên hễ nhìn vào những con số ghi bằng tiền đồng thì cái máy tính trong đầu tôi nó chạy như thế này: Trước hết là phải vạch riêng 6 con số cuối ra để thấy cái chuỗi số này là… mấy triệu đồng tiền Việt đây nhỉ? À, ba mươi hai ngàn triệu đồng, hay ba mươi hai tỷ. Một tỷ đồng thì tương đương với khoảng 47.600 đôla Mỹ… Ủa, cái máy tính bỏ túi của mình ở đâu rồi kìa? Lại quên không mang theo rồi! Thôi tính cho tròn thì một tỷ đồng tương đương với 50.000 đôla Mỹ, nghĩa là mười tỷ thì bằng nửa triệu đôla Mỹ… Như vậy thì ba mươi hai tỷ đồng tương đương với ba chấm hai nhân với nửa triệu bằng 1 triệu 6 đôla Mỹ. Bớt đi một chút (vì 47.600 tính tròn là 50.000) thì cho là bằng 1 triệu rưỡi đôla Mỹ.So với đồng tiền các nước, dường như việc chuyển đổi tiền Việt ra các loại ngoại tệ khác tương đối nhức đầu. Lý do chính là vì có lẽ đồng tiền Việt Nam có hơi nhiều các con số không “0” ở đằng sau. Với nền kinh tế Việt Nam trên đà tăng tốc, với sự thành hình của những tập đoàn công ty và ngân hàng lớn thì những con số này rồi đây lại sẽ còn dài hơn trước.Trước hết thì cái “biển số” đó đã đưa đến một sự “lạm phát” về danh từ. Ngày nay, khi nói đến “đồng” thì dường như nó cùng nghĩa với “ngàn” và có người dùng “đồng” để viết tắt cho “ngàn đồng”. Danh hiệu “triệu phú” ngày nay đã mất giá, vì ngay việc trở thành “tỷ phú” (tiền đồng) cũng không còn là điều khó khăn như xưa. Ngày trước, tôi thường nghe nói rằng cứ một ngàn “tỷ” thì gọi là …"ức” (trillion), nhưng dường như trong nước hiện không dùng từ này mà vẫn gọi là “ngàn tỷ”. Tuy nhiên 1.000 tỷ đồng cũng chỉ hơn 47 triệu đôla Mỹ, một số tiền không lớn lắm trên thương trường quốc tế. Vậy thì sau “ngàn tỷ” rồi đây sẽ lại tiếp tục tiến đến “vạn tỷ”, “triệu tỷ” rồi đến ... "tỷ tỷ" chăng?Tiền Việt Nam hiện chưa lưu hành ở ngoài nước, nhưng giả dụ hôm nay được xuất hiện bên cạnh đồng tiền các nước trong khu vực thì sao? Tại một quầy đổi tiền ở Singapore, ta sẽ thấy một bảng quy đổi tiền tệ đại khái như sau:Nhìn vào bảng trên, ta thấy dường như có một sự cách biệt giữa hai… xóm. “Xóm trên” gồm những nước mà 1 đôla Mỹ tương đương với ít con số bản vị tiền nội địa và “xóm dưới” gồm Indonesia và Việt Nam mà tỷ giá hối đoái tương đương với khoảng trên 10.000 bản vị. Dưới con mắt nhiều người nước ngoài, đồng tiền một nước càng “được” đổi ra nhiều bản vị chừng nào thì nước ấy càng “bị” xem là còn… chậm tiến chừng nấy. Muốn tiền mình lưu hành ở nước ngoài thì cũng như muốn “dọn nhà” đến ở gần bạn bè cho vui, thế nhưng không những phải chạy về “xóm dưới” sống cạnh người bạn Indonesia, mà lại còn ở tuốt cuối xóm thì cũng… hơi buồn.Võ Tá Hân Cam on Bac ve 4 bai viet rat hay, truoc gio chau chi biet Bac dan Guitar rat hay ke ca cac bai tap theo Carulli. Câu chuyện mua cổ phiếu của Bác làm cháu nhớ lại chuyện cháu mua mảnh đất : Cách đây hơn 10 năm cháu mua 70m2 đất là 10 cây vàng tương đương 50 triệu đồng. Sau 10 năm bán được 400tr đồng nhưng qui đổi ra vàng thì chưa tới 10 cây ! Cứ chê nhiều số 0 quá, đến lúc ai đó cho 50.000 lại ước nó có thêm số 0. Các bác buôn bán đất, lúc mua thì tính giá đất theo thị trường, lúc bán thì bán đất, lại đi xem giá... vàng. Hồi xưa các bác thay vì mua đất không đi mua vàng mà trữ? Các bạn cứ nói ngày xưa, xăng có 7k/lít, giờ tới 25k, nhưng các bạn lại kg thắc mắc tại sao ngày xưa đi làm một ngày họ trả công có 30k còn bây giờ được 300k. Tóm lại, mình thấy người Việt nhiều khi than phiền...quá nhiều 1000đ cắt 3 số 0 bỏ đi có thể là một bước tiến cho nền kinh tế Việt Nam. Hơn 20 năm qua từ khi mình biết giá trị của đồng tiền mình thấy chưa khi nào tiền đồng lên giá mà chỉ toàn trượt giá so với usd. tỷ giá usd/đ cứ giảm dần giảm dần. Buồn! giá trị của đồng tiền thể hiện sức mạnh của nền kinh tế khi mà tiền mất giá thì biết kinh tế thế nào rồi. Người Việt đâu có kém, tài nguyên không thiếu vậy cái gì làm cho dân nghèo??? Mình nghĩ là cơ chế, hệ thống pháp lý kìm hãm sự phát triển và tư duy sáng tạo của nhân dân. Cứ nhìn công nghiệp xe hơi mà xem. Một ngành sx có thể gia tăng giá trị rất lớn nhưng luật pháp (thuế, phí, thủ tục...) lại kìm hãm sản xuất và tiêu dùng vì một lý do ....sợ tắc đường! Hãy để cho dân có xe đi dân sẽ biết phải làm gì khi tắc đường! Càng đọc các bài viết của anh em càng ghiền. Bài viết này thật thấm thía và sâu sắc, nó như nói lên được nỗi lòng của em vậy. Mỗi lần đi nước ngoài công tác, vào tiệm ăn hay ở hotel thì khi nhìn bảng giá em hay tần ngần ra tính nhẩm xem bao nhiêu tiền Việt và rồi tự nói với chính mình "Sao tiền mình mất giá quá". Một phút chạnh lòng. Cảm ơn anh về bài viết này, thật là hay và thú vị. Chúc anh vui khỏe và viết tiếp những bài thật hay anh nhé. Chuyện này đã nói nhiều, khổ lắm nói mãi mà chẳng ai có trách nhiệm tiếp thu. Các số 0 này chỉ tốn công viết trong kế toán, trong in ấn, bảng biểu, hóa đơn, chứng từ...nên cũng có thể gọi là những số 0 vô nghĩa. Tôi làm công ty chuyên về XNK, lắm lúc cũng đau đầu với việc quy đổi. Viết thư cho đối tác mà con số cứ nhảy liên tục, đồng tiền của mình nhiều số quá, lắm lúc khách hàng nước ngoài đọc xong cũng tưởng mình viết nhầm Sợ nhất là đi du lịch phải đổi từ tiền đồng, sang ngoại tệ. Lúc trở về lại đổi từ ngoại tệ sang tiền đồng, kiểu gì cũng bị thiệt Công ty tôi những năm 90 đào tạo thợ hàn chi phí tính ra khoảng 3,4 cây vàng. Hợp đồng đào tạo ghi rõ nếu nghỉ việc mà không làm đủ 5 năm sẽ phạt từng đó (khoảng 12 triệu và có trừ đi những năm làm việc ). Đến nay số lao động thợ hàn nghỉ việc thời đó quay lại công ty lấy sổ bảo hiểm rất nhiều, họ chấp nhận nộp tiền chỉ khoảng 10 triệu, nhưng nếu quy ra vàng thì phải đến 30,40 triệu. Tính ra vàng thì số thợ hàn này vẫn lời chán! Vậy tại sao không bỏ ba con số 0 đi, tức là "ngàn" đó!!! Đơn giản chỉ là mệnh giá tiền thôi mà, như Won Hàn Quốc (1 USA = 1.050 Won), Yên nhật ( 1USA =100 Yên) có mệnh giá nhỏ hơn Ringgit Malaysia, nhưng đâu có nghĩa là người Hàn, người Nhật họ kiếm tiền ít hơn Malaysia nếu quy ra USA, mệnh giá tiền mỗi nước không liên quan gì đến việc mức sống, thu nhập thực tế ( quy ra vật chất), không phản ánh trình độ phát triển kinh tế, càng không ảnh hưởng gì đến việc phát triển, và điều hành nền kinh tế (nếu mệnh giá ổn định so với những đồng tiền mạnh),.... Cái khó ló cái khôn. Dân buôn bán bây giờ bỏ đi ba số 0 và thay chữ K vào cho gọn nhẹ. Các bạn đi đường sẽ thấy nhiều biển hiệu kiểu kiểu như thế này "Áo sơ mi nam xuất khẩu một giá 250K". Khách du lịch sang cũng méo mặt vì tiền tệ Việt Nam. Cảm ơn anh, bài viết rất thú vị. Nhiều khi tôi cũng thấy nhiều số 0 đến mức phiền phức, mà quy đổi rất đau đầu. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ là đơn vị tiền tệ của chúng ta bây giờ không phải là Đồng (VNĐ) mà là NGHÌN (VNN). Ba số 0 ở cuối để cũng không giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm tốn mực và giấy thôi, gây ảo giác khi nhìn và lãng phí khi in ấn. Việt kiều Mỹ có câu nói là "Về nước làm tỷ phú", quả thật đúng với tình hình tài chính hiện nay.
Nỗi đau của 'kẻ trộm sách' Em say mê học từng con chữ dưới gian hầm nhà ẩm thấp, lạnh lẽo. Em dũng cảm lẻn trèo qua cửa sổ nhà của vợ chồng một ông tướng dưới trướng Hitler để lấy những cuốn sách yêu thích về nhà đọc. Mỗi khi đọc xong cuốn nào, Liesel Meminger lại trèo vào nhà của ông tướng để trả lại cuốn đó. Dưới góc nhìn của một nhà đạo đức học, chắc chắn hành vi lẻn vào nhà người khác để lấy bất cứ một món đồ gì đều có thể bị gọi là hành vi trộm cắp. Nhưng cô bé khẳng định mình không "ăn cắp" mà chỉ là "mượn" những cuốn sách đó.Các cuốn sách đã nâng đỡ, vực dậy tinh thần Liesel Meminger như thế nào trong Thế chiến đầy khốc liệt, nghiệt ngã thì các bạn có thể tìm hiểu khi xem bộ phim. Chỉ có điều sự việc vừa xảy ra với một cô bé học lớp 7 đang được cho là ăn trộm hai cuốn truyện Trạng Quỳnh trong siêu thị ở Gia Lai khiến tôi liên tưởng đến hình ảnh "Kẻ trộm sách".Khi liên tưởng đến hình ảnh của kẻ trộm sách trong bộ phim, tôi không cố gắng thi vị hóa hay lãng mạn hóa hành động của em học sinh lớp 7 này. Nhưng trước hình ảnh cô học trò bị trói giang hai tay với tấm bảng gắn trước ngực: "Tôi là người ăn trộm", thì tôi ước, giá như lúc vội viết dòng chữ này, nhân viên cửa hàng ghi thêm chữ "sách" vào sau chữ "trộm", có lẽ, con đường để bé gái hồi phục tinh thần đỡ gian nan hơn so với thực tại. Ăn trộm, ăn cắp vĩnh viễn không bao giờ là một hành vi tốt của con người. Nhưng cá nhân tôi vẫn nghĩ, khi bị gán cho chữ "ăn trộm sách" nó vẫn khác hơn là bạn đi ăn trộm một thứ gì đó.Người Việt Nam chúng ta luôn tự hào là một đất nước nhân văn, trọng đạo lý, có truyền thống hiếu học lâu đời. Chính vì lẽ đó, chúng ta thường nói chữ "sách", dù đôi khi chỉ là cuốn truyện tranh, với hàm ý trân trọng, tự hào. Chúng ta có những Hội sách, Đường Sách, và sắp tới là Ngày Sách Việt Nam - ngày mà cả nước được cổ động cùng nhau đọc sách, tôn vinh văn hóa đọc. Vậy thì việc một em bé đang bị nghi ngờ ăn trộm hai cuốn truyện có đáng để bị mang ra thị chúng theo kiểu rêu rao trên mạng xã hội.Đám đông chứng kiến tại siêu thị đã là quá sức chịu đựng của em. Sự buộc tội của những người lớn vào khoảnh khắc em bị bắt quả tang đã là quá sức chịu đựng của em. Vậy thì làm sao em có thể chịu thêm được việc bị gắn cho mác "Tôi là người ăn trộm" như thế. Tôi hình dung, theo lẽ thường trong cuộc sống, em sẽ lớn lên, trưởng thành, có công ăn việc làm, có bạn trai, rồi sẽ làm vợ, làm mẹ, làm bà... Cuộc sống của em sẽ đi theo một lập trình như bao số phận khác trong xã hội này. Nhưng từ giờ cuộc sống ấy có lẽ sẽ khác đi bởi cái mác mà người lớn đóng dấu cho em.Viết đến đây, tôi chợt thấy cô bé Liesel Meminger thật may mắn. Giả sử em bị bắt lúc đang trèo cửa sổ vào nhà người ta, thì dù có vì lý do nhân văn gì đi nữa em vẫn là một kẻ ăn trộm. Tôi lại thấy Jean Val Jean thật may mắn vì cuộc đời ông ta đã rơi vào bi kịch khi phải chịu khổ sai 19 năm chỉ vì ăn cắp mẩu bánh  nhỏ cho chị và đàn cháu thì cũng được thay đổi khi sau đó. Dù ông có ăn trộm bộ đồ bạc quý giá gấp bao nhiêu lần của giám mục Myriel nhưng vẫn có cơ hội làm lại cuộc đời nhờ lòng vị tha và bao dung của giám mục.Bạn đừng cười và cho là tôi đang cố gắng tiểu thuyết hóa một vấn đề thời sự mà xã hội chúng ta đang bàn đến. Đừng bảo những chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết và phim ảnh. Nếu những câu chuyện trên trang sách ấy không có giá trị với cuộc đời thực thì vì sao từ lâu chúng ta tôn vinh những tiểu thuyết gia, những con người như Victor Hugo?Tôi không chứng kiến toàn bộ sự việc, tôi không biết rõ người nhân viên ở siêu thị sách để có thể hiểu được hành động răn đe mà anh ta đã làm với một đứa học sinh lớp 7. Cũng như tôi không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình, xuất thân, lối sống của anh nên tôi không thể nhân danh một lý luận đạo đức nào để chỉ trích anh ta. Tôi chỉ có thể đoán rằng, có lẽ anh là người không yêu sách, không thích đọc sách. Bởi nếu anh ta yêu đọc sách, anh ta khó lòng áp dụng hình thức xử phạt này với đứa bé.Tôi tự vẽ một kịch bản trong đầu. Nếu đúng là em bé ăn trộm hai cuốn truyện Trạng Quỳnh, khi người nhân viên bắt gặp, người ta sẽ gọi em vào phòng riêng, nhỏ nhẹ hỏi vì sao em làm thế. Người ta sẽ liên lạc với gia đình, thầy cô em để nhắc nhở và khuyên nhủ em. Và sau cùng, người ta sẽ tặng luôn cho em hai cuốn truyện đó. Tôi cho rằng đó là một cách xử lý tốt trong trường hợp này.Ngày còn là học sinh ở Long Xuyên, An Giang, tôi từng chứng kiến cảnh một chủ tiệm sách nhỏ dùng xích trói một em bé vào chõng đựng sách vì tội ăn cắp. Ánh mắt không còn một chút niềm tin của thằng bé khi phải ngồi lom khom vì bị cột chặt, cùng hình ảnh những người đứng chỉ trỏ xung quanh vẫn thỉnh thoảng quay về trong tôi.Tôi không tin rằng một xã hội sẽ tốt đẹp nếu mỗi công dân sống trong xã hội đó xem thường pháp luật. Nhưng, đồng thời, cũng như Đức Pháp Vương Drukpa từng nói: 'Tình yêu thương bắt đầu bằng sự hiểu biết'. Tôi luôn tin rằng một xã hội tốt đẹp rất cần được xây dựng trên thấu hiểu về giá trị đạo đức, sự khoan dung, lòng nhân từ, đức tính vị tha, sự thấu cảm và tình yêu thương giữa con người với con người. Một xã hội như thế sẽ giúp mỗi con người giữ được lòng tự trọng, tự tin xây dựng cuộc sống của riêng mình tốt đẹp hơn.Dương Vân Bài viết của em rất hay, chị cùng quan điểm với em Bài viết rất hay! Làm cho tôi nhớ lại thời gian gia đình tôi còn cho thuê sách, các em thường đọc sách "cọp" và ăn cắp sách nữa! Nhưng ông xã tôi bảo: ăn cắp gì chứ ăn cắp sách anh thấy đáng yêu, rầy la tụi nhỏ sơ sơ thôi. Giờ các em không còn đọc sách như xưa nên gia đình tôi không còn cho thuê sách nữa! Khổ là nhiều người làm trong nhà sách.. nhưng không có cái sách trong đầu. Theo tôi biết ở bên Tây ở siêu thị có bán rất nhiều sách báo và những cửa hàng lớn cũng bán rất nhiều sách, tạp chí.....những em nhỏ hay thiếu nhi rất thích những chuyện tranh nhưng không có tiền mua và nhiều lúc cha mẹ cũng không mua vì những loại chuyên tranh hay những cuốn sách nhỏ này vì sợ tốn tiền.....Nhưng các em cứ việc ngồi tại chỗ đọc thoải mái... Có nhiều em nằm tại chỗ độc luôn, cha mẹ cứ việc đi chợ mua hàng xong rồi lại dắt các em về. Và tuyệt vời ở chỗ là các em coi xong nhiều khi không xếp lại ngay ngắn liệng bừa đủ chỗ... Và người quản lý quầy sách lại rất vui vẽ sắp xếp lại ngay ngắn, siêu-thị hay cửa hàng cũng có cái lợi là nhờ vậy mà người lớn mới tới mua hàng vừa có chỗ chi tụi nhỏ đọc sách hay truyện tranh. Tôi nghĩ sau sự việc đau lòng này, chúng ta nên khuyến khích những siêu-thị hay cửa hàng nên cho các em dọc sách...tại chỗ miễn phí cho dù mua hay không mua sách... Bài viết rất hay, nếu ai cũng có cách nhìn và hiểu như tác giả thì tốt quá. Mình nghĩ bài viết của bạn và đa số các comments hiện đang mang tính chất ''cô Tấm'', nhân văn nhân đạo với 1 người (bạn trẻ ăn trộm sách) mà không phải là nhân văn nhân đạo với mọi người (anh nhân viên nhà sách thiếu điều muốn bị làm mắm luôn còn gì). Ý kiến của mình sau đây chắc mang tính chất ''cô Cám'' nhiều hơn. Mình ko đồng ý với việc chúng ta xuýt xoa cho cái sự hoảng loạn của ''kẻ trộm sách'' và đập bàn đập ghế la ó cho cái sự treo bảng của anh nhân viên nhà sách. Mình không thông cảm với hành vi trộm cắp, cho dù đó là trộm sách đi nữa. Và nếu mình thông cảm với bạn trộm sách thì mình cũng sẽ không thông cảm nhiều hơn là mình thông cảm với anh nhân viên nhà sách. Ăn trộm là sai rồi, đó là biểu hiện của lòng tham, sự ích kỷ, và bất chấp hậu quả, some sort of entitlement mentality (cái này tiếng Việt nói sao ta?). Tui thích là tui (có quyền) nhích, tui tự cho tui cái quyền đó, hahaha! Ăn trộm sách thì tốt lành gì hơn là ăn trộm tiền/vàng/chó/mèo/trứng/... chứ? Trong cái giây phút đút túi cái không thuộc về mình, 1 người trộm sách cũng lén lút, liều lĩnh và tham lam giống mọi người trộm khác thôi. Ô kê, bạn trẻ kia ăn trộm và bị cảnh tỉnh 1 vố quá đau. Cái sự cảnh tỉnh đó đau đến nỗi bạn đó từ vị thế người sai lầm cần 1 cây roi vào mông phút chốc hóa thân thành nai vàng ngơ ngác cần 1 vòng tay êm dịu, chở che, bênh vực. Mình đồng ý, ai khôn mà chẳng dại 1 đôi lần. Bạn đó dại lần này, hy vọng lần trước/lần sau khá hơn. Anh nhân viên nhà sách cũng dại lần này, hy vọng lần trước/lần sau ảnh khá hơn. Nhưng coi kìa, mọi người ném đá ảnh như thể 1 hành động treo bảng của ảnh là đủ để kết luận về con người của ảnh (mất hết nhân tính, bán sách mà trong đầu ko có sách, ...). Chúng ta chẳng biết gì về 2 người đó ngoài việc 1 người ăn trộm và người kia treo bảng. Nhưng với 1 việc thì ta coi nó như ''tai nạn'', như ''hiện tượng bên ngoài'' - ôi cô bé chỉ là giây phút tham lam nhất thời (mà lại còn ham đọc sách mới đáng nói chứ!!). Còn với việc kia thì ta coi nó như là ''bản thể'' - anh nhân viên này tàn nhẫn hết thuốc chữa! Đã vị tha, thì ta ráng vị tha hết luôn cho rồi. Vị tha 1 nửa thì mình thấy chán chán, giả giả, diễm tình thế nào ấy. Tôi mà bắt được, tôi cho thêm 2 quyển nữa. Nếu ai cũng có cách nhìn và hiểu như tác giả thì tốt quá. Tội nghiệp cho cô bé, nếu như tôi là người thanh niên đó, thì em sẽ ko đau đớn như bây giờ. Là người lớn mà cách cư xử lại thiếu đao đức như vậy. Gọi cha mẹ em đến, để cha mẹ em dạy bảo em lại là cách cư xử đúng nhất. Đúng là không ở trong hoàn cảnh đó thì không biết rõ, sao chúng ta không thử nghĩ thế này: người bảo vệ có mẹ già ốm và con đói, nếu bị mất hàng sẽ bị trừ vào lương vốn đã ít ỏi của bảo vệ, rằng anh đã cố kiên nhẫn hỏi cô bé trộm sách về lý do, và chân thành mong một thái độ ăn năn, rồi chỉ nhận được sự lì lợm, cứng đầu, của cô bé, rồi nghĩ tới đồng lương bị trừ có thể mua thuốc cho mẹ già ... rồi một phút quẫn trí nên xử xự quá tay... Tôi chỉ nói một trường hợp, tôi không bênh người thanh niên, nhưng tôi thấy tôi không có quyền đánh giá về nhân phẩm của người khác bừa bãi, điều mà nhiều người cũng làm với cô bé kia (làm cô bé hoảng loạn). Tôi không nghĩ tội của nhân vật chính dẫu có, cũng không bằng những lời lẽ cay độc của những người tự cho mình quyền phán xét người khác và, yên chí vì biết đúng sai cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nếu nói trộm sách là một thứ gì đó có thể tha thứ thì trộm 1 quả ổi trong vườn nhà người khác cũng không phải cái gì quá lớn để phải nghiêm trị. Nhưng chính những đứa bé ngày hôm qua trộm ổi, trộm cam lớn lên trộm sắt, thép, trộm tài nguyên và trộm luôn cả niềm tin của chúng ta ngày hôm nay đó. Thà như thế này để giảm hẳn tỉ lệ trộm cắp vặt từ nhỏ còn hơn nói vài câu giáo điều, nộp phạt rồi hỏng cả 1 thế hệ, 1 quốc gia. Người ta đang bảo vệ em bé trộm sách và hăm dọa bỏ tù ba năm người treo tấm bảng "tôi là người trộm sách". Người lên giọng chỉ trích hành vi trừng phạt quá đáng và hành xử không đúng của các nhân viên bán sách, người cho rằng trộm sách không thể cho là ăn trộm,... Và cả công an đang vào cuộc điều tra chuyện đã biết quá rõ ràng. Hành động cư xử của chúng ta có quá cực đoan không? Biết rằng các nhân viên bán sách đã sai vì họ quá bức xúc với hành vi không đúng của em bé. Có ai biết rằng các nhân viên này đã lao đao lận đận vì một số sách đã bị mất liên tục, họ bị khiển trách, bị trừ lương, bị bắt đền bù... Chúng ta lên án hành động của họ, nói cho họ thấy rõ khuyết điểm và yêu cầu họ phải xin lỗi em bé. Riêng đối với em bé, cha mẹ em và nhà trường phải dạy dỗ và chỉ ra lỗi sai của em. Quí vị ơi! Xin hãy kềm chế. Chúng ta có thói xấu là hay hùa nhau xé bé ra to. Hãy giúp mọi người tiến bộ và đừng đẩy các nhân viên bán sách vào đường cùng! Anh nhan vien nha sach lam vay de thoa man su hieu thang va cai toi qua cao trong anh ay ma ko de y toi nhung he luy sau nay ma e gai se phai doi mat. Uoc gi ai cung co long bao dung Bài viết thật cảm động! Lột tả được nhiều khía cạnh, những câu từ thật nhẹ nhàng nhưng lại dễ đi vào lòng người! Cảm ơn tác giả. Qủa thật quá nhẫn tâm và bất nhân, con người ta ai cũng có lỗi lầm, cũng có những phút giây nông nổi, dù gì đó cũng chỉ là một cô bé học lớp 7, là người lớn thiếu gì cách để có thể dạy dỗ em nhìn ra cái sai - cách xử sự của nhân viên bảo vệ và nhân viên ở nhà sách lúc đó đã làm mất đi tuổi thơ của cô bé rồi, mong rằng cô bé sẽ vượt qua được nỗi đau này Trộm sách và trộm truyện khác nhau. Nếu như tôi là chủ tiệm, cô bé đó ăn cắp sách của tôi có thể tôi sẵn sàng cho. Còn nếu như ăn cắp truyện tranh về đọc mà tôi tra hỏi thông tin người thân mà ko chịu trả lời thì tôi vẫn sẽ làm vậy thôi, hỏi thông tin người lớn chỉ để góp ý trong việc giáo dục các em. Các bạn hãy nhớ về tấm biển "cấm ăn cắp vặt" được viết bằng tiếng Việt treo bên đất nước Nhật nhé. Bên Singapore thì người lớn xả rác vẫn phải đeo biển đi làm công ích nhé.
Quốc hội lập pháp chuyên nghiệp Tính riêng trong năm 2013, các cơ quan nhà nước ở trung ương đã ban hành một Hiến pháp sửa đổi, 17 luật, 22 nghị quyết của Quốc hội; 3 pháp lệnh, 8 nghị quyết của Ủy ban thường vụ Quốc hội; 215 nghị định của Chính phủ; 703 thông tư của Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ; 106 thông tư liên tịch. Như vậy, tính sơ bộ trong một năm các văn bản được ban hành đã vượt con số 1.000 văn bản, chưa kể lệnh, quyết định của Chủ tịch nước, quyết định của Thủ tướng, nghị quyết của Hội đồng Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao…Thực trạng đó khiến tôi trăn trở với câu hỏi:“Quyền lập pháp” của Quốc hội hiện nay có còn là lập pháp nguyên gốc không? Một năm chỉ có 365 ngày, người dân sao có thể tìm, đọc và hiểu được hết một “rừng luật” phức tạp, rắc rối như vậy? Làm thế nào để khắc phục tình trạng này trước đòi hỏi Quốc hội ngày càng phải chuyên nghiệp hơn, phải giải quyết nhiều hơn những “đơn đặt hàng” từ cuộc sống?Quốc hội nắm quyền lập pháp, nhưng thực tế phần lớn các dự thảo luật là do Chính phủ và các Bộ ngành soạn thảo, đệ trình. Không những thế, ngay cả sau khi luật có hiệu lực thi hành rồi vẫn cần phải có rất nhiều văn bản hướng dẫn thi hành mới có thể đi vào cuộc sống. Xuất phát từ việc quá coi trọng “lập pháp ủy quyền” như vậy nên ở Việt Nam quyền lập pháp vốn thuộc về Quốc hội, nhưng hóa ra trên thực tế đã chuyển một phần lớn sang Chính phủ và các Bộ ngành, vì “hồn cốt của luật” nằm ở các dự luật và văn bản hướng dẫn thi hành.Luật được ban hành có hiệu lực rồi, nhưng thường chưa thể thi hành được ngay mà vẫn phải chờ văn bản hướng dẫn. Điều đó nảy sinh cách hiểu những văn bản hướng dẫn thi hành luật hóa ra “quan trọng hơn cả luật”. Như vậy trật tự, nguyên tắc và giá trị vốn có của hệ thống pháp luật sẽ bị đảo lộn, tạo điều kiện nảy sinh sự tùy tiện trong giải thích và thực thi luật pháp của các cơ quan hành chính nhà nước có thẩm quyền. Do có quá nhiều văn bản hướng dẫn thi hành, nên không tránh khỏi tình trạng nội dung và tinh thần của luật bị biến dạng, biến tướng hoặc không thân thiện với đối tượng được điều chỉnh, tạo tiền lệ dễ cho việc quản lý, nhưng lại khó cho người dân khi thực hiện. Ủy quyền cho Chính phủ ban hành văn bản hướng dẫn, nhưng đáng tiếc chúng ta chưa có cơ chế xác định rõ nội dung, mục đích và phạm vi ủy quyền, hình thức giám sát của Quốc hội đối với việc thực hiện nghĩa vụ ban hành qui phạm được uỷ quyền ra sao.Quyền lập quy phải dần bị cương tỏa và đặt dưới sự giám sát chặt chẽ để bảo vệ dân quyền. Các đạo luật cần chứa đựng những quy phạm ngắn gọn, dễ hiểu, dễ nhớ, dễ vận dụng và có hiệu lực lâu dài. Quốc hội cần ban hành nhiều đạo luật nhỏ, cụ thể, chi tiết và có thể thi hành được ngay sau khi có hiệu lực. Việc làm này sẽ cắt giảm việc ủy quyền lập pháp ban hành văn bản hướng dẫn.Muốn hạn chế lập pháp ủy quyền, tôi cho rằng cần phải có một quy phạm quy định rõ tinh thần “nếu không có ủy quyền của Quốc hội ngay trong chính văn bản Luật thì cũng không đặt ra vấn đề cần có văn bản hướng dẫn thi hành, một đạo luật có hiệu lực, có thể thi hành được ngay”. Quy phạm đó có thể là: “Trong từng đạo luật, Quốc hội sẽ quyết định nội dung, phạm vi ủy quyền cho Chính phủ, một Bộ hoặc chính quyền địa phương ban hành văn bản hướng dẫn”.Quy định như vậy sẽ minh thị rõ Chính phủ, một Bộ ngành hoặc chính quyền địa phương không đương nhiên có quyền hướng dẫn, mà quyền đó có được trên cơ sở trao quyền của Quốc hội, và chỉ có Quốc hội mới có quyền lập pháp nguyên thủy. Như vậy sẽ hạn chế được tình trạng có quá nhiều văn bản hướng dẫn thi hành như hiện nay, hạn chế tình trạng phân tán, chồng chéo, trùng lặp và mâu thuẫn, không rõ ràng giữa các văn bản hướng dẫn liên quan đến một vấn đề.Hiện nay Đại biểu Quốc hội kiêm nhiệm vẫn chiếm số lượng lớn. Những đại biểu này ngoài việc thực hiện nhiệm vụ đại biểu thì họ còn phải thực hiện các công việc theo chức trách nơi mình công tác, không có nhiều thời gian chuyên tâm vào hoạt động lập pháp.Để hoạt động lập pháp của Quốc hội được tăng cường, cần gia tăng số lượng Đại biểu chuyên nghiệp của Hội đồng dân tộc và các Ủy ban của Quốc hội. Đại biểu Quốc hội chuyên nghiệp trước tiên phải là người dành nhiều thời gian, tâm huyết cho hoạt động của Quốc hội. Họ sẽ có điều kiện tốt hơn để phản biện các dự luật, cản trở những dự luật có thể gây phương hại cho lợi ích của cử tri đã bầu ra mình. Đại biểu chuyên nghiệp ở Hội đồng dân tộc và các Ủy ban của Quốc hội phải là những người không kiêm nhiệm, thạo nghề (thạo giao tiếp, thuyết phục, thương lượng, nắm vững các quy trình và thủ tục làm việc của Quốc hội...) và có điều kiện làm việc chuyên nghiệp (thu nhập cao, bộ máy giúp việc chuyên nghiệp, có nhiều đặc quyền của Đại biểu Quốc hội...).Lâu nay nhiều người vẫn nghĩ cứ làm ra luật, rồi áp dụng là sẽ có “nhà nước pháp quyền”. Tôi không nghĩ đơn giản như vậy.Luật pháp là do con người làm ra. Con người không hoàn thiện thì pháp luật - sản phẩm của con người - cũng có thể không hoàn thiện. Không thiếu những văn bản luật không khả thi, không công bằng, không khách quan, xâm phạm những quyền tự nhiên của con người. Việc nhất nhất tuân thủ hoặc lợi dụng sơ hở của những văn bản này để trục lợi có thể đi ngược lại tinh thần pháp luật. Bỏ tù 10 năm oan uổng là “đúng quy trình”, tiêm chết người cũng “đúng quy trình”, rồi không công bố dịch sởi khi đã có hàng trăm trẻ tử vong cũng vẫn “đúng quy trình”. Vậy những cái “đúng quy trình” đó có thể tạo nên một nhà nước pháp quyền hay không?Tôi nghĩ “thượng tôn tinh thần pháp luật” là thượng tôn cái đúng, cái nhân văn, sự công bằng, và các quy trình chuẩn tắc của pháp luật, thượng tôn tinh thần không ai đứng ở trên pháp luật và cũng không ai không được pháp luật bảo vệ. Tinh thần ấy cao hơn cả những đạo luật do con người làm ra. Quốc hội có nhiệm vụ rất quan trọng là ngăn chặn, không thông qua những đạo luật không phù hợp với “tinh thần pháp luật”, xâm phạm đến những quyền tự nhiên của con người. Chỉ có một Quốc hội lập pháp chuyên nghiệp mới có thể làm được những việc khó khăn như vậy.Nguyễn Minh Tuấn Đa số người dân là không thể hiểu rõ hết các luật mà quốc hội nhà nước ban hành.Mà có được đọc thì không biết đọc đến bao giờ mới xong, mà có đọc rồi thì cũng rất khó hiểu. Chính vì lý do đó người dân rất lơ mơ, mà lơ mơ thì rất dễ bị bắt nạt. Từ đó cũng phát sinh ra đủ thứ các tiêu cực như tham nhũng, nhũng nhiễu, lạm quyền.... Mong sao các điều trong luật phải rất rõ ràng, cụ thể, đừng nói chung chung và mọi người, mọi tầng lớp ai cũng có thể tiếp cận hiểu biết và sống tốt theo pháp luật. Cảm ơn bác đã nói lên tiếng nói giúp nông dân tụi em, làm việc đầu tắt mặt tối không thể theo dõi hết luật, thông tư hướng dẫn, nghị định. Trách mình học thức kém đọc không hiểu luật nắm không vững, người viết luật lại chung chung rồi phải ra một mớ hướng dẫn rối rắm, thậm chí có cả chồng chéo, bất cập. Luật muốn đi vào cuộc sống thì cần ngắn gọn, dễ hiểu, hợp lòng dân. Cơ quan lập pháp chuyên nghiệp hay dân cử thì đều phải tuân thủ điều đó thì Luật mới có tác dụng. Thứ nữa là đã có luật thì phải vận dụng vào mọi hoạt động của Xã hội, ai cũng phải làm theo Luật, nếu không thì có Luật cũng như không. Bai viet rat hay. Bài viết của TS Tuấn hay quá, không biết những ngưới có trách nhiệm có đọc không???? Tôi thích đọc trở lại trang vnexpress.net là nhờ có mục này. Một tờ báo điện tử nổi tiếng thì ngoài thông tin nhanh nhạy cần phải có cách nhìn nhận và phân tích đa chiều của người dân. Xưa học thầy ở khoa Luật ĐH Quốc gia, giờ không còn học ở đó nữa, đọc bài viết của thầy thấy thầy nói rất đúng, nhưng không biết khi nào mới được như thầy nói nữa. haizzz Bài viết hay, đơn giản nhưng dễ hiểu. Luật của ta hiện nay đôi khi... hiểu sao cũng được bảo thế làm sao không có nhiều vụ, ngày càng nhiều vụ người dân chống đối. Quá đúng - Luật để hướng dẫn công dân làm điều đúng, tránh điều sai (theo luật). Người làm luật phải chuyên nghiệp chứ không phải lơ mơ, kiêm nhiệm như hiện nay được, chúng ta cần phải xem lại cơ cấu nhân sự thật sự có năng lực, có cơ chế riêng cho Đại biểu Quốc Hội, để người dân yên tâm hơn với khẩu hiệu " Sống và làm việc theo luật pháp". Cảm ơn tác giả Bai viet rat hay, cam on tac gia nhieu. Nhất trí hoàn toàn bai viet cua ban Nguyen Minh Tuan tuyet voi - rat hay, rat dang de quoc hoi xem xet va suy nghi Bài viết rất hay, mong các các Bác có chức quyền để tâm đến để người dân được nhờ. Cám ơn tác giả! Vì dễ dãi trong việc ra văn bản dưới luật tôi thấy hay nhất là câu luôn “đúng quy trình” Mot bai viet tuyet voi. O nuoc ta dang co hien tuong chinh phu vua lap phap vua hanh phap
Khi chính quyền biết lắng nghe Tôi nhớ khi tổ chức Đại lễ 1000 năm Thăng Long (năm 2010) nhiều ý kiến cho rằng, việc tổ chức rất tốn kém, lãng phí. Có tin cho rằng Đại lễ chi tới 94.000 tỷ đồng. Sau khi kết thúc lễ kỷ niệm, cũng không thấy có cơ quan nào đứng ra công bố đầy đủ mức chi cho Đại lễ. Theo tôi, đó là điều đáng tiếc.Có lẽ vì vậy, khi hay tin chúng ta chính thức đăng cai tổ chức ASIAD 18 vào năm 2019, nhiều người băn khoăn, lo ngại vì kinh phí phụ trội khó lường trong khi nền kinh tế đang gặp khó khăn chồng chất. Việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng quyết định không tổ chức ASIAD18 đã khiến nhiều người thở phào, hoan hỉ. Không những chúng ta không bị Hội đồng Thể thao Châu Á (OCA) phạt như có vài vị quân sư từng dọa mà ngược lại, chúng ta còn được sẻ chia.Việc các cơ quan tham mưu để Chính phủ đi tới quyết định không tổ chức ASIAD 18 là nhờ hai bộ nắm hầu bao của Nhà nước: Kế hoạch Đầu tư và Tài chính. Song, còn một điều dễ thấy đó là việc Chính phủ đã lắng nghe ý kiến người dân qua nhiều kênh thông tin.Một cuộc thăm dò trước đó của VnExpress cho thấy, 87% trong số gần 85.000 người trả lời ý kiến trên trang báo này cho rằng, Việt Nam nên rút đăng cai ASIAD 18.Tôi cho rằng, các vị lãnh đạo đã lắng nghe và tôn trọng dư luận.Thực tế những năm qua có những chuyện mà người dân rất mong chính quyền  lắng nghe tiếng nói của họ trước khi đưa ra những quyết sách quan trọng. Ví dụ dự án bauxite ở Tây Nguyên, dự án đường sắt cao tốc Bắc - Nam. Giá như nó đều được các cấp lãnh đạo lắng nghe sớm hơn thì đâu đến nỗi có kiểu Tập đoàn Than - Khoáng sản cách đây không lâu muốn "nhường khéo" phần đầu tư cầu, đường cho ngành giao thông (ngân sách Nhà nước) làm thay. Trong khi nếu không có dự án khai thác khoáng sản kia, thì còn lâu ngân sách Nhà nước mới chấp thuận làm đường, cầu chịu tải trọng cho những chuyến xe đặc chủng chở quặng không giống ai. Mà đã làm cầu nhiều như thế thì không khoản lãi nào của dự án bauxite bù nổi. Và Nhà nước không biết khi nào mới có thể thu hồi vốn, nói chi có lãi?Tôi muốn nhắc lại câu chuyện cách đây cũng 4 năm, đó là việc Quốc hội không phê chuẩn Dự án Đường sắt cao tốc Bắc - Nam với tổng dự chi là 56 tỷ USD. Hồi đó, tuy không ở thế áp đảo nhưng có 42% số Đại biểu Quốc hội có mặt không tán thành. Dự án đường sắt trên cao Cát Linh - Hà Đông (Hà Nội) chỉ sau 2 năm đã đội giá 62% cho phép chúng ta đặt câu hỏi, nếu dự án Đường sắt cao tốc được phê chuẩn thì con số dự chi 56 tỷ USD sẽ đội giá lên bao nhiêu khi mà gần 20 năm sau dự án mới hoàn thành.Tôi được biết ngay hồi Quốc hội họp khi bàn về dự án Đường sắt cao tốc Bắc - Nam VnExpress cũng đã thăm dò ý kiến bạn đọc và sau gần một tháng, 36,3% ý kiến (khoảng trên 25.000 người) không đồng tình làm và 35,8% cho rằng nên để vào thời điểm khác. Phải chăng, kênh thông tin phản ánh dư luận đã có tác động tốt cho các vị đại biểu?Một khi dân và chính quyền có sự đồng thuận cao thì có lẽ đó sẽ là thước đo của dân chủ.Quốc Phong "Một khi dân và chính quyền có sự đồng thuận cao thì có lẽ đó sẽ là thước đo của dân chủ". Một bài viết rất hay và mang tính thời sự nóng hổi. Đã đến lúc chính quyền các cấp cần đặt ý kiến nhân dân lên hàng đầu, một cách thực chất và minh bạch, mà bắt đầu có lẽ từ Quốc Hội thông qua việc bỏ phiếu "tín nhiệm" hoặc "không tín nhiệm". Trong việc thu hồi đất đai, thuế và phí, Giáo dục, Y tế, cho nước ngoài thuê đất, đầu tư các công trình lớn, tổ chức nhân sự cao cấp ..., nếu tiếng nói của người dân được lắng nghe, thì chắc chắn đã không rối. Tôi đồng ý với ý kiến của tác giả, khi chính quyền lắng nghe ý kiến của nhân dân thì mới ra được những chính sách đúng đắn. Mot bai viet rat rat don gian, nhung vo cung y nghia. Toi vote cho bai nay 100/100 diem BÀI VIẾT CHUẨN KHÔNG CẦN CHỈNH! Tuy nhiên, ngay cả mạng xã hội cũng nên cho bộ phận theo dõi, chắt lọc , không phải không có ích đâu! bai viet hay Tôi đồng ý hoàn toàn với bài viết. Có điều rất đáng hoan nghênh, có điều đáng tiếc như vấn đề Bauxite Tây nguyên. Giá mà ngày ấy nhà nước biết lắng nghe... Bài viết rất giá trị: có dân chủ mới có văn minh và sự phát triển. Tôi nghĩ công luận mới là vấn đề, những người làm báo nên có góc nhìn khách quan và sắc sảo, phân tích cho dân hiểu, ít nhất là có cái nhìn tổng thể hơn, vì số đông chưa chắc đã đúng, nhất là tập hợp số đông một cách đại chúng. Đạt được đồng thuận giữa chính quyền và nhân dân chỉ xảy ra khi bộ máy quản lý tốt và dân trí cao. Thực tế cuộc sống cho thấy chính quyền nào quan tâm đúng mức đến báo chí, biết lắng nghe có chọn lọc những thông tin xã hội nghiêm túc thì chính quyền đó sẽ có quyết sách đúng. Bài viết "thấm" quá. Cá nhân tôi cho rằng nhiều quyết định lớn phải được đưa ra theo các đánh giá chuyên môn. Ý kiến số đông dư luận là một yếu tố để xem xét tuy nhiên rất nhiều trường hợp không đúng Lắng nghe dân phải là việc bắt buộc chứ ko phải muốn nghe thì nghe, ko muốn nghe thì bỏ qua. Tôi vẫn chưa thấy cơ chế nào tạo ra sự bắt buộc này. Quá hay và chính xác. Tác giả đã "chẩn bệnh" rất đúng. Khi chính phủ biết lắng nghe dân thì mới đem lại sự tiến bộ cho đất nước, đem lại lợi ích cho dân. Hoàn toàn đồng ý với ý kiến của tác giả Phong. Chính quyền của dân, do dân và vì dân phải luôn biết lắng nghe ý kiến của dân để phục vụ nhân dân, phụng sự đất nước tốt hơn. Nhìn ra các nước văn minh có nền dân chủ tiên tiến, chính quyền luôn lắng nghe ý kiến dân và công luận để điều chỉnh chính sách cho phù hợp và như vậy đất nước mới phát triển và người dân được hưởng lợi! "Khi chính quyền biết lắng nghe". Anh Phong viết quá chuẩn, đây là ý kiến chung của rất nhiều độc giả. Cám ơn.
Tạo thế cân bằng mới trên Biển Đông Ngoài sự kiện biển Đông, các thông tin vĩ mô đều không có gì đặc biệt. Điều này cho thấy, dù con người chỉ muốn an cư làm ăn thì họ cũng không thể hững hờ trước những biến động của sinh mệnh dân tộc. Nhiều người đang trong trạng thái rất dễ bị kích động.Chúng ta phải thấy, hiểu rõ đúng bản chất của cuộc chiến này, cùng với Chính phủ đưa ra những tính toán sáng suốt, chiến lược lâu dài để chiến thắng. Dựa vào các bài học từ Binh pháp Tôn Tử, Lý thuyết Trò chơi trong kinh tế học và vấn đề cải cách thể chế được áp dụng để phân tích diễn biến sự kiện trên biển Đông xem ra là một chuỗi móc nối rất logic với nhau. Chúng ta thường ngộ nhận câu nói của Binh pháp Tôn Tử là “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”. Theo tôi, Binh pháp Tôn Tử không nói vậy mà chính xác là: "Biết địch biết ta trăm trận không nguy". Nếu theo cách hiểu thứ nhất, chúng ta “biết địch”, “biết ta” và đối thủ của chúng ta cũng “biết địch”, “biết ta” thì cả hai bên đều thắng? Vậy ai bại đây? Thực ra câu nói thứ hai mới thực sự đầy đủ hơn khi cả hai bên đều “biết địch”, “biết ta” thì sẽ chẳng có bên nào thắng cả mà chỉ duy trì thế cân bằng mà thôi (không nguy). Tuy nhiên, khi một trong hai bên mắc sai lầm (tức là “không biết địch” hoặc “không biết ta”) thì thế cân bằng cũ sẽ bị phá vỡ và dịch chuyển sang thế có lợi cho “bên thắng” (có bên thắng, có bên thua).Cái này nếu giải thích theo Lý thuyết Trò chơi trong Kinh tế học thì chúng ta sẽ hiểu rằng, khi cả hai bên đều có hiểu biết đầy đủ về chiến lược của đối thủ và của mình thì cuộc chơi sẽ tiến đến một trạng thái cân bằng bền vững. Tuy nhiên, khi một trong hai bên mắc sai lầm về mặt chiến lược thì trạng thái cân bằng cũ sẽ bị phá vỡ và trạng thái cân bằng mới được thiết lập nơi mà đối thủ sẽ có lợi hơn.Quan sát cách mà người Trung Hoa đã và đang làm ở biển Đông thì có vẻ họ rất "biết địch, biết ta", còn cách mà một số người phản ứng lại thì có vẻ như họ mới chỉ "biết ta”, mà "chưa biết địch". Quay lại nhìn những vấn đề trên biển Đông dưới góc nhìn của Lý thuyết Trò chơi, nhìn vào bối cảnh chiến lược để phân tích tương quan giữa Trung Quốc và Việt Nam.Trung Quốc, theo tiếng Hán nghĩa là “quốc gia trung tâm của thế giới”. Vậy là ngay thời lập quốc những kẻ cai trị, họ đã mang mộng bá chủ thế giới rồi. Tuy nhiên, người Trung Hoa mà phần đa là người Hán phải chịu sự cai trị  của dân tộc ngoại lai Mãn Thanh, sau đó là sự xâu xé của các nước đế quốc như Anh, Pháp, Mỹ... và đặc biệt là sự chiếm đóng của người Nhật. Thực tế kéo dài hàng trăm năm đó đã nung nấu một chủ nghĩa dân tộc cực đoan hàng thế kỷ của người Trung Hoa. Đây là lúc kinh tế, quân sự Trung Quốc đạt được sự chín muồi để thực hiện giấc mộng bá quyền và tinh thần phục hận hàng thế kỷ trước đó.Những nhân tố quan trọng khác trong bối cảnh cuộc chơi trên biển Đông thì sao?Nước Mỹ, khi không may có cuộc chiến xảy, liệu sẽ ủng hộ chúng ta? Trung Quốc đã xâm lược Hoàng Sa năm 1974 sau khi Tổng thống Nixon và Mao Trạch Đông gặp nhau. Nếu không có sự thỏa hiệp từ Mỹ thì sẽ không bao giờ Trung Quốc dám chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam lúc đó. Sau sự kiện Crimea, nếu người Nga và người Trung bắt tay với nhau thì sẽ ảnh hưởng đến quyền lực độc tôn của Mỹ. Do đó tôi cho rằng, nước Mỹ sẽ quan tâm tới việc Nga – Trung đang chuẩn bị tập trận với nhau hơn là việc Trung Quốc đặt giàn khoan trong lãnh hải của Việt Nam.  Nước Nga sẽ ủng hộ ta? Năm 1978, Liên Xô và Việt Nam ký Hiệp định Hữu nghị và Hợp tác Liên Xô - Việt Nam, trong đó điều 6, hai bên thoả thuận: trong trường hợp một trong hai bên bị tiến công thì bên kia sẽ áp dụng các biện pháp thích đáng có hiệu lực. Hiệp định có giá trị trong 25 năm, tuy nhiên chỉ một năm sau, năm 1979 Trung Quốc đưa quân sang xâm lược Việt Nam ở các tỉnh phía Bắc, Liên Xô đã làm gì? Hiện nay Trung Quốc đã đưa giàn khoan vào trong vùng đặc quyền kinh tế trên biển của Việt Nam thì nước Nga vẫn im lặng.Mỗi khi lẽ phải và luật pháp quốc tế bị chà đạp thì tất cả quốc gia trên toàn thế giới, đặc biệt là các nước  nhỏ, sẽ là những đối tượng bị thiệt hại nhiều nhất. Hãy đừng quên lực lượng thứ ba là những người bạn như Philipinnes, Maylaysia, Nhật, Hàn Quốc, ASEAN, những quốc gia đang có chung hiểm họa với chúng ta trước mộng bá quyền của Trung Hoa.Vậy chúng ta phải làm sao đây? Theo tôi, chúng ta phải phát triển các yếu tố dẫn đến kiến tạo một vị thế cân bằng mới có lợi cho ta trên biển Đông.Thứ nhất, hãy coi đây là cơ hội để chúng ta thay đổi nhằm phát huy được năng lực nội tại của toàn dân từ đó tạo ra một thế cân bằng mới cho quốc gia. Lúc này đây, nhân dân, Quốc hội và Chính phủ phải cùng xem đây là lúc thực sự nghiêm túc cải thiện môi trường thể chế (trong đó có cải cách hệ thống luật pháp) theo hướng cạnh tranh bình đẳng, minh bạch để mỗi người dân phát huy hết được năng lực nội tại của mình, từ đó tạo ra một sức mạnh của toàn dân to lớn hơn.Thứ hai, xây dựng vị thế mới trên chiến trận về kinh tế mà ở đó doanh nhân phải là những chiến sĩ tiên phong. Chỉ có thắng trên mặt trận kinh tế thì chúng ta mới có thể chiến thắng trên biển. Kinh tế tương đối chúng ta so với Trung Quốc càng kém đi, bối cảnh chiến lược biển Đông sẽ luôn xấu dần đi. Sẽ không bao giờ thắng trên mặt trận kinh tế nếu chúng ta không có những doanh nhân giỏi. Động lực làm giàu mỗi người dân sẽ giúp chúng ta có những doanh nhân giỏi hơn và các doanh nghiệp sẽ làm ăn cạnh tranh hơn. Khi nước chúng ta có những doanh nhân giỏi như người Israel, doanh nhân Việt có thể cạnh tranh được với doanh nhân Trung Quốc và thế giới. Đừng bao giờ quên người Israel chỉ có 6,9 triệu dân (năm 2004) luôn bị đe dọa xóa sổ bởi hàng trăm triệu người Ả rập ngay bên cạnh mà họ luôn đứng vững và không những thế còn phát triển và ngày càng trở nên thịnh vượng hơn. Chúng ta có đến 90 triệu dân!Thứ ba, hãy liên kết với lực lượng thứ ba lại thành một khối. Chúng ta phải nói cho bạn bè trên thế giới (bao gồm cả những người Trung Hoa yêu chuộng hòa bình) lẽ phải và phải để họ hiểu được những đe dọa chung. Tham vọng bá quyền của Trung Hoa là cơ hội để những những nước cùng chung hiểm họa ngồi lại với nhau. Đừng bao giờ mắc sai lầm khi thực hiện đàm phán song phương vì đó là cách mà Trung Quốc chia rẽ sức mạnh tổng hợp chúng ta và những người bạn có cùng mâu thuẫn quyền lợi với Trung Quốc.Thứ tư, quan trọng nhất là phải lấy dân làm gốc. Sinh mạng của nhân dân là thiêng liêng. Chúng ta yêu hòa bình và sẽ bằng mọi cách tránh chiến tranh nếu chúng ta còn có lựa chọn khác để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ. Tuy nhiên, khi không còn lựa chọn nào khác mà chúng ta phải chiến đấu thì hãy luôn lắng nghe nhân dân, hãy học hỏi cách mà ông cha đã làm. Ngày xưa giặc Mông Nguyên chiếm gần cả thế giới nhưng qua xâm chiếm ta cả 3 lần đều bại.Trong chiến tranh không phải cứ mạnh là thắng mà là sự sáng tạo của một dân tộc bảo vệ lẽ phải sẽ là vô địch. Chúng ta có Điện Biên Phủ ở trên đất, Điện Biên Phủ trên không sao chúng ta lại không làm được một Điện Biên Phủ trên biển?Lê Hữu Đức rất hay, bài viết của anh rất hay anh Đức ạ! Quá hay. Chẳng có ai yêu thương chúng ta cả. Họ chỉ vì một lợi ích nào đó thôi, đừng trông chờ. Hãy làm một điều gì đó cho quốc gia, cho dân tộc. Thực sự bài viết là một lời cảnh tỉnh chúng ta sau khi ngủ quên trong chiến thắng, dân tộc ta phải cố gắng hơn nữa! Đây là thời điểm chúng ta xích lại gần nhau các bạn ạ. Mong là dân tộc ta thoát khỏi khó khăn này, trở thành cường quốc kinh tế. Một tầm nhìn rất chính xác và thực tế, không mơ hồ, ỷ lại. Xin ủng hộ quan điểm này của tác giả. Bài viết rất hay. Các chính trị gia của Việt Nam nên suy ngẫm. Nếu Liên Xô không thể hiện thì cuộc chiến năm 79 không thể chấm dứt sau 30 ngày. Hiện nay vai trò của Nga với Việt Nam khác vai trò của Liên Xô với Việt Nam, mối quan hệ chỉ mang tính lịch sử nối tiếp quan hệ Việt - Xô thôi. Một sự phân tích rất đầy đủ và thấu đáo, quyết ko bị mắc lừa TQ Cám ơn anh rất có lòng, mong nhiều anh chị đóng góp ý kiến xây dựng đất nước! Mot bai viet mang tinh chat tong the tinh hinh, su ket hop loi di cua cai cu va cai moi trong thoi buoi hien nay, anh noi rat dung ve van de xem doanh nhan la mot yeu to quan trong hang dau trong thoi buoi nay, va kinh te la yeu to di dau. Bài viết quá hay. Vai trò của các nước trên bàn cờ quốc tế không giản đơn như phân tích của bài viết và nếu chỉ dựa vào lực lượng thứ ba cũng không thể giải quyết được vấn đề. Tự lực vẫn là yếu tố quyết định và chính sách ngoại giao, chọn đối tác chiến lược là quan trọng. Tuy nhiên không bao giờ tồn tại quan hệ mà chỉ đem lại lợi ích cho một phía. Chúng ta cần biết cho đi cái gì để nhận lại điều mình cần cho việc bảo vệ trọn vẹn lãnh thổ. Ai biết rõ hơn những điều đó ngoài những nhà lãnh đạo hiện nay?! Điều cần thiết ở đây là trong lúc lâm nguy, nhân dân cần nhất lòng và lãnh đạo phải vì dân và đất nước mà chọn con đường đúng đắn nhất. VN chưa bao giờ khuất phục TQ, lãnh đạo VN chưa bao giờ thiếu năng lực trong cuộc chiến bảo bệ tổ quốc, chỉ cần thực sự vì lợi ích dân tộc là mọi khó khăn sẽ ổn. Những người kinh doanh chân chính thì ngày vào tin tức đọc 3 lần, những kẻ vô công thì chỉ biết vào facebook, tweet chém gió, những người nông dân, tiểu thương vất vả quanh năm chỉ xem tivi vào buổi tối... Không biết có ai đọc được bài viết của anh Đức không? Làm thế nào để đa số nhân dân và lãnh đạo hiểu rõ bản chất sự việc trên biển đông như a Đức. Sao trên tivi người ta không có chương trình nào nó rõ hơn sâu hơn về vấn đề này.??? khi không còn lựa chọn nào khác mà chúng ta phải chiến đấu thì hãy luôn lắng nghe nhân dân, hãy học hỏi cách mà ông cha đã làm. Ngày xưa giặc Mông Nguyên chiếm gần cả thế giới nhưng qua xâm chiếm ta cả 3 lần đều bại. Trong chiến tranh không phải cứ mạnh là thắng mà là sự sáng tạo của một dân tộc bảo vệ lẽ phải sẽ là vô địch. Chúng ta có Điện Biên Phủ ở trên đất, Điện Biên Phủ trên không sao chúng ta lại không làm được một Điện Biên Phủ trên biển? Tôi đồng ý, bài viết quá hay. Việt Nam cần nhân sự kiện này thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc cả về kinh tế, chính trị và quân sự. Việt Nam cần phát triển và hợp tác với các nước khác nhiều hơn nữa. Toi dong y voi quan diem cua tac gia.
'Những ngày lặng gió' của doanh nghiệp Những con diều ấy không khác gì những doanh nghiệp tung hoành giữa bầu trời kinh tế thuận lợi. Nhưng rồi trong đám diều doanh nghiệp ấy cũng có những công ty gặp khó khăn, như những con diều “mắc nạn” đứt dây lao xuống thấp. Ở mặt đất thì đã có một đàn chủ nợ đang chờ đợi với dao kéo trong tay sẵn sàng xúm vào xâu xé những con diều không may ấy mà đòi nợ! Việc công ty “hạ cánh không an toàn” trong thương trường là chuyện bình thường.  Làm ăn thua lỗ phải đóng cửa công ty và dù chủ doanh nghiệp có phá sản đi nữa thì cũng rất ư là bình thường. Việc giải cứu các công ty đang gặp khó khăn cũng không khác gì bác sĩ gặp bệnh nhân mỗi ngày, tùy căn bệnh nào và nặng nhẹ ra sao mà kê toa thuốc. Được điều trị kịp thời, gặp bác sĩ mát tay kê đúng thuốc thì bệnh nhân sẽ lành. Bệnh nặng lắm thì cứ “tái cấu trúc” là xong. Vấn đề cũng thường thôi!Thế nhưng nếu như bầu trời bỗng lặng gió, những con diều phút trước đang tung tăng bay lượn nay đều đâm sầm xuống đất thì sao? Trong giai đoạn khủng hoảng kinh tế, hầu như mọi công ty, kể cả những “siêu sao”, đều bị các chủ nợ và các ngân hàng đưa ra pháp trường để xử bắn. Đã trải qua ba cuộc khủng hoảng kinh tế ở Singapore, nếu được hỏi ý kiến về giai đoạn lặng gió hiện nay thì tôi sẽ có những lời khuyên gì cho các vị chủ doanh nghiệp?Lời khuyên đầu tiên là phải tuyệt đối tin rằng “sau cơn mưa, trời lại sáng”. Cơn bão kinh tế nào rồi cũng sẽ qua đi và không những thế, chính trong thời buổi khó khăn mới có nhiều cơ hội tốt mà nếu bình tĩnh và sáng suốt thì mới có thể nhìn thấy những cơ hội đó. Nói thì nghe êm tai lắm nhưng việc đầu tiên là làm sao để tồn tại, vượt qua khó khăn này mà còn giữ được con diều của mình để khi gió lên thì vẫn có diều để lại tung bay. Mất con diều thì kể như là tán gia bại sản. Do đó công việc chính của người “bác sĩ công ty” trong giai đoạn khó khăn này là tìm đủ mọi cách, nghĩ ra mọi kế sách để giúp công ty bệnh nhân mình được “sống còn”.Một thị trường cạnh tranh khốc liệt cũng không khác một cành cây oằn xuống vì có quá nhiều chú khỉ bám vào. Hãy cố gắng tìm mọi cách để bám cành thật chặt vì sẽ có những chú khỉ thấm mệt đành phải buông tay trước, giúp bớt đi đối thủ trên thị trường.Muốn tồn tại để vượt qua cơn bão kinh tế thì “chiêu” đầu tiên là phải biết giữ mối quan hệ tốt với ngân hàng. Lỗi lầm lớn nhất của phần lớn các công ty khi gặp khó khăn tài chính, không đủ tiền trả nợ đáo hạn, là tìm cách lẫn tránh ngân hàng. Làm như thế thì chỉ đưa công ty mình nhanh chóng đến chỗ sụp đổ. Thời buổi kinh tế khó khăn chính là lúc mà các ngân hàng liên tục “điểm danh” và hễ thấy công ty nào vắng mặt hoặc có ý lẫn tránh thì y như là công ty ấy sẽ bị đưa vào sổ đen để “được” quan tâm kỹ càng hơn. Biết vậy thì dù không đủ khả năng trả nợ cũng không nên tránh mặt mà ngược lại nên gặp ngân hàng thường xuyên để giãi bày, nộp các thông tin và những dự án giải cứu...Tốt hơn hết là nên tìm cách trả một phần nhỏ số tiền đáo hạn. Nên bán bớt một phần tài sản cầm cố, nếu có thể được, hoặc tống đi những tài sản không cần thiết, dù giá rẻ, để có chút tiền trả nợ vì dưới con mắt của ngân hàng thì đây là hành động của những học trò “có cố gắng” nên “thầy giáo” sẽ tạm thời tha tội mà chưa lôi ra phạt đòn.Còn những “chiêu” nào để “mua thêm thời gian”, và nhìn xa hơn nữa thì câu hỏi đặt ra là vì sao gió lại lặng đi như thế? Lỗi tại ai?Võ Tá Hân Cảm ơn anh Hân, các doanh nghiệp ở ta chưa có cái nhìn đầy đủ như anh . Ai đã là doanh nghiệp , đang là doanh nghiệp , đang ước mơ trở thành doanh nghiệp nên học tập cách nhìn và cách giải quyết vấn đề của anh Tôi đang cố bám thật chặt mà khó quá anh Hân. Nợ nần chồng chất, bán tài sản cũng rất khó khăn, hơn 1.000 lao động đang trông chờ vào tôi. Giờ phải làm sao đây Cám ơn "Bác sĩ Hân". Tôi thích đọc những bài viết của Anh, hôm nay đọc bài này tôi thấy hình ảnh của tôi và công ty tôi trong đó. Chúc Anh sức khỏe. Hay! Phải tiếp cận và thân thiết với ngân hàng Rất đáng suy ngẫm. Ngan hang thi than roi. Nhung con thue. Doi tac bo tron hoa don dau vao cua minh bi xu ly. Gio trat ra mot dong no thue tu 2012. Tat nhien la qua 90 ngay roi. Co quan thue yeu cau cuong che tu tai khoan ngan hang. Kieu nay la cho minh chet luon roi. Kt khung hoang, luong cong nhan, van fong minh con no ma tu nhien dc lai hang ty de dc di nop thue. Muon bo cuoc qua! Bài viết rất hay và trân trọng những chia sẻ của anh Hân Cảm ơn chú vì bài viết thật hay, những kinh nghiệm thật quý báu. Ô Ngân hàng yêu dấu Phải xem ông ngân hàng như là cha, là mẹ
Nỗi xấu hổ của Bộ trưởng Thăng Chẳng vậy mà nhà thơ Bút Tre hồi ấy đã có câu thơ châm biếm: Đường sắt có anh Hà Đăng / "Ấn" cho tàu chạy băng băng như rùa. Chả là ngày đó, Tổng cục trưởng Đường sắt là ông Hà Đăng Ấn. Câu thơ được ngắt quãng một cách có dụng ý để chơi chữ khá thâm thúy.Những tưởng hơn bốn chục năm sau, điều đó sẽ được khắc phục. Vậy mà mới đây, Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng có lẽ sau nhiều tháng trăn trở, đã phải thốt lên kêu trời về sự trì trệ của một trong những ngành mà ông chịu trách nhiệm - Đường sắt. "Báo cáo cuối năm 2013, thấy có tới 97,5% cán bộ ngành hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Tôi đọc con số mà thấy xấu hổ, nếu thế thì ngành giao thông phải đứng đầu cả nước?", Bộ trưởng Thăng bức xúc.Do có những điều bất ổn từ lâu, nên khoảng vài tháng trước, ông cũng đã nhắc nhở cán bộ chủ chốt ngành đường sắt rằng tại sao trong lúc cán bộ, nhân viên của mình đời sống còn khó khăn, công việc thì trì trệ mà lãnh đạo ngành lại lắm người chơi golf đến thế?Đường sắt Việt Nam hiện có chiều dài gần 2.700 km, chưa kể 461 km là đường ga và đường nhánh. Hiện tại, với mô hình về kết cấu hạ tầng đường sắt thì họ được Nhà nước đầu tư kinh phí để quản lý, bảo trì; còn các doanh nghiệp kinh doanh vận tải đường sắt thì chi trả phí sử dụng kết cấu hạ tầng.Thực ra, là một nước nghèo, hạ tầng giao thông vài chục năm trước còn kém cỏi nên đường sắt vẫn được xem có vai trò chủ đạo trong hoạt động giao thông vận tải. Tuy nhiên, hoạt động kinh doanh và năng lực vận tải của đường sắt lại kém nhất so với các loại hình vận tải khác. Phải nghiêm túc nhìn nhận, Nhà nước ta dù còn nhiều việc phải lo, song cũng có rất nhiều ưu tiên và lợi thế dành cho ngành đường sắt nhưng ngành này lại không thể tận dụng và phát huy có hiệu quả. Phải chăng chính cái sức ì của đường sắt Việt Nam hôm nay bắt nguồn từ việc họ được đầu tư hạ tầng hoàn toàn nên luôn nghĩ mình cũng là "Bộ Đường sắt" nói như cảm nhận của một lãnh đạo ngành giao thông vận tải.Tôi còn nhớ cách đây vài năm, khi hạ tầng đường bộ Hà Nội đi Quảng Ninh gặp khó khăn vì đang nâng cấp đường căn bản, khách du lịch kêu trời khi họ phải đi chặng đường dài có trên 150 km ra Hạ Long mà mất tới 5 giờ. Lẽ ra, khi đó, họ phải biết chớp thời cơ "tăng tốc", mở tuyến du lịch bằng đường sắt làm sao để chạy nhanh hơn thế phục vụ người dân trong nước và khách quốc tế. Nhưng không hiểu sao liên doanh chạy tuyến này giữa đường sắt Việt Nam với Hàn Quốc cũng dần tắt lịm lúc nào chẳng hay mặc dù chất lượng tàu khá tốt.Lại mới đây, Tổng công ty Mía đường than mệt mỏi trong quá trình giao hàng cho Trung Quốc tại Lào Cai. Hợp đồng họ đã ký với Tổng công ty Đường sắt Việt Nam rồi mà hàng thì bị khất lần, mãi không chuyển. Thế rồi Phó tổng giám đốc Công ty Mía đường buộc phải nhắn tin kêu cứu cho Bộ trưởng Thăng, lúc này họ mới chịu tiếp "Thượng đế". Không lẽ vì biết chắc "sung" đã rụng vào "vườn nhà" rồi nên "ông đường sắt" sinh bệnh độc quyền.Vào thời điểm kinh tế cạnh tranh khốc liệt như hiện nay tôi nghĩ, nếu còn doanh nghiệp nào có cung cách tư duy như thế thì sẽ tự chuốc lấy thất bại. Đã tới lúc, không thể muộn hơn, cần phải có một cuộc cách mạng trong ngành đường sắt Việt Nam những năm tới. Hãy bắt đầu làm ngon lành từ những việc nhỏ này rồi hãy bàn tới Dự án đường sắt cao tốc cao siêu. Cái tầm của ngành đường sắt vào lúc này, chưa thể nghĩ xa hơn thế.Quốc Phong Hoan toan nhat tri voi y kien cua tac gia. Can cai cach nganh duong sat cang som cang tot, bat dau tu luc luong quan ly va gian tiep. Chính xác nguyên nhân của ngành đường sắt trì trệ là do độc quyền. Nhưng chống độc quyền trong ngành đường sắt không dễ. Lý thuyết trên thế giới đã đưa ra 3 phương pháp.1. cho xây dựng nhiều đường sắt song song với nhau để cạnh tranh.2. tách ngành đường sắt thành 2 ngành nhỏ, đường ray và chạy tàu. Ngành đường ray sẽ độc quyền nhà nước, kiểm soát cực kì chặt chẽ, còn ngành chạy tàu thì cho nhiều doanh nghiệp cạnh tranh.3. Đấu thầu vận hành đường sắt, lúc đó sẽ có cạnh tranh trong giai đoạn đấu thầu, nhưng ko có cạnh tranh khi vận hành. Nếu Bộ trưởng trực tiếp đi tàu sẽ còn phải xấu hổ nữa với thái độ phục vụ của nhân viên nhà ga, nhân viên trên tàu và sự "lộn xộn" nơi phòng vé. Tác giả viết hay quá! Cái tầm của ngành đường sắt vào lúc này, chưa thể nghĩ xa hơn thế! Quá hay!! Tôi nghĩ không những ngành đường sắt Việt Nam cần thay đổi và cạnh tranh. Mà tất cả những công ty do nhà nước quản lý cần được thay đổi để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho nhà nước. Cứ được bảo hỗ và độc quyền thì làm sao phát triển được. Làm quản lý mà không được bầu cử theo ý kiến khách quan, toàn theo chỉ định thì chỉ làm công ty, tổ chức đi xuống mà thôi. Cho thêm tiền cũng chẳng bao giờ sử dụng loại hình dịch vụ đường sắt Việt Nam ! Bẩn thỉu, phức tạp, hách dịch ! Tôi đã học tập và du lịch ở nhiều quốc gia nhưng đúng là chẳng nước nào mà ngành đường sắt thấy có nhiều cái tồi như ta. Nhà ga, sân ga, các platforms xấu xí bẩn thỉu và bao nhiêu năm vẫn thế. Ga phụ đã đành, nhiều ga chính cũng thế, sàn của các platform vẫn là gạch hoặc sàn xi măng, chỗ lành chỗ thủng. Tàu thì bẩn và khai vô cùng, cán bộ chạy tàu còn phì phèo thuốc lá ở đầu nối các toa chứ đừng nói là hành khách. Đi từ Hà Nội lên Lào Cai mà lắc lư kình kịch theo nhịp bánh con tàu và và các khớp nối ray từ 9 giờ tối hôm nay đến 9 giờ sáng hôm sau mới lên tới nơi. Trong khi ở nước ngoài chỉ chạy vài tiếng và tàu thì sạch sẽ thơm tho, chạy êm như ru. Tôi nhất trí ý kiến của ông Quốc Phong. Giải phóng gần 40 năm cho đến bây giờ nhưng ngành đường sắt chất lượng phục vụ ngày càng tồi tệ hơn, đề nghị Bộ Trưởng Thăng phải vào cuộc quyết liệt hơn nhằm đổi mới đáp ứng yêu cầu trong giai đoạn hiện nay như việc đầu tư mở rộng đường theo tiêu chuẩn Quốc tế hiện nay đường hẹp do đó việc đáp ứng yêu cầu vận tải và phụ vụ cho nhân dân là rất khó. Ngành đường sắt cần phải xem lại cung cách phục vụ và vệ sinh trên các chuyến tàu. Muốn nâng cao doanh thu cần phải nâng cao sự tiện ích và phong cách phục vụ Mình thích cái góc nhìn này thật! Trì trệ quá rồi, Phải thay đổi về "lượng" thì "chất" mới cải tiến được.Tại sao chúng ta không nghĩ đến việc đưa một thế hệ lãnh đạo mới: trẻ, khỏe, năng động, sáng tạo, dám nghĩ dám làm, thay thế cho cái "đầu tàu" cũ nát đi? Tôi hay đi công tác Nam Bắc bằng đường sắt, thấy khách nước ngoài qua VN du lịch bằng đường này rất nhiều! Nhưng cung cách phục vụ kém, và tình trạng bàn hàng, hàng rong chặt chém khách ....xảy ra rất nhiều. Nó sẽ ảnh hưởng tới bộ mặt đất nước và hình ảnh con người Việt Nam với bạn bè thế giới! Nhân bài viết này tôi cũng có vài lời gửi ngành đường sắt Việt nam: đừng nghĩ cao xa khi lực bất tòng tâm, hãy làm những việc đơn giản cần thiết trước đã, chứ như bây giờ đi từ Hà Nội vào Đà Nẵng mà mất hơn 18 tiếng thì lâu quá. Cước phí thì quá cao tôi gửi một xe máy từ Vinh ra Hà Nội phải chịu 420.000 đồng chưa kể nhân viên ga Hà Nội thu thêm 25.000 đồng tiền phí bốc xếp nữa, đấy là chưa kể nhân viên tháo dỡ còn xin 10.000 đồng uống nước nữa... Thật quá chán cho ngành đường sắt Việt Nam Ngành đường sắt cần phải xem lại cung cách phục vụ và vệ sinh trên các chuyến tàu. Muốn nâng cao doanh thu cần phải nâng cao sự tiện ích và phong cách phục vụ Tôi chỉ nói 1 góc nhỏ thôi : ví dụ Ga Hà nội. Du khách nước ngoài đến Việt Nam. Nhà vệ sinh nhếch nhác, hôi thối. bộ mặt thủ đô, cảm nhận đầu tiên về đất nước việt nam như thế là quá kinh khủng. Tiếp đến là khâu mua vé. cò vé ngoài sân hơn 20 người, trong ga thì có 10 quầy bán vé, phục vụ quá tải, 1 ngân hàng bé con con, cũng có hơn 10 người giao dịch. Ga Hà Nội đã như thế thì các ga khác tệ thế nào...
Những biểu ngữ vô tính Đấy là một chiến dịch môi trường nhỏ mà ý nghĩa: ngày 23 tháng Chạp người ta thả cá hay tiện tay vứt luôn túi xuống sông.Lần đầu tiên đi qua, tôi thấy thú vị và vui thầm vì thanh niên bây giờ vẫn nhiều người lý tưởng quá. Nhưng đến khi quay về, vẫn thấy các bạn đứng đấy, bỗng dưng xót xa.Các bạn trẻ đứng đội nắng làm “bia người”, chắc là nhịn cả cơm trưa, để giăng cái biểu ngữ nguệch ngoạc mà đầy ý nghĩa. Còn những cái biểu ngữ in bằng tiền thuế, treo to đẹp ở chỗ trang trọng, lại thường xuyên tỏ ra vô nghĩa.Tháng trước mới có “Tuần lễ quốc gia về An toàn vệ sinh lao động – Phòng chống cháy nổ”. Bạn sẽ bắt gặp những biểu ngữ bắt đầu bằng chữ “Hưởng ứng tuần lễ...” ở khắp nơi. Và bạn có thể tự hỏi rằng rốt cục thì chúng ta sẽ “hưởng ứng” tuần lễ này như thế nào, những hành động cần phải làm là gì, và nếu như bạn chưa biết, thì rốt cục tấm biểu ngữ này có giá trị thông tin gì?Khắp mọi nơi, khắp mọi dịp, người ta giăng lên các biểu ngữ. Nhưng những cái biểu ngữ vừa to vừa khó hiểu ở ta không cho người đọc biết tý gì về cái đang được tuyên truyền. “Phòng chống cháy nổ” hay “An toàn giao thông” thật ra là cái gì vẫn cần giải thích cụ thể , chứ đừng nói tới các nghị quyết, thứ rất hay được “hưởng ứng” bằng biểu ngữ. Ví như, biểu ngữ: Quyết tâm thực hiện thắng lợi Nghị quyết... ở nhiều huyện, tỉnh khắp cả nước.Bạn sẽ tự hỏi các nghị quyết hay luật mới ở nước ngoài khi cần “hưởng ứng” thì họ sẽ dùng các biểu ngữ như thế nào. Thì đây: khi Đạo luật An sinh xã hội ở Mỹ được ký, người ta dán trên đường phố những tấm poster với nội dung rất rõ ràng. Một tấm in hình bà mẹ và trẻ nhỏ, kèm dòng mô tả: “Khi người lao động đã đóng bảo hiểm qua đời, vợ và con họ sẽ được nhận trợ cấp đến khi đứa trẻ 18 tuổi”. Phía dưới in chữ nhỏ: “Thông tin xin liên hệ Ủy ban an sinh xã hội gần nhất”. Một tấm khác, lại có hình người già, cùng với một nội dung khác của đạo luật về trợ cấp người cao tuổi. Cứ thế, đạo luật được bóc tách ra thành những thông tin đơn giản, rồi giăng trên phố.Đạo luật ấy được ký năm 1935. Chiến dịch truyền thông kiểu ấy được thực hiện năm 1935. Đến bây giờ, cách làm của họ vẫn như thế: nêu ra những thông tin cốt yếu, đưa ra lợi ích, ra cách thực hiện, thay vì nêu ra một cái tên thật kêu rồi bắt người ta “hưởng ứng”.Nếu họ học cách truyền thông của ta ở năm 2014 này thì rốt cục sẽ có rất nhiều biểu ngữ to, ở trên có dòng: “Toàn dân đoàn kết đưa Luật An sinh xã hội vào đời sống”. Luật an sinh xã hội ra sao thì tự đi mà tìm kiếm trên Google.So với cách làm ấy, thì rõ ràng là những tấm biểu ngữ trên cầu Long Biên ngày 23 tháng Chạp hiệu quả hơn nhiều so với những câu “Xanh - Sạch - Đẹp” đã nói thành sáo mòn bây giờ vẫn đầy trên phố.Những biểu ngữ chung chung đã được giăng lên trên phố một cách cẩu thả, lâu đến mức ăn vào tiềm thức. Cách đây không lâu trên mạng người ta chuyền tay nhau bức ảnh chụp một biểu ngữ “Nhiệt liệt tham gia uống thuốc tẩy giun”, ở trước nhà văn hóa của một thôn.Sự vô nghĩa trong thông tin được đẩy cao hết mức khi các cán bộ tuyên truyền liên tục phải “hưởng ứng” một thứ chung chung trong vài thập kỷ. “An toàn là bạn, Tai nạn là thù"; “An toàn giao thông là hạnh phúc của mọi nhà” - không biết là bao nhiêu đồng tiền thuế đã được chi để in những thông tin mang tính khai trí thế này.Chuyện của những biểu ngữ chỉ là một phần nhỏ trong trách nhiệm của những người tiêu tiền thuế của dân, nhưng chính vì là việc nhỏ này sẽ khiến người ta hoài nghi về cả những việc lớn.Chẳng biết liệu có lúc nào người ta sẽ dùng tiền thuế để in biểu ngữ: “An toàn giao thông là giao thông an toàn” hay “An toàn giao thông là nhiệt liệt hưởng ứng đèn tín hiệu” không?Minh Anh Hay, một ngòi bút thực sự. Những thanh niên kia đưa biểu ngữ ra từ thực tế, còn những biểu ngữ chung chung kia ra từ bàn giấy. Quá chuẩn. Ai ném đá tôi thì cứ ném nhưng thật sự xuất phát từ bản thân tôi mà nói, vai trò truyền thông của những băng rôn biểu ngữ mà tôi nhận được gần như chỉ là con số 0. Căn bệnh trầm kha: Hình thức, sáo rỗng. "Nhiệt liệt hưởng ứng tư tưởng của bạn" Cảm ơn tác giả, bài viết quá hay. Như thế mới là khẩu hiệu đấy bác, lúc nào cũng phải "nhiệt" và sau đấy nó sẽ "liệt" và nằm một xó, thay đổi điều ấy không khó, bao nhiêu công cuộc khó hơn VN còn làm được, vấn đề là ai là người bắt đầu "Lý thuyết và thực tế" ở đất nước ta vẫn còn khoảng cách rất xa, và phải chăng sự thờ ơ của người dân trong cuộc sống xuất phát từ sự thờ ơ về nhưng băng rôn, khẩu hiệu của đất nước. Bài viết rất xác đáng. Xin cám ơn tác giả!! Bài viết hay và thiết thực. Cám ơn bạn. Hi vọng kiểu hô khẩu hiệu sẽ sớm bị quên lãng. Biểu ngữ mới theo kiểu Mỹ đây: CHẠY KHÔNG ĐÚNG TUYẾN - Liên hệ kho bạc NN gần nhất. LÁI XE KHI ĐÃ UỐNG RƯỢU BIA - Liên hệ bệnh viện gần nhất. CHẠY XE QUÁ TỐC ĐỘ QUY ĐỊNH - Liên hệ nghĩa trang gần nhất Bởi vì cái kiểu hô khẩu hiệu chung chung là dễ làm nhất mà lại an toàn cho những người thực hiện (chung chung thì ai bắt bẻ được điều gì?). Còn mình thì "thích" nhất khẩu hiệu "Hãy nói không với... (rất nhiều thứ) vì chỉ cần nói thôi chứ không cần làm gì cả. Cảm ơn tác giả có bài viết thật ý nghĩa. Bảng "VĂN HÓA" ở khắp mọi thôn, phường, tổ đều có bảng rất to " Khu văn hóa", "tổ văn hóa", "làng văn hóa", " khu phố văn hóa"... Tại sao phải là " văn hóa"? Văn hóa là vốn có, thói quen, có thể tốt, có thể xấu, chấp nhận được đối với nhóm người này, nhưng rất xa lạ, khó hiểu với nhóm người khác. Một phạm trù quá lớn, định nghĩa không đơn giản, thế mà cứ trương ở đâu cũng có, hao tốn tiền của, tiền thuế của dân nhưng tôi nghĩ rằng bao nhiêu người dân hiểu được hết cái từ "văn hóa". Còn đường phố, làng xã vẫn cứ như vậy. Thay vì treo những tấm bản chung chung "văn hóa" nên treo tên làng, xã, khu phố, để dễ phân biệt và nhận dạng. “Để nhiệt liệt hưởng ứng đề tài này”, tôi đề xuất một ý tưởng như sau: 1. Dưới mỗi câu khẩu hiệu phải ghi rõ ai là tác giả hoặc ít nhất ai là người chịu trách nhiệm về nội dung của câu khẩu hiệu này. 2. Định kỳ hàng tuần, hàng tháng, hàng năm, trên diễn đàn này sẽ có chỗ để bạn đọc bình chọn những khẩu hiệu hay nhất và ngớ ngẩn nhất của tuần của tháng của năm. Hay thật, tôi đi đường thấy băng rôn treo đầy đường, chỉ mang cho tôi cảm giác giống như ngày hội chứ ko biết nội dung chính xác ntn. Chưa kể băng rôn khẩu hiệu viết tắt 1 cách dã man. Phải có những biểu ngữ vô nghĩa ấy thì mới làm cho khoản chi về nó có ý nghĩa.
Trận đánh mới trong cuộc chiến bệnh sởi Cả hai loại biến chứng đều nguy hiểm, song biến chứng hô hấp nguy hiểm hơn vì rất dễ gây tử vong. Theo tôi, cuộc chiến với bệnh sởi chính thức bắt đầu và đây là trận đánh cần phải được bàn kỹ mới có thể chiến thắng, nhất là vấn đề hỗ trợ hô hấp.Số ca sởi miền Nam thực tế không thua miền Bắc, tuy nhiên bệnh nặng hay nhẹ là do nhiều yếu tố như nhân lực, cơ địa, vùng miền. Chẳng hạn miền Bắc ít có bệnh tay chân miệng, nhưng miền Nam thì có nhiều hơn.Tại TP HCM khi thấy có dịch sởi, nhờ các bệnh viện tuyến quận huyện đã được tập huấn nên họ có thể giữ bệnh nhân lại điều trị, nếu gặp khó khăn sẽ nhờ các bệnh viện lớn hướng dẫn. Điều này giúp giảm tải bệnh viện tuyến trên. Trong khi hiện nay tại Hà Nội, hầu hết bệnh viện tuyến dưới, thậm chí một số tỉnh lân cận cũng chuyển đến Bệnh viện Nhi Trung ương và đây chính là lý do gây quá tải.Bệnh viện Nhi trung ương đang vỡ trận do nhân lực và nguồn lực không gánh nổi. Toàn bộ khoa Nhiễm và khoa Hồi sức của Bệnh viện Nhi Trung ương đang được sử dụng để điều trị sởi nhưng vẫn không kham nổi. Vì thế bệnh viện này cần phải được tăng nhân lực và thiết bị gấp đôi hiện tại thì mới giải quyết được.Để khống chế ca tử vong do sởi, cần có ngay một phác đồ được cập nhật mới, phù hợp với tình hình sởi đang diễn ra. Phác đồ cũ được viết cách đây hơn 5 năm tập trung vào viêm não do thời điểm đó người mắc sởi chủ yếu biến chứng viêm não. Lần này do lượng bệnh nhân bị biến chứng hô hấp nhiều hơn nên phác đồ mới sẽ tập trung vào việc chăm sóc hô hấp.Phác đồ mới cần phải xoáy vào hỗ trợ hô hấp để giảm tử vong do hô hấp; phương pháp phòng ngừa trong bệnh viện; và phân tuyến điều trị. Đặc biệt hỗ trợ hô hấp sẽ được viết chi tiết (bảo đảm cho trẻ bị suy hô hấp đầy đủ ôxy tùy mức độ bệnh) để các tuyến có thể thực hiện. Muốn làm tốt việc này phải cần thêm máy móc và con người đủ để theo dõi.Số liệu tổng kết cho thấy đa số các ca tử vong do sởi ở Hà Nội là không chích ngừa, cho nên vấn đề chính để phòng ngừa bệnh sởi là phải chích ngừa. Một trong những sai lầm thường thấy là các bác sĩ tiêm phòng hay tư vấn tiêm văcxin 5 trong 1 Quinvaxem (bạch hầu, uốn ván, ho gà, viêm gan B, viêm phổi, viêm màng não) rồi một tháng sau mới tiêm văcxin sởi cho các bé. Nhưng với tình hình hiện nay, theo tôi các bác sĩ cần tập trung ưu tiên tiêm văc xin sởi cho các bé vì chậm một tháng là các cháu đã có thể mắc bệnh.Chúng ta hiện có đủ văcxin sởi. Trẻ dưới 3 tuổi sẽ được tiêm miễn phí, trên 3 tuổi thì tiêm dịch vụ chưa đến 200.000 đồng. Sau khoảng 10 ngày tiêm thì bé sẽ có miễn dịch. Trẻ tiêm rồi thì vẫn có thể mắc bệnh, nhưng bệnh nhẹ và không gây biến chứng.Nguyên tắc của bệnh sởi xuất hiện theo mùa, nếu miễn dịch không có thì từ tháng 2 đến tháng 6 hằng năm bệnh sẽ xuất hiện. Sởi tấn công đầu tiên vào những người có nhóm miễn dịch thấp nhất. Như hiện nay, trẻ từ 12 tháng đến 2 tuổi mắc bệnh nhiều nhất do chưa tiêm phòng. Trẻ dưới 12 tháng là đối tượng bị tấn công thứ hai do nhóm này vẫn còn kháng thể từ cơ thể mẹ. Nhóm 9-10 tuổi bị tấn công cuối cùng, nhóm này có thể đã được tiêm từ nhỏ và đến tuổi này thì miễn dịch yếu đi.Theo quan điểm của tôi, công bố dịch hay không thời điểm này không quan trọng mà là tất cả chúng ta phải làm gì để giải quyết tình trạng bệnh tăng? Ví dụ, truyền thông nên làm gì, người dân ý thức như thế nào, vai trò của điều trị làm gì, vai trò của nhà quản lý làm gì. Vì thế chỉ cần thông báo: "Hiện nay bệnh sởi đang có dịch tới mức tất cả cùng nhau phòng chống từ người dân cho đến truyền thông, đến cán bộ điều trị". Nó đồng nghĩa với việc chỉ đạo địa phương đang có nhiều ca bệnh và cần tập trung cao độ để khống chế bệnh.Miền Nam dù bệnh sởi chưa bùng phát nhưng theo tôi vẫn cần phải lo chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Thứ nhất phải rà lại nguồn lực thuốc men, trang thiết bị và nhân lực. Thứ hai phải tập huấn lại cho các tỉnh. Các báo cáo hiện không thể hiện ca bệnh ở tỉnh nhưng thực tế ca nhiễm sởi ở Hà Nội vẫn có đến từ các tỉnh. Tại Bệnh viện Nhi Đồng 1, lượng bệnh nhân ở tỉnh chuyển lên cũng chiếm khoảng 30%. Khi đã tập huấn cho các tỉnh các điều trị thì sẽ giảm tải cho tuyến trên.Về phía phụ huynh, trẻ mắc sởi thường sốt, viêm họng và ho dữ dội sặc sụa là dấu hiệu cho thấy có thể mắc bệnh, tuy nhiên điều này không đáng sợ bằng khi trẻ bắt đầu thở nhanh. Lời khuyên của tôi là phụ huynh nếu theo dõi thấy trẻ thở nhanh thì nên đưa đến bệnh viện ngay. Ho nhiều hay sốt cao không liên quan đến độ nặng của bệnh mà chủ yếu là lo theo dõi cách thở và chăm sóc ăn uống vì các bé có thể suy sinh dưỡng luôn sau khi mắc bệnh. Ngoài thở nhanh, trẻ mắc sởi còn có thể bị viêm não, triệu chứng nặng là co giật.Một trong những sai lầm cũng cần lưu ý từ phía các phòng mạch. Thấy trẻ sốt cao ho nhiều nhưng chưa phát ban, các bác sĩ ở phòng mạch nghĩ bé bị hốt ho viêm họng thông thường cho uống corticoid để giảm ho, nhưng điều này dễ gây nguy hiểm bởi corticoid gây giảm miễn dịch, nếu trẻ mắc sởi thì bệnh sẽ nặng hơn.Trương Hữu Khanh Cám ơn Bác sĩ đã chia sẻ những điều rất hữu ích trong lúc này. Tôi cũng mong nhiều người đọc bài này để trang bị kiến thức, biết xử lý khi có người thân mắc phải. Vài năm gần đây tôi quan tâm đến BS Khanh, một điểm sáng hiếm hoi về chuyên môn, đạo đức và quản lý. Tôi hy vọng BS mạnh mẽ hơn để giúp đời. Cám ơn BS khanh. Bây giờ mà tập trung 1 chỗ chen chúc nhau tại các phòng tiêm chủng thì hết sức nguy hiểm! Coi chừng đứa bệnh lây cho đứa lành. Theo tôi, ngành y tế có cách nào đến từng nhà tiêm cho các cháu được không? Thích BS Khanh. Một BS vì cộng đồng. Cảm ơn Bác sĩ Khanh rất nhiều vì đã chia sẻ những thông tin quý báu này. Nhờ đọc được bài viết này mà tôi biết được tình hình sởi ở TP.HCM và có thêm kiến thức chăm sóc con nhỏ. Cảm ơn Bác sĩ! Cảm ơn Vnexpress! Cám ơn bác sĩ. Từ đầu dịch đến giờ Bộ Y Tế không công bố, không hướng dẫn người dân phòng chống dịch. Bài viết của anh thật hữu ích! Xin mọi người cùng đọc để chúng ta chung tay chống lại Sởi! Nguyện xin mọi điều sẽ tốt đẹp đến với các em bé! Trận đánh nào cũng sẽ được nhắc mãi trong lịch sử hào hùng của dân tộc, miễn rằng cuộc chiến đấu ấy, chúng ta giành phần thắng. Còn trận chiến về Sởi thì sao...? Đến ngày hôm nay đã có trên 100 người thiệt mạng trên tổng số 3500 ca nhập viện, đó là chưa kể số BN theo khuyến cáo để ở nhà tự chữa, tránh lây nhiễm ...chéo. Mãi đến hôm qua 18/4, ông Thứ trưởng BYT mới ấp úng mà rằng chúng tôi vẫn khẳng định có dịch, còn các địa phương chẳng có CÔNG BỐ chi hết, hình như họ sợ mất điểm thi đua...hay quốc tế họ vào thì...mất mặt quá. Thái độ ấy là cư dân hết sức bức xúc và bất bình, người ta đặt câu hỏi: Tại sao các loại H5N1 dễ dàng công bố làm nông dân thiệt hại không biết bao nhiêu, thì dễ dàng Công bố thế ??? Đương nhiên đối tượng Gà vịt không thể so sánh với tính mạng con người... Trận đánh chưa kịp xong đã vội vàng tổng kết...chả hiểu sự tuyên truyền sẽ di hại đến đâu ?! ... Các BS phòng mạch thường không dễ dàng cho Corticoid mà chủ yếu bệnh nhân tự ra Nhà thuốc kể bệnh và được nhân viên Nhà thuốc cho uống loại thuốc giảm miễn dịch này, điều đó rất nguy hiểm. Cần có phác đồ điều trị mới, tôi cũng nghĩ vậy mặc dù theo Bộ trưởng y tế chủng sởi năm nay vẫn là chủng cũ nhưng thực tế diễn tiến dịch sởi năm nay gây biến chứng hô hấp rất nhanh. Ngoài ra tôi thấy cần tuyên truyền sâu hơn cho người dân biết cách phòng tránh vì có nhiều người không có điều kiện dùng Internet. Cảm ơn Bs Trương Hữu Khanh về những đóng góp thiết thực. Đã nhiều lần làm việc với Bác sỹ Trương Hữu Khanh và rất khâm phục bác vì là người đứng đầu tuyến lửa - Khoa Nhiễm của Bệnh viên Nhi lớn nhất miền Nam - mà vẫn thu xếp thời gian để vừa làm tốt công tác quản lý vừa không ngừng tìm tòi, đào sâu chuyên môn để ứng phó với những diễn biến khó lường của các dịch bệnh ở trẻ. Quan trọng là cái tâm của bác rất sáng, vừa hài hước, vui tính, vừa tận tình, quan tâm và luôn sẵn sàng tham gia những hoạt động cộng đồng với tinh thần trong sáng hết mực của người thầy thuốc mà không màng đến danh và lợi. Những gì thực chất, chân thành nhất sẽ đi vào lòng người thật tự nhiên và giúp tôi và mọi người giữ vững niềm tin vào y đức của người thầy thuốc. Tôi ở Tp HCM, từ cả tháng nay tôi đã thấy UBND phường đi phát tờ giấy tuyên truyền về bệnh sởi rồi. Tức là họ đã chuẩn bị từ trước đó lâu rồi. Chắc vì công tác chuẩn bị tốt nên Tp HCM không bị như HN. Vậy mà con tôi dưới 3 tuổi tiêm vacxin sởi vẫn mất tiền. Lúc nào cũng kêu hết vacxin ép dân phải quay ra tiêm dịch vụ. Thuốc vẫn thuốc nhà nước cấp. Bao giờ mới hết tiêu cực. Từ những cái quan trọng như thế này mà ko quản lý nổi. Đồng thuận chia sẻ của bài viết, đôi khi một số trường hợp bệnh diễn tiến xấu do điều trị ban đầu chưa đúng của người làm y tế ( cắt triệu chứng nhanh bằng sử dụng corticoid) như bài đã đề cặp. Thời đại này ko tin vào các báo cáo!
ASIAD 18 - cái lùi ngắn cho bước tiến dài Trong vô vàn sự hưởng ứng, có những bình luận rất giản dị nhưng đáng chú ý: “Không uổng công bà con đấu tranh suốt mấy tuần qua”. Không khó để nhận thấy chưa khi nào mà một việc lớn, liên quan đến ngân sách, đến mồ hôi nước mắt của dân được đưa ra thảo luận công khai trên khắp các phương tiện truyền thông, ở tất cả các diễn đàn và mạng xã hội với những ý kiến trái chiều như “việc lớn ASIAD” lần này.Và kết quả của cuộc thảo luận ấy là sự đồng thuận giữa người dân và Chính phủ: dừng việc tô điểm hình ảnh quốc gia bằng đầu tư tốn kém.Nếu việc rút đăng cai ASIAD là một “bước lùi” như ai đó đã từng bảo, thì đó là một bước lùi cần thiết để tiến những bước dài. Mà bước tiến rất rõ ràng, chính là tinh thần dân chủ hóa, khi người dân tham gia đóng góp, phản biện trước những quyết định lớn của đất nước. Và tất nhiên, phải nói lời cảm ơn Chính phủ, cảm ơn Thủ tướng khi ý kiến của người dân đã được lắng nghe.ASIAD là một cơ hội quảng bá hình ảnh đất nước và con người Việt Nam. Nhưng có một cách quảng bá còn hiệu quả hơn, đó là việc thế giới sẽ nhìn nhận sự kiện rút khỏi ASIAD này dưới giác độ tinh thần "liệu cơm gắp mắm".  Một trong những nguyên do dẫn đến quyết định rút khỏi ASIAD  mà người đứng đầu Chính phủ đã nói đến là những ảnh hưởng nặng nề của khủng hoảng tài chính và suy thoái kinh tế toàn cầu; những khó khăn của ngân sách, của tình hình kinh tế - xã hội trong nước mà việc lùi ASIAD chính là để “tập trung ưu tiên đầu tư cho nhiều nhiệm vụ hết sức cấp thiết khác”.Không ai không hoan nghênh nếu hàng trăm triệu USD, hàng nghìn tỷ đồng sẽ được tập trung cho trường học, bệnh viện, cho những con đường, những cây cầu đang thiếu thốn ở khắp nơi, thay vì những sân vận động, những khu liên hợp thể thao chỉ tồn tại vài chục ngày, và sau đó trở thành “Sân vận động massage” hay những “Làng ẩm thực”.Mùa hè 2004, sau khi ném vào những sân vận động Olympic, Làng vận động viên, con số 9 tỷ euro, vượt gần gấp đôi so với dự toán, Hy Lạp, xứ sở của những vị thần, đất nước của những môn Olympic cơ bản đầu tiên bắt đầu xoa tay chờ một “phép màu” từ thế vận hội Athens. “Phép màu” cuối cùng cũng xảy ra, chỉ có điều đó không phải là cái “phao cứu sinh” như kỳ vọng.Chỉ 4 ngày sau lễ khai mạc, Athens cho biết nợ công đã lên tới 168 tỷ euro, trong đó có những con số được tính bắng tỷ lệ % từ việc “vung tay quá trán” cho Olympic.Và sau Olympic, sân vận động 265 triệu euro xuống cấp nhanh chóng tỷ lệ thuận với một ngân sách rỗng mà mức thâm hụt lên tới 8%, cao gấp gần 3 lần tiêu chuẩn của eurozone. Các trung tâm bóng mềm, khúc côn cầu, bóng rổ... bỏ hoang hoàn toàn khi người dân Hy Lạp chưa từng chơi trước đó, bên cạnh sự suy giảm tới 15% của ngành du lịch. Các sân bóng đá, khu thể thao dưới nước, nhà thi đấu bóng chuyền… cửa đóng then cài khi những người phải lãnh chịu “màu hồng” của sự đắc thắng ngày nào không ai khác, chính là người dân đang còn phải đối phó với cuộc sống đen tối khi chi tiêu ngân sách, gồm cả trợ cấp xã hội, y tế... bị cắt giảm mạnh. Tỷ lệ thất nghiệp đỉnh điểm đã lên tới 27,7%.Một tấn bi kịch thực sự đối với một quốc gia trước đó còn trong top tăng trưởng GDP của khu vực.Câu chuyện “no con mắt và đói cái bụng” bấy giờ mới được đặt ra với sự thừa nhận chua chát của Tổng thư ký liên đoàn thể thao Hy Lạp Panagiotis Bitsaxis: "Không ai nghĩ đến việc khai thác các công trình thể thao như thế nào sau khi Olympic kết thúc".Cũng vừa ngay 2012 đây thôi, kinh phí thu về từ euro ở cả Ba Lan và Ukraine chỉ vào khoảng 150 triệu USD trong khi chỉ riêng chi phí tân trang các sân vận động cũng đã ngốn của 2 quốc gia này 2,3 tỷ euro.Với bước lùi cần thiết và tỉnh táo hôm nay, ít nhất, “khủng hoảng ASIAD” sẽ không xảy ra ở Việt Nam, ít nhất “ASIAD” sẽ không còn là miếng bồ hòn khó nuốt và có lẽ, đây chính là bước tiến lớn nhất ngay sau bước lùi.Đào Tuấn Đất nước mình còn nghèo lắm. Có rất nhiều cô giáo và các cháu nhỏ hàng ngày qua suối trong các túi nilon để tới trường. Rất nhiều hộ nghèo mà bát cơm hàng ngày đang là mong mỏi. Rất nhiều gia đình ở thủ đô đang chui rúc trong những căn nhà ổ chuột ẩm thấp, hôi hám. Rất nhiều người già, trẻ nhỏ chưa được chữa bệnh...Ai cũng phải tập đứng, tập đi trên đôi chân của mình trước khi tập chay...Thôi tổ chức ASIAD là hoàn toàn đúng đắn. Bài viết quá hay ! Ông Hoàng Vĩnh Giang nên đọc thật kỹ bài này !! Bỏ là đúng - tiếc là mình không có ai làm thứ 1 số phép toán căn bản lấy số liệu điều tra 1 khách du lịch thường xài bao nhiêu ở VN, họ ở lại bao nhiêu ngày, tính tỉ lệ khách du lịch/vận động viên từ những kì Olympics trước, tỉ lệ lợi nhuận (ví dụ họ ăn tô phở 30k/tô nhưng tiền lời có thể chỉ la 5k), khả năng thuê khách sạn nào, khách sạn đó có phải do VN làm chủ không?). Bản quyền truyền hình ra sao, Incheon chỉ có 6 đài mua bản quyền ( NHK and TBS from Japan, CCTV from China, TPT from Thailand, I-Cable from Hong Kong, and the Asia-Pacific Broadcasting Union), bao nhiêu % là của OCA bao nhiêu % là của VN. Việt Nam đang rút kinh nghiệm từ các nước khác nên mới chưa chấp nhận đăng cai Asiad 18. Trước mắt chúng ta chưa cần đến Asiad để thế giới biết đến Việt Nam. Hiện tại Việt Nam chúng ta đã có: Hang Sơn Đoòng , Hang Sửng sốt , Vịnh Hạ Long , đảo ngọc Phú Quốc , Hội An , Hà Nội , Thác Bản Giốc, Cố đô Huế ... và tất cả đều đang dần được bạn bè quốc tế biết đến ngày càng nhiều hơn nữa :) Một trăm người tôi hỏi ý kiến họ đều đồng tình với quyết định của Chính phủ và Thủ tướng. Xin cảm ơn vì chúng ta đã vừa tránh được 1 thảm họa về kinh tế nếu tổ chức Asiad. Không thiếu gì cách quảng bá hình ảnh VN. Đừng chặt chém khách du lịch để người ta có ấn tượng tốt chứ ko phải họ chỉ đến 1 lần khen VN đẹp nhưng ko muốn quay lại và còn hàng trăm cách khác.... Người dân 1 lần nữa xin cảm ơn và trân trọng trước quyết định đúng đắn này Bài viết hay! Cám ơn tác giả Đào Tuấn! Chưa bao giờ thấy người dân cả nước cùng quan tâm đến một vấn đề và đồng lòng vậy. Thật vui khi nghe Thủ Tướng thông báo không đồng ý tổ chức Asiad 18. Qua đây cũng thấy được sự thiếu tính toán và thiếu tính thống nhất trong quyết định của các vị lãnh đạo. Mấy vị dám đăng cai đã nghĩ đến rằng liệu chúng ta đã đủ sức chưa? Rồi bây giờ xin rút lại phải bỏ tiền oan ra đền bù. Có nhiều cách để quảng bá hình ảnh lắm, không cứ phải nhờ đến thể thao, mà quan trọng hình ảnh đó xấu hay đẹp, VN ta tham dự ko ít những sự kiện lớn chỉ mong được quảng bá hình ảnh thôi. Mà dân vẫn khổ quá, kinh tế nghèo nàn , chậm phát triển, thất nghiệp tràn lan, trẻ em chữa bệnh vẫn phải nằm đất. Tác giả Đào Tuấn nói đúng. Tiếng nói của người dân ở trường hợp này quá quan trọng. Một quyết định hợp lòng dân.
Xin đừng bán quá khứ Những đứa trẻ sinh sau đẻ muộn ngày nay không có những hồi ức ấy và chỉ biết Hà Nội xưa có xe điện cổ lỗ qua những tấm ảnh câm.Ở thành phố Teltow nơi tôi từng ăn đợ, ở nhờ nước Đức 20 năm, giữa trung tâm thành phố nhỏ này, nơi cạnh nhà dưỡng lão, bao nhiêu năm người ta vẫn đặt một xe điện cổ để cho thế hệ sau biết. Thành phố này xưa có tuyến xe điện và cái xe cổ khác xe điện hiện đại hôm nay ra sao, khi mà nước Đức hôm nay có xe điện ngầm chạy tốc độ 200 cây số một giờ.Cũng tại thành phố này trên đất Đức cách đây bốn năm năm, tôi vô tình gặp một người khách từ Hải Phòng sang thăm đứa con trôi dạt của anh ta. Trước đó, những người đàn bà Việt xầm xì kể về người khách đặc biệt này rằng, ông ta rất giàu có... nào là mua ôtô Mercedes đời mới cho cô nhân tình cũ ấy, nào là nhà hiện đại có vườn... Giàu có được là tốt lắm, đất nước cần những người giàu lên trong lương thiện và biết cách làm ra nhiều của cải.Vài ngày sau, tôi diện kiến người khách này và trong bữa cơm cùng dăm gia đình Việt Nam chào khách từ quê sang. Anh ta tự hào hớn hở kể rằng, anh chính là người bóc toàn bộ đường sắt xe điện ở Hà Nội bán với giá sắt vụn... kể cả những toa xe, đường ray, bán tất! Đang ăn, cổ họng tôi nghẹn lại. Không sao ăn uống được nữa, dù chủ nhà có bia Đức ngon, loại tôi vẫn thích và tôi không bao giờ quên khuôn mặt kẻ giàu có ấy.Ngày nay, mỗi khi đi qua Bờ Hồ, tôi cố xóa đi khuôn mặt kia, để thi thoảng cho tôi vẫn cảm thấy trong tâm hồn mình tiếng chuông xe điện leng keng reo bay trên mặt Hồ Gươm xanh thắm. Hình ảnh cái cần xe điện cong cong như cần vó bè và sợi dây thừng treo cần nối điện tết rất săn, rất đặc biệt, trong tay người lái chạy vội đổi chiều, mỗi khi xe điện muốn quay đầu. Trong tâm khảm của tôi còn khắc sâu cái tay vịn bằng đồng vàng chóe bởi cả triệu triệu người, ai cũng bám vào đấy mà lên tàu làm tay vịn.Bây giờ quanh Bờ Hồ có ôtô chạy điện bé xíu rất tiện lợi đưa đón du khách. Một lần làm việc với ông giám đốc của công ty này tôi gợi ý trang bị cái chuông leng keng của xe điện ngày xưa thay cho tiếng còi nhưng ông ta bảo, không ai nhớ cái chuông ấy như thế nào mà chế ra nó.Hà Nội sắp tới sẽ có xe điện cao tốc và cả tàu điện ngầm rất tiện lợi cho giao thông thành phố mở rộng. Cũng như thế giới hiện đại hôm nay ở châu Âu không ai còn dùng xe điện cổ làm phương tiện giao thông nữa. Nhưng đâu đó xứ người ta vẫn lưu giữ những toa xe và đầu máy cổ, kể cả các chuyến tàu cũ chạy hơi nước thở phì phì cho khách du lịch, cho con cháu họ nhớ rằng, nước Đức hay Mỹ đã đi lên như thế nào.Nhiều hãng phim lớn với những bộ phim kinh điển ở thế kỷ này vẫn nhờ sự lưu giữ ấy với những đầu máy hơi nước cổ lỗ, tàu điện cũ xưa, làm đạo cụ cho những thước phim cần dựng lại các giai đoạn lịch sử, tạo cảnh cho những thước phim sống động và hoàng tráng đúng với xã hội xưa.Sự “giá như" là dở hơi rồi. Song cứ giá như đi, nếu không có tay đại gia khôn lỏi kia và đám người ăn xổi ở thì, đã bán tất cả hệ thống xe điện Hà Nội với giá sắt vụn mà không ai giữ lại chút gì cho con cháu hôm nay, để giá như quanh Bờ Hồ bây giờ còn cái xe điện cổ lỗ đưa du khách tây và ta chạy quanh Hồ Gươm. Và thằng con trai Bọ Gậy nhà tôi, qua cái xe điện ấy biết thêm một điều ở quá vãng. Chúng, những đám trẻ Hà Nội của tương lai, kiến tạo một Hà Nội hiện đại, vẫn sẽ sờ được, cảm được, nghe được tiếng kêu lanh canh của tiếng chuông xe điện bay ngang mặt Hồ Gươm, trên đám hoa lộc vừng đỏ ôi ối rụng đầy mặt nước xanh thắm, để thêm hiểu thế hệ cha ông xưa đã sống ra sao, bảo vệ Hà Nội thương yêu ra sao. Và, biết đâu đấy 20 năm sau có nhà điện ảnh trẻ nào đấy lấy truyện ngắn Phố Cũ của tôi dựng thành phim, sẽ có cái xe điện cổ lỗ ấy mà làm đạo cụ phim.Ở Hà Nội bây giờ còn lại rất ít Nhà hát lớn, Ngân hàng nhà nước, Vườn hoa Con Cóc với những chú cóc khổng lồ ngậm nước phun lên như cầu vồng, rồi Nhà thờ lớn, cầu Long Biên... Xin các thế hệ sau đừng bán nó với giá đống gạch vụn hay sắt vụn nếu có xây lên một Hà Nội to hơn hiện đại hơn.Nguyễn Văn Thọ Quê tôi là một làng nhỏ ở Bắc Ninh. Đường làng lát gạch nghiêng, qua mấy trăm năm, cứ nối dài từng đoạn, khi tôi lớn lên đã trở thành một hệ thống hoàn chỉnh bao quanh đình làng và tỏa đi các ngõ xóm. Sau mỗi cơn mưa rào, gạch lát đường được rửa, sáng lên mầu nâu đỏ thâm trầm, ấm áp của đất nung già. Cha tôi khi còn sống nói rằng các viên gạch lát đường từ rất nhiều gia đình: người giàu có cung tiến cho làng, các con rể ở bên ngoài lấy con gái của làng đóng góp... Mỗi đoạn đường là một câu chuyện của một gia đình, một số phận, và hằn dấu chân của bao thế hệ mấy trăm năm... Vậy mà cách đây hơn chục năm, chính quyền thôn cho đổ bê tông toàn bộ đường làng. Khi tôi trở về, con đường lát gạch nghiêng của tuổi thơ đã không còn nữa, thay thế nó là một con đường bê tông xám xịt... Kể từ khi con đường của tuổi thơ bị hủy hoại, tôi ít khi trở về, vì mỗi lần về lại thấy lòng mình đau đớn. Làng tôi nay đã mất gần hết dấu tích của một làng quê Bắc bộ thời xưa. Ngoài mái đình cong cong vẫn còn gượng tồn tại trong mưa gió (nhưng cũng dần chìm lấp bởi các nhà cao tầng xung quanh, thì các cổng làng đã bị phá (để ô tô có thể đi vào), mấy cây cổ thụ đầu làng đã chết gần hết, đường làng thì như tôi đã nói, xám xịt và lúc nào cũng bụi bặm bởi bê tông. Để mất đi các di sản của tiền nhân có nghĩa là chúng ta trở thành vong bản trên chính quê hương mình, bởi sự tắc trách của chính quyền địa phương, sự thờ ơ của chính người dân, và sự ngu dốt của một số quan chức. Kính gửi anh Nguyễn Văn Thọ. Cảm ơn anh đã nói giúp chúng tôi, lứa người quá vãng, những điều chúng tôi day dứt mà không nói ra được. Chúc anh và gia quyến khỏe, an lành! Cảm ơn bác đã nói lên điều này giúp tôi. Tôi ấm ức mấy chục năm nay rồi mà không biết phải làm sao. Tôi thấp cổ bé họng và có lẽ tôi quá hèn. Cái gì có thể bán được thì bán hết cho dù giá nó là giá đồng nát bởi vì người bán có tiền. Để rồi khi cần thì bỏ tiền tỉ ra để mua lại thì ko phải tiền của người đã bán nó. Những người này là những nhà kinh tế đại tài rồi còn gì! Mot bai viet rat hay. Cam on Tac Gia nhieu. Biết đâu ngày xưa, cũng có đường xe ngựa chạy quanh bờ hồ để chở khách thập phương ngao du Hoàn Kiếm, rồi người ta cũng phá đường xe ngựa ấy đi để xây đường ... xe điện cổ lỗ mà không để lại một cổ xe ngựa cổ nào cho hậu thế! Ai khóc thương cho cổ xe ngựa cổ đây!!!!!! Cám ơn anh Thọ nhiều. Tuổi thơ gắn liền với Hà nội cho nên không thể quên những lần đi bắt ve, hái sấu, câu cá bị công an đuổi, cùng nhau ghé tai xuống đường ray đoán xem tàu điện đã đi đến đâu. Thời đó đã qua đi, nhưng buồn nhất là người ta đã xóa đi những gì rất riêng của Hà Nội. Chúc Anh khỏe. Allessgutte, gesundheit Cám ơn tác giả đã nói hộ tâm tư của tôi và rất nhiều người HN khác nữa Từng là khách trên tàu điện tuyến: Bờ Hồ - Hà Đông, Bờ Hồ - Ga Hàng Cỏ, Bờ Hồ - Chợ Đồng Xuân...bao giờ cho đến ngày xưa. Cảm ơn tác giả, hiện đại: là bán đi cái quí giá nhất và mua về ... Những đồ phế thải như ụ nổi vụ Dương Chí Dũng Cảm ơn tác giả có bài viết rất hay. Thế mà họ lại sắp xây ga xe điện trên không gần hà nội đấy... Băm nát thành phố các bác ah. Cháu đã được ngồi ăn cơm với chú tại nhà riêng ở thành phố Berlin khi cháu đến lấy quyền từ điển Đức - Việt nặng 3-4 kg chú mang giúp từ Việt Nam sang. Mới hôm qua cháu nhớ đến xe điện Bờ Hồ mà cháu có một lần được đi cùng ông bà ngoại. Hôm nay lại đọc bài viết của chú. Cháu cám ơn chú, cám ơn cô đã cho cháu một bữa cơm gia đình ấm cúng. Cám ơn chú vì bài viết rất hay này. Chúc chú và gia đình mạnh khỏe. Mẹ tôi ngày trước làm việc ở Bách hóa Bờ Hồ. Mẹ không biết đi xe đạp nên hằng ngày, mẹ vẫn đi làm bằng tàu điện, bắt tàu từ phố Hàng Bài đến đầu Bờ Hồ, đều đặn như thế. Thỉnh thoảng mẹ cho chúng tôi đến thăm chị gái của mẹ ở phố Bạch Mai cũng bằng tàu điện. Tàu điện gắn với cuộc sống của mẹ, với tuổi thơ và ký ức của chúng tôi. Nhưng đến đời các con tôi, chúng sẽ không hình dung nổi tàu điện ngày xưa như thế nào. "Xin các thế hệ sau đừng bán nó với giá đống gạch vụn hay sắt vụn" nghe mà chua xót, cũng là lời cảnh tỉnh cho những ai bắn đại bác vào quá khứ. Giá như ai cũng có tâm với Hà Nội như nhà văn như Nguyễn Văn Thọ chắc Hà Nội của ta sẽ tuyệt vời lắm! Cảm ơn chú rất nhiều! Dạ hay và rất nhiều điều cần phải suy nghĩ. Con cảm ơn chú ! Dinh Đào cũng mất, vườn đào cũng không còn, làng hoa Ngọc Hà chẳng còn hoa chỉ còn toàn chợ cóc, Hồ Tây những năm 1990 chứ mấy còn um tùm cây cối đi vào lối này lạc ra lối kia giờ nằm tênh hênh như cô gái đẹp phô phang. Buồn. Càng kể càng buồn.
Đừng để thêm những cái chết vô tội Năm 1988, tiến sĩ Andrew Wakefield cùng đồng nghiệp đã xuất bản trên tạp chí Lancet một bài báo cho rằng vắc xin phòng bệnh sởi có khả năng gây ra rối loạn phát triển ở trẻ, mà hậu quả cuối cùng là chứng tự kỷ. Năm 2002, Wakefield tiếp tục cho đăng bài báo thứ hai khẳng định mối quan hệ nhân quả giữa vắc xin sởi và bệnh tự kỷ.Các nhà khoa học hàng đầu thế giới đã nhanh chóng tập trung nghiên cứu, hơn một nghìn công trình khoa học quan trọng được đăng tải đều bác bỏ những quan điểm trong 2 bài báo của Wakefield. Vậy nhưng không ít bậc cha mẹ sợ hãi vắc xin phòng sởi và đã quyết định không cho con tiêm chủng. Khắp nước Anh, tỷ lệ trẻ được tiêm phòng sởi giảm đột ngột, trong khi trẻ mắc bệnh sởi tăng lên đột biến.Dịch sởi bùng phát ở nước Anh từ năm 2004, đỉnh điểm của dịch là năm 2012 đã đe dọa tính mạng hàng nghìn trẻ em, đó là cái giá quá đắt phải trả cho việc truyền thông sai sự thật. Ai sẽ là người chịu trách nhiệm về sự sợ hãi vắc xin phòng sởi của người dân? Đương nhiên là tiến sĩ Andrew Wakefield, người đã vi phạm nhiều nguyên tắc và đạo đức trong nghiên cứu y khoa để cho ra đời 2 bài báo.Câu chuyện của nước Anh thì như vậy, còn của chúng ta thì sao? Tôi nhớ buổi sáng đầu tháng 2, vừa đến bệnh viện giao ban khoa xong thì tôi nhận được điện thoại của bác sĩ trưởng khoa hồi sức cấp cứu nhi mời hội chẩn siêu âm và phim X quang bệnh nhi 2 tuổi bị sởi biến chứng viêm phổi, suy hô hấp rất nặng đang phải thở máy. Sau khi hội chẩn, tiên lượng cháu bé tử vong, nhìn thấy bệnh nhân đang chết dần dưới tay mình, chắc chắn không một bác sĩ nào tránh khỏi tâm trạng đau buồn.Và chúng tôi biết bệnh sởi đã bắt đầu bùng phát, diễn biến rất phức tạp.Buổi sáng giao ban toàn viện, bao giờ cũng có phần báo cáo tình hình bệnh nhân sởi và được coi là báo cáo quan trọng hàng đầu. Những giường bệnh dành riêng cho sởi đã quá tải, có khi 4 – 5 cháu phải nằm chung một giường, số bệnh nhân nặng do sởi biến chứng ngày nào cũng có. Bệnh nhân đông đến mức tràn ra cả hành lang, các bác sĩ trực xong vẫn phải ở lại làm việc mà không dám nghỉ bù.Mấy tháng trời nhân viên y tế mệt mỏi với bệnh nhân sởi ngày một đông, điều đó khẳng định ngành y không hề lơ là với dịch bệnh. Nhưng câu hỏi đặt ra: vậy đâu là nguyên nhân làm cho bệnh sởi bùng phát?Hãy nhớ lại vụ tiêm chủng vắc xin viêm gan B cho 3 cháu bé sơ sinh bị tử vong ở Quảng Trị, khi đó truyền thông vào cuộc. Một số bài báo đã thổi bùng lên ngọn lửa dư luận, hậu quả là nhiều người dân sợ hãi tiêm vắc xin, coi vắc xin như thuốc độc giết người.Bản thân tôi là một bác sĩ, vậy mà nhiều bạn bè gọi điện nói là không dám cho con tiêm vắc xin, tôi dùng mọi cách khuyên bảo nhưng vẫn không ăn thua. Tiêm chủng có thể xảy ra một vài biến chứng, thậm chí có thể chết người vì tai biến nhưng đó là những tai biến hy hữu. Ngược lại, không được tiêm chủng hoặc tiêm không đến nơi đến chốn thì có thể hủy diệt cả cộng đồng, 108 trẻ chết vì sởi là cảnh báo một thảm họa hoàn toàn có thật.Trước khi xảy ra vụ việc 3 cháu bé bị tử vong khi tiêm vắc xin viêm gan B, công tác tiêm chủng mở rộng ở các địa phương làm rất tốt, tỷ lệ 100% trẻ được tiêm chủng đầy đủ là có thực ở hầu hết các cơ sở. Và trẻ mắc bệnh sởi thì cực kỳ hiếm, chỉ mang tính cá biệt và cũng không lây lan trên diện rộng như hiện nay.Sau vụ tiêm chủng 3 cháu bé bị tử vong, nhiều người chọn cách không cho con tiêm chủng. Bệnh sởi bùng phát hôm nay với 108 cháu bé tử vong cũng là một hệ quả tất yếu.Chúng ta hãy lấy bài học từ nước Mỹ, cô siêu mẫu, diễn viên, người dẫn chương trình nổi tiếng Jenny McCarthy không may có con trai được phát hiện mắc chứng bệnh tự kỉ năm 2005. Jenny cho rằng, chính vắc xin sởi là nguyên nhân gây bệnh, nên năm 2007 cô đã phát động chiến dịch tẩy chay tiêm vắc xin sởi. Nhiều bậc phụ huynh đã nghe theo Jenny mà không cho con đi tiêm phòng, hậu quả là sởi bùng phát ở Mỹ năm 2010 và gấp 3 lần 2013. Thông cảm với nỗi đau của Jenny về đứa con bệnh tật, thông cảm với chiến dịch của Jenny cũng chỉ vì mục đích nhân đạo, nhưng sự thiếu hiểu biết và cực đoan của cô thì rất khó thông cảm vì đã để lại hậu quả khôn lường. Cũng may là Jenny McCarthy đã tỉnh lại, kịp thời thừa nhận và đính chính những sai lầm mà cô đã gây ra.Đã có lúc người ta mơ đến một thế giới không có bệnh sởi, nhưng sự thật thì dịch sởi đang quay trở lại sau nhiều năm được khống chế một cách hiệu quả nhờ biện pháp tiêm phòng vắc xin. Vậy ai là người phải chịu trách nhiệm này? Là tiến sĩ y khoa Andrew Wakefield, là diễn viên Jenny McCarthy, là truyền thông Anh, truyền thông Mỹ, truyền thông Việt, hay chính ngành y tế thế giới mà trong đó có Việt Nam?Sẽ chẳng có ai phải chịu bất cứ một trách nhiệm pháp lý nào, nhưng cái chết của những đứa trẻ vô tội vì bệnh sởi là lời khép tội lớn nhất dành cho tất cả những ai vô trách nhiệm.Trần Văn Phúc Cảm ơn bác sĩ. Bài viết của bác sĩ vô cùng quan trọng với những bậc phụ huynh chúng tôi đặc biệt vào thời điểm này. Em gái tôi cũng đã không nghe lời tôi đi tiêm văc xin cho cháu bé. Giờ thì đang phải chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện. Tôi nghĩ đừng đổ lỗi cho truyền thông. Vụ vắc xin tôi theo dõi không thiếu một bài báo nào, nhưng tôi cũng cho con tiêm không thiếu một mũi nào, và cũng nhờ những bài báo tôi cho con đi tiêm dã cẩn thận hơn, để ý hơn về thuốc và cách làm việc của y tá. Truyền thông đã phản ánh sự thật, nhận biết là quyền của công chúng Có lẽ Việt Nam cũng nên có quy định bắt buộc nộp sổ tiêm chủng khi nhập học ở bất kỳ bậc học nào. Cũng là một cách để giám sát việc tuân thủ tiêm phòng. Mong dịch bệnh sớm lui và bình an cho mọi người. Bác sỹ Trần Văn Phúc đã thức tỉnh nhiều người, bởi vì truyền thông như con dao hai lưỡi, thật cần thiết đọc và suy nghĩ cho khách quan, không thể lấy vấn đề nọ để áp đặt cho vấn đề kia. Đặc biệt là tính mạng của con người mà đặc biệt hơn là trẻ nhỏ. Cám ơn bác sỹ Trần Văn Phúc. Đọc bài bác sĩ xong, tôi kiểm tra sổ theo dõi tiêm văc xin của con, té ngửa mình mới tiêm cho cháu được 1 mũi lúc 10 tháng, giờ tôi phải làm sao đây. Đi tiêm lại từ đầu cho cháu đúng không bác. Cháu nhà tôi đã được 3 tuổi rồi. Cảm ơn vì những lời khuyên bổ ích của bác sĩ. Cảm ơn BS về bài biết rất hữu ích này Chỉ có những người làm trong ngành y mới hiểu chuyện này. Đọc những bài vac xin làm chết người trên những trang báo mà tôi thấy buồn cho cộng đồng VN, truyền thông chỉ theo những gì người ta muốn đọc mà không nghĩ đến hậu quả. Cần có số liệu thống kế tin cậy xem số trẻ mắc sởi gần đấy có bao nhiêu phần trăm đã tiêm chủng sởi. Sau đó mới kết luận được là dịch sởi có phải do truyền thông làm mọi người sợ không đi tiêm phòng không. Mình rất ủng hộ bài viết này. Đúng là tiêm chủng có 1 vài trường hợp không mong muốn xảy ra như: biến chứng nặng hoặc tử vong. Tuy nhiên, số đó rất ít và con số trẻ được phòng bệnh, được cứu sống là hàng triệu. Trong khi đó dịch bệnh đáng sợ hơn nhiều. Mới 1 mùa và 1 loại dịch bệnh do sởi mà đã có 116 trẻ tử vong. Điều đó cho thấy dịch bệnh đáng sợ nhường nào. Đọc những bài báo của các bác sỹ tôi mới thấy rằng có rất rất nhiều người không thờ ơ với những gì xảy ra xung quanh... xin cảm ơn những con người với đầy tấm lòng nhân ái và đầy sự suy tư trắc ẩn. Tôi cũng là 1 người mẹ, cũng là 1 bác sỹ, thấy nhiều khi chán nản và trống trải quá bởi xung quanh quá khắc nghiệt với những người mang danh " BS". Nhưng những bài phản biện để có cái nhìn tích cực hơn khiến tôi thấy rằng công việc mình làm thật sự có ý nghĩa, dù rằng mình lại chẳng được đáp trả xứng đáng, hay con cái mình chẳng đủ điều kiện mà chăm sóc... Xin cảm ơn rất nhiều để tôi có động lực nhiều hơn trong công việc! Một bài viết hay, mang tính xây dựng cao, cảnh báo cho đại dịch sởi có thể xảy ra nếu chúng ta suy nghĩ cực đoan về tiêm chủng vắc sin sởi. Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn anh, ko phải ngẫu nhiên mọi người ko muốn đi tiêm nữa, mà là vì thời gian vừa qua xảy ra nhiều trường hợp quá, rồi nhiều vụ bác sĩ thiếu trách nhiệm gây chết người, vì vậy có lẽ người ta sẽ cân nhắc tiêm ngay có khi lại chết thà ko tiêm khi nào bị bệnh tính tiếp. Tôi cũng cho con tôi tiêm đầy đủ các loại vacxin đây, nhưng bây giờ cũng chẳng còn tin tưởng mà cho con đi tiêm nhắc lại nữa. Trân trọng - ước gì cái tâm, cái tầm luôn có trong những người có trách nhiệm đối với ngành Y Tế nước nhà Bài viết rất hay nhưng tôi thấy dư luận đám đông mâu thuẫn nhau và lúng túng: - Khi tiêm phòng có biến chứng thì lập tức số đông phản đối, không tiêm. - Khi bệnh dịch hoành hành thì số đông ùn ùn đi tiêm, quá tải. Rất mong mọi người thông cảm. Đọc bài của anh em chơtj nhớ lại những lần "đấu tranh" với chồng để con đc đi tiêm phòng. Thời điểm đó rộ lên các vụ các bé tử vong sau khi tiêm văc xin. Đúng là đã rất nhiều người đã sợ hãi chọn k tiêm cho con. Mình cũng đã sợ nhưng chọn tiêm dịch vụ cho con. Mong sao nhiều người đọc được bài viết của anh, mong truyền thông vào cuộc để mọi người ý thức đc tầm quan trọng của tiêm vắc xin cho các bé! Cầu mong cho khoảng thời gian khủng khiếp chống Sởi qua thật nhanh. Mỗi lần đọc tin về Sởi, trái tim chúng ta đều đau nhói!
Bệnh nghiện tiền 8 năm trước đó, tôi bắt đầu đặt chân lên sàn chứng khoán tại Credit Suisse First Boston (CSFB) để bắt đầu kỳ thực tập mùa hè của mình. Trước đó, tôi đã luôn muốn trở nên giàu có, nhưng khi bắt tay vào làm thì tôi đã thay đổi cách nhìn về sự giàu có. Tôi đã đến Phố Wall sau khi đọc về cách Michael Lewis kiếm lời 225.000 USD chỉ sau 2 năm lên sàn chứng khoán trong cuốn “Trò Bịp Bợm trên Phố Wall”. Đó có vẻ như một sự may mắn. Vào mỗi dịp tháng một và tháng hai, tôi lại nghĩ về khoảng thời gian đó vì đó là thời điểm quyết định phân bố lợi nhuận của các công ty, và khi vận may xuất hiện.Nhờ bố, tôi đã biết được tầm quan trọng của sự giàu có. Bố tôi là phiên bản hiện đại của Willy Loman, một người chào hàng với những ảo tưởng viễn vông. Ông luôn nói rằng: “Hãy tưởng tượng cuộc sống sẽ như thế nào nếu tôi kiếm được 1 triệu đô”. Trong khi ông mơ về việc chào bán những viễn cảnh tương lai, thì trên thực tế ông chỉ bán tủ bếp. Và đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đôi khi chúng tôi chỉ dựa vào tiền lương y tá của mẹ tôi để sống qua ngày.Bố tôi tin rằng tiền chính là lời giải cho các vấn đề của ông. Ở cái tuổi 22, tôi cũng cho là như vậy. Lần đầu lên sàn giao dịch, thấy đủ các loại nào là tivi màn hình phẳng phát sáng, màn hình máy tính công nghệ cao và tháp điện thoại với đủ phím số và nút bấm giống như buồng lái máy bay chiến đấu, khi đó, tôi đã biết chính xác những gì tôi muốn làm trong suốt phần đời còn lại của mình. Các nhà giao dịch thì giống như đang chơi điện tử bên trong một con tàu vũ trụ, và nếu bạn giành chiến thắng thì bạn đã có điều mà tôi mong muốn nhất – đó chính là giàu có.Và thật là tuyệt diệu vì tôi đã làm được điều đó tại Phố Wall. Trong khi tôi luôn cầu tiến và đầy tham vọng tại Đại học Columbia thì tôi cũng là một gã nghiện rượu, hút cần sa, thường xuyên sử dụng Cocaine, Ritalin và thuốc lắc. Dần dần tôi tự hủy diệt bản thân dẫn tới bị đình chỉ học tại Columbia vì tội ăn trộm, bị bắt hai lần và bị sa thải khỏi một công ty Internet vì tội gây gổ đánh nhau. Bố cũng nổi cơn thịnh nộ với tôi. Giờ tôi vẫn có thể hình dung được khuôn mặt nhăn lại vì giận phừng phừng của ông khi mắng tôi. Tuy nhiên, tôi đã được nhận vào thực tập tại CSFB. bằng cách không ghi những sai lầm của mình vào sơ yếu lý lịch vì tôi đã quyết tâm không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này. Lúc đó, bên cạnh vấn đề thực tập thì người bạn gái – đội trưởng đội bóng chuyền Columbia - cũng không kém phần quan trọng. Nhưng ngay cả khi yêu cô ấy thì đôi khi say rượu tôi vẫn quan hệ với những người phụ nữ khác.Ba tuần sau khi tôi bắt đầu kỳ thực tập, cô ấy đã có một quyết định khôn ngoan – đó chính là rời khỏi tôi. Cô ấy nói với tôi: “Em không thích con người hiện giờ của anh”. Tôi không thể trách cô ấy nhưng tôi đã suy sụp tới mức nằm liệt giường. Trong tuyệt vọng, tôi đã gọi điện cho một tư vấn viên mà tôi từng cố tránh mặt. Tôi mong muốn được giúp đỡ.Cô đã giúp tôi nhận ra rằng tôi dùng rượu và ma túy chỉ để chứng tỏ bản thân không còn là một đứa trẻ và khuyên tôi từ bỏ chúng. Tiếp đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Không có rượu và ma túy, tôi cảm thấy lồng ngực như muốn toác ra, không thể che chắn nổi trái tim của mình. Cô cho rằng việc tôi lạm dụng ma túy và rượu là một triệu chứng của một “căn bệnh tinh thần”. CSFB không nhận tôi vào làm toàn thời gian nên tôi đã về lại Đại học Columbia học nốt năm cuối.Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào làm tại Ngân hàng Bank of America, nhờ có sự giúp đỡ của một giám đốc quản lý sẵn sàng tạo cơ hội vào một người kiên trì gọi điện cho ông trong suốt ba tuần liền. Sau một năm giã từ những cơn nghiện, tôi đã trở nên nhạy bén, minh mẫn và chăm chỉ hơn. Cuối năm đầu tiên đó, tôi đã rất phấn khích khi kiếm được 40.000 USD. Lần đầu tiên trong đời, tôi không phải kiểm tra số dư tài khoản trước khi rút tiền. Nhưng một tuần sau đó, một nhà giao dịch chỉ hơn tôi bốn năm kinh nghiệm đã được CSFB tuyển dụng với mức lương 900.000 USD. Sau sự ngạc nhiên xen lẫn ghen tị ban đầu với khoản tiền gấp 22 lần của tôi, thì tôi bắt đầu thấy thích thú với câu hỏi các khoản lời có thể lớn đến mức nào.Trong vài năm tiếp theo, tôi làm việc như một kẻ  điên và bắt đầu thăng tiến trên bậc thang danh vọng ở Phố Wall. Tôi đã trở thành một nhà giao dịch hối đoái và trái phiếu, một trong những vai trò hấp dẫn hơn trong kinh doanh. Chỉ bốn năm sau khi tôi làm việc tại Bank of America, Citibank mời tôi về làm trong 2 năm với mức lương 1,75 triệu USD một năm, và tôi đã tận dụng cơ hội này để thăng tiến. Tôi bắt đầu hẹn hò với một cô gái tóc vàng xinh đẹp và thuê một căn hộ trên phố Bond với giá 6.000 một tháng.Tôi cảm thấy mình thật quan trọng. Ở tuổi 25, tôi có thể vào bất cứ nhà hàng sang trọng nào ở Manhattan dù là Per Se hay Le Bernardin, chỉ cần gọi một trong những nhà môi giới – những người luôn muốn lấy lòng những nhà giao dịch bằng đủ trò với những khoản chi không giới hạn. Nếu muốn, tôi có thể có một ghế tại hàng hai trong trận đấu bóng rổ giữa hai đội danh tiếng nhất nước Mỹ chỉ bằng cách bắn tin cho một nhà môi giới. Sự thỏa mãn không chỉ về tiền bạc, mà đó chính là quyền lực. Tôi khôn khéo và thành công, vì thế người khác sẽ có nghĩa vụ làm cho tôi được vui vẻ.Tuy nhiên, tôi vẫn bị sự đố kỵ dày vò. Trên bàn giao dịch, tất cả mọi người ngồi cùng nhau, từ nhân viên tập sự cho tới giám đốc quản lý. Khi anh chàng ngồi cạnh bạn kiếm 10 triệu USD, thì 1 hay 2 triệu USD không còn làm bạn thích thú nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng khá hài lòng với sự tiến bộ của bản thân.Nhà tư vấn tâm lý của tôi lại không cảm thấy hứng khởi như tôi. Bà nói cái cách mà tôi dùng tiền giống hệt như cách tôi đã nghiện rượu và ma túy để làm bản thân cảm thấy mạnh mẽ - và có lẽ thay vì kiếm thêm nhiều tiền thì tôi nên tập trung chữa lành vết thương bên trong tôi. “Vết thương bên trong”? Tôi cho rằng đó là điều xa vời và tiếp tục làm cho một quỹ đầu tư.Hiện nay, khi được làm việc kề vai sát cánh với các nhà tỷ phú, tôi đã trở thành một quả cầu lửa tham lam khổng lồ. Tôi nghĩ về cách các đồng nghiệp có thể mua đảo quốc Micronesia nếu họ muốn, hoặc trở thành thị trưởng của thành phố New York. Họ không chỉ có tiền, họ còn có quyền lực – quyền lực đó không chỉ dừng lại ở việc đặt một bàn ở tiệm Le Bernardin. Các thượng nghị sĩ phải ghé thăm văn phòng của họ và trung thành với họ.Tôi muốn có một tỷ USD. Thật đáng kinh ngạc khi nghĩ rằng chỉ trong vòng 5 năm, tôi lại chuyển từ trạng thái phấn khích khi nhận 40.000 USD đầu tiên đến thất vọng khi “chỉ” được trả 1,5 triệu USD trong năm thứ hai làm việc tại quỹ đầu tư.Nhưng cuối cùng, chính những ông chủ giàu có vô lý của tôi đã giúp tôi nhìn thấy mặt trái của sự giàu có không giới hạn. Khi tôi tham gia một cuộc họp với một trong số họ, và một vài nhà giao dịch khác, họ đã nói về các quy định của quỹ đầu tư mới. Hầu hết tất cả mọi người trên Phố Wall cho rằng đó là một ý tưởng tồi. Tôi hỏi"“Nhưng đó chẳng phải là tốt hơn cho toàn bộ hệ thống sao?” Phòng họp bỗng trở nên yên lặng, và ông chủ nhìn tôi một cách khinh miệt. Tôi vẫn nhớ y nguyên câu nói của ông ta, “Tôi không có thừa chất xám để nghĩ về lợi ích của toàn hệ thống. Tất cả những gì mà tôi quan tâm chỉ là điều này sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta như thế nào mà thôi”.Tôi cảm thấy như mình bị thụi một quả vào bụng. Ông ta sợ mất tiền dù ông ta có rất nhiều. Từ lúc đó, tôi bắt đầu nhìn Phố Wall với một con mắt khác. Tôi bắt đầu để ý những lời lẽ cay độc mà các nhà giao dịch lên án chính phủ. Tôi nghe thấy sự giận dữ trong giọng nói của họ khi các loại thuế bị nâng cao hơn. Những nhà giao dịch này xem thường bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai đe dọa đến khoản lời của họ. Bạn đã bao giờ thấy những gì một người nghiện làm khi lên cơn thèm thuốc chưa? Anh ta sẽ làm bất cứ điều gì - đi bộ 20 dặm trong gió tuyết, cướp đoạt của chính bà mình – để thỏa mãn cơn thèm đó. Phố Wall cũng như thế. Trong những tháng trước khi tiền lời được trao, các sàn giao dịch bắt đầu giống như một khu phố trong bộ phim dài tập “The Wire” khi heroin cháy hàng.Tôi luôn ghen tỵ với những người kiếm được nhiều hơn tôi, nhưng bây giờ, lần đầu tiên, tôi rất xấu hổ thay cho họ, và cả cho tôi. Số tiền tôi kiếm được trong một năm nhiều hơn số mà mẹ tôi kiếm được trong cả cuộc đời bà. Tôi biết điều đó là không công bằng và không đúng. Vâng, tôi thông minh và nhanh nhạy với những con số. Tôi có khả năng buôn bán. Nhưng cuối cùng tôi lại không thực sự làm bất cứ điều gì. Tôi chỉ là một giao dịch viên phái sinh, và tôi nhận ra rằng thế giới cũng chẳng thay đổi gì nhiều nếu phái sinh tín dụng không còn tồn tại. Trái ngược hẳn với sự tồn tại của những y tá. Những điều tưởng chừng bình thường giờ đây lại bị biến đổi một cách méo mó.Gần đây tôi vừa đọc xong ba tập trong bộ sách của Taylor Branch về Mục sư Martin Luther King Jr và phong trào dân quyền, và hình ảnh những người biểu tình đòi quyền tự do bước ra khỏi xe buýt gia nhập đoàn biểu tình đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Tôi muốn nói với bản thân mình rằng nếu tôi sống trong những năm 60, tôi chắc chắn sẽ lên chiếc xe đó.Rồi tôi lại tự lừa dối bản thân rằng bất công đầy rẫy khắp nơi, tình trạng nghèo đói tràn lan, số lượng nhà tù ngày càng nhiều, xâm hại tình dục chưa được kiểm soát, hay khủng hoảng béo phì vẫn đang tiếp diễn. Nhưng tôi không những không giúp trong việc giải quyết bất kỳ vấn đề nào trên thế giới mà còn kiếm lời từ chúng. Trong vụ khủng hoảng tài chính năm 2008, tôi xúc được cả đống tiền bằng cách bán khống các cổ phiếu phái sinh của những công ty có tính rủi ro cao. Khi thế giới sụp đổ, thì tôi có lời. Tôi lường trước được sự sụp đổ, nhưng thay vì cố gắng giúp đỡ những người bị tổn thương nhiều nhất - những người không có một triệu USD trong ngân hàng - tôi lại làm giàu từ điều đó. Người bạn gái đã nói với tôi vài năm trước rằng “Em không thích con người hiện giờ của anh”. Cô ấy đã đúng và giờ vẫn đúng. Chỉ là bây giờ, tôi cũng không thích con người của chính mình.Khái niệm “Nghiện giàu có” đã được nhà xã hội học và nhà viết kịch Philip Slater mô tả trong một cuốn sách năm 1980, nhưng các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về “nghiện” lại không mấy quan tâm đến khái niệm này. Cũng như nghiện rượu dẫn đến say rượu, “nghiện giàu có” cũng nguy hiểm cho tất cả mọi người. Chính những con nghiện giàu có chứ không phải ai khác là nguyên nhân rạn nứt đất nước tuyệt vời của chúng ta. Những con nghiện này cũng làm gia tăng khoảng cách giàu nghèo và hủy diệt tầng lớp trung lưu. Chỉ có một kẻ nghiện giàu có mới cảm thấy hợp lý khi nhận 14 triệu USD tiền bồi thường - gồm 8,5 triệu USD tiền lời - như CEO của McDonald, Don Thompson đã làm vào năm 2012, trong khi công ty của ông ngay sau đó đã xuất bản một cuốn sách hướng dẫn nhân viên làm thế nào để tồn tại với thu nhập thấp. Chỉ một kẻ nghiện giàu có mới có thể kiếm được hàng trăm triệu USD với tư cách là giám đốc một quỹ đầu tư và sau đó lại đi vận động hành lang duy trì một kẽ hở thuế để ông ta hưởng một mức thuế thấp hơn thư ký của mình.Mặc dù tôi đã nhận ra những điều đó nhưng rất khó để từ bỏ. Tôi sợ mình sẽ cháy túi và không còn nhận được tiền lời trong tương lai. Trên hết, tôi sợ rằng sau 5 hay 10 năm nữa, tôi sẽ cảm thấy mình như một thằng ngốc từ bỏ cơ hội để biến mình thành thực sự quan trọng. Và điều làm cho việc từ bỏ trở nên khó khăn hơn là người khác sẽ nghĩ tôi là kẻ điên khi tôi quyết định ra đi. Năm 2010, khi mâu thuẫn trong tôi đã lên tới đỉnh điểm, tôi đòi hỏi mức thưởng cuối năm 8 triệu USD, chứ không chỉ 3,6 triệu được chia. Các ông chủ nói họ sẽ đáp ứng yêu cầu tăng thưởng nếu tôi đồng ý ở lại thêm vài năm nữa. Và thế là tôi bỏ đi.Năm đầu tiên thực sự rất khó khăn. Tôi đã trải qua cái tôi chỉ có thể mô tả là rút lui – bừng tỉnh vào mỗi đêm, hoảng loạn về việc hết nhẵn tiền, đọc tất cả các tiêu đề của các bài báo để xem đồng nghiệp cũ thăng tiến ra sao. Dần dà mọi thứ cũng trở nên dễ dàng hơn. Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã có đủ tiền, và nếu tôi cần kiếm thêm thì tôi vẫn có thể. Nhưng bệnh nghiện giàu có của tôi vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Đôi khi tôi vẫn mua xổ số.Trong ba năm kể từ khi tôi quyết định từ bỏ, tôi đã kết hôn, thuyết trình trong các nhà tù và trung tâm giam giữ vị thành niên về cách cai nghiện, dạy một lớp viết luận cho nữ sinh trong trại trẻ mồ côi, và thành lập tổ chức phi lợi nhuận Groceryships để giúp các gia đình nghèo phải vật lộn với bệnh béo phì và chứng nghiện đồ ăn. Tôi sống hạnh phúc hơn nhiều. Tôi cảm thấy mình đang đóng góp thực sự cho xã hội. Và theo thời gian, quan điểm méo mó trong tôi đã mất dần. Tôi nhận thấy câu thần chú của Phố Wall rằng “Chúng ta thông minh hơn và chăm chỉ hơn bất kỳ ai, vì vậy chúng ta xứng đáng được tất cả số tiền này” chính là một cách bao biện để hợp lý hóa chứng nghiện giàu có. Từ khoảng cách hiện nay tôi có thể thấy những gì tôi trước đó không thể thấy, rằng Phố Wall là một nền văn hóa độc hại cổ súy sức mạnh của những người liều mạng phấn đấu để cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ và có quyền lực.Tôi thấy mình may mắn. Những trải nghiệm với ma túy và rượu giúp tôi nhận ra việc theo đuổi giàu có cũng là một chứng nghiện. Những năm tháng có sự hỗ trợ của tư vấn viên đã giúp tôi chữa lành những phần mà tôi thấy bị phá hủy và không thích hợp, do đó bản thân đã được trang bị đầy đủ để ra đi.Có hàng chục các nhóm hỗ trợ khác nhau, như nhóm hỗ trợ người bừa bộn hay nhóm hỗ trợ người nghiện game online, tồn tại để giúp đỡ những người nghiện đủ các loại, nhưng lại không nhóm hỗ trợ người nghiện giàu có. Tại sao? Bởi vì nền văn hóa của chúng ta ủng hộ và thậm chí ca ngợi loại nghiện này. Nhìn vào trang bìa các tạp chí trên bất kỳ sạp báo nào đều là khuôn mặt của những người nổi tiếng và CEO, những người siêu giàu là thần thánh của nền văn hóa. Tôi mong muốn tất cả chúng ta cùng hợp lực trong khả năng của mình để ngăn không cho những người nghiện giàu có có thể gây ảnh hưởng tràn lan trên đất nước của chúng ta.Nhìn chung, tôi cho rằng nếu một người giàu có và tin rằng họ có “đủ” thì họ không phải là một người nghiện giàu có. Theo kinh nghiệm của tôi thì đối với những người trên Phố Wall, cảm giác “đủ” là rất hiếm. Khi một anh chàng than phiền về công việc của mình nhưng sau một năm lại có thể thêm 2 triệu USD vào tài khoản 20 triệu USD của anh ta, thì có vẻ anh ta chính là một người nghiện giàu có.Gần đây tôi nhận được một email từ một nhà giao dịch cho quỹ đầu tư nói rằng dù ông kiếm được hàng trăm triệu USD mỗi năm, ông vẫn cảm thấy bế tắc và trống rỗng, nhưng lại không đủ can đảm để ra đi. Tôi tin rằng ngoài kia cũng có những người như tôi. Và nếu bạn đồng tình với những gì tôi viết, nhưng lại quá e dè để từ bỏ thì hãy bước một bước nhỏ trên con đường đúng đắn này. Chúng ta hãy tạo ra một quỹ, nơi mà tất cả mọi người đồng ý trích 25% tiền lời hàng năm của mình vào đó, và chúng ta sẽ sử dụng quỹ này để giúp đỡ một số người thực sự cần số tiền mà chúng ta đã dễ dàng có được. Đoàn kết lại, chúng ta có thể tạo ra những đóng góp thực sự cho thế giới.Sam Polk Bài viết thể hiện trình độ của tác giả cả về văn phong và quan điểm cuộc sống. Tôi tâm đắc nhất nội dung kiếm cả trăm triệu $ một năm vẫn cảm thấy bế tắc và trống rỗng. Như vậy ngay cả khi đã có rất nhiều tiền nhưng vì "nghiện làm giàu" vẫn cảm thấy chưa đủ, tức vẫn còn thiếu hụt, như vậy cảm giác thiếu hụt vẫn luôn tồn tại đến hết cuộc đời. Đó là chưa kể đến việc những người này sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn cơn khát tiền, còn tiền đầy ắp của mình trong tài khoản thì không có cơ hội làm những việc có ý nghĩa cho cuộc đời. Thật sự thích bài viết này, có vẻ như tác giả tuy là người có tất cả, cả về sự thỏa mãn trong cuộc sống, nhưng đã đạt được "niết bàn" , một cảnh giới của nhân loại. Like ! Bài viết dài nhưng lôi cuốn và không lý thuyết. "Cảm giác bế tắc và trống rỗng" là cảm giác đáng sợ mà tôi từng trải qua trong công việc dù thu nhập $60,000/năm ở Việt Nam. Ai từng trải qua mới hiểu được, đúng như tác giả nói ngay cả lúc nó bào mòn bạn thì vẫn bị ám ảnh với cái mơ hồ "thiếu tiền" và khó từ bỏ dù biết rằng nếu không kiếm được chừng đó vẫn sống đầy đủ cả cuộc đời. Cá nhân tôi cuối cùng cũng từ bỏ được cái guồng như vậy và hay thay là làm tốt hơn và sống tốt hơn khi được như chính mình. Khi đã đạt được ở mức độ cao, người ta hay phạm sai lầm là sợ mất và chỉ mãi đi theo một khía cạnh mà bỏ qua những khía cạnh đẹp đẽ hơn khác. Đọc bài này cũng thấy điểm tốt ở nước ngoài là họ thừa nhận cái tốt của người khác để làm tốt hơn chứ không phải để kéo xuống. Những năm học chuyên ngành tài chính ở trường đại học tôi đã nghĩ tại sao người ta cứ tốn công sức và chất xám cho những sản phẩm tài chính rắc rối và ko mang lại lợi ích gì cho thế giới. Thế giới phát triển dựa trên sự phát triển nông nghiệp, công nghiệp, và các dịch vụ phục vụ con người chứ không phải những biến hóa ko cần thiết. Hệ thống tài chính chỉ nên làm công việc điều hòa từ nơi thừa sang nơi thiếu mà thôi. Càng ngày càng thấy thế giới bất ổn hơn mà thôi. tôi lại cũng nghiện nhưng không làm được.... thật oái ăm . tiền kiếm chỉ đủ sài qua ngày, không có được tích luỹ gì cho con cái ăn học. Một bài quá hay, và tôi nhận ra đc chính bản thân mình đang sống trong cuộc chiến tiền tệ này đang dẫn mình đi đâu và sẽ có thể về đâu. Một nơi mà còn khốc liệt hơn cả cuộc chiến thật sự trước năm 1975 của VN ta. Nơi sử dụng vũ khí là các Nguồn tiền lớn, những làn đạn là các lệnh đặt mua/bán và chiến thuật chính là những thông tin méo mó làm sai lệch thực tế để hưởng lời... Nhưng có lẽ nghiện tiền còn đỡ hơn nhiều là nghiện bất kỳ 1 thứ gì khác. Và có tiền thì mới nghĩ được đến việc giúp đỡ người khác hoặc làm từ thiện. Tôi ước được là 1 trong số những người được gọi là nghiện tiền như tác giả đã nêu. Bai viet hay va dung nhung khong thuc te. Khong tien se bi cha dap,bi khinh bi trong cai xa hoi dang thoai hoa dao duc tram trong. Mình không có tiền nên đâu có nghiện giàu có, nhưng mình cần tiền. Có lẽ tất cả những điều trên sẽ đúng nếu tôi có 1 triệu $ trong tay. Tuy nhiên, hiện giờ tôi vẫn phải vật lộn trong cuộc sống với mức lương 3.5 triệu VND nên những điều ở trên là xa xỉ. hay. rất hay Bài viết hay quá. Bai viet that hay. Thanks tac gia! Cái này Phật giáo gọi là tham ái, dù là ham muốn tiền bạc, quyền lực, danh vọng hay bất cứ thứ gì. Đức Phật cũng dạy rằng nguồn gốc của mọi khổ đau trên đời đều do thói tham lam vô độ của con người mà ra cả. Thói tham lam vô độ này bắt nguồn từ vô minh, tức hiểu biết sai lầm của con người về khổ đau và hạnh phúc chân thật. Quá hay. Tiếc là mình đọc bài này quá muộn khi mà cách đây 3 năm, mình cũng trải qua cảm giác gần giống như vậy vì đã phải từ bỏ công việc kiếm cả chục ngàn usd 1 tháng và đổi lại chỉ vài trăm nhưng lại có sự yên bình với gia đình. Tuy nhiên, mặc dù đã hành động như vậy, cơn nghiện kiếm tiền vẫn hàng ngày dằn vặt tôi. đáng để đọc đấy chứ ....:........................
Có những cái tát làm học sinh nên người Đau lòng khi hình ảnh người thầy trở nên xấu xí trong mắt của mọi người và đặc biệt là các em học sinh. Đau lòng vì sản phẩm của mình đào tạo ra (chính là người thầy giáo trẻ kia) lại là 'sản phẩm lỗi'. Tôi tự thấy mình có trách nhiệm trong 'sản phẩm' đó nên không góp thêm tiếng nói lên án với cậu giáo viên trên dù biết không có lý lẽ gì có thể bào chữa cho hành vi của cậu ấy.Tựa đề bài viết này dễ làm nhiều người hiểu lầm rằng, tôi đồng tình và cổ vũ cho việc sử dụng 'bạo lực' với học sinh. Tôi khẳng định rõ quan điểm của mình: tôi cực lực phản đối việc trừng phạt học sinh bằng việc sử dụng vũ lực lẫn lời nói xúc phạm nhân cách của các em. Tôi cũng cho rằng, trong nhà trường sư phạm, chúng tôi cũng không bao giờ dạy sinh viên sư phạm - những người sẽ trở thành thầy cô giáo trong tương lai cách hành xử như trong đoạn clip kia với học trò của mình.Đoạn clip trên làm tôi nhớ đến một câu chuyện của một anh bạn cùng khóa của tôi, khi vừa ra trường cách đây hơn 8 năm. Một hôm, đầu giờ học, anh kêu một em học sinh lên kiểm tra bài cũ, em này không thuộc bài, cũng không giải thích lý do. Anh nhắc nhở em ấy lần sau phải học hành đàng hoàng hơn và cho 0 điểm vào sổ. Khi quay về chỗ, em học sinh ném mạnh quyển vở xuống bàn, lầm bầm phàn nàn. Anh quay xuống lớp, hỏi to:- Em vừa nói gì? Em hãy nhắc lại cho tôi nghe xem.Em học sinh ngồi xuống ghế, im lặng nhưng gương mặt đầy thách thức. Anh giận lắm, bước xuống nói:- Nếu em không thích giờ học của tôi, tôi mời em đứng lên, bước ra khỏi lớp.Em học sinh đứng phắt dậy, hất cằm, nhìn thẳng anh và nói:- Đây không thích ra đó, bộ tưởng làm thầy là ngon hả?Không kìm chế được, anh giáng một bạt tai vào mặt em và quát lớn: Đi ra!Cả lớp im phăng phắc, gần như bất động nhìn anh lẫn bạn học sinh kia. Anh bạn của tôi ngay lập tức ý thức được hành động bột phát khá nghiêm trọng của mình nhưng tự thấy không thể để học sinh tiếp tục có lời nói vô lễ nên cương quyết:- Em xuống phòng giám thị đợi tôi.Em học sinh đó hùng hổ bước ra. Quay lại cả lớp, không giấu nổi nỗi buồn lẫn sự giận dữ, anh gần như sắp khóc, anh xin lỗi cả lớp về hành động không hay của mình và hứa sẽ không bao giờ lặp lại hành động tương tự, cũng nhắc nhở học sinh về thái độ đối với thầy cô, tránh những tình huống như vừa xảy ra.Hết giờ dạy, anh bước xuống phòng giám thị, qua cửa sổ, nhìn thấy cậu học trò cúi mặt, một bên má đỏ ửng vì cái tát của mình, anh thấy ân hận và xót xa học trò vô hạn. Anh rót ly nước, đặt trước mặt học trò, ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi:- Lúc nãy thầy đánh em có đau không?Cậu học sinh dường như chỉ chờ câu hỏi đó của thầy, nước mắt tuôn trào, trả lời:- Đau chứ sao không đau hả thầy, thầy nhìn mặt em thì biết.Anh xin lỗi học trò, rồi sau đó giải thích lý lo. Anh cũng nhẹ nhàng hỏi lại cậu học sinh tại sao lại phản ứng vô lễ với thầy. Câu chuyện buồn về gia đình em đã được em chia sẻ cùng anh. 8 năm trôi qua, em học sinh đó giờ đã học xong đại học, vẫn một mực kính trọng và duy trì quan hệ thầy trò tốt đẹp với anh. Cái tát của anh năm xưa như một sự 'thức tỉnh' với cậu sau những ngày tháng cậu tỏ thái độ bất cần, thách thức với người lớn vì cho rằng họ là những người ích kỷ, hẹp hòi, không biết quan tâm đến cảm xúc của cậu.Câu chuyện trên được anh chia sẻ chi tiết khi anh đến báo cáo kinh nghiệm giáo dục cho các sinh viên sư phạm của tôi. Kể lại ở đây, tôi không có ý định lấy cách ứng xử của anh làm 'hình mẫu' dù cái tát của anh đã giúp em học sinh 'nên người'. Bản thân anh bạn giáo viên của tôi khi chia sẻ cũng nhắn gửi đó là một sai lầm nghề nghiệp và khuyên các sinh viên sư phạm không nên phạm phải. Tôi chỉ muốn nhìn nhận lại: trong thực tế, không phải mọi cái tát đều như nhau. Nói rộng hơn, không phải những hình phạt nghiêm khắc của thầy cô đều đáng bị lên án! Có những cái tát hoặc hình phạt nghiêm khắc rất đúng lúc, thể hiện tình thương, trách nhiệm và mong muốn học sinh tiến bộ của giáo viên và chúng khiến học sinh thức tỉnh, chấm dứt chuỗi hành vi lệch chuẩn của mình.Trong lý luận giáo dục, trách phạt là một phương pháp cần thiết và có giá trị nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, trách phạt của nhà giáo dục phải thể hiện mong muốn người được giáo dục phát triển tốt đẹp hơn mà không phải để thoả mãn cơn giận của mình. Dưới góc độ giáo dục hiện đại, việc trách phạt bằng vũ lực phải tuyệt đối né tránh. Do đó, kể cả mục đích của nhà giáo dục có tốt đẹp đến mấy thì cũng không nên dùng cách thức này bởi vì chúng ta có hàng loạt các phương pháp khác cũng đầy sức mạnh giáo dục mà không tổn hại đến thân thể hay nhân phẩm của học sinh.Makarenco là nhà giáo dục nổi tiếng người Ukraina. Trong suốt 34 năm hiến thân cho giáo dục ông đã thành công trong việc giáo dục hơn 3.000 thiếu niên chưa ngoan, phạm tội trộm cắp, cướp giật, đánh người... Ông khẳng định, trong giáo dục mà loại bỏ trách phạt là thể hiện chủ nghĩa nhân đạo giả dối. Nhân đạo không phải là sẵn sàng bỏ qua những cái sai, cái xấu xa của học sinh mà phải đấu tranh để loại bỏ nó đến cùng với niềm tin học sinh nhất định sẽ tiến bộ.  Makarenko là người khởi xướng phương pháp giáo dục có tên 'Bùng nổ sư phạm', được giới thiệu rộng rãi trong lý luận giáo dục dành cho sinh viên sư phạm. Đó là cách thức nhà giáo dục dùng những tác động mạnh đặc biệt, bất thần tới đối tượng giáo dục, nhằm tạo ra ở họ những chuyển biến về mặt tâm lý, suy nghĩ, phá vỡ những suy nghĩ, thói quen, hành vi xấu, tạo ra những suy nghĩ, những tình cảm, những hành vi mới theo yêu cầu giáo dục.Trong câu chuyện của tôi kể phía trên, cái tát của anh bạn tôi không phải là tác động 'bùng nổ sư phạm' (vì thế, đừng ai dùng cách này để rồi ngụy biện là dùng phương pháp 'bùng nổ sư phạm' của Makarenko) mà chính câu nói: "Thầy đánh em có đau lắm không?" hay "Thầy xin lỗi em, lúc nãy thầy giận quá!" mới chính là 'bùng nổ' vì cậu học trò có lẽ đang chờ đợi sự la mắng và những hình phạt nặng nề khác từ thầy cho hành vi vô lễ của mình thì lại nhận được sự quan tâm, xin lỗi của thầy. Hành động này ngoài dự đoán của cậu khiến cậu xúc động mạnh và thái độ thách thức cũng biến mất. Sau đó, những biện pháp uốn nắn khác tiếp tục được áp dụng mới khiến cậu học sinh kia thành học sinh ngoan được. "Bùng nổ sư phạm' không đơn giản là một hành động mà phải là một chuỗi hành động giáo dục có chủ đích của giáo viên thì mới mang lại hiệu quả.Còn rất nhiều lưu ý khác khi giáo viên trách phạt học sinh nhưng tôi không thể trao đổi hết ở đây. Điều lưu ý cuối cùng với các giáo viên là: Không bao giờ đưa ra biện pháp trách phạt học sinh trong trạng thái tức giận! Ông bà xưa nói:"Giận quá mất khôn", còn lý luận giáo dục thì khuyên khi tình huống học sinh có hành vi chưa ngoan, sau khi dừng hành vi đó, giáo viên nên cho mình lẫn học sinh thời gian. Thời gian giúp giáo viên bình tĩnh, tìm hiểu thông tin liên quan và đưa ra biện pháp tốt nhất. Thời gian giúp học sinh qua cơn kích động, suy nghĩ lại hành vi của mình. Thêm nữa, bản thân sự chờ đợi bị trừng phạt (từ phía học sinh) cũng đã là một sự trừng phạt (cho các em).Có một quan điểm giáo dục nổi tiếng rằng: Không có trẻ em hư, chỉ có những nhà giáo dục tồi. Câu nói này có phần cực đoan vì sự hình thành nhân cách của học sinh không chỉ có yếu tố giáo dục nhưng nó thể hiện niềm tin mãnh liệt vào con người của các nhà giáo dục. Thiết nghĩ là một nhà giáo dục, phải chăng niềm tin vào bản chất tốt đẹp của con người là điều quan trọng nhất? Nếu không có niềm tin ấy, khi đối diện với học sinh chưa ngoan, làm sao người thầy có đủ sự kiên nhẫn để giáo dục các em?Nguyễn Thị Thu Huyền Xin cảm phục bài viết của nhà giáo Nguyễn Thị Thu Huyền. Rất tâm đắc với nội dung lẫn văn phong của tác giả. Hôm qua khi xem xong clip "chiến tranh giữa thầy trò trên bục giảng", tôi bị kích động quá - lặng người và rơi nước mắt. Vừa thương trò và giận thầy đã hành xử không phải đạo vừa thấy hình ảnh mình hơn 40 năm trước trong vai trò một đứa học sinh bị cô giáo (vừa là chị họ) đánh suốt năm học. Từ đó tôi nhút nhát và sợ tiếp xúc với ... con người. Tương lai của một con người hình thành từ những cú sốc như thế. Đây là 1 cái tát chứ không phải 4-5 cái tát liên tiếp với khuôn mặt hùng hổ.... Có những cái tát cũng làm học sinh không còn là con người nữa. Cha ông ta có câu "Thương cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi".Tôi rất thông cảm với thầy giáo, thầy phải quan tâm giáo dục tới mấy chục học sinh, mấy chục tính cách, đặc biệt phải tiếp xúc với những học sinh cá biệt...Có rất nhiều gia đình có 1 đến 2 đứa con thôi còn dậy chẳng nổi. Chúng ta hãy chia xẻ với thầy giáo, chỉ góp ý với thầy là hãy cố gắng kìm nén hơn nữa.... Dù sao cũng nên đuổi việc tất cả những thầy cô đánh học sinh Một ý kiến hay, nhưng xã hội bây giờ khác xưa rất nhiều gia đình đã làm các em hư, bố mẹ tôi trả tiền cho tôi đi học thầy có quyền gì đánh tôi. Mình không đồng ý với người thầy trong bài viết này khi anh tát học sinh. Luật là luật, anh phải tuân thủ. Khi anh phạm luật là anh sai. Đây chỉ là một trường hợp may mắn khi việc làm sai đem lại kết quả tích cực. Không nên ca ngợi và nhất là không nên "nhân điển hình" bằng cách tát để thức tỉnh học sinh! Dân chủ quá sẽ giảm đi sự kính trọng của học trò đối với những người làm thầy và làm ảnh hưởng đến mục đích giáo dục. Dừng lại ở một cái tát đau có thể là bài học giáo dục nhưng vượt quá với nhiều cái tát thì sẽ không còn ý nghĩa nữa. Tôi là một gv đã về hưu. Rất thông cảm với thầy giáo trong clip. Mình nghĩ những thầy nhiệt thành vói bài dạy, chú tâm đến đạo đức hs mới hay rơi vào tình huống phạm 4 điều cấm này. Có lần tôi tát một hs giỏi vì thái độ thách thức, vô lễ trong kỳ thi học kỳ. Ngày hôm sau thầy HT mời tôi lên văn phòng gặp phụ huynh. Vị phụ huynh thấy tôi vào cúi chào và nói rằng đến gặp thầy không phải để bắt đền mà hỏi lý do để về dạy nó nên người. Về nhà kể vợ (cũng là gv) bà ta bảo may mà ông gặp phụ huynh tốt. Thôi từ đó tôi chỉ dạy hết tiết rồi về, làm người tiêu cực để lĩnh cái sổ hưu. Nên nghĩ lại sự nghiệp giáo dục mà buồn. Các trường sư phạm trước khi dạy sinh viên thành người thầy giáo trước tiên phải dạy SV làm người công dân tốt, biết chấp hành pháp luật, biết tôn trọng quyền và nhân phẩm của người khác, biết quyền hạn và trách nhiệm của chính mình. Sau đó muốn làm thầy thì phải có tư cách, đạo đức và nhân phẩm tốt, biết yêu thương con người, có ý thức và yêu nghề. Khi đứng trên bục giảng bài theo đúng đạo đức và trách nhiệm, người thầy đó được học sinh và xã hội tôn trọng. Dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ người đó là ai mà thực hiện hành vi côn đồ, đánh và nhục mạ người khác chỉ vì khg kiềm chế được thì người đó khg thể được tôn trọng mà cần phải trừng trị theo pháp luật. Pháp luật cũng quy định về hành vi phòng vệ chính đáng, không phân biệt người tấn công là ai, do đó em học sinh trong trường hợp này khôg vi phạm đạo đức và cũng không vi phạm pháp luật, bởi kẻ đang đánh và chửi cháu đang thực hiện những hành vi khôg phải của người thầy giáo. Luật giáo dục nên qui định cụ thể hình phạt cho những người đứng trên bục giảng mà đánh học sinh vì hiện tượng này rất phổ biến và cái xấu phải được nêu ra và loại bỏ không riêng gì trong ngành sư phạm, sao lại che giấu. Các phụ huynh cũng nên dạy con mình quyền bất khả xâm phạm về thân thể để các cháu biết phản kháng khi bị đánh chứ không như cháu thứ nhất cứ đứng cho kể côn đồ kia tát vào mặt. "Chất lượng sản phẩm được định hình trong quá trình sản xuất chứ không phải trong quá trình kiểm nghiệm" ( William Edwards Derning - cha đẻ của quản lý chất lượng tại Mỹ). Theo tôi, nên đưa Thiền định vào trong giáo dục ngày nay. Trong cuộc sống, nếu ai, đều chậm lại một phút, lùi lại một bước thì sẽ nhìn vào bể cuộc đời này rộng lớn và dễ chịu biết bao. Bai viet cua ban rat hay, toi cung mong nguoi thay giao vi gian mat khon se tu kiem diem lai minh va cung hi vong moi nguoi se co cai nhin bao dung hon voi nguoi thay giao. Tôi không bênh ai nhưng nhận thấy trẻ con bây giờ láo quá , bây giờ được nhiều luật bảo vệ nên chúng không biết sợ là gì cả , ra đường bây giờ động tí là nó chửi mình ngay , chạm vào người nó xem cả xã hội nhảy vào chửi mình luôn không cần biết lý do , ngày xưa tôi đi học không làm bài thầy vụt tím tay luôn , về nhà bố tôi biết còn nện thêm , đến bây giờ chúng tôi vẫn thấy yêu thầy đấy thôi , cứ bắt chước nước ngoài kiểu nửa mùa càng làm hỏng thế hệ về sau này , rồi đổ cho game làm trẻ thích giết người , thực ra chúng không biết sợ thì cái gì chúng chẳng dám làm , chúng còn biét giết người trước lúc 18 tuổi thì còn không bị tử hình nên còn tranh thủ đi cướp nữa . Các anh các chị đã đọc và có viết bài ở đây tôi nghĩ chắc các anh các chị đã từng trải qua thời học sinh của những năm 70-80-90. Ngày đó khi tôi đi học, bố tôi đã đến gặp các thầy cô và nói: con tôi có hư các thầy cô cứ đánh nhưng chỉ xin đánh vào mông cháu thôi. Và chúng tôi thấy việc đó là bình thường và theo tôi đó cũng là một trong những lý do để chúng tôi nên người. Còn bây giờ thì sao? tôi có cảm giác là thầy cô sợ học trò, không dám phạt học trò? Chúng ta đều biết là trong giai đoạn phổ thông, ý thức của học sinh chưa được hình thành rõ, phần nhiều chưa ý thức được học để làm cái gì và vì sao chúng ta phải học? Chính vì thế nên cần thiết có những người thấy uốn nắn và song song với nó là có những biện pháp kỷ luật thì mới rèn nên người được. Tôi không cổ vũ hình thức phạt học trò như người thầy trong clip nhưng có lẽ chúng ta đã dân chủ quá trớn, đã dung dưỡng những thói hư tật xấu của học trò. Người ta thường nói " thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi". Chúng ta đang cổ vũ cho cái hành động " bùi" mất rồi, để rồi đau xót khi học sinh đánh nhau, tung clip, tội phạm vị thành niên tăng cao, rồi ra một thế hệ khuyết tật về nhân cách. Tôi đã đọc bài viết của bạn và thấy rằng điều bạn nói rất đúng, rất hay. Phải chăng người thầy trong clip đang gây xôn xao dư luận kia đã áp dụng sai biện pháp "Bùng nổ sư phạm"!? Thiết nghĩ hành động đó tôi thiết nghĩ đã đi quá xa với vai trò và phương pháp của anh ta. Ở đây tôi không có ý bênh vực cậu học sinh kia. Vì vậy thời nay ngành giáo dục cần được quan tâm sâu sắc hơn trong tất cả các cấp học.
Những quy định trên trời Điều đầu tiên dễ nhận thấy là kỳ thi năm nay có rất nhiều đổi mới, thậm chí các dự định đổi mới cũng liên tục thay đổi: từ thi 6 môn xuống còn 4 môn; từ điểm thi quyết định 100% kết quả tốt nghiệp thành 50% điểm thi và 50% kết quả rèn luyện lớp 12.Rồi dự định môn Ngoại ngữ thi để cộng điểm khuyến khích được thay bằng thi tự chọn; môn Ngoại ngữ không chỉ thi trắc nghiệm mà kết hợp cả tự luận; dự định miễn thi 20% học sinh cũng bị loại bỏ ngay sau khi công bố mấy hôm. Phương án thi mấy ngày tưởng đã chốt rồi lại đưa ra lấy ý kiến: nên thi 2 ngày, 2,5 ngày, 3 ngày hay 4 ngày? Năm trước thi theo cụm trường, năm nay mỗi trường một hội đồng thi, nếu phải thi liên trường thì phòng thi không được trộn trường này với trường khác...Nghị quyết số 29 của Ban chấp hành Trung ương Đảng khóa XI nêu rõ: "Đổi mới phương thức thi và công nhận tốt nghiệp THPT theo hướng giảm áp lực và tốn kém cho xã hội mà vẫn bảo đảm độ tin cậy, trung thực, đánh giá đúng năng lực học sinh, làm cơ sở cho việc tuyển sinh giáo dục nghề nghiệp và giáo dục đại học; phối hợp sử dụng kết quả đánh giá trong quá trình học với đánh giá cuối kỳ, cuối năm học...".Theo tinh thần đó, chúng ta thấy rõ những thay đổi mà Bộ GD&ĐT đang cố gắng làm là muốn "giảm áp lực và tốn kém cho xã hội". Cụ thể là phương thức thi mới đã giảm các môn thi, giảm thời gian thi, tổ chức lại cách thi, cách chấm thi… Một quan chức của Bộ đã giải thích: "Thời gian thi cũng được giảm. Ví dụ, Ngữ văn trước đây phải thi trong 150 phút, nay giảm xuống 120 phút. Không cần các em phải viết nhiều làm gì, văn hay chỉ cần viết một đoạn là biết".Môn Toán cũng vậy, từ 150 phút giảm còn 120 phút, không thấy quan chức nào giải thích, nhưng từ trong ý tứ mà suy thì có lẽ cũng tương tự "không cần các em phải giải nhiều bài toán mà làm gì, Toán giỏi chỉ cần làm vài bài là biết, không cần làm nhiều". Ngoài ra, từ việc thi trong 3 ngày như trước, nếu năm nay chỉ còn thi 2 ngày thì tuy có tăng áp lực, căng thẳng cho thí sinh nhưng rõ ràng sẽ giảm tốn kém cho xã hội...Còn tiêu chí "vẫn bảo đảm độ tin cậy, trung thực, đánh giá đúng năng lực học sinh, làm cơ sở cho việc tuyển sinh giáo dục nghề nghiệp và giáo dục đại học" thì sao? Ở đây có nhiều vấn đề đáng băn khoăn.Thứ nhất, giảm thi từ 6 môn xuống còn 4 môn chắc chắn là sẽ làm giảm độ tin cậy trong việc đánh giá toàn diện học sinh. Việc cho học sinh tự chọn 2 môn thi cũng làm giảm nhiều việc đánh giá kết quả dạy và học của các môn. Ví dụ, trước đây khi Lịch sử là môn thi bắt buộc (em nào cũng phải thi) thì tỷ số học sinh có điểm thi dưới trung bình nhất định sẽ nói lên được một số khía cạnh nào đó về chương trình, SGK môn Lịch sử, về sự dạy và thái độ học tập của học sinh... kể cả về chất lượng đề thi.Nhưng theo cách tự chọn thì không thể đánh giá được điều đó. Ta có thể dự đoán rằng trong những em chọn thi môn Lịch sử thì hầu hết đều có điểm trên trung bình. Điều đó là hiển nhiên, ai đã chọn thì đều tin rằng mình làm được trên trung bình, chỉ trừ những em biết mình làm Sử điểm kém nhưng vẫn chọn vì chọn môn khác còn kém hơn.Người ta lo lắng rằng nếu cứ thi như theo kiểu có môn tự chọn như thế thì việc học lệch sẽ không ngăn chặn được. Mỗi học sinh vào lớp 10 sẽ xác định môn tự chọn của mình ngay và các môn học khác sẽ bị lơ là.Việc xác định điểm tốt nghiệp năm nay rất mới và bất ngờ. Năm ngoái chỉ cần điểm trung bình các môn thi không dưới 5 điểm là đã đỗ. Năm nay, để xét tốt nghiệp còn cần đến điểm tổng kết năm học lớp 12. Công thức là lấy điểm trung bình của 4 môn thi cộng với điểm tổng kết năm học lớp 12 rồi chia đôi. Đó là cái "phao cứu sinh" rất tốt cho các sĩ tử. Điểm trung bình 4 môn thi nếu có là 4 (thậm chí là 3 hoặc 2) đi nữa vẫn có thể đỗ, vì chỉ cần điểm tổng kết lớp 12 được 6 phẩy (7 hoặc 8 phẩy) là xong. Phải chăng do áp lực "phối hợp sử dụng kết quả đánh giá trong quá trình học với đánh giá cuối kỳ, cuối năm học" trong nghị quyết 29 mà Bộ Giáo dục và Đào tạo phải đưa ra một công thức vội vàng và bất hợp lý đến như vậy? Sở dĩ tôi nói bất hợp lý vì chắc chắn là có những kẽ hở để tiêu cực lọt qua.Tôi đã nhiều lần nghe Bộ trưởng và các Thứ trưởng Giáo dục khẳng định rằng trong công cuộc đổi mới giáo dục lần này, việc đổi mới thi cử được chọn làm khâu đột phá. Người ta giải thích rằng tác động vào khâu đột phá (thi cử) này sẽ làm rung động và chuyển động các khâu khác như dạy, học, chương trình, SGK...Các vị cho rằng "thi gì thì học nấy" - điều đó đúng nhưng không nên quên một nguyên tắc quan trọng "học gì thi nấy". Đây không phải là chuyện con gà có trước hay là quả trứng có trước. Dứt khoát phải xác định học cái gì, học như thế nào đã, rồi sau đó mới bàn chuyện thi cái gì, thi như thế nào? Cho nên tôi nghĩ rằng khâu đột phá của đổi mới giáo dục phải là chương trình và SGK.Cố nhiên không phải chờ mọi việc làm xong mới tiến hành thay đổi thi cử. Quá trình thực hiện đổi mới, nếu có vấn đề bất cập thì vẫn có thể chỉnh sửa để làm cho hợp lý hơn.Thời gian qua theo tôi, Bộ đã thiếu thận trọng khi đưa ra những đổi mới về thi cử. Tôi không phân tích toàn bộ những điều không hợp lý đang gây tranh cãi, mà chỉ xin nêu một ví dụ mới nhất mà Bộ vừa ban hành. Những năm trước các Hội đồng thi được thành lập theo từng cụm trường. Danh sách phòng thi được sắp xếp theo thứ tự a, b, c, d và có học sinh của các trường khác nhau cùng ngồi một phòng.Không hiểu vì lý do gì, năm nay Bộ lại quyết định mỗi trường thành lập một Hội đồng thi và nếu phải thi liên trường thì không được trộn học sinh các trường khác nhau trong một phòng. Điều gì sẽ xảy ra nếu có 3 trường A, B, C mà số học sinh thi môn Sử lần lượt là 1 người, 3 người và 4 người? Khi đó hội đồng thi ấy sẽ có ba phòng thi kỳ lạ: phòng thứ nhất có 1 thí sinh, phòng thứ hai có 3 thí sinh, phòng thứ ba có 4 thí sinh và buồn cười nhất là mỗi phòng thi ấy vẫn có 2 giám thị, chưa kể giám thị biên...Đúng là như có người nói: "Quy định từ trên trời".Văn Như Cương Tôi hoàn toàn đồng ý với những nội dung phân tích của thầy cương. Là một người làm trong ngành giáo dục tôi nhận thấy nếu muốn cải cánh một cách toàn diện, triệt để thì trước tiên phải thay đổi cách dạy, cách học, chương trình học, phải xử lý triệt để với bệnh thành tích với các phong trào thi đua. Hãy làm những điều đó từ mẫu giáo, cấp 1, cấp 2, cấp 3 chứ chưa làm gì mà đã nghĩ đến việc thay đổi kỳ thi tốt nghiệp và thi đại học là làm nhà từ nóc, không ổn một chút nào, chắc chắn sẽ lại làm cho tình hình xấu hơn thôi. Tôi thật không hiểu nổi vì lý do gì? đến một người dân bình thường cũng hiểu được những điều đó mà các nhà hoạch định chính sách lại không thể nhận thức được. Thử đặt một câu hỏi: Ở Việt Nam trong tất cả các ký thi, kỳ thi nào nào là nghiêm túc nhất? kỳ thi nào là vớ vấn nhất? Tôi chắc chắn rằng ai cũng biết đó là hai ký thi đại học và tốt nghiệp cấp 3. Thế mà các nhà cải cách lại đang bàn đến câu chuyện bỏ kỳ thi đại học thật thất vọng. Đừng nghĩ rằng thế giới họ thế nào thì ta phải như thế, đồng ý là phải học phải tham khảo nhưng vấn đề là phải xem họ xây cái móng nhà đó như thế nào trước khi xem họ cất nóc ngôi nhà đó......... chúng tôi hoàn toàn đồng tình với ý kiến của GS Văn Như Cương. những quyết định vừa qua của Bộ không khuyến khích được việc học của học sinh mà chỉ làm tăng việc đối phó với việc thi cử và nảy sinh nhiều tiêu cực mà thôi. theo tôi vẫn tạm thời thi TN như năm ngoái, có thể còn có những vẫn đề chưa được hay nhưng xét về tổng thể thì vẫn còn nhiều ưu việt hơn năm nay. đến khi nào bộ nghiên cứu kỹ và có sự chuẩn bị kỹ thì háy áp dụng. tránh đẽo cày giữa đường. Theo dõi thông tin về các chủ trương và ý tưởng của BGD trong năm qua thì tôi thấy BGD đang đi vào một con đường luẩn quẩn mà chưa rõ ra ở hướng nào. Tít mù nó lại vòng quanh Thi tốt nghiệp THPT lần này đổi mới và theo cá nhân tôi đây là một bước tiến lịch sử, nó giúp cho xã hội, cho sự phát triển của lớp trẻ. Các em sẽ được giảm áp lực trong ngôi trường và giờ đây có thể nhìn ra xã hội sớm hơn, thêm cơ hội cho các em học những kỹ năng sống khác rất cần thiết cho cuộc đời của các em sau này chứ không còn trở thành những con mọt sách và thiếu trải nghiệm xã hội nữa. Các em sẽ chuyên về một nghề cụ thể hơn chứ không còn "toàn năng, toàn mỹ " và đúng với lời ông bà ta đã dạy rằng " Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh". Ngày cuối tháng 2, khi mới công bố 4 môn thi năm nay, xem chương trình VTV1 thì GS bảo là như thế tốt cho hs, hs có quyền lựa chọn môn mình thích,...Sau đó trường của GS ko có hs nào thi môn Sử thì GS bảo là buồn cho cải cách của BGD rồi giờ thêm vài cái buồn nữa.Tôi cho rằng, khi đánh giá thì nên đánh giá vào cái mặt tích cực và hiệu quả nó mang lại chứ đừng dựa vào cái mặt trái và quy vào kết quả.Tôi thấy cải cách của BGD như vậy là hợp lý, thi tốt nghiệp cấp 3 nhẹ nhàng hơn cho hs, đỡ bớt gánh nặng cho nhà trường, gia đình...Và tôi tin Bộ sẽ còn tiếp tục cải cách ở cấp Tiểu học, THCS,...sắp tới. Rất đồng ý với ý kiến của PGS, lấy điểm trung bình lớp 12 như vậy thì không ổn tẹo nào điểm thi tốt nghiệp trung bình 3-4 vẫn đậu nếu điểm tổng kết 12 cao.....giảm môn thi khiến mất cân bằng rất nhiều, học là phải thi để kiểm tra kiến thức đó là yêu cầu tất yếu....thế này thì tiêu cực quá nhiều lo chạy điểm 12 Hay quá bác này đã phân tích rất đúng về những bất cập mà cách thi mới này mang lại,ở trường mình dạy cả học sinh lớp 10 cũng vui mừng vì từ giờ không phải học nhiều môn nữa,thi thế này học kiểu gì cũng đậu. "Con kiến mà leo cành đa leo phải cành cụt leo ra leo vào, con kiến mà leo cành đào ,leo phải cành cụt leo vào leo ra...". Em cũng đồng ý với ý kiến của PGS Văn Như Cương, chúng ta nghỉ mọi việc đều hợp lý và mang tính tích cực nhưng đó là điều ngược lại. Vẫn là tránh vỏ dưa gặp phải vỏ dừa.. đổi mới giáo dục "căn bản, toàn diện" Nhưng thực tế tôi thấy chẳng có đổi gì cả, các trường vẫn vậy, các giáo viên vẫn dạy vậy, chương trình và sách giáo khoa vẫn vậy, học sinh vẫn học vậy. Chỉ có khác là thi cử mà thôi. Theo tôi muốn đổi mới chúng ta phải đổi mới từ cách giảng dạy, cách học và chương trình học phù hợp cho tùng khối học rồi mới tới thi cử như vây mới đúng. Tôi rất tán đồng ý kiến của giáo sư.... Vâng.bình luận của giáo sư về những dự định đổi mới của giáo sư tôi hoàn toàn tán thành.Cơ chế thi mà thay đổi như thế chỉ mang lại sự xáo trộn và sẽ đào tạo ra một thế hệ làm bất kỳ việc gì cũng chỉ theo sở thích và suy nghĩ chủ quan của cá nhân họ.....Tôi.một trong những học sinh của cơ chế giáo dục không ổn định của Việt Nam thế hệ của tôi dường như là vật thí nghiệm của bộ giáo dục,khi tốt nghiệp phổ thông tôi dường như không biết gì về hướng nghiệp.tôi chọn học Marketing mà trước đó không hề biết marketing là gì.Tôi không đổ lỗi cho bất kỳ ai về điều này tôi cũng là người có lỗi.Nhưng may mắn là tôi đã chọn đúng nghề của mình tôi yêu nó và học được nhiều thứ.Nhưng những người khác thì sao họ có may mắn chọn được đúng nghề của mình không? tại sao việc hướng nghiệp lại thành 1 trò "Đỏ Đen" như thế và việc đó dẫn đến là chúng ta sẽ có một thế hệ nhân sự làm việc "nhìn đồng hồ" không thể trách họ vì họ thực tế có thích công việc ấy đâu.Tôi cảm thấy dường như bộ giáo dục ra 1 sữa đổi mới là theo hình thức " bốc thăm"thì phải??????? " Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh". đúng rồi, ở cấp II cho học sinh học toàn diện đều các môn, lên cấp III bắt đầu chọn môn năng khiếu, mới giảm tải áp lực học quá nhiều cho học sinh, từ đó học sinh mới có thời gian suy ngẫm, sáng tạo, để thực hiện ước mơ mà mình đã chọn sau này (khi trưởng thành, có kiến thức tích lũy) càng nâng cao hiệu quả công việc, tôi thấy cụm từ "học lệch" là không đúng, hoan hô Bộ giáo dục, đây là cách đổi mới hợp lý. Cứ thay đổi thế này đến phụ huynh cũng choáng, nói gì đến học sinh học sinh thi tốt nghiệp THPT không có gì phải căng thẳng cả, chỉ cần học bình thường, vừa học vừa chơi vẫn có thể thi qua, đó là chưa kể thêm nhưng hành vi tiêu cực còn giúp sức các em rất nhiều trong kỳ thi, thì việc thi qua đó không phải là một điều khó khăn ...cải cách thi cử hiện nay của bộ giáo dục chỉ làm giảm chất lượng học sinh xuống,tăng khả năng đậu của các học sinh yếu kém lên để lấy thành tích, tư duy của bộ vẫn mãi trong một vòng lẩn quẩn ôi! người ta bay đi vào vũ trụ bao lâu rồi mà mình vẫn loay hoay việc dạy như thế nào...chán!
Khi Bộ trưởng Luận nói thật Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Phạm Vũ Luận trong một phiên họp Hội đồng Quốc gia về giáo dục đã “thẳng thắn như một cây thước”: “Thực tế những người có bằng giả, hay bằng thật nhưng chất lượng giả chỉ có thể "chui" vào hệ thống công chức nhà nước, chứ không thể vào được các doanh nghiệp tư nhân”.Nhớ mấy hôm trước, cũng thẳng thắn thật thà và không ít ngậm ngùi, Chủ tịch Ngân hàng Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV) Trần Bắc Hà than thở “đi đâu chúng em cũng bị nhìn như những con vi trùng hết”.Sự thật mà Bộ trưởng Luận nói đến giải thích phần nào cho sự ngậm ngùi của Chủ tịch BIDV.Nếu có một “logic” các phát ngôn, có lẽ cần phải thêm vào “bộ sưu tập thẳng thật” này phát ngôn của Chủ tịch TKV, ĐBQH Trần Xuân Hòa, tại Diễn đàn kinh tế mùa thu “Phần lớn các anh ở đây đều đả phá doanh nghiệp nhà nước thế này thế này nọ. Nhưng thử hỏi rằng, liệu có ai không một lần nhờ xin cho con cháu vào doanh nghiệp nhà nước?”Rất chi là rõ ràng, doanh nghiệp nhà nước, một phần của Nhà nước, giống như một chiếc oản mà người ta được chia bất kể công việc, bất biết đóng góp, miễn là có thể xin, hoặc thậm chí chạy vào được.Hồi nạn chảy máu chất xám trong khu vực Nhà nước diễn ra, chẳng phải là nguyên do đã được ĐBQH Lê Như Tiến giải thích bởi “Không chỉ vì những nơi đó trả lương cao hơn mà còn do môi trường công tác và thăng tiến là bình đẳng”.Trong khi đó, môi trường nhà nước thì cái bằng cần nhất là “bằng lòng”. Và ông Tiến cũng thẳng thắn: “Nhiều người mới phàn nàn rằng, trong thời buổi hiện nay, năng lực và bằng cấp cũng không bằng "bằng lòng". Đã được sếp "bằng lòng" rồi thì chuyện năng lực, bằng cấp thế nào cũng không cần xét đến.Rõ như ban ngày, chuẩn chất lượng nhân sự giữa “nhà nước” và tư nhân nói không ngoa là “hai giá trị ở hai đầu đoạn thẳng”.Nhưng có lẽ, phải xin hỏi lại Bộ trưởng Luận là phải chăng những tấm bằng giả, phải chăng chuyện “bằng thật chất lượng giả” là từ trên trời rơi xuống?Hồi cuối năm 2013, một bản tin nhỏ xuất hiện, không hề đâm cướp hiếp giết, nhưng cũng đã khiến dư luận ngậm ngùi. Ấy là câu chuyện hai vị Hiệu trưởng và hiệu phó của các trường Buôn Đôn và Đại Nghĩa, Đăk Lăk đã làm giả giấy tờ, cấp khống học bạ, cho điểm khống, sửa điểm các môn thi…Bằng giả đã được chính các thầy, dù chỉ là “chuyện con sâu” tạo ra.Và nhắc đến câu chuyện “bằng thật nhưng chất lượng giả”, không thể không nhắc đến dự đoán của giáo sư lẫy lừng Văn Như Cương: “Tỷ lệ tốt nghiệp năm nay tôi dự đoán là 100%, chính xác là 99,9%”.Phải chăng là tình trạng “bằng thật, chất lượng giả” đã được tạo dựng từ ngay trong mái trường phổ thông, nơi những trang giấy tâm hồn được gián tiếp viết rằng: Học gì thì học, kiểu gì cũng đỗ.Bây giờ, hãy chờ xem lời dự đoán của Giáo sư Văn Như Cương cũng như chờ xem, khi đã thẳng như một cây thước thì Bộ trưởng Luận, cũng là một người thầy sẽ làm gì.Đào Tuấn Với cá nhân tôi tôi cho rằng: Lời dự đoán của Giáo sư Văn Như cương đúng thì sao? Khi Bộ Giáo dục tổ chức thi tốt nghiệp 4 môn, trong đó có hai môn tự chon, tức là đã giảm áp lực cho các em. Và Khi đã cho các em tự chọn hai môn thì tức là các môn đó các em học được và thích học vậy thì khi đi thi các em làm được bài là điều bình thường, điểm cao là chuyện bình thường, đậu 99,9% hay đậu 100% là điều bình thường hợp logic, tại sao lại nhìn vào kết quả đó để nghi ngờ chất lượng giáo dục??? Tôi thấy có một điều lạ là khi chất lượng thi tốt nghiệp THPT thấp thì mọi người chê bai ngành giáo dục, còn khi chất lượng cao thì cũng nghi ngờ! tôi nghĩ bằng thật bằng giả chẳng có nghĩa gì chủ yếu là mọi người có biết phấn đấu vì công việc không, và không ai đi làm lại muốn nghe nói là mình không làm được việc cả. Tùy theo môi trường thăng tiến, mức lương, cách quản lý ... có đáng để người ta cống hiến hết mình không. còn bằng cấp chỉ là điều kiện cần, thực tế khi làm việc thì nghề dạy nghề, người dạy người việc học chẳng áp dụng được là mấy. Tôi ủng hộ bài viết này, rất thực tế và chính xác! xin chào bạn Đào Tuấn , xin bạn hãy bình tĩnh trong các vấn đề phát biểu của các nhà quản lý , bởi vì họ ăn lương để làm nên những thay đổi cho cộng đồng , tôi tin là nếu họ làm sai thì chính ngay tổ chức của đơn vị sẽ có ý kiến ngay , tóm lại con người ta sống là phải làm việc , tôi rất thích quan điểm này và hơn nữa phải ủng hộ những vấn đề của bất cứ ai trong công việc của họ bởi lẽ ngoài ý nghĩa sống thì chúng ta còn cần phải bảo vệ chính kiến của bản thân mình như một lẽ tự nhiên. Nếu làm việc trong doanh nghiệp nhà nước bạn sẽ thấy rằng ngày càng ngày một người khôn ngoan, ngoài việc mình làm tốt rất cần phải làm cho mọi người càng nhiều càng tốt, biết về việc làm của mình mà trong truyền thông chúng ta gọi là nghệ thuật PR. BAI VIET THUC TE , QUA HAY . BUỒN NẨU RUỘT đa số du học sinh đều muốn đi luôn chăng muốn về ... ai về chẳng qua là vì gia đình và bản thân không có điều kiện, hoặc là có dư điều kiện lắm rồi :) nhưng nói chung là du học sinh thì đa số mơ đi luôn thôi ... mất 4 5 năm học ở nước ngoài nên ở trong nước không tạo được bè cánh quen biết nên rất khó để phát triển sự nghiệp ... ba mẹ mình nói : ráng học đi rồi ở bển luôn con, dù có cực khổ nhưng người ta vẫn cần năng lực chứ k đì, k bè cánh như VN đâu con ... thương mẹ tôi, thương quê hương tôi, tôi bất tài không thay đổi được điều gì ... quê tôi năm 2008 làm thí điểm về coi thi nên tỷ lệ đỗ tốt nghiệp rất thấp có trường chi có vài em đỗ tốt nghiệp, đến năm sau do bệnh thành tích nên sở giáo dục sợ mất dép không dám làm nữa từ đó. thế mới thấy bệnh thành tích trong giáo dục, con có chuyện học sinh rất dốt nhưng co giáo chủ nhiệm và nhà trường không dám cho lưu ban vì bệnh thành tích. các trường đại học thì mở nhiều nhưng chất lượng đào tạo con người thì không cao. có cái thi tốt nghiệp mà mỗi năm mỗi khác thì làm được việc gì nè trời Còn trường hợp bằng giả, chất lượng thật thì sao? Sao xã hội cứ coi trọng bằng cấp. Thiếu gì người, chẳng bằng cấp gì mà làm nên khối chuyện, còn hơn một đống bằng tiến sĩ, kĩ sư ,... mà chẳng làm nên cơm cháo gì. Tuyển việc làm, hãy nhìn vào năng lực và đạo đức, gom lại là " tài" và "đức". Đừng lòng vòng bằng cấp mất thời gian,vô ích. Tôi làm ở một công ty nước ngoài, ở đây họ tuyển dụng nhân sự khi giới thiệu chỉ cho phép là bạn bè hoặc người ngoài vào làm không bao giờ cho phép anh/ chị em ruột vào làm chung cả. Như vậy nên không có sự nể nang ở đây, thẳng thắn làm việc, chỉ nhìn kết quả làm việc để đánh giá chứ không nhìn vào bằng cấp. Bang that la" hoc that", bang gia "hoc gia".Sao danh dong voi nhau duoc nhi!.... Tôi thấy nói thì cứ nói còn làm lại là chuyện khác. Như 1 mình tôi thôi, tất thẩy những người tôi biết mà làm trong nhà nước thì có đến hơn 50% là bằng bổ túc hoặc bằng tại chức. Mà học bổ túc và tại chức thế nào thì mọi người đều biết thế thì lấy đâu ra chất lượng làm việc. Ấy là tôi còn chưa nói đến bằng giả hay thật hay là học hộ..vv Thực ra bằng cấp cũng không phải là điều tối quan trọng mà quan trọng hơn là người được chọn có năng lực hay không. Năng lực là kiến thức cộng với lòng say mê công việc, kinh nghiệm thực tế tạo nên. Tuy nhiên năng lực không cũng chưa đủ mà cần thêm đạo đức và cái tâm trong sáng toàn tâm toàn ý làm việc cống hiến cho công ty, coi việc rút ruột của công ty là việc làm đáng xấu hổ, nếu được như vậy thì người đó xứng đáng và rất nên được lựa chọn vào các vị trí lãnh đạo chủ chốt và chắc chắn sẽ đóng góp lớn cho sự phát triển kinh tế đất nước. Đào tạo cho được lớp người như vậy là trách nhiệm của mọi người, mọi nhà trong đó có trách nhiệm lớn nhất là của Bộ giáo dục. Xin phép được gợi ý với BGD một số điểm nhỏ sau : Một là hãy bỏ việc ra chỉ tiêu tốt nghiệp cho các trường, chỉ cần xây dựng bộ chỉ tiêu yêu cầu chất lượng cho học sinh từng cấp đảm bảo tiêu chí học sinh ra trường phải nắm vững kiến thức cơ bản, vận dụng được kiến thức đó cho việc học lên bậc học trên hay đi làm một cách nhuần nhuyễn. Học sinh nào qua kỳ thi mà đạt là tốt nghiệp, không đạt phải học lại, cho dù chỉ tốt nghiệp vài phần trăm cũng không sao, vì sau đó học sinh sẽ phải tự điều chỉnh lại trong cách học của mình. Thứ hai, về cách thi, chỉ nên giới hạn hình thức thi trắc nghiệm cho các môn như ngoại ngữ, giáo dục công dân hoặc những môn cần học thuộc. Các môn cần yêu cầu khả năng tư duy và vận dụng kiến thức như là công cụ để giải quyết như toán, vật lý, hóa học nhất thiết phải thi tự luận, tuyệt đối không thi bằng hình thức trắc nghiệm. Thứ ba nên chú trọng hơn về nội dung cũng như cách giảng dạy các môn như đạo đức, trước hết hãy dạy cho các cháu nhỏ ở cấp tiểu học đạo đức tự nhiên như là cần phải yêu quý , kính trọng bố mẹ, ông bà, thương yêu anh chị em trong gia đình trước hết. Sau đó phải yêu quý bạn bè , thương yêu giúp đỡ mọi người xung quanh bằng những vị dụ cụ thể sinh động. Những gì quá xa xôi khó hiểu thì không nên đưa vào phần giáo dục đạo đức này vì học sinh có nghe cũng khó mà hiểu được. Nếu có quyết tâm cao tôi tin là rất đông người Việt nam chúng ta sẵn sàng ủng hộ để dần dần cải thiện được hiện trạng yếu kém của chúng ta về nhân lực, nguồn tài nguyên quý giá nhất của đất nước. Tại sao thi tốt nghiệp thì toàn điểm cao mà đến khi thi đại học, cao đẳng thì toàn điểm kém cái thực tế đó cũng cho chúng ta biết, ngẫm nghĩ
Tính mạng của dân và lương tâm người xây cầu Câu chuyện Chu Va, nơi thảm họa “một đám tang thành nhiều đám tang” trở nên quá sức chịu đựng của người dân khi một lãnh đạo tỉnh Lai Châu giải thích về những viên gạch được phát hiện ốp ngoài trụ bê tông rằng:“Ốp gạch chỉ làm cho đẹp, để hoàn thiện cho đảm bảo mỹ quan. Không có chuyện xây bằng gạch đâu, có thánh cũng không dám làm”.Hóa ra ngoài trách nhiệm đảm bảo một cây cầu dân sinh an toàn, những người có trách nhiệm của chúng ta còn quan tâm đến “mỹ quan” khi họ ốp gạch… cho đẹp.Cục trưởng Cục Quản lý xây dựng và chất lượng công trình giao thông Trần Xuân Sanh phản bác ngay tức thời: “Dù trong bất cứ trường hợp nào thì việc bọc gạch chứng tỏ trụ cầu có vấn đề. Không thể giải thích theo chiều hướng do bề mặt bê tông xù xì nên phải bọc gạch cho đẹp hơn được”.Trong một phiên họp trước báo giới, chính Bộ trưởng Thăng giải thích nguyên nhân thảm họa Chu Va “là do ốc neo, khi chế tạo lẽ ra phải khoan (từ ốc đúc nguyên khối) để bắt nối thì lại hàn nối, khiến “sắt bị giòn như gang nên đứt thẳng ra”. Và theo ông “nếu ốc neo được làm bình thường thì cả trăm người đi, cầu cũng không thể đứt được”. Quan trọng nhất là lời khẳng định của Bộ trưởng: “Công tác thẩm định thiết kế không có vấn đề, mà nguyên nhân vụ tai nạn là do chế tạo thiết bị không theo thiết kế”.Vậy là ngay cả “Thẩm định thiết kế không có vấn đề” thì tai họa vẫn xảy ra. Nếu muốn biết những con ốc, cây trụ của 115 cây cầu treo trên toàn tỉnh Lai Châu, 200 chiếc khác ở Cao Bằng, hay hàng ngàn cây cầu trên toàn quốc “có vấn đề” hay không thì lại phải đợi một ngày xấu trời nào đó, khi một… đám tang đi qua.Tính mạng người dân đang được treo vào lương tâm của những người xây cầu. Còn lương tâm nó tròn, méo, nhiều, ít thế nào lại chỉ có thần thánh mới biết được.Nhân chuyện thảm họa Chu Va từ những cây “cầu treo nhà nước”, người ta mới lại giật mình nhớ đến một con số và nhiều hình ảnh. Con số đó là 600 chiếc cầu treo dân sinh ở chỉ một tỉnh như Đăk Lăk với một nửa đã xuống cấp nghiêm trọng, không đảm bảo an toàn, nhưng không biết đến bao giờ mới có tiền sửa chữa.Ở Tả Thanh Oai, ngay thủ đô một cây cầu dân sinh được làm từ “thời chống Mỹ” với hơn 50 năm tuổi thọ có hàng trăm lượt dân qua lại. Và vụ tai nạn gần nhất vừa xảy ra tháng 8 năm ngoái khi nạn nhân Nguyễn Thị Hiếu đi mua thuốc về chữa bệnh chẳng may bị ngã khỏi cầu và bị nước lũ cuốn trôi.Thật là khiên cưỡng, nhưng đọc những con số, nhìn những hình ảnh, và nghe những lời lẽ “thánh thần”, không thể không liên tưởng tới những tòa trụ sở như cung điện ở Bình Dương với 23 tầng, cao 104 m, 1.400 tỷ đồng, bãi đáp trực thăng; bãi đỗ 640 ôtô… Hay ở ngay thủ đô đây thôi, những sân vận động hoành tráng và hoang vắng.Không ai chấp nhận chữ “giá như” ở đây.Nhưng nếu thảm họa Chu Va hôm nay không được coi như một tiếng chuông báo động để nhà chức trách nghiêm túc nhìn lại trách nhiệm của mình trong việc đảm bảo cho dân hai chữ bình an thì có lẽ chỉ ngay ngày mai thôi, tang tóc lại sẽ xảy ra, chẳng cần phải bắt đầu bằng một đám tang. Và cũng chẳng có thánh thần nào có thể mang ra mà bao biện nữa.Đào Tuấn Bài viết quá đúng. Cảm ơn tác giả Đào Tuấn. mình theo dõi từ đầu vụ này tới giờ chưa thấy bác nào đứng ra xin lỗi trước toàn dân. Toàn là phủi trách nhiệm ko ak. Tại sao lại vậy??? Có phải trong nhà trường hiện nay khi dậy con em chúng ta đã quên dạy 2 từ "Xin Lỗi"??? Tính mạng người dân đang được treo vào lương tâm của những người xây cầu. Còn lương tâm đó tròn, méo, nhiều, ít thế nào lại chỉ có thần thánh mới biết được. Hôm qua trong phần coment một bài báo của Vnexpres tôi cũng đề xuất đưa chiếc Buloong của cầu treo bị gẫy này vào bảo tàng ngành GTVT Việt nam để hậu thế thấy sự vô trách nhiệm của một số nhà quản lý hiện nay. Chu Va - ôi thật xót xaChỉ vì con ốc, đám ma chất chồngBan đầu lỗi tại đám đôngQua cầu mà chẳng chịu trông biển bào (báo)Để rồi cầu đứt bổ nhàoHóa ra con ốc, ôi chao đứt rồiChỉ khổ dân nghèo chết thôiCác quan rung đùi đổi lỗi ... đâu đâuTừ sau nếu có làm cầuĐừng ăn bớt - hỡi nhà thầu các bênChỉ mong các bác ở trênThương dân, quản lý đồng tiền bạch minh! Cảm ơn bạn Tuấn vì có ý kiến rất sát thựcTrời đất! Con ốc chịu lực mà như vậy, rồi ai cho phép sử dụng; ai giám sát...? Cơ quan chức năng phải chỉ ra người hay tổ chức nào chịu trách nhiệm chứ. Nguyên nhân gây tai nạn thương tâm đã rõ là do đứt bu lông néo cáp chịu lực. Nếu thiết kế đúng thì khâu thi công chịu trách nhiệm cụ thể là bu lông chịu lực chính mà nhìn như là bu lông được gia công ở cơ sở nhỏ không đủ phương tiện và phương pháp gia công bu lông cường độ cao. Ai quyết định chọn bu lông đó chịu trách nhiệm trước rồi đến những người tham gia giám sát, phê duyệt và ký biên bản nghiệm thu đều có lỗi. Tuy nhiên việc ốp gạch bên ngoài các trụ hay cột bê tông rồi trát vữa xi măng cát cho đẹp và nhẵn là việc cũng thường được dùng miễn sao tiết diện và chất lượng bê tông của trụ chính đúng như thiết kế. Trong thực tế thi công các công trình bê tông nếu cốp pha được thi công vững không bị xê dịch khi rót bê tông vào khuôn và đầm bê tông và bề mặt cốp pha nhẵn thì không phải xử lý bề mặt vì bề mặt sản phẩm bê tông sau khi tháo cốp pha đã nhẵn bóng và đẹp, tuy nhiên do nhiều lý do sau khi tháo cốp pha mà bề mặt xấu, gồ ghề, tổ ong hoặc thậm chí các phần bê tông đổ vào các khoảng thời gian khác nhau sau khi tháo cốp pha bên dưới rồi trượt lên phía trên do cẩu thả hoặc sơ xuất có thể phần bê tông phía trên bị lớn hơn phần bên dưới nhìn khá xấu và trụ không thẳng thì ai cũng chọn giải pháp xây thêm gạch ở chỗ bị khuyết rồi trát vữa lên để có được trụ phẳng, nhẵn. Điều này tôi cũng đã chứng kiến nên không nên cứ thấy có gạch bọc ngoài chưa tìm hiểu thêm về kích thước trụ phần bê tông so với thiết kế đã vội kết luận là làm ẩu. Do đó để đảm bảo khách quan nên kiểm tra kỹ lại phần bê tông bằng biện pháp bóc hết gạch rồi đó kích thước trụ bê tông xem có đúng kích thước thiết kế không sau đó lấy mẫu bê tông mang đi thử thì biết ngay chất lượng bê tông có vấn đề không , nếu không có vấn đề gì thì xây gạch bọc ngoài không phải là bằng chứng làm ẩu. "Tính mạng của dân và lương tâm người xây cầu" không bằng lương thực. Nghĩ mà chán. Bài viết sâu sắc quá! Chúng ta chưa có vụ sập nhà cao tầng, nhưng cứ quan sat các tòa nhà 40 tấng giá rẻ thì thấy hoảng. vữa thừa đổ ra tơi tả thiếu độ kết dính của xi măng, sắt thép hoen rỉ vì để mấy năm mới tiếp tục hoàn thiện. công trình xong nhìn thấy lan can bằng inok mà sao đã rỉ vàng. căn chung cư này cách chung cư kia chưa đầy 10 m. trong đó hàng ngàn con người sẽ ở. dù chuẩn bị bàn giao, chưa có người ở mà đã xuống cấp vậy thì ai thẩm điịnh chất lượng ở đây? và vì sapo nó vẫn tồn tại?. Cám ơn tác giả bài báo, đùn đẩy, né tránh trách nhiệm rồi đâu lại vào đó. Trach nhiem cua dia phuong phai xem lai Hay, “Ốp gạch chỉ làm cho đẹp, để hoàn thiện cho đảm bảo mỹ quan. Không có chuyện xây bằng gạch đâu, có thánh cũng không dám làm”. một phó thường dân như mình đọc vào nghe tức anh ách, chẳng khác gì mấy chuyện hài giải thích cho trẻ con bạn nói rất chuẩn , đa số người dân đều có cùng ý nghĩ với bạn. Bài viết rất hay !